Tập 02

C3.1

C3.1

“Trước tiên, về chuyện học bổ túc.”

Nói cách khác, về kế hoạch bước đầu Hikawa vạch ra.

“Tuy có Satou-san thành tích không đến nỗi, nhưng Shouunin-san… khỏi nói chắc cũng biết thê thảm đến mức nào. Hoshino-san thì mất cân bằng trầm trọng học lực giữa các môn, còn nếu xét riêng đến Amagami-san, đến ngay bản thân tôi thú thực cũng không rõ, bởi tần suất vắng mặt trên lớp là quá nhiều. Tóm lại là đi học bổ túc hết cho tôi. Không nhưng nhị gì hết.”

Lý do rất hợp lí.

Dù gì thì nhiệm vụ chấn chỉnh đám bọn tôi, nhiệm vụ kể từ giờ lớp trưởng phải cáng đáng, cũng là bởi nhà trường đã bí mật giao cho. Muốn che mắt công chúng, tốt nhất nên ngụy trang thành một dạng hoạt động bên trong khuôn viên trường.

“Đây vừa là cơ hội để cải thiện điểm số, vừa là cơ hội để hiểu biết thêm về nhau. Tự ‘túc’ trên tinh thần sẵn sàng ‘bổ’ trợ nhau, với tôi đó mới là ý nghĩa của ‘bổ túc’.”

Tiếp tục là hợp lí.

Chung quy lại tuyệt đối không thể hợp lí hơn.

Quả đúng là lớp trưởng. Nói không với tào lao, hoàn hảo bằng mọi giá.

 

“Mãi chưa thấy đến à…”

Đã một lúc trôi qua, kể từ khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học.

Hikawa khẽ giọng giữa căn phòng im ắng, miệt mài cùng sách vở với cây bút trên tay.

Không gian rộng gấp rưỡi một phòng học thông thường, thế nhưng chỉ lác đác vài ba bộ bàn ghế, thêm một chiếc kệ sách bầu bạn với chúng tôi.

Đúng thế, lớp trưởng với lại tôi. Hai con người chiếm chỗ ngang với ba mươi người.

“Chắc là thế rồi đấy.”

Tôi lên tiếng đáp lời, cũng giả vờ chăm chú viết bài như ai kia. Hiệu quả chưa thấy đâu, nhưng hiệu suất phải nói không chê vào đâu được.

Nguyên nhân chắc là bởi yếu tố tâm lí chăng? Trong số năm thành viên được xướng tên hôm qua, có tới ba thành viên chẳng thấy mặt đâu cả, tức vắng mặt không phép chiếm sáu mươi phần trăm. Nghe đâu tưởng ngoài kia có đại dịch không chứ.

“.........”

Ngẩng đầu khỏi trang giấy, tôi nhìn trộm lớp trưởng.

Lạnh lùng đến vô cảm, giống hệt như mọi khi. Hầu như không điểm yếu, hay nói chính xác hơn, có quá ít điểm yếu cho tôi khai thác nổi.

Không thể nào đọc vị khuôn mặt Hikawa.

Không thể nào đoán được suy nghĩ bên trong đầu.

Người bình thường trong lòng chắc phải khó chịu lắm. Đường đường là gương mặt đại diện của cả nhóm, thế nhưng đến lúc bảo thì chẳng mấy ai nghe. Chỉ khác là lớp trưởng vẫn không biểu lộ gì. Vì không hề biểu lộ nên không thể hiểu thấu. Vì không thể hiểu thấu nên buộc phải sinh nghi.

Nhưng tôi thì đời nào lộ liễu đến như thế.

Muốn làm đáy xã hội mà vẫn sống yên ổn, bắt buộc phải khiêm nhường trước những kẻ bề trên. Nếu không vì e sợ quyền thế của lớp trưởng, thì hà cớ gì tôi phải ngoáy bút sao cho nhanh nhất có thể chứ. Với cả biết làm gì hòng giết thời gian đây?

“.........”

Lại thêm một lần nữa, tôi lén nhìn lớp trưởng.

Giữa lúc đang nhịp nhàng cùng những công thức toán…

“Chuyện gì?”

… lớp trưởng bỗng đột ngột ngẩng đầu đáp lại tôi.

“Muốn gì thì nói đi. Ngắn gọn thôi là được.”

“Hả? À… t-t…”

Đúng là tôi muốn hỏi… nhưng thế này thì ai lại dám hỏi cơ chứ.

Loại bần nông như tôi sao mà khéo léo nổi, đối với bậc hào nữ con gái nhà phú ông? Con tim tôi cứng đờ, tấm thân lạnh tê tái.

“T-thôi, cũng… không có gì…”

“Ý là không dám nói cho tôi biết đúng không?”

Bất giác tôi nhích sang đầu kia chiếc ghế dài, như thể muốn trốn tránh Hikawa gần bên.

“Đừng có tưởng tránh voi thì chẳng xấu mặt nào. Biết nhưng không dám nói, thì sau này chỉ càng dẫn đến lục đục thôi.”

“Đ-Đâu có…”

“Coi bộ đang vào thế tiến thoái lưỡng nan nhỉ. Nhưng không chọn là còn nguy nan hơn nữa đấy. Không lẽ cậu muốn tự làm khổ mình thế sao?”

Khiếp quá mẹ trẻ ơi… Tính đem dao mổ trâu vào giết vịt hay gì?

Thằng này nào có phải mắc tội tày trời đâu.

Khoan đã, sao ươn ướt thế này? … À, may quá. Chỉ ướt ở lưng thôi.

“C-Cậu nói… kể cũng phải…”

Nếu là tôi ngày xưa, thì chắc đến đũng quần cũng ướt luôn rồi mất.

Nhưng giờ còn có một chuyện khác quan trọng hơn.

Một chuyện bắt buộc tôi giữ thể diện đến cùng.

Con nhỏ Yumiri quả nhiên là quá đáng, khi đặt tới bốn đứa con gái làm chỉ tiêu. Tuy nhiên, vẫn còn đó động lực để tôi không từ bỏ.

Đúng thế. Đó là bởi vì tôi… muốn chúng phải trả giá.

Trả giá để làm gì? Để cho vui chứ sao? Tưởng tượng Hikawa rên như một con thú, quằn quại cầu xin được chủ nhân dung thứ đi. Vui quá luôn ấy chứ. 

Khốn nạn thật, đúng không?

Nhưng thế có gì sai? Sống đúng với ham muốn thì có gì sai à?

Nói tôi lâm tình thế tiến thoái lưỡng nan ư?

Thế để tôi vù vù tiến lên luôn cho biết.

“Thêm cả mấy người kia. Mãi chưa thấy đến nữa…”

Một phát ngôn nhỏ bé, nhưng là bước tiến lớn đối với bản thân tôi. Trên phương diện kỹ năng giao tiếp ngoài đời thực.

“Không nhầm đi đâu được.”

“Công nhận cái hội này sống vô trách nhiệm ghê.”

“Theo tôi cậu một phần cũng vô trách nhiệm đấy. Amagami-san là bạn gái cậu mà.”

Ê, đừng có hàm hồ. Mới hôn thì chưa có là gì của nhau đâu. Giận cá chém thớt hay có thù với tôi đấy? Mà con “bạn gái” kia… ừ thì cũng nhiều khi ăn nói xà lơ thật.

“Xin lỗi. Về nhà mình hứa sẽ chấn chỉnh nhỏ đấy sau.”

“Thế thì tốt.”

“Dạ vâng. Với cả, còn chuyện này…”

“Chuyện gì?”

“Không ai đến nữa cả, nên là chỉ có mình với lớp trưởng đúng không?”

“Thì?”

“Lớp trưởng nói rồi mà. Mục đích thành lập nhóm là để giúp mọi người làm thân nhau đấy thôi.”

“Ừ, đúng là có nói.”

“Vậy cứ tình hình này… nhỡ đâu nếu mục đích không đạt được thì sao?”

“Vẫn trong tầm kiểm soát.”

Ánh mặt Hikawa quay trở lại mặt bàn.

“Với mấy loại khó bảo, cần mưa dầm thấm lâu. Nếu như ngay từ đầu chịu vác mặt đến đây, thì đã chẳng việc gì cần đến tôi chỉnh đốn. Phong cho làm học sinh năm tốt luôn còn được.”

“Nói vậy… cũng hợp lí…”

“Mọi hành trình khởi đầu từ bước chân đầu tiên. Trước mắt cứ từ từ tiến từng bước một đã. Nhà trường không mạnh tay với Shouunin-san hay Hoshino-san… chắc hẳn cậu cũng biết lý do tại sao mà.”

Đúng thế, tôi có biết.

Gia đình Shouuinin làm chủ một giáo phái, trong khi Hoshino là cây bút tiềm năng, được truyền thông cả nước tung hô không tiếc lời. Rõ ràng bởi muốn tránh phiền toái không đáng có, nhà trường mới đùn cho lớp trưởng tự lo liệu.

“Còn riêng trường hợp của Amagami-san… thực lòng tôi chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì nữa. Vì mới vào việc thôi, nên tôi cũng không muốn đày đọa mình quá nhiều. Từ dễ đi đến khó, như vậy tối ưu hơn.”

“Từ dễ đi đến khó… Vậy mình là “dễ” à?”

“Thì mỗi cậu có mặt ở đây thôi còn gì. Đúng không, Satou-san?”

Ừ, tôi hiểu ý rồi.

Giữa một đứa khó bảo nghiêm chỉnh đến đúng giờ, với ba đứa khó bảo có hẹn không chịu tới… chẳng ai lại không thấy vế trước triển vọng hơn. May cho cậu là tôi vẫn còn biết điều đấy, chứ thử không can dự gì đến nhà trường xem.

“Đến đây là hết chứ?”

Còn lâu. Phải tiếp tục tận dụng cơ hội này mới được.

“À thì… mình có một chuyện nữa…”

“Chuyện gì?”

“Thật ra điểm số mình… không đến mức cần thiết phải phụ đạo đúng không?”

“Phải. Cậu ở mức trung bình, thậm chí nhỉnh hơn chút.”

“Mình cũng đến học nhóm, như đã hẹn trước đó. Khác với ba người kia…”

“Đúng thế, cậu đến thật.”

“Vậy thì mình làm gì đến mức khó bảo đâu. Ba người kia miễn bàn, nhưng riêng mình tại sao… cũng phải chịu đối xử không khác biệt gì chứ?”

“Cậu đã từng ra dáng gương mẫu bao giờ chưa? Chưa từng, phải không nhỉ?”

“C-Chưa từng…”

Xét bên trong nội tâm, thì chắc đúng là thế.

Nhưng mà… ngoài mặt tôi có gì ương ngạnh khó bảo đâu? Tôi học không giỏi lắm, nhưng vừa đủ để cho giáo viên không la rầy. Mọi ý đồ tăm tối, tôi đều nhét vào trong giấc mơ hàng đêm rồi.

Nhìn từ phía nhà trường, hay là Hikawa, không đời nào có chuyện tôi là vấn đề hết.

“Không còn gì đúng không?”

“À khoan, đợi chút đã.”

“Nhanh lên.”

“Ừ thì… có lý do nào khiến cậu nhận vụ này không? Nhiệm vụ từ nhà trường, với lại tụi này ấy.”

Nghĩ thoáng qua sẽ thấy việc lớp trưởng nhận lời không có gì lạ cả, nhưng nếu nghĩ kĩ hơn… thì sao lại giao việc cho một lớp trưởng chứ? Nhất là việc nhà trường thậm chí không lo được. Thậm chí, không chỉ mỗi nhận lời, lớp trưởng còn quyết tâm chứng tỏ bản thân nữa.

“Cậu nhận là bởi vì… có thể được hưởng lợi theo cách nào đó sao?”

“Đúng thế.”

Lớp trưởng liền gật đầu.

“Đúng là tôi hưởng lợi theo một cách nào đó. Nhưng cụ thể xin phép không trình bày tại đây.”

“Không trình bày? Tại sao?”

“Còn câu nào nữa không?”

Lạnh lùng đầy tàn nhẫn.

Ngỡ như một tiếng uỳnh mới vang dội bên tai.

Tuyệt đối tôi không nên đào bới gì thêm nữa. Nhân tiện có muốn biết ngồi cạnh lớp trưởng là cảm giác như nào không? Riêng tôi ngay lúc này… thì ngỡ như là đang lạc trong bão tuyết đấy.

Ngoài ra, đáng lưu ý không kém… còn nằm ở giọng điệu có phần hơi gồng lên, như đang cố cự tuyệt dù không thật sự muốn. Không biết có phải do tôi thẳng tính quá không, nhưng cách biểu đạt ấy khiến tôi phải nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên, không hiểu sao… tôi lại không muốn làm phản diện thuần túy nữa.

Có lẽ nào đây lại chính là manh mối chăng? Rằng mối quan hệ giữa lớp trưởng với nhà trường… không quang minh chính đại như tôi vẫn thường nghĩ? Dĩ nhiên, tôi mới chỉ đoán thôi. Chưa có căn cứ gì.

Suy cho cùng, tôi cũng chẳng thân thiết với lớp trưởng là bao, giống hầu hết những người vô tình học chung lớp. Trước giờ Hikawa… cứ như luôn luôn khoác một tấm màn vô hình, gạt đi mọi quan hệ xã giao trong vô thức.

“Tiện đây để tôi hỏi. Satou-san, cậu có sẵn lòng không?”

“Để làm cái gì cơ?”

“Để chấp nhận sửa đổi. Bởi chính bàn tay tôi.”

“Có chứ.”

“Nói dối. Tôi không tin.”

Ừ, tôi nói dối đấy.

Đối diện với bản mặt bất di bất dịch kia, có ai thực sự nghĩ tôi dám làm khác à?

Nhưng “sửa đổi” là gi? Chẳng phải nãy vừa nói, rằng đi học bổ túc theo lời dặn đã là gương mẫu rồi đấy thôi?

“Không cần phải để tâm. Tôi hiểu phần nào mà.”

Hikawa tiếp lời.

“Nếu như ngay từ đầu đã định đánh bài chuồn, sao lại dám bén mảng tới tận đây cơ chứ. Lời nói tuy mâu thuẫn, nhưng về mặt hành động lại rất là thuyết phục.”

“E rằng đầu óc mình không sâu sắc thế đâu…”

“Nếu như tôi có thể chỉnh đốn cậu thành công, thì đến ca thứ hai, rồi đến ca thứ ba, khả năng thành công ấy tái hiện lại càng lớn. Sớm muộn cũng đến ngày Ma Vương đại bại thôi.”

Hơi nặng lời quá đấy. Bạn học cả thôi mà…

Nhưng đứng từ góc độ lớp trưởng lớp chúng tôi, đúng là Yumiri như một con sư tử ngạo nghễ chốn hoang dã. Một đối tượng không ai có thể nào xem thường, dù chưa từng chủ động gây sự bất cứ ai.

“Vậy nên, tôi có một ý này.”

Lớp trưởng đặt bút xuống.

“Gì cơ?”

“……..”

Hikawa khóa chặt cặp mắt về phía tôi.

Áp lực tuy là có, song không cảm thấy gì khinh thường thù ghét cả.

Cứ như vậy một hồi, lớp trưởng mới lên tiếng.

Đi kèm với khuôn mặt như chưa từng biết đùa, suốt từ lúc lọt lòng cách đây hàng chục năm.

“Satou-san. Hẹn hò với tôi đi.”

Ý tưởng... thú vị đấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!