• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 05

0 Bình luận - Độ dài: 5,732 từ - Cập nhật:

"Vậy là lớp ta cuối cùng cũng bước vào cuộc chiến cho lễ hội."

"Bạn Ujisabe và Atsuji đã không ngại khó, thậm chí bỏ tiền túi để sắm đồ cho lớp." 

"Vì thế, hô vang theo lời cô quyết thắng, quyết thắng, quyết thắng!" 

"Quyết thắng, quyết thắng, quyết thắng..."

Đến giờ tôi vẫn tự hỏi, tại sao một người trưởng thành với châm ngôn 'đàn ông chỉ là đám khỉ đột chạy theo những đứa khỉ cái ngu ngốc suốt ngày chải chuốt bộ lông và chăm lắc mông khi hứng tình. Thay vì những người con gái có học thức'. Đôi khi lại trẻ con đến vậy. 

Mục đích của nó là gì chứ, khi giáo viên kỳ cựu lại cố biến đây thành trận Tekken. 

Bất lực với những cái đầu vẫn tiếp tục nóng của lớp. Bốc khói nghi ngút như căn phòng xông hơi.

Tôi liếc ra ngoài cửa sổ, mùa xuân đã đi đến chặng cuối. 

Không biết rằng, khi gặp lại nhau vào năm sau. 

Tôi sẽ khoác lên mình dáng vẻ nào để chào đón mùa xuân đây. 

*

Không khí của lớp năng động và ồn ào hơn mọi khi. Mỗi lớp đều có kế hoạch riêng, cách tận hưởng lễ hội cũng khác nhau. Đi dạo sân trường ban trưa, không khó để thấy cảnh các học sinh khối mười cùng nhau ăn trưa bàn về lễ hội xuân. 

Anh chị khối mười hai thậm chí còn háo hức hơn gấp bội, họ giảm thời gian nghỉ trưa một chút, khoác vai bắt tay nhau trang trí băng rôn sân khấu. Thử mic hộ giáo viên, còn thoả thích nô đùa trước mặt đàn em. 

Hiển nhiên chẳng có ai cảm thấy khó chịu, chẳng ít đứa khối mười còn hò hét ủng hộ nữa. Điều đó làm tôi thật hạnh phúc. Mặc cho trường Suiren không phải trường điểm danh giá gì. 

Ít nhất là chẳng có ai nghĩ "mình thật sai lầm khi chọn trường này".

Và chắc chắn tôi là một trong hàng trăm suy nghĩ đó, chắc chắn đấy.

Quay lại với không khí lớp, sự yên bình ngày thường vốn là một điều giản dị nay đã tiến hoá thành điều lạ kỳ.

Muốn lấy lại thường thức bình thường của mọi người trong lớp, chắc tôi nên đi cúng đền thần mèo sau núi nhiều hơn rồi. 

Nhưng mà, tôi nghĩ mình sẽ đến khi lễ hội này qua đi.

Miyoko đứng trên bục quan sát và chỉ đạo sát sao hơn hẳn mọi ngày, bá khí toả ra giống một vị tướng sắp ra chiến trận.

Ờ, Obunaga chăng? 

Mấy chiếc bàn thì được ghép vào nhau, từng nhóm nhỏ theo công việc được phân ra.

Hàng đầu của lớp, tính từ cửa vào là dẫy trang điểm. Chuẩn xác thì là nhóm trang điểm do Kawase là nhóm trưởng, một cô gái phong cách nổi loạn, nổi bật nhờ mái tóc vàng, khuyên tai hình ngôi sao và nét kẻ mắt cá tính. 

Dù vậy đường kẻ mắt không quá rõ ràng mà chỉ hơi hiện. Trường Suiren dù cho dễ tính đến đâu thì vẫn là trường học mà, làm sao thích gì thì làm được.

Nhưng khoác lên vẻ ngoài đấy cùng cá tính bản thân là quá đủ để Kawase có một vị thế trong lớp. 

Kìa, đám con trai bình thường và đám otaku dù đảm nhiệm mục trang trí lớp cứ phải đứng xa cả mét, trông đến là tội. 

May thay, đám có vị thế cao cũng khá năng nổ trong việc hỗ trợ trang trí nên công việc khá suôn sẻ.

Mệt mỏi nhất có lẽ là đội kế toán, khi cứ vò đầu bứt tai từng tí một. Dẫu sao Miyoko cũng đã tính đến chuyện này từ trước, nên chi phí dù phát sinh cũng không nhiều đâu. 

Giờ thì, nên tiến đến tham gia chút nhỉ. 

"Này Kenzo, ông mặt vest nhìn cũng oách đấy. Tôi soi được cả múi bụng cơ." 

Tôi tiến đến nhóm trung tâm của kế hoạch. Chính là nhóm trai xinh, gái đẹp đảm nhận vụ phục vụ khách. 

Kéo một chiếc ghế theo, tôi ngồi đối diện họ. 

"Còn bày đặt trang điểm cơ à, ông chỉ cần tập dáng đi cho khoe mông là được."

"Ê nha, ê nha con mèo vụng trộm kia, nói gì đó." 

