168 Ngày Ôm Súng Bên Cậu
Vô Doãn Hà Vokar
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2: Hơi Ấm Cùng Những Đốm Sáng Lập Lòa Trong Ánh Sao

Chương 7: Con Diều Và Ánh Sao

0 Bình luận - Độ dài: 2,653 từ - Cập nhật:

"Những ngọn đuốc, những ánh đèn, những đôi mắt. Những kẻ từng được chúng tôi cho là kẻ địch, là đối phương giờ đây đã tới trước cổng làng. Mắt đôi mắt, lửa đối lửa. Tôi cùng với Soko bước ra ngoài, cả hai người bọn tôi sẽ là những người đầu tiên mở cuộc đối thoại cho cả hai bên. Tuy vậy nhưng tôi vẫn thích gọi đây là 'phá vỡ bức tường giữa cả hai nhóm người'. Tôi mong rằng sẽ không có điều xấu diễn ra" - Rasva viết xuống cuốn nhật ký của mình

Tuần thứ 2 của tháng mùa đông thứ 7, năm 523.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa làng Nanan và một nhóm người vãng cư đã xảy ra. Soko và Rasva, mỗi người cầm theo một ngọn đèn, bước lại gần người dẫn đoàn vãng cư. Ngọn lửa trên đuốc của họ lung lây theo ngọn gió thổi ra từ rừng. Cả hai bên bây giờ đã chính thức chạm mặt nhau. Không một ai nói gì.

Soko và Rasva đã ở rất gần người dẫn đoàn, cả hai chỉ cách nhau vài bước chân. Đằng sau lưng của hai người là những họng súng đang chĩa về đoàn người và tương tự ở phía sau người dẫn đoàn là những mũi tên đã được lên dây sẵn. Họ đã sẵn sàng cho trường hợp tệ nhất.

Bỗng đối phương lên tiếng:

-Cậu gì đó ơi ? Tôi ngượng quá nên cho người khác lên thay được không ? Tôi không biết phải nói gì cả...

Nhận thấy đối phương là nam, Rasva trả lời lại

-Uhm, được, tuy nhiên chỉ được phép một người đi mỗi lần thôi. Sau khi anh về lại đoàn thì chọn một người khác lên thay, tuyệt đối nhớ kỹ, không được có hai người đi cùng một lúc. - Rasva

-Cảm ơn cậu - nói rồi đối phương chạy nhanh về hàng và chọn một người khác lên.

Lần này cậu nhận ra đó là nữ. Cô ấy có thân hình khá nhỏ, nhìn tướng người và phong cách đi khá giống Alanta. Rất ra dáng của một người thủ lĩnh.

-Tôi sẽ là người đại diện để nói cho đoàn di cư của mình. - ???

Rasva quay qua nhìn Soko một lúc rồi cậu lại quay qua nhìn về phía đối phương. Soko bước lên trước, cô nói:

-Vậy thì tôi sẽ là người đại diện nói ở đây, không biết các vị có bao nhiêu người, gồm những xứ dân nào, tộc người nào và tại sao lại đặt chân đến đây ?

Người nữ bên kia ánh mắt e ngại, có phần hơi sợ hãi. Giống như cô ấy đang cố che dấu điều gì đó. Dù vậy chỉ một lúc sau, cô ấy đã bình tĩnh và nói:

-Chúng tôi là nhóm tản cư du hợp, bọn tôi ban đầu là các nhóm riêng biệt vì chiến tranh nền phải rời đi đến vùng đất này. Bọn tôi đều là người Avernyst, thuộc đủ các xứ dân từ Namada, Khandara, Oryzark,...

Soko bất ngờ, cô nói:

-Chiến tranh trong Avernyst sao ? Chả lẽ đã có nội chiến xảy ra ? - Soko

Đối phương hạ mắt trả lời:

-Không, bọn tôi bị hoàng gia chèn ép, ức hiếp nên phải nổi dậy bỏ xứ mà đi. Còn rất nhiều nhóm tản dân, vãng cư khác ngoài kia. Tất cả bọn họ đều đi về hướng Đông Bắc này.

Thông qua điện đàm, mọi người ở phòng chỉ huy đã nghe rõ hết sự tình, tuy vậy Alanta và những người khác vẫn đang trăn trở rằng liệu cô bé kia có đang nói dối không ? Tại sao Hoàng Gia vốn cần dân chúng để giữ đất chìm trong mùa đông, lại ức hiếp, đánh đuổi họ đi ?

Những câu hỏi này bắt đầu mọc lên dần trong căn phòng chỉ huy. Alanta khi này nói qua điện đàm của Rasva:

-Rasva, cậu có nghe tôi nói không ? - Alanta

-Thủ Lĩnh ? - Rasva nói thầm rồi lùi dần lại

-Tôi nghe rõ, Alanta, người đã có quyết định nào chưa ? - Rasva thầm nói qua bộ đàm

-Tạm thời cứ bảo họ hãy ở đó một thời gian đồng thời kêu họ đừng thắp lửa lớn nữa. Làng chúng ta sẽ hỗ trợ máy sưởi và một phần lương thực. Nhớ nói với họ là lương thực của chúng ta không có quá nhiều, chỉ vừa đủ để qua hết những tháng mùa đông còn lại. - Alanta

-Đã rõ, tôi xin phép được tắt điện đàm. - Rasva

Khi này cả hai bên vẫn đang nói chuyện. Soko đã thành công đưa hết sự chú ý của đối phương vào mình. Rasva từ sau chậm rãi tiến lên:

-Soko, thủ lĩnh có lệnh.... - Rasva

Soko im lặng lùi xuống phia sau Rasva:

-Chúng tôi đã có quyết định, đoàn vãng cư của cô hãy tiếp tục lập trại trong khu rừng này, bọn tôi sẽ cung cấp máy sưởi và một phần lương thực hỗ trợ. Còn mọi thứ cụ thể ra sao, sau khoảng vài tiếng nữa, chúng tôi sẽ cho cô biết. - Rasva

Đôi mắt của đối phương sáng rực lên mừng rỡ:

-Đa tạ, đa tạ các anh !

Vừa dứt lời, cô bé ấy nhanh chong quay lại báo tin cho cả đoàn. Từ đằng xa có thể nghe thấy tiếng reo hò, tiếng vỗ tay mừng rỡ của họ.

-Cả hai bên có lẽ đã giảm được căng thẳng rồi nhỉ ? - Yakav

-Soko, Rasva, hai người làm tốt lắm ! - Alanta nói qua điện đàm

Khoảng chừng 2 tiếng sau, Kyra và mọi người trong làng Nanan đã tập hợp đủ các loại máy sưởi ấm chưa dùng đến. Đủ kích cỡ chủng loại. Họ đặt lên xe trượt có gắn động cơ, đó là những chiếc xe mới gần đây do Kyra làm ra. Cải tiến từ xe trượt ban đầu, cô đã gắn thêm đằng trước một đầu có thể quay qua lại, trên đó có gắn bánh xe có các cánh nhỏ được đặt theo rìa bánh nhằm để có thể bám tuyết để di chuyển.

Đoàn xe gồm ba chiếc di chuyển lại gần cánh rừng, được dẫn đầu bởi Rasva và Soko, họ cầm theo những ngọn đèn đi về phía trước. Trên xe là máy sưởi và lương thực gồm trái cây ủ và lương khô. Sau khi tới nơi, Rasva ra hiệu cho đoàn người. Một số người gồm cả cô bé lần trước đi ra, ánh mắt của họ trầm trồ nhìn vào những chiếc xe mà họ nói là "quái vật gỗ".

Rồi sau đó họ dẫn đường cho đoàn xe đi vào trong láng trại. Sau khi đảm bảo đã đủ gần, người trại bắt đầu ùa ra họ bắt đầu khiên từng món hàng xuống, lương thực, máy sưởi.

Rất nhiều người trong số họ vẫn chưa hiểu máy sưởi là gì và vì thế Rasva chỉ họ cách sử dụng:

-Đây là máy sưởi của làng chúng tôi. Chỉ cần mọi người bật công tắc này ở đây và dặn cái núm xoay này là đã có thể ấm rồi. Chú ý nhớ kỹ là là đừng vặn về phía có dấu cộng màu đỏ này nhiều quá nhé, nó sẽ có thể gây phỏng đấy. - Rasva

Sau khi đã đảm bảo mọi người trong đoàn vãng cư biết cách sử dụng, Rasva mới yên tâm rời đi. Lên xe cậu quay người lại về phía đoàn người. Ánh đuốc rực rỡ trên những láng trại, gió thổi nhẹ qua tán cây. Từ trong đoàn người, cậu thấy những đứa trẻ ngồi bên chiếc máy sưởi mà cười. Cả người già, người trẻ cũng vậy.

Từ một nhóm người cậu phát hiện, giờ đây họ đã dần trở thành bạn và đồng minh thân cận nhất của ngôi làng Nanan. Những mũi tên, những nòng súng đã hạ xuống, không còn kẻ thù, không còn sợ hãi nữa. Giờ đây chỉ còn lại bạn và đồng minh

"Hiểm họa đã qua, ngôi làng Nanan đã đứng trước một hiểm vực đầy gió và tuyết. Tuyết thổi ngược từ dưới đáy vực nhưng bọn tôi vẫn đứng vững. Cảm giác yên bình của những ngày trước đã quay trở lại, tôi không còn biết nói gì hơn ngoài hưởng thụ nó tuy vậy theo những gì Soko và tôi đã được nghe từ đoàn người di cư thì có lẽ những ngày yên bình này sẽ không kéo dài được bao lâu" - Rasva Viết Xuống Nhật Ký Của Mình, Tuần Thứ 3, Tháng Mùa Đông Thứ 7.

Bức tường mới ngày nào xây xong giờ vẫn còn ở đó, nó vẫn sừng sững ẩn mình trong tuyết. Những đôi mắt hướng lên trời, tuyết lại rơi phủ trắng những tán cây, phủ trắng những căn trại nhỏ, phủ lên đốm lửa họ vừa nhóm. Tuyết rơi qua những kẽ lá, như những cơn mưa, chơi đùa bay nhảy trong gió buốt.

Bầu trời âm u, tối tâm nhưng lại yên bình đến kỳ lạ. Ngồi ở điểm nhìn của vách núi, Rasva nhìn về phía những đồi tuyết, những ngọn núi. Thế giới này ruốt cuộc rộng lớn đến dường nào ? Ngọn núi kia ruốt cuộc ở bao xa, liệu có ai đang nhìn về phía đây từ những nơi đó không ? - Cậu thầm tự hỏi, những câu hỏi vẩn vơ của một người trẻ.

Nhớ lại những ngày vãng du trong tuyết lúc trước, khi cái lạnh bao lấy cậu, Rasva chỉ có thể nấp vào một hẻm đá nhỏ, đó là một vết nứt vào núi. Đó từng là nhà của cậu, từng là nơi mà cậu cho rằng là tất cả. Giờ đây cậu một lần nữa lại ở trong núi, cảm giác quen thuộc đó lại quay lại. Núi che cậu khỏi tuyết, khỏi thú dữ và khỏi những cơn gió buốt.

Bên cạnh là một ly trà ấm, những lá trà non và tươi này được cậu hái ở một khu vườn trong lòng núi. Nơi này thật chất là một hệ thống hàng động rỗng bên trong núi, nơi này được bao bọc bởi rất nhiều ma pháp thạch, do đó nó rất ấm. Điều này cho phép nước tồn tại và nơi nào có nước thì nơi đó có sự sống.

Những viên ma pháp thạch tỏa sáng, ánh sáng của chúng diệu nhẹ, không gay gắt nhưng lại là nguồn sống cho tất cả những sinh vật và thực vật nơi đó. Trong quá trình khám phá thì Kyra và mọi người đã phát hiện ra đây là một hệ thống hang có liên kết với nhau theo một vòng lập với thêm một điều nữa là nơi này không quá lớn, diện tích chỉ vừa một thành bang nhỏ.

Do đó so với quy mô của hang động thì nơi này không quá lớn so với những cái hang khác. Đồng thời nơi này giống như là được đào ra hơn bởi vì cấu trúc của hang rất đồng dạng và đều nhau. Chính Rasva đã là người phát hiện ra điều này và đem nó nói lại với Kyra. Tuy vậy Kyra đã giải thích rằng:

-Nơi này có thể nói là một chỗ bán nhân tạo bởi vì những ma thạch ở đây vốn được tích tụ từ mana của con người và các sinh vật khác. Có thể ngày trước quanh ngọn núi này đã từng có rất nhiều pháp sư và các sinh vật có ma pháp hoạt động.

-Hang này, do đó cũng được hình thành qua quá trình tỏa năng lượng của những ma pháp thạch, năng lượng những viên ma pháp này rất lớn, bào mòn dần các lớp địa chất trong núi và dần dần nén lại các lớp đất đá xung quanh nó tạo nên một không gian cô lập ở bên trong.

Rasva vẫn nhớ rất kỹ những gì Kyra đã nói, cậu thậm chí còn ghi nó vào trong cuốn nhật ký của mình. Như vậy thì có thể nói rằng ma pháp thạch là một thứ rất thần kỳ, nó có thể tạo ra nhiệt lượng mà không hề nóng lên, nó có thể tỏa sáng mang lại sự sống cho cây cỏ. Nó có thể thay đổi địa chất và tạo ra những nơi ẩn sau trong lòng núi.

Với Rasva, một người vốn chẳng phải là pháp sư dần trở nên hứng thú hơn với ma thuật. Cậu đang tò mò và suy nghĩ về động cơ của máy khoan, tại sao thứ đó có thể tự xoay xoay thông qua phép mà không cần pháp sư đứng bên niệm chú hay thi hành phép ? - Câu hỏi này đã bám theo Rasva một thời gian khá dài kể từ khi nhận ra nó.

Kyra mặc dù là một người rất thông minh, rất sáng tạo nhưng cô thường lại giấu cách làm ra những món đồ này. Với Rasva, một người hay làm các mô hình đồ chơi thì đó có lẽ là một sự ích kỷ.

Tuy vậy cậu chưa từng mở lời với Kyra, đối với cậu thì việc sinh tồn quan trọng hơn hết và do đó cậu chăm chú vào việc trồng trọt ở khu vườn trong núi, rồi sau đó là đi vẽ bản đồ, làm những món hàng cho làng, đi kiếm củi, đào than,...

-Việc gì mình cũng đã làm rồi, giờ thì mọi thứ đã chất đống cả. - Rasva thầm nói trong khi đang tận hưởng ly trà.

Cậu ta nói không sai, than và sắt đã chất đầy kho, củi cũng vậy, lương thực thì nhà ai cũng có đầy đủ cả, không ai sợ đói hay khát nữa. Khu vườn trong núi đã cho họ một nguồn lương thực dồi dào và nhanh chóng. Nói là nhanh chóng là bởi vì trong lá trà mà Rasva đang uống đây đã lấy từ một cây trà trồng cách đây khoảng 3 tuần trước.

Tuy nhiên cậu chợt nhớ ra rằng, giờ hiểm họa đã hết, mọi người đã quay trở lại cuộc sống bình thường. Hôm nay có lẽ là tới giờ cậu đi chăm sóc cây và thu hoạch ở khu vườn đó. Cậu nhanh chóng rời khỏi vị trí quan sát trên sườn núi.

Đôi chân thoăn thoắt chạy về phía cuối làng, nơi có cửa vào của khu vườn.

Vượt qua những ánh đèn treo trên bờ tường bằng đá, cậu bước dần tới nơi tỏa ra ánh sáng màu xanh, một ánh sáng rực rỡ nhưng dịu nhẹ. Đó chính là khu vườn của cả ngôi làng. Ở phía dưới cậu thấy Haya và mọi người đã đứng đợi từ lâu:

-Oi !! Rasva ! Ông làm gì mà lâu vậy ? Hôm nay ngủ quên trên sườn núi nữa à ? - Haya

-Xin lỗi mọi người, tôi tới rồi đây. Không làm mọi người chờ lâu chứ ? - Rasva

-Không sao đâu, bọn tôi cũng chỉ vừa tới, cậu chạy một quãng đường xa cũng mệt rồi, lấy chút nước uống rồi nghỉ ngơi đi. Ở đây vẫn còn chưa đủ người mà. - Skera

Rasva đi qua một gốc cây gần đó, cầm theo một bình nước nhỏ. Cậu tựa vào gốc cây, uống từng ngụm. Từng luồng sáng nhè nhẹ xuyên qua kẻ lá soi xuống thành những đốm nhỏ trên mặt đất.

Ở xa xa kia, những viên ma pháp thạch đang tỏa sáng như những vì sao. Lấp lánh không ngừng trên đầu cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận