Khánh An
Dyah Dofamin; Notaclone
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 - Realize Dreams

Chương 21 - Đối Mặt

0 Bình luận - Độ dài: 2,322 từ - Cập nhật:

Tin tức đó như quả bom nổ giữa sự bình yên của căn hộ 1106.

Sự tự tin, sự bình tĩnh mà Minh Khánh An vừa mới gây dựng được trong hơn một tuần qua dường như sụp đổ hoàn toàn. Anh lại trở về với phiên bản cũ của mình: lo lắng, bối rối, và đầy sợ hãi.

"Làm thế nào bây giờ?" anh đi đi lại lại trong phòng, tay vò đầu. "Bố mẹ tôi mà thấy cô ở đây, họ sẽ nghĩ gì? Họ sẽ giết tôi mất. Họ vốn đã không hài lòng về tôi rồi. Còn chuyện Bảo Dương nữa… làm sao tôi giải thích?"

"Bĩnh tĩnh đi, ngồi xuống xem nào. Tại sao anh lại sợ họ đến vậy?" Mai Khánh An hỏi một cách bình tĩnh, dù trong lòng cô cũng cảm thấy hơi lo lắng.

"Cô không hiểu đâu!" anh nói, giọng có phần cáu kỉnh. "Bố mẹ tôi là giáo viên về hưu. Họ rất truyền thống, rất coi trọng danh tiếng và đạo đức. Con trai chưa vợ mà đã sống chung với một cô gái trong nhà… đó là chuyện không thể chấp nhận được."

Anh ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu. "Hay là… hay là hôm đó cô qua nhà Bảo Vy ở tạm một ngày nhé? Tôi sẽ nói với Vy. Chỉ một ngày thôi. Bố mẹ tôi chỉ ghé qua một lát rồi đi thôi."

Đó là giải pháp đầu tiên và duy nhất nảy ra trong đầu anh. Giải pháp của sự trốn chạy.

Mai Khánh An nhìn anh, cô không trả lời ngay. Cô rót cho anh một chén trà, rồi mới chậm rãi nói. "Trốn tránh, lại là trốn tránh. Đó là cách anh chọn để đối mặt với vấn đề à, Khánh An?"

Câu hỏi của cô như gáo nước lạnh dội thẳng vào sự hoảng loạn của anh. Anh ngẩng lên nhìn cô.

"Vậy chứ cô bảo tôi phải làm gì?"

"Ai biết," cô thừa nhận. "Tôi không biết bố mẹ anh là người thế nào. Nhưng tôi biết anh của bây giờ đã khác với anh của hai tuần trước. Anh đã tự tin hơn, có trách nhiệm hơn. Thế quái nào anh lại muốn quay về làm một đứa trẻ sợ hãi, phải nói dối và trốn tránh bố mẹ mình nhỉ?"

-----

Cô ngồi xuống đối diện anh. "Hãy nói cho tôi nghe về họ đi. Mối quan hệ của anh và họ thực sự như thế nào?"

Lời đề nghị của cô khiến anh khựng lại. Anh chưa bao giờ tâm sự chuyện gia đình với ai, kể cả Bảo Dương. Nhưng không hiểu sao, với cô gái này, anh lại cảm thấy có thể mở lòng.

Và anh bắt đầu kể.

"Bố tôi là thầy giáo Toán ở trường cấp ba," anh nói, giọng trầm lại. "Ông rất nghiêm khắc, luôn đặt kỳ vọng cao vào cậu con trai duy nhất. Từ nhỏ, tôi phải học giỏi, phải ngoan ngoãn, phải là niềm tự hào của gia đình."

Anh dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Bố muốn tôi học Y khoa, như những đứa con nhà giáo khác. Nhưng tôi lại chọn Công Nghệ Thông Tin. Đó là lần đầu tiên tôi đi ngược ý ông. Ông tức giận lắm."

"Còn mẹ anh?"

"Ừ thì… mẹ yêu thương tôi, tôi biết điều đó. Nhưng tình yêu đó lại đi kèm với sự so sánh, sự kiểm soát. 'Con nhà người ta làm bác sĩ rồi', 'Con nhà người ta mua nhà cho bố mẹ rồi', 'Con nhà người ta cưới vợ đẻ con rồi'..."

Anh cười cay đắng. "Tôi luôn cảm thấy mình là một sự thất bại. Vì đã không thành công rực rỡ như họ mong đợi, vì chưa có gia đình ổn định, vì chưa cho họ bế cháu."

"Họ biết về chuyện anh chia tay với Bảo Dương chưa?"

Anh lắc đầu. "Tôi không dám nói. Họ rất thích Bảo Dương. Cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, lễ phép, gia đình khá giả. Chính xác là hình mẫu con dâu mà họ mơ ước."

"Vậy suốt cả tháng nay anh nói dối họ?"

"Tôi còn chưa gọi cho bố mẹ suốt thời gian dài rồi. Tôi không muốn họ lo lắng, không muốn nghe họ hỏi dồn dập tại sao, làm thế nào…"

Mai Khánh An lắng nghe trong im lặng. Khi anh kể xong, cô mới chậm rãi lên tiếng.

