• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Sự Khởi Đầu - Cầu Tiên Tinh Cầu

Chương 02: Thiên Điểu

0 Bình luận - Độ dài: 2,230 từ - Cập nhật:

Lời khiêu khích còn đọng nơi khóe miệng Tiểu Lộc Tử thì thân ảnh Minh Long đã khẽ động.

Hắn bước lên một bước. Cùng lúc đó, bốn tên nô bộc đứng phía sau Tiểu Lộc Tử cũng đồng loạt xông lên. Bọn chúng chẳng cần hiệu lệnh, đã quá quen thói áp bức. Một đứa lao bên trái, một đứa bên phải, hai tên còn lại trực diện ép tới, gậy gộc lẫn nắm đấm vung về phía Minh Long như muốn đập nát thân thể hắn trong một lượt.

Thế nhưng Minh Long không động dung. Ánh mắt hắn quét qua, thân hình hơi nghiêng đi một chút, khi quyền từ phía bên phải vừa vung đến, hắn lách người tránh sang bên nửa bước, tay trái thẳng như thương đâm vào hông tên nọ.

Bịch!

Một tiếng trầm nặng vang lên. Tên nô bộc bị đấm trúng hông, cả người cong lại như con tôm rồi văng ra ngoài rên rỉ.

Tên bên trái còn chưa kịp hoàn hồn thì cảm giác cổ tay đau nhói, bị Minh Long dùng một động tác xoay chéo khóa ngược tay rồi đẩy mạnh ra sau lưng. Cú thúc gối nhanh như chớp giáng trúng bụng hắn. Tên này phun ra một ngụm nước miếng, thân thể đổ sụp như bao cát.

Hai tên đối diện lúc này cùng vung gậy đập tới. Minh Long không lùi, cũng không đánh trả ngay. Hắn nghiêng người né tránh, thân hình thấp xuống như nước trườn, tay trái gạt cây gậy đầu tiên ra một bên, rồi chân phải vung lên quét trúng cẳng chân đối thủ.

Tên kia mất đà, đổ rạp xuống đất. Còn lại một tên, mắt vừa kịp giật giật thì nắm đấm Minh Long đã giáng thẳng vào xương quai hàm, phát ra một âm thanh trầm đục.

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy hơi thở.

Bốn tên nô bộc dù hung hăng ban đầu giờ đây kẻ nằm rên, kẻ ôm bụng, kẻ chảy máu mũi, kẻ ngất xỉu, không một ai còn đứng vững.

Tiểu Lộc Tử thoáng khựng lại. Ánh mắt hắn đổi sắc rõ rệt.

Không để hắn có thời gian cân nhắc, Minh Long đã bước thẳng tới, ánh mắt lạnh tanh như nước giếng.

Tiểu Lộc Tử ánh mắt trợn ngược, dù sao hắn cũng là Luyện Khí trung kỳ, tên phàm nhân cũng dám làm càn:

- Muốn chết?

Không nói một lời, Tiểu Lộc Tử bạo phát khí tức Luyện Khí trung kỳ nắm đấm vung lên, gió rít qua không trung như roi quất.

Minh Long không tránh, cũng không đỡ bằng tay trần.

Hắn đưa tay ra bắt trọn quyền đầu.

Cú đấm tưởng như có thể làm nứt đá lại bị giữ chặt không chút lay chuyển.

Từ người Minh Long, một luồng khí tức trầm ổn và sâu lắng tản ra, như gió mạnh thổi qua cánh rừng im lìm. Lúc này, ngay cả kẻ đang nằm dưới đất cũng trợn tròn mắt.

- Là khí tức của... Luyện Khí trung kỳ?

Tiểu Lộc Tử trừng mắt, khóe miệng run lên:

- Ngươi… ngươi tu luyện từ bao giờ?

Minh Long không đáp. Hắn bóp mạnh cổ tay đối phương, ép cho Tiểu Lộc Tử phải lùi nửa bước.

Tên đầu lĩnh Trương gia không thể nào tiếp nhận được điều này. Hắn đường đường là người duy nhất trong đám nô bộc được Trương gia coi trọng, có linh căn, tu luyện được đến luyện khí trung kỳ.

Hắn nghiến răng, lùi nhanh ra sau hai bước, rút từ thắt lưng ra cây gậy gỗ đen khắc phù văn.

Tiểu Lộc Tử vung gậy, quét ngang vào ngực Minh Long. Gió từ đầu gậy khiến bụi đất dưới chân cuộn lên.

Nhưng Minh Long đã dịch người sang bên, động tác linh hoạt như gió lướt qua lá. Đòn quét chệch hướng trong gang tấc.

Ngay khi gậy còn chưa rút lại, Minh Long vọt tới, khuỷu tay trái thúc mạnh vào vai đối phương, gạt gậy ra ngoài, tay phải như búa giáng một đòn vào bụng hắn.

Tiểu Lộc Tử lảo đảo lui lại. Hắn gượng gạo vung gậy lên chém từ trên xuống, nhưng Minh Long nghiêng đầu tránh sang phải, tay nắm lấy cổ tay gã, xoay người ném ngược Tiểu Lộc Tử xuống đất.

“Ầm!”

Bụi tung lên từng đám. Tiểu Lộc Tử lồm cồm bò dậy, mặt tái mét, nhưng không nói nổi một lời.

Minh Long tiến thêm một bước, ánh mắt không dao động.

Nhìn thấy điều đó, Tiểu Lộc Tử rốt cuộc cũng nao núng.

Hắn quay đầu nhìn lũ nô bộc còn lại đứa thì ôm mặt, đứa thì bò dưới đất rồi nghiến răng.

- Rút! Đi!

Không đợi thêm, cả bọn cuống cuồng kéo nhau lảo đảo bỏ chạy, không dám ngoái đầu.

Một màn này cũng là làm cho A Hưng đứng sau trợn mắt há hốc mồm.

Bóng đám người Trương gia vừa khuất sau rặng trúc thì Minh Long đã xoay người trở lại, đi thẳng đến bên Tiểu Cẩu Tử đang nằm co quắp dưới đất. Gương mặt hắn nhợt nhạt, một bên má sưng vù, môi rách, hơi thở đứt quãng.

Minh Long ngồi xuống, nhẹ đỡ hắn dậy, tay trái vòng ra sau lưng, tay phải giữ lấy cánh tay gầy guộc.

- Cẩu Tử, tỉnh lại.

Tiểu Cẩu Tử mở mắt, ánh nhìn lờ đờ, đến khi nhìn rõ người trước mặt thì giọng run rẩy:

- A… A Long? Ngươi... sao lại tới...?

Minh Long đỡ hắn ngồi tựa vào gốc cây, khẽ đáp:

- Nếu không tới, e rằng hôm nay ngươi đã bị chúng đánh cho tàn phế.

Tiểu Cẩu Tử hít sâu, ánh mắt mang theo cảm kích, nhưng xen lẫn đó còn là sự kinh ngạc chưa kịp giấu.

A Hưng lúc này cũng bước tới, giúp chỉnh lại quần áo và phủi bụi bẩn khỏi người Tiểu Cẩu Tử. Hắn ngồi thụp xuống, nhìn Minh Long thật kỹ rồi chậm rãi hỏi:

- A Long… ngươi... ngươi đã bước vào Luyện Khí rồi sao?

Minh Long liếc mắt nhìn cả hai, giọng trầm ổn:

- Việc này không cần nói nhiều. Chỉ cần các ngươi biết, tạm thời chưa nên truyền ra ngoài là được.

A Hưng gật đầu không chút do dự:

- Yên tâm, nếu ngươi không nói, thì chúng ta tuyệt đối sẽ không mở miệng.

Tiểu Cẩu Tử dù sắc mặt còn tái, nhưng cũng gật đầu:

- Cả mạng ta còn là do ngươi cứu, một câu cũng không dám hé răng.

Minh Long vỗ vai hai người, rồi đỡ Tiểu Cẩu Tử đứng lên.

- Về thôi, trời sắp tối rồi. Ở đây không an toàn.

Ba người dìu nhau men theo lối mòn trở lại về phía Mã gia.

...

Trương phủ, nội viện phía sau là một dãy nhà gỗ được xây theo thế chữ “quốc”, bên trong bày trí hoa lệ, khí tức linh khí nhẹ nhàng bao phủ, rõ ràng là nơi cư ngụ của người tu hành.

Tại sảnh chính, Trương Tuấn đang ngồi bên bàn đá, tay cầm chén trà linh thảo, mắt khẽ nhắm. Hắn là đại thiếu gia của Trương gia, mới hai mươi tuổi đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, tư chất cũng được coi là hàng nổi bật nhất tại thôn Triều An này.

Trước mặt hắn lúc này là Tiểu Lộc Tử, đầu tóc rối tung, mặt mày bầm dập, một bên mắt còn chưa mở nổi, quỳ một gối dưới đất, giọng đầy uất hận:

- Đại thiếu, người đó chính là A Long, một tên nô bộc dưới trướng Mã gia. Nhưng hôm nay không hiểu sao đã bước vào Luyện Khí trung kỳ. Hắn... hắn đánh gục ta chỉ trong mấy chiêu, khiến đám huynh đệ không ai dám tiến lên nữa...

Trương Tuấn không lập tức phản ứng. Hắn chỉ khẽ hé mắt ra, ánh nhìn sâu thẳm như mặt nước không gợn sóng.

- Nô bộc Mã gia... lại có kẻ bước vào Luyện Khí trung kỳ? Việc này trước nay chưa từng nghe nhắc đến.

Tiểu Lộc Tử cố nén cơn đau, tiếp lời:

- Vâng. Hắn chưa từng được chỉ điểm, cũng chưa bao giờ tiếp xúc pháp khí hay linh thạch. Việc hắn tu luyện thành công thật sự ngoài dự liệu...

Trương Tuấn im lặng, ánh mắt chợt hiện lên một tia sắc lạnh. Hắn đặt chén trà xuống bàn, giọng đều đều:

- Một nô bộc vô danh cũng dám động đến người của Trương gia, lại còn dám khiến ta mất mặt trước toàn thôn. Quả thật gan lớn.

Hắn khẽ híp mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá:

- Nhưng cũng không cần vội. Phụ thân ta sắp đột phá Kim Đan hậu kỳ, thời điểm ấy sẽ là thời cơ. Mã gia vốn đã là cái gai trong mắt, nay có cái cớ để gây hấn, thì càng tốt.

...

Trời đã tối.

Ba người về đến Mã gia.

Minh Long giao Tiểu Cẩu Tử lại cho A Hưng, dặn dò mấy câu đơn giản rồi lặng lẽ quay về gian phòng cũ của mình.

Phòng vẫn như cũ đơn sơ, ẩm thấp, vách tường loang lổ, cánh cửa gỗ kêu lên cót két mỗi lần bị gió lùa qua khe. Hắn ngồi xuống chiếc ghế rơm, chưa kịp thở ra thì âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong đầu.

[Đinh!]

[Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên: đánh bại tu sĩ đồng cấp – Luyện Khí trung kỳ]

[Phần thưởng: một lần triệu hoán vũ kỹ ngẫu nhiên]

[Kích hoạt triệu hoán: bắt đầu đếm ngược]

Một làn sáng nhàn nhạt lóe lên giữa không trung, Ngọc Nhi xuất hiện, tay chống hông, đôi mắt tròn như ngọc chăm chú nhìn Minh Long.

- Không tồi, lần đầu thực chiến đã ra tay như vậy, không đánh mất thể diện của hệ thống chút nào.

Minh Long gãi đầu, nở nụ cười trừ:

- Cũng không có gì. Ở địa cầu, ta vốn đã yêu thích võ thuật, từ nhỏ đã tự luyện quyền tập cước nên cũng gọi là biết chút ít để tự vệ. Có điều khi ấy thân thể không cho phép phát huy, còn giờ...

Hắn siết nhẹ nắm tay, cảm nhận rõ lực đạo trầm ổn truyền đến từ cơ bắp, khớp xương rắn chắc. Mỗi chi mỗi động đều có sự ổn định vượt xa người thường.

- ... thì ta đã biết nên tận dụng thế nào.

Ngọc Nhi gật gù, ánh mắt như có phần hứng thú:

- Tốt, rất biết dùng đầu óc. Mau triệu hoán đi, xem ngươi có thể được thứ gì từ vận khí lần này.

Không chút do dự, Minh Long ra lệnh trong đầu:

“Bắt đầu triệu hoán vũ kỹ.”

Một vòng sáng xoay tròn xuất hiện trước mắt hắn, bên trong từng phù văn kỳ dị nổi lên, xoay vòng theo quỹ đạo không thể hiểu rõ. Phía dưới vòng sáng hiện lên một đồng hồ đếm ngược:

[500 giây]

Minh Long khẽ nhíu mày:

- Năm trăm?

Ngọc Nhi liếc nhìn, cặp mắt sáng rực:

- Không tồi, không tồi chút nào. Thời gian triệu hoán càng dài thì đẳng cấp vũ kỹ càng cao. Tên này quả thực có khí vận không thấp.

Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, từng giây như dài ra, ánh sáng quanh vòng tròn phù văn mỗi lúc một sáng.

Cuối cùng khi tiếng "tích" khẽ vang lên, hệ thống chậm rãi công bố:

[Triệu hoán thành công]

[Nhận được vũ kỹ: Thiên Điểu]

[Phẩm cấp: Cửu cấp cực phẩm]

[Thuộc tính: Lôi hệ]

[Miêu tả: Thiên Điểu, tốc độ vô song, sát thương cực hạn, mang theo đặc tính xuyên phá như lôi quang xé trời, chỉ những tu sĩ đạt cảnh giới Độ Kiếp viên mãn trở lên mới có thể thi triển. Khi ra đòn, lôi điện tựa như ngàn tiếng chim hót nên có tên là Thiên Điểu]

Giữa không trung, một hình ảnh mờ nhạt hiện lên một bóng người toàn thân bao phủ bởi tia điện xanh tím, từ lòng bàn tay bắn ra một đạo điện quang hình chim ưng, tốc độ cực hạn, xuyên thủng cả một rặng núi phía xa.

Minh Long há hốc miệng:

- Cửu cấp?

Hắn chấn động không thôi. Trong đầu hắn, chỉ biết đến các cấp độ phổ biến như Huyền, Hoàng, Địa, Thiên.

Ngọc Nhi khoanh tay trước ngực, ánh mắt hiện lên vẻ hiếm khi thấy:

- Đúng vậy, ngoài bốn cấp cơ bản thì phía sau còn có Ngũ, Lục, Thất, Bát. Nhưng Cửu cấp... là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cả tinh cầu này có lẽ cũng chưa từng ai chính thức lĩnh ngộ.

Minh Long im lặng. Lúc này, hắn như cảm thấy một cánh cửa vừa hé mở, nhưng bên trong lại là vực sâu khó dò.

Một lát sau hắn mới giật mình hỏi:

- Chẳng phải nói là... ta phải đạt tới Độ Kiếp viên mãn mới dùng được?

========

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận