168 Ngày Ôm Súng Bên Cậu
Vô Doãn Hà Vokar
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 4: Cây Rừng Avern Hóa Đại Thụ Vào Mùa Xuân

Chương 23: Aurax, vải và mực.

0 Bình luận - Độ dài: 3,283 từ - Cập nhật:

"Trong khi mọi người cùng vui mừng với Latue, một số người đã rời đi, trong đó có bọn tôi, Senvana vừa làm phép xong nên cô ấy cảm thấy rất mệt. Cô ấy bảo tôi dìu cô ấy về chiếc tháp - nhà tôi, cô ấy muốn ôm tôi ngủ. Đây có lẽ sẽ là những giây phút vui vẻ bất chợt của cuộc đời tôi. Sự bất chợt này khiến tôi ngẫm hỏi thần núi rằng liệu có phải là người đã đem cô ấy tới với cuộc đời của con không? Bởi mấy khi mà một cô gái đi vạn dặm tới đây chỉ để ở sát bên một người mà cô ấy còn chưa từng gặp?" - Rasva viết xuống nhật ký của mình, tuần thứ nhất của tháng 10, năm 524

Cơn mưa một lần nữa rơi xuống, mái nhà lộp bộp tiếng mưa, từ trên đó nước chảy thành dòng. Qua khung cửa sổ đang mở Rasva có thể thấy chúng đang chảy thành từng dòng. Cậu đỡ Senvana lên giường, cậu nằm dựa lưng vào thành giường. Cô cũng nằm như vậy với cậu, đôi bàn tay bé nhỏ và mong manh ấy dần xiết chặt lấy cậu không buông.

-Rasva... Ngủ Ngon~ - Cô nhắm mắt rồi vừa mỉm cười nhẹ vừa nói

Trong căn tháp nhỏ bé này chưa bao giờ cậu bỗng cảm thấy ấm đến vậy. Ngoài trời, gió đang lùa vào, mang theo hơi lạnh đầu xuân nhưng cậu vẫn chẳng cảm thấy lạnh chút nào cả mà thay vào đó là một cảm giác ấm áp đến lạ thường, yên bình đến lạ thường. Những dải cây dưới chân tháp đang dần cao lên, chúng đã che khuất đi chân tháp và sớm thôi chúng sẽ cao bằng với tòa tháp này.

Sương đang dần xuống, sương lùa vào cửa, Rasva một tay mở máy bên cạnh giường, một tay lấy mền đắp lên cho cả hai. Chuyên đi vừa rồi, tuy ngắn, túy nguy hiểm, tuy đáng sợ nhưng kèm theo đó là một cảm giác mà cậu chưa từng thấy, một cảm giác cứ như dù núi này có sụp đổ thì cậu vẫn sẽ vững tâm.

-Ngọn lửa nhỏ... Rasva... Chúng mình nhìn như những ngọn lửa nhỏ vậy. - Senvana nói mớ trong lúc ngủ.

Ngọn lửa nhỏ, một suy nghĩ trong đầu cậu hiện lên. Một hình ảnh dần được tạo ra trong đó có tuyết, có cánh rừng thông, gió thổi rất lớn nhưng bỗng từ đâu một ngọn lửa hiện lên. Ngọn lửa ấy không lớn nhưng nó bền bỉ, gió thổi không làm nó tắt, tuyết vùi cũng chẳng thể dập được nó. Nó cứ cháy mãi, cháy âm ỉ giữa mùa đông.

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, Senvana đã ngủ, còn cậu thì lại bắt đầu vẽ. Trong đầu cậu sau khi đã học về súng và các loại máy của Kyra qua nhiều đêm thì cậu dần chợt có một số ý tưởng rằng liệu cậu có thể tự tạo ra một khẩu súng của riêng mình được không? Câu hỏi này cứ canh cánh trong lòng cậu mãi, vốn từ nhỏ Rasva đã rất thích chơi mô hình lắp ráp, với một thứ lắp ráp nhiều như súng của Kyra, nó lại càng khiến cậu trở nên thích thú.

Cậu bắt đầu vẽ ra từng chi tiết nhỏ, nòng súng, vỏ nòng, thân súng, hộp cò,... Tất cả những chi tiết đó. Súng nên là nòng dài hay ngắn, mà dài thì nên dài bao nhiêu mà nếu ngắn thì nên ngắn bao nhiêu? Súng có nên thêm chức năng gì không? Có thể làm bộ giảm giật khi bắn không và nếu được thì nên thiết kế nó làm sao?

Có hàng tá câu hỏi như vậy ở trong đầu của cậu. Miệng cậu cứ lầm bầm tự nói về quá trình thiết kế:

-Không nên cho thứ này dài quá, nếu thêm một kết cấu ống dẫn cho phép nhiều khí áp cao hơn được xả thì có lẽ độ giật sẽ giảm.

-Không được như vậy sẽ khiến cho viên đạn bị yếu đi. Vậy thì... Có thể... Đúng rồi... tạo một số ống xả ngay gần đường ra của ống như vậy thì có thể giảm giật cho súng!

-Còn cả hành trình của chốt khóa nòng nữa, có thể để thêm một trục song song để truyền lực vào, giảm áp lực của độ giật...

Senvana lúc này bỗng mở mắt, cô nói:

-Cậu có thể đừng lầm bầm như vậy nữa được không, ngắm tớ ngủ chẳng phải là hay hơn sao?

Rasva bất ngờ, cậu nói:

-Tớ xin lỗi... Làm cậu tỉnh giấc mất rồi...

Senvana lúc này lại nói tiếp, mặt cô hơi hậm hực:

-Tớ muốn cậu ngắm tớ thật nhiều!

Lúc này Rasva có chút lo lắng đồng thời cũng ngạc nhiên mà đáp lại:

-Cậu... Có chuyện gì sao?

Lúc này Senvana giọng hơi bực doc nói:

-Tớ muốn biết tại sao con gái ở làng Nanan lại bỗng nhiên ăn mặc thiếu vải tới vậy? Có người thậm chí chỉ khoác một lớp áo bên ngoài, có người chỉ quấn một miếng vải, có người chỉ mặc đồ hai ba mảnh. Cậu mau trả lời tớ xem!

Rasva chỉ cười, cậu không nói gì thêm mà chỉ cười, cười một cách khoái chí và thoải mái.

-Này Rasva! - Senvana nói lớn

Lúc này cậu nghiêm túc trả lời:

-Vậy có lẽ cậu chưa quen lắm với cách người ở trên đây quý vải đâu nhỉ? Vải ở đây là cả một báu vật đấy! Không phải lúc nào cũng có vải để mặc đâu nhất là những tháng mùa đông. Vậy nên nhiều người đặc biệt là con gái thường hay cất đồ mùa đông để mặc mấy bộ như thế này đó.

Senvana ngạc nhiên, cô nói:

-Không lý nào lại vậy được! Chẳng lẽ nào ở đây họ thiếu vải đến vậy?

Rasva chỉ cười nhẹ rồi nói:

-Nào cậu chú ý đi, tớ chỉ có một bộ đồ này, Kyra cũng chỉ có một đống vải rách, Alanta thì chỉ có ba bộ áo, hầu như còn lại thì ai cũng chỉ có một bộ áo mà thôi. May áo mới được coi là việc trọng đại đấy!

-Với lại trời cũng nóng hơn bình thường mà, mặc đồ như mùa đông thì ai chịu nổi chứ, vậy nên cậu thấy chứ, tớ chỉ còn mang một lớp áo như vậy thôi nè. - Vừa nói Rasva vừa nắm áo của mình lên cho cô xem

Senvana mở mắt to tròn, cô như đang bị sốc. Có lẽ là do cô chưa từng gặp chuyện gì như vậy. Cô hỏi tiếp:

-Vậy tại sao con trai các cậu không mặc như vậy chứ? Các cay5 vẫn mạnh áo tay dài, quần ống dài kia mà?

Rasva cười rồi đáp lại:

-Nếu cậu chú ý kỹ thì dù là lớp trong hay lớp ngoài gì thì quần và áo cũng đều giống nhau hết đó, mùa đông thì con trai bọn tớ mặc nhiều lớp hơn thôi còn con gái thì thường mặc ít lớp áo hơn nó nhưng dày hơn nhiều so với một lớp áo của con trai bọn tớ.

-Lý do bọn tớ mặc nhiều lớp vậy là để khi ra ngoài lỡ có vướng áo hay quần gì vào đâu đó thì cũng chỉ cần bỏ một lớp chứ không cần phải bỏ cả bộ, với lại mấy lớp áo này cũng là băng quấn lúc bị thương đó.

Senvana dường như choáng váng nhưng bỗng chợt cô bình thản lại. Rasva nghe một tiếng thở dài từ cô rồi sau đó Senvana đưa tay lên gạt tấm giấy mà Rasva đang vẽ qua một bên. Cô đưa mặt mình sát với mặt của cậu rồi nói:

-Vậy cậu có muốn tớ mặc như vậy không?

Tim Rasva như muốn nhảy dựng lên, cậu trả lời:

-Không đâu, mặc đồ bó như vậy là rất đẹp rồi, tớ thích nhìn cậu như thế này hơn...

Senvana lúc này đưa mắt sát mặt Rasva hơn nữa, cô nói:

-Vậy là cậu không thích làn da của tớ, không thích sự nguyên sơ của tớ mà chỉ thích lớp vải bên ngoài sao?

Rasva lúc này bị vào thế bí, cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

-Thật ra thì tớ thích cả hai nhưng nếu đó không phải là cậu thì tớ sẽ không thích đâu.

Senvana nghe xong thì cười khúc khích, cô lao lên ôm chặt lấy cổ của Rasva rồi dựa vào ngực cậu, nhắm mắt lại để ngủ. Trước khi ngủ, cô nói:

-Rasva, tớ tha cho cậu lần này đó. Chừng nào vẽ xong khẩu súng gì đó thì cho tớ xem nhé, tớ sẽ giúp cậu làm ra nó. Còn giờ thì nhớ giữ yên lặng, tớ muốn được ngủ thêm một chút nữa.

Cậu không nói gì mà chỉ lặng lẽ với lấy tờ giấy và vẽ tiếp. Tuy vậy lần này thay vì cắm cúi vào vẽ thì cậu lại quay xuống để nhìn cô một chút. Sự hồn nhiên tham lam này của cô khiến cậu có cảm giác rất ấm trong lòng ngực. Không phải ai lúc nào cũng quan tâm tới cậu một cách vô điều kiện tới thế.

Cậu tiếp tục vẽ, tiếp tục suy nghĩ, Senvana vẫn cứ thế, cô vẫn ngủ trong lòng cậu. Mưa cũng vậy cứ rơi từng giọt, từng giọt. Từng giọt mực được vẽ xuống trang giấy là từng bước ý tưởng của cậu được hoàn thiện.

Trong khi đó, Kyra, Alanta, các thủ lĩnh từ làng Nandaxsa các lãnh đạo từ các làng ở xung quanh Nanan đã bắt đầu bàn với nhau về vấn đề miền nam. Cuộc họp này diễn ra âm thầm, không một ai hay biết.

Cách đây vài ngày trước những làng ở xung quanh Nanan hay được gọi là các làng vệ tinh của Nanan đã nhận được một số tin tức nghe rất đáng lo. Ngay lập tức, tin tức được truyền về làng Nanan. Alanta và Kyra là hai người đầu tiên biết về điều này và vì thế họ đã khẩn trương chuẩn bị họp để lên kế hoạch.

Trong căn phòng hợp nằm trên đỉnh dãy Nanha, Alanta lên tiếng

-Theo tin tức tức mà tôi đã nhận được từ một số tản dân từ phía Nam, họ nói rằng tình hình miền Nam đang vô cùng tệ, mưa lớn kéo dài đã gây sát lở, làm úng và mất mùa hàng loạt từ nhiều năm trước. Tình hình hiện giờ đã trở nên tệ hơn, nạn đói kéo dài và tình trạng băng đảng đang ngày càng nghiêm trọng.

-Nghe có vẻ đáng lo nhỉ? Miền Nam đang rơi vào khủng hoảng lương thực trầm trọng nếu như tin tức này là thật... - Umata vừa nói vừa thể hiện khuôn mặt sầu

-Tuy vậy nó cũng không thể giải thích cho hành động gây chiến của họ ở phía Bắc được. - Yadra nói lớn

-Tôi không nghĩ là họ thực sự gây chiến là vì khủng hoảng lương thực đâu, Yadra, có thể họ muốn thực hiện một ý đồ khác ví như là mấy chiếc tàu bay của họ... hoặc là đơn giản là họ đang tuyệt vọng, họ cần phải làm gì đó và đây là quyết định của họ. - Fadalekhan trầm tư nói

-Ý ông là chỉ vì dân Nam đang đói khổ nên giờ họ sẽ hành quân tiến công ra vùng phía Bắc vốn còn đang phải lo từng bữa trong mùa đông kéo dài? - Yadra vừa nói vừa kích động.

-Bình tĩnh đi, chàng trai, cậu vẫn chưa thấy được con người sẽ làm gì khi tuyệt vọng đâu. Phía nam Paralima đã tan vỡ, sạt lở xảy ra rất cũng có thể liên quan đến việc này. - Fadelekhan nói một cách trầm tĩnh

-Vậy ý ông là việc một đất nước khác sụp đổ dẫn tới việc chúng ta rơi vào tình trạng nội chiến thế này sao? - Yadra hỏi ngược lại, lên giọng như muốn thách thức

-Nào, cậu nghĩ kỹ xem, Paralima tan vỡ là vì điều gì? Là vì hộ thần của họ ở Mefa đã mất. Hộ thần của họ giữ cho đất đai ổn định từ đó khiến những vùng đất xung quanh trở nên trù phú. Hộ thần mất đồng nghĩa với việc sự trù phú của đất đai cũng sẽ mất. - Fadalekhan nói một cách nghiêm túc, với một tông giọng rất cứng rắn.

-Nếu điều ông nói là đúng, rất có thể miền Nam bây giờ đang rơi vào tình trạng hỗn chiến. Lực lượng hoàng gia có thể không còn quyền kiểm soát các mỏ Ma Thạch nữa. Vậy nên họ buộc phải tiến ra phía bắc để tìm Ma Thạch sao? - Alanta lên tiếng với một giọng đầy nghi vấn.

-Cô nói rất đúng, Alanta, hiện giờ khả năng cao là ta đang phải chiến đấu với một nhóm người đang dần mất đi phương hướng và đang tuyệt vọng chiến đấu cho cái bụng đói và sự sinh tồn của mình. - Fadalekhan lo lắng nói, ông đan tay lại để cầm lên, đôi mắt hiện lên một sự bàng hoàng vô tận, một cái nhìn vạn dặm.

-Điều này có lẽ khá hợp lý, chúng ta cần phải xác minh sớm hơn tình trạng của miền Nam nhưng khoan đã, Senvana là người từ miền Nam mà, tại sao cô ấy không nói một chút gì về tình trạng này chứ? - Kyra nói trọng một giọng đầy nghi vấn.

Khalysie nói với giọng buồn rầu:

-Khá là đáng nghi, dù vậy ta cũng có thể cho rằng cô ấy vốn là công chúa, sống ở sau những bức tường thành ra có lẽ cô ấy không quan tâm gì nhiều đến tin tức dân sự.

-Mấy người trong hoàng tộc nếu không phải gánh trách nhiệm chính sự thì hay vô lo lắm.

Alanta khi này lên tiếng với một giọng khẩn trương:

-Tin tức hiện tại là như vậy, tôi sẽ sớm thành lập các nhóm thâm nhập và do thám miền Nam. Tình trạng nội chiến hiện tại có thể không đơn giản như ta đã nghĩ do vậy trước khi đi về phía Nam tôi muốn mọi người chiêm ngưỡng một thứ.

-Soko, em có thể vào được rồi...

Lúc này Soko phong một chiếc diều giấy vào, chiếc diều giấy nhìn như một mũi tên, đầu nó nhọn hoặc, đuôi chĩa ra 4 chiếc cánh, cô lên tiếng:

-Vâng, thưa thủ chị Alanta, mọi người mau đi cùng tôi, chúng ta sẽ ra bãi thử nghiệm ở phía bắc dãy Nanha.

Mọi người đi theo một đường hầm nhỏ dài, kéo xuyên qua núi và tới được một nơi trống trải, phẳng. Tại đó có một thứ nhọn trong giống một mũi tên, mũi chỉ lên trời. Nó rất lớn, rất cao, có thể nói nó giống như một tòa tháp nhỏ vậy.

-Thứ này là... - Yadra

-Tên Lửa đó, em trai... - Yakav

-Anh hai? Anh đã xây thứ này sao? - Yadra

-Không hẳn, anh chỉ chịu trách nhiệm công đoạn lắp ráp cuối cùng thôi, phần lớn vẫn là do bé Soko làm. - Yakav

Mọi người đứng từ dưới, mắt ai cũng cũng mở to trừng, kinh ngạc trước thứ được gọi là "Tên Lửa". Kyra lên tiếng:

-Thứ này sử dụng một loại động cơ mới, động cơ khí nhiệt áp cao. Khác với thứ động cơ mà mọi người được thấy gắn ở trên xe, loại động cơ này cho phép tăng tốc, tạo lực đẩy mạnh hơn rất nhiều so với thứ mà mọi người đã thấy.

-Khí nhiệt áp cao? Mấy thứ này nghe khó quá khó hiểu với một lão già như ta nhưng hãy để ta thử đoán xem là... Có phải là nung khí rồi sau đó xả nó ra tạo lực đúng không? - Fadalekhan

Kyra khi này trả lời lại:

-Thật ra động cơ này sử dụng gió từ phép phong, khí trong cơn gió được nén lại qua những lỗ nhỏ phía dưới động cơ rồi sau đó thoát ra qua ống xả, trong suốt hành trình di chuyển chúng liên tục được làm nóng, nóng tới mức mà có thể nung chảy cả đồng.

-Dòng khí này tạo ra lực đẩy rất lớn... Vậy nên, Fadelakhan, ông đã đoán đúng một phần rồi đó.

Lúc này Lakhan lên tiếng hỏi:

-Vậy cô định dùng nó để làm gì?

Kyra chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt quả tên lửa rồi trả lời một câu rất nham hiểm:

-Chúng ta sẽ dùng nó để bắn rơi tàu bay của hoàng gia... Thứ này rất mạnh, chỉ cần vài quả là một chiếc tàu bay đã vỡ vụn rồi.

-Soko, em hãy biểu diễn cho họ xem đi.

Soko chỉ gật đầu rồi sau đó lấy ra một bảng điều khiến lớn, có nút điều khiển và một màn hình lớn. Cô nhấn nút khởi động. Quả tên lửa bắt đầu khởi động, chỉ sau một lúc, nó dần rời khỏi bệ phóng và lao vút lên trời.

-Mọi người mau qua đây xem đi. - Soko nói một cách gấp rút

Ngay lập tức mọi người quây quanh lại quanh cô, đôi mắt chú tâm nhìn vào chiếc bản điều khiển. Trên đó màn hình hiển thị một bầu trời xanh có mây. Chỉ sau một lúc ai cũng nhận ra đó là hướng mà tên lửa đang bay đi. Như vậy có một chiếc máy ảnh chụp tốc độ cao đang được gắn trên mũi của quả tên lửa.

Quả tên lửa bay lượn qua, lượn lại theo sự điều khiển của Soko khiến cho những lãnh đạo từ làng Nandaxsa phải há hốc kinh ngạc. Đó là thứ mà họ chưa bao giờ thấy, một thứ vũ khí mà đừng nói đến tàu bay, kể cả là pháo đài, bộ bình hay thậm chỉ cả rồng nó cũng đều có gây thiệt hại rất lớn nếu đâm trúng.

Soko lúc này điều khiển quả tên lửa lao vút xuống mặt đất cách bãi thử nghiệm một khoảng cách xa, chỉ thấy tên lửa lao vút xuống mặt đất, không một tiếng động. Vài giây sau một tiếng nổ bùm chói tai mới vang vọng đến họ.

Lúc này Kyra lên tiếng:

-Nó tên là Aurax, nó là thứ đầu tiên vượt qua tốc độ của âm thanh mà làng ta có thể chế tạo được...

-Tốc độ của âm thanh ư? - Fadalekhan hét lớn

-Thứ này quả thật là điên rồ! Nó thậm chí sẽ hủy diệt cả một đoàn quân ngay khi họ còn chưa kịp nghe thấy tiếng nó lượn trong gió. Kyra, Soko, đây là một loại vũ khí mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi không hiểu làm sao mà cô có thể làm ra một thứ nguy hiểm đến vậy? - Fadalekhan nói trong cơn sốc.

Kyra chỉ lặng lẽ trả lời:

-Tôi và Soko cũng không biết tại sao nữa nhưng bọn tôi chỉ biết là nó sẽ bảo vệ được tất cả chúng ta khỏi một vận mệnh đã được sắp đặt sẵn.

Kết Thúc Chương 23: Aurax, vải và mực.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận