Sáng Chủ Nhật.
Bầu trời Hà Nội trong và cao, một sự hào phóng hiếm hoi của mùa đông. Nắng len lỏi qua những tán cây đã bắt đầu khẳng khiu, chiếu những vệt sáng ấm áp xuống ban công, nơi những chậu hương thảo và trầu bà đang vươn mình đầy sức sống. Không khí trong căn hộ 1106 hôm nay cũng trong trẻo như vậy, nhưng lại ẩn chứa sự tĩnh lặng đầy căng thẳng.
Hôm nay là ngày "phán xét".
Minh Khánh An thức dậy từ sáu giờ sáng. Anh không ngủ được nhiều, trong đầu liên tục chạy lại những "kịch bản" mà họ đã diễn tập tối qua. Anh dọn dẹp lại căn hộ một lần nữa, dù nó đã sạch bong. Lau lại bàn trà, sắp xếp lại gối trên sofa, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất. Anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo, như thể sự hoàn hảo của không gian có thể bù đắp cho sự không hoàn hảo trong cuộc đời anh trước mắt bố mẹ.
Mai Khánh An cũng dậy sớm. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ giúp anh. Cô cắm bình hoa cúc họa mi nhỏ mà họ đã mua hôm qua vào chiếc lọ thủy tinh, đặt ngay ngắn trên bàn. Những bông hoa trắng muốt với nhụy vàng tươi mang lại vẻ dịu dàng và thanh khiết cho cả căn phòng.
"Trông được không?" cô hỏi.
"Đẹp lắm." anh đáp, lòng cảm thấy biết ơn. Sự bình tĩnh của cô giống như mỏ neo, giữ cho con thuyền đang chao đảo trong lòng anh không bị lật úp.
Họ cùng chuẩn bị ít trà sen và đĩa bánh đậu xanh - những món mà mẹ anh rất thích. Mọi thứ đã sẵn sàng. Họ chỉ còn việc chờ đợi.
-----
Họ ngồi trên sofa, không ai nói gì với ai. Minh Khánh An liên tục xem đồng hồ. Mai Khánh An thì lật cuốn tạp chí thời trang, nhưng ánh mắt cô không thực sự đặt trên những trang giấy.
"Này," anh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ im lặng. "Nếu… nếu họ có nói gì khó nghe với cô, thì cứ mặc kệ nhé. Đừng để trong lòng."
Mai Khánh An quay sang nhìn anh. Cô thấy rõ sự lo lắng cho cô trong mắt anh. "Cứ làm như người ta là trẻ con không bằng." cô nói, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Tôi quen đối mặt với những lời phán xét rồi. Người tôi lo lắng lúc này là anh. Anh đã sẵn sàng chưa, đồng đội?"
Cô chìa tay ra. Anh nhìn bàn tay mảnh mai của cô, rồi ngập ngừng đặt tay mình lên. "Sẵn sàng." anh nói, giọng chưa thực sự chắc chắn, nhưng cái nắm tay của cô đã truyền cho anh chút sức mạnh.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. "Ting."
Một tiếng chuông ngắn, dứt khoát.
Họ cùng giật mình, vội rụt tay lại. Cả hai nhìn nhau, trao đổi ánh nhìn cuối cùng. Đã đến lúc.
Minh Khánh An hít hơi thật sâu, đứng dậy và bước ra mở cửa.
-----
Cánh cửa vừa hé mở, hình ảnh quen thuộc của bố mẹ anh đã hiện ra.
Bố anh, ông Minh, một nhà giáo về hưu, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đã điểm bạc nhưng vẫn được chải chuốt cẩn thận. Ông mặc áo sơ mi kẻ caro và quần tây, tay xách túi lưới đựng mấy bắp ngô nếp còn tươi. Đôi mắt ông sau cặp kính lão rất sắc, ngay lập tức quét một lượt khắp căn phòng.
Mẹ anh, bà Lan, thì đôn hậu hơn. Bà mặc áo dài cách tân màu tím Huế, trên môi là nụ cười hiền từ. Nhưng Minh Khánh An biết, đằng sau nụ cười đó là sự quan sát tinh tế. Tay bà cũng xách túi đồ, lỉnh kỉnh những hộp thức ăn nhỏ.
"Bố, mẹ." Minh Khánh An lí nhí trong cổ họng.
"A, Đây rồi!" bà Lan reo lên, bước vào nhà. "Sao dạo này trông con gầy thế này hả? Nhưng nhìn có vẻ tươi tỉnh hơn lúc gọi video lần trước." Bà đưa túi đồ cho anh. "Mẹ có làm ít ruốc với muối vừng cho con ăn dần đây."
"Con cảm ơn mẹ." anh nói, đỡ lấy túi đồ còn ấm nóng.
Ông Minh thì lẳng lặng bước vào, đặt túi ngô lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa. Ông không nói gì, chỉ nhìn quanh căn hộ. "Dọn dẹp sạch sẽ đấy nhỉ." ông buột miệng, lời khen hiếm hoi nhưng cũng đầy dò xét. "Không bừa bộn như cái chuồng lợn mọi khi."
Và rồi, cả hai người họ cùng nhìn thấy Mai Khánh An, người đã đứng dậy từ lúc nào, đang đứng ở góc phòng với nụ cười lịch sự.
Không khí trong phòng dường như chùng xuống một nhịp. Bà Lan ngạc nhiên, nụ cười trên môi hơi cứng lại. Ông Minh thì nheo mắt, một cái nhíu mày rất nhẹ xuất hiện giữa hai hàng lông mày.
-----
Sự im lặng bao trùm, Minh Khánh An cảm thấy tim mình như đang bị bóp nghẹt. Anh biết đây là thời điểm quyết định.
Trốn tránh hoặc đối mặt.
Anh hít hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
"Bố, mẹ," anh nói, "đây là Mai An, bạn của con. Em ấy là nhà thiết kế, từ Đà Lạt ra Hà Nội để tìm cảm hứng. Vì chưa tìm được chỗ ở phù hợp nên đang ở nhờ nhà con vài hôm."
Anh đã nói ra. Một cách trọn vẹn và rõ ràng, đúng như kịch bản họ đã chuẩn bị.
Bà Lan là người phản ứng trước. Bà nở nụ cười, dù có phần gượng gạo. "À, ra vậy. Chào cháu nhé. Bác là mẹ của Khánh An."
"Dạ, cháu chào hai bác ạ!" Mai Khánh An lễ phép cúi đầu. "Cháu xin lỗi vì đã làm phiền gia đình ạ."
"Không có gì đâu cháu." bà Lan xua tay, nhưng mắt bà vẫn nhìn cô một cách kỹ lưỡng. "Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường. Mời cháu ngồi."
Ông Minh thì vẫn im lặng. Ông chỉ gật đầu thay cho lời chào, rồi ánh mắt lại quay sang nhìn con trai mình, một ánh mắt khó đoán, đầy những câu hỏi không lời.
Cuộc đối đầu chính thức bắt đầu.
-----
Mai Khánh An ngồi xuống ghế đối diện, tư thế thẳng lưng nhưng không cứng nhắc. Minh Khánh An ngồi ở giữa, như một cầu nối giữa hai thế giới.
"Cháu làm thiết kế gì thế?" bà Lan hỏi, giọng vẫn lịch sự nhưng có chút thăm dò.
"Dạ, cháu làm thiết kế thời trang ạ. Trước đây cháu có làm việc với một số thương hiệu quốc tế, nhưng giờ muốn phát triển những dự án cá nhân."
"Thời trang à," ông Minh lên tiếng lần đầu. "Nghề… có vẻ không ổn định lắm nhỉ?"
Câu hỏi mang tính đánh giá rõ ràng. Mai Khánh An không tỏ vẻ bị xúc phạm. "Dạ, đúng ạ. Nghề sáng tạo thường không có sự ổn định như những nghề khác. Nhưng cháu nghĩ mọi công việc đều có khó khăn riêng."
"Ừm." ông Minh gật đầu, không bình luận thêm.
Bà Lan tiếp tục cuộc trò chuyện: "Gia đình cháu ở Đà Lạt làm gì thế?"
"Dạ, bố mẹ cháu cũng là giáo viên ạ. Bố mẹ cháu là giáo viên văn."
"À!" mắt bà Lan sáng lên. "Vậy à, thế thì cũng cùng ngành với hai bác đây. Giáo viên văn thì chắc cũng hiểu được những người làm nghệ thuật."
"Dạ vâng, bố mẹ cháu rất ủng hộ việc cháu theo đuổi đam mê."
Ông Minh nhìn con trai: "Thế… Dương đâu rồi? Sao không thấy con bé?"
Câu hỏi mà Minh Khánh An sợ nhất đã đến. Anh cảm thấy miệng khô khốc. Đây chính là lúc quyết định.
"Bố à..." anh bắt đầu, giọng hơi run. "Con… con và Dương đã chia tay rồi ạ."
Sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng. Bà Lan há miệng ra, không nói nên lời. Ông Minh nhíu mày sâu hơn.
"Chia tay?" bà Lan hỏi lại. "Từ khi nào? Sao con không nói với bố mẹ?"
"Được… được hơn tháng rồi ạ." Minh Khánh An cúi đầu. "Con không dám nói vì sợ bố mẹ lo lắng."
-----
"Tại sao lại chia tay?" ông Minh hỏi thẳng. "Con làm gì sai trái à?"
"Không phải con làm sai gì hết bố ạ. Chỉ là… hai đứa không hợp nhau thôi. Quan điểm sống khác nhau quá nhiều."
Bà Lan lắc đầu: "Dương là đứa con gái tốt mà. Học giỏi, gia đình khá giả, lại còn xinh đẹp nữa. Con bỏ lỡ một cô gái như thế thì tiếc lắm."
"Mẹ à, con biết Dương là cô gái tốt. Nhưng tốt không có nghĩa là hợp với con. Hai người cưới nhau phải vì yêu thương và hiểu nhau chứ không phải vì… điều kiện bên ngoài."
"Yêu thương hiểu nhau có thể học được." ông Minh nói. "Quan trọng là nền tảng. Con bé có nền tảng tốt."
Minh Khánh An cảm thấy cuộc trò chuyện đang đi theo hướng anh sợ nhất. Anh liếc nhìn Mai Khánh An, thấy cô đang ngồi im lặng, không can thiệp.
"Bố, mẹ," anh cố gắng giữ bình tĩnh. "Con đã 26 tuổi rồi. Con có quyền quyết định về cuộc sống của mình. Con không thể cưới một người chỉ vì bố mẹ thích."
"Quyền quyết định?" ông Minh giọng nghiêm khắc hơn. "Con có thể quyết định, nhưng con phải chịu trách nhiệm cho quyết định đó. Giờ con đã gần 30, vẫn chưa ổn định, lại còn để… bạn nữ ở chung nhà? Bố mẹ không hiểu con đang nghĩ gì luôn đấy."
Câu nói cuối cùng như một mũi tên bắn thẳng vào Mai Khánh An. Cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng Minh Khánh An thấy được sự căng thẳng trong cách cô nắm chặt tay.
"Bác Minh ơi," Mai Khánh An lên tiếng lần đầu. "Cháu hiểu bác lo lắng cho Khánh An. Nhưng bọn cháu chỉ là bạn, và cháu cũng chỉ ở nhờ tạm thời thôi ạ."
"Cháu có biết người ta sẽ nói gì không?" bà Lan hỏi, giọng vẫn hiền từ nhưng có chút lạnh lùng. "Một cô gái trẻ ở nhờ nhà một chàng trai… dù có lý do gì đi nữa thì cũng không hay."
"Mẹ!" Minh Khánh An đứng lên. "Mẹ nói như vậy khác nào đổ lỗi cho Mai An. Cô ấy không làm gì sai cả."
"Con bớt nóng nảy đi." ông Minh nói. "Bố mẹ không có ý xúc phạm ai. Chỉ là… như thế này không phù hợp với truyền thống gia đình chúng ta."
-----
Bầu không khí trong phòng căng thẳng đến mức có thể cắt được. Mai Khánh An đứng lên:
"Cháu xin lỗi, có lẽ cháu nên tránh ra để hai bác nói chuyện riêng với Khánh An."
"Không," Minh Khánh An nói quyết. "Em không cần phải đi đâu cả. Đây cũng là nhà của em."
Câu nói đó như tiếng sấm. Ông Minh đứng lên, mặt tái mét:
"Cũng là nhà của con bé? Con nói cái gì thế? Con quên đây là nhà ai rồi à?"
"Con biết đây là nhà con. Con có quyền quyết định ai được ở trong nhà của con."
"Nhà con?" ông Minh cười chua chát. "Nhà này ai mua? Ai đóng tiền ban đầu? Con làm việc được mấy năm mà đã quên ơn bố mẹ?"
Cuộc đối đầu đã chuyển từ việc bàn bạc sang tranh cãi. Bà Lan chen vào:
"Thôi, anh đừng to tiếng. Hàng xóm nghe được mất mặt." Bà quay sang Mai Khánh An: "Cháu ạ, cháu có thể hiểu được tâm trạng của hai bác không? Bác không có ý gì với cháu, chỉ là lo lắng cho con trai thôi."
Mai Khánh An gật đầu: "Cháu hiểu ạ. Và cháu cũng không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình. Có lẽ cháu thực sự nên tìm chỗ ở khác."
"Không!" Minh Khánh An nói quyết. "Em không phải đi đâu cả!"
Anh quay sang bố mẹ: "Bố, mẹ. Con yêu bố mẹ. Nhưng con không thể sống theo cách bố mẹ sắp đặt mãi được. Con cần không gian để trưởng thành, để đưa ra những quyết định của riêng con."
"Trưởng thành?" ông Minh hỏi. "Để con ăn ngủ với một cô gái lạ gọi là trưởng thành à?"
"Bố nói như vậy là sao?" Minh Khánh An lần đầu tiên trong đời nâng giọng với bố. "Mai An là người bạn tốt nhất của con. Em ấy đã giúp con rất nhiều. Khi con khó khăn, em ấy đã ở bên. Khi con mất phương hướng, em ấy giúp con tìm lại chính mình."
Anh nhìn thẳng vào mắt bố: "Con biết ơn bố mẹ rất nhiều. Nhưng con không thể chấp nhận việc bố mẹ buông lời xúc phạm người mà con coi trọng."
Ông Minh sững lại. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, đứa con trai ngoan ngoãn của ông dám đối lập với ông một cách rõ ràng như thế.
-----
Căn phòng chìm trong im lặng nặng nề. Hai thế hệ, hai quan điểm khác nhau đang đối mặt nhau.
Cuối cùng, bà Lan thở dài: "Có lẽ… có lẽ hôm nay không phải lúc thích hợp để nói chuyện. Mọi người đều cần thời gian để suy nghĩ."
Bà đứng lên, xách túi: "An, bố mẹ về trước. Con… cứ suy nghĩ thêm về những gì bố mẹ nói."
Ông Minh cũng đứng lên, không nói gì thêm. Nhưng trước khi ra cửa, ông quay lại:
"Bố mẹ không muốn làm khó con. Nhưng bố mẹ cũng có quyền lo lắng. Con là người duy nhất bố mẹ có."
"Con biết," Minh Khánh An nói, giọng đã dịu lại. "Nhưng con cũng cần bố mẹ tin tưởng con."
Ông Minh gật đầu, rồi bước ra cửa không nói thêm lời nào.
-----
Cánh cửa đóng lại. Căn phòng chỉ còn lại hai người, trong sự im lặng đầy căng thẳng.
Minh Khánh An ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu bằng hai tay. "Tôi xin lỗi," anh nói. "Tôi không nghĩ mọi thứ sẽ tệ đến thế."
Mai Khánh An ngồi xuống bên cạnh anh. "Anh đã làm tốt rồi."
"Tốt gì?" anh cười cay đắng. "Tôi vừa cãi nhau với bố mẹ mình. Họ giờ chắc còn ghét tôi hơn."
"Không," cô lắc đầu. "Họ không ghét anh, họ chỉ lo lắng thôi. Và anh… anh đã chọn đối mặt thay vì trốn chạy. Đó là điều đáng tự hào."
Cô đặt tay lên vai anh: "Lần đầu tiên, anh đã đứng lên bảo vệ điều mình tin tưởng. Đó là dấu hiệu của một người đàn ông trưởng thành."
Minh Khánh An nhìn cô: "Nhưng bây giờ thì sao? Mọi thứ đã thay đổi rồi."
"Có lẽ," cô gật đầu. "Nhưng thay đổi không phải lúc nào cũng xấu. Đôi khi nó cần thiết để chúng ta trưởng thành hơn."
Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Cảm ơn cô. Vì đã ở lại, vì đã đối mặt cùng tôi."
"Chúng ta là một đội mà," cô mỉm cười. "Mà ý kiến hôm qua của anh cũng được đấy, hay chúng ta cứ tiếp tục xưng hô như vừa nãy đi."
Ngoài cửa sổ, nắng chiều Hà Nội vẫn dịu dàng. Cuộc sống sẽ tiếp tục, với những thử thách mới. Nhưng ít nhất hôm nay, Minh Khánh An đã học được một bài học quan trọng: đôi khi, để bảo vệ điều mình yêu thương, ta phải có đủ can đảm để đối mặt với cả thế giới.
-----
Thông báo nhỏ từ tác giả:
Mình vừa chính thức bước vào năm học lớp 12 - một khoảng thời gian rất quan trọng. Thành thật mà nói, mình chỉ cảm thấy mình thật sự sống từ lúc bước vào cấp 3, khi tìm thấy ước mơ và hình dung được con người mà mình muốn trở thành.
Mình đã từng trải qua thất bại, và mình không muốn lặp lại cảm giác ấy nữa. Lần này, mình muốn chạm đến giới hạn của bản thân, và vượt qua nó.
Việc ôn thi đại học chắc chắn sẽ làm lịch đăng truyện chậm hơn, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để thế giới của mình vẫn được tiếp tục sống. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình.


1 Bình luận