Lúc này, Minh Long đang ở khu hậu viên, vác bó cuốc xẻng và liềm làm vườn quen thuộc đặt gọn vào kho chứa dụng cụ. Mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán.
Bất chợt, một luồng dao động linh lực mạnh mẽ từ phía tiền viện truyền đến, chấn động kéo dài, khiến mặt đất dưới chân khẽ rung nhẹ, bụi trong kho rơi lả tả xuống. Minh Long nhíu mày, ánh mắt ngập tràn sự tò mò.
Ngay lúc đó, tiếng chân người gấp gáp vang lên. Từ phía con đường đất dẫn ra nhà chính, A Hưng cùng Tiểu Cẩu Tử chạy thục mạng, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.
- A Long! A Hưng vừa thấy hắn liền hét lớn.
- Mau chạy! Mau rời khỏi Mã gia!
- Trương gia nhân cơ hội... - Tiểu Cẩu Tử đứng cạnh, thở dốc gằn từng chữ:
- … lấy cớ ngươi đã ra tay với người của bọn chúng lần trước, giờ ép Mã gia phải giao ngươi ra chịu tội.
- Mà Trương Hạ... - A Hưng nói tiếp, mặt đầy lo lắng
- … lão đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, lúc này đang trực tiếp giao đấu với Mã gia chủ tại đại sảnh.
Không khí trở nên ngưng trọng.
Tiểu Cẩu Tử cúi đầu, giọng khản đặc:
- Đều là do ta... Nếu không phải hôm đó ta bị đánh, các ngươi cũng không phải ra mặt. A Long, mọi chuyện hôm nay... là tại ta cả.
Minh Long nhìn hắn, giọng không nhanh không chậm:
- Nếu hôm đó lùi bước, hôm nay người nằm ở đó có thể là ngươi. Chuyện đã qua rồi, đừng lôi ra mà tự trách nữa.
Tiểu Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia áy náy, nhưng Minh Long đã quay người nhìn ra xa nơi phía chân trời.
Hắn thầm vận dụng thần thức, truyền âm vào thức hải.
- Ngọc Nhi, nếu lúc này Trương Hạ thật sự ra tay với ta, ta có sống được không?
Tiểu cô nương trong thức hải bay vòng vòng một lát, cuối cùng ngừng lại, nét mặt nghiêm túc hiếm thấy:
- Ngươi dù có mang Cấm Kỵ hệ thống, nhưng hiện giờ chỉ mới là Luyện Khí trung kỳ. Đối mặt với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, không phải "không nắm chắc", mà là không có khả năng. Ngươi hiểu chứ? Nếu lão thật sự muốn giết, không một ai ở đây ngăn được.
Không có lời an ủi dư thừa, cũng không có ý tránh né. Ngọc Nhi vẫn luôn như vậy, nói rõ từng chữ, từng câu bởi vì đây là tu chân giới, không có chỗ cho sai sót.
A Hưng lúc này kéo tay áo Minh Long:
- Mau đi! Bọn ta sẽ chạy vòng về tiền viện xem tình hình. Đừng để bị bắt.
Tiểu Cẩu Tử cũng gấp gáp phụ họa:
- Nếu ngươi bị chúng bắt, cái mạng này cũng khó giữ được. Ngươi không hiểu bọn chúng có thể tàn độc tới mức nào đâu.
Nói rồi móc ra trong túi 3 đồng bạc và vài củ khoai nhỏ dúi vào tay Minh Long:
- Cầm lấy, mau chạy, đợi ngươi có thực lực quay lại tìm bọn ta cũng không muộn.
Ngọc Nhi trong thức hải gật đầu:
- Bọn họ nói đúng. Lúc này mà bị bắt, chẳng có lần hai cho ngươi đâu. Đừng nghĩ nhiều. Giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Không chút do dự, Minh Long xoay người đặt hai tay lên vai bọn hắn:
- Bảo trọng.
Nói rồi hắn liền quay người chạy đi.
Thân hình hắn thoắt ẩn giữa lối mòn dẫn về rừng phía tây, thân pháp tuy chưa thuần thục nhưng bước chân không loạng choạng. Dưới ánh trời chiều, từng nhành cây, ngọn cỏ bị dẫm gãy vút qua như dòng nước.
Gió bắt đầu nổi lên từ khu rừng phía trước, không phải thứ gió mát dịu, mà mang theo cảm giác lạnh như kim châm trên da thịt.
Sau khi đã chạy một đoạn dài, Minh Long khựng lại, cảm giác có gì đó là lạ sau lưng. Hắn khẽ nghiêng đầu, không nghe được tiếng động cụ thể, nhưng có thứ gì đó đang theo sát.
- Ngọc Nhi, có ai theo sau? - Hắn hỏi nhỏ, giọng không hề xao động.
Một thoáng sau, tiếng Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, rất khẽ, nhưng không chút do dự:
- Có. Bốn người. Một tên tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ba tên còn lại Luyện Khí trung kỳ.
A Long cau mày:
- Có thể thắng không?
Ngọc Nhi không mất nhiều thời gian suy nghĩ:
- Khó. Rất khó. Cho dù ngươi có thể cầm cự vài chiêu, nhưng sự chênh lệch cảnh giới là thật. Một mình ngươi khó có thể đồng thời đối phó bốn người. Chưa kể tên dẫn đầu là Trúc Cơ hậu kỳ.
Minh Long không quay đầu lại, chỉ cắn răng, từng bước ép bản thân tiến về phía trước. Rừng cây âm u, cành lá quét qua mặt, sắc bén như đao, nhưng hắn không dừng lại. Trong đầu hắn, câu nói của Ngọc Nhi vẫn văng vẳng: “Chênh lệch tu vi quá lớn, ngươi khó có cửa thắng, kể cả có thắng cũng phải trả cái giá không hề nhỏ.”
Chạy là thượng sách. Tránh được một trận, giữ được cái mạng mới là quan trọng.
Chạy thêm được một đoạn, trước mắt hắn dần hiện ra một vách đá dựng đứng. Địa thế đột ngột thay đổi. Vách đá cao hơn mười trượng, bề mặt gồ ghề, phủ đầy dây leo xanh xám và rêu phong trơn trượt. Dưới chân vách là một dòng sông rộng chừng hai trượng, nước chảy xiết va vào đá tạo ra từng tiếng rầm rì không dứt, từng xoáy nước ngầu đục xoáy thành những miệng vực. Bên bờ là cát ướt và đá nhọn, không có lấy một con đường nào khác ngoài phía sau.
Không gian tĩnh lặng đến rợn người.
Tiếng bước chân vang lên ngay sau lưng.
- Tiểu tử, không chạy nữa à?
Giọng nói mang theo khinh miệt và trêu chọc vọng đến. Từ trong rừng, Trương Tuấn thong dong bước ra, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua toàn thân Minh Long, như đang đánh giá một món hàng kỳ lạ.
Sau lưng hắn là Tiểu Lộc Tử, gương mặt vẫn còn vài vết bầm chưa tan, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn giữ vẻ cười cợt. Cùng hai tên tu sĩ khác, cả bọn chia nhau chặn toàn bộ đường lui.
Trương Tuấn khoanh tay, đứng chếch về một bên, ánh mắt chậm rãi nhìn qua Tiểu Lộc Tử, hỏi với giọng nửa đùa nửa giễu:
- Ngươi thật sự bị tên này đánh bầm dập à? Trò đùa gì vậy, hử?
Tiểu Lộc Tử mặt xám xịt, nhưng không dám phản bác. Chuyện đã xảy ra, hắn còn gì để nói?
Minh Long giữ khoảng cách không xa, lưng hướng về vách đá, mắt không rời bốn người trước mặt. Hắn chậm rãi mở miệng:
- Rốt cuộc các ngươi muốn gì?
Trương Tuấn nheo mắt, giọng nói trầm xuống:
- Một phàm nhân không có linh căn, chỉ trong một thời gian ngắn liền tiến vào Luyện Khí trung kỳ. Cơ duyên lớn như vậy, không thể là ngẫu nhiên được. Nói đi, ngươi đã đạt được thứ gì?
Hắn ngừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên:
- Mau giao hết ra đây. Nếu thành thật, bổn thiếu gia có thể tha một mạng cho ngươi. Không chừng còn cho ngươi một thân phận đàng hoàng, làm hộ vệ cho ta cũng không phải điều tồi.
Minh Long nhìn về phía sau, nơi vách đá dựng đứng đâm thẳng lên trời. Gió thổi lạnh qua khe đá mang theo âm thanh vọng lại từ dòng sông cuộn xiết bên dưới. Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hướng thẳng vào Trương Tuấn. Bất chợt lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên trong đầu.
*[Đinh!]
[Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: Vượt cấp chiến đấu.]
[Thử thách: Ký chủ lần đầu vượt cấp chiến đấu Trúc Cơ sơ kỳ, đem Trương Tuấn đánh lui.]
[Phần thưởng:+ Một lần triệu hoán thân pháp ngẫu nhiên
+ Một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.]
[Thất bại: Ký chủ tử vong.]
Minh Long ánh mắt trầm ngâm, bất chợt lên tiếng.
- Ngươi nói đúng, ta có được một chút cơ duyên, cũng không tính là lớn lắm. Nếu Trương đại thiếu gia đã có lòng, chia sẻ một ít… cũng không phải không được. Chỉ là ta có một điều kiện nhỏ.
Trương Tuấn nheo mắt lại, nhếch môi:
- Hừm? Vậy thì ngươi nói điều kiện của ngươi đi. Chỉ cần không quá phận, bổn thiếu gia sẽ suy xét.
Minh Long đưa tay chỉ vào mặt mình, ngón tay gõ nhẹ lên má trái, khóe miệng hơi cong lên:
- Gọi lão tử một tiếng “gia gia”, ta sẽ suy xét.
Lời vừa dứt, không khí lập tức căng chặt lại như dây cung. Trương Tuấn sắc mặt trầm xuống, lồng ngực phập phồng. Tiểu Lộc Tử bên cạnh rít qua kẽ răng:
- Tên súc sinh miệng còn hôi sữa dám khinh thường thiếu gia?
Không đợi Trương Tuấn lên tiếng, ba tên gồm Tiểu Lộc Tử cùng hai hộ vệ đã lao lên như dã thú. Khí tức luyện khí trung kỳ bùng phát, từng bước chân dẫm lên đất đá tạo nên tiếng vang nặng nề, tay mỗi tên đều cầm trường côn làm bằng gỗ thiết mộc, dài gần một trượng, nặng hơn trăm cân, tỏa ra mùi sát khí nhàn nhạt.
Minh Long hít sâu một hơi, bước chân đạp mạnh xuống đất, linh lực toàn thân vận chuyển, tu vi Luyện Khí trung kỳ bạo phát không che giấu. Hắn không chờ chúng áp sát mà trực tiếp chủ động xông vào vòng vây.
Tên đầu tiên vung gậy ngang đầu, Minh Long nghiêng người tránh, tay trái chụp lấy cổ tay đối phương, tay phải tung một cú đấm thẳng vào sườn. Nhưng tên kia vẫn còn tỉnh táo, xoay vai lách ra, nhấc đầu gối phản kích khiến Minh Long buộc phải thả tay.
Tiểu Lộc Tử từ bên cạnh vung côn bổ xuống, Minh Long xoay lưng một bước ngắn né khỏi tầm đánh, đá ngang chân đối thủ, khiến tên này lảo đảo suýt ngã. Nhưng một gậy khác từ phía sau đã vút tới. Minh Long không tránh kịp, đưa tay đỡ lấy, thân thể chấn động, chân lùi ba bước mới đứng vững. Cánh tay tê rần.
Ba tên vây đánh không để Minh Long có cơ hội thở. Bọn chúng đánh phối hợp tuy không quá cao minh nhưng lại đủ chắc chắn và hiểm độc, lấy số lượng áp đảo một mình hắn. Minh Long không có vũ khí, chỉ dựa vào thân pháp và phản xạ. Mỗi lần vung quyền đánh ra, đều phải cẩn trọng vì chỉ cần một sai lầm nhỏ, trúng gậy là có thể gãy xương ngay lập tức.
Mấy lần hắn tung đòn phản công đều bị bọn chúng vây ép khiến lực đạo phân tán, chưa thể áp chế được thế trận. Mặc dù tốc độ của hắn nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa “nhanh hơn” và “chiếm ưu thế” vẫn là một vực sâu.
Một côn đánh lệch qua mặt, mang theo tiếng gió xé không khí, tiếp theo là một quyền phản kích vào bụng khiến Minh Long phải cong người chịu đựng. Hắn phản đòn bằng một cú đá ngược khiến đối thủ lùi lại, nhưng một gậy khác đã tới chém ngang thắt lưng. Hắn lăn người tránh khỏi, lại phải bật dậy đối mặt với hai gậy đồng thời bổ xuống từ hai bên.
Mồ hôi thấm ướt lưng áo. Đất đá dưới chân văng tung tóe, thân ảnh va chạm liên hồi giữa rừng cây loang lổ ánh sáng, cát bụi mù mịt.
Cả hai bên giằng co quyết liệt, nhưng chưa bên nào thật sự chiếm được thượng phong.
Giữa vòng vây của ba kẻ cầm gậy, Minh Long khó tránh khỏi áp lực. Dù hắn đã bước vào Luyện Khí trung kỳ, nhưng đối đầu với ba tên đồng cấp lại có binh khí trong tay, tình thế lập tức trở nên bất lợi. Hắn bị ép lùi liên tục, tay áo rách toạc, thân thể xuất hiện vài vết bầm tím. Mỗi lần đỡ đòn, lực đạo nặng nề từ gậy truyền xuống cánh tay khiến hắn tê dại cả nửa người.
Nhưng Minh Long không hề hoảng loạn. Trong lúc tránh né, hắn chậm rãi điều động lôi lực trong đan điền, dẫn dắt nó tràn vào tứ chi, từng tia điện quang mỏng mảnh lan dọc theo cơ nhục, nhanh chóng dung nhập vào từng sợi cơ, từng khớp xương.
Dòng điện ban đầu chỉ như hơi nước len lỏi, nhưng chỉ trong mấy nhịp hô hấp, toàn thân hắn đã bắt đầu có biến hóa rõ rệt. Mỗi bước di chuyển trở nên nhẹ nhàng, mỗi lần tung quyền lại ẩn ẩn vang lên tiếng gió xé.
Hắn đột ngột bước xéo, nghiêng người né tránh một cú gậy quét tới, rồi phản đòn bằng một cú thúc chỏ vào mạn sườn tên đối diện. Tên này trúng chiêu, loạng choạng lùi lại hai bước, miệng hộc ra một ngụm khí.
Minh Long không buông tha, thuận thế xoay người, cú đá tiếp theo giáng thẳng lên đầu gối tên thứ hai khiến hắn phải khụy xuống. Dù chỉ là những đòn cơ bản, nhưng kèm theo lôi lực gia thân, lực đạo đã hoàn toàn khác biệt.
Tiểu Lộc Tử nhìn thấy rõ ràng cánh tay Minh Long mơ hồ có ánh lôi quang quấn quanh, sắc mặt lập tức biến đổi.
Phía xa, Trương Tuấn vốn vẫn đứng khoanh tay xem kịch, ánh mắt bỗng co rút lại. Khóe miệng hắn cứng lại, ánh nhìn càng lúc càng trở nên âm trầm:
- Lôi lực…- Hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Tên này… đã có thể điều động bản mệnh chi lực?
Trương Tuấn nhíu mày thật sâu, tâm trí trở nên hỗn loạn. Hắn nhớ rất rõ, theo lẽ thường, chỉ khi bước vào Trúc Cơ trung kỳ, tu sĩ mới có thể trải qua một loại khảo nghiệm đặc thù, nhờ đó thức tỉnh bản mệnh thuộc tính, từ đó học cách điều động lực lượng bản nguyên của mình.
Vậy mà Minh Long mới chỉ là Luyện Khí trung kỳ… không những đã thức tỉnh bản mệnh thuộc tính, lại còn sử dụng được một cách thuần thục như vậy?
Hắn đột nhiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.
- Chắc chắn… cơ duyên mà hắn đạt được không nhỏ.
========


0 Bình luận