Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Kẻ Chuộc Tội

Chương 06: Đầu Bò và Cánh Cụt (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,697 từ - Cập nhật:

Nếu phải báo cáo về hiện trạng của Nhà ngục trung ương Vương quốc Mephisto, có lẽ Don chỉ cần dùng ba từ: “dị thường”, “luật rừng” “mục nát” là đã đủ để mô tả. 

Nói về mặt “dị thường”, bốc đại một góc để quan sát cũng đủ thấy rõ. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn...

Đứng trên tầng ba của tòa giam số tám, hít một hơi luồng không khí đầy mùi tường lở cũ mèm, cậu điều tra viên Don gạt cần chiếc chuông báo hiệu giờ giải lao. Bấy giờ đã là đầu giờ chiều. Màu nắng nhạt thếch xuyên qua mái vòm sắt trên cao, đổ xuống ba tầng nhà giam, nằm lì trên khoảng sân sứt sẹo không một bóng người.

Cửa buồng giam đã mở, giờ sinh hoạt đã điểm, tiếng rì rầm to nhỏ cũng đã rộ lên át đi cả tiếng chuông rền rĩ. Nhưng tuyệt nhiên, không có bất cứ một phạm nhân nào bước ra.

“Làm gì mà đứng đực ra thế, lính mới? Lạ lắm à?”

Một vật gì đó nhọn như đầu sào bỗng huých vào sườn Don đau điếng, khiến chiếc nón sĩ quan trên đầu cậu rơi cái bịch xuống sàn gạch cáu bẩn. Nhặt mũ, Don nén tiếng chửi thề, ngước lên nhìn gã đàn ông đứng kế cạnh.

Đó là Mặt Ngựa, tên quản giáo vừa dí cùi trỏ vào người cậu. Y như cái biệt danh mà đám quản giáo ở đây đặt cho gã, Mặt Ngựa có cái cằm dài thòng, sống mũi cao thẳng, nhưng lại chẳng thể dung hòa với đôi mắt lác lúc nào cũng láo liên.

Thả lỏng đôi mày đang nhíu đến quạu quọ, Don gắng gượng nhếch môi cười méo xệch, hỏi:

“Vâng, chuông điểm rồi... mà sao không tên nào chịu bước ra vậy anh?”

“Không biết thì nào gặp thủ trưởng sẽ rõ.” Chẳng những không trả lời, gã còn đánh sang chuyện ở đâu đâu khiến Don phải đứng hình, nhìn hắn đầy rối bời. “Tuần đầu cứ quan sát đi đã, biết ngậm mồm đúng lúc là cứu cái thân được mấy bàn rồi. Kinh nghiệm xương máu đấy, chú cứ nghe anh.”

“Dạ...”

Don lí nhí, nhưng đôi mắt chán chường lại đảo một vòng như chẳng buồn để tâm đến mấy lời gã nói. Gã có thể giấu Don bây giờ, nhưng sẽ không giấu được lâu đâu. Với mấy loại người ba hoa chích chòe như này, Don chỉ cần hỏi khéo mấy câu thôi là đủ khiến gã phun ra một tràng sơ hở rồi.

Tất nhiên, đâu phải ai cũng nằm lòng cái mánh ấy. Không phải ma thuật gì đâu, ngón nghề của dân điều tra cả đấy! Và Don đây chính là một trong số đó.

Dù chỉ mới được Tổ chuyên án điều chuyển tới đây khoảng ba ngày, không khó để Don nhận ra, việc đã tới giờ giải lao mà không tù nhân nào dám bước ra ngoài chính là một trong những luật lệ ngầm ở nhà ngục này.

Còn liệu đó là gì, cậu nhất định phải bới móc cho bằng được!

“Thủ trưởng... có hút thuốc không anh nhỉ?” Cậu điều tra viên vờ hỏi vu vơ, làm nụ cười trên môi Mặt Ngựa nhanh chóng héo đi.

“Vớ va vớ vẩn.” Như thể đã đánh hơi thấy ý đồ của Don, gã lập tức phủ đầu cậu chỉ bằng một câu nói. “Anh ý không thích thuốc lá đâu.”

“Sáng có người nhắc em châm thuốc cho đàn anh dưới kia một điếu.” Don hất cằm, đánh mắt xuống mấy dãy xà lim có tiếng người lào xào nói chuyện. “Nhưng em nói thẳng luôn. Em bảo tao còn có đúng một điếu, để dành mời thủ trưởng thôi.”

Thế rồi, Don lại nặn ra một nụ cười cay đắng. Tuy chẳng thấy được chút biến chuyển nào trong đôi mắt xếch đầy nghi hoặc của Mặt Ngựa, cậu điều tra viên vẫn không hề nản chí. Vốn dĩ, khu rừng này có tới hai hổ, nhưng cậu lại chỉ thể quy phục một. Và câu chuyện bịa đặt phía trên cũng đủ để gã nhận ra lựa chọn của cậu rồi.

“Chú đã khéo chọn đến thế, ít ra cũng phải biết đường hỏi anh mày xem khẩu vị người ta thế nào chứ.”

Ấy thế mà không ngờ, Mặt Ngựa lại bật đèn xanh cho chàng lính mới. Don vui như mở cờ trong bụng, nhưng cậu không hề vồ vập. Từ tốn nhổm dậy, cậu rút bao thuốc ọp ẹp chỉ còn có đúng một điếu trên ngực áo, chìa ra cho gã, nói:

“Vẫn phải nhờ đàn anh chiếu cố nhiều ạ.”

Mặt Ngựa điềm nhiên rút điếu thuốc, đưa hờ lên môi cho cậu điều tra viên châm lửa. Mùi thuốc thơm nồng khiến miệng Don - người đã nhịn hút lâu ngày khô như sa mạc.

Thế rồi, tên quản giáo lại tựa vào lan can, dõi xuống sảnh tầng trệt. Lần theo ánh mắt hắn, Don nghĩ, hẳn là gã đang tìm trò để thử cậu, hoặc đang thăm dò động tĩnh của con hổ phía bên kia cánh rừng.

Chợt, khu tòa giam mới đây còn nhộn nhạo tiếng cười nói bỗng chốc chìm vào khoảng không lặng thinh. Nuốt khan, Don dán chặt mắt vào nơi tất cả sự chú ý đều đổ dồn về. Đó là một xà lim nằm khuất trong bóng tối, nơi ánh đuốc trời vĩnh viễn chẳng thể chạm tới. Cậu điều tra viên nín thở, dỏng tai lắng nghe từng chuyển động. Tiếng bước chân chắc nịch dần vọng khắp tòa giam số tám, và một bóng người cuối cùng cũng thủng thẳng bước ra ngoài ánh sáng.

Don chưa có cơ hội nhìn thấy con hổ kia, nhưng cậu đoán chắc, hẳn kẻ thống lĩnh một nửa cánh rừng này phải hầm hố lắm đây.

Thế nhưng, trái với suy nghĩ của Don, hiện ra dưới con sảnh thênh thang lại chỉ có bóng lưng khòng của một người đàn ông kì dị. Toàn thân anh ta phủ độc một màu trắng như tấm vải liệm gói người chết ở Bộ Tang phủ. Sải từng bước lầm lũi, chẳng mấy chốc anh ta đã đi khuất, giống hệt một bóng ma bước ra từ vết nứt của thời gian rồi lại tan vào hư không.

“Chuột đi trước hổ cất bước theo sau à...” Don lẩm bẩm. Kẻ có đủ bản lĩnh để gò ép lũ tù tội ở đây tuyệt đối không thể mang cái dáng vẻ lầm lì cô độc như con thú què quặt thế kia được.

“Ừ, thằng đó tên Cánh Cụt. Nó bị tật đấy.”

