• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Sự Khởi Đầu - Cầu Tiên Tinh Cầu

Phụ chương: Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh

0 Bình luận - Độ dài: 1,892 từ - Cập nhật:

Thời gian trôi chậm.

Con số 3997 trên bảng sáng nhích từng giây một. Không khí trong gian phòng vẫn yên ắng, ngoài sân chỉ có tiếng gà gáy, tiếng trâu thở phì phò từ chuồng cũ, và tiếng gió khẽ lùa qua khe cửa mỏng.

Ngọc Nhi ngồi xếp bằng trên đám ánh sáng trôi nổi trước mặt hắn, hai tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi như tiểu thư luyện lễ trong khuê phòng, nhưng ánh mắt lại sáng lên như ngọc lưu ly, sắc bén mà tĩnh lặng.

- Trong lúc chờ triệu hoán ngươi nên hiểu sơ qua về thế giới này, tránh động một chút là phạm phải điều cấm kỵ.

Hắn gật đầu, không nói.

Ngọc Nhi đưa tay chỉ ra một vòng sáng khác. Một loạt hình ảnh ba chiều hiện ra, từng dòng chữ ngắn gọn, mỗi dòng mang theo ánh sáng mờ mờ như lửa đom đóm trong đêm sương.

- Đầu tiên, nói về đẳng cấp tu sĩ. Như đã nói, gồm chín đại cảnh giới, mỗi cảnh giới chia làm bốn tiểu cảnh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Sơ kỳ là nhập môn, viên mãn là đỉnh tiểu cảnh.

Nàng chỉ vào tầng thấp nhất.

- Luyện khí kỳ, là cảnh giới nhập môn, hấp thụ linh khí để rèn luyện thân thể, tăng cường khí huyết, khai mở kinh mạch. Tu sĩ luyện khí trung kỳ đã có thể nhấc đá nặng trăm cân, nhảy cao ba trượng, chạy như gió qua ruộng đồng. Khi đạt hậu kỳ, khí tức ổn định, cơ thể bắt đầu sinh ra năng lực kháng bệnh, ít bị nhiễm độc, thương thế phục hồi nhanh hơn phàm nhân mười lần.

- Trúc cơ kỳ, là bước chuyển mình đầu tiên. Linh khí kết tinh trong cơ thể, kinh mạch hoàn thiện. Người đạt trúc cơ hậu kỳ không cần ăn uống, có thể bế quan suốt tháng trời, chịu đòn binh khí phàm trần mà không bị tổn thương nặng.

Hắn không nói, nhưng trong ánh mắt đã có chút thay đổi.

Ngọc Nhi tiếp tục:

- Kim đan kỳ, linh khí cô đọng thành đan, nội lực như biển sâu. Lúc này có thể ngự vật phi hành, thân thể lướt trên không trung vài trượng, tay không bẻ sắt, nói có thể truyền âm xa mười dặm. Người đạt kim đan viên mãn, trong một huyện nhỏ, đã là cao thủ đủ để lập môn hộ.

Nàng lại đưa tay lên, ánh sáng xoay chuyển, đưa đến hình ảnh một người thân mặc bạch y, một tay đẩy lùi núi đá sạt lở.

- Nguyên Anh kỳ, sinh ra linh thức, ngưng tụ nguyên thần. Đòn đánh có thể phá tường vỡ núi, động sát phạm vi trăm trượng, truy hồn qua không gian, khống chế phi kiếm như tay vung chỉ.

- Đến Hóa Thần kỳ, có thể triệu hồn nhập thể, dẫn linh khí thiên địa, một người chống lại vạn quân. Kẻ tu hóa thần thường là chưởng môn, tông chủ, hoặc khách khanh được các quốc gia mời gọi.

Nàng không dừng lại.

- Luyện Hư, có thể hóa hình thành ảnh, ẩn thân vào sương, vượt qua tường không gian, từ đại lục này xuyên qua đại lục khác, mỗi bước đi là trăm dặm, ra tay không để lại dấu vết.

- Hợp Thể, linh và thể hợp nhất, linh hồn có thể rời xác hàng canh giờ mà vẫn không chết, pháp lực động trời, nắm giữ quyền sống chết của cả tông môn.

- Độ Kiếp kỳ, chính là đỉnh cao tu sĩ dưới trời. Khi tiến vào độ kiếp, thiên kiếp hàng lâm, lôi đình vạn đạo. Nếu vượt qua, có thể trường sinh, có thể thoát xác phi thăng, nếu thất bại, tro tàn chẳng lưu lại, hồn phi phách tán.

Ngọc Nhi nói chậm, nhưng mỗi từ rơi xuống như đá nện vào lòng nước, tạo nên từng gợn sóng trầm ngâm.

Hắn im lặng. Trong đầu hắn, từng đẳng cấp, từng câu chữ như đang khắc sâu vào tận xương tủy. Những điều này không phải mộng tưởng, mà là luật của thế giới hắn đang sống.

Một lát sau, Ngọc Nhi nói tiếp:

- Ngoài ra còn phải biết về đan dược, pháp bảo, binh khí.

Một loạt vật phẩm hiện ra trên màn sáng: bình ngọc, kiếm dài, áo giáp, phù văn, mỗi món đều mang theo linh quang nhè nhẹ.

- Đan dược có các cấp: Phàm, Huyền, Hoàng, Địa, Thiên. Từ chữa thương, tăng tu vi, kéo dài thọ mệnh đến phục sinh hồn phách, mỗi loại lại chia thành phẩm chất từ thấp đến cao.

- Pháp bảo và binh khí cũng theo thứ tự ấy. Pháp bảo tự mang linh tính, dùng linh lực điều khiển. Binh khí chú trọng công phá. Có loại chỉ cần ngón tay điểm nhẹ là có thể phá trận pháp, có loại thì chỉ truyền ra tiếng rít đã khiến người thường nổ óc mà chết.

Hắn chăm chú lắng nghe, không cắt lời.

Ngọc Nhi nói khẽ:

- Ngoài linh tu là phổ biến nhất, còn có thể tu lấy nhục thân chống thiên địa, hồn tu dùng hồn phách ảnh hưởng vạn vật, phù tu, trận tu, luyện khí, luyện đan, mỗi hệ đều có thiên đạo riêng. Càng lên cao, càng khó tìm người đồng đạo.

Bên ngoài, nắng đã bắt đầu len qua mái rạ. Trên màn sáng, con số đếm ngược còn vài chục giây cuối cùng. Không khí trong phòng bỗng khẽ chấn động. Một tia linh quang ngập tràn khắp không trung, đè nén nhẹ đến mức khiến cổ họng hắn tự khô khốc.

Ngọc Nhi ngẩng đầu:

- Sắp bắt đầu rồi.

Ngay khi con số chạm 0, một cột sáng trụ xuống từ hư không, chia thành hai vòng xoáy nghịch chiều nhau. Một quyển trục đỏ như máu, viền đồng đen, từ từ hiện ra. Bên cạnh, một viên cầu nhãn thạch có chín tầng ánh sáng, trôi nổi lơ lửng trong không trung.

Ngọc Nhi đứng dậy, hai tay chắp trước ngực:

- Công pháp cấm kỵ: Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh.

- Pháp bảo cấm kỵ: Cửu Trùng Minh Nhãn.

...

Màn sáng phía trước vừa tan biến, âm thanh lạnh lùng, vô cảm của hệ thống lại một lần nữa vang lên trong tâm trí hắn.

“Ký chủ có muốn tiếp nhận công pháp Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh?”

Hắn không do dự, gật đầu.

Chỉ một khắc sau, không gian xung quanh đột nhiên biến sắc. Linh hồn hắn như bị kéo bật ra khỏi xác thịt, trong tích tắc rời khỏi thế giới vật chất, chìm vào tầng không gian kỳ dị. Trước mắt hắn mờ dần, cơ thể trở nên vô trọng lượng.

Hàng vạn sợi xích màu ánh bạc đột ngột xuất hiện trong hư không, chúng lao đến như đàn rắn quấn chặt lấy thân linh hồn hắn. Lực kéo dữ dội từ bốn phương tám hướng khiến hắn không cách nào phản kháng, cũng không thể phát ra âm thanh. Chỉ còn lại một cảm giác trầm trọng và thiêng liêng như đang bị một thế lực cổ xưa nào đó triệu hồi.

Không gian thay đổi.

Hắn bị kéo đến một vùng thế giới mờ ảo, vô định, nơi bầu trời xám như tro tàn, ánh sáng le lói như đến từ thời viễn cổ. Không có đất, không có trời, chỉ có một vùng hư vô chập chùng như sương khói, gợn sóng từng đợt như mặt hồ vừa bị lay động.

Giữa không gian ấy, một vật thể khổng lồ hiện ra.

Một chiếc thạp đồng màu cổ kim trầm lặng, cao gần mười trượng, sừng sững như ngọn tháp cổ giữa thiên địa. Trên thân thạp khắc đầy phù văn cổ xưa, nét chạm sâu hoắm, mờ mờ ẩn hiện hình ảnh long, hạc, quy, phượng, những sinh vật linh thiêng từ huyền thoại.

Mỗi đường nét điêu khắc đều ẩn chứa khí tức nghiêm trang, trầm mặc, phảng phất mùi vị năm tháng đã chôn vùi bao đời. Tuy nhiên, bề ngoài chiếc thạp không còn nguyên vẹn, nhiều chỗ đã bị tổn hại, rạn nứt, lớp đồng cổ xám xịt, bong tróc, vết tích thời gian in rõ.

Hắn trôi nổi giữa không trung, thân linh hồn run rẩy không phải vì sợ, mà bởi khí thế cổ xưa từ chiếc thạp truyền ra, như ngọn núi trấn áp ý chí.

Ngay lúc ấy

Một luồng kim quang từ thân thạp bắn thẳng vào mi tâm hắn.

Trong khoảnh khắc, hàng loạt dòng chữ, đồ hình, khẩu quyết, lộ trình tu luyện tất cả như được khắc trực tiếp vào linh hồn hắn. Hắn không kịp chống cự, cũng không có cơ hội từ chối.

Kèm theo đó, một giọng nói trầm thấp, dày như tiếng đại cổ ngàn năm, vang vọng khắp không gian:

“Con cháu Lạc Hồng. Ngươi, đủ tư cách.”

“Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh tầng thứ nhất: Khai Thiên - Lập Địa."

Ngay sau đó, chiếc thạp đồng khẽ rung lên một lần.

Phần vỏ xám xịt ở góc phía tây của thạp đột ngột rực sáng, những đường nứt chằng chịt như được ánh sáng thanh tẩy. Một mảnh phù văn rõ nét hiện ra: hình một con hạc trắng dang cánh, đầu ngẩng cao, lông vũ bay nhẹ, linh khí tụ quanh. Ánh sáng tỏa ra mông lung, khiến không gian trầm lặng cũng trở nên thanh sạch.

Chiếc thạp dừng chuyển động.

Linh hồn hắn lập tức bị kéo ngược trở lại. Không gian mờ ảo vỡ vụn như gương bị đập tan, và hắn trở về với thân xác trong gian nhà cũ.

Hắn thở mạnh một hơi dài, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Cơ thể như vừa vượt qua một trận trọng thương, nhưng lại mang theo sự nhẹ nhàng và thông thoáng chưa từng có. Hắn cảm nhận được rõ ràng đan điền của mình đã mở ra.

Một vùng năng lượng nằm sâu trong bụng dưới, giờ đây xoáy tròn như vầng trăng non, linh khí đang tụ lại, xoay chuyển như dòng nước chảy đều, mang theo cảm giác vừa nóng vừa mát, ấm áp mà tràn đầy sức sống.

Từ trong đan điền, một luồng lôi điện nhàn nhạt thoáng hiện rồi biến mất, như có một tia chớp nhỏ đang ngủ yên. Ngọc Nhi xuất hiện lại trong không trung, ánh mắt sáng hơn bình thường:

- Thuộc tính bản mệnh: Lôi. Đã thức tỉnh.

Lúc này, hắn đã chính thức tiến vào Luyện Khí trung kỳ. Hắn siết chặt nắm tay, cảm nhận rõ sức mạnh cơ thể đang tăng vọt. Khí huyết lưu thông không tắc nghẽn, làn da nóng hừng hực như có hỏa diễm đốt, nhưng không hề đau đớn trái lại là một cảm giác cường thịnh như trùng sinh.

Bên trong kinh mạch, linh khí bắt đầu chảy đều, từng vòng từng vòng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

Không còn là phàm nhân, giờ đây hắn chính thức bước chân vào con đường tu luyện.

========

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận