Tập 02

C1.1

C1.1

Chuyện với lại Tooru… coi như đã xong xuôi, tính đến thời điểm này.

Thiệt tình, mệt thật chứ. Mới có vài ngày mà tưởng như dài lê thê.

Thử điểm lại xem nào. Yumiri chuyển đến, gây sự với Tooru. Xong dẫn tôi một đêm bay lượn khắp thế giới, lại ra lệnh chinh phục thêm bốn đứa con gái học cùng lớp với tôi. Cái con dẩm Tooru thì hết dắt đi chơi lại đòi về nhà tôi, để rồi suýt ứ ừ với mấy chuyện ấy ấy. Chưa kịp hiểu chuyện gì, bỗng nó thành quái vật nhốt tôi vào một chốn chẳng rõ thực hay mơ, báo hại tôi với cả Yumiri xém chết. May mắn là cuối cùng tôi với lại Tooru làm hòa được với nhau (chắc thế?), mở ra một chương mới dành cho mối quan hệ. 

Chỉ vài ngày thôi mà ê hề đến vậy đấy. 

Có ai tin được không? Khác gì mới tóm tắt nguyên một nửa đời người?

Nhưng sự thật là thế. Chính tôi đã trải qua, không thể nhầm lẫn được. Tôi vẫn nhớ là sau buổi sáng ngày hôm ấy, tức vào giờ nghỉ trưa, Tooru sai tôi đi mua bánh cho nó, còn tôi cũng bắt nó đi mua bánh cho tôi. “Tính ra là cứ như mua quà cho nhau ấy”, thậm chí Tooru nó còn đùa như vậy.

Chắc chắn không phải mơ. Cũng chẳng phải tự huyễn.

Hiện thực đã biến đổi, và sự biến đổi ấy… đang hiện diện tại đây.

Nghĩ có lạ không chứ.

Rằng cuộc đời của tôi… suy đồi và tù túng đến mức như thế nào.

Chướng mắt với tất thảy. Đổ lỗi cho số phận vì không được yêu mến, vì đã bị oan ức cướp đi mất tương lai. Sống chẳng có lí lẽ, nhưng chỉ mong lí lẽ tự tìm đến bản thân. Chỉ mong được cứu rỗi, chứ chưa bao giờ dám tự cứu lấy chính mình.

Xin nhắc lại lần nữa. Mới chỉ vài ngày thôi.

Vài ngày với người khác có lẽ là ngắn ngủi, nhưng với riêng mình tôi, vài ngày qua thực sự là long trời lở đất.

“Mai tao với mày lại ăn trưa cùng nhau nhé?”

Người hỏi là Tooru. Và tôi thì dĩ nhiên, sao dám từ chối được.

 

Được rồi. Quay trở về hôm nay.

Giờ đang là buổi trưa. Còn tôi thì ăn trưa bên trong căng tin trường.

“Em thề với anh đấy! Ngon lắm, không đùa đâu!”

Một giọng nói lanh lảnh vang vọng đến tai tôi.

“Đặc biệt nhất trong đây không thể không kể đến… Đúng vậy, món tôm lăn bột chiên! Nhìn đi, giòn không anh? Giòn quá luôn ấy chứ! Biết là cơm hộp nên kiểu gì cũng nguội rồi, nhưng mà… Nói chung vẫn cứ ngon!”

Ừ thì… cứ cho là vậy đi.

Con tôm màu vàng ruộm lại không một giọt mỡ. Chừng đó là đủ thấy tay nghề ra sao rồi. Coi bộ nhỏ nghỉ học không phải chỉ để chơi.

“Cảm ơn anh nhiều lắm, Jirou-kun.”

Tôi nhận lấy con tôm, còn nhỏ thì đáp lễ bằng một câu cảm tạ.

Ừ, đoán đúng rồi đấy. Yumiri lúc này đang ngồi bên cạnh tôi.

“Này mới là lần đầu em làm cơm hộp thôi, nên anh có lòng nhận làm em vui lắm đó. Đến thịt viên cũng là do em tự nặn luôn, nên nhớ là anh yêu đừng có bỏ quên nhé.”

“Rồi, biết rồi. Nhưng mà, quan trọng hơn…”

Vừa nói tôi vừa cố nhai cho hết bánh mì.

“Đây, nữa đi. Ăn thêm cả bánh mì croquette vào nữa đi. Muốn chuẩn bài là phải ăn hai thứ với nhau, cho bánh mì xúc xích với nước sốt croquette nâng tầm lẫn nhau đấy. Không sơn hào hải vị nào sánh bằng được đâu.”

“Hiển nhiên là thế rồi.”

Tôi cất giọng ngán ngẩm, đáp lại Tooru đang ngồi đối diện tôi.

“Liệu cái thần hồn mà ăn bằng hết cho tao. Bánh này là bánh tao phải trăn trở nghĩ xem mày thích ăn bánh gì, xong cất công tự tay thấy bánh gì bán chạy gom hết về đây đấy.”

“Thì nó phải thế chứ. Nhưng công nhận ngon ghê. Suốt cả cuộc đời tao chưa từng có bữa trưa nào ngon thế này đấy.”

Lại thêm một giọng nói lanh lảnh nữa cất lên.

Lần này là tại tôi. Vâng, chính tôi đã nói. 

Phải ngồi chung một bàn, với cả Yumiri lẫn đồng thời Tooru… Giờ mà nói tôi khổ chắc chẳng ai tin đâu, nhưng mọi người cứ cho là tôi khổ đi nhé.

Đại để thì hôm nay, cuối cùng Yumiri cũng quay trở lại trường.

Nhỏ xuất hiện lành lặn với gương mặt phơi phới. Tưởng chừng như chưa từng bị đánh cho tơi tả, tại cái chỗ không rõ là thực hay mơ kia. Chưa từng mất tay chân, hay bị rạch bụng đến ruột gan lòi ra ngoài. Tôi biết nhỏ có bảo hiện thực với chốn đấy không chung đụng với nhau, nhưng tôi cứ tưởng phải mất nhiều thời gian hơn nhỏ mới hồi phục chứ? Vài tuần hay ít ra vài hôm nữa chẳng hạn.

Ấy là còn chưa kể… nhỏ trước khi đi học cất công nấu cơm trưa mang đến cho tôi nữa.

Giữa lúc tôi với lại Tooru đang có hẹn ăn bánh mì cùng nhau.

Nhưng đây là căng tin. Ngoài ba đứa chúng tôi, vẫn còn hà sa số những đứa học sinh khác.

“Không ngờ phải không anh?”

Yumiri khẽ nhếch môi. Không lẽ biểu cảm tôi lộ liễu vậy cơ à?

“Em lại chẳng đọc anh như một cuốn sách ấy. Rõ ràng Jirou-kun vẫn còn đang hoài nghi, về chuyện tình cảm giữa hai đứa rồi còn gì. Làm người yêu đúng nghĩa là phải có những dịp như này chứ đúng không? Đừng nói là anh đang mừng đến phát khóc nhé.”

“Không, không, đừng nói thế. Biết là cô không sai, nhưng mà…”

“Ê, con bé chuyển trường kia. Mày có thích kiếm chuyện với Jirou không đấy?”

Tooru bỗng gườm gườm hếch cao cái mặt lên.

“Phải là bánh tao mua thì mới xứng tầm với Jirou đấy biết chưa? Cơm mày làm có gì mà cứ đòi xớn xác?”

“Ái chà, bất ngờ ghê. Giữa bánh mì tiệm làm, với cơm hộp chan chứa tình yêu được gửi gắm, thử hỏi liệu bên nào mới hấp dẫn hơn nhỉ? Đằng ấy chắc tự biết câu trả lời đúng không?”

“Im đi, cái con kia. Mày tưởng là tao không dành trọn hết tâm huyết cho từng chiếc bánh à? Có phải cứ thích gì là tao mua nấy đâu.”

“Khà khà. Tự hào quá đi thôi. Vậy là muốn thách thức xem tình yêu của ai vĩ đại hơn đấy hả? Cho hỏi là đằng ấy có yêu thật lòng không, hay là biết vực sâu rồi vẫn cố đâm đầu?”

“Mới chuyển đến thôi mà mạnh mồm thế cơ đấy.”

Yumiri châm ngòi.

Tooru thì bắt lửa.

Còn tôi chỉ muốn có một xô nước trong tay.

Để làm gì ấy hả? Để dội hai cái đầu nóng máu kia chứ sao. Khùng điên hay gì đâu mà khẩu chiến ngay giữa nơi công cộng thế này? Muốn gây sự chú ý lắm à mấy con kia?

“Ôi bất ngờ quá đi.”

Yumiri nhún vai, làm ra vẻ lố bịch như đóng hài bên Mỹ. Này là khích đểu chứ bất ngờ gì ở đây.

“Kitamura-kun, căn cứ vào đâu mà đằng ấy lại cho rằng mình đang mạnh mồm chứ? Đằng ấy thì biết gì, về quan hệ giữa mình với lại Jirou-kun?”

“Tao cóc cần biết đấy! Thế giữa tao với lại Jirou thì làm sao? Mày có biết gì không mà lên mặt dạy đời?”

“Biết rõ luôn ấy chứ. Đằng ấy trên tình bạn chứ không phải tình yêu, chuyên gây gổ kiếm chuyện với bạn cùng trang lứa. Ai bao dung thì sẽ thấy đằng ấy bướng bỉnh, chứ nói thẳng ra thì… đằng ấy chỉ như là dã tràng xe cát thôi.”

“Nói gì đấy con kia? Muốn ăn cái bạt tai cho bớt sảng không đấy?”

“Đằng ấy không có cửa so với lại mình đâu. Mình hiểu Jirou-kun đến tận cùng gốc rễ, đến cả những góc khuất không ai lường đến được.”

“Gì đấy? Mày giỡn à, con kia? Gặp ma hay gì mà nói chuyện tâm linh thế?”

“Nhầm rồi. Nhưng không hoàn toàn sai.”

“Ê, Jirou. Mày có nghe đúng không? Nghe thì dịch hộ tao con này nói gì cái. Hội Thánh đức Chúa trời mới tuyển thành viên à?”

Tooru nhìn phía tôi, cái bản mặt vừa giận vừa ngỡ ngàng ngơ ngác.

Thôi thì… cố gắng lên bạn nhé. Có những thứ dù biết cũng không nên nói ra. Chẳng hạn như những thứ không thuộc về thực tại.

“Để mình chứng minh nhé.”

Ranh mãnh nở nụ cười.

Yumiri nghiêng đầu, ngấu nghiến bờ môi tôi. 

Vừa mới thoáng chạm lưỡi, nhỏ liền quay đầu lại.

“Không chỉ tâm linh thôi… mà giữa chúng mình còn thực tiễn như này đấy.”

“C-C-... Con kia…! B-Biết bao nhiêu lần mày—...!”

“Tóm lại là thế này. Không chỉ mỗi tâm hồn, chúng mình còn gắn kết cả về thể xác cơ. Mình có thể mạnh mồm, nhưng phải có cơ sở thì mới mạnh mồm chứ. Thế… đằng ấy còn có gì muốn trình bày nữa không?”

“N-N-Nhưng tao… t-t-tao là… Đúng rồi! Bạn thuở nhỏ! Suốt từ nhỏ đến giờ tao là bạn nó mà!”

“Bạn thuở nhỏ đúng không? Ra vậy, mình hiểu rồi. Khá có sức nặng đấy, nhưng mà… liên quan gì đến chuyện Jirou-kun hiện là bạn trai của mình không?”

“Dĩ nhiên là có chứ! Vừa có kỉ niệm đẹp về thời thơ ấu này, lại còn quen biết cả nhị vị phụ huynh nữa.”

“Kitamura-kun. Nếu mình không nhầm thì… đằng ấy liệu có phải cũng đang mạnh mồm không? Về tình bạn thuở nhỏ với Jirou-kun ấy. Tối thiểu có bằng chứng thì mình mới dám tin, chứ không thì e là…”

“C-Chuyện đấy…”

“Nhân tiện cho phép hỏi, hai người đã âu yếm với nhau bao giờ chưa?”

“Cái gì?! Mày có thích sủa bậy không đấy con chó kia?!”

“Ơ kìa, chuyện hệ trọng đấy chứ. Còn gì thích hợp hơn, để đo lường tình cảm giữa hai người khác giới? Để cho thấy không chỉ hiểu nhau về tâm can, hai người còn hiểu nhau cả về mặt xác thịt.”

“N-Nghiêm túc thì là chưa! Nhưng tao từng suýt nữa gạ gẫm được nó rồi!”

“Vậy tức là sau cùng vẫn xôi hỏng bỏng không?”

“N-Nhưng tao… từng hôn rồi…”

Vế sau bỗng đột nhiên lí nhí hơn vế trước.

“Nếu chỉ có thế thì… khuyên đằng ấy tốt nhất là hãy từ bỏ đi. Bởi mình không chỉ hôn, mà còn hôn trước mặt đằng ấy tới hai lần. Không lẽ nào đằng ấy lại muốn phải bất lực chứng kiến lần nữa ư? Không lẽ nào đằng ấy không cảm thấy xấu hổ, dẫu đã bị công khai hạ nhục đến như thế?”

“Ư—....!

Tooru đỏ ửng lên, hai vai run bần bật.

Giở cái giọng hung hãn, nó quay sang gọi tôi.

“Ê, Jirou!”

“Dạ?”

“Tao làm chuyện biến thái với mày có được không?”

“Đừng nên làm liều ạ.”

Tôi đến chịu mất thôi.

Người hay là lỗ hậu mà toàn điểm G thế? Mới chọc cho phát thôi đã giãy nảy lên rồi.

Đứa khác thì không nói, chứ cãi với nhỏ kia làm sao bật lại nổi. Khác gì đòi chơi dao bên trong phòng chơi súng, xong thua thì đổ thừa người khác chơi bẩn không? Tự biết lượng sức đi. Yếu thì thà sống nhục còn đỡ hơn chết nhục.

“Mày được lắm, con kia!”

Tooru đứng phăt lên, đá văng cả cái ghế.

“Amagami Yumiri! Nể tình nên lần này coi như tao tạm tha! Lần sau còn lên mặt là mày tới số đấy!”

“Vậy mình xin kính cẩn chờ đằng ấy phục thù. Mong đằng ấy lần sau cũng đừng khóc nhè nữa, chứ rưng rưng như này mất hết cả cái uy.”

“Ê, Jirou!”

“Dạ?”

“Nhớ ăn cho bằng hết bánh tao mua biết chưa?! Mất bao nhiêu mồ hôi công sức mới có được một ổ bánh mì đấy! Mai ăn tiếp với tao! Đồng ý thì trả lời!”

“Dạ.”

“Thế thôi! Phí thời gian đủ với thằng ngu như mày rồi!”

Nói rồi nó hằm hằm rảo bước khỏi căng tin.

Nhục như một con chó, đã thế chó này còn tưởng mình là sói cơ.

“Nhìn có cưng không chứ.”

Mắt dõi theo Tooru, Yumiri khẽ cười.

“Yumiri.”

“Sao thế, Jirou-kun?”

“Vừa nãy vui lắm à?”

“Ý là gì vậy anh?”

Giả ngu là hay này.

“Đừng có làm mấy trò thị uy thừa thãi nữa. Tôi biết mình ngẩng lên thì cũng chẳng bằng ai, nhưng được sống yên thân là mãn nguyện lắm rồi. Không mượn cô chuốc lấy tiếng xấu về thêm đâu.”

“Ừm, nhưng mà… riêng trường hợp vừa nãy bắt buộc phải vậy thôi. Kitamura-kun mới chủ động gây hấn, hòng cướp Jirou-kun khỏi tay em cơ mà. Là bạn gái của anh, em phải dạy cho nhỏ biết thân biết phận chứ.”

“Cô biết mình mới vừa tự bắn vào chân không?”

Đừng quên rằng đứa nào đã ra lệnh cho tôi, là phải chinh phục thêm bốn đứa con gái nữa.

“Chuyện này với chuyện đó về bản chất khác nhau.”

Con nhỏ tỉnh bơ đáp.

“Kitamura-kun, hay bất kì ai đó, miễn là chịu an phận làm tình nhân hay là vợ lẽ của anh thôi thì không thành vấn đề. Anh muốn có bao nhiêu thì cứ việc tùy ý. Nhưng nếu đã đụng đến ghế chính thất của em, đụng đến chỗ tuyệt nhiên không ai được thay thế, thì bắt buộc em phải khẳng định vị thế thôi.”

“Vậy nghĩa là vấn đề đang nằm ở cô đấy.”