"Tôi có nói với bà đâu Okyo, ái chà bà đóng bạch tuyết đấy à? Cho xin đi, bà đóng lọ lem thì hợp hơn đấy. Tất nhiên là chẳng có phép màu nào đâu."

"Vì bà làm gì thuộc dạng người đẹp vì lụa."

"Tất nhiên, tôi mặc gì chả đẹp."

"Ừ. Nếu bà không mặc gì, thế giới sẽ biết trân trọng giá trị ngành thời trang hơn."

"Hả?"

"Thôi thôi, xin cho bọn con nhờ."

Người vừa cất tiếng là Tachibana thuộc câu lạc bộ bóng chày. Cũng là loại dân thể thao đứng đầu chuỗi thức ăn. Là người tôi hay chia sẻ về môn bóng chày trong lớp. 

"Ông không về nhóm thực đơn đi, sang chỗ bọn tôi làm gì?"

"Có cái gì đâu, nấu ăn với tôi là trò nhảy dây mà". Tôi phẩy phẩy tay mình đáp.

"Sao lại so với nhảy dây?"

"Thì tay đảo chảo cũng như tay kéo dây vậy. Quen rồi thì nhắm mắt nhảy ba bốn trăm lần cũng được còn gì."

"Qua cái mồm ông thì gì chẳng dễ."

"Úi giời, anh Kyo xuất sắc quá. Liệu anh làm đầu bếp riêng cho em được hơm~"

Tachibana nhếch môi tỏ vẻ khinh thường. Còn Okyo lại lôi ra quả giọng châm chọc mọi lần.

Mà điều tôi nói là thật đấy chứ, chỉ là càng lớn tôi càng lư- nhường lại sân khấu cho em gái thôi.

"Hiro ơi ra giúp tôi ướm thử cà vạt."

"Đến ngay!"

Đúng là bận rộn thật, ai ai cũng thành nô lệ tư bản luôn rồi. 

"Ừm, để tớ giúp." 

Okyo cũng chạy đôn chạy đáo sang khu trang điểm, ai bảo cứ thích hình mẫu nổi bật cơ. 

Mọi người giờ chả khác gì đám gà xung quanh vườn, hết chạy chỗ này đến chạy chỗ kia. Nhìn mà muốn tiền đình, nhưng theo phương diện khác thì càng chứng tỏ đây là một tập thể đoàn kết.

Trừ một người ra.

"Cả lớp vất vả ghê ha, dù cùng là một kiểu ồn ào. Nhưng khác nhau hẳn nhỉ?"

"Sao trông ông nhàn nhã quá vậy."

Tôi gườm, ánh nhìn hiển nhiên dành cho vị vua đáng kính nào đó.

"Ông cũng thế mà, không phải sao?"

"Ai biết, nhỉ?" "Người nào đó?"

"Thỉnh thoảng tôi chả hiểu ông nói gì." 

Kenzo cũng ngồi xuống đối diện tôi, tay chống một bên mặt, góc nghiêng tựa như tượng thần Apollo với cây đàn lyre ở viện bảo tàng Vantican.

Này mà thêm hiệu ứng ánh sáng thì...chết tiệt. 

Ra đường ông nên cẩn thận tôi đấy. 

"Thôi khỏi, mấy chỗ tôi hay đi ông có bao giờ bén mảng tới."

Kenzo cười nhẹ, tên này lại đọc suy nghĩ tôi nữa rồi. Tôi khá tự tin về khuôn mặt poker face của mình mà.

"Sĩ khí lớp bị ảnh hưởng bởi cô Umi quá ha."

"Làm việc quen thì nhiễm thôi. Con cái lúc nào chả ảnh hưởng bởi cha mẹ."

Nó là sự thật, dù tôi không nghĩ nếu bỏ phần ngoại hình, ai muốn có người mẹ như thế chứ.

"Tôi nhớ đầu năm mới nhập học, ông chả ước có mẹ nuôi như này." 

"Đừng trêu tôi, lúc đó tôi như chú chim mới nhú. Lần đầu tiên tự mình tránh mùa đông giá rét mà không cần đoàn. Chỉ là chẳng may đậu trúng gần nơi hoa Tử Đằng mọc thôi."

"Đầu xuân thì lấy đâu ra Tử Đằng."

Kenzo phản bác lại bằng một điều hiển nhiên. Nhưng nó không phải vấn đề, vấn đề là tôi hồi non nớt cơ.

"Tím với hồng giống nhau chứ."

"Đỏ với nâu cũng giống nhau đấy."

"Giống thật á!?"

"Ừ. Đừng nói ông nhầm tím với hồng thay vì đỏ với nâu nhé."

"Màu thì nổi, màu thì chìm mà cũng giống á hả?" 

"Tương quan thì nó giống nhau. Y như mất não và không não ấy."

"Gì, ông tính xỏ xiên gì vậy?"

"Không có gì, so sánh thế thì sai rồi."

"Đương nhiên. Tôi có não mà."

"Đúng, có thể xử lý chữ số ở hàng đơn vị là tốt." 

"Oi, hôm nay ông hơi nhây à nha."

"Đâu có. Trước khi gọi ai đó là thông minh hay thiên tài ta đều tính từ phép đơn giản, đúng không?"

"Ai chả biết phép tính từ khoảng một đến mười. Kể cả học sinh tiểu học đó!"

"Vậy là ông biết cả làm tròn!?"

Kenzo miệng hơi há, tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ. Ủa, alo? Tôi có dốt toán đến thế đâu.

"Rõ ràng!"

Tôi khó chịu phản bác, đằng nào tôi cũng học được đến lớp mười một còn gì.

"Tốt, may là ông biết làm tròn nên mới biết so sánh với học sinh tiểu học."

"Hả?"

Kenzo chỉ nhắm một mắt, mắt kia hờ hững buôn ra câu nói đầy ẩn ý.

Tuy dốt toán nhưng chỉ số LQ của tôi khá cao đấy.

Đừng coi thường trí khôn của ta đây.

À nhưng, có vẻ lần này bị xỏ hơi nặng thật.

*

Hai thằng trò chuyện qua một lúc, câu chuyện thì lại chả đâu vào đâu. Từ video xu hướng, phim ảnh rồi lại lái qua ăn uống.

Được một hồi thì cả hai im bặt, nhìn qua thì giống như hết chuyện để nói. Mà cũng hết chuyện để nói thật.

Tôi và Kenzo, mỗi thằng một cái điện thoại rồi cắm mặt vào đó.

"Buổi triển lãm tranh là khi nào vậy?"

"Trước ba ngày diễn ra lễ hội, người tham dự phải nộp tranh cho hội học sinh kiểm tra."

"Hiểu rồi. Vậy chủ đề là gì?"

"Cứ liên quan đến lễ hội hoặc mùa xuân là được." 

Tiếng gõ phím từ Kenzo cùng giọng điệu thờ ơ từ tôi. Tất cả tạo thành bức tường vô hình giữa bọn tôi và thế giới. 

Xen lẫn câu hỏi là tiếng gõ bàn phím tanh tách hoà với câu phản hồi thỉnh thoảng mang theo tiếng video. 

Một câu chuyện phiếm nhàm chán và đơn giản. Chẳng biết lôi từ đâu ra để cố gắng níu kéo cuộc trò chuyện khi sắp đến hồi kết. 

Nó là thế đấy, quả đúng là Kenzo.

"Vậy ông có ẩn ý gì đây?" 

"Ý ông là sao?"

Tôi hỏi, giọng có phần e dè câu hỏi.

"Không phải ông nói 'hãy vẽ Nanafumi Okyo đi'. Không phải sao?" 

Tôi im lặng, không nói gì. Cũng không biết nên nói gì.

Đúng hơn là chưa đến lúc phải nói.

Biết tôi muốn chừa khoảng trống cho mình, Kenzo rời mắt khỏi điện thoại mà ngả người ra sau.

"Okyo hỏi tôi là nên vẽ dáng điệu của Nanafumi Okyo như nào đây?"

"Ông đoán xem đi, Kyo."

"Chịu rồi. Tôi đâu phải thánh."

"Tôi chỉ đáp hãy vẽ bản thân mình. Con người bà thấy hạnh phúc nhất ấy."

Kenzo liếc sang tôi, mong chờ một phản ứng.

Tôi cất điện thoại, nhìn vào ánh mắt to tròn dáng rồng, bên trên là lông mày kiếm mi kia.

"Một câu trả lời tốt."

Đấy đích thực là câu trả lời tốt, tôi đã đưa ra một đề tài cho Okyo tuy còn mông lung. Không, nói đúng ra là nó rất mông lung.

Nhưng đấy chỉ là đáp án đúng nhất. Cốt là để tạo nên một bàn đạp cho chính Okyo.

Kenzo quay mặt bỏ ánh nhìn rơi từ mặt tôi lên trần nhà. Cánh quạt khổng lồ treo trên trần cứ xoay mãi, xoay mãi. 

Với tôi nó như một cơn lốc, lắm khi bật quạt kèm theo điều hoà vào ngày hè làm tôi rét run người.

Nhưng hiện tại, tôi đoán với Kenzo nó giống như những gã khổng lồ đang xoay tròn chiếc chùy cầm trên tay.

Mà, chỉ là tôi đoán thôi. Nói đi nói lại chung quy vẫn là ấn tượng cá nhân.

Cuối cùng, sau một khoảng lặng. Kenzo tiếp tục mở lời.

"Nhưng cái hạnh phúc nhất đấy, tôi không biết là quá khứ hay hiện tại."

Có...hay chăng?

Tôi cũng có biết câu trả lời đâu. Thế nên vào hôm đấy, tôi chỉ có thể đáp vậy thôi.

Phải, việc tôi làm được chỉ có thế. Còn câu trả lời tùy thuộc vào Okyo.

Kenzo siết tay lại, tôi không thấy nhưng tôi cảm nhận được. Chắc do tôi cũng siết hai bàn tay mình.

"Biết đâu bà ấy vẽ tương lai."

"Đúng thật. Ông biết học thuyết "vì đấy là con gái" không?"

Không ngờ Kenzo cũng biết về thuyết này đấy. Cơ mà, nghĩ lại một kẻ nổi tiếng trên đỉnh lại không biết mới buồn cười.

"Trong trường hợp này thì "vì đấy là Okyo", nhỉ?

Cả hai thằng bọn tôi đều bật cười nắc nẻ. Tràng cười còn thu hút vài ánh nhìn hiếu kỳ trong lớp.

"Có chuyện gì vậy?" 

Okyo ngờ vực hỏi, mắt cứ dán vào nhau. Soi xét kiểu này giống đánh ghen hơn đấy. Tha cho tôi đi.

"Chuyện đàn ông, nhỉ!"

Kết quả là hai thằng thốt lên y hệt nhau và cùng một lúc.

Chết rồi...gay quá!

*

Gác lại không khí lễ hội một chút, nghĩa vụ của học sinh vẫn là phải học.

Những thử nghiệm hay thảo luận nếu không rơi vào tiết sinh hoạt thì cũng là giáo viên chủ nhiệm dành ít thời gian cuối tiết để hỗ trợ học sinh.

Nên là không khí trường Suiren đặc biệt riêng theo cách nào đó. Học ra học và chơi ra chơi là một cách nói hay. Nhưng xét về tính khả thi thì thật khó để mà áp dụng.

Tôi dù không phải dạng thư sinh thích học. Nhưng tôi cũng không thích mấy biệt danh như "cá biệt" hoặc "kẻ vô lo" , "gã bất hảo", lẫn mấy nhãn dán tương tự.

Vì thế, mặc cho bản thân đi theo trường phái trí não là căn gác xếp chật chội. Chỉ nên cất lên đây những vật dụng có ích với bản thân và nên vứt đi những thứ không cần thiết.

Thì tôi đôi lúc vẫn cần phản bội chính mình. Sông có khúc, người có lúc mà. 

Hơi lan man, nhưng đại ý tôi muốn nói học cũng là quá trình quan trọng. Rất quan trọng, mấy bé ngoan nhất định phải chú ý.

"Cậu đừng có ngẩn ngơ được không?"

"À...xin lỗi...ạ."

"Ngấp ngứ cái gì đó?"

"Là đàn ông thì ăn to nói lớn lên xem nào."

"Nhưng em ăn ít lắm, ăn vừa đủ thôi."

"Cậu rất giỏi trong việc làm kẻ thù của con gái đấy."

"Em có khả năng đó sao?"

"Đừng giả vờ nữa. Câu nói trên đã minh chứng rồi."

"Chỉ vì hỏi thôi ạ...?"

"Đúng vậy, do điệu bộ của cậu. Trên hết là dám khéo léo khoe khả năng ăn uống của bản thân."

"Đấy chỉ là câu trả lời thôi mà."

"Cậu biết tại sao con trai thích những người con gái yếu đuối có phần nhõng nhẽo. Nhưng con gái thì không chứ?"

"Ừm...em chưa từng đặt câu hỏi như vậy."

"Đấy là câu trả lời."

Vâng, vừa nãy là màn đối đáp giải lao trong tiết học phụ đạo của tôi. Giáo viên chính là cô Umi.

Bên ngoài tiếng mưa rỉ rắc rơi xuống liên tục lộp bộp, lộp bột. Mùi gỗ từ bàn, ghế cứ xộc lên mũi tôi. Mà chắc chỉ có mỗi tôi nghĩ thế.

Cửa sổ được mở nhẹ sang bên, cơn gió nhẹ thổi thẳng vào tôi. Lạnh nhưng không hiểu sao có cảm giác giáp ấm áp nữa. 

"Cậu không chỉ làm mất thời gian của tôi. Còn mong muốn một trận tay đôi cơ à?" 

"Ơ, sao lần nào cô cũng muốn vũ lực."

"Với cả, cô là người nghĩ ra trò này mà."

"Trò?"

"À, không. Em xin lỗi!"

Tôi vội quỳ xuống, chọc tức giáo viên là ngu ngốc. Động vào giáo viên chủ nhiệm còn ngu ngốc gấp bội.

Nhận tiện bội số của tôi là tám, cô Umi có lẽ là sáu tư. 

"Mà cũng đúng, cậu học môn của tôi như trò đùa."

Tôi ngồi thẳng dậy, khuôn mặt tỏ vẻ thảm thương. Nói tôi ăn vạ thì tôi cũng chấp nhận. 

Bởi tôi đang chuẩn bị ăn vạ.

"Em đâu muốn đâu. Mà đâu phải do em cố tình đâu."

"Cậu thực sự ăn gan hùm đấy Kyoma. Cố ý lặp từ hả!?"

"Hả!???"

"Ờ...cô đang lập từ ạ?"

"Nó gọi là biện pháp tu từ điệp ngữ."

"Nếu định nghĩa theo cô là phải phân biệt mấy cái tu từ này thì em xin thua."

Tôi giờ hai tay lên cao, buông ra tiếng thở dài. Giờ phút này có khác nào một tên tội phạm bị bắt gian tại hiện trường.

"Cậu sẽ chẳng nhận được sự khoan hồng nào. Vì đó là cậu!"

"Vâng."

Thôi xong chấm hết rồi, tôi không muốn đấy là từ cuối cùng mình thốt ra. Nhưng biết sao, tôi đã lỡ thốt ra câu nói cuối. Lời trăn trối luôn là câu lưu danh của tử tù.

"Thôi thì tạm gác sự ngu ngốc của cậu sang bên."

Tạm gác?

Nghĩa là tôi quá ngu hay là cô ấy chỉ đang tạm nghỉ?

Ẩn ý là tôi vẫn phải chịu cảnh này tiếp ư! 

"Kyoma này, cậu thấy sao về việc làm trưởng ban đại diện lễ hội."

Giọng nói nghiêm túc trầm hơn vừa nãy. Mang đậm khí chất giáo viên số một.

Nó nghiêm túc đến đáng sợ, có phần lạnh lẽo và trưởng thành. Mấy lúc trò chuyện riêng tư thế này, tôi lỡ quên mất vai trò mình.

"Em thấy mệt lắm!"

Tôi gãi đầu đáp, nhưng cô Umi không cười. Cô chỉ lẳng lặng lên tiếng.

"Làm việc với lớp trưởng xinh đẹp đấy."

"Em có làm gì nhiều đâu, cô với lớp trưởng làm hết rồi. Em chỉ ăn ké thôi."

Tôi nhún vai thản nhiên, đây không phải tự ti, chẳng phải kiểu hạ mình tìm lời khen. Đơn thuần là sự thật.

"Miyoko nói cho tôi biết sự chỉnh sửa trong kế hoạch là của cậu."

"À...thì cậu ấy trùng ý kiến với em. Nên cậu ấy cũng đễ tiếp nhận."

"Cậu vẫn là người nói, tôi có nhầm không?"

Nghiêng đầu, cô Umi cầm điếu thuốc đặt lên khoé môi.

Tiếng mở bật lửa vang lên như hai cây đũa kim loại xoẹt qua nhau. Chiếc bật lửa dáng hình bạc sọc kêu tách cái.

Dòng lửa đỏ hiện lên, khói bay ra. Nối đuôi nhau di chuyển về phía ngoài cửa sổ.

Cơn mưa thì vẫn tiếp tục đổ, chỉ là dần yếu đi. Gió gần như không còn thổi.

"Sao thế?"

"Không. Là em nói." 

"Tôi biết."

Cô Umi gật đầu, rồi thổi nhẹ qua làn khói. Nhưng không hiểu sao khói thuốc lại buông tha tôi.

"Cậu nghĩ sao về Miyoko?"

"Là một người chính trực, kiên định và giỏi giang ạ."

Cô Umi lại gật đầu, tiếp tục thở ra làn khói nhẹ.

Đầu thuốc đỏ đang dần tắt lịm, có lẽ chỉ vài đợt khói nữa thôi là biến mất. Chấm dứt cuộc sống dưới một ngày mưa xuân.

"Chỉ vậy thôi?"

"Vâng, chỉ vậy thôi."

"Kyoma này...". Điếu thuốc được chấm xuống gạt tàn, xoay nhẹ. Và ánh lửa tắt lịm, lọt thỏm nằm trơ trọi bên điếu gạt như một người say ngủ trong quan tài.

"Đấy là góc nhìn của cậu, hay cậu chỉ muốn nhìn đến thế thôi?"

"Em không có siêu năng lực để nhìn xa hơn người thường."

"Cậu có muốn đeo kính để che giấu thận phận không, Clark?"

"Em có gì để che giấu đâu?"

"Bộ não của cậu thật là tệ hết nói."

Cô Umi vỗ đét một cái vào trán, cái này lố quá. Trên hết thì cô không thấy đau ạ?

"Đeo kính là một cách hay để soi ngực con gái đấy. Mẹo này chính là lời vàng trong thánh kinh!"

"Xin cô đừng hét lên với giọng tự hào như vậy. Nó thật sự xúc phạm tín đồ đạo giáo đó ạ."

Nếu chẳng may cuộc trò chuyện này bị tuồn ra ngoài, cả hai bọn tôi chắc chắn còn chẳng được chọn cách chết.

"Nhưng quả đúng là cậu ấy rất tuyệt."

"Cơ mà ngực tôi to hơn nhiều."

Cô đang cố nói gì vậy, giữ lại chút ít phẩm chất giáo viên được không?

"Dù sao cậu vẫn phải giúp con bé nhiều, Kyoma."

"Hả?"

Tôi bất ngờ đến mức chỉ kịp lại theo phản xạ. Cô ấy muốn tôi giúp Miyoko?

"Chờ chút, tại sao lại...?"

"Đó là điều cần thiết cho lớp, tôi thấy thế."

Một câu trả lời chẳng đâu vào đâu. Ừ thì đúng cô Umi là chủ nhiệm. Nếu cô ấy đưa ra mệnh lệnh để giúp lớp thì tôi vẫn hiểu.

Nhưng...nó có liên quan gì?

"Đấy là lệnh!"

Vỏn vẹn ba từ, cắt ngang hoàn toàn dòng suy nghĩ của tôi. Vào những lúc như này, hình tượng bà chúa tuyết cầm một thanh kiếm, mặc giáp samurai hiện lên thật sống động.

Kiểu như đấy là vị thần bản mệnh của cô Umi. 

"Nó thật sự sẽ giúp lớp sao ạ?"

Dù thế nào tôi vẫn phải hỏi lại. Không, tôi cần hỏi lại. 

"Hai đứa đều là thành viên của lớp."

"Sao?"

Tim tôi khẽ giật, câu này có một hàm ý vừa mông lung lại vừa dễ hiểu.

"Gắn kết hai đứa với lớp sẽ mang lại lợi ích không nhỏ. Cô không thể quán xuyến hết tất cả."

Người này... giáo viên chủ nhiệm, giáo viên văn học hiện đại. Người cố vấn, người dẫn dắt bọn tôi đến hết phổ thông.

Cô ấy đã nhìn thấu đến đâu và thấy những gì?

Tôi không biết, hoàn toàn không biết. 

"Em không hiểu sao cô lại đánh giá cao em thế. Cô đánh giá cao lớp trưởng còn được."

"Ừ, tôi có đánh giá cao cậu đâu? Đương nhiên trừ vấn đề về độ ngu ra."

"Ơ!"

"Nhưng sự đóng góp từ cậu là cần thiết. Tôi không muốn ai cảm thấy tách biệt khỏi tập thể cả."

"Vì vậy, cậu phải kéo những người có nguy cơ rời xa khỏi lớp lại hộ tôi."

"Em bảo cô đánh giá cao em quá rồi mà."

Tôi hạ giọng, ở bên ngoài mưa đã ngừng hẳn từ bao giờ.

"Có thể."

Cô Umi đáp lại bằng giọng điềm nhiên. Cô không phủ nhận câu nói của tôi, nhưng tôi không thấy cô đồng ý hẳn.

"Tuy nhiên, khi có người đánh giá cao cậu. Nghĩa là có người muốn dựa vào cậu."

Cô Umi muốn dựa vào tôi à? Nghe như mấy trò đùa ở phim hài đầu đến giữa thập niên 2000.

 "Trên hết, tôi tự tin mình hiểu cậu."

"Buồn lắm đúng không, tôi biết cậu là dạng người ghét nhận sự kỳ vọng hay mấy câu kiểu như vậy lắm."

"Giống y đứa nào đó."

"Đứa nào đó", có lẽ là ám chỉ đến Miyoko.

"Nhưng đáng buồn thay đấy là siêu năng lực ở giáo viên đấy. Hãy ghi nhớ nó."

"Vâng, em biết. Sức mạnh càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn ạ?"

"Đúng thế, cậu hiểu là tốt."

Suốt đầu buổi học đến giờ, đây là lần đầu giọng cô Umi vui đến mức nghe như đang ngân nga trong miệng.

Có lẽ là căn bệnh chung của nghề nhà giáo.

"Tóm lại Kyoma này, do tôi là giáo viên của cậu."

"Nên là nhiều lúc tôi hành xử ích kỷ lắm, thông cảm nhé."

"Vâng."

Tôi cố nuốt lại đoạn 'lúc nào cô chả thế". Ai bảo khi nãy, giọng nói lại ngọt ngào đến vậy.

Khác gì vẻ nũng nịu của một con mèo không? Một loài vật cao ngạo tự nhiên tỏ ra dễ thương. Năng lực công phá thật đáng sợ. 

Thảo nào tuýt người lạnh lùng, độc đoán luôn bị săn đuổi.

...Thiệt tình, cô chơi ăn gian quá.

*

Từ nhà cô Umi về nhà tôi không quá xa. Lý do thì đơn giản lắm, do cô trò tôi đều cùng sống một khu. 

Hồi đầu mới nhập học, tôi còn thấy hơi phấn khích khi biết tin này. Mấy ngày nghỉ còn cố tình lượn lờ chỗ máy tự động gần đấy. Giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu tại sao người ta hay nói "quá khứ là một viên đạn có thể gây chết người". Mà họ có nói thế không?

Trên đường phố những vũng nước nhỏ xuất hiện khắp nơi. Tôi vừa đi vừa phải cố gắng làm sao cho nước mưa không bắn lên quần.

Đi đứng thế này thì rõ khổ, điểm cộng duy nhất cho mấy cơn mưa bất chợt như này là không khí thật trong lành biết bao.

Từng bước chân dẫm xuống con đường xi măng. Đôi giày thể thao nhẹ nhàng di chuyển lên xuống bước về trước. Chậm rãi và nhàn hạ.

Bên ngoài trời khá tối rồi, tôi rời khỏi nhà cô Umi chắc tầm sáu giờ. 

Từ bé, bọn tôi đã được dậy là không được lang thang ngoài đường từ bảy giờ tối. Nên tính ra tôi còn ngoan chán.

Linh tinh hồi lâu, cuối cùng tôi lại nhớ đến Yumeka.

Một mối lương duyên kỳ lạ, một cuộc gặp nhuốm màu huyền ảo giữa xã hội thế kỉ 21. 

Tôi nhớ rất rõ lần đầu gặp Yumeka, nó in sâu vào tâm trí tôi, tận sâu đến khó tin. 

Tôi không biết miêu tả như nào cho đúng, cũng không biết nên kể lại ra sao.

Tôi chỉ nhớ rất rõ, trong căn phòng tôi lúc đấy. Tôi nghe thấy một tiếng khóc, trong trẻo, vang cao không khác gì tiếng khóc trẻ em.

Tiếng khóc đánh thức tôi, kẻ đang say giấc trong bóng tối ảm đạm. Tôi nhỏm dậy cố gắng lắng nghe tiếng khóc phát ra từ đâu.

Rồi bàng hoàng nhận ra, nó ở ngay trước mặt mình. Một cô gái tóc trắng dài ôm mặt khóc nức nở. 

Lạ lùng thay tấm gương lúc đó còn mô phỏng nguyên si căn phòng tôi, từ nội thất như giường đến bàn học và cả bức tường đằng sau.

Tôi dừng bước lại, ngước lên nhìn bầu trời tối. Chỉ có ánh đèn đường phản lại chút áng sáng. Xong tôi lại cúi xuống, nhìn vào bóng. Một người một bóng cứ thế lặng im.

"Ờ...rẽ phải là về nhà, đúng không bóng?"

"Hừm...rẽ trái à?"

Rồi, qua đoạn ngã tư này là được. Đường xá phứt tạp quá đi mất.

Đắn đo một hồi, cuối cùng tôi chọn rẽ trái vậy.

Rẽ phải thì là lý trí, còn rẽ trái là linh cảm.

Cũng lâu rồi tôi không đến nhà cô Umi nên quên bẵng đi. Còn sự thật là tôi cố tình xoá khỏi đầu.

Tôi bước về bên trái, thầm mong rằng mình không đi lạc. Gọi em gái cứu nguy thì nhục đến chết.

May mắn trời không phụ lòng người, đi bộ được ba phút thì tôi dừng chân ở cánh cửa thân yêu.

Muốn tắm nước nóng quá, Kyoma ơi.

*

Nhoàm nhoàm, tiếng nhai ngấu nhiến vang lên trong căn phòng tôi.

"Đừng bất lịch sự thế Kyoma, ngươi đang trò chuyện với ta đấy."

"...Ông nói gì cơ, Fubayashi?"

Rầm! "Tên khốn, ngươi muốn chết dưới Hell Fire của ta?"

"Không Fuba. Ông cứ lộn xộn thế là tôi cúp máy đấy."

"Bình tĩnh nào bạn hiền!"

"Bình tĩnh thôi."

Dưới giọng nhún nhường mang âm sắc con gái, tôi tự dưng run cả người. Hiển nhiên là do Fubayashi cố tình giả giọng nhằm cầu xin tôi tiếp tục trò chuyện.

Nghe cáu thật, nó còn khiến tôi khó chịu hơn nhiều.

"Tôi có nói sẽ giúp ông đọc mấy tác phẩm ông viết. Nhưng chẳng lẽ không thể nhờ ai trong lớp sao?"

"Làm gì có, ta đã nhờ tất cả mọi người trong nhóm "Thế Giới 2D Nơi Không Có Sự Phản Bội"."

"Ngươi là kẻ cuối cùng."

À, hoá ra là tất cả những ai cùng sở thích trong lớp. Thế thì nhờ tôi làm quái gì nữa?

"Nếu vậy, còn nhờ tôi làm gì? Thiếu một người chả ảnh hưởng gì hết."

"Đúng, nhất là khi thiếu ngươi."

Được rồi, được rồi, Fubayashi. Ông chắc chắn sẽ ăn Angel Punch từ tôi. Và tôi chắc chắn sẽ đấm chết bạn Fubayashi thân thương mập mạp yêu gái tai thú, ngực nhỏ. Giống loài thuộc họ chó. 

Ừm...miêu tả hơi quá. Nhưng vứt xác thì vứt đâu nhỉ? Hay vứt vào sau núi? À, không. Thế thì xúc phạm vị thần của vùng đất này.

"Đáng tiếc, ta chưa tìm được ai vẽ tranh minh hoạ."

"Xuất bản đi đã rồi tính."

"Không biết nên nhờ ai nhỉ? Mấy nghệ sĩ nổi tiếng thì thôi đi. Nhưng người trong lớp cũng được."

"Ngươi nghĩ sao?"

Dám phớt lờ tôi cơ à, khá lắm Fubayashi. Thôi thì chôn dưới cây anh đào ở-

"Ngươi nghĩ sao nếu ta nhờ Nanafumi. Ngươi giúp ta được không?"

"Cái gì?"

Tôi hơi ngỡ ngàng, nhất thời giọng nói bật ra nhanh hơn bình thường. Kèm thêm sự lúng túng.

"Có gì đâu, ngươi chơi thân với Nanafumi mà."

"Đấy không phải vấn đề. Vấn đề là tại sao lại chọn Okyo?"

"Hửm."

...

Bầu không khí im lặng này tôi không thích tí nào. Đặc biệt khi câu chuyện đang ở khúc cao trào. 

Fubayashi chả phải người có năng khiếu viết văn hoặc sáng tác. Nhưng chỉ với điệu bộ này thôi, tôi nghĩ có thể tương lai cậu ta sẽ thành công. 

Dù sao vẫn tùy thuộc vào ý chí tên heo mập này.

"Có thể nói, mỗi tác giả đều có mong muốn tìm được hoạ sĩ riêng. Ý là người có thể miêu tả được nhân vật mà mình muốn viết qua hình ảnh ấy."

"Hiểu. Rút gọn thì cần một người có thể nắm bắt và truyền đạt lại tác phẩm. Đúng không?"

"Phải, phải."

Dù hơi dài dòng, tựu chung tôi vẫn nắm bắt được ý của Fubayashi. Và tôi cũng hiểu điều cậu ta nói. 

Đứng trên quan điểm nhà văn, suy nghĩ này không hề sai. Nó còn mang tính thực tế đến đáng sợ.

Khả năng Fubayashi thành công trong tương lai đã cao hơn một chút.

"Cậu ấy vẽ đẹp vậy ư?"

"Nếu nói đẹp nhất lớp thì không. Ngươi cũng hiểu mà, cái quan trọng là "cái hồn"."

Tôi cố gắng nhớ lại những bức vẽ được thành hình từ đôi tay Okyo. Nó đẹp thật, nhưng đúng như lời Fubayashi. Đẹp chứ không phải số một.

Trong đôi mắt tôi, tranh mang một vẻ uyển chuyển, lãng mạn. Giống như bức hoạ trong thời kì ấn tượng của Pháp.

Tôi thì chả biết gì đâu, chỉ là từng xem qua vài bức tranh trong thời kì đó nên mới liên tưởng đến.

"Vậy thì...Fubayashi này."

"Sao vậy?"

Giọng Fubayashi mang âm hưởng lo lắng. Cũng đúng, tự dưng hỏi một cách đột xuất như vậy. Chỉ là tôi thấy mình thật buồn cười.

"Tuy biết ông nói tranh Okyo rất phù hợp. Nhưng..."

"Nhưng sao?"

Giọng Fubayashi đầy hối hả, thối thúc tôi nối tiếp câu nói dang dở.

"Ông còn thấy điều gì khác không?"

"...Điều gì khác....à?"

Cố gắng lục lọi số vốn từ ít ỏi của mình trong bộ não. Tôi chật vật bày tỏ suy nghĩ. Cô Umi nói đúng thật, tôi chắc còn phải phụ đạo nhiều đây.

"Bức tranh ấy. Hiện ra một Okyo như nào?"

Cuối cùng vẫn chỉ là một câu hỏi thảm hại. Ghép nhặt bằng vốn từ dở tệ. Bật ra từ giọng nói thảm thương và chả có đầu đuôi.

"Không biết ngươi đang lo lắng gì."

"Nhưng nếu trả lời thì...nó đơn giản lắm."

Tôi lặng im, lắng nghe lẫn mong mỏi từng chữ. Chờ đợi câu trả lời.

"Một hoa sĩ khi đã vẽ họ luôn vẽ chính bản thân. Càng yêu mến bức tranh mình vẽ. Càng yêu thích hội hoạ thì bản thân càng hiện rõ."

"Cũng giống như nhà văn bọn ta."

"Ừm."

Tôi chả biết đáp gì ngoài câu đồng ý rỗng tuếch.

"Tuy nhiên, có đôi khi họ vẽ bản thân mà không phải bản thân."

"Đấy là sự mông lung trong con người họ. Con người ai chả có lúc suy tư nhân sinh. Và những nghệ sĩ nói chung luôn vô hình thể hiện qua tác phẩm mà không hề biết."

"Hoặc họ biết nhưng giấu, như rương kho báu ẩn sâu dưới đáy biển."

Một so sánh hay đến từ Fubayashi, nếu cậu ta viết truyện được như này thì tốt.

"Cảm ơn ông, Fuba."

Đầu tiên là nên cảm ơn, không ngờ cậu ta chịu lắng nghe cuộc trò chuyện một cách nghiêm túc.

"Tôi đã biết bản thân mình cần gì."

"Ha, chỉ cần ngươi tiếp tục giúp ta đọc bản thảo là được. Thấy vinh hạnh chứ?"

"Vâng, vâng nhà văn đại tài của thế kỉ."

Màn nói chuyện được kết thúc ở đấy. Buổi trò chuyện khá dài. Thời gian trôi qua vẫn nhanh như mọi khi. 

Nằm trên giường ngẫm nghĩ về quan điểm từ Fubayashi. Kể cả một người không mấy thân thiết với Okyo cũng có góc nhìn sâu sắc đến thế.

Còn tôi và Okyo? Hai người bọn tôi có suy nghĩ nào đây?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận