Quán cà phê The Book Nest nằm trên một con phố nhỏ yên tĩnh, đúng như tên gọi của nó. Không gian bên trong được bao phủ bởi những giá sách cao đến tận trần, ánh sáng vàng dịu và mùi cà phê rang xay thoang thoảng. Một nơi hoàn hảo cho những cuộc trò chuyện cần sự riêng tư và chân thành.
Minh Khánh An đến sớm mười lăm phút. Anh có thói quen khi gặp những tình huống quan trọng - luôn cần một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý, để ngồi yên và suy nghĩ lần cuối trước khi đối mặt với những gì sắp xảy ra.
Anh chọn một chiếc bàn ở góc khuất, gần cửa sổ nhưng tách biệt khỏi những bàn khác. Gọi một ly cà phê đen không đường - vị đắng của cà phê giúp anh giữ được sự tỉnh táo, không để cảm xúc cuốn phăng lý trí.
Anh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy những cảm xúc hỗn độn. Trên con phố nhỏ này, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường - những người đi làm về, những bà mẹ đưa con đi học, những ông già đi tập thể dục. Tất cả đều có vẻ yên bình và đơn giản.
Anh nhớ lại những ngày đầu tiên họ yêu nhau - những cuộc hẹn hò ngọt ngào, những lời hứa hẹn ngây thơ về tương lai, những khoảnh khắc hạnh phúc mà lúc đó anh tưởng sẽ kéo dài mãi mãi. Một nỗi buồn man mác dâng lên, nhưng không còn là sự day dứt tội lỗi như trước. Nó là sự nuối tiếc nhẹ nhàng cho một câu chuyện đã có thể rất đẹp, nhưng lại kết thúc một cách dở dang.
-----
Đúng ba giờ, tiếng chuông cửa reo và Đặng Bảo Dương bước vào.
Cô vẫn như vậy. Xinh đẹp, năng động, với mái tóc xoăn nhẹ và dáng đi tự tin đặc trưng. Cô mặc một chiếc váy hoa đơn giản màu be, trông rất thanh lịch và phù hợp với không gian cổ điển của quán cà phê.
Nhưng hôm nay, có gì đó khác. Nụ cười thường trực trên môi cô có phần gượng gạo, và trong đôi mắt có một chút dè chừng - như của một người đang chuẩn bị cho một cuộc đối thoại khó khăn.
Khi nhìn thấy anh, cô khẽ gật đầu rồi bước tới, tư thế vẫn thanh lịch nhưng không còn sự tự nhiên của những lần gặp trước.
"Chào anh." cô nói, ngồi xuống ghế đối diện. Giọng cô lịch sự nhưng có chút xa cách.
"Chào em," anh đáp. "Cảm ơn em đã đến. Anh biết cuộc gặp này có thể không dễ chịu cho em."
"Em cũng nghĩ chúng ta cần nói chuyện," cô nói thẳng, không lãng phí thời gian với những câu chuyện phiếm. "Thật ra, hôm qua mẹ anh đã gọi cho em."
-----
Minh Khánh An sững người như bị ai đó tát một cái. Cảm giác như toàn bộ kịch bản anh đã chuẩn bị trong đầu vừa bị xáo trộn.
"Mẹ anh… gọi cho em?"
"Đúng vậy," Bảo Dương đáp, tay cô khuấy nhẹ ly trà chanh mà cô vừa gọi. "Bác ấy rất lo lắng. Bác có kể về việc ghé qua nhà anh hôm Chủ Nhật… và gặp một cô gái khác ở đó."
Cô ngừng khuấy, nhìn thẳng vào mắt anh. "Bác hỏi em có biết chuyện gì không, có phải hai đứa đã cãi nhau không. Lúc đó em mới hiểu tại sao anh lại im lặng suốt thời gian qua."
Cô dừng lại, hít một hơi nhẹ. "Em đã nghĩ vấn đề là ở em. Nghĩ rằng em đã làm gì đó sai, hoặc em không đủ tốt. Nhưng có vẻ như… anh đã có người khác từ trước. Và em chỉ là người cuối cùng biết về điều đó."
Lời nói của cô mang một sự tổn thương rõ ràng, nhưng cũng có một chút thất vọng sâu sắc. Cô không tức giận hay la hét, mà chỉ buồn vì sự thật mà cô nghĩ mình đã khám phá ra.
Lời giải thích của anh với bố mẹ - dù xuất phát từ thiện ý - đã vô tình tạo ra một sự hiểu lầm khác cho cô.
-----
"Không, không phải như vậy," anh vội vàng nói, cảm giác cần phải đính chính ngay lập tức trước khi hiểu lầm này đi quá xa. "Anh hẹn gặp em hôm nay chính là để giải thích rõ mọi chuyện. Em là người đầu tiên anh muốn nói thật, chứ không phải người cuối cùng biết sự thật."
Anh ngồi thẳng người, đặt hai tay lên bàn - một tư thế nghiêm túc và cởi mở. "Dương, anh xin lỗi vì đã để em phải suy nghĩ những điều đó. Anh xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Anh xin lỗi vì đã là một người bạn trai tồi tệ trong suốt thời gian qua."
Sự chân thành trong giọng nói của anh - không phải chỉ là lời xin lỗi thường thấy, mà là sự thú nhận sâu sắc về lỗi lầm - khiến Bảo Dương hơi bất ngờ. Cô im lặng, chờ đợi anh nói tiếp.
Anh hít một hơi sâu, cảm nhận vị đắng của cà phê còn đọng lại trong miệng, rồi bắt đầu lời thú nhận mà anh đã diễn tập trong đầu suốt đêm qua.
"Sự thật là, suốt hơn tháng qua, anh đã không ổn một chút nào. Công việc của anh gặp vấn đề lớn, dự án tâm huyết nhất của anh thất bại hoàn toàn. Anh cảm thấy mình là một kẻ vô dụng, mất hết phương hướng trong cuộc sống."
Anh nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình, những ngón tay đan vào nhau đến mức các đốt ngón trắng bệch. "Và thay vì chia sẻ với em, thay vì tìm cách giải quyết một cách tích cực, anh lại chọn cách thu mình lại như con ốc sên. Anh dựng lên một bức tường vô hình, đẩy em ra xa khỏi cuộc sống của mình."
-----
"Anh trở nên cáu kỉnh với em vì những lý do vô lý. Vô tâm với cảm xúc của em. Anh đã ở đó, ngồi bên cạnh em, nhưng lại không thực sự có mặt ở đó. Tâm trí anh cứ lang thang trong những suy nghĩ tiêu cực, trong sự tự thương hại."
Anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt đầy hối lỗi. "Anh đã để em phải cô đơn ngay trong chính mối quan hệ của chúng ta. Em cố gắng nói chuyện với anh, cố gắng hiểu anh, nhưng anh lại càng co quắp lại như một con nhím đầy gai."
"Cái hố mà anh tự đào cho mình quá sâu, và thay vì tìm cách trèo lên, anh lại ích kỷ muốn kéo cả em xuống cùng. Em nói em mệt mỏi là hoàn toàn đúng. Ở bên một người như anh lúc đó chắc chắn là rất mệt mỏi và tuyệt vọng."
Khi anh dứt lời, căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng từ loa và tiếng động cơ xe từ xa xa vọng về. Anh mới dám ngẩng lên nhìn cô.
Anh thấy mắt cô đỏ hoe, không phải vì tức giận mà vì một sự thấu hiểu và nỗi buồn sâu sắc. Có lẽ lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy được con người thật của anh - không phải qua những hành động xa cách, mà qua những lời thú nhận chân thành.
-----
"Tại sao anh không nói với em sớm hơn?" cô hỏi, giọng khàn đi vì cảm xúc. "Tại sao anh lại chọn cách chịu đựng một mình? Em đã luôn ở đó, sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng ở bên cạnh anh."
Cô lấy một tờ giấy ăn, khẽ chấm vào khóe mắt. "Suốt thời gian đó, em luôn nghĩ rằng vấn đề là ở em. Rằng em đã làm gì sai, rằng em không đủ tốt, không đủ thấu hiểu, không đủ kiên nhẫn để yêu anh. Em đã tự trách mình rất nhiều."
"Không, em không sai gì cả," anh vội nói, cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát dao. "Em là một người tuyệt vời, Bảo Dương. Em kiên nhẫn, hiểu biết, độ lượng. Chính vì em quá tốt nên anh lại càng cảm thấy tự ti và mặc cảm."
Anh ngừng lại, cố gắng tìm từ ngữ chính xác để diễn tả. "Anh không dám để em thấy con người thất bại của anh. Anh sợ em sẽ thất vọng, sẽ rời bỏ anh. Nhưng rồi chính sự sợ hãi đó lại khiến anh đẩy em ra xa, và cuối cùng em cũng rời bỏ anh thật. Đó là một vòng luẩn quẩn mà anh tự tạo ra."
-----
Bảo Dương thở dài, một hơi thở dài mang theo cả sự mệt mỏi và giải thoát. "Em đã rất cô đơn, An ạ. Em đã cố gắng đến mức kiệt sức. Cố gắng làm anh vui, cố gắng kéo anh ra khỏi thế giới u tối đó, nhưng mọi nỗ lực của em đều như đâm vào một bức tường không thể phá vỡ."
"Em cảm thấy mình đang yêu một cái bóng ma, một con người mà em không thể chạm đến hay hiểu được. Và em không thể tiếp tục cuộc sống như vậy nữa. Em cũng cần được yêu thương và quan tâm, không chỉ là người cho đi mãi."
"Anh hiểu," anh nói, giọng nghẹn lại vì cảm xúc. "Anh thực sự xin lỗi vì đã làm em phải trải qua những cảm giác đó. Em xứng đáng có được một tình yêu tốt đẹp hơn, một người bạn trai biết cách trân trọng em."
Họ im lặng một lúc lâu. Những sự thật cần thiết đã được nói ra. Những hiểu lầm nhiều tháng qua đã được gỡ bỏ. Không khí giữa họ dần trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể một gánh nặng đã được cởi bỏ.
-----
"Vậy… cô gái kia," Bảo Dương ngập ngừng hỏi, giọng không còn mang tính buộc tội. "Thực sự chỉ là bạn?"
"Đúng vậy," anh gật đầu không do dự. "Cậu ấy tên Mai An, là nhà thiết kế từ Đà Lạt ra Hà Nội. Cậu ấy chỉ là một người bạn tốt - người đã xuất hiện đúng lúc anh cần nhất, khi anh đang ở điểm thấp nhất của cuộc đời."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Cậu ấy hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện của chúng ta. Chúng ta có vấn đề từ trước khi Mai An xuất hiện, và ngay cả khi cậu ấy không tồn tại thì chúng ta vẫn sẽ đi đến kết quả này thôi."
Bảo Dương nhìn anh một lúc lâu, như thể đang đánh giá sự chân thành trong lời nói của anh. Rồi cô gật đầu, một nụ cười buồn nhưng thanh thản nở trên môi.
"Vậy thì tốt. Ít nhất thì anh cũng đã không còn một mình nữa. Em vui vì điều đó."
Cô quan sát anh kỹ hơn. "Trông anh hôm nay… khác hẳn so với những lần gặp cuối. Trông anh đã tươi tỉnh hơn nhiều rồi. Có vẻ như anh đã tìm được cách để vượt qua giai đoạn khó khăn đó
"Cảm ơn em," anh nói. "Và em cũng vậy. Em trông rạng rỡ hơn nhiều."
-----
Bảo Dương nhìn đồng hồ, rồi nhẹ nhàng đứng dậy. "Em nghĩ chúng ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi."
Cô chìa tay ra với một nụ cười chân thành - không phải nụ cười gượng ép của người đang đau khổ, mà là nụ cười của người đã hiểu và đã tha thứ.
"Chúc anh mọi điều tốt đẹp, Khánh An. Chúc anh tìm được hạnh phúc thật sự."
Minh Khánh An đứng dậy, bắt lấy tay cô. Bàn tay cô vẫn ấm áp như trong ký ức của anh, nhưng giờ đây nó mang một ý nghĩa khác - không phải của sự gắn bó, mà của sự chia tay văn minh.
"Em cũng vậy nhé, Bảo Dương. Hãy tìm một người xứng đáng với em, người có thể cùng em tiến về phía trước thay vì kéo em xuống như anh đã làm."
Cô gật đầu, bóp nhẹ tay anh lần cuối, rồi quay người bước về phía cửa. Bóng lưng của cô nhỏ dần trong ánh nắng chiều rồi khuất sau cánh cửa quán cà phê.
Vậy là đã hết. Một chương quan trọng trong cuộc đời anh đã chính thức khép lại - không với tiếng đóng sầm ầm của cửa, mà với tiếng click nhẹ nhàng của một cánh cửa đóng lại một cách tự nhiên.
-----
Minh Khánh An đi bộ về nhà trong ánh nắng chiều vàng ươm của Hà Nội. Anh không cảm thấy vui sướng hay nhẹ nhõm một cách quá mức. Anh chỉ cảm thấy một sự trống rỗng, nhưng là một sự trống rỗng thanh thản, như căn phòng vừa được dọn dẹp sạch sẽ.
Nỗi buồn vẫn còn đó - buồn cho những gì đã mất, buồn cho những gì có thể đã có. Nhưng cảm giác tội lỗi đã biến mất hoàn toàn. Anh đã làm điều đúng đắn. Anh đã trả lại cho Bảo Dương sự công bằng mà cô xứng đáng, và trả lại cho chính mình sự tự do khỏi những ràng buộc của quá khứ.
Con đường về nhà trở nên quen thuộc và ấm áp. Những cái cây bên đường, những ngôi nhà nhỏ, những tiếng ồn quen thuộc của thành phố - tất cả đều có vẻ thân thiện hơn, như thể đang chào đón anh về với cuộc sống mới.
Khi anh về đến căn hộ 1106, Mai Khánh An đang ngồi ở bàn làm việc, say sưa với những bản thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập "Parallel Lives"của mình. Ánh nắng chiều chiếu vào tạo nên một bức tranh yên bình.
Nghe tiếng cửa mở, cô ngẩng lên. Cô không hỏi "mọi chuyện thế nào rồi?" hay "cậu ấy có ổn không?". Cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt hiểu biết, chờ đợi anh tự chia sẻ.
Anh bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, cảm thấy một sự mệt mỏi dễ chịu - như sau một ngày làm việc có ý nghĩa.
Anh nhìn cô, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh mỉm cười một nụ cười thật sự, không một chút gánh nặng hay bóng tối.
"Xong rồi." anh nói.
-----
Chỉ hai từ đơn giản. Nhưng nó chứa đựng cả một sự kết thúc và một sự khởi đầu mới. Nó nói lên việc anh đã tự tay dọn dẹp sạch sẽ quá khứ của mình, đã hoàn thành trách nhiệm cuối cùng với những gì đã qua, và đã sẵn sàng để bước tiếp vào tương lai.
Mai Khánh An cũng mỉm cười đáp lại - một nụ cười hiểu biết và chia sẻ niềm vui. Cô không cần hỏi chi tiết, không cần biết cuộc trò chuyện diễn ra như thế nào. Cô chỉ cần nhìn ánh mắt của anh để biết rằng anh đã thành công trong việc đóng lại một chương cũ một cách đàng hoàng.
Trong không gian yên tĩnh của căn hộ, họ ngồi đó, nhìn nhau trong sự im lặng thoải mái. Hai con người đã từng tan vỡ theo những cách khác nhau, giờ đây đang cùng nhau xây dựng lại cuộc đời mình, từng ngày một, từng bước một.
Con đường phía trước vẫn còn dài và đầy thử thách. Nhưng họ biết rằng, chỉ cần có nhau ở bên cạnh, họ sẽ không còn phải sợ hãi những gì tương lai mang lại nữa.


1 Bình luận