Quyển 1: Sự Khởi Đầu - Cầu Tiên Tinh Cầu
Chương 01: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
0 Bình luận - Độ dài: 2,140 từ - Cập nhật:
Trong căn nhà tranh yên tĩnh, Minh Long vẫn giữ tư thế xếp bằng. Hơi thở đều đặn, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi lông mày khẽ cau lại, ánh mắt trầm tĩnh lạ thường.
Lúc này, hắn đang chuyên chú điều khiển lôi lực bản mệnh, dẫn dắt từ đan điền ra các điểm chính trên cơ thể. Một công việc tuy không gian nan về mặt thể xác, nhưng đòi hỏi độ tập trung và cảm ứng linh lực tinh vi đến từng chi tiết.
Trong đan điền hắn, lôi khí như một dòng nước điện quang, từ tốn di chuyển, mỗi bước đều bị hắn cẩn thận dẫn dắt qua từng kinh mạch lớn. Khi dòng điện vừa chạm tới ngực, hắn liền cảm thấy ngực hơi tức, nhưng cắn răng chịu đựng. Đến khi nó luồn xuống bả vai, cánh tay, rồi tỏa ra tận đầu ngón tay, ánh mắt hắn lập tức sáng rực.
Hắn khẽ nắm tay lại. Một tiếng “tạch” như dòng điện xẹt qua vang lên.
- Thử xem sao...
Ý niệm vừa động, hắn bất ngờ xoay người, vung quyền đánh thẳng về phía bức tường đất trước mặt.
"Vù!!!"
Tiếng gió rít lên, tay hắn rạch qua không khí tạo thành một đường vòng cong sắc sảo, quyền phong bạo liệt hơn hẳn lúc sáng. Lực đạo va vào không khí khiến bụi trong phòng bay loạn, chiếc ghế rơm bên cạnh cũng khẽ rung rinh.
Điều khiến hắn giật mình không phải là lực đạo mà là tốc độ.
Trong khoảnh khắc tung quyền, hắn cảm giác như cả cánh tay được gia tốc, phản ứng nhanh nhạy hơn gấp nhiều lần. Khí lôi màu tím nhàn nhạt lấp ló quanh bắp tay, lấp lóe như tơ điện, cuộn lại từng đợt như gió nổi bên dưới sấm trời. Chỉ khi quyền kình tan đi, tia điện nhỏ ấy mới dần dần mờ nhạt rồi tan biến trong không khí.
Hắn rút tay lại, hít sâu một hơi. Mồ hôi tuôn ra dọc sống lưng.
- Quả nhiên... - hắn lẩm bẩm
- ...Không phải thứ để chơi chơi. Mỗi lần động quyền, linh lực tiêu hao chẳng khác nào gió cuốn nước đổ.
Lúc này Ngọc Nhi từ nãy vẫn im lặng quan sát cuối cùng cũng mở miệng. Nàng lơ lửng giữa không trung, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng hơi cong lên:
- Tốc độ tiếp thu nhanh hơn ta tưởng.
Minh Long đưa mắt nhìn nàng, cười cười:
- Ta nghĩ cũng không đến nỗi nào. Dù sao từ bé đã quen làm mấy việc nặng. Tay chân cũng chẳng phải gỗ đá.
Ngọc Nhi khẽ nghiêng đầu, lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Tu sĩ thông thường muốn dẫn động thuộc tính bản mệnh phải trải qua giai đoạn cảm ứng linh mạch, sau đó từng chút khai mở. Dù là thiên tài thì cũng cần ít nhất ba, bốn ngày mới làm được bước đầu. Vậy mà hắn…
Nàng dừng lại, chép miệng một cái, ánh mắt phức tạp:
- ...Chỉ mất nửa ngày.
Minh Long duỗi lưng, nhăn mặt:
- Nhưng mà cũng mệt lắm chứ. Thứ này mà dùng vài lần chắc ta xụi luôn mất.
- Lôi thuộc tính có đặc điểm mạnh bạo nhưng tiêu hao cao. Muốn vận dụng thường xuyên trong chiến đấu, trước hết phải nâng cao nền tảng linh lực. Nếu không, vừa mới động thủ ba chiêu, bản thân đã kiệt sức.
Minh Long gật đầu:
- Vậy là giờ ta biết đánh rồi, nhưng chưa đủ sức đánh lâu, đúng không?
Ngọc Nhi mỉm cười:
- Cũng có thể nói như vậy.
Minh Long thu tay lại, ngồi xuống, hít vào một hơi thật sâu.
Trong lồng ngực, tim đập dồn dập, nhưng trong ánh mắt lại có một tia phấn khích lấp lóe.
Bất ngờ có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa. Tiếng động ngày một gần, theo sau là tiếng thở hồng hộc như người vừa chạy một quãng dài, khẩn trương vô cùng.
“Ầm!”
Cánh cửa gỗ mộc bị đẩy tung ra.
Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi xông thẳng vào phòng, toàn thân đầy bụi đất, mồ hôi tuôn đầm đìa. Gương mặt tuy khô quắt vì nắng gió, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ chân thành, lo lắng rõ rệt.
- A Long! A Long! Mau ra ngoài! Tiểu Cẩu Tử bị tụi Trương gia bắt nạt rồi!
Minh Long mở mắt. Trong nháy mắt, ký ức nguyên bản của cơ thể lập tức hiện về trong đầu hắn như thước phim tua nhanh.
Người đang đứng trước mặt hắn chính là A Hưng một kẻ làm công như hắn, cũng là bằng hữu thân thiết nhất trong quãng đời ở Mã gia. Hai người vốn đều xuất thân thấp hèn, từ nhỏ đã bị bán vào gia tộc lớn làm nô bộc, cùng nhau làm việc, cùng nhau gánh vác những trận roi vọt, từ đó sinh ra tình nghĩa huynh đệ. Còn Tiểu Cẩu Tử, người mà A Hưng đang nói đến, cũng là một kẻ như thế, tuy nhút nhát, yếu ớt nhưng rất mực chân thành, chưa từng bỏ rơi huynh đệ dù trong hoàn cảnh nào.
Ba người, tuy chỉ là nô bộc, nhưng lại xem nhau như sinh tử chi giao, từng chia nhau một bát cháo, một manh áo, qua biết bao trận lạnh rét và đói khát.
Minh Long đứng dậy, nhìn A Hưng.
Gương mặt người kia lấm lem bùn đất, ánh mắt ngập vẻ gấp gáp, không giấu nổi sự hoảng loạn.
Trong phòng, bụi mù mịt chưa tan hết sau trận quyền luyện vừa rồi, nhưng A Hưng dường như chẳng mảy may để ý.
- Tiểu Cẩu Tử sao rồi? - Minh Long lên tiếng, giọng trầm hơn ngày thường.
A Hưng nghiến răng, đập tay vào cửa:
- Đám gia nô Trương gia chặn cậu ấy ở con đường cạnh rừng trúc, nói là cố tình lấn đất buôn củi, sau đó liền động thủ. Có mấy tên còn mang theo pháp khí! Cậu ấy đánh không lại, đang bị bọn chúng vây đánh!
Nghe đến đó, ánh mắt Minh Long lóe lên một tia lạnh lẽo.
Theo ký ức hắn biết, Trương gia cũng là một thế lực mạnh tại Thôn Triều An, gia chủ Trương Hạ là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, ngang hàng với Mã gia chủ Mã Triêu, người cũng là tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Hai gia tộc này vốn đã sẵn mâu thuẫn sâu sắc trong chuyện làm ăn, tranh giành quyền thu mua dược liệu và linh mộc từ núi Thanh Mộc. Từ đó kéo theo mâu thuẫn giữa nô bộc của hai nhà ngày càng gia tăng, hiềm khích nhỏ cũng có thể trở thành lý do để ra tay độc ác.
Chuyện như hôm nay, không phải chưa từng xảy ra.
A Hưng siết chặt nắm tay:
- Nếu không đến kịp, sợ rằng Cẩu Tử sẽ bị bọn chúng đánh đến tàn phế.
Không cần nói thêm nữa.
Minh Long gật đầu một cái, ánh mắt trở nên trầm ổn như mặt nước trước cơn giông.
- Dẫn đường.
...
Lúc Minh Long và A Hưng chạy đến, sắc trời đã ngả về xám nhạt.
Tiếng đánh đấm, tiếng chân đá vang vọng lẫn trong tiếng cười cợt của mấy gã trai trẻ.
Dưới tán cây mộc lan già, một thiếu niên gầy còm nằm sóng soài trên đất, mặt mũi tím bầm, máu rỉ ra từ khóe môi, hai tay ôm lấy đầu, run rẩy không dám ngẩng lên. Trên người hắn là một bộ áo vải lam rách nát, vai áo bị xé toạc, phía sau lưng lấm lem bùn đất và cả dấu giày vừa giẫm qua.
Bên cạnh là năm gã nô bộc mặc áo xám nhạt, vải dày hơn, được may cẩn thận hơn áo vải Mã gia. Trên tay bọn chúng cầm gậy gộc, có kẻ cười khẩy, có kẻ còn đang nhổ nước bọt xuống đất, giọng điệu coi khinh.
Kẻ đứng đầu bọn chúng là một tên cao gầy, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt hẹp dài, khóe miệng kéo lên thành một nét cười khinh miệt cố hữu. Tay hắn cầm một cây gậy gỗ đen nhánh, thân gậy khắc vài phù văn sơ lược, ánh lên tia linh quang mờ mờ. Ánh mắt hắn liếc xuống kẻ đang quằn quại dưới chân mình, rồi ngẩng đầu lên, cất tiếng đều đều, giọng điệu có phần lười nhác:
- Mấy con chó Mã gia các ngươi cũng to gan thật. Đất khu rừng trúc này đã được Trương quản gia đánh dấu từ đầu tháng, vậy mà hôm nay lại dám phái người đi cắt củi? Là không hiểu quy củ, hay là muốn chết?
Một kẻ bên cạnh cười cợt chen lời:
- Nghe đâu gần đây Mã gia thu không đủ gỗ làm khung thuốc, liền thả chó đi lang thang gặm đại. Ai ngờ xui xẻo vấp phải rìa rừng của Trương gia chúng ta.
Tên đầu lĩnh vẫn tiếp tục nói, giọng không đổi, mắt không thèm nhìn Tiểu Cẩu Tử lấy một lần:
- Ta nghe Mã gia cũng có mấy lão tu sĩ, đáng tiếc chỉ giỏi ngồi im mà đàm đạo. Đám nô dưới trướng thì hèn nhát, yếu đuối như vậy, cũng đáng bị người ta dẫm lên đầu.
Tiếng cười khẩy vang lên tứ phía.
Minh Long bước ra khỏi bụi cây, A Hưng đi bên cạnh hắn, vừa thở vừa gằn từng tiếng:
- Dừng tay.
Câu nói ấy vang lên rất rõ, khiến cả năm tên Trương gia nô bộc đều quay đầu.
Tên đầu lĩnh nhíu mày, ánh mắt lướt một vòng rồi dừng lại trên người Minh Long.
- Ồ? Ta còn tưởng ai. Là A Long và A Hưng của Mã gia à? Hai kẻ suốt ngày bưng trà đổ nước, bốc vác kéo gỗ, hôm nay cũng có can đảm mở miệng cản người?
Gã cười nhẹ, quay sang đồng bọn sau lưng:
- Các ngươi xem, Mã gia đúng là không còn ai dùng được. Một thằng phế vật bị đánh chưa đủ, lại cho thêm hai thằng phế vật khác tới góp vui.
Một tên khác chen vào, cười cợt:
- Ta nghe A Long chỉ biết gánh củi, tới nổi hai vai lúc nào cũng lưng tròng đầy vết sẹo, không biết hôm nay học được thần công nào mà lại dám lớn tiếng.
Tiểu Lộc Tử - tên đầu lĩnh hạ gậy xuống đất, đầu gậy chạm đá, phát ra một tiếng cộc khô khốc. Gã nheo mắt, nhìn Minh Long, giọng thấp đi vài phần:
- Ta nhớ ngươi, A Long. Ba tháng trước còn quỳ dưới giếng nước vì phạm quy, bị đánh đến gãy xương sườn mà không dám ho một tiếng. Giờ lớn gan đến mức đến đây cản đường Trương gia?
Minh Long không trả lời ngay. Hắn nhìn lướt qua Tiểu Cẩu Tử nằm co quắp dưới đất, đôi mắt nhắm nghiền, lưng khẽ run.
Rồi hắn mới dừng ánh mắt trên Tiểu Lộc Tử, chậm rãi cất lời, giọng không cao, nhưng từng chữ rõ ràng:
- Ngươi muốn đánh người, thì đánh ta. Hắn đã không còn sức. Đánh thêm nữa thì cũng chẳng thể hiện được điều gì.
Tiểu Lộc Tử cong môi, ánh mắt lóe một tia lạnh:
- Đánh ngươi? Đương nhiên là sẽ đánh. Nhưng mà ta muốn đánh kẻ nào yếu nhất trước, như vậy mới có cảm giác... thắng thế.
Minh Long siết chặt bàn tay, ánh mắt không rời Tiểu Lộc Tử.
Tiếng cười nhạo của đám Trương gia nô bộc còn chưa dứt thì trong đầu Minh Long, bỗng vang lên một âm thanh trầm đục, máy móc, không lẫn vào đâu được.
*[Đinh!]
[Hệ Thống Lạc Hồng kích hoạt nhiệm vụ mở đầu.]
[Ký chủ lần đầu bước chân vào con đường tu luyện, đã khai mở đan điền, thức tỉnh bản mệnh lôi thuộc tính.]
[Thử thách: đánh bại một tu sĩ đồng cấp trong tình huống thực chiến.]
[Yêu cầu: đánh bại tu sĩ Luyện Khí trung kỳ - Tiểu Lộc Tử.]
[Phần thưởng: một lần triệu hoán vũ kỹ ngẫu nhiên.]
[Thất bại: hệ thống lập tức hủy bỏ liên kết, tìm kiếm ký chủ mới.]
Âm thanh dứt, không gian trong đầu hắn lại trở nên yên tĩnh như cũ. Không ai xung quanh hay biết điều gì vừa xảy ra, ánh mắt hắn lấp lóe.
- Ồ! Vậy thì thử xem.


0 Bình luận