Quyển 1: Sự Khởi Đầu - Cầu Tiên Tinh Cầu
Chương 03: Đã Là Luyện Khí?
0 Bình luận - Độ dài: 2,283 từ - Cập nhật:
Minh Long cau mày nhìn dòng chữ hiện trên bảng hệ thống, lòng khẽ nhói một chút.
- “Độ Kiếp viên mãn... Vũ kỹ thì tuyệt đỉnh, nhưng ngưỡng cửa thi triển lại là tầng trời cao vòi vọi.”
Hắn vừa lẩm bẩm vừa quay sang nhìn Ngọc Nhi vẫn đang bay lơ lửng cạnh vai, đầu óc xoay chuyển một hồi rồi lên tiếng:
- Nếu phải đạt đến Độ Kiếp viên mãn mới có thể thi triển, vậy ta hiện tại triệu hoán được cũng chỉ để... ngắm?
Ngọc Nhi xoay người một vòng trên không trung, váy áo phấp phới như cánh hoa mỏng:
- Ai nói là không dùng được?
Minh Long nhướng mày:
- Hử?
Ngọc Nhi chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm trang hơn thường lệ:
- Ngươi nên nhớ, Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, tầng thứ nhất tên là Khai Thiên - Lập Địa. “Khai Thiên” là chỉ việc mở ra đan điền, chính thức đặt chân vào con đường tu luyện. Còn “Lập Địa” thì nghĩa là sao?
- Là lập nền móng nhưng không phải nền móng tu vi như đám tu sĩ bình thường, mà là nền tảng vững chắc trong cách tiếp thu và ứng dụng mọi thứ. Cái gì dùng được, cái gì học được, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ, thì cho dù là vũ kỹ cấp bậc quá cao, ngươi vẫn có thể biến đổi chúng để phù hợp với cảnh giới hiện tại.
Minh Long trầm mặc.
Ngọc Nhi thấy vậy lại tiếp:
- Hiểu nôm na thì, nếu Thiên Điểu vốn cần điều kiện tối thiểu là tu sĩ Độ Kiếp viên mãn để thi triển, thì với tầng thứ nhất của công pháp này, ngươi hoàn toàn có thể “diễn giải lại” nó, chuyển hóa nó thành hình thái tương thích với tu vi hiện tại, dù yếu hơn nhưng vẫn dùng được.
- Dĩ nhiên, uy lực không thể sánh ngang cấp gốc, nhưng... ngươi không bị trói buộc bởi giới hạn đẳng cấp như người khác.
Ánh mắt Minh Long sáng lên:
- Nghĩa là ta có thể dùng nó, chỉ cần điều tiết phù hợp?
Ngọc Nhi gật đầu, đắc ý cười:
- Chính xác. Nhưng điều này chỉ đúng khi ngươi còn tu luyện Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, hơn nữa phải biết vận chuyển nội lực theo đúng tầng thứ đã khai mở. Đây chính là lý do vì sao công pháp này mang tên “Cổ Kinh”, vì nó không chỉ dạy cách tu luyện, mà còn dạy cách “biến hóa” để phù hợp với bản thân.
Minh Long xoa cằm, nghiêng đầu nhìn nàng:
- Sao ngươi không nói cho ta ngay từ đầu?
Ngọc Nhi chớp mắt vô tội, giọng lảnh lót:
- Ta là hệ thống, ngươi là ký chủ. Là ngươi tu luyện Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, hay ta tu luyện?
- Với lại... ngươi đâu có hỏi ta?
Minh Long phun ra một ngụm khí, suýt nữa sặc nước bọt. Hắn nhìn tiểu tinh linh nhỏ bằng bàn tay đang chắp tay sau lưng bay lòng vòng trước mặt mình, thầm nghĩ:
- “Ngươi được lắm nha đầu thối...”
Minh Long khoanh chân ngồi giữa phòng, hai tay đặt lên gối, lòng bàn tay hướng lên, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ đêm. Hắn khẽ hít một hơi thật sâu rồi trong tâm niệm lệnh:
- Tiếp nhận vũ kỹ: Thiên Điểu.
Ngay lập tức, một luồng sáng tím nhạt từ không trung tụ lại, ngưng kết thành một điểm nhỏ, từ từ rơi xuống, dừng lại nơi ấn đường của hắn.
Vù...!
Luồng sáng ấy như một dòng thác ánh sáng, đổ thẳng vào tâm trí. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, toàn thân Minh Long chấn động.
Hắn cảm giác như linh hồn mình bị kéo căng ra, dòng ký tự cổ xưa và những âm thanh chú ngữ vang lên bên tai, không rõ từ nơi nào, không hẳn là giọng nói, mà tựa như một âm điệu vọng ra từ sâu trong lòng đất, lẫn trong tiếng lôi đình xa thẳm.
Giữa cõi tâm thức, từng văn phù cổ hiện lên nơi trán hắn, tỏa ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo, xoay tròn liên tục, Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh ngâm tụng:
" Có điều gì vẫn chảy dưới lòng đất
dù ngàn năm không ai còn gọi tên.
Một tiếng thở, một nhịp run khe khẽ,
tựa giấc mơ từ thuở chưa hình thành.
Có kẻ từng đi qua rừng sâu gió rét
vai áo sờn mà lòng vẫn sáng trăng.
Bước chân họ để lại điều gì đó
mà cỏ cây đến giờ còn lặng thinh."
Tiếng niệm vang lên từng khúc, từng khúc, trùng điệp như sấm động trong lòng. Minh Long cảm nhận cơ thể mình đang cộng hưởng cùng dòng ý niệm xa xưa ấy, tựa như trong một khoảnh khắc, hắn đứng giữa màn đêm, sấm chớp gào thét bốn phía, mà thân thể hắn là cột thu lôi, tiếp dẫn một phần quyền uy từ thiên địa giáng xuống.
Từng tia sáng màu lam chớp lóe lên quanh thân thể, nhưng chỉ lóe rồi tắt, như đang được tiết chế lại bởi một sợi xích vô hình nào đó chính là tầng Khai Thiên - Lập Địa đang điều tiết cơn cuồng nộ của vũ kỹ cửu cấp này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Một khắc... rồi hai... đến khi ba khắc trôi qua, Minh Long từ từ mở mắt.
Đôi đồng tử lóe lên một tia sáng như điện, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, để lại trong ánh nhìn một vẻ trầm ổn dị thường.
Hắn khẽ nhúc nhích ngón tay, cảm nhận một dòng lực lượng hoàn toàn mới đang tiềm phục trong huyết mạch. Không bạo liệt, không hỗn loạn, mà trật tự, như một thanh kiếm sắc đang yên vị trong vỏ, chỉ chờ đúng khoảnh khắc để xuất ra.
Minh Long đã tiếp nhận thành công Thiên Điểu:
- Thật thần kỳ!
Tuy vậy, hắn hiểu rõ vũ kỹ này dù đã bị Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh áp chế và chuyển hóa cho phù hợp với cảnh giới Luyện Khí hiện tại, nhưng bản chất nó vẫn là một chiêu thức Cửu cấp cực phẩm, vượt xa bất kỳ công pháp nào của tu sĩ đồng cấp.
Ngọc Nhi cũng lên tiếng:
- Đúng như ngươi vừa nghĩ nhưng còn thiếu, mặc dù ngươi đã tiếp nhận Thiên Điểu nhưng để sử dụng được luôn thì cũng không phải chuyện đơn giản, phải học cách điều tiết, nhuần nhuyễn kiểm soát lôi lực của bản thân bằng không thì hậu quả sẽ rất khó lường....- Nàng dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp:
- Nói chung là hiện tại chưa thể dễ dàng sử dụng.
Muốn sử dụng nhuần nhuyễn, Minh Long cần tập luyện thêm. Cần quen với dòng vận hành đặc thù của kỹ năng, và hơn hết, học cách điều hòa lôi lực bản mệnh trong quá trình thi triển bằng không đúng như Ngọc Nhi vừa nói, "hắn sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ".
Minh Long nhắm mắt lại. Trong đầu hắn, hình ảnh hàng ngàn con lôi điểu ẩn mình giữa tầng mây tiếp tục xoay vòng chưa thể hạ cánh, nhưng đã lặng lẽ giương cánh.
...
Thời gian lặng lẽ trôi.
Một tuần qua, ngoài việc làm nông, gánh nước, bổ củi, nhổ cỏ trong khu vườn phía sau Mã phủ, A Long vẫn luôn âm thầm luyện tập điều khiển lôi lực vào tứ chi, không ngừng phối hợp thân pháp và vũ kỹ mới tiếp nhận. Trong bóng tối của gian nhà tranh cũ nát, từng đòn quyền rít lên gió, lôi mang chớp lóe trong khoảnh khắc.
Mỗi ngày trôi qua, hắn đều tiến bộ thêm một phần.
Ngọc Nhi hiện ra giữa đêm, khoanh tay ngồi trên xà ngang, mắt to sáng lấp lánh:
- Ngộ tính như thế này, ở Cầu Tiên Tinh Cầu thật không dễ tìm được người thứ hai. Một tuần thôi mà đã có thể phối hợp lôi lực với thân pháp, tên này... cũng có chút bổn sự rồi.
A Long không đáp, chỉ siết chặt nắm tay, cảm nhận sự cộng hưởng giữa bản mệnh chi lực và huyết mạch. Hắn biết, bất kể là năng lực từ hệ thống, hay thân thể mới được ban cho, tất cả đều chỉ là nền tảng. Kẻ không chịu mài giũa thì dù có pháp bảo trong tay cũng chỉ là kẻ phế vật.
...
Ngày thứ tám.
Tại đại môn Mã gia, bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa dồn dập. Một đoàn người khoác y phục thêu vân lam phù hiệu của Trương gia dừng lại trước sân chính.
Người đi đầu chính là Trương Tuấn, đại thiếu gia của Trương gia, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lãnh đạm quét qua mọi người trong sân, chắp tay nói vọng vào trong:
- Mã gia chủ, hôm nay ta đến là để đòi lại công bằng.
Từ đại sảnh, Mã Triêu - gia chủ Mã gia chắp tay bước ra, nét mặt không vui.
- Đòi lại công bằng? Trương đại thiếu gia, lời này nên suy xét. Chuyện người của Trương gia đánh nô bộc nhà ta trọng thương ta đã nghe nói, giờ lại còn dẫn người tới Mã phủ gây sự, chẳng lẽ còn muốn vặn ngược phải trái?
Trương Tuấn cười khẩy:
- Đánh người? Mã gia các ngươi nên xem kỹ lại người mình quản. Tên nô bộc A Long kia hôm ấy chính hắn đã đánh người của ta, đánh đến nỗi năm tên phải nằm đất, còn cả Tiểu Lộc Tử tu sĩ luyện khí trung kỳ, cũng bị đạp một cước suýt gãy ngực.
Mã Triêu nhíu mày:
- A Long? Chẳng phải là tên làm vườn? Một phàm nhân, sao có thể.
Trương Tuấn ngắt lời, gằn giọng:
- Vẫn còn tưởng hắn là phàm nhân à? Ngươi làm gia chủ mà không biết nô bộc của mình đã bước vào Luyện Khí trung kỳ?
Lời vừa dứt, cả sân nhà lập tức xôn xao. Bọn trưởng sự, hạ nhân đều trợn mắt nhìn nhau.
A Long người mà một tuần trước còn là tên tiều tụy, xanh xao? Vậy mà hôm nay đã là tu sĩ luyện khí?
Mã Triêu biến sắc nhưng nhanh chóng trấn định lại, giọng đều đều:
- Cho dù A Long thật sự có đột phá, thì người của Trương gia các ngươi cũng là kẻ gây sự trước. Hạ nhân đánh nhau, đáng lý chỉ cần trưởng sự hai bên thương lượng, hà tất Trương đại thiếu gia phải đích thân dẫn người tới phủ ta?
Trương Tuấn ánh mắt trầm xuống:
- Nô bộc cũng là người của Trương gia. Bị đánh đến nỗi mất mặt, là đánh vào danh tiếng Trương gia. Việc này... không thể bỏ qua.
Ngay lúc bầu không khí căng đến cực điểm, một giọng già nua lạnh lẽo từ xa truyền đến:
- Không cần bỏ qua.
Tất cả đều quay đầu lại.
Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc đạo bào xanh thẫm chậm rãi bước vào đại môn, nét mặt nghiêm nghị, râu dài phiêu dật, sau lưng theo sau là hai hộ vệ.
Chính là Trương Hạ - gia chủ Trương gia.
Mã Triêu cùng mọi người vội vàng đứng dậy chắp tay:
- Thì ra là Trương huynh... không biết hôm nay Trương huynh ghé đến, không kịp chuẩn bị...
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Mã Triêu lập tức cứng lại.
Một cỗ áp lực vô hình, như ngọn thác lặng lẽ đổ xuống, phủ lên toàn bộ sân phủ Mã gia. Không khí như ngưng đọng, hạ nhân tu vi thấp bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Khí tức này, không phải Kim Đan sơ hay trung kỳ mà là Kim Đan hậu kỳ.
Mã Triêu run nhẹ trong lòng, Trương Hạ đã đột phá?
Tin tức này chưa từng có ai truyền ra ngoài.
Chẳng trách hôm nay Trương gia tự tin tới như vậy.
Trương Hạ tay chắp sau lưng, bước vào chính đường, trầm giọng nói:
- Gần đây, người của Mã gia ta bắt gặp có kẻ sang rừng trúc phía tây cắt khung thuốc, sau khi bắt giữ thì liền bị người của các ngươi đánh trọng thương. Chuyện này... phải giải thích thế nào?
Mã Triêu hít sâu, ánh mắt nghiêm lại:
- Trương huynh, rừng trúc từ bao đời nay không thuộc sở hữu riêng ai. Mã gia ta cũng chỉ là sai người đến lấy vài khung thuốc khô, không ngờ lại bị đánh thành ra như vậy. Việc này, Trương huynh có hơi quá rồi.
Trương Hạ lạnh nhạt đáp:
- Từ hôm nay, rừng trúc đó là của Trương gia.
Vừa dứt lời, khí tức Kim Đan hậu kỳ liền bộc phát. Cây cối trong viện chao đảo, vài tấm ngói mái bị chấn động rơi xuống. Mã gia nhân người người khiếp vía, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
...
Ở gian nhà tranh cuối vườn, A Hưng và Tiểu Cẩu Tử đã quan sát từ xa, sắc mặt tái xanh như tàu lá.
- Không xong rồi!
Cả hai đồng loạt chạy về phía nhà Minh Long.
- A Long! Mau chạy! Trương Hạ tới rồi, hắn đã... đột phá Kim Đan hậu kỳ rồi!
========


0 Bình luận