• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Nhiệm vụ

0 Bình luận - Độ dài: 2,161 từ - Cập nhật:

- Có chuyện gì vậy. Đã đến giờ luyện công đâu? - Hoàng Vân vừa rủi mắt vừa ngồi dậy vô cùng uể oải nói với người kia.

- Giờ này là lúc nào rồi mà ngươi còn ngủ. Ma đạo đánh úp bất ngờ hiện này đã ở chân núi rồi kìa! 

- SAO CƠ! Sao có thể như vậy được? Sao mọi người nói là ma đạo vẫn đang chuẩn bị cơ mà? - Hoàng Vân hoảng hốt hỏi.

- Ta không nói với ngươi nữa. Chưởng môn có lệnh đi ra tập trung ở đại điện để tìm cách đối phó ma đạo. Ngươi mà không nhanh lên thì mặc xác nhà ngươi. 

Nói xong vị sư huynh này bỏ mặc Hoàng Vân đang ngơ ngác ngồi trên giường mà chạy ra ngoài. Thấy vậy trong lòng Hoàng Vân cũng lo lắng bật dậy gom lấy tất cả mọi thứ cho vào túi trữ vật bên hông rồi chạy nhanh tới đại điện. Xung quanh đã tiếng chuông của tông phái đã vang lên từ lúc nào báo hiệu cho tất cả đệ tử về tầm quan trọng của sự kiện sắp xảy ra. Khung cảnh nơi đâu cũng thấy mọi người nháo nhác. 

Trong khi đó ở một căn phòng nghị sự trong môn

- Không, ta không đồng ý, rõ ràng là chúng ta đã nói rõ là sẽ không sử dụng kế này rồi sao? Sao bây giờ lại lật lọng sử dụng cách này? - Người đang nói là vị tu sĩ trung niên già dặn tầm tứ tuần thân mặc một tấm hoàng y, búi tóc cao, lưng đeo kiếm rõ ràng là một vị kiếm tu.

- Bình tĩnh đi Vương sư đệ, ta biết ngươi không muốn liên lụy tới con cháu của ngươi nhưng ma đạo tấn công quá bất ngờ. Hiện nay chỉ có sư chất của ngươi mới có thực lực để giao tin tức tới cho tổng bộ liên minh thôi một cách nhanh nhất trong đám tu sĩ luyện khí thôi. Hơn nữa nếu như Vương Hoài sư chất của ngươi có thể dụ một vài tu sĩ cao giai của ma đạo đi để cho đám lão già chúng ta chống cự thêm được một chút thời gian đợi viện binh đến thì hẳn là hắn đã lập đại công cho bổn phái rồi. - Vị lão tu sĩ Lỗ Đại Sơn kia nói chen vào khuyên nhủ.

- Ngươi thì hay rồi! Sao không dùng con cháu hay đệ tử yêu quý kia của ngươi để dùng làm mồi nhử chứ? Sao cứ phải là con cháu của Vương mỗ? Ta nói cho các ngươi biết nếu như có mệnh hệ gì xảy ra với chúng, Vương Kiên ta sẽ không để yên đâu.

Lão già họ Lỗ bị nói cho thì ấp úng không biết trả lời thế nào nữa. Hơn mười mấy vị trúc cơ trưởng lão xung quanh cũng nhìn nhau không thể cất lên một câu nào. Tới đây, từ bên ngoài có tiếng nói vọng vào, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo khí lực:

- Các vị cứ bình tĩnh đã, liệu các vị muốn nghe ý kiến của tại hạ rồi hãy đưa ra quyết định? 

Tất cả các trưởng lão quay mặt nhìn về phía nơi tiếng nói phát ra. Tại phía đó có hai bóng người đang bước đến từ bên ngoài gian phòng. Trong đó có một lão già và một vị thiếu niên đang tiến về phía bàn nghị sự:

- Xin kính chào thái thượng trưởng lão, ngài cũng vị đại nạn của bổn môn mà phải quay về đây trợ giúp sao? Nếu như vậy thì chúng ta có khả năng rất cao có thể đối kháng với đám ma đạo này. - Một vị tu sĩ khác thấy lão già thì mắt sáng lên nói.

- Ta nghe tin của Tống sư chất mới vội vàng trở về. Nay bổn môn đại nạn, lão phu cũng không thể đứng ngoài được. Mạc chưởng môn đâu? Sao không thấy hắn ra đây bàn đại sự?

- Thưa trưởng lão, chưởng môn đã đi từ xa về nên đang bế quan khôi phục. Ta đã có báo tin, ngài ấy rất nhanh sẽ ra đây gặp mặt chúng ta thôi. - Một gã tu sĩ trúc cơ khác chắp tay nói với lão già.

- Tốt, về phần kế hoạch này ta nghĩ đây là một diệu kế. Vương sư chất, ta cho rằng ngươi cũng nên nhường nhịn một chút tuy nhiên cũng sẽ có một số thay đổi để đồ tử đồ tôn của ngươi giảm bớt đi phần nào nguy hiểm. Chúng ta sẽ phái ra năm đội nhỏ với các tu sĩ luyện khí đi về các hướng khác nhau đi báo tin, sau đó tung tin đồn ra để đánh lừa ma đạo. Nếu như chúng biết tin trong đám vãn bối có con cháu thế gia chắc chắn sẽ không vội ra tay giết mà sẽ cố gắng bắt sống làm điều kiện trao đổi với chúng ta. Trong lúc này mấy người chúng ta sẽ cố gắng đẩy lui thế công của ma đạo. Như vậy thì ta vừa có khả năng báo tin được cho tổng bộ cao hơn, lại vừa giảm tỉ lệ con cháu của Vương Kiên sư chất bị bắt. Các người thấy lão phu nói thế ra sao?

- Quả là diệu ý. Quả là diệu ý

Mấy lão già xung quanh cười lớn nhao nhao gật đầu tán thành. Vương Kiên kia mặc dù nghe vậy vẫn không hề thoải mái nhưng vẫn phải bất chấp gật đầu. Tới đây lão già cũng nhắm mắt rồi đi về phía cửa. 

- Được rồi, nếu tất cả đã đồng ý thì tất cả hay đi về đại điện để thông báo đi. 

- Rõ, thưa trưởng lão! - Tất cả đồng thanh.

Thoáng cái khung cảnh đã chuyển về phía đại điện. Nơi đây đang có mấy ngàn đệ tử đang đứng vô cùng lộn xộn trước khoảng sân lớn. Trên mặt mỗi người đều có nét hoảng sợ, bồn chồn không thôi. Lại có người đang ráo rác nhìn quanh tìm kiếm bạn hữu, người thân. Lại có nhóm người đang xì xầm to nhỏ với nhau như đang bàn cách thoát ra khỏi trận phân tranh này để tìm ra một đường sinh cơ. Khung cảnh trông vô cùng hỗn loạn.

- TẤT CẢ IM LẶNG!

Đúng lúc này thì có tiếng nói như sấm sét truyền vào tai của mỗi người khiến tất cả đứng im, không dám cử động hay phát ra bất cứ âm thanh gì khác cả. Thần hồn của mọi người như bị âm thanh này trấn áp mà chìm vào sợ hãi. Phía cao trên đại điện có một nhóm người bước ra từ phía sau tấm màn chướng. Đi phía trước là một vị tu sĩ trung niên tầm năm mươi tuổi mặc đạo bào, nhìn vô cùng có cốt khí tiên gia, đạo mạo. Trên người y tỏa ra một phong thái không dọa mà uy cộng thêm khí thế uy áp rõ ràng là cảnh giới tu vi vô cùng cao. Đây rõ ràng là vị tu sĩ Kết đan chưởng môn thanh danh đỉnh đỉnh của Nam Hải tên Mạc Vô Thường biệt hiệu Ngọc Thanh văn sĩ. Phía sau y là một vị tu sĩ khác trông già hơn như một ông già đã tám mươi đầu tóc bạc phơ. Nhìn qua thì người ta sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một phàm nhân nhưng lão vừa đảo mắt nhìn xuống thì uy áp cũng không kém khiến cho đám đệ tử luyện khí bên dưới cúi gằm mặt xuống không dám nhìn liếc lung tung nữa. Sau cùng là tầm hai mươi tu sĩ Trúc cơ, tu vi rải rác từ sơ kì tới hậu kỳ đang đi theo hai lão già rồi đứng sang hai bên. Hoàng Vân nhìn thấy mấy gương mặt mà hắn từng nhìn thấy từ lúc thí luyện như Vệ Thanh, Lỗ Đại Sơn nhưng tuyệt nhiên không thấy vị Tống sư bá kia đâu cả.

- Bái kiến chưởng môn và các vị trưởng lão.

Không hiểu ai bắt đầu nhưng giọng nói đồng thanh phát từ phía dưới khiến cho không khí xung quanh rung động. Vị Mạc chưởng môn đi về phía trước nói to:

- Như các ngươi đã biết, hiện nay ma đạo đang tiến đánh bổn môn nên ta sẽ nói rất nhanh thôi. Chúng ta tuy không hề yếu nhưng ma đạo thế mạnh người đông, tình thế vô cùng cấp bách nên tất cả tu sĩ cấp cao phải ở lại trấn thủ tông môn. Chính vì vậy chúng ta đã nghĩ ra một cách đưa tin về tổng bộ liên minh các phái. Nay sẽ chọn trong đám đệ tử luyện khí các ngươi những người có tu vi cao nhất sẽ tập hợp thành năm đội để đi đưa tin. Tất nhiên là tất cả phải tự nguyện tham gia. Nếu như nhiệm vụ này thành công thì tất cả người tham gia sẽ được trọng thưởng lớn. Quyết định như thế nào thì các ngươi hãy suy nghĩ thật nhanh. Trong vòng hai canh giờ phải đưa ra quyết định. Ngay trong ngày mai tất cả sẽ tiến hành kế hoạch.

Mạc Vô Thường nói xong thì quay lưng lại đi về phía ghế thái sư phía bục cao. Trong đám vãn bối lúc này cũng xôn xao tiếng bàn tán. Chắc hẳn ai thì cũng sẽ nhận ra đây là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Chỉ cần không phải là kẻ ngu thì chắc chắn cũng sẽ không tham gia nhiệm vụ này. Phần thưởng của tông môn thì nghe có vẻ to lớn nhưng nếu rơi vào tay ma đạo thì cái mạng nhỏ chắc gì đã còn để hưởng cơ chứ. Hoàng Vân thì cũng chẳng ham mà tham gia chuyện này. Kể cả hắn có muốn thì với tu vi luyện khí kỳ tầng thứ tư thì ai mà sẽ chọn hắn để đi chứ. Suy nghĩ như vậy xong hắn đứng dậy định đi về đệ tử các để chuẩn bị đồ đạc. Tuy nhiên, có một bóng người tiến về phía hắn. Nhìn lại thì đó chính là gã Vương Khang kia đang nhìn hắn cười cười. Biết có điềm không ổn, Hoàng Vân lùi về phía sau nhưng hắn đụng phải hai gã to con khác đang đứng sau. Biết mình không thể lùi thêm nữa, Hoàng Vân liền quay người lại chắp tay nói.

- Vương sư huynh có chuyện gì cần nói với tiểu đệ? Theo như ta nhớ thì tại hạ chưa từng đắc tội với huynh? - Mặt hắn nhăn lại 

- Haha, tiểu tử đừng lo, lần này là chúng ta có việc cần nhờ tới ngươi. Ngươi có thể không biết, nhiệm vụ lần này cần một vài đệ tử thế gia để khiến cho ma đạo tin tưởng. Nhưng chúng ta không thể để cả hai huynh đệ ta cùng đi được nên chúng ta muốn ngươi thay đệ đệ của ta đi làm nhiệm vụ này. - Gã Vương Hoài mặt gian cười nói

- Tại sao lại là ta chứ? Sư huynh cũng biết là tu vi của tại hạ quá thấp không thể nào làm nhiệm vụ này được. Các trưởng lão chắc hẳn cũng sẽ không chọn một tên luyện khí tầng thứ tư như ta để làm nhiệm vụ quan trọng này. - Hoàng Vân từ chối.

- Mấy trò lẻo mép này của ngươi không qua mắt được ta đâu, tiểu tử. Thúc phụ của ta ở trong trưởng lão hội chỉ cần ông ấy đồng ý thì đương nhiên là không có vấn đề gì cả. Nếu như ngươi nguyện ý, ngay lập tức ta sẽ nói thúc phụ cho ngươi bái làm đệ tử nội môn. Lúc đó linh thạch, công pháp sẽ rất nhiều và đừng hòng từ chối nữa, ta biết ngươi còn có một người thân ở đây nữa. Hãy lựa lời ngươi nói ra tiếp theo nếu không thì sau này người chịu không chỉ có ngươi mà còn là gia đình nghèo khổ kia của ngươi nữa. - Gã nói một tràng rồi đảo mắt quay lại nhìn Hoàng Vân.

Tức giận trong lòng nhưng Hoàng Vân cũng không thể nào liên lụy gia đình được. Hắn chỉ căm hận mấy cái gã thế gia này lộng quyền mà khinh người. Điều này khiến cho hắn vô cùng căm giận. Bàn tay hắn nắm chặt lại khiến cho móng tay cắm sâu vào trong bàn tay.

- Được, ta sẽ đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận