• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Phụ Chương: Nghệ Thuật Hiện Lên Qua Bàn Tay Trắng

0 Bình luận - Độ dài: 972 từ - Cập nhật:

Tôi đã ích kỷ, sai lầm và vấp ngã. Tôi ngã rất nhiều và sai lầm cũng rất nhiều. Để biết bao nhiêu người phải lo lắng.

Không chỉ những người thân thiết như bạn trai, bạn thân, hội chị em. Thậm chí tôi còn thấy nó thông qua đôi mắt mẹ mình.

Không chỉ là người bạn tồi. Tôi còn là một đứa con bất hiếu.

Nhưng thôi, tự sỉ nhục bản thân thì có ích gì? Tôi sẽ chứng minh qua bức tranh. Nghệ thuật của bản thân.

Và sau đấy, tôi muốn gửi gắm lời cảm ơn cho những người ở bên lúc khó khăn. Lời xin lỗi vì đã chịu đựng thói ích kỷ, trẻ con.

Và lời kết bạn cho cô gái tuyệt đẹp, ngầu nhất trần đời.

Lớp trưởng lớp tôi Ujisabe Miyoko.

Thoạt đầu ấn tượng của tôi là một cô gái lạnh lùng, nghiêm túc và tất nhiên là giỏi giang. Nhưng về sau, tôi cho rằng cô ấy thật đáng thương khi không có một người bạn nào suốt năm tháng trung học.

Hoá ra, người đáng thương lại chính là tôi. 

Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác. Một câu nói rất hay và đúng.

Tôi một kẻ mang trong mình chấn thương không thể tự giải quyết. Lại lên giọng như kiểu người ta cần mình lắm. Rằng lối sống của mình mới đúng chuẩn. 

Cuối cùng...tôi sai rồi.

Thứ bình yên giả tạo, hạnh phúc giả tạo, cuộc sống giả tạo mới tạo nên tôi.

Nói thế, không có nghĩa những tháng ngày trung học của tôi không vui đâu. Và các mối quan hệ đều giả tạo nốt.

Không phải!

Thứ giả tạo chỉ là chính tôi thôi. Từ bỏ niềm hạnh phúc để đi theo thứ nhưng thứ chưa chắc mình đã cần và thích sao?

Giờ nhớ lại, tôi thấy tự kinh tởm chính mình. 

Ấy chết, luyên thuyên một hồi lại quay về chê trách bản thân rồi. Nhất định kiểm điểm lại mới được. 

Tôi cầm cây cọ vẽ lên. Thứ được tôi niêm phong kỹ càng. Suốt từ học kỳ hai năm lớp tám đến nay. 

Thật may vẫn thân thuộc và vừa tay. Đúng là chỉ có tôi phản bội hội hoạ. Chứ hội hoạ không bỏ rơi tôi.

Đi theo những hình ảnh hiện lên trong đầu. Những người bạn tôi muốn gửi gắm đến. Đôi tay tôi vẽ liên hồi không dứt. Tựa như rồng phượng nối đuôi nhau. 

Tôi quyết rồi. Mình sẽ nghỉ nguyên một ngày để hoàn thành tác phẩm này. 

Giết chết và tái sinh lên Nanafumi Okyo mới.

*

Vậy là tôi không giành được giải nhất. Bức vẽ thứ 15 quá tuyệt. Đúng là một tác phẩm nghệ thuật đích thực. Từ tận đáy lòng tôi rất hâm mộ.

Tôi bước lên bục. Tác phẩm của tôi đứng hạng năm, không thấp. Và cũng khá cao. Tất nhiên là ở vị trí ấy thì chả có giải gì. Nhưng nó không quan trọng.

Ngước lên phía chỗ Kenzo ngồi, tôi nhận ra một bóng hình. Chẳng thay đổi gì với những gì tôi nhớ trong tranh. 

Hay do cậu ấy muốn tôi dễ nhận ra lên đến đây với bộ dạng này?

Lúc kết thúc, nói thật tôi run lắm. Phải để Kenzo dắt tay bước xuống đối diện cậu ấy. 

Bàn tay Kenzo ấm áp ghê, to lớn mà lại nhẹ nhàng. Không làm tôi đau như lúc ở câu lạc bộ mỹ thuật. Mà nghĩ lại, khéo tôi mới là người làm bạn trai mình đau. 

Nghĩ đến đấy, tôi chỉ muốn khóc. 

Nhưng nếu khóc thế nào Kyo ngốc cũng cười cho xem. Dám chắc Kenzo cũng hùa theo ngay, chả dỗ tôi đâu.

Đến trước mặt Mizu. Bọn tôi nhìn nhau lặng im. Rồi cậu ấy lên tiếng. Tôi luống cuống đáp lại. Một hồi thành ông nói gà, bà nói vịt. Cũng an tâm khi Kenzo cạnh bên nhanh chóng tham gia đỡ lời hai đứa tôi. Thật ngượng quá đi. 

Khi bọn tôi bình tâm lại, cả hai đã chính thức thẳng thắn đối mặt với nhau. 

Tôi đã quên đi mất đôi tay ấy, bờ vai ấy. Hơi ấm ấy sao? Chỉ vì một chuyện chẳng ra đâu vào đâu?

Thật tốt khi cả hai không mang nỗi day dứt ấy đến suốt đời.

Tất cả đều không có gì là ngẫu nhiên cả.

Tiện thể khoe rằng, vào những phút cuối. Người đạt giải nhất đã đến mời tôi tham gia câu lạc bộ mỹ thuật đó. Quả nhiên anh ấy vẽ đẹp thế là có lý do cả.

Ban đầu tôi còn bỡ ngỡ, vì tôi đang làm quản lý câu lạc bộ bóng đá mà. Nhưng Kenzo lại một lần nữa ở bên cạnh khích lệ tôi. Nói rằng, không phải lo. Câu lạc bộ tận ba quản lý nữ là quá nhiều.

Tôi thấy hạnh phúc mà cũng lo lo mấy con mèo vụng trộm lắm. Nhưng ở bên cứ nghe mấy lời khích bác rẻ tiền của Mizu làm tôi cũng cáu. 

Cái gì mà cố đuổi theo để bắt kịp? Rồi thì có dám gặp nhau ở cuộc thi lớn không? Nè! Tôi mới là người chấp trước mấy năm nha.

Thế rồi, tôi quyết định dứt luôn đơn chuyển nhượng câu lạc bộ. Máu lên là làm, đó là tôi đấy. 

Nhưng tôi thấy hạnh phúc biết bao. Ai cũng bảo nụ cười lúc đó của tôi rất hạnh phúc mà.

A! Kyo ngốc và Miyorin không hiểu sao đã chuồn đi từ lúc nào. Hai người này giống nhau thật. Nhưng chả sao hết, tôi sẽ cảm ơn đàng hoàng sau.

Đặc biệt là ông đó!

Kyo ngốc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận