Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu

Chương 022 - Giăng Bẫy / Charlotte Williams

Chương 022 - Giăng Bẫy / Charlotte Williams

CHARLOTTE WILLIAMS

48 ngày trước Xuân phân,

Charlotte nhìn trừng trừng chất lỏng đỏ sẫm trong ly. Dòng máu độc của loài huyết chuỷ sóng sánh, loang loáng phản chiếu ánh nến như thể đang trừng mắt ngược lại cô. Chiếc ly vàng run lên nhè nhẹ như có nhịp đập, có sự sống. Một thứ sức sống mà bọn quái vật ấy tước đoạt từ nạn nhân của chúng. Charlotte nín thở. Mùi tanh tưởi đến lợm giọng vờn quanh cánh mũi cô, khiến ruột gan cô nhộn nhạo. Charlotte cố nuốt cơn buồn nôn trong khi đưa chiếc ly đến trước mặt gã đàn ông đang vật vờ trên xe đẩy.

Richard lờ đờ nhướng mày nhìn bữa ăn hàng ngày của hắn. Đôi môi khô khốc nứt nẻ run lên như nài nỉ. Nước dãi nhiễu ra bên khoé miệng khi hắn nấc lên bất lực. Nhưng rồi, miệng hắn chợt há hốc ra, mở đường cho một cái lưỡi cóc vươn lên từ tận sâu trong ổ bụng. Richard trợn mắt kinh hãi. Hắn không muốn nuốt máu huyết chuỷ nhưng vật ký sinh trong người thì lại vô cùng thèm muốn. Chừng nào con cóc ấy còn sống thì chừng đó Richard vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Đệ nhất Phu nhân.

“Đến đây, ăn đi!” Charlotte lạnh lùng ra lệnh.

Chiếc lưỡi đỏ quạch nổi đầy những hột mụn nước liền quấn lấy chiếc ly rồi tham lam trút thẳng vào miệng Richard. Charlotte đứng đó, thản nhiên nhìn yết hầu hắn nhấp nhô theo từng nhịp nuốt. Nước mắt hắn ứa ra và những ngón tay không ngừng co giật, bấu chặt, cào cấu thanh vịn xe đẩy đến tứa máu. Richard rên lên. Cổ họng hắn rung lên thứ âm thanh quỷ dị quen thuộc. Hắn đang cầu xin ta ư? Hay là đang nguyền rủa? Charlotte nhíu mày quay mặt đi. Ta không cần quan tâm…

Khi đã no nê, chiếc lưỡi cóc thẳng thừng buông ly. Tiếng kim loại va xuống sàn lanh canh như tiếng đao kiếm chém vào nhau. Đáy ly không còn sót lại một giọt máu nào. Charlotte lùi ra sau chờ đợi. Richard gục đầu xuống, thở dốc từng cơn. Bụng hắn trương sình lên, nổi rõ so với thân hình gầy rộc đi mỗi ngày. Một lúc sau, cơ thể Richard dần ổn định. Hắn ngoẹo cổ sang bên. Miệng khép hờ. Mắt đỏ quạch vì không thể chớp. Hơi thở nhẹ đến tưởng như không có. Phần bụng cũng xẹp dần xuống vì con cóc đang giãn ra thành những sợi dây quấn lấy từng khúc xương của hắn. Tổng thống Illuminus giờ đã hoàn toàn bị con ký sinh biến thành rối.

Charlotte từ tốn bước đến bên hắn. Cô lấy khăn quệt đi dòng nước dãi rồi thì thầm bên tai. “Phu quân, ăn no rồi thì phải làm việc thôi. Họ đang chờ gặp phu quân đấy.” Cô nắm lấy tay cầm của chiếc xe lăn rồi thận trọng đẩy hắn ra khỏi phòng ngủ.

Không gian yên tĩnh vọng lại tiếng bánh xe gỗ lộc cộc và tiếng thở khò khè của Richard. Đệ nhất Phu nhân lặng lẽ đưa Tổng thống qua dãy hành lang lờ mờ ánh nến treo tường dẫn về phía Nghị Phòng. Lối đi thẳng tắp một đường nhưng tâm trí Charlotte thì quanh co với vô số suy tính. Nơi cuối đường kia chính là hang động của bầy thú dữ. Đám Bộ trưởng chắc chắn đã nghe tin về những bức thư cô gấp gáp gửi đến sáu Thống đốc. Hẳn là lúc này, chúng đang bàn mưu tính kế để hất cẳng cô khỏi chiếc ghế Đệ nhất Phu nhân.

Charlotte siết chặt tay vịn xe đẩy. Cô nheo mắt nhìn xuống con rối của mình đang gục đầu thở khò khè. Sẽ ổn thôi. Lá chắn của mình vẫn ở đây… Chỉ cần Richard còn sống thì mình vẫn được an toàn…

Chuyện gì đến cũng phải đến. Charlotte dừng lại trước Nghị Phòng. Cô hít vào một hơi thật sâu. Không khí đặc quánh sự căng thẳng thấm qua từ phía bên kia cửa. Cố lên nào Chaảlotte! Hãy đem hết những gì cha ngươi đã dạy để đối phó với đám người này. Chỉ cần khiến chúng đồng ý gây chiến với Froustmoust là xem như trả dứt nợ với Áo chùng đen. Thắng thua sẽ do hắn quyết định. Bản thân ta không hề dính líu gì đến bọn pháp sư ấy cả… Charlotte thở hắt ra rồi đẩy cửa bước vào.

Nghị Phòng đón chào cô bằng một sự im lặng nặng nề u ám nhưng khi vừa nhìn thấy Tổng thống trên chiếc xe lăn, đám Bộ trưởng đồng loạt đứng bật dậy. Có người vội che kín mặt mũi vì không chịu nổi mùi bệnh tật hôi thối. Có người hãi hùng co cụm lại bên góc phòng. Có người trợn trừng nhìn Charlotte như muốn tuyên bố cô chính là thủ phạm không chối cãi.

“Vậy ra tất cả đều là sự thật…” Howard Pence thì thầm nhưng đủ để cả Hội đồng Bộ trưởng nghe thấy.

“Phải.” Charlotte tiếp lời. “Đây chính là tác phẩm của kẻ thù…”

“Nhưng tin đồn thì không phải như thế.” Bộ trưởng Quốc luật Steven Smith rít qua kẽ răng. Gã đàn ông nhỏ thó như con chuột ấy ném cho Đệ nhất Phu nhân một ánh mắt dè chừng.

“Ông nhìn tôi như thế là ý gì?” Charlotte giả bộ bất ngờ. Cô hớt hãi thụt lùi lại, bàn tay bay nhanh lên ngực áo. “Tin… tin đồn cáo buộc tôi là thủ phạm sao?” Charlotte gầm gừ. Cô siết chặt tay đẩy xe lăn.

“Cô có động cơ để hãm hại Tổng thống mà.” Bộ trưởng Quốc khố Simon Tarl tiếp lời. Hàng râu mép khổng lồ khẽ rung lên trong khi thân hình bệ vệ bất động bên cửa sổ.

“Người căm ghét Tổng thống nhất và cũng dễ dàng ta tay nhất chỉ có cô. Còn ai có mối thù sâu đậm với hậu duệ hoàng gia hơn con gái nhà Alden chứ?” Bộ trưởng Quốc phòng George Barney cũng tán thành. Ông từ từ quay lại bàn rồi ngồi xuống. Đôi mắt sắc bén vẫn không ngừng đảo qua đảo lại giữa Charlotte và Richard.

Đệ nhất Phu nhân nuốt khan. Cô ưỡn ngực đẩy Richard đến chiếc ghế ở trung tâm Nghị phòng rồi tự mình ngồi xuống. “Cứ việc đồn thổi đi nhưng chẳng ai trong số các ông có bằng chứng. Ngược lại, tôi có kết luận y tế của Thầy Thuốc Arthur Clark…”

“Vẫn chưa được chứng thực.” Bộ trưởng Quốc y Mandy Duff chen ngang. Mụ đàn bà tái nhợt ốm như bộ xương ấy tặc lưỡi bảo. “Ông Clark có thể đã chẩn đoán sai hoặc bị gây áp lực phải kết luận như thế.”

Charlotte không nói gì. Cả Nghị Phòng cũng rơi vào im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đệ nhất Phu nhân. Howard Pence nhíu mày chờ đợi.

“Nếu các vị không tin Thầy Thuốc Arthur Clark thì Thống đốc Zuruk Babenberg sẽ sớm cho chúng ta biết sự thật.” Charlotte bình tĩnh đáp với giọng điệu như bất lực. “Tôi đã liên lạc với ngài ấy để…”

“Vậy ra đó là lý do cô gửi thư cho Thống đốc ư?” Bộ trưởng Quốc khố Simon Tarl vừa hỏi vừa vuốt bộ râu bạc đồ sộ. Chiếc ghế tội nghiệp rên rỉ kẽo kẹt dưới sức nặng của lão.

Bộ trưởng Quốc luật Steven Smith cựa quậy thân hình bé xíu trong chiếc ghế quá khổ. Hắn hắng giọng ra hiệu cho Simon nên cẩn trọng ngôn từ.

Cái bẫy đầu tiên đây rồi… Charlotte nhíu mày. Các người muốn xem xem ta có che đậy về những bức thư kêu gọi điều binh không chứ gì?

“Không phải.” Charlotte bình tĩnh đáp. “Nhiệm vụ liên lạc với Thống đốc Zuruk Babenberg về bệnh tình của Tổng thống được giao cho Thầy Thuốc Arthur Clark.” Cô nhếch môi đổi giọng mỉa mai. “Tôi tin rằng từ nãy đến giờ tôi chưa hề nhắc gì đến thư từ cả. Không hiểu ngài Tarl nghe tin đồn này ở đâu nhỉ?”

“Vậy cô phủ nhận chuyện gửi thư cho các Thống đốc sao?” Bộ trưởng Quốc thương Alex Brawley chợt lên tiếng sau khi giữ im lặng suốt từ nãy đến giờ. Hắn vừa gõ bộ móng dài lên bàn vừa nói với một chất giọng thâm trầm lạnh lẽo.

Charlotte quét mắt khắp Nghị Phòng. Sáu Bộ trưởng lom lom dán mắt vào cô như hổ đói. Đất Mẹ nó, dẫu biết chắc rằng các Thống đốc sẽ không đời nào chịu tuân lệnh gã Tổng thống sống dở chết dở kia nhưng ta vẫn phải phát thư theo đúng quy trình. Rồi giờ đây, ta phải phí thời gian đối phó với lũ lam nham chực chờ cơ hội hất đổ ta.

Đệ nhất Phu nhân vờ thở dài. “Nếu các ngài đều đã biết rồi thì tôi cũng không cần phải trì hoãn nữa. Vốn dĩ tôi cũng định thông báo cho các ngài ngay thôi. Tuy chưa công bố cho toàn dân nhưng hẳn các ngài đã biết Tiên tri Olivette Heidrun của Froustmoust chính là thủ phạm hạ độc khiến Tổng thống của chúng ta thành ra nông nỗi này. Vậy nên tôi đã gửi thư cho các Thống đốc để kêu gọi họ điều động quân đội đến Thủ phủ, chuẩn bị cho cuộc tổng tiến công Froustmoust.”

“Cô… Cô điên rồi!” Bộ trưởng Quốc phòng George Barney quắc đôi mắt sáng trưng lên. “Ai cho phép cô…”

“Đó là lệnh của Tổng thống.” Charlotte nhẹ nhàng thở ra một câu.

Cả Nghị Phòng liền im phăng phắc. Cho dù có muốn lạm quyền đến cỡ nào đi nữa thì bản thân các Bộ trưởng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của Tổng thống. Chỉ cần Charlotte núp sau tấm khiên thịt này thì cô vẫn có khả năng nắm lũ cáo già đó trong lòng bàn tay.

“Ngài ấy…” Bộ trưởng Quốc Y Mandy Duff rướn người về phía trước. “Ngài ấy thật sự đủ tỉnh táo để ra quyết định sao?”

Charlotte không nói nhiều. Cô cúi xuống bên tai Richard và nói với âm lượng vừa đủ cho cả Nghị Phòng nghe thấy. “Phu quân, có phải anh đã ra lệnh trừng phạt quân sự đối với Froustmoust không?”

Trước sự kinh ngạc của sáu Thống đốc, Richard Williams bỗng dưng run rẩy đưa tay lên. Hắn thở khò khè, nặng nhọc rặn ra từng tiếng. “Diệt… Froustmoust…”

“Không! Không thể nào!” Bộ trưởng Quốc văn Howard Pence lắc đầu nguầy nguậy. Ông đập bàn rồi gào toáng lên. “Cái thứ đó…” Ông chỉ thẳng vào thân thể tàn tạ của Tổng thống. “Các thứ người không ra người, ngợm không ra ngợm đó sao có thể đủ tỉnh táo để đưa ra một quyết định nghiêm trọng như vậy được? Tôi phản đối, phản đối đến cùng!”

Nghị Phòng vẫn im lặng.

Howard Pence liếc nhìn những đồng nghiệp của mình. Ông gầm gừ. “Các ông các bà sao không nói gì đi? Thật sự các ông các bà lại chịu nhượng bộ dễ dàng vậy sao? Chuyện này quá vô lý, quá hoang đường!”

Vẫn không ai đáp lời Howard Pence.

“Bộ trưởng Pence, ông muốn phản quốc sao?” Đệ nhất Phu nhân lạnh lùng hỏi. “Ông đang bất tuân thượng lệnh đấy. Chỉ cần tôi lên tiếng, ngay lập tức ông sẽ bị lôi ra ngoài xử tử. Ông Pence, ông có muốn suy nghĩ lại không?”

“Người cần suy nghĩ lại là cô đấy, Charlotte Alden.” Bộ trưởng Quốc văn đổi sang giọng khẩn khoản. “Cha cô hy sinh cả mạng sống để đem lại hoà bình giữa Nhân tộc và Pháp tộc. Nay cô làm thế này thì sẽ khiến linh hồn ông Alden thất vọng lắm…”

“Bộ trưởng Pence, mong ông nhớ cho.” Charlotte nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Richard. “Tôi không còn mang họ Alden nữa. Bây giờ tôi là Charlotte Williams.” Cô vừa thốt ra câu ấy vừa kín đáo siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Móng tay cắm sâu vào da thịt đến ứa cả máu.

Howard Pence kinh hãi bước lùi lại. Ông im lặng một lúc rồi lắp bắp phản bác. “Nhưng chúng ta vẫn chưa chứng thực được bệnh tình của ngài Williams. Biết đâu ngài ấy không đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định thì sao?”

“Suy cho cùng ông vẫn muốn hạ bệ Tổng thống để cứu con trai mình.” Charlotte thở dài. “Tôi có tin xấu cho ông đây, Bộ trưởng Pence à. Chúng tôi hiện đang giam giữ Tiên tri Olivette Heidrun và ả đã khai ra rằng ả cộng tác với con trai ông, Anthony Pence, để phá hoại buổi bầu cử và ám sát Richard Williams. Ả muốn trả thù cho cái chết của chồng ả, Tổng pháp quân Sigurd Icenstaff. Còn con trai ông thì muốn loại bỏ đối thủ chính trị nhằm đoạt chức Tổng thống.”

Các Bộ trưởng há hốc miệng quay sang Howard Pence. Đến mức này thì ông ta không còn giữ được bình tĩnh nữa. Bộ trưởng Quốc văn gào toáng lên. “DỐI TRÁ! ĐIÊN LOẠN HẾT RỒI! CHARLOTTE… WILLIAMS, CÔ… RỐT CUỘC CÔ MUỐN GÌ? TẤT CẢ CHUYỆN NÀY LÀ SAO? ĐẤT MẸ NÓ! TÔI KHÔNG BIẾT AI LÀ KẺ GIẬT DÂY ĐẰNG SAU NHƯNG TẤT CẢ ĐỀU LÀ DỐI TRÁ! CON TRAI TÔI VÔ TỘI!”

Nghị Phòng lại lần nữa chìm vào câm lặng. Không gian chỉ còn mỗi tiếng thở khò khè của Richard và Howard. Sự căng thẳng và thù địch đặc quánh như thòng lọng quấn quanh cổ. Charlotte nhìn chằm chằm vào Howard. Cô giữ nét mặt vô cảm không chút nhượng bộ. Vì ta đã bước vào cái thế không thể lùi bước… Cuộc chiến này bắt buộc phải diễn ra.

Sau cùng, Howard Pence run run nói. “Các Thống đốc sẽ không đời nào đồng ý điều động quân đội. Họ vẫn có quyền từ chối.” Và trước khi Charlotte kịp mở miệng, ông dõng dạc nói tiếp. “Và cô đừng trông mong vào sáu Bộ trưởng chúng tôi. Sẽ không ai đồng ý đề xuất chuyện này với Hội đồng Toàn dân đâu…”

“Ồ có chứ.” Charlotte nhướn mày. “Các ngài rồi sẽ đồng thuận đưa chuyện gây chiến ra Hội đồng Toàn dân thôi. Ngay sau khi Chánh án Tối cao phán quyết Anthony Pence và Olivette Heidrun là thủ phạm hãm hại Tổng thống và đe doạ Illuminus chúng ta, từng người dân sẽ lên tiếng thúc ép các ngài. Đến lúc đó, để tôi xem ngài Pence làm sao mà thoái thác.”

Gương mặt Howard Pence tái nhợt đi. Ông gầm gừ xô đổ ghế rồi rời khỏi Nghị Phòng. Năm vị Bộ trưởng còn lại quay nhìn nhau nhưng không ai hé môi nói được lời nào.

Đệ nhất Phu nhân từ tốn đứng lên. “Được rồi, nếu đã không còn ý kiến thì cuộc họp chấm dứt ở đây.” Rồi cô nhẹ nhàng đẩy Richard ra khỏi Nghị Phòng, để lại sau lưng năm con người vẫn còn đông cứng vì bàng hoàng.

Bên ngoài cửa, Thư ký Henry Surge đã chờ sẵn từ lúc nào. Hắn đón lấy chiếc xe lăn thay cho Charlotte rồi im lặng đẩy Tổng thống đi bên cạnh cô.

“Tiến hành kế hoạch bìa rừng đi.” Charlotte thì thầm khi hai người họ đã cách xa Nghị Phòng.

“Được.” Henry đáp. “Phu nhân đã nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi tiến hành kế hoạch này nghĩa là cô chính thức nhúng tay vào vũng máu đấy.”

“Chiến thắng nào cũng có cái giá của nó cả.” Charlotte thở dài. “Và hiện giờ ta không ở cái thế có thể mặc cả được. Đâm lao thì phải theo lao thôi.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!