Chỉ đến khi Mặt Ngựa nhắc, Don mới mơ hồ nhận ra tay áo của người đàn ông kia đang phất phơ theo từng nhịp bước.

“Xem ra không phải tật mỗi tay đâu ha anh?”  

“Ừ, thằng đó chỗ nào cũng tật.” Gã cười đểu, ngón trỏ gõ vào thái dương. “Tật cả chỗ này, nên mới suốt ngày phá luật.”

Tên quản giáo vừa dứt lời, chủ nhân của cánh rừng cuối cùng cũng lộ diện. Áo tù hắn khoác hờ lên thân người vai u thịt bắp. Dáng hắn đi như con tượng bành trướng mọi ngóc ngách trên bàn cờ. Quây quanh hắn có đôi ba thằng đệ. Chúng đến khu nào, tù nhân khu đó mới dám ló ra khỏi phòng. Nhưng tuyệt nhiên, không ai dám đi trước một bước.

Don thật sự rất muốn gặp Cánh Cụt, để xem rốt cuộc anh ta điên rồ đến cỡ nào mới dám phá vỡ “luật rừng” con hổ kia đã áp lên chốn này.

“Hawk Đầu Bò đấy.”

Mặt Ngựa trỏ vào cái tên đang huênh hoang đi giữa vòng vây của đàn em. Don nhìn theo, chỉ thấy trên đầu hắn có hai chiếc sừng đen bóng như sừng bò mộng. Quanh hắn, tiếng hò hét mỗi lúc một vang, làm cậu có linh cảm chẳng lành.

Tình hình này... đánh nhau là cái chắc rồi.

“Xem trò vui không?” Gã hỏi Don nhưng lại quay bước đi luôn, làm cậu chỉ còn nước túc tắc theo sau.

Mặt Ngựa dẫn Don vào tòa quản lý. Cậu đã đặt chân tới nơi này không dưới năm lần, nhưng mùi rêu chết ám trên những bức tường nhơn nhớt mốc đen vẫn khiến cậu lợm họng. Bóng tối nhão nhoẹt bám riết lấy da cậu, sàn gạch dinh dính níu gót giày cậu như tảo và bùn dưới đáy hồ. Don buộc phải nín thở, nếu không ý chí của một chàng trai đã quen sống với đống hồ sơ thơm nức mùi giấy mới ở Cục Hình sự như cậu sẽ sớm bị đánh gục mất.

Có lẽ không phải nhà tù này thật sự “dị thường” như Don nghĩ. Chỉ là do cậu không tài nào dung hòa nổi vào cái môi trường ô hợp này. Nhưng có một điều mà Don biết, chính là cậu sẽ phải công tác ở đây lâu. Rất rất lâu.

Bởi lẽ, Thiếu tá Ashley Peterson cử cậu tới đây đều là có lý do cả...

 

“Phía trên có lệnh điều bớt người xuống trại giam để bù vào số nhân sự đang thiếu hụt đấy.”

Giữa tranh sáng tranh tối, anh Tổ trưởng vừa dặn dò vừa chất đống đồ cá nhân trên bàn vào vali. Anh sắp rời khỏi Tổ chuyên án, không có tiệc chia tay. Đơn xin từ chức anh cũng đã gửi lên Cục Hình sự từ sớm.

“Tôi cơ cấu cả rồi. Cậu xuống nhà ngục trung ương ở Mephisto công tác nhé.”

Chuyện hệ trọng mà anh Thiếu tá nói nhẹ tênh, như một cú tát khiến Don chết lặng. Anh nghỉ việc mà không báo với cấp dưới lấy một lời, và giờ lại tự ý sắp xếp công việc của cậu mà không hỏi cậu tiếng nào sao?

“Sao lại thế anh?” Don trân trân nhìn anh Thiếu tá, chờ đợi một lời hồi đáp, nhưng anh vẫn cứ cắm cúi mặt mày, chẳng buồn ngẩng lên nhìn cậu. “Chỗ đó làm gì có bạo loạn ạ?” 

“Chỗ đó là cái ổ rửa tiền to nhất nhì Mephisto đấy. Tù nhân với cai ngục cấu kết chặt nên bọn Helix mới không có cơ hội chen chân. Dù có lệnh từ chính quyền đi nữa cũng khó đưa tay trong vào lắm. Nhưng tôi đã giật được một suất cho cậu rồi.”

Nghe đến đây, đầu Don nóng ran, không giữ nổi bình tĩnh nữa. Cao giọng, cậu chất vấn: “Anh coi cấp dưới bọn em là cái quái gì vậy? Sao cái gì anh cũng tự ý quyết định thế!”

“Don.”

Tiếng gọi điềm đạm của anh Thiếu tá lay cậu điều tra viên khỏi cơn choáng váng. Dưới ánh đèn hiu hắt của Tổ chuyên án, bóng anh run rẩy đứng dậy. Bàn tay đẫm mồ hôi lạnh đặt lên vai cậu. Khuôn mặt vốn rắn rỏi nay hằn sâu mỏi mệt, và đôi mắt u uất lại chứa đựng bao điều muốn nói nhưng chẳng thể nói ra.

“Tôi biết là rất khó, nhưng vụ này tôi chỉ tin được mình cậu thôi, Don.”

 

Cạch.

Gã quản giáo trước mặt Don vừa đẩy cửa phòng giám sát, mùi thuốc lào nồng nặc lập tức sộc vào mũi cậu đau điếng. Dưới làn khói trắng đặc quánh, mấy gã quản ngục lười biếng ngồi trên đống hộp nhếch nhác ngổn ngang. Chuyền tay chiếc điếu cày gỗ, chúng thay nhau rít từng hơi dài, chốc chốc lại phá lên cười giòn tan.

Ánh sáng hắt nghiêng qua tấm rèm xếp, đủ để Don nhìn rõ nhân dạng của gã đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc. Miệng ngậm hờ tẩu thuốc, hắn đưa đôi mắt lim dim như người say lên nhìn cậu, bộ râu rậm khẽ nhếch lên cười.

Đó hẳn là Thủ trưởng, và dường như hắn biết cậu tới đây với mục đích gì.

“Chào các anh ạ.”

Don rướn vai, gồng cứng mình rồi mới bước vào trong. Thế nhưng không ai để tâm đến cậu, và sự hiện diện của cậu cũng sớm lạc lõng giữa mấy câu đùa tục tĩu mà chúng ném qua lại.

“Sếp kiếm đâu ra cái tẩu trông oách thế?”

“Mấy thằng đệ Đầu Bò biếu đấy.” Có thằng nhanh miệng đáp hộ thủ trưởng. “Bọn đó thấy sếp cái là cun cút như mấy con bê con luôn.”

Trong lúc chúng tán nhảm, Don cũng nhanh mắt chọn một chỗ ngồi đủ sạch sẽ. Cậu vừa đặt mông xuống, khói trắng từ phía đối diện đã phả thẳng vào mặt. Phổi cậu liền sặc sụa như sắp nổ tung.

Mẹ bố nó! Đúng là cực hình với người đang nhịn thuốc mà.

Mắt cay xè, Don chửi thầm.

“Đến rồi, đến rồi kìa!”

Gã lạ mặt đang vạch ngang tấm rèm xếp hô lên. Cả bọn ai nấy đều nháo nhào ùa ra cửa sổ, chen nhau hóng hớt. Don cũng bật dậy. Tuy chỉ lấy được vị trí sau chót, cậu vẫn có đủ chỗ để dõi theo tình hình phía dưới sân.

