Tập 02

C4

C4

Hóa ra tôi trước đây khá may mắn đấy chứ.

Giờ thì nhìn lại xem. Tận ba đứa con gái, mỗi đứa là một buổi hẹn hò cần phải lo.

Yumiri tiếp tục là ẩn số với tôi. 

Lớp trưởng Hikawa cũng không hề kém cạnh.

Tình cảm của Tooru không thể mãi làm ngơ.

Riêng với Shouunin, cùng với Hoshino, khoảng cách vẫn mênh mông, tựa muôn trùng biển cả.

Chưa kể hầm bà lằng những phát ngôn linh tinh tới từ mẹ tôi nữa…

Còn gì khiến đầu óc tôi quay cuồng hơn không?

Ấy vậy đến giờ tôi vẫn chẳng hay biết gì.

Phải một thời gian sau, tôi mới được vỡ lẽ. 

Một cách đầy muộn màng. Khi mà mọi thứ đã vượt xa khỏi tầm tay.

 

Thư viện không phải là xa lạ đối với tôi.

Mẹ tôi từng dẫn tôi đến đây khá thường xuyên, hồi tôi mới còn là thằng nhóc học cấp một. Đâu phải tự nhiên mà bố mẹ tôi thuộc dạng học rộng hiểu nhiều đâu. Đối với gia đình tôi, đọc sách không phải thứ áp đặt lên con cái, mà là thứ con cái nên tự do tìm hiểu, từ đó tạo nền tảng đi đến một thói quen.

Đúng là một môi trường đầy đủ chân thiện mỹ.

Vậy tại sao tôi lại bất cần đời thế này? Tôi không biết và cũng không muốn phải quan tâm. Chỉ vì được lớn lên trong gia đình đầm ấm, mà ai nấy cũng phải xán lạn tiền đồ ư? Vậy thì thế giới này lại chẳng tốt đẹp quá.

Luyên thuyên đến đây thôi. Chuyển hướng sự tập trung sang cái thư viện đã.

Một thư viện trung tâm, thuộc một quận nào đó. Tuổi thọ vài chục năm, không có gì hiện đại hào nhoáng về kiến trúc. Tuy nhiên, bên trong lại ngồn ngộn đầy rẫy những tựa sách đủ thể loại trên đời. Từ những cuốn ố vàng nằm phủ bụi trên giá, cho đến cả những cuốn làm dư luận xôn xao. Không ngày nào khách khứa không đông đúc tấp nập.

Dĩ nhiên, đông đúc và tấp nập không đồng nghĩa ồn ào. Loáng thoáng chỉ có tiếng xột xoạt của trang giấy, tiếng bước chân khe khẽ giẫm lên thảm trải sàn, hay là tiếng xe cộ ngoài đường lọt vào tai. Không một ai chuyện trò, hay cười đùa lớn tiếng. Đúng với lại nội quy dành cho mọi thư viện.

Nói cách khác, đây hoàn toàn không phải điểm hẹn hò lí tưởng, khi mà những cái miệng bị ép phải lặng im. 

Và ngay tại địa điểm không hề lí tưởng ấy… tôi và Hikawa chính xác đang hẹn hò.

“………” 

“………”

Không một ai.

Không một ai nói gì.

Chỉ có nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay.

Nhắc trước quyền lựa chọn không nằm ở tôi nhé. 

Đích thân Hikawa là người chọn chỗ này. Lỡ có mệnh hệ gì thì tránh mặt tôi ra.

Ban đầu tôi cũng thử thuyết phục rồi ấy chứ. Như là sao không tìm chỗ nào vui vẻ hơn, kiểu công viên giải trí hay rạp phim chẳng hạn.

“Thế này tối ưu hơn.”

Lớp trưởng gạt hết đi, chỉ với một câu nói.

“Không những không tốn tiền, lại thích hợp học nhóm. Một mũi tên bắn ra trúng hai đích còn gì.”

Ừ nhỉ. Đúng là không tốn tiền, và đúng là thích hợp cho việc học nhóm đấy… Nhưng hẹn hò thôi mà, chứ có phải kinh doanh hay là đầu tư đâu?

Dĩ nhiên, tôi giữ trong lòng thôi. Ai đời dám nói chứ.

Tôi sợ bị mắng lắm. Cảm giác như chỉ cần phản đối một câu thôi, kiểu gì lớp trưởng cũng sỉ vả không tiếc lời.

Thú thật tôi thậm chí chẳng hiểu nổi nữa cơ. Lý do gì lớp trưởng lại nằng nặc đề nghị hẹn hò với tôi chứ? 

Rất đồng ý nếu như có ai khuyên tôi rằng sao không hỏi thử xem, nhưng tôi phải nhấn mạnh đây là Hikawa, là nhân vật thuộc dạng ông kẹ trong lớp đấy.

“………” 

“………”

Vẫn không ai nói gì.

Hai đường thẳng riêng rẽ, tuyệt đối không giao nhau.

Loạt xoạt những tiếng giấy, không một chút đồng điệu.

Xung quanh đầy ắp người, thế nhưng sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian. Như lạc giữa rừng cây, không tìm thấy lối về.

Không thể nào chịu nổi.

Nếu tôi và lớp trưởng đã quen biết từ lâu…

Nếu như giữa hai người đã tương thông tâm ý, đủ để thấu hiểu nhau mà không cần nói gì…

Có lẽ tôi đã chẳng bồn chồn như này đâu.

Đây là đang thiền định chứ đâu phải hẹn hò.

“………” 

“………”

Thôi, quá sức lắm rồi.

Tôi đứng dậy khỏi ghế. Lớp trưởng bỗng nhìn theo.

Ra hiệu đi vệ sinh, tôi liền nhân cơ hội chạy tót đi chỗ khác.

Phù… Cuối cùng cũng được yên.

Hỏi lại một lần nữa. Đây có thực sự là đang hẹn hò không vậy?

Khác gì với những lần học nhóm trên trường đâu? Lớp trưởng thậm chí còn nguyên cây đồng phục nữa. Có gì mới mẻ không? Hay là mặc như thế cũng không thành vấn đề? Trong khi ngay cả tôi, dù chỉ một chút thôi, cũng còn biết ăn diện cho khác mọi ngày nữa?

Thở phào thêm một hơi, tôi rút điện thoại ra, viết vài dòng tin nhắn.

Về buổi hẹn hôm nay, tôi đã thảo luận trước với nhỏ Yumiri cũng như Tooru rồi. 

Nếu mọi chuyện tiến triển tốt đẹp thì không sao. Nhưng nếu không thì tôi vẫn cần đảm bảo mình có được sự trợ giúp.

Đại khái trong tin nhắn, tôi thuật lại tình hình hiện giờ của bản thân. Rằng tiến đến hẹn hò tuy là đáng hoan nghênh, nhưng buổi đầu hẹn hò lại diễn ra ở nơi không một ai nói gì. Chưa kể đến đối phương hình như là mê sách còn hơn cả mê tôi.

Tôi đợi một lúc nữa.

Điện thoại bỗng rung lên, và không ngoài dự đoán, người nhận đã phản hồi.

[Oài, chán thế. Thư viện thì quà cáp kiếm đâu ra bây giờ…]

[Anh có thực sự là đang nỗ lực không đấy? Giao phó Jirou-kun quả đúng là sai lầm.]

Trên là của Tooru. Dưới là Yumiri.

Nỗi thất vọng tuy rằng không phải bất hợp lí… nhưng mà có thể nào đóng góp gì hữu ích cho tôi với được không? Không bàn đến Tooru, thì chuyến này ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến Yumiri cơ mà.

[Chỉ có thể chờ đợi tình thế đổi chiều thôi]

Con nhỏ đáp lại tôi qua tin nhắn như thế.

[Ngay từ đầu buổi hẹn đã không được suôn sẻ, vậy nên bằng mọi giá phải khép lại một cách viên mãn đấy biết chưa? Trông cậy vào anh nhé.”

[Ngồi há miệng chờ sung như cô thì hay lắm. Tóm lại mau can thiệp hay làm gì đó đi.]

[Anh tự đi mà làm. Không làm được gì thì cũng đừng kể với em, rằng hai người chỉ có đọc sách xong đi về.]

Ê, nặng lời quá đấy.

Nhỡ đâu lại giống hệt như cô nói thì sao?

[Không được tích sự gì thì ốm đòn với tao.]

[Ha-ha.]

Thấy người khác học theo là tưởng mình hay à?

Hỡi ôi, tôi đến khóc mất thôi…

[Khuyên thật nhé, Jirou. Đừng có làm trò gì mất mặt giùm tao đấy. Tao thì không quan tâm gì đến con lớp trưởng, nhưng tao không muốn phải mang tiếng có thằng bạn hèn hạ giống mày đâu.]

[Anh mà về tay không… thì tự hiểu mình sẽ ra sao đi là vừa. Họa chăng là muốn “được” hay là muốn “bị” thôi.]

Nhận những lời động viên sặc mùi ấm lòng ấy, tôi chỉ biết ngậm ngùi tắt máy rồi cất đi.

Được rồi, ôn lại một chút đã. Mục tiêu gồm những gì?

Thứ nhất, tán đổ bốn em gái.

Thứ hai, vạch trần Yumiri.

Thứ ba, hiểu thêm về sức mạnh và tình cảnh của mình.

Thứ tư, đề cao cảnh giác trước tin nhắn bí ẩn kia.

Thứ năm, mới thêm vào gần đây, để mắt đến mẹ nữa.

“Có phải con thật sự là con của mẹ không?”

Chỉ có lời nói ấy là đặc biệt khác thường. Ngay sáng ngày hôm sau, lúc tôi đang ngủ nướng, mẹ tôi lại tiếp tục tự tiện xông vào phòng la mắng thằng con trai. Quả nhiên trừ lúc say, mẹ tôi vẫn cứ là một bà mẹ điển hình, không những vậy lại còn có chức có quyền nữa. Trước đây chưa bao giờ mẹ tôi lại hành xử kì quái như đêm qua.

Do bệnh thần kinh ư?

Hay khủng hoảng tâm lí?

Hay đơn giản chỉ là say quá hóa rồ thôi?

Tôi cũng không biết nữa. Nhưng nếu như rốt cuộc nguyên nhân là do tôi, chắc tôi phải căm hận chính mình đến già mất. Tôi rác rưởi thật đấy, nhưng tôi không thể nào hạ đẳng đến thế được.

Có điều ngay bây giờ, đây chưa phải ưu tiên hàng đầu dành cho tôi.

Khi nào xong mục tiêu thứ nhất rồi hãy tính.

Tôi ba chân bốn cẳng quay trở lại chỗ ngồi.

Lần này, lớp trưởng thậm chí còn không thèm nhìn mặt tôi, mà tiếp tục bình thản lật giở từng trang một.

Sách tên gì ấy nhỉ? Hình như về quản trị và tổ chức kinh doanh. Nói tốt thì chủ đề hết sức là thực tế, còn nói không tốt lắm… thì trông chẳng có gì nữ tính ở đây cả.

Nhân tiện bật mí luôn, thật ra hai chúng tôi đang ngồi cạnh nhau đấy. Chứ lúc học bổ túc toàn mặt đối mặt thôi. 

Tuy là do mỗi bàn chỉ có một hàng ghế, nhưng vẫn tiếp thêm được chút hi vọng nhỏ nhoi.

Kiểu như chỉ cần có người ngồi bên cạnh thôi, đặc biệt lại còn là một người khác giới nữa… ai chẳng thấy có chút tự hào phải không nào? Mới chập chững làm quen, thì đảm bảo nam nữ thậm chí còn phải ngồi so le mới chịu cơ, cho dù có ngồi bàn bốn người đi chăng nữa. Bằng mọi giá gìn giữ không gian của riêng mình.

Ấy vậy mà lớp trưởng lại chịu ngồi cạnh tôi. Nghe có oách không chứ? Đang đường đường chính chính hẹn hò luôn kia mà. Tôi liền hí hửng khoe hội chị em cây khế, để rồi…

[Đấy là do hoàn cảnh, chứ có phải thực lực chân chính của mày đâu. Dám tự nhận mà lại không dám tự nhục à?]

[Khi nào lên giường rồi hẵng huênh hoang được không?]

58d2c6f1-a858-4c0a-a75d-9477a20b1c5d.jpg

Khắt khe thế không biết.

Tôi bèn bỏ ngoài tai, tập trung vào lớp trưởng.

Nhân tiện tôi đang đọc một đầu sách nhập môn, giới thiệu về giấc mơ và sức khỏe tinh thần. Nhiều đoạn tôi nhảy cóc nhưng đại ý vẫn hiểu, do đối tượng nhắm đến là trẻ vị thành niên. Quan trọng hơn, trong sách đầy rẫy những thông tin tôi đang cần. Quả là một mũi tên bắn trúng hai con chim, và theo lời cổ nhân (không phải lớp trưởng nhé), thời gian là vàng bạc.

Xột xoạt một trang giấy.

Khẽ liếc trộm lớp trưởng.

Hai trang, rồi ba trang. Liếc trộm một cái nữa.

Công nhận Hikawa đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Sống mũi cao thanh tú. Làn da trắng nõn nà.

Mỗi khi cúi đầu xuống, đôi lông mày lá liễu lại càng được tôn lên.

Đôi bàn tay thon thả, chốc chốc lại vén tóc cho khỏi vướng mang tai… thú thực là rạo rực đến mức nổi da gà. Dáng lưng ngồi thẳng đứng, thậm chí bộ đồng phục không nhàu lấy một li, trang nghiêm theo một cách vừa quen lại vừa lạ. Khí chất không kém gì tiếp viên hạng thương gia, luôn có mặt trên những chuyến bay sang trọng nhất.

Tuyệt vời thật đúng không?

Hoặc có khi… còn trên cả tuyệt vời.

Cùng là đẹp nhưng mà cái đẹp lại rất khác so với Yumiri, hiện thận của tất thảy những gì bọn con trai khao khát ở bạn gái. So sánh bằng ẩm thực thì nếu Yumiri là yến tiệc cung đình, Hikawa sẽ là đĩa sushi trong tay người nghệ nhân tài hoa, tận hiến cả đời cho món ăn tâm đắc nhất.

Hỡi ôi…

Một kiệt tác nhường ấy… làm thế nào mới chịu thổn thức vì tôi đây.

Không phải trong giấc mơ, mà là ngoài thực tế. Kham được canh bạc này thì tôi kể cũng tài.

Mà thôi, chuyện khó để sau đi. Đọc nốt quyển sách đã.

Nhìn qua thì có vẻ năng lực trong tay tôi - tức thao túng giấc mơ bản thân theo ý muốn - đem đến một lợi thế không thể tưởng tượng nổi. 

Tuy nhiên, cũng chính năng lực ấy… hoàn toàn có khả năng gây phương hại đến cả thế giới thực ngoài kia.

Ví dụ như Tooru, một nhân vật dường như phần nào được tái hiện theo bản thể thực tế, trước đây không ít lần hiện diện trong giấc mơ. Chính bản thân Tooru, có lẽ trong vô thức, đã dựng một không gian “nằm giữa hai thế giới”, theo cách hiểu của tôi, và tái hiện tại đó thứ thảm họa tiềm tàng nảy sinh ngoài đời thực.

Nghe có vẻ không được chi tiết lắm đúng không? Là bởi chỉ có tôi, cùng với Yumiri, được tận mắt chứng kiến toàn bộ hiện tượng ấy. Ngoài ra không một ai, bao gồm cả Tooru, hay biết gì nữa cả. Không hề có báo đài hay truyền thông đưa tin. Không có động thái gì từ phía chính quyền hết.

Yumiri có lẽ là người tường tận nhất chân tướng sự việc này. Tuy nhiên, chỉ với một tin nhắn không rõ nguồn gốc kia, đến tôi cũng không thể tin tưởng mù quáng nữa.

Biết là vô căn cứ, thế nhưng mối nghi ngờ không phải hễ cứ muốn là sẽ tan biến đi. Thứ duy nhất mà tôi hiện giờ dám chắc chắn… đó là không một ai, trong mắt bản thân tôi, đáng tin hơn tôi cả. Muốn nhờ cậy ai đó, thì chỉ có nhờ cậy chính sức mình mà thôi.

Không thể cứ viện cớ hòng trốn tránh được nữa. Bất kể tôi có muốn thừa nhận hay là không, mọi sơ suất của tôi tầm này đều đầy rẫy những hậu quả khôn lường. Thử tưởng tượng tôi đang thâm nhập vào lòng địch thu thập tình báo đi. Đối với một trọng trách to lớn đến như thế, một thằng khờ làm sao mà gánh vác cho được.

Dĩ nhiên không đời nào tôi có thể xuất chúng chỉ trong vòng một đêm, nhưng tôi vẫn có thể thông minh hơn bây giờ. Tình hình càng lúc càng mờ mịt và tăm tối, đòi hỏi tôi buộc phải tìm cách tự giải nguy. Mà nói gì thì nói, dám chắc Yumiri còn lâu mới để tôi được ăn không ngồi rồi.

Ban đầu là kẻ thù, xong thành cố vấn hay người hướng đạo gì đó, đồng thời kiêm nhiệm cả chức vụ bạn gái tôi. Vô vàn những vị thế, thế nhưng chỉ có một không bao giờ thay đổi. Yumiri… đích thị luôn là kẻ trên cơ so với tôi.

Ngay đến cả bánh bèo, mọt sách, hay lớp trưởng - không bàn đến Tooru - cũng đều phải chịu trận trong cõi mộng của tôi, thế nhưng tại lãnh địa do chính tôi chi phối, chỉ có Yumiri chưa bao giờ khuất phục.

Không biết liệu con nhỏ cố tình hay là không, nhưng tôi thề nhiều khi… tôi cảm thấy mình bị ngấm ngầm khinh thường ấy. Tôi cũng biết hận thù, chứ có phải không đâu.

Vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi vừa ráng đọc sách cho có việc để làm.

Nhưng sách này công nhận cũng thú vị đấy chứ. Thật sự rất hữu ích với hoàn cảnh của tôi. Không biết còn cuốn nào chung bộ nữa không nhỉ. Có khi nên cân nhắc mượn về nhà đọc sau. Tạm thời cứ đọc hết chồng sách trước mặt đã. Miễn không gom quá tay, thì chắc là thủ thu cũng không ý kiến gì.

Thời gian cứ thế trôi, mặc kệ những tâm tư miên man không hồi kết.

Phải đến khi lớp trưởng đóng sách rồi đứng lên, tôi mới chợt bừng tỉnh, quay sang nhìn đồng hồ. Cái gì? Sao lại đã… quá trưa rồi thế kia?

“Trưa rồi. Nghỉ chút thôi.”

Hả?

Lớp trưởng liền bước đi. Tôi bèn theo bước cùng.

À ý là đến lúc cơm trưa rồi đúng không? Chết thật, quên khuấy mất.

Mà khoan. Thế này thì… hỏng hết rồi còn gì. Nãy giờ thấy đối phương đọc sách chăm chú quá, nên tôi chỉ biết đọc chứ đã dự tính gì cho buổi hẹn hò đâu. Sao tôi lại không nghĩ rằng đến Hikawa cũng phải ăn trưa nhỉ? Đi đâu bây giờ đây? Nhà hàng gia đình ư? Hay fast food gì đó? Hình như tôi ban đầu định nhắm một quán Tây mới nghe được cũng nên.

À thì, lớp trưởng ơi. Nay… cậu muốn ăn gì?

“Tôi chuẩn bị trước rồi.”

Nói đoạn, Hikawa Aoi bước chân lên khu vườn bao quanh tòa thư viện. Ngồi xuống một băng ghế, lớp trưởng mở chiếc hộp lấy từ trong cặp ra. Tôi cũng (rụt rè) ngồi xuống theo, chăm chú nhìn bên trong xem chiếc hộp chứa gì.

Cơm nắm.

Là cơm nắm.

Bốn cục cơm to đùng, ngang cỡ lòng bàn tay. Cầm lên đấm vào mắt chắc sưng mất mấy ngày.

Thậm chí còn không bọc rong biển bên ngoài nữa. Thuần túy chỉ là cơm, được nắm lại thành hình.

“Không lẽ nào, đây là… cơm trưa của cậu sao?”

“Không nghi ngờ gì nữa. Chính xác là như vậy.”

Một cái nhìn chằm chằm khiến tôi giật thót tim.

“Ồ, thế à. Chỉ là… cảm giác không giống như cơm trưa cho lắm ấy.”

“Tại sao?”

“Ừm, chắc tại… màu sắc chăng? Hay nói chính xác hơn, trông thiếu thiếu chút gì có thể tạo điểm nhấn. Cơm thì thường phải có món ăn kèm đúng không? Chứ mỗi cơm thôi thì…”

“Như này tối ưu hơn. Vừa rẻ, vừa dễ tiêu. Đỡ mất công suy nghĩ hôm nay ăn cái gì.”

Ừ thì, cũng không hẳn là sai. Nhưng vẫn còn đó một khuyết điểm chí mạng nữa.

“Ăn như này có đủ cân bằng dinh dưỡng không?”

“Đó không phải vấn đề tôi xem trọng lúc này.”

Không xem trọng ấy hả?

Rốt cuộc con người này… có nghiêm túc với lại đường lối của mình không?

“À nhưng mà cơm nắm phải có nhân chứ nhỉ. Nhồi thêm trứng luộc hay trứng cá thì chắc là sẽ bổ dưỡng hơn đấy.”

“Tôi chỉ thêm muối vào cơm nắm của mình thôi.”

Khắc khổ thế cơ chứ…

Hành động vì mục đích tăng trưởng bền vững ư? Hay nâng cao nhận thức về vấn đề nào đó? Chẳng hiểu sao một người lại ăn trưa theo cách ảm đạm tới mức này… 

Mặc kệ tôi ngẩn ngơ, lớp trưởng cầm cục cơm, đưa lên miệng ngấu nghiến.

Nhoàm. Nhoàm. Nhoàm.

Ồ, một phát hiện mới. Trước giờ không để ý, nhưng lớp trưởng hóa ra phàm ăn phết chứ đùa.

Mà thôi, cũng không quan trọng lắm.

Quan trọng là cái mặt bí xị của tôi kia.

Chỉ tại vì trưa nay không mang cơm theo cùng.

Đi hẹn hò mà lại ăn trưa thế này ư? Sao không chịu thảo luận cho tôi lường trước chứ? Đúng theo lẽ tự nhiên nó phải như vậy mà.

Biết phải ăn gì đây… Hay chạy sang cửa hàng tiện lợi mua cơm về? Bỏ bữa cũng được thôi, nhưng đọc sách nãy giờ làm tôi đói bụng quá. Mà đã đói thì tôi không thể chịu đựng nổi. Cái này chắc ai cũng đồng cảm mà đúng không?

“Cậu không mang cơm à?”

Ai biết mà mang chứ.

“Ừ nhỉ.”

Lớp trưởng khẽ thốt lên.

Đôi mắt chăm chú nhìn nắm cơm trên tay mình.

“Nhân tiện hai chúng mình đang hẹn hò đúng không?”

“Đúng thế. Đang hẹn hò.”

“Có bao giờ cậu nghĩ, rằng những dịp như này… nên chuẩn bị cơm hộp cho bạn đồng hành không?”

“Không.”

“Về lí thuyết thì đây… đang là hẹn hò nhỉ?”

“Phải.”

“Thú thực là lúc cậu mời mình đi hẹn hò… mình cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì cho lắm. Tuy không dám khẳng định mình đúng trăm phần trăm, nhưng trong hoàn cảnh này, cậu có nghĩ chuẩn bị cơm hộp cho hai người… là hợp tình hợp lí về mặt tư duy không?”

“Hợp lí… về tư duy…”

Hikawa lẩm nhẩm, đăm chiêu như cái cách một người mù bẩm sinh hiểu xem “nước” là gì. Nhưng đáp án chẳng phải hiển nhiên rồi đấy thôi…

“Cậu nói phải. Quả nhiên rất hợp lí.”

Suy ngẫm một hồi lâu, lớp trưởng mới cất lời.

“Vậy theo cậu có phải điều tôi cần phải làm… là chia sẻ cơm hộp của mình với cậu ư?”

“Ấy không, mình đâu đòi hỏi gì. Nhưng nếu cứ thế này, chắc mình phải ghé tạm cửa hàng tiện lợi thôi. Tuy bản thân hành động không phiền đến mình lắm, nhân đây mình có một câu hỏi cần đặt ra: Rốt cuộc thì mục đích của hẹn hò là gì?”

“Lập luận sắc bén đấy.”

“Mình thấy đâu có gì đáng để khen ngợi đâu…”

“Rốt cuộc vì điều gì, Hikawa tôi đây… lại mời Satou-san một buổi hẹn hò nhỉ…”

“Cốt lõi là thế đấy. Nhưng có hỏi thì mình…”

“Cơm nắm… chia… một phần…”

Mặt lớp trưởng tối sầm. 

Cứ như thể số phận nghiệt ngã vừa giáng xuống, đòi hỏi phải lựa chọn giữa hi sinh bố mẹ với hi sinh người yêu. Hay như một người mẹ phải nuôi mười miệng ăn, giữa thời thế chiến loạn nơi lương thực khan hiếm. Mà khoan… trông tôi khẩn khoản như sắp chết đói lắm à? 

“………”

Lớp trưởng gục đầu xuống. Tiếp tục không nói gì.

Ai mà ngờ chỉ vì mất đi một nắm cơm, nội tâm một con người… lại có thể đấu tranh dữ dội đến vậy chứ?

Trút một tiếng thở dài, bỗng nhiên Hikawa…

“Thôi được. Của cậu đây.”

Tôi nhận lấy nắm cơm.

Hay đúng hơn, một nửa của nắm cơm. Dù lớp trưởng mới ăn chưa hết một nắm nữa.

Đó là còn chưa kể điệu bộ rõ bằng mặt nhưng không bằng lòng kia. Chia đôi một nắm cơm, mà lớp trưởng tưởng như đau dứt gan dứt ruột. Liệu đây là dấu hiệu của phàm ăn tục uống, hay là dấu hiệu của ki bo bủn xỉn đây? Nhai trệu trạo miếng cơm, tôi vẩn vơ nghĩ ngợi,

Nhân tiện thì, xin lỗi, nhưng cơm nắm với muối… thật sự còn có gì nhạt nhẽo được hơn không? Mà thôi, nhìn đối phương thế kia, thì sơn hào mỹ vị cũng không ngon cho nổi.

Rẻ, không ngon, không bổ. Được cái bữa cơm này mở mang tầm mắt tôi, rằng nhân loại muôn hình muôn vẻ hơn tôi nghĩ. Và nếu như không có buổi hẹn ngày hôm nay, chắc tôi chẳng bao giờ tận mắt trải nghiệm được.

Thay vì nhìn lớp trưởng như là một cỗ máy tàn nhẫn và khắt khe, kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ đặt cô nàng dưới một góc nhìn mới. Biết đâu chính nhờ đó, tôi lại chinh phục được Hikawa thì sao.

“Người như cậu đúng là dễ đọc vị quá đi.”

Lớp trưởng bỗng lên tiếng.

Hai con mắt sắc lạnh xuyên thẳng vào tâm can.

“Trông cậu ngơ ngác như một con nai vàng đấy.”

Sống lưng tôi rét run. Nửa thân dưới cũng thế.

Tất thảy lớp bảo hộ bao bọc lấy thân tôi… đối mặt với buốt giá đều trở nên vô dụng.

D-Dạ thưa… em xin lỗi. Nghĩ mình có thể nào chinh phục được lớp trưởng… em đúng là hồ đồ với kiêu ngạo quá đi. Đ-Để em… quỳ gối tạ tội nhé? H-Hay mổ bụng tự sát mới chuộc được lỗi sai…?

“Tôi không giận cậu đâu.”

Giơ cao đánh khẽ ư…? 

Đôi mắt vẫn lạnh lùng xa cách như mới nãy, nhưng nhờ có cái miệng nhai nhóp nhép nắm cơm, phong thái của lớp trưởng cũng dịu đi phần nào.

“Cuộc hẹn ngày hôm nay tương đối là ý nghĩa. Giúp tôi hiểu thêm về con người Satou-san.”

“Hiểu thêm… về tôi sao?”

Cũng không lạ cho lắm. Dành thời gian cả buổi với nhau rồi còn gì.

“Cậu có sức tập trung rất là cao độ đấy. Đọc sách không ngừng nghỉ, lật sách là liên tay.”

“………?”

À, ừm…

Đang nói lúc hai đứa trong thư viện đúng không?

“Tựu chung lại cả buổi cậu đọc hết ba cuốn. Tốc độ không thể nào gọi là tầm thường đâu.”

“Gì cơ? Tôi đọc nhiều thế à?”

“Không nhớ nổi mình đọc bao nhiêu quyển sách ư? Cậu đang khiêm tốn hay giả vờ khoe khoang vậy?”

Làm gì có.

So sánh với lớp trưởng, tôi chỉ như hạt cát dưới đáy đại dương thôi.

“Thì tại vì chỉ toàn sách nhập môn thôi mà. Chắc nội dung đơn giản nên dễ đọc hết chăng?”

“Đừng tự hạ mình thế. Hikawa tôi đây còn không đọc nhanh bằng một nửa cậu cơ mà.”

“Nhỡ đâu sách lớp trưởng khó xơi hơn thì sao?”

“Cùng là sách nhập môn, đơn giản không kém gì. Và phản ứng của cậu khiến tôi bất ngờ đấy. Cứ tưởng người như cậu khi được khen là phải vênh cái mặt lên cơ.”

À, ra thế.

Thì ra… là như thế. Tôi đang được khen nhỉ.

Lại còn được khen bởi chính miệng Hikawa. Sao mà… lạ lùng quá. Phải mất một hồi lâu, tôi mới hoàn hồn nổi.

Không lẽ nào lớp trưởng có cảm tình với tôi?

Đúng là Hikawa thi thoảng có một vài ánh nhìn viên đạn đấy, nhưng nói gì thì nói, đây là người chủ động rủ tôi hẹn hò mà. Đúng rồi, phải thế chứ. Điềm lành đây chứ đâu.

Vậy là bước qua được vị thành niên rồi ư? Để rồi nhảy cóc sang giả lập làm người lớn?

Có thể. Chắc chắn là khả thi. Không nghi ngờ gì được.

“Tôi biết mà.”

Lớp trưởng lại liếc tôi.

Dĩ nhiên, không thể thiếu cái miệng nhóp nhép cơm nắm muối.

“Cậu có tật được voi đòi tiên có đúng không?”

“T-Thật vậy hả…?”

“Tôi biết cậu nghĩ gì. Biết cặp mắt của cậu đê tiện ra làm sao. Biết chúng đang nhìn tôi, chứ không phải ai khác.”

Hự…

Lộ rồi. Lộ thật rồi.

“Lúc ngồi trong thư viện cũng vậy phải không nào? Cậu lén lút nhìn tôi, tưởng tượng đủ những điều vô sỉ và biến thái… Cậu nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi ư? Rằng thích thì cậu chơi, chơi chán xong thì bỏ?”

Híc…

T-Tưởng độ không tuyệt đối… chỉ tồn tại bên trong lý thuyết thuần túy mà…

“Đ-Đâu có…”

Tôi ấp úng trả lời. Có chết cũng không dám đối diện cặp mắt kia. Nhưng chẳng thể bào chữa… thì sao mà lật ngược thế cờ được bây giờ…

Cá nằm trên thớt rồi. Làm gì thì làm đi.

Sinh mệnh tôi do cậu toàn quyền tự quyết đấy.

“Rồi sau này cậu sẽ hiểu thêm nhiều điều thôi.”

Lớp trưởng vừa nhóp nhép vừa cất giọng ôn tồn.

“Dù muốn hay không muốn, ai cũng phải hiểu nhau, một khi đã chịu khó dành thời gian cho nhau. Bất chấp chỉ lặng im đọc sách cả một buổi. Thú thực tôi nghĩ mình đang dần hiểu cậu hơn, và tôi khẳng định rằng cậu cũng cảm thấy thế.”

Dưới bàn tay lớp trưởng, từng miếng cơm nắm một vụt biến trước mắt tôi.

Như một tảng băng trôi… bỗng uỳnh uỳnh rơi xuống từng mảng từng mảng một.

Vừa nói vừa ăn mà loáng cái thôi đã xong. Lớp trưởng cừ thật đấy.

Nhưng mà để làm gì? Tối ưu quỹ thời gian? Dù về lâu về dài không hiệu quả cho lắm, bởi vì ăn quá nhanh gây tổn thương dạ dày. Khoan đã, biết đâu đây mới là mục đích thật sự chăng? Vậy thì lớp trưởng vẫn đi trước một bước rồi.

Dù muốn hay không muốn, quả đúng là con người vẫn phải hiểu nhau thôi. Và nếu không chịu khó dành thời gian bên nhau, những tiểu tiết nhường ấy khó có thể nào không vượt qua tầm mắt nổi.

“Vậy đây là mục đích của buổi hẹn hò ư?”

“Tùy ý cậu diễn giải.”

Nói đoạn, lớp trưởng lại ngoạm thêm một miếng cơm to tướng.

Tóm lại là thế này. Dưới cái mác hẹn hò, đây không gì hơn ngoài một buổi hoạt động nhóm, dành cho mọi thành viên thuộc Tổ đội Cá biệt.

Ây dà…

Hiểu thì hiểu rồi đấy. Chỉ hơi… chạnh lòng thôi.

Chấp nhận chứ biết sao. Cứ tưởng là ngon ăn, hóa ra là tưởng bở. Mày ngu lắm, con ơi… Ủa khoan, tôi bị ngu thật mà.

Rồi, xin lỗi. Được chưa? Xin lỗi vì bị ngu… nhưng sao làm khác được.

“Ăn xong thì trở lại thư viện đọc sách nhé.”

Lớp trưởng cầm trên tay cục cơm nắm cuối cùng.

“Đã mất công đến đây, thì chắc hẳn cũng nên đọc cho hết những gì có thể phải không nào. Tôi thấy cậu cả buổi đọc sách chăm chú lắm. Chắc là đang nóng lòng đọc tiếp có đúng không?”

“Làm gì đến mức đấy. Tôi đọc lướt thôi mà, chứ có tập trung đâu. Ngay từ đầu đã nói là sách nhập môn rồi…”

“Tôi là tôi ghét cậu ở cái điểm đó đấy.”

Ặc—!

Hỡi ôi… cõi lòng tôi…

Cái miệng nhóp nhép tuy đỡ được phần nào đấy, nhưng ánh mắt buốt giá… quả nhiên vẫn lạnh lùng cào xé thân xác tôi, để lại một tâm hồn yếu đuối và tiều tụy.

“Không rõ cậu khinh thường bản thân mình đến đâu, nhưng tôi dám khẳng định cậu không hề kém cỏi. Không gì phí phạm hơn viện cớ nhằm tránh phải phát huy hết tiềm năng, và cậu chính là một minh chứng điển hình nhất. Nghĩ đến người như cậu mà tôi muốn buồn nôn.”

C-Cái đồ bất lương kia…

Có biết lời nói gây chết người được không đấy?!

Nhưng coi bộ cuộc hẹn vẫn tiếp tục chứ nhỉ. Thôi thì… đến đâu hay đến đó. Cứ cho là vậy đi.

May mà tôi chưa bị từ chối thẳng thừng đấy. Mà sao nghĩ đến tôi lại buồn nôn được hả? Đang tính dùng nhục hình tra tấn hay là sao?

“À mà, nhân tiện thì…”

Cắn một miếng cơm nắm, tôi hỏi Hikawa.

“Buổi hẹn hò này còn kéo dài đến bao lâu?”

“Đến khi nào đóng cửa.”

“Như vậy sẽ tối ưu quỹ thời gian đúng không?”

“Sao tôi có cảm giác đang bị mỉa mai nhỉ.”

“Làm gì có. Nhưng còn gì nữa không? Kiểu làm gì sau khi thư viện đóng cửa ấy.”

Tôi không có ý gì. Chỉ là thấy thuận miệng nên hỏi bâng quơ thôi.

Bình thường mà, đúng không? Ai mà đã hẹn hò, thì cớ gì chẳng muốn nắm được liệu buổi hẹn kết thúc ra làm sao.

“Có chứ.”

Không thèm cắn hay nhai, Hikawa nuốt chửng toàn bộ cục cơm nắm.

Thế rồi, vẫn vẻ mặt điềm nhiên, lớp trưởng nói dứt lời.

“Thư viện đóng cửa thì đi khách sạn với tôi.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!