Khánh An
Dyah Dofamin; Notaclone
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 - Realize Dreams

Chương 21.5 - Ngày Quốc Khánh

2 Bình luận - Độ dài: 1,985 từ - Cập nhật:

Buổi sáng ngày Quốc Khánh, Hà Nội thức dậy trong bầu không khí khác hẳn. Sự hối hả thường ngày nhường chỗ cho niềm rộn ràng, hân hoan. Từ ban công căn hộ 1106, có thể nghe thấy tiếng loa phát thanh vang vọng những bài ca cách mạng hùng tráng, và nhìn thấy những lá cờ đỏ sao vàng nhỏ xinh được treo trên gần như mọi mái nhà.

Nhưng bên trong căn hộ, lại là sự bình yên của hai kẻ lười biếng.

Minh Khánh An không ngồi trước màn hình máy tính. Anh nằm dài trên sofa, tay cầm cuốn sách dày về trí tuệ nhân tạo. Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không chút lo âu về deadline, về những dòng code lỗi hay cuộc họp căng thẳng. Anh chỉ đơn giản đang tận hưởng một ngày nghỉ.

Mai Khánh An ngồi ở bàn ăn, cô chỉ đơn giản là phác thảo vu vơ vào cuốn sổ tay, những hình vẽ không có chủ đích: chậu hương thảo trên ban công, ly cà phê đang bốc khói, gương mặt đang đăm chiêu đọc sách của anh. Cô đang cố ghi lại vẻ đẹp của những điều bình dị, thói quen mà cô đã đánh mất từ lâu.

Họ không có kế hoạch gì cho ngày đại lễ. Có lẽ, đối với hai tâm hồn vừa trải qua quá nhiều biến động, sự bình yên này chính là món quà quý giá nhất. Họ cứ ở bên nhau như vậy, trong im lặng thoải mái, mỗi người chìm trong thế giới riêng nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của người kia.

-----

Sự bình yên đó kéo dài cho đến gần trưa, khi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, phá vỡ không khí tĩnh tại.

Minh Khánh An ngạc nhiên ra mở cửa. Ngay lập tức, một cơn lốc năng lượng ùa vào, mang theo ánh nắng từ bên ngoài.

"Biết ngay mà." Lưu Bảo Vy đứng đó, hai tay chống hông. Cô mặc áo phông trắng đơn giản và quần jean, trông vô cùng năng động. Trên tay là túi đồ ăn vặt khổng lồ.

"Nghỉ lễ mà hai người định biến ngày hôm nay thành ngày của hội người cao tuổi à? Không thể chấp nhận được." cô tuyên bố, bước thẳng vào nhà như thể đây là nhà mình.

Minh Khánh An chỉ biết cười trừ. "Bọn tớ chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi."

"Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi!" Bảo Vy đặt túi đồ ăn xuống bàn. "Định thiền đến hết ngày à? Dậy thay đồ mau! Hôm nay không có ai được phép ở nhà hết!"

Sự nhiệt tình của người bạn thân khiến cả hai Khánh An không thể từ chối. Họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Một ngày lười biếng của họ, xem ra đã bị phá sản rồi.

-----

Không khí ở Bờ Hồ vào dịp Quốc Khánh là trải nghiệm rất đặc trưng của Hà Nội, ai cũng nên một lần cảm nhận.

Dòng người đông như trẩy hội. Người dân từ khắp nơi đổ về, dạo quanh phố đi bộ, ngồi ven hồ, cảm nhận sự nhộn nhịp mà chỉ Hà Nội ngày lễ mới có... Những tà áo dài thướt tha của các cô gái, những chùm bóng bay đủ màu sắc trên tay các em bé, những lá cờ Tổ quốc nhỏ xinh được vẫy trong gió… tất cả tạo nên bức tranh sống động và rực rỡ.

Bảo Vy, đúng vai trò của mình, trở thành hướng dẫn viên du lịch đầy năng lượng. Cô kéo hai người bạn có phần hướng nội đi hết từ góc này đến góc khác.

"Đi ăn kem Tràng Tiền trước đã." cô tuyên bố. "Đến Bờ Hồ mà không đi dạo ăn kem là một tội ác."

Thế là cả ba cùng nhau đứng xếp hàng, mua những que kem mát lạnh. Họ đứng ngay ở vỉa hè, vừa ăn kem vừa nhìn dòng người qua lại.

"Ngon thật, cơ mà... buốt răng quá." Mai Khánh An nói, mắt sáng lên như đứa trẻ. Vị kem vani ngọt ngào, mát lạnh tan trong miệng, niềm vui thật giản dị và chân thật.

"Tớ không ngờ cậu lại thích ăn ngọt thế đấy." Bảo Vy trêu chọc Minh Khánh An. "Cứ tưởng dân IT chỉ thích cà phê đắng thôi chứ."

"Thì… thỉnh thoảng đổi vị một chút." anh đáp, có chút ngượng ngùng. Anh không nói ra rằng, từ khi có Mai Khánh An ở đây, khẩu vị của anh dường như cũng đã trở nên ngọt ngào hơn.

-----

Họ đi dạo quanh hồ, nghe tiếng nhạc xập xình từ những nhóm nhảy đường phố, xem các ông cụ ngồi đánh cờ tướng, và trầm trồ trước những nghệ sĩ nặn tò he.

Mai Khánh An bị cuốn hút bởi tất cả mọi thứ. Cô nhìn ngắm với sự tò mò và niềm vui không che giấu. Đây là lần đầu tiên cô được thực sự "sống" trong một ngày lễ ở thế giới này. Nó ồn ào hơn, náo nhiệt hơn, và cũng có sức sống mãnh liệt hơn so với những ngày lễ ở thế giới của cô.

Cô nhìn những gia đình dắt tay nhau đi dạo, nhìn những cặp đôi đang chụp ảnh cho nhau. Và rồi cô nhìn hai người bạn đang đi bên cạnh mình. Bảo Vy đang hăng hái kể một câu chuyện cười nào đó. Minh Khánh An thì đang lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười.

Trong khoảnh khắc đó, cô không còn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, không còn cảm thấy lạc lõng. Cô cảm thấy mình là một phần của bức tranh này, một phần của niềm vui này.

Khi họ đi ngang qua khu vực vẽ chân dung, Bảo Vy nảy ra ý tưởng. "Này, hay là chúng ta vẽ một bức chung đi!"

"Thôi, chịu chết." Minh Khánh An vội từ chối.

"Vậy thì hai chị em mình vẽ," Bảo Vy nói rồi kéo tay Mai Khánh An lại, không cho cô cơ hội từ chối.

Hai cô gái ngồi xuống, và dưới bàn tay tài hoa của người nghệ sĩ già, hình ảnh của họ dần dần hiện ra trên trang giấy. Một Bảo Vy cá tính, sắc sảo bên cạnh một Mai Khánh An dịu dàng, trầm tư. Sự kết hợp thật lạ lùng nhưng lại vô cùng hài hòa.

Minh Khánh An đứng bên cạnh, lặng lẽ dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc đó - khoảnh khắc của một tình bạn mới đang nảy nở.

-----

Sau buổi chiều đi dạo thấm mệt...

"Tớ chán ăn hàng rồi." Bảo Vy nói. "Về nhà đi! Chúng ta sẽ cùng nhau nấu một bữa thật ngon để kết thúc ngày hôm nay!"

Thế là họ cùng nhau đi mua đủ thứ nguyên liệu.

Căn bếp nhỏ của căn hộ 1106 lại một lần nữa trở nên nhộn nhịp. Đây là "trận chiến" thực sự của ba đầu bếp nghiệp dư.

"Cậu cuốn nem hay là cuốn chăn thế này?" Bảo Vy cười ngặt nghẽo khi nhìn thấy "tác phẩm" của Minh Khánh An.

"Thì tớ đã bảo tớ không biết làm mà." anh càu nhàu, nhưng tay vẫn tiếp tục cuốn.

Mai Khánh An lại tỏ ra khéo léo hơn. Những chiếc nem cô cuốn rất đều và đẹp. Cô vừa làm vừa chỉ cho hai người kia. "Cho vừa đủ nhân thôi, và phải cuốn chặt tay một chút."

Bảo Vy phụ trách pha nước chấm. Cô nếm đi nếm lại, chau mày suy nghĩ. "Thêm chút đường nữa… à không, thêm chút tỏi nữa mới đúng."

Căn bếp đầy ắp tiếng cười, tiếng trêu chọc, và mùi thơm của hành phi, của mộc nhĩ, của thịt băm. Họ không chỉ đang nấu bữa ăn. Họ đang cùng nhau tạo ra kỷ niệm - kỷ niệm về một ngày lễ ấm áp như gia đình.

-----

Bữa tối hôm đó, dù có vài chiếc nem bị cháy cạnh và nước chấm có hơi mặn một chút, nhưng lại là bữa ăn vui vẻ nhất. Họ cùng nhau ăn, cùng xem các chương trình TV đặc biệt về ngày lễ, và nói những câu chuyện không đầu không cuối.

"Ra là vậy," Bảo Vy nói trong lúc nhìn Minh Khánh An gắp nem, "giờ tớ mới nhận ra một điều."

"Gì vậy?" Minh Khánh An hỏi.

"Từ khi Mai Khánh An đến đây, cậu đã thay đổi nhiều rồi. Trước giờ cậu ít khi cười, vậy mà nãy giờ cười hoài. Trước giờ cậu cũng ít nói, bây giờ lại nói nhiều hơn."

Anh ngượng ngùng cười. "Có chuyện đó à?"

Mai Khánh An cũng mỉm cười nhìn anh. Đúng vậy. Anh đã khác. Không chỉ tự tin hơn trong công việc, mà còn thoải mái hơn trong cuộc sống. Những nụ cười của anh giờ đây tự nhiên và chân thật hơn rất nhiều.

"Cảm ơn." anh quay sang nói nhỏ, rồi lại quay đi.

-----

Khi đêm đã về khuya, và Bảo Vy cũng đã thấm mệt chuẩn bị ra về, thì từ phía xa, những tiếng nổ đầu tiên của pháo hoa vang lên.

"Hở? Quên mất, có pháo hoa!" Bảo Vy reo lên. "Ở lại xem nốt đã!"

Cả ba người vội vàng chạy ra ban công. Từ trên cao, họ có thể thấy cả góc trời rực sáng. Từng chùm pháo hoa được bắn lên, vẽ những vệt màu lộng lẫy trên nền trời đêm. Những bông hoa lửa màu đỏ, vàng, xanh thi nhau bung nở, sáng rực rồi lại từ từ lụi tàn, để lại những vệt khói mờ ảo.

Họ đứng đó, tựa vào lan can, im lặng ngắm nhìn.

Không khí thật bình yên. Mọi lo toan, mọi áp lực của cuộc sống dường như đã tan biến, chỉ còn lại khoảnh khắc này, ở đây, bên cạnh những người bạn.

Mai Khánh An nhìn những vệt pháo hoa rực rỡ, rồi lại nhìn hai người bạn đang đứng bên cạnh. Minh Khánh An và Bảo Vy đang thì thầm nói chuyện gì đó, rồi cùng bật cười. Ánh sáng từ những chùm pháo hoa hắt lên gương mặt họ, lấp lánh và đầy hạnh phúc.

Lần đầu tiên sau thời gian rất dài, Mai Khánh An không nghĩ về quá khứ, cũng không lo lắng về tương lai. Cô không nghĩ về việc mình đến từ đâu, hay khi nào sẽ trở về.

Cô chỉ cảm thấy, khoảnh khắc này, ở đây, bên cạnh họ, chính là nhà.

-----

"Pháo hoa đẹp nhỉ." Bảo Vy thở dài khi màn trình diễn kết thúc.

"Ừm," Mai Khánh An gật đầu. "Rất đẹp."

"Năm sau chúng ta lại cùng xem nhé," Bảo Vy nói một cách tự nhiên. "Ba người, cùng chỗ này."

"Được," Minh Khánh An đồng ý. "Hẹn nhau năm sau."

Mai Khánh An im lặng. Năm sau? Cô có còn ở đây không? Cô có còn được đứng trên ban công này, cùng hai người xem pháo hoa không?

Nhưng rồi cô quyết định không nghĩ đến chuyện đó. Ít nhất hôm nay, cô muốn tin rằng có những khoảnh khắc đẹp như thế này sẽ còn tiếp tục mãi mãi.

"Hẹn nhau năm sau." cô nói nhỏ, như một lời hứa với chính mình.

Đêm Quốc Khánh kết thúc với sự ấm áp và niềm hy vọng. Ngày mai, cuộc sống sẽ lại trở về những thử thách và khó khăn. Nhưng ít nhất hôm nay, họ đã có một ngày hoàn hảo.

Một ngày của tình bạn, của tiếng cười, và của những khoảnh khắc sẽ mãi được nhớ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chúc mừng Lễ Quốc Khánh!
Mình ở trong Nam nên rất thích thú những thứ ở các miền khác. Mình rất hi vọng có dịp đi Hà Nội lần nữa.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
see you one day
Xem thêm