Chuyến đi xem hòa nhạc trở thành một bước ngoặt thầm lặng trong cuộc sống của Minh Khánh An. Không phải loại bước ngoặt ầm ĩ với những quyết định lớn hay thay đổi đột ngột. Mà là kiểu thay đổi nhỏ nhoi, len lỏi vào từng chi tiết của cuộc sống hàng ngày.
Những ngày sau đó, anh và Bảo Vy vẫn gặp nhau như thường. Vẫn những cuộc gọi điện thoại buổi trưa để hỏi han công việc. Vẫn những lần cô ghé qua căn hộ mang theo đồ ăn hoặc chỉ đơn giản là để nói chuyện. Vẫn những câu trêu chọc quen thuộc và tiếng cười rộn rã.
Nhưng giờ đây, trong mỗi lần gặp nhau, có một sự ý tứ mới. Những câu nói đùa vẫn còn đó, nhưng xen kẽ là những khoảng lặng nhẹ nhàng, những cái nhìn kéo dài hơn bình thường. Minh Khánh An thấy mình chú ý đến những điều từng qua mắt mà chưa bao giờ để tâm. Cách Bảo Vy cười khi nghe chuyện vui, nụ cười mở rộng từ từ rồi bùng nổ thành tiếng cười giòn tan. Cách cô nhíu mày khi tập trung suy nghĩ, tạo nên một nếp nhỏ giữa hai hàng lông mày. Cách cô vô thức xoay chiếc nhẫn bạc ở ngón tay khi lo lắng.
Thỉnh thoảng, trong lúc làm việc, anh lại nhận ra mình đang nghĩ về cô. Nghĩ về ánh mắt cô lúc ở nhà hát, khi anh vén tóc cho cô. Nghĩ về cảm giác ấm áp lan tỏa khi nhìn thấy cô xuất hiện trước cửa. Nghĩ về giọng cười của cô vang lên trong căn hộ, khiến không gian đột nhiên trở nên sinh động.
Những suy nghĩ này làm anh bối rối. Suốt nhiều năm qua, Bảo Vy chỉ là cô bạn thân đáng tin cậy, người luôn ở bên anh trong những lúc khó khăn. Giờ đây, có thứ gì đó khác đang len lỏi vào mối quan hệ ấy. Thứ gì đó ấm áp và rung động, nhưng cũng đầy bất an.
-----
Mai An, với đôi mắt tinh tường của một người nghệ sĩ, nhận ra sự thay đổi ấy từ rất sớm.
Buổi tối hôm đó, Bảo Vy ghé qua với một túi trái cây tươi. "Hôm nay đi qua chợ thấy cam nên mua về cho hai anh em cậu này." Cô đặt túi lên bàn, lôi ra những quả cam vàng óng, tròn đều.
"Cảm ơn cậu." Minh Khánh An đứng dậy, đi lấy dao và thớt. "Ngồi nghỉ đi, tớ gọt cho."
Mai An quan sát cách anh cẩn thận rửa dao, chọn quả cam đẹp nhất để gọt. Cách anh chia từng múi cam ra đĩa nhỏ, để riêng những múi đẹp nhất cho Bảo Vy. Động tác tự nhiên, nhưng chứa đựng sự quan tâm đặc biệt.
"Ăn thử xem ngon không," anh đưa đĩa cam cho cô, ngón tay vô thực chạm nhẹ vào tay cô khi trao đĩa.
"Ngon lắm!" Bảo Vy cắn một múi, nước cam chảy ra góc miệng. "Ngọt vừa phải, không bị chua."
Anh mỉm cười, mắt nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. "Vậy là tốt rồi."
Bảo Vy kể về những chuyện vặt trong ngày. Về cô đồng nghiệp mới hay đến muộn nhưng luôn có lý do thuyết phục. Về người sếp thích uống cà phê đắt tiền nhưng lại tiết kiệm từng tờ giấy in. Về con mèo hoang ở dưới tầng trệt luôn chạy trốn mỗi khi có người cho ăn.
Minh Khánh An lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt câu hỏi hoặc bình luận. Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn bình thường, cách anh nhìn cô cũng khác. Không còn là cái nhìn thản nhiên của bạn bè, mà có gì đó sâu sắc, ấm áp hơn.
"Thôi tớ về đây," Bảo Vy đứng dậy sau khi ăn hết cam. "Ngày mai còn phải dậy sớm, mệt quá đi mất."
"Cẩn thận nhé." Anh đưa cô ra cửa. "Có gì gọi tớ."
"Biết rồi." Cô vẫy tay chào. "Tớ đi đây."
Anh đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng cô biến mất trong hành lang. Đứng lâu hơn cần thiết, như muốn giữ lại hình ảnh cuối cùng.
Mai An quan sát tất cả từ sofa, một nụ cười hiểu ý nở trên môi.
"Cũng biết lựa chọn ghê ha, chị ấy thật sự là cô gái tốt đó," cô đột nhiên nói khi anh quay lại.
Minh Khánh An giật mình. "Ai cơ?"
"Chị Bảo Vy." Cô gấp laptop lại, nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch. "Mạnh mẽ, thông minh, thẳng thắn, và rất quan tâm đến anh."
"Bọn anh chỉ là bạn thân thôi mà." Anh ngồi xuống ghế, có vẻ bối rối. Nhưng ngay khi nói ra, anh cũng không chắc lắm về điều mình vừa khẳng định.
"Tình bạn cũng có nhiều loại lắm anh ơi." Mai An đứng dậy, chuẩn bị về phòng. "Em nghĩ loại tình bạn của hai người sắp được 'upgrade' rồi đấy."
Cô không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ vai anh rồi bước vào phòng ngủ, để lại Minh Khánh An ngồi một mình trong phòng khách với những suy tư rối bời.
-----
Anh đứng dậy, bước ra ban công. Thành phố đã lên đèn, những ánh sáng vàng óng từ các cửa sổ tạo nên một bức tranh đêm quen thuộc. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm từ những chậu hoa cô và anh trồng.
Trong đầu anh, những suy nghĩ cứ quanh quẩn không ngừng.
Anh nghĩ về Đặng Bảo Dương. Chương buồn đó đã được khép lại hoàn toàn. Gặp cô ấy lần cuối, nói những lời cần phải nói, anh cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát. Không còn cảm giác tội lỗi. Không còn những câu hỏi day dứt. Chỉ là sự bình yên và chấp nhận.
Anh nghĩ về Mai An. Cô bạn đặc biệt này đã xuất hiện vào đúng lúc anh cần nhất, như một phép màu. Cô đã giúp anh nhìn nhận lại bản thân, tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Những cuộc trò chuyện với cô mở ra những góc nhìn mới, những cách hiểu khác về thế giới và về chính mình. Cô như một tấm gương, phản chiếu lại những mặt tốt của anh mà anh đã quên mất.
Và rồi anh nghĩ về Bảo Vy.
Cô bạn thân đã ở bên anh suốt bao nhiêu năm qua. Từ những ngày đại học với những buổi học nhóm kéo dài đến tận khuya. Những lần cùng nhau đi du lịch, cùng khám phá những quán ăn mới, cùng xem phim và tranh cãi về cốt truyện. Những lúc anh gặp khó khăn trong công việc, cô luôn ở đó để lắng nghe, để động viên, để đưa ra lời khuyên thực tế.
Và trong những tháng ngày đen tối nhất vừa qua, khi anh chìm trong tuyệt vọng sau việc chia tay, Bảo Vy chưa bao giờ bỏ rơi anh. Dù anh cáu kỉnh, dù anh tránh né, cô vẫn kiên trì quan tâm. Nấu ăn cho anh khi anh ốm. Gọi điện hỏi thăm khi anh không liên lạc. Kéo anh đi xem nhạc để anh quên đi những suy tư.
Giờ đây, khi nhìn lại, anh nhận ra tất cả những điều đó không chỉ đơn thuần là tình bạn. Có một sự quan tâm sâu sắc hơn, một sự gắn kết đặc biệt mà anh đã không nhận ra, hoặc có lẽ không dám nhận ra.
Và đêm hôm đó ở nhà hát, khi anh vô thức vén tóc cho cô, anh đã cảm nhận được điều gì đó mới mẻ. Không phải chỉ là cảm giác bạn bè. Mà là thứ gì đó ấm áp hơn, sâu sắc hơn, rung động hơn.
-----
Những ngày tiếp theo, Minh Khánh An cứ mãi suy nghĩ về điều này. Trong lúc làm việc, anh thấy mình thường xuyên lơ đãng. Nhìn ra cửa sổ, anh tự hỏi không biết giờ này Bảo Vy đang làm gì. Có phải cô cũng nghĩ về anh như anh đang nghĩ về cô không?
Có những lúc anh cầm điện thoại lên định gọi cho cô, chỉ để nghe giọng nói của cô. Nhưng rồi lại đặt xuống, không biết nên nói gì. Những cuộc trò chuyện trước đây tự nhiên giờ đây lại trở nên khó khăn. Anh sợ cô nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh, sợ cô đoán ra những suy tư trong đầu anh.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy," Mai An nói trong một buổi tối, khi thấy anh ngồi trầm ngâm bên cửa sổ. "Có điều gì khó hiểu lắm à?"
"Không phải khó hiểu," anh quay lại nhìn cô. "Mà là… em có bao giờ cảm thấy bối rối về cảm xúc của mình không?"
"Thường xuyên chứ." Cô cười. "Đó là dấu hiệu của sự trưởng thành đấy. Khi ta bắt đầu nhìn nhận lại những thứ quen thuộc theo một cách mới."
"Vậy em nghĩ anh nên làm gì?"
"Theo trái tim." Câu trả lời đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. "Đôi khi ta suy nghĩ quá nhiều, lại quên mất cảm nhận thực sự của bản thân."
Anh gật đầu, nhưng vẫn còn băn khoăn. Theo trái tim nghe có vẻ dễ dàng, nhưng khi trái tim mình đang rối bời thì sao?
-----
Cuối tuần đó, Bảo Vy gọi điện rủ anh đi uống cà phê. "Có một quán mới mở gần công viên Thống Nhất, vừa lướt thấy clip review của Duyên My trên TikTok này. Cậu có rảnh không?"
"Có." Anh đáp gần như ngay lập tức, khiến bản thân cũng bất ngờ. "Mấy giờ gặp thế?"
"Hai giờ chiều nhé. Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
Khi cúp máy, anh thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Chỉ là đi uống cà phê với bạn thôi, sao anh lại lo lắng như vậy?
Anh đứng trước tủ đồ, cân nhắc nên mặc gì. Chiếc áo sơ mi xanh navy mà Mai An mua cho anh? Hay chiếc áo thun trắng đơn giản? Cuối cùng anh chọn áo sơ mi, với lý do "trông lịch sự hơn".
Khi chuẩn bị ra khỏi nhà, Mai An nhìn anh rồi cười. "Đi đâu mà chỉn chu vậy kìa?"
"Giật mình! Chỉ là đi uống cà phê với Bảo Vy thôi mà."
"À." Cô gật đầu, nụ cười càng rộng hơn. "Vui vẻ nhé."
Có điều gì đó trong giọng cô khiến anh cảm thấy như cô biết nhiều hơn những gì cô nói ra. Nhưng anh không hỏi thêm, chỉ vẫy tay chào và bước ra khỏi cửa.
-----
Quán cà phê nằm trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh, thiết kế theo phong cách tối giản với những bức tường gạch trần và ánh sáng vàng ấm. Bảo Vy đã đến trước, ngồi ở một góc gần cửa sổ, tay lướt điện thoại.
Khi thấy anh, cô vẫy tay chào. "Đây này! Nhìn đi tận đâu đấy."
Anh bước đến, ngồi xuống ghế đối diện. Lần đầu tiên sau nhiều năm bạn bè, anh cảm thấy hơi ngượng ngùng khi ngồi một mình với cô trong không gian riêng tư như thế này.
"Cậu gọi gì?" Cô đưa menu cho anh. "Duyên My nói cà phê cold brew ở đây ngon lắm."
"Vậy thì tớ thử cái đó." Anh nhận menu, nhưng mắt lại nhìn cô nhiều hơn nhìn danh sách đồ uống.
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu be, tóc buộc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng. Ánh nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên khuôn mặt cô. Anh thấy mình đang nhìn cô với ánh mắt khác, như lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp của cô.
"Sao vậy?" Cô nhận ra anh đang nhìn mình. "Có gì lạ à?"
"Không." Anh vội quay mắt đi. "Chỉ là… cậu hôm nay trông hơi khác."
"K-khác sao?"
"Đẹp hơn." Câu nói tuôn ra một cách tự nhiên, khiến cả hai đều bất ngờ.
Bảo Vy đỏ mặt, cười ngượng nghịu. "Tớ vẫn thế mà."
"Có thể là tớ mới nhận ra thôi."
Khoảng lặng ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt trong không khí xung quanh, nhưng không ai dám nói ra.
Nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, phá vỡ khoảnh khắc căng thẳng ngọt ngào ấy. Họ bắt đầu nói chuyện về những chủ đề quen thuộc - công việc, bạn bè, những kế hoạch cuối tuần. Nhưng ngay cả trong những câu chuyện thường ngày, cũng có một sắc thái mới. Những cái nhìn kéo dài hơn. Những nụ cười dịu dàng hơn. Những khoảng lặng có ý nghĩa hơn.
"Cậu thay đổi nhiều đấy," Bảo Vy nói sau một lúc. "Từ ngày ở nhà hát lớn."
"Nhờ có những người quan tâm đến tớ." Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Nhất là cậu."
Lời nói chân thành ấy khiến Bảo Vy cảm động. Thời gian qua, cô lo lắng cho anh, vì sợ anh làm điều gì đó ngu ngốc. Giờ đây, nhìn thấy anh trở lại với cuộc sống, cô cảm thấy như một gánh nặng lớn được cởi bỏ.
"Đó là điều tớ phải làm," cô nói nhẹ. "Chúng ta là bạn thân mà."
"Chỉ là bạn thân thôi sao?"
Câu hỏi bất ngờ khiến cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt anh, cô thấy một điều gì đó mà cô chưa từng thấy trước đây. Một sự ấm áp, một sự quan tâm sâu sắc hơn tình bạn.
"Tớ…" Cô lắp bắp, không biết phải trả lời như thế nao.
"Xin lỗi xin lỗi," anh vội nói. "Tớ không nên hỏi vậy."
"Không sao." Cô lắc đầu. "Chỉ là… tớ cũng đang bối rối về những cảm xúc này."
Sự thành thật của cô khiến anh bất ngờ. Vậy ra cô cũng cảm nhận được sự thay đổi giữa họ.
Họ ngồi đó, trong quán cà phê nhỏ với ánh nắng chiều dịu dàng, cùng đối mặt với những cảm xúc mới mẻ và phức tạp. Không ai nói gì thêm, nhưng cả hai đều hiểu rằng tình bạn nhiều năm của họ đang dần chuyển mình thành một thứ gì đó khác. Thứ gì đó đẹp đẽ hơn, sâu sắc hơn, nhưng cũng đầy thách thức hơn.
Cuộc sống của Minh Khánh An, sau khi chạm đến đáy của tuyệt vọng, giờ đây đang mở ra những cánh cửa mới. Và lần này, anh không còn sợ hãi. Anh sẵn sàng khám phá con đường phía trước, dù không biết nó sẽ dẫn đến đâu.


0 Bình luận