Arc 4: Cây Rừng Avern Hóa Đại Thụ Vào Mùa Xuân
Chương 20: Một Đêm Dài Nữa Gửi Từ Mùa Xuân.
0 Bình luận - Độ dài: 2,317 từ - Cập nhật:
Ánh ban mai đang dần trỗi dậy một lần nữa từ đằng đông, gió thổi nhẹ và cơn mưa phùn từ đêm qua vẫn còn vương vấn. Tiếng mưa lộp bộp trên mái lều, Rasva đã tỉnh dậy, trong căn lều kín, không gió, không đèn, không ánh sáng, cậu chỉ cảm thấy một hơi ấm quen thuộcđang nằm trên người mình. Cậu mở mắt ra và thấy một mái tóc đen mượt mà và một đôi mắt đang còn khép.
Nhìn xa hơn cậu có thể thấy từng làn da trên vai trần ấy, đôi tay của cô đang ôm chặt lấy cậu. Senvana dần dần mở mắt, cô mỉm cười nhẹ và nhìn Rasva. Rasva cố gắng không động đậy, cậu chỉ nằm yên mà lên tiếng:
-Senvana, cậu đang làm gì vậy, sao trên người cậu...?
Senvana thì thầm trả lời lại:
-Umm, Rasva, chẳng lẽ cậu chưa từng thấy thứ này sao?
Rasva không nói gì, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Senvana lấy ngón tay đặt lên miệng Rasva rồi cười nhẹ và nói:
-Vậy thì cậu nhớ là không được nói với ai khác đó, nghe chưa, chỉ mình cậu được biết thôi...hehe
Rasva khi này thì thầm lai:
-Tớ nhớ rồi, Senvana... Nhưng tại sao cậu lại làm điều này cho tớ...
Senvana khi này cũng thì thầm trả lời lại:
-Nó là để sạc mana đó, cậu chỉ cần biết vậy thôi... Với lại khi ngủ thì không mặc gì tớ thấy dễ chịu hơn... Trong mấy ngày tới có lẽ sẽ phiền cậu chút rồi...
Rasva thì thầm trả lời lại, giọng cậu có hơi run một chút:
-Thật ra thì chỉ cần để tớ ngắm cậu lúc ngủ là được...
Senvana cũng thì thầm lại với một chất giọng tương tự:
-Uhmm, vậy thì chúng ta thỏa thuận như vậy đi...
Lúc này má của Senvana đã ửng đỏ lên. Cô không biết mình nên phải làm gì tiếp theo, đầu cô rối bời. Trong lúc ấy thì Rasva đẩy cô nhẹ qua một bên rồi ngồi dậy lấy mền quấn lại người của cô.
Khi lật người cô qua một bên để quấn mền thì cậu có chú ý về một nét vẽ ngay phần lưng cô và thậm chí nó còn có ở trên những chỗ khác như cổ hay bắp tay. Mái tóc của cô lúc đó đã phủ xuống ngang ngực che đi một phần của hình vẽ đó.
Rasva tò mò hỏi thử:
-Trên người của cậu có hình vẽ gì vậy?
Senvana cười nhẹ rồi trả lời:
-Là hình xăm đấy, cậu không biết chúng sao? Hình xăm của tớ là những đường vân gió và vân hoa, cậu thấy sao, chúng có đẹp không?
Cậu chỉ im lặng ngắm nhìn cô một lúc rồi nói:
-Rất đẹp, là ai đã vẽ cho cậu vậy?
Senvana cười rồi ngồi dậy và thì thầm vào tai của Rasva:
-Tớ tự săm lên hết đấy, không ai biết về nó ngoại trừ chúng ta đâu, Rasva. Tối nay nếu có cơ hội thì tớ sẽ cho cậu nhìn... nhiều... hơn.
Trái tim Rasva khi nghe thấy ba chữ cuối trong câu nói của Senvana thì nhảy loạn hết cả lên, nó đập rất nhanh, rất thôi thúc. Dù vậy thì cậu chỉ lấy một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại. Lúc này Senvana tháo dần lớp mền ra rồi thì thầm nói:
-Rasva, cậu giúp tớ lấy đồ trong túi của tớ ra đi, cứ lấy bất kỳ bộ nào cậu muốn tớ mặc...
Rasva không nói gì mà chỉ gật đầu rồi sau đó cậu quay về phía túi đồ của Senvana và mở ra. Có thể nói trong đó có những bộ đồ dành cho con gái mà cậu chưa từng thấy mà có lẽ cũng là do trang phục nữ là thứ cậu hiếm khi chú ý tới.
Cậu nghĩ rằng nếu như phải đi bộ nhiều thì không thể để Senvana mặc lên một bộ đồ cồng kềnh được nhưng trời còn lạnh nên cũng không thể để cô ấy mặc bộ đồ quá mỏng được. Rasva nhìn vào giàn đồ được sắp xếp, cậu quyết định lấy một chiếc quần, chiếc quần này mỏng nhưng cầm lên lại rất ấm tay, sau đó cậu kiếm một chiếc áo nữa, vải của nó rất mềm mại nếu mặc lót bên trong thì sẽ dễ chịu.
Tuy vậy chiếc áo này lại khá kỳ lạ, nó có tay áo rất ngắn, thiết kế của nó lại có tận năm lỗ áo, một lỗ cho đầu, hai lỗ cho tay và hai lỗ ở dưới có lẽ là cho chân. Cậu không nghĩ nhiều nữa mà chỉ đặt ra rồi sau đó cậu kiếm thêm một chiếc áo khoác có mũ nữa nữa. Vậy là xong một bộ đồ, cậu đặt nó ra trước mặt Senvana.
Cô ấy bất ngờ nói:
-Uhm.. Cậu chắc chứ Rasva?
Rasva, một lần nữa, cậu chỉ im lặng và gật đầu. Sau đó Senvana từng bước sỏ áo vào, đó là lần đầu tiên cậu thấy một chiếc áo phải sỏ từ dưới, tiếp đó cô dùng phép cột lại những sợi dây đằng sau lưng. Rồi khi mặt quần vào thì Rasva một lần nữa biết được rằng tất và quần có thể được kết hợp với nhau.
Trước khi Senvana mặc lên chiếc áo khoác cuối cùng cậu cũng lần đầu được thấy một bộ áo bó vào người. Chiếc áo khoác cuối cùng cũng đã được mặc lên, nó vừa khít với thân hình của Senvana, không quá rộng cũng không quá chật.
-Ấm thật, Rasva, cậu chọn đồ hay lắm.
Sau đó Senvna đứng dậy rồi kéo tay Rasva bước ra ngoài. Bầu trời vẫn còn xanh đậm, bình mình đang lên từ phía đằng xa, những tia sáng le lói đầu tiên của mặt trời đã chạm vào mặt đất dưới chân họ và làn sương đã dần tan đi từ lâu. Từ phía cánh rừng thông ở cạnh sườn núi, những tiếng chim hót đầu xuân đã vang vọng từ lâu.
Có lẽ đàn chim từ phương nam đã bay về từ những ngày trước. Trong những hốc thông già cỗi là ngôi nhà của những bầy chim di cư ấy. Chúng sẽ ở đó, ca hót, đẻ trứng, nuôi con non, dưới áp lực của thời gian chỉ có vài con non là kịp lớn để bay đi trước khi mùa đông tới và nếu như con nào không lớn kịp thì chúng sẽ bị bỏ lại và cuối cùng bị cái lạnh của mùa đông nuốt chửng,
Cuộc sống trên lãnh nguyên rất khắc nghiệt, không chỉ là với con người hay động vật, cả mặt đất, cả cánh rừng đều phải hứng chịu lấy sự khắc nghiệt vô cớ đó. Vậy nên chúng buộc phải thích ứng, biến đổi để có thể tiếp tục tồn tại.
Những hạt thông được chôn dưới mặt đất đã bắt đầu nảy mầm, trong vài ngày đầu tiên bộ rễ của nó phát triển nhanh chóng để rồi trong những tuần tiếp theo, chúng sẽ lớn nhanh thành một cây thông rất cao nhưng lại có bề ngang vô cùng bé. Vài tuần tiếp theo nữa chúng sẽ tăng dần đường kính của mình lên cho tới khi mùa đông tới, chúng buộc phải đủ lớn để tồn tại.
Rasva khi này nhúm lửa nấu nước trong khi đó Senvana đang nấu súp nấm buổi sáng trên chiếc bếp. Trong lúc đo trong đầu Rasva bỗng xuất hiện một cậu hỏi bất chợt:
-Hôm trước tớ có nghe về drone gì đó của mọi người, tại sao tớ không thấy chúng đâu hết vậy?
Senvana khi này ngoáy đầu trả lời cậu:
-À, tối qua Kyra với Yakav có cho tụi nó bay tới đây rồi, giờ có lẽ họ đã cho nó bay về rồi... Với lại tớ cũng đã thông báo với mọi người về tình trạng của chúng ta rồi nhé.
Rasva khi nay mới chợt nhận ra, cậu nói:
-Đúng rồi ha, tớ đã quên mất việc đó cũng hên là có cậu đi cùng...
-À mà tớ có điều này muốn hỏi, tại sao cậu không sử dụng phép thuật để làm nóng và nấu thức ăn mà lại dùng tới bếp vậy?
Senvana mỉm cười rồi nói:
-Phép thuật không thần kỳ tới mức có thể cho tớ niềm vui khi nấu ăn đâu, Rasva...
-Mỗi lần sử dụng phép thuật là sử dụng tới năng lượng sống của mình dù nó có thể hồi phục rất nhanh nhưng một khi đã sử dụng là phải dùng tới sức sống của mình, nếu chỉ là để nấu ăn thì nó không thực xứng đáng đâu...
Rasva gật gù trầm tư rồi trả lời:
-Ra là như vậy sao, sử dụng tới phép thuật là phải trả giá bằng sức sống của bản thân...
Senvana thấy vậy thì lúng túng trả lời:
-Thật ra thì cậu không cần phải nghĩ quá nhiều đâu Rasva, chỉ khi nào sử dụng phép mạnh hoặc có quy mô lớn thì mới ảnh hưởng thôi còn những phép nhỏ nhặt thì không tới mức đó đâu...
-À mà đúng rồi Rasva, lát nữa chúng ta sẽ khám đất như thế nào để biết chỗ đó là có bụi quả, chỗ là để trồng trọt vậy?
Lúc này Rasva cười nhẹ và trả lời:
-Có một vài bước nhất định, ví dụ như xem cường độ cỏ chỗ đó mọc như thế nào rồi sau đó xới đất lên để tìm hiểu thành phần đất và cuối cùng là ngửi đất nữa đó!
Cô đáp lại trong sự bật ngờ và hãi hùng:
-Ngửi đất, cậu đừng đùa tớ như vậy chứ!
Rasva đáp lại một cách tự nhiên:
-Nó là bước quan trọng để biết chỗ đó có bụi quả mọng hay không đấy, nếu đất có mùi hương thơm khác thường, khả năng cao là chỗ đó có hạt giống quả mọng.
-Sau đó thì ta sẽ đánh dấu chỗ đó lại chỗ đó với mấy cây gỗ và cả trên bản đồ.
Senvana bễu môi nói:
-Rasva... Mình có thể đừng hửi đất được không, tớ có cách khác để biết chỗ đó có quả mọng hay không mà không cần phải dùng tới mũi đấy...
Vừa nói xong thì nồi súp cũng vừa chín, nồi nước cũng vừa ấm. Hai người sau đó quay ra cùng ăn súp với nhau, sau khi ăn xong thì Rasva đứng dậy để quan sát các vị trí có tiềm năng trước trong khi đó Senvana thì đang rửa chén ở bên ngọn suối dưới đồi.
Sau một lúc thì Senvana trở lại về trại và cùng với Rasva đi do thám. Cả hai người họ cùng bước đi, tới từng vị trí một, Rasva đều đào đất lên kiểm tra thành phần và ngửi chúng. Rồi sau đó cậu đánh dấu lại những vị trí nào có thể trồng trọt bằng cây gây gỗ có sơn màu vàng và vị trí nào có quả mọng cậu đánh dấu bằng cây gây gỗ có sơn màu xanh.
Senvana đi bên cạnh không nói gì, cô chỉ chăm chú nhìn cậu một chút rồi sau khi tới một điểm có tiềm năng thì cô niệm phép, từ dưới đất những mầm non trỗi dậy, lớn nhanh, đan hoa và rồi kết trái.
-Cậu... - Rasva bất ngờ quay sang và nói với cô
-Sao nào thần kỳ lắm đúng không, Rasva? - Senvana hỏi ngược lại
-Bằng cách này thì cậu không phải ngửi đất nữa rồi Rasva.
Rasva không nói gì, cậu chỉ mỉm cười nhẹ, vừa lúc ánh nắng hất lên, gió vừa thổi. Cô đáp lại cậu bằng một nụ cười nhẹ. Cả hai cứ như vậy mà đi hết chỗ này tới chỗ khác, cậu xới đất, cô làm cỏ mọc, cứ như vậy cho tới khi hết ngày thì quay lại khu trại.
Từ đằng xa một chiếc drone luôn dõi theo họ, ống kính của nó quan sát xung quanh một cách đầy cảnh giác, tới khi gần hết năng lượng, một chiếc drone khác sẽ bay tới và thay vị trí của nó. Chúng cứ như vậy mà luân phiên nhau.
Chợt bỗng từ màn hình, Kyra nhận ra một điều gì đó, Yakav cũng vậy. Cách vị trí mà họ dựng trại khoảng 2000 bước chân, có một thứ gì đó tỏa ra ma lực đen đang tiếp cận bọn họ với tốc độ khá là đáng lo ngại tuy vậy nó đang đi theo một hướng đi khác, một hướng chéo với bọn họ, nếu cẩn thận họ có thể đổi hướng đi để tranh thứ đó.
Kyra ngay lập tức gọi cho Rasva và Senvana mau chóng thu dọn đồ đạc để rời khỏi đó. Trong lúc gọi thì cô nghe Rasva nói rằng:
-Cô không cần lo nữa, Senvana nói rằng có cảm giác bất an thành ra bọn tôi đã dọn trại từ hồi chiều rồi, bọn tôi bây giờ đang hướng trở về làng đây.
-Hai người nhớ cẩn thận đó, tôi sẽ cùng với một nhóm chiến binh nữa ra đón hai người. Nhớ là tuyết đối không được mở đèn trời cho tới khi tôi nói đấy!
Một nhóm cùng với hai chiếc xe tải và ba chiếc Skoda xuất phát từ làng Nanan hướng về vị trí của Rasva và Senvana. Trong cùng lúc đó thì thứ kia đã đổi hướng, chúng đang hướng về phía ngọn đèn trời mà Rasva đã bật lên ở vị trí cắm trại cũ.
Kết Thúc Chương 20: Một đêm dài nữa gửi từ mùa xuân.


0 Bình luận