“Riêng lần này, lỗi không phải tại em. Jirou-kun, phần lớn tại anh hết.”

“Tại tôi?”

“Phải. Dạo này anh sao rồi? Đổi lại quãng thời gian nằm gai nếm mật kia, đã bao giờ anh thấy… mối hận thù của mình nguôi ngoai chút nào chưa?”

“Ừm…”

Mối hận thù của tôi. 

Không chỉ mỗi định kiến, mà còn bao gồm cả sự tuyệt vọng cũng như ngông cuồng với cuộc đời.

Bất mãn với thực tế, tôi thao túng giấc mơ như một cách giải tỏa. Để rồi bị cảnh báo, rằng mình là mối họa với thế giới ngoài kia, là nguyên nhân khiến cho Tooru thành quái vật. 

Theo lời Yumiri, vị bác sĩ tự xưng nhân danh toàn thế giới, muốn diệt trừ mối họa thì hiện tại chỉ có một phương thức tiềm năng. Đó chính là biến tôi thành một tay sát gái. Chẳng biết thật hay không, nhưng ít nhất Tooru, theo những gì tôi thấy, có lẽ đã “bình phục”.

“Tôi không thấy như thế.”

Nghĩ ngợi một hồi lâu, tôi mới dám trả lời.

“Ít nhất giờ thì chưa. Thực tình mà nói thì… nhiều chuyện xảy ra quá, đến nỗi giờ vẫn chưa tiêu hóa được hết nổi. Chẳng có thời gian đâu chiêm nghiệm những thứ khác.”

“Vậy thì chẳng có gì nghiêm trọng lắm đâu anh. Một cú sốc tâm lí cũng có thể coi như phương pháp trị liệu mà. Gần đây anh chẳng phải không còn mơ những thứ lệch lạc rồi đấy thôi. Vì không có thời gian mà đoái hoài đến đấy.”

Ừ đúng là thế nhỉ.

Liên tục mấy hôm rồi, tôi còn chẳng hề mơ. Cứ hễ đặt lưng thôi là ngủ say như chết. Ngủ đến mức mẹ tôi phải quát tháo ầm ĩ mới chịu dậy cơ mà. Mới sáng nay chứ đâu.

Chỉ cần tôi đừng mơ, thì giấc mơ sẽ không ăn mòn thế giới nữa. Chí ít là tạm thời.

Hợp lí thật đó chứ. Vậy giả sử nếu tôi mệt đến lử cả người, không tài nào nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, thì tôi sẽ không mơ, và vấn đề đến đây… coi như được giải quyết?

“Không dễ vậy đâu anh.”

Nhỏ cười đáp lại tôi. Nhưng tôi thậm chí chưa nói ra thành lời mà…

Nghiêm túc mà nói thì, đúng là khó có thể đơn giản được như thế. Không thì Yumiri đã chẳng phải lộ diện trước mặt tôi làm gì.

Thế rồi, đúng lúc ấy.

Điện thoại tôi cất trong túi áo bỗng rung lên.

“Ái chà, ai nhắn tin thế ta?”

Yumiri nhìn sang. Bất giác tôi giật mình.

“Tuy là em tôn trọng đời tư của riêng anh…”

Nhỏ thoáng nở nụ cười, xong lại tiếp tục nói.

“… Nhưng không phải lúc nào em cũng biết kiềm chế. Ngắn gọn có nghĩa là đưa điện thoại ra đây. Để em xem nội dung tin nhắn viết gì cái.”

Lịch sự đàng hoàng chút thì chết cô mất à?

Tôi giơ điện thoại lên, đảm bảo Yumiri nhìn màn hình được rõ.

Cũng không to tát gì. Chỉ là Tooru mới nhắn qua LINE thôi.

[Trưa mai tao cũng làm cơm hộp cho mày coi]

[Con nhỏ mới chuyển trường muốn chiến thì tao chấp]

“Thú vị ghê…”

Yumiri đọc xong khúc khích nở nụ cười.

“Hì hì, em là em không ghét mấy người như này đâu.”

“Vậy sẽ nương tay chứ?”

“Sư tử khi săn mồi không có chuyện nương tay.”

Kiêu ngạo thế là cùng.

Sớm muộn rồi cũng sẽ đầu rơi máu chảy chăng? Nghĩ đến mà sống lưng tôi đã lạnh toát rồi. Chuyện đã không đơn giản còn cứ phức tạp hóa.

Vẫn còn một tin nhắn tôi cố tình giấu đi. Một tin nhắn không rõ ai mới là người gửi.

 

[Đừng để mình bị lừa]

[Bởi vì, Amagami Yumiri… thật ra đang nói dối]

 

Là do lỗi phần mềm bỏ qua tên người gửi, hay người gửi cố tình giấu thân phận mình đi?

Chẳng đoán già đoán non, tôi nhanh chóng xóa đi, không cho phép hộp thư được lưu lại dấu vết.

Dù có mường tượng mình đang mơ đi chăng nữa, kí ức cùng với lại nhận thức bên trong tôi cũng phản đối kịch liệt.

Không thể nào nghi ngờ. Chính mắt tôi đã thấy.

Chính tôi đã thừa nhận tin nhắn dành cho tôi.

Và tôi chọn lờ đi. Vờ như chưa từng thấy. Linh cảm chẳng có gì tốt đẹp nếu tin vào.

Bởi nếu đem so sánh với lại Yumiri, người gửi tin nhắn kia… có khi còn chẳng thể bí hiểm được ngang bằng.

“Lo lắng gì thế anh?”

Yumiri nhìn tôi.

“Nếu có chuyện gì thì nói cho em nghe với. Giữa biển cả mênh mông, vẫn có một chiếc thuyền luôn luôn chờ anh mà.”

“Tại cô nên là tôi mới phải lo lắng đấy.”

“Anh muốn sờ ti không?”

“Tự nhiên hỏi làm gì?”

“Sờ ti để giải tỏa lo lắng là nhất mà. Con trai chỉ thế thôi.”

“Thật không? Chứ vậy chắc thế giới hòa bình từ lâu rồi.”

“Đây, thử đi. Mời anh tự thưởng thức.”

Nhỏ liền ưỡn ngực lên. Trẻ con hay gì mà dễ dãi thế không biết.

Nhưng mà… học sinh sao được phép mang vũ khí thế kia? Giấu nguyên hai quả bom bên trong áo đây này. To quá… à nhầm, nguy hiểm quá. Nhìn đã thấy khiếp rồi.

“Bớt khoe hàng lại đi. Tôi đây cóc thèm đấy.”

“Ơ kìa. Sao từ chối thế anh?”

“Sờ để cụ ra đi chân lạnh toát luôn à? Đang giữa căng tin đấy.”

“Vậy nếu như không phải giữa căng tin thì sao? Hay mình đổi chỗ nhé. Phòng y tế hay là sân sau được chứ nhỉ.”

“Vấn đề không phải là căng tin hay là không.”

Nhỏ lúc nào cũng giỡn.

Và tôi thì lúc nào cũng bị nhỏ cuốn theo.

Cổ nhân nói không sai. Đàn bà là quỷ dữ. Nhất là đàn bà đẹp.

Yumiri mà còn cứ được nước lấn tới, thì liệu rằng sau này… tôi có bị đồng hóa thành ác quỷ luôn không?

Mới chỉ một lúc thôi, ấy vậy mà hận thù như thể đã tan biến. Tôi nói là “như thể”, bởi dĩ nhiên mối hận thế giới vẫn còn nguyên. Khó mà hết cho nổi.

“Thôi mà, sờ đi anh. Bóp vú đi cũng được.”

“Bóp để làm cái gì? Ai dại đâu mà bóp.”

“Thật hả anh? Thật là anh nhất quyết không làm gì hả anh? Không phải lúc nào em cũng hào phóng đâu đấy. Lần cuối thì có mà tiếc đứt ruột đó anh.”

“Đã nói là không rồi…”

“Này hai người đằng kia.”

Một giọng nói vang lên. Tôi ngoảnh theo đó nhìn.

Không biết từ đâu tới, một nữ sinh lù lù đứng ngay cạnh bàn tôi.

8efcac9e-95e2-47aa-9f8e-5df20cf93559.jpg

“Hai người có thể nào giữ ý tứ được không? Đây là căng tin đấy.”

Giọng nói lạnh buốt giá, nhọn hoắt tựa mũi dao.

Toàn thân tôi đông cứng, mất đến tận vài giây mới bắt đầu hoàn hồn.

Hikawa Aoi.

Đích thị chính là nó. Cái con nhỏ kênh kiệu làm lớp trưởng lớp tôi.

Đấy là ngoài thực tế. Riêng bên trong giấc mơ, con nhỏ đối với tôi không khác gì nô lệ.

“Ấy chết, ngại quá đi.”

Yumiri lên tiếng. Biết nói là ngại rồi… nhưng diễn cho cái mặt ăn khớp coi được không?

“Theo ý hiểu của mình, đằng ấy đang muốn nhắc rằng trường học là nơi sự tôn nghiêm cũng như trong trắng tuổi học sinh nên được giữ gin nhỉ. Một vấn đề nhức nhối đã lâu rồi đúng không?”

“Hiểu rồi thì làm ơn thôi đi giùm tôi cái.”

“Đã rõ. Mình sẽ lưu ý hơn.”

“Lần trước tôi cũng nghe y hệt từ cậu đấy. Chắc cậu vẫn còn nhớ Hikawa đúng không, hôm cậu hôn bạn trai cho cả trường được thấy. Cũng là tôi nhắc nhở, rồi cũng chính miệng cậu bảo sẽ lưu ý hơn.”

“Đúng rồi. Mình có nói như thế.”

“Vậy rốt cuộc là cậu có để vào tai không?”

“Mình có để tai chứ. Mình với Jirou-kun sau đó chỉ hôn nhau có ba lần thôi mà. Nếu không vì để tai đến Hikawa-kun, chắc mình còn tự do với phóng khoáng hơn nữa. Ngay lúc này lời nhắc vẫn hữu dụng đấy thôi, ít nhất kể từ giờ cho đến mười phút nữa.”

“Cách nhìn nhận của cậu đúng là khác biệt đấy.”

“Đành vậy chứ biết sao. Mỗi người một vẻ mà.”

Yumiri thậm chí còn chẳng thèm hối lỗi.

Ánh mắt Hikawa, vốn dĩ đã lạnh lùng, giờ chắc phải rớt xuống gần 0 độ Kelvin.

Riêng tôi thì đến cả cười trừ cũng không dám. Cứ ngồi đực mặt ra, hệt như thằng ăn hại.

Chẳng biết phải trầm trồ hay là ngán ngẩm nữa.

Bơ nhau đi mà sống có phải tốt hơn không?

Vỏ quýt dày đã có Yumiri đây rồi. Lớp trưởng liệu có phải móng tay nhọn hay chăng? Dám đối đấu trực diện không một chút nao núng, thì coi bộ đối phương cũng chẳng phải bình thường.

“Thôi tạm bỏ qua đi. Hikawa tôi đây không đến vì mục đích giảng đạo hay là gì.”

Lớp trưởng khẽ thở dài. Bầu không khí lạnh lẽo bỗng chốc dịu hẳn đi.

“Tôi thừa biết rồi chứ. Amagami-san còn lâu mới chịu khó làm con ngoan trò giỏi. Giáo viên hay hiệu trưởng cũng tuyệt đối chẳng dám dây dưa với cậu đâu.”

“Ồ, ra là thế à? Mà thôi đối với mình như thế lại càng tốt.”

“Amagami-san, chắc cậu phải có người chống lưng chứ đúng không? Nếu có thì quyền hạn phải vượt xa giáo viên, thậm chí khi nghe tên ắt hội đồng quản trị cũng phải sợ nữa là.”

“Này chắc phải nhường chỗ cho thuyết âm mưu thôi.”

“Nếu thế thì đành vậy.”

Lớp trưởng khẽ gật đầu, như ra hiệu không còn điều gì muốn hỏi thêm.

Vậy là xong rồi nhỉ? Thành thực xin cảm ơn, và không hẹn gặp lại thêm một lần nào nữa. Nhà bao việc phải lo, ai đâu rảnh hơi mà—

“Sau giờ học nhớ đến phòng giáo vụ giùm tôi.”

Mẹ kiếp, không được rồi.

Thôi thì… phải chịu chứ biết sao.

Không nghiêm trọng thì đã không cần đến lớp trưởng đi công tác làm gì.

“Hai người không thoát đâu. Hikawa tôi đây cũng có quyền hạn đấy.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!