Quyển 1: Sự Khởi Đầu - Cầu Tiên Tinh Cầu
Chương 11: Cái Quỷ Gì?
0 Bình luận - Độ dài: 2,532 từ - Cập nhật:
Bầu không khí quanh bàn ăn thoáng chốc trở nên trầm lặng, như thể mỗi người đều đang chìm trong thế giới suy tư riêng. Nhận thấy tình hình có phần gượng gạo, Minh Long ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Hoàng lão tiền bối… không biết tiền bối có thể cho vãn bối một vài gợi ý được không? Sau khi rời khỏi đây, nên đi đâu? Làm thế nào để tiếp tục hành trình tu luyện?
Ông lão khẽ nhướng mày, ánh mắt trầm ngâm, chầm chậm vuốt râu. Một lúc sau mới chậm rãi mở lời, giọng nói vẫn trầm ấm như thường:
- Nơi này, vốn thuộc lãnh thổ của Thủy Vân Quốc. Quốc gia này là một phần của Nam Tinh Đại Lục, xét về thực lực thì được xem là một trong những cường quốc thuộc Lục cấp.
Nghe đến đây, ánh mắt Minh Long lóe lên một tia hứng thú. Hoàng lão tiếp tục:
- Đương kim hoàng đế của Thủy Vân Quốc là một cường giả đã bước vào hàng ngũ Luyện Hư kỳ. Có một vị như vậy tọa trấn, tự nhiên khiến quốc gia này trở thành điểm đến của vô số tu sĩ khắp nơi. Bệ hạ lại nổi danh là người trọng nhân tài, sẵn sàng ban thưởng và cất nhắc những ai có thực lực và tâm huyết.
Ông lão hơi dừng lại, nâng chung trà nhấp một ngụm rồi khẽ nói:
- Chính vì vậy mà hiện nay rất nhiều tông môn cấp thấp hơn, hoặc tán tu hữu chí, đều tìm đến Thủy Vân Quốc để tìm cơ hội đổi đời, ngươi... cũng có thể thử tìm cho mình một nơi thích hợp để bắt đầu.
Minh Long gật đầu, lòng âm thầm ghi nhớ từng chữ.
Thủy Vân Quốc... cái tên này trong ký ức kiếp này không xa lạ. Là một cường quốc vang danh thiên hạ, lại có Luyện Hư cường giả tọa trấn, quả thực không hổ là thế lực hàng đầu tại Nam Tinh Đại Lục. Chỉ cần đứng được ở nơi đó... cơ duyên, tài nguyên, và cả những con đường thông thiên, đều có khả năng mở ra.
Minh Long cúi người, chắp tay hành lễ:
- Đa tạ Hoàng lão tiền bối đã chỉ điểm. Lời dạy hôm nay, vãn bối ghi nhớ.
Hoàng lão gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn hắn nhưng không nói gì thêm.
...
Đến ngày rời đi, trời vừa sáng. Minh Long mang theo hành trang đơn giản, đứng trước căn nhà gỗ đã ở suốt mấy ngày qua. Hắn bước lên, cúi người hành lễ:
- Cảm tạ tiền bối đã cứu giúp, cảm tạ Ngọc Mai mấy hôm nay chăm sóc. Ân tình này, Minh Long không quên.
Ngọc Mai đưa mắt nhìn hắn, giọng nhẹ:
- Minh Long ca ca, đi đường cẩn thận.
Minh Long khẽ gật đầu, ánh mắt không dao động, xoay người nhìn sang Hoàng lão:
- Tiền bối, vãn bối cáo từ.
Hoàng lão đặt chung trà xuống, đáp:
- Tiểu tử, con đường phía trước còn dài. Tự mình lo liệu cho tốt.
Minh Long chắp tay lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Bóng lưng hắn dần khuất giữa những hàng cây.
...
Minh Long theo lối mòn xuống núi, men theo những vách đá phủ rêu và cỏ dại. Theo sự chỉ dẫn trước đó của Hoàng lão tiền bối, cuối cùng hắn cũng dừng lại trước hai gò đất nhỏ nằm cạnh nhau, đơn sơ nhưng được xếp đặt cẩn thận. Trên mỗi nấm mộ là một bài vị gỗ, chưa khắc tên.
Hắn bước đến, ngồi xuống, rút ra từ tay áo một lưỡi dao nhỏ. Cẩn thận, từng nét một, Minh Long khắc lên hai bài vị: A Hưng - Tiểu Cẩu Tử. Gỗ khô cứng, tay hắn vẫn còn vết thương chưa lành, nhưng hắn không ngừng lại.
Khắc xong, hắn ngồi đó trầm ngâm rất lâu.
Trong thức hải, Ngọc Nhi khẽ lên tiếng:
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Ngươi cũng đừng tự trách bản thân.
Minh Long đáp, giọng trầm:
- Ta biết… nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Hắn nhìn hai bài vị, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu trong đáy mắt là nét u uẩn chưa tan:
- Dù ta không phải A Long thật sự, nhưng từ những ngày đầu tiên đặt chân đến thế giới này, các ngươi luôn coi ta là huynh đệ. Với ta, các ngươi là bằng hữu thực sự.
Nói xong, hắn lấy ra hai chiếc bánh bao Ngọc Mai đã chuẩn bị cho chuyến đi. Cẩn thận đặt chúng trước hai nấm mộ, không nói thêm gì nữa.
Hắn đứng dậy, phủi sạch đất dính nơi gối, quay người rời đi.
...
Minh Long bước chậm rãi theo lối mòn uốn lượn xuống núi. Cả ngày hôm nay hắn đã đi không biết bao nhiêu dặm đường, vậy mà dấu hiệu kết thúc vẫn chưa hiện ra. Cây cối hai bên rậm rạp, gió núi lành lạnh lùa qua vạt áo, từng bước chân đạp trên nền đất khô khiến lòng hắn cũng dần nặng trĩu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, qua từng tán lá rậm rạp phía trên là vòm trời tím sẫm đang dần buông xuống. Bóng tối tràn tới như một tấm màn lớn phủ lên cả dãy núi. Minh Long dừng lại, chọn một khoảng đất bằng phẳng bên sườn dốc, gom cành khô quanh đó nhóm lên một đống lửa nhỏ.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu gương mặt lem bụi đường của hắn. Hắn ngồi xuống, lấy ra chiếc bánh bao cuối cùng mà Ngọc Mai đã đưa lúc rời đi. Bánh đã nguội, nhưng vẫn còn mềm. Hắn ăn chậm rãi, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn đám lửa cháy lép bép trước mặt.
- Ngọn núi này… đúng là cao thật.- hắn lẩm bẩm:
- Đừng nói người thường, đến ta còn cảm thấy rã rời cả chân tay.
Hắn ngả nhẹ lưng dựa vào một tảng đá gần đó, nhắm mắt lại. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh đám người Trương Tuấn, những quyền cước điên cuồng, ánh mắt thèm khát, máu, và cả hai vị bằng hữu.
Đưa tay xoa nhẹ lên bụng, hắn thở dài.
- Trúc Cơ kỳ không cần ăn, không cần ngủ… vẫn có thể sống như thường. Nếu có thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới đó, ít nhất những chuyện như thế này sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.
Ánh lửa vẫn cháy, trời về khuya. Hắn ngồi đó, lặng lẽ, như một dấu chấm lặng trong màn đêm phủ khắp núi rừng.
Minh Long ngồi tựa vào tảng đá, ánh lửa bên cạnh vẫn cháy đều. Cơn mệt mỏi dần len lỏi trong cơ thể khiến mí mắt hắn bắt đầu trĩu xuống. Không bao lâu sau, hắn đã chìm vào trạng thái lơ mơ, nửa tỉnh nửa mộng.
Chợt, một luồng khí lạnh từ phía trên áp xuống làm hắn bất giác rùng mình.
Trong đầu hắn như có tiếng chuông cảnh báo, trực giác mách bảo điều gì đó bất thường đang đến gần.
Một thoáng sau, âm thanh xào xạc lướt qua không khí vang lên ngay sát bên tai. Minh Long mở choàng mắt ra.
Ngay trước mặt hắn, trên nền trời lờ mờ ánh sao, một sinh vật quái dị đang sà xuống.
Thân hình giống loài dơi nhưng to lớn gấp nhiều lần, sải cánh xòe rộng kéo theo từng cơn gió lốc bụi đất. Toàn thân nó phủ lớp da xám đen sần sùi, hai con mắt đỏ rực như máu phát sáng giữa đêm đen, phản chiếu lên mặt Minh Long ánh tà dị.
Miệng nó nhe ra hai chiếc nanh nhọn hoắt, nước dãi nhỏ tong tong xuống đất, phát ra tiếng rít khàn khàn. Sinh vật ấy đang lao thẳng về phía Minh Long với tốc độ kinh hoàng.
- Cái quỷ gì…?? - Minh Long hoảng hốt hét lên, vội lăn người sang bên tránh né theo phản xạ.
- Cẩn thận! - giọng Ngọc Nhi từ trong thức hải vang lên đầy khẩn trương.
Cùng lúc đó, Minh Long quơ tay chộp lấy một khúc củi đang cháy đỏ bên đống lửa, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức vung qua lại trước mặt.
Ngọc Nhi lúc này trong thức hải vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút gấp gáp:
- Đây là một loài yêu thú gọi là Huyết Dực Biên, chuyên ẩn nấp trong các khu rừng rậm, sống nhờ hút máu người để nâng cao tu vi. Trước mắt ngươi là một con Huyết Dực Biên Nhị giai.
Minh Long trừng mắt, tay cầm cây củi đang cháy đỏ, thở dốc nói lớn:
- Con bà nó, trông nó kinh tởm như vậy, đã vậy còn chơi cắn lén ta nữa à!?
Hắn vừa dứt lời, con Huyết Dực Biên lại lao đến, đôi cánh khổng lồ quạt gió phần phật, đôi mắt đỏ rực sáng trong đêm tối như hai đốm lửa ma quái, nhe hàm răng sắc nhọn định nhào xuống táp lấy hắn. Minh Long nghiến răng, tay cầm chặt cây củi quơ ngang trước mặt, lửa từ đầu củi vút ra thành quầng sáng mờ, khiến con yêu thú buộc phải lượn vòng né tránh, phát ra tiếng rít chói tai đầy căm phẫn.
Minh Long chửi thề một tiếng:
-Móa nó, vừa mới đặt chân xuống núi đã gặp đen đủi!
Chưa kịp ổn định lại tinh thần, tiếng rít ghê rợn vang lên, con Huyết Dực Biên dang rộng cánh lao tới như một mũi tên đen ngòm, miệng há to, hàm răng sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ họng hắn. Tốc độ cực nhanh.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển, Thấu Thị lập tức triển khai. Trong đôi mắt Minh Long, chuyển động của Huyết Dực Biên trở nên chậm rãi, từng cử động đều rõ ràng như xem lại một đoạn phim quay chậm.
Lôi lực vận chuyển khắp tứ chi, Phi Lôi Thần Thuật kích phát. Minh Long dịch chuyển tức thì ra phía sau, né được cú cắn sát khí. Không để lãng phí cơ hội, hắn vung mạnh cây củi đang cầm trong tay, toàn lực giáng xuống thân thể con yêu thú.
Trước khi nghỉ ngơi, Minh Long đã âm thầm bố trí mấy đạo Lôi Ấn Tàn Ảnh quanh chỗ mình, quả thật cẩn tắc vô áy náy.
Tiếng va chạm vang lên trầm đục. Huyết Dực Biên bị đánh trúng, rít lên một tiếng đau đớn, quay phắt lại nhìn hắn chằm chằm. Cây củi trong tay Minh Long đã gãy đôi. Nhưng trên người con yêu thú gần như không có dấu vết tổn thương.
Minh Long cau mày. Trong thức hải, Minh Ngọc lên tiếng:
- Thứ ngươi dùng chỉ là một cây củi thông thường, trong khi đối phương là Nhị Giai yêu thú. Đương nhiên không có chút tổn hại gì.
Minh Long bừng tỉnh, thầm nghiến răng:
- Con bà nó!
Rồi ánh mắt hắn khẽ nheo lại, như vừa nhớ ra điều gì đó. Trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, bắt đầu tính toán.
"Nếu những thứ thông thường không làm được gì nó..." -Minh Long thì thầm trong đầu: "Vậy thì thử cái này xem sao."
Huyết Dực Biên lại rít lên, đôi cánh vỗ mạnh, lao đến lần nữa. Minh Long không rối loạn, ánh mắt bình tĩnh. Thấu Thị lại một lần nữa kích hoạt.
Ngay khi con yêu thú sà xuống, Minh Long chớp lấy cơ hội, bắt gọn lấy chân nó bằng cả hai tay, vận toàn lực quật thẳng xuống đống lửa đang cháy hừng hực.
"Ầm!" Ngọn lửa bùng lên dữ dội, bén vào đôi cánh dơi lớn của Huyết Dực Biên. Tiếng rít của nó vang vọng khắp rừng, giãy giụa điên cuồng. Minh Long lập tức chộp lấy một cành cây khác gần đó, ấn chặt nó xuống lửa.
Tiếng cháy khét lẹt vang lên, cùng với tiếng rít ngày càng yếu. Cuối cùng, con yêu thú giãy thêm vài cái rồi nằm im. Miệng nó hé ra, nhả ra một viên yêu đan tròn trịa.
Minh Ngọc lên tiếng:
- Nhanh thu lấy. Thứ đó có thể bán lấy linh thạch.
Minh Long không chần chừ, nhanh chóng thu lấy viên yêu đan.
Minh Long thở hổn hển, nhìn viên yêu đan còn đang nóng hổi trong lòng bàn tay, ánh lửa vẫn cháy âm ỉ bên cạnh xác cháy đen của Huyết Dực Biên. Hắn quay vào thức hải hỏi:
- Thế nào, Ngọc Nhi? Có phải ta nhanh trí không?
Ngọc Nhi hiện ra, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt trầm ngâm vuốt vuốt cằm:
- Quái lạ thật.
Minh Long nhíu mày:
- Cái gì mà quái? Lão tử thông minh như vậy còn gì.
- Không phải chuyện đó.- Ngọc Nhi ngắt lời, ánh mắt vẫn chăm chú:
- Huyết Dực Biên là loài yêu thú chuyên đi săn mồi theo bầy. Một khi đã đánh hơi được con mồi thì ít nhất cũng phải năm, mười con xuất hiện cùng lúc... Vậy mà từ nãy đến giờ, chỉ có đúng một con?
Minh Long vừa định mở miệng phản bác, thì…
"KÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉT!"
Một tràng âm thanh chói tai, rít lên từ khắp bốn phía trong khu rừng rậm. Tiếng vỗ cánh phần phật như sóng gió đang cuộn trào dữ dội. Không khí quanh Minh Long dường như trở nên đặc quánh, hơi thở chợt nghẹn lại.
Từ bốn phía cây cối, từng đốm đỏ rực như máu hiện ra, rồi vút một cái, cả bầu trời như bị nhuộm đen bởi hàng trăm Huyết Dực Biên lao ra khỏi bóng tối. Mỗi con đều có cặp mắt đỏ ngầu, nanh vuốt sắc nhọn, tiếng rít vang vọng như tiếng địa ngục vọng về.
Minh Long toàn thân lạnh toát, da gà nổi khắp người. Hắn quay đầu nhìn đám yêu thú đang lượn vòng áp sát, rồi lại nhìn xuống viên yêu đan vừa thu vào túi trữ vật, môi giật giật, mặt mũi tái mét lẩm bẩm:
- Chết tiệt… hóa ra con nãy giờ là con trinh sát???
Một con Huyết Dực Biên vỗ cánh áp sát, Minh Long không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa gào to:
- Ngọc Nhi! Má nó chứ! Lão tử chỉ muốn xuống núi yên ổn thôi mà cũng không cho!!! Cái số gì xui như chó gặm giẻ thế này!!
Phía sau, từng đợt yêu thú rú lên đuổi sát gót, sóng âm dội lại từng chập khiến cả khu rừng cũng như muốn rung chuyển. Mồ hôi Minh Long tuôn như suối, chân chạy như điên, miệng vẫn không quên rủa:
- Tiên sư cái lũ hút máu nhà ngươi! Lão tử chưa ăn cơm tối đó nghe chưa!!
========


0 Bình luận