Khánh An
Dyah Dofamin; Notaclone
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 - Realize Dreams

Chương 20 - Xưởng Thiết Kế

0 Bình luận - Độ dài: 3,338 từ - Cập nhật:

-----

Chương này sẽ đề cập đến một số thuật ngữ chuyên môn để tăng tính chân thực. Bạn đọc hoàn toàn có thể theo dõi mạch truyện một cách tự nhiên mà không cần phải hiểu sâu về chúng.

-----

Buổi tối hôm đó, sau lời đề nghị của Minh Khánh An, căn hộ 1106 dường như được thắp lên ngọn lửa mới. Không chỉ là ngọn lửa của tình bạn hay sự thấu cảm, mà là ngọn lửa của sự sáng tạo.

Lời hứa của anh không đơn thuần là nói suông cho vui. Mà ngay lập tức, anh ngồi vào máy tính để trở thành người hỗ trợ kỹ thuật tận tụy nhất cho "nhà thiết kế" của mình.

"Xem nào, có lẽ là tôi sẽ tạo tài khoản riêng cho cô." anh nói, tay bắt đầu gõ trên bàn phím. "Như thế sẽ không bị xung đột với môi trường làm việc của tôi."

Anh cẩn thận tạo một tài khoản người dùng mới trên laptop, đặt tên "Nguyễn Mai Khánh An". Mật khẩu thì anh nghĩ một lúc, rồi gõ: "KhanhAn1106" - kết hợp tên cả hai và số phòng.

Mai Khánh An ngồi bên cạnh, quan sát anh làm việc. Cô nhìn cách anh tập trung gõ từng dòng lệnh, cách anh kiên nhẫn chờ đợi hệ thống xử lý, cách anh chau mày suy nghĩ khi gặp vấn đề kỹ thuật nhỏ. Anh không còn là lập trình viên làm việc vì nghĩa vụ. Anh đang làm việc với niềm vui thực sự, vì đang giúp đỡ một người bạn.

Trong khoảnh khắc đó, cô thấy anh có một vẻ đẹp toát ra từ sự tử tế và thông minh.

-----

Tiếp theo là cuộc săn lùng phần mềm. Anh mở trình duyệt, tìm kiếm "phần mềm thiết kế đồ họa" rồi nhăn mặt khi thấy giá cả.

"Đăng ký hàng tháng à?" anh lẩm bẩm nhìn giá Adobe Creative Cloud. "$67,99/tháng? Là bao nhiêu nhỉ... Thật luôn à?"

"Anh không cần phải…" cô bắt đầu nói.

"Không sao, năm đầu tiên được giảm 45%." anh cắt ngang. "Tốt rồi, biết đâu tôi cũng cần dùng để làm bài thuyết trình đẹp hơn."

Anh đăng ký gói phần mềm, chờ tải về. Trong lúc đó, anh nghiên cứu thêm về các công cụ thiết kế khác.

"Còn cần gì nữa không?" anh hỏi. "Như là bộ font chữ? Hay là họa tiết mẫu? Rồi bảng màu chẳng hạn?"

"Gì vậy haha, anh biết nhiều thế à?" cô ngạc nhiên.

"Chúng ta có Chat GPT mà." anh cười. "Hmm... sau cùng thì tôi nghĩ logic thiết kế cũng giống logic lập trình. Đều cần công cụ tốt và quy trình hiệu quả, nhỉ?"

Quá trình cài đặt mất gần hai tiếng. Anh kiên nhẫn chờ từng phần mềm được tải về và cài đặt, thử chạy xem có hoạt động không, rồi mới chuyển sang cái khác. Thỉnh thoảng anh lại tìm hướng dẫn cơ bản để hiểu phần mềm hoạt động ra sao.

"Illustrator này dành cho đồ họa vector..." anh đọc trên màn hình. "Photoshop thì cho bitmap. InDesign để bố cục… ừm, khá hợp lý."

Mai Khánh An ngồi bên cạnh, quan sát anh làm việc với sự tận tâm mà cô chưa từng thấy. Anh đang làm việc vì muốn giúp đỡ cô, với niềm vui thật sự.

"Phù... xong rồi!" cuối cùng anh thông báo, ra hiệu về phía laptop. "Thế giới thiết kế của cô đây. Tôi nghĩ mình đã cài xong mọi thứ cơ bản, nếu cần gì thêm cứ nói."

"Cảm ơn anh." cô nói, không giấu được sự xúc động.

-----

Thế là một thói quen mới đã được hình thành. Sự phân chia không gian và thời gian rõ ràng nhưng linh hoạt.

Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Minh Khánh An đã ngồi trước laptop với tách cà phê và danh sách công việc, căn hộ trở thành văn phòng của anh. Module B của dự án Ares cần hoàn thiện, hạn chót đang đến gần.

"Hôm nay tôi cần tích hợp giao diện lập trình." anh nói trong lúc ăn sáng. "Phức tạp thì có đấy, nhưng không quá khó. Chắc là sẽ nhanh thôi."

Mai Khánh An gật đầu, chuẩn bị ra ban công đọc sách để không làm phiền. Cô đã hiểu nhịp độ làm việc của anh - cần tuyệt đối tập trung vào buổi sáng, năng suất cao nhất.

Anh làm việc với sự tự tin mà cô chưa từng thấy. Không còn sợ hãi với email từ Huy Hà. Mỗi nhiệm vụ được giao, anh đều phân tích kỹ lưỡng, lập kế hoạch, rồi thực hiện có phương pháp.

"Cô nghĩ sao nếu tôi viết như này?" thỉnh thoảng anh nhờ cô đọc qua những email quan trọng trước khi gửi. "Có logic không? Có chỗ nào khó hiểu không?"

Mai Khánh An trở thành người biên tập bất đắc dĩ. Cô có khiếu sắp xếp thông tin, làm những đoạn văn kỹ thuật khô khan trở nên dễ hiểu và thuyết phục hơn.

"Gì đây? Dài quá, dài quá!" cô chỉ vào một đoạn. "Có thể chia thành hai câu ngắn hơn."

"Ừ, hay đấy!" anh sửa ngay.

Mối quan hệ cộng tác này phát triển tự nhiên. Minh Khánh An không hiểu về thiết kế thời trang, nhưng anh hiểu về thẩm mỹ, về cân bằng, về cách truyền tải thông điệp qua hình ảnh.

-----

Chiều tà, khi anh hoàn thành công việc ngày, không gian lại chuyển đổi. Anh tắt các ứng dụng làm việc, dọn dẹp màn hình chính, rồi đăng xuất khỏi tài khoản của mình.

"Được rồi, đến giờ chuyển ca rồi!" anh nói, đứng dậy nhường chỗ.

Mai Khánh An ngồi vào vị trí ấm áp mà anh vừa rời khỏi. Đăng nhập vào tài khoản "Mai An", giao diện màn hình hiện ra với các biểu tượng phần mềm thiết kế được sắp xếp gọn gàng.

"Cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc quá," cô thở dài khi mở Illustrator. "Như là được trở về nhà sau một chuyến đi dài."

Giao diện quen thuộc hiện ra với thanh công cụ, bảng màu, những thứ cô từng thuộc nằm lòng. Tay cô hơi run khi tạo khung vẽ đầu tiên, chọn công cụ, bắt đầu chuyển đổi những phác thảo trong sổ tay sang dạng số.

Minh Khánh An ngồi trên ghế bành, không làm phiền. Anh đeo tai nghe, mở một cuốn sách về AI, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Thấy cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

-----

"Thiết kế đầu tiên!" cô thông báo sau hai tiếng làm việc, xoay màn hình cho anh xem.

Minh Khánh An đặt sách xuống, lại gần. Trên màn hình là chiếc áo vest độc đáo - một nửa có đường cắt sắc sảo với họa tiết bo mạch, một nửa mềm mại với hình ảnh, hoa văn độc đáo.

"Sáng tạo quá nhỉ?" anh thở ra, thực sự ấn tượng. "Ý tưởng rõ ràng đấy. Hai thế giới, hai phong cách thẩm mỹ, nhưng có sự hài hòa."

"Anh thấy bảng màu thế nào?" cô hỏi, chỉ vào bảng màu. "Tôi dùng màu đơn sắc cho phần công nghệ, màu đất cho phần còn lại."

"Không bị choáng ngợp nhưng nhìn chung vẫn nổi bật."

Anh ấy có con mắt tốt cho thiết kế, cô nhận ra điều đó. Dù không biết thuật ngữ thời trang, nhưng xem ra anh hiểu những nguyên tắc cơ bản về bố cục hình ảnh và cách kể chuyện.

"Bộ sưu tập này tôi đặt tên là 'Parallel Lives',"cô giải thích. "Ý tưởng về việc hai thứ đối lập có thể cùng tồn tại và bổ sung cho nhau."

"Hay đấy." anh gật đầu. "Nó nắm bắt được tinh thần của câu chuyện chúng ta."

Cách anh nói "chúng ta" tự nhiên như thế khiến cô cảm thấy ấm lòng.

-----

Những ngày tiếp theo, nhịp điệu này được duy trì và hoàn thiện. Buổi sáng thuộc về anh với lập trình và họp trực tuyến. Buổi tối thuộc về cô với thiết kế và sáng tạo. Laptop được chia sẻ như tài sản chung, là biểu tượng của niềm tin và sự hợp tác.

Mỗi tối, lại một thiết kế mới ra đời. Cô làm việc với đam mê và cường độ mà cô tưởng đã mất đi mãi mãi.

Thiết kế thứ hai: Áo khoác hai mặt. Một mặt tối giản hoàn toàn, một mặt rực rỡ với chi tiết thêu phức tạp.

"Toàn những thứ độc đáo nhỉ haha." anh nhận xét. "Chiếc áo cho phép người mặc chọn cách thể hiện tùy tâm trạng."

"Đúng vậy. Đôi khi ta cần sự đơn giản, đôi khi lại cần sự nổi bật."

Thiết kế thứ ba: Váy cocktail nửa cấu trúc nửa bay bổng, họa tiết chuyển tiếp từ mã nhị phân sang hoa lá màu nước.

Thiết kế thứ tư: Bộ vest unisex với cấu trúc lai tạo độc đáo - vai áo nam tính, eo nữ tính, tạo ra dáng vẻ vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.

Mỗi tác phẩm đều là một tuyên bố riêng về sự đối lập và hài hòa.

-----

"Tôi nghĩ bộ sưu tập này có tiềm năng lớn." anh nói sau khi xem thiết kế thứ năm - jumpsuit với kiểu dáng chân quần tương phản. "Vậy bây giờ, cô định làm gì với chúng?"

"Ai mà biết được chứ..." cô thừa nhận.

"Sao không thử nộp vào cuộc thi gì đó? Hoặc tiếp cận các thương hiệu? Ý tôi là... nói sao nhỉ, cô hiểu thứ tôi đang gợi ý mà đúng không?"

Anh mở laptop, tìm kiếm các cuộc thi thời trang và nền tảng dành cho nhà thiết kế mới.

"Đây này." anh chỉ vào màn hình. "Tuần lễ Thời trang Quốc tế Việt Nam, Giải thưởng Nhà thiết kế Trẻ… nhiều cơ hội lắm."

Mai Khánh An nhìn thông tin, bắt đầu thấy hy vọng. "Nhưng hạn nộp hầu hết đã qua lâu rồi."

"Năm sau thì sao? Còn cả năm để chuẩn bị mà. Quan trọng là cô phải tin vào tài năng của mình kìa."

"Anh nghĩ thế thật à?"

"Ừ thì tôi không phải chuyên gia về thời trang thật, nhưng tôi nhận ra chất lượng của chúng. Và những gì cô tạo ra là mức chuyên nghiệp thực sự."

Lời khuyến khích chân thành từ anh như nhiên liệu cho ngọn lửa sáng tạo của cô được bùng cháy lên. Cô bắt đầu hình dung khả năng trưng bày những thiết kế này ra thế giới.

-----

Nhưng một tuần sau, khi Mai Khánh An đang hoàn thiện thiết kế thứ tám của bộ sưu tập, cô nhận ra một vấn đề mà trước đó chưa cân nhắc: thông số kỹ thuật.

"Này này!" cô gọi, chỉ vào màn hình. "Tôi đang thiết kế những tác phẩm này nhưng chưa nghĩ về việc sản xuất. Lựa chọn vải, phương pháp may, ước tính chi phí…"

Minh Khánh An nhìn qua vai cô. "Ừ ha. Đó là thách thức lớn đấy."

"Trong ngành này, nhà thiết kế thường không làm việc một mình. Họ có cả một đội ngũ: thợ cắt rập, thợ may, chuyên gia vải, quản lý sản xuất… Sao tự nhiên tôi lại quên mất điều này chứ?"

Cô đột nhiên nhận ra khoảng cách giữa việc có những thiết kế đẹp và thực sự đưa chúng vào đời sống.

"Có lẽ nên bắt đầu nhỏ hơn?" Minh Khánh An đề xuất. "Chọn một thiết kế, rồi làm mẫu thử?"

"Làm kiểu gì? Tôi không có máy khâu, không có vải, kiếm ở đâu ra giờ..."

Cô đang tạo ra những bản vẽ đẹp mắt, nhưng khoảng cách từ kỹ thuật số đến vật lý lại có vẻ xa vời.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô. "Được rồi, đừng có ỉu xìu cái mặt ra thế. Hãy giải quyết từng bước một thôi. Sản phẩm tối thiểu nhất đủ khả thi để thử nghiệm ý tưởng là gì?"

"Có lẽ… chỉ có một tác phẩm duy nhất. Cái đơn giản nhất có thể thực hiện luôn ấy."

"Đâu? Thiết kế nào dễ làm mẫu nhất?"

Cô lướt qua các thiết kế của mình. "Có lẽ là áo khoác hai mặt. Cấu trúc không quá phức tạp, và ý tưởng hai mặt có thể thử với kỹ thuật may cơ bản."

"Tốt. Câu hỏi tiếp theo: mua nguyên liệu và công cụ ở đâu?"

"Có cửa hàng vải ở Hà Nội, nhưng…"

"Vấn đề duy nhất của chúng ta là ngân sách nhỉ?"

Cô gật đầu miễn cưỡng. Thực tế về hạn chế tài chính đập vào mặt.

Minh Khánh An im lặng một lúc, suy nghĩ. "Nghe này, tôi có ít tiền tiết kiệm từ tiền thưởng dự án. Coi như đầu tư vào nghiên cứu và phát triển."

"Anh bị điên à???"

"Đây là quan hệ đối tác, nhớ không? Thành công của cô là thành công của chúng ta."

Một lần nữa, anh làm cô ngạc nhiên với sự hào phóng và niềm tin vào việc hợp tác chung.

-----

Cuối tuần đó, họ lên kế hoạch một chuyến "thám hiểm" đến phố Hàng Gai - khu vực bán vải nổi tiếng là phố Lụa của Hà Nội. Mai Khánh An vừa hào hứng vừa lo lắng. Lâu rồi cô chưa mua nguyên liệu với dự án cụ thể trong đầu.

"Chúng ta cần mua gì?" anh hỏi trong lúc đi bộ.

"Vải cho lớp ngoài và lót trong của áo khoác này. Rồi chỉ khâu này. Có lẽ một số phụ kiện cơ bản nữa."

Nhưng khi họ đến chợ vải, thời gian dài xa rời sản xuất thực tế đã khiến cô cảm thấy choáng ngợp.

"Anh chị mua gì ạ?" một người bán hàng hỏi.

"À… em cần vải để may áo khoác…" cô bắt đầu, rồi nhận ra không chắc chắn về thông số cụ thể.

Minh Khánh An quan sát cô đang vật lộn, nhưng không xen vào. Anh để cô tự xử lý cuộc trò chuyện, anh nghĩ tốt hơn là chỉ nên hỗ trợ trong khả năng của mình thay vì làm mọi thứ rối tung lên."

Dần dần, cô lấy lại sự tự tin. Kiến thức kỹ thuật từ từ quay trở lại khi cô bắt đầu sờ vải, thảo luận về trọng lượng và độ rủ với người bán.

"Cái này được đấy." cô cầm lên một mảnh vải len pha.

"Còn lót trong thì sao anh hỏi.

Cô kiểm tra vài lựa chọn. "Lụa này đẹp nhỉ, nhưng đắt quá. Cotton này cũng được, giá êm hơn đấy."

Họ dành thời gian khá lâu duyệt qua, so sánh, thương lượng. Cuối cùng, họ có đủ nguyên liệu cơ bản để thử nghiệm mẫu đầu tiên.

"Bước tiếp theo?" anh hỏi trên đường về.

"Tìm thợ may. Và cầu mong thiết kế chuyển từ kỹ thuật số sang vật lý thành công."

"Sẽ thành công thôi." anh nói với sự tự tin.

Cô trân trọng niềm tin của anh, ngay cả khi chính cô cũng đang lo lắng.

-----

Sự bình yên đó kéo dài được thêm vài ngày nữa. Cho đến một buổi tối thứ Tư, khi họ đang cùng ăn cơm, chiếc điện thoại của Minh Khánh An reo lên.

Anh nhìn vào màn hình. Dòng chữ "Mẹ gọi" hiện lên.

Tim anh khẽ thắt lại. Cảm giác lo âu quen thuộc quay trở lại. Anh liếc nhìn Mai Khánh An, rồi bấm nghe, cố gắng giữ giọng bình thường.

"Alo, con nghe mẹ?"

"Ăn cơm chưa con?" Giọng mẹ ở đầu dây vẫn dịu dàng như mọi khi.

"Dạ con đang ăn ạ. Bố mẹ ăn chưa?"

"Bố mẹ ăn rồi. Dạo này công việc thế nào con?"

Mai Khánh An nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt anh, âm thầm đặt đôi đũa xuống để lắng nghe.

"Dạ cũng ổn mẹ ạ. Con vẫn đang cố gắng." Anh lại dùng từ "cố gắng", nhưng lần này nó mang ý nghĩa của sự nỗ lực thực sự, không phải sự mệt mỏi.

"Thế thì tốt. À mà An ơi, con với Dương dạo này thế nào rồi?"

Minh Khánh An giật mình. "Bọn con… vẫn bình thường ạ?"

"Bình thường là thế nào con?" Giọng mẹ có vẻ không hài lòng với câu trả lời mơ hồ. "Con bé có hay qua ăn với con không? Con trai ở một mình ăn uống thất thường, mẹ lo lắm."

Anh liếc nhìn Mai Khánh An đang ngồi đối diện, và họ đang ăn cơm cô nấu. Lời nói dối chuẩn bị tuôn ra: "Dạ có ạ, Dương vẫn thỉnh thoảng qua…"

"Con bé giờ làm việc ở đâu thế? Hồi trước nghe con nói Dương chuyển công tác, thế nào rồi?"

"Dạ… em vẫn bận với công việc ạ."

"Thế à. Mẹ cũng lâu rồi không gọi cho con bé."

Minh Khánh An cảm thấy mình ngày càng sa lầy sâu hơn trong những lời nói dối. Anh chưa kể với mẹ về việc chia tay, chưa kể về giai đoạn trầm cảm, chưa kể về bất cứ điều gì thật sự xảy ra trong cuộc sống của mình.

Mẹ anh im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói với giọng vui vẻ: "À quên, mẹ gọi báo cho con tin này. Cuối tuần này bố mẹ lên Hà Nội họp lớp đại học của bố. Chắc là sáng Chủ Nhật đi, bố mẹ sẽ ghé qua thăm con một lát nhé. Lâu rồi không gặp, bố nói muốn xem con ăn ở thế nào rồi, lo mà dọn dẹp gọn gàng đi đấy."

Tai Minh Khánh An ù đi. Ghé qua thăm? Chủ Nhật tuần này? Tức là ba ngày nữa.

"Dạ?" anh lắp bắp. "Sao… sao đột ngột vậy mẹ?"

"Thì họp lớp có lịch từ trước rồi nhưng bố quên không báo nên mẹ cũng vừa biết hôm qua. Bố con ông ấy hay quên, tuổi già rồi ấy mà." Mẹ cười nhẹ. "Thôi nhé, Chủ Nhật bố mẹ qua. Nhớ dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ đấy, mẹ không muốn nghe bố cằn nhằn về cái bệnh lười của con đâu."

"À, nhớ báo cho cái Dương biết nữa nhé. Lâu rồi mẹ không gặp con bé. Có thể bảo con bé qua cùng ăn trưa với bố mẹ được không? Mẹ muốn hỏi thăm chút."

Câu nói cuối cùng như một nhát dao đâm thẳng vào lòng anh. Không chỉ là việc bố mẹ sẽ đến, mà còn sẽ gặp Bảo Dương.

"Mẹ… mẹ ơi…"

"Thế nhé con, mẹ cúp máy đây. Bố mẹ sẽ đến khoảng 9 giờ sáng. Nhớ dậy sớm đón bố mẹ nhé."

Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã là tiếng tút dài.

Minh Khánh An ngồi chết lặng, điện thoại vẫn áp tai. Bữa cơm đang ngon miệng bỗng trở nên đắng ngắt.

"Có chuyện gì vậy?" Mai Khánh An hỏi nhẹ nhàng, đã đoán được phần nào từ những gì cô nghe được.

Anh từ từ đặt điện thoại xuống bàn. Nhìn cô, ánh mắt đầy hoảng loạn.

"Bố mẹ tôi..." anh nói, giọng khô khốc. "Chủ Nhật này họ sẽ đến đây. Và họ muốn gặp Bảo Dương."

-----

Tối hôm đó, thay vì tiếp tục với thiết kế, cả hai ngồi trong im lặng nặng nề. Bộ sưu tập "Parallel Lives" đang chuyển từ bài tập sáng tạo thuần túy sang phát triển sản phẩm thực tế, nhưng bây giờ họ phải đối mặt với một thách thức lớn hơn nhiều - thế giới bên ngoài đang xâm nhập vào bong bóng nhỏ bé mà họ đã xây dựng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận