Quyển 1: Sự Khởi Đầu - Cầu Tiên Tinh Cầu
Phụ Chương: Cầu Tiên?
0 Bình luận - Độ dài: 1,381 từ - Cập nhật:
Hắn tỉnh lại.
Ánh sáng nhập nhòa xuyên qua lớp liếp tre mỏng. Trần nhà bằng gỗ tạp, dầm ngang mối mọt, có mạng nhện giăng. Mùi đất, mùi tro rạ và cỏ khô ám trong không khí, lẫn vào nhau, quẩn quanh như thứ khí u mê của một chốn nông dã chưa từng được người ngoài hỏi tới.
Gian phòng nhỏ hẹp, vách đất trộn rơm, nền lát gạch nung nứt nẻ. Góc phòng có một cái chum nước, bên cạnh là thúng rạ lót làm giường. Hắn đang nằm đó, chăn mỏng phủ ngang ngực, hai tay trơ xương, bàn tay khô gầy, nổi gân xanh. Thân thể nhẹ bẫng, như thể chỉ cần một cơn gió là đủ cuốn trôi.
Hắn ngồi dậy. Đầu choáng, khí lực hư hao. Tứ chi không vững, từng khớp xương như vừa trải qua một trận sốt mê man kéo dài.
Trong khoảnh khắc hắn đang chậm rãi điều chỉnh hơi thở, thì một luồng sáng hiện ra giữa không trung. Từ trong luồng sáng, một tiểu cô nương xuất hiện, thân hình chỉ lớn cỡ bàn tay người thường, tóc trắng thả dài, mặc y phục cổ đại màu ngà, viền thêu chỉ đỏ.
Nàng mở mắt, đôi mắt trong suốt như giọt lưu ly. Âm thanh vang thẳng vào thức hải của hắn, không truyền qua tai:
- Ngươi đang ở Cầu Tiên Tinh Cầu.
Hắn quay đầu, nhìn nàng.
Tiểu cô nương nói tiếp, giọng điềm đạm, không vội không chậm:
- Ta là tinh linh của hệ thống Lạc Hồng, được tạo ra để hướng dẫn người mang dòng máu Rồng. Từ nay về sau, ta sẽ tồn tại trong thức hải của ngươi, không thể bị tách rời.
Nàng chậm rãi vung tay. Một đồ hình ba chiều xuất hiện trong không trung, hiện lên tầng tầng lớp lớp khí mạch và cảnh giới.
- Thân thể hiện tại của ngươi từng thuộc về một phàm nhân. Người này tên gọi A Long 18 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống tại thôn Triều An, làm thuê cho Mã gia, một hộ địa chủ nhỏ trong vùng. Không có linh căn, chưa từng tu luyện. Thể trạng yếu, căn cốt tầm thường, quanh năm làm nông thuê, cuộc sống không khác gì bùn đất.
Nàng chỉ vào vị trí đáy cùng của đồ hình.
- Ở Cầu Tiên Tinh Cầu, người tu tiên phân theo chín đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp. Mỗi đại cảnh giới lại chia làm bốn tiểu cảnh giới: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn.
Nàng thu tay lại, ánh mắt không dao động.
- Ngươi hiện tại chưa có tu vi. Linh khí không thể hấp thụ, kinh mạch chưa khai mở. Thân thể này chỉ là một vỏ phàm nhân. Nhưng thế giới này không chỉ có một con đường.
Nàng vạch ra thêm những nhánh phụ trên bản đồ tu luyện, từng đường sáng phân tách rõ ràng.
- Ngoài chính đạo lấy linh lực làm căn bản, còn có vô số nhánh tu luyện khác. Có người luyện thể, lấy cơ nhục làm gốc, gọi là Thể Tu. Có kẻ tu thần hồn, mài rèn thức hải, gọi là Hồn Tu. Có người luyện đan, tinh thông thảo dược, nội khí bền bỉ, gọi là Luyện Đan Sư. Lại có người tinh luyện khoáng thạch, đúc pháp khí, gọi là Luyện Khí Sư. Lại có phù tu, trận tu, cổ tu, vạn loại đường tu, tùy vào căn cơ và cơ duyên mỗi người.
Nàng gập tay lại, đồ hình tan biến, không còn ánh sáng.
- Cầu Tiên Tinh Cầu là một tinh cầu cấp thấp trong hệ thống thế giới, linh khí loãng, phàm nhân nhiều hơn tu sĩ. Tầng lớp tu sĩ chiếm giữ mọi nguồn tài nguyên. Kẻ không có căn cơ, chỉ có thể làm nô, làm thuê, hoặc chết đói nơi sơn thôn dã xá.
Nàng dừng lại. Không nói thêm nữa.
...
Sau khi nghe hết lời giải thích của Ngọc Nhi, hắn lặng lẽ tựa lưng vào tường đất, ánh mắt phủ một tầng u tối nhàn nhạt. Những lời vừa rồi như dòng nước lạnh dội thẳng vào nhận thức, khiến hắn tạm thời không thể lý giải được hết mọi thứ đang diễn ra.
Một lúc lâu sau, hắn mở miệng.
- Vì sao là ta? Hệ thống chọn ta dựa vào điều gì? Ta bất quá là một phàm nhân, không quyền không thế, chẳng tài chẳng đức, lại không có căn cơ tu luyện.
Ánh mắt hắn lạnh tĩnh, mang theo sự hoài nghi ẩn nhẫn sau lớp trầm mặc.
Ngọc Nhi ngồi trên đốm sáng lơ lửng, tay nhỏ đan trước bụng, nhìn hắn một lát rồi đáp, giọng đều đều:
- Ngươi được chọn vì trong huyết mạch có tàn lưu dòng máu của Rồng. Dù đã loãng đến cực hạn, nhưng vẫn chưa tuyệt diệt. Hệ thống Lạc Hồng không lựa chọn người phàm, mà lựa chọn huyết thống cổ xưa trong thân thể ngươi.
Hắn nheo mắt. Dòng máu của Rồng? Một khái niệm không có chỗ trong hiểu biết từ trước đến nay của hắn. Cảm giác như đang nằm mơ trong một giấc mộng chưa từng có lối thoát.
Hắn nói:
- Dòng máu của Rồng... là cái quái quỷ gì?
Ngọc Nhi không trả lời ngay. Nàng nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt phản chiếu một tia sáng nhè nhẹ:
- Hiện tại, ngươi không cần hiểu. Chỉ cần biết rằng hệ thống chọn ngươi, là vì ngươi đủ điều kiện. Ngươi có hai lựa chọn. Một là tiếp nhận hệ thống, sống tiếp trong thế giới này. Hai là từ chối, quay trở về thời điểm ngươi lao ra cứu đứa bé, rồi chết dưới bánh xe đang lao tới.
Lời nói không mang cảm xúc, nhưng lại như một đao cắt ngang suy nghĩ.
Hắn trầm ngâm, không nói.
Hắn nhớ đến ông bà đã mất, ngôi nhà cũ lợp tôn dột nát, nhớ đến những ngày dầm mưa chạy đơn giao hàng, những đêm làm bốc vác đến gãy cả móng tay. Cuộc sống ở địa cầu, ngoài cô độc và nghèo túng, chẳng còn gì níu kéo.
Một lúc sau, hắn khẽ nói:
- Ta tiếp nhận.
Không khí trong phòng như lặng đi nửa nhịp. Ngọc Nhi không nói gì thêm, tay áo phất nhẹ, một phù văn hình tròn hiện lên trong không trung, xoay chậm như bánh xe luân hồi.
Hắn nói tiếp:
- Nhưng ta chỉ là phàm nhân, không có linh căn, thì tu luyện kiểu gì?
Ngọc Nhi đưa tay điểm vào không trung.
Một bảng sáng xuất hiện, như được khắc bằng kim loại mỏng, chữ cổ đỏ như máu, tự hiện ra từng dòng.
[Hệ thống Lạc Hồng: Chào mừng Tân Ký Chủ]
Kích hoạt quà tặng sơ nhập:
- Công pháp hệ thống x1
- Pháp bảo hệ thống x1
Bắt đầu quá trình triệu hoán…
[Thời gian triệu hoán: 4000 giây]
Ngọc Nhi giải thích:
- Đây là phần thưởng cơ bản khi hệ thống nhận chủ. Mỗi người được hệ thống lựa chọn đều sẽ nhận được một công pháp bản mệnh và một pháp bảo bản mệnh, tùy thuộc vào tính chất huyết mạch.
- 4000 giây? - Hắn nhìn con số.
- Đẳng cấp vật phẩm càng cao, thời gian triệu hoán càng dài
Ngọc Nhi đáp:
- Hai vật phẩm lần này đều thuộc về cấp độ Cấm Kỵ.
Minh Long hai mắt tròn xoe:
- Cấm Kỵ? Là thứ tồn tại gì?
- Là điều mà ngươi hay bất kỳ ai tại tinh cầu này còn chưa đủ tư cách để hình dung. Ngươi chỉ cần biết đó là Cấm Kỵ - Ngọc Nhi hờ hững đáp.
Hắn không nói. Đôi mắt tối sẫm không biểu lộ ra điều gì rõ rệt. Chỉ là ánh nhìn dần chậm lại, trầm xuống, như đang lắng trong.
Dưới đáy lòng, một tầng sóng mỏng đang âm thầm lan rộng.
Đồng hồ hệ thống đếm ngược, 3999… 3998…
========


0 Bình luận