Trên nền đất đỏ trơ trụi, Cánh Cụt gầy nhom đang ngồi trên băng ghế tróc sơn. Trông anh ta như người mất hồn, đờ đẫn nhìn qua hàng rào. Don không hiểu được suy nghĩ của người điên, vì trước mặt Cánh Cụt chỉ có mảng tường thành xám vươn cao vời vợi. Cách đó không xa, Hawk Đầu Bò đang dẫn theo đàn em đến tính sổ.

Don không nghe được gì, vì mấy tên quản giáo đứng quanh cậu cứ rôm rả cười cười nói nói. Rõ ràng đây không phải lần đầu.

“Chúng mày cá trận này bao phút?”

“Năm phút thôi. Hôm bữa thằng Cụt vừa bị đánh xong mà.”

“Tao cá bảy. Trông cái mặt nó lì vãi.”

“Phải mười phút chứ ít! Thằng Đầu Bò đó thú lắm. Đánh ngất nó lại dựng dậy đánh tiếp mà.”

Đám quản giáo huyên náo cược nhau một bàn ra trò. Riêng Don lại chẳng có chút hứng thú nào. Dù xuất thân từ tổ điều tra, cậu chàng lại chẳng ưa nổi bạo lực. Dĩ nhiên, nắm đấm của Tổ trưởng Peterson là ngoại lệ, nhưng anh cũng chỉ dùng cho những kẻ trơ lì với lí lẽ mà thôi.

“Mày cá nhiêu hả lính mới?”

Một gã đường đột quay sang hỏi Don. Cậu chọn đại một con số: “Mười lăm phút ạ.”

Nghe lời cậu thốt ngây ngô, mấy gã lại đồng loạt cười phá lên khiến tai cậu nóng bừng.

“Chú mày muốn cúng cụ thằng Cụt hay gì?”

“Mười lăm phút thì lo chạy vạy cho nó cái hòm với tí vàng mã đi cu!”

“Thấy tên kia không?” Vỗ vai Don, Mặt Ngựa lại hất cằm về phía tên Đầu Bò đang đứng chửi om sòm cho cậu xem. “Ngày trước hắn từng là lính đặc nhiệm phục vụ cho Đọa Đế mấy chục năm liền. Mười lăm phút là chết người thật đấy, không đùa được đâu.”

“Có phải... đội đặc nhiệm Galanthus không anh?”

Don lệch nhịp thở trong thoáng chốc khi thấy gã gật đầu cái rụp. Điều đó có nghĩa là cái gã to xác nghênh ngang kia chính là đồng đội cũ của Tổ trưởng Ashley Peterson...

Tại sao một thiếu tá chính trực lại có thể chung đội với người như vậy được chứ?

“Chú mày nghe qua vụ thảm sát Cối Xay Gió ở cung điện Mephisto chưa?” Mặt Ngựa tặc lưỡi, tay khua ngang cổ. “Gần năm mươi mạng người, chỉ trong hai phút nó vặt sạch không chừa một mống luôn.”

Dù đã hai mươi năm trôi qua kể từ thảm án ấy, mỗi khi sơ ý nhớ lại về những tấm ảnh hiện trường đính trong hồ sơ án mạng, Don lại chỉ muốn ói cho sạch cái dạ dày. Tiếng xấu đồn xa, và nhờ đó trên cái đất Đọa Ngục này, chưa ai là chưa từng nghe đến cái tên “Hawk” cả.

“Mẹ thằng chó này!”

Thình lình, có tiếng gầm rú vọng tới tận góc lầu nơi họ đứng. Đám người lập tức nín bặt, dáo dác thò đầu ra ngoài cửa sổ. Dưới sân, Đầu Bò đang tóm lấy mái tóc xõa xượi của Cánh Cụt. Hắn dúi xuống, rồi thụi cho gã người điên một đấm trời giáng vào ngực, khiến anh ta lăn quay ra đất.

Ấy thế mà, Cánh Cụt không kêu lấy một tiếng, còn chẳng buồn đứng dậy. Anh ta nằm im như cái bao cát, ai nhìn cũng muốn đánh.

Và thế