"Bố mẹ tôi thì khác. Họ cũng là giáo viên, là giáo viên Văn. Họ lãng mạn và có phần mơ mộng. Khi tôi nói muốn học thiết kế, họ là người đầu tiên ủng hộ. Họ bảo: 'Chỉ cần con được làm điều mình yêu thích và sống hạnh phúc là được'."

Cô nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu. "Có lẽ vì vậy mà tôi đã quen với sự tự do, và đôi khi tự cho mình là trung tâm, chỉ biết đến bản thân."

Họ im lặng. Lại một lần nữa, họ thấy được sự đối lập giữa hai thế giới. Một bên là kỳ vọng và áp đặt. Một bên là tự do và thấu hiểu. Cả hai đều có mặt tốt và mặt xấu.

-----

"Vậy kế hoạch là gì?" anh hỏi, giọng đã bình tĩnh hơn.

Mai Khánh An nghĩ một lúc, rồi nói: "Chúng ta có hai lựa chọn. Một, là phương án của anh. Ok tôi sẽ lánh mặt. Anh sẽ tiếp tục nói dối về Bảo Dương, có thể bịa ra những lý do tại sao cô ấy không đến được. Bố mẹ anh sẽ hài lòng ra về, và mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Anh sẽ tiếp tục là cậu con trai ngoan ngoãn nhưng đầy áp lực trong mắt họ."

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh. "Hai, là chúng ta sẽ đối mặt. Tôi sẽ không trốn đi đâu cả, tôi sẽ ở đây. Và anh, sẽ giới thiệu tôi với họ."

"Giới thiệu cô là ai???" anh hoảng hốt.

"Là một người bạn," cô nói một cách đơn giản. "Một người bạn từ xa đến thăm và ở nhờ vài hôm. Một sự thật quá đơn giản. Chúng ta không cần phải giải thích gì thêm, trừ khi họ hỏi."

Cô ngừng lại, giọng nghiêm túc hơn. "Còn về chuyện Bảo Dương, anh sẽ phải nói thật. Nói rằng hai người đã chia tay. Đó là sự thật, và sớm muộn gì anh cũng phải nói thôi."

"Nếu họ có phản ứng tiêu cực thì sao?"

"Thì đó sẽ là cơ hội để anh thể hiện sự trưởng thành của mình. Cơ hội để anh bảo vệ một người bạn, bảo vệ lựa chọn của mình. Cơ hội để anh cho họ thấy rằng anh không còn là đứa trẻ cần sự chấp thuận trong mọi quyết định nữa."

Minh Khánh An nhìn cô. Kế hoạch của cô nghe điên rồ và đầy rủi ro. Nhưng không hiểu sao, nó lại khiến anh cảm thấy có một sự thôi thúc. Đó là lựa chọn của một người đàn ông trưởng thành, không phải của cậu bé sợ hãi.

"Nhưng… lỡ như họ làm khó cô thì sao?"

"Thì đó là vấn đề của tôi," cô mỉm cười. "Và tôi tin là tôi có thể xử lý được. Còn anh, anh có dám không?"

-----

Câu hỏi đó như một lời thách thức. Anh nhìn vào đôi mắt kiên định của cô. Anh nghĩ về sự thay đổi của mình trong những tuần qua. Nghĩ về cảm giác tự hào khi nhận được lời khen từ Huy Hà. Nghĩ về sự bình yên khi ở bên cạnh cô.

Anh không muốn quay lại làm con người cũ nữa.

"Được!" anh nói, giọng dứt khoát. "Chúng ta sẽ đối mặt."

Quyết định đã được đưa ra. Nhưng sự lo lắng vẫn còn đó. Và chỉ còn vài ngày để chuẩn bị.

-----

Thứ Năm và thứ Sáu, căn hộ 1106 biến thành một "trung tâm huấn luyện".

"Trước tiên, chúng ta cần dọn dẹp lại nhà cửa." Mai Khánh An nói, lấy ra giấy bút lập danh sách. "Không phải do nhà bẩn, mà là để tạo ấn tượng tốt."

Họ cùng nhau lau chùi lại mọi ngóc ngách. Cô mua thêm một bình hoa tươi để cắm trên bàn khách, sắp xếp lại những cuốn sách trên giá cho gọn gàng hơn.

"Ít nhất phải cho họ thấy con trai của họ sống ngăn nắp và có gu thẩm mỹ." cô nói đùa.

Nhưng quan trọng hơn cả là họ cùng nhau "diễn tập" các tình huống có thể xảy ra.

"Nếu mẹ tôi hỏi cô là ai, quê ở đâu, làm nghề gì thì cô sẽ trả lời thế nào?" anh hỏi.

"Khó nhỉ, chúng ta có cùng tên... À! Vậy thì tôi sẽ nói tôi là Mai An, bạn của anh. Tôi từ Đà Lạt lên Hà Nội một thời gian để tìm cơ hội việc làm trong lĩnh vực thiết kế. Một câu trả lời hoàn toàn đúng sự thật, chỉ là không phải toàn bộ sự thật." cô nháy mắt.

"Nếu họ hỏi tại sao cô lại ở nhờ nhà tôi?"

"Thì anh sẽ phải là người trả lời. Anh sẽ nói rằng tôi là bạn, và giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn là chuyện bình thường. Anh phải thể hiện được quan điểm của một người trưởng thành."

"Còn nếu họ hỏi về Bảo Dương…"

Đây là phần khó nhất. Họ thảo luận lâu về cách trình bày sự việc một cách trung thực nhưng không gây sốc.

"Anh sẽ nói hai người đã chia tay được một thời gian. Lý do là không hợp nhau, không phải lỗi của ai. Và anh đang tập trung vào công việc, chưa nghĩ đến chuyện tình cảm."

"Nếu họ hỏi tại sao không báo cho họ biết sớm hơn?"

"Thì nói thật thôi. Anh không muốn làm họ lo lắng, và anh cần thời gian để ổn định lại cuộc sống."

-----

Họ chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Nếu bố mẹ anh phản ứng tích cực. Nếu họ không hài lòng. Nếu họ hỏi những câu khó. Nếu họ muốn nói chuyện riêng với anh.

"Quan trọng nhất," Mai Khánh An nhắc nhở, " anh đã trưởng thành rồi. Anh có quyền đưa ra quyết định về cuộc sống của mình. Anh không cần xin phép hay xin lỗi vì điều đó."

Sự chuẩn bị không hoàn toàn xua đi được nỗi sợ, nhưng nó biến nỗi sợ thành sự hồi hộp có kiểm soát. Họ không còn là nạn nhân bị động chờ đợi bão tố. Họ là những người lính đang cùng nhau chuẩn bị cho một trận đánh quan trọng.

-----

Tối thứ Bảy, họ ngồi lại với nhau để kiểm tra lần cuối.

"Menu cho bữa trưa Chủ Nhật?" cô hỏi.

"Cơm rang, canh chua cá, thịt kho tàu, rau muống xào tỏi." anh liệt kê.

"Câu chuyện về cô khi họ hỏi?"

"Tôi là Mai An, bạn anh, từ Đà Lạt lên, làm thiết kế, đang ở nhờ một thời gian."

"Về Bảo Dương?"

Anh hít hơi sâu. "Bọn con đã chia tay từ hơn tháng trước. Con chưa nói với bố mẹ vì không muốn làm bố mẹ lo lắng."

"Nếu họ hỏi về kế hoạch tương lai?"

"Con đang tập trung làm việc, học hỏi, và trưởng thành. Con sẽ có những quyết định phù hợp khi đã sẵn sàng."

Mai Khánh An gật đầu hài lòng. "Nghe có vẻ anh đã chuẩn bị kỹ rồi. Cơ mà vẫn có gì đó không ổn lắm nhỉ?"

"Hmm, tôi hiểu rồi. Hay là chúng ta..."

-----

Dù đã chuẩn bị kỹ càng, không khí trong nhà vẫn có chút căng thẳng. Họ không xem phim, không đọc sách. Họ chỉ ngồi im lặng, mỗi người chìm trong dòng suy nghĩ riêng.

Minh Khánh An lo lắng về phản ứng của bố mẹ. Anh sợ sẽ làm họ thất vọng. Nhưng sâu thẳm bên trong, anh cũng cảm thấy một sự quyết tâm. Anh phải làm được điều này. Vì chính bản thân anh, và vì cả cô gái đang ngồi cạnh anh.

Mai Khánh An thì lại tò mò. Cô tò mò muốn được gặp "phiên bản khác" của bố mẹ mình. Liệu họ có giống những gì anh kể? Liệu cô có thể nhìn thấy bóng dáng của gia đình mình trong họ hay không?

Quan trọng hơn, cô lo lắng cho anh. Cô biết đây là một bước ngoặt quan trọng trong hành trình trưởng thành của anh. Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, anh sẽ tự tin hơn. Nhưng nếu không…

"Không sao đâu," cô thấy anh đang nắm chặt tay, liền nhẹ nhàng đặt tay mình lên. "Chúng ta là một đội mà."

Anh nhìn cô, rồi nhìn xuống bàn tay họ đang chạm vào nhau. Hơi ấm từ tay cô lan tỏa, xoa dịu sự bất an trong lòng. Anh gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

"Ừ," anh đáp. "Chúng ta là một đội."

-----

Đêm đó, cả hai đều ngủ không yên. Minh Khánh An thức giấc vài lần, kiểm tra đồng hồ, tính toán còn bao nhiều giờ nữa. Mai Khánh An cũng trằn trọc, nghĩ về những gì có thể xảy ra.

Nhưng khi bình minh ló dạng, cả hai đều có cùng một suy nghĩ: không còn đường lui nữa rồi.

Sân khấu đã được dựng lên. Kịch bản đã được chuẩn bị. Hôm nay, vở diễn sẽ chính thức bắt đầu. Và lần này, họ sẽ là những diễn viên chính, tự quyết định vai diễn và số phận của mình.

Chủ Nhật đã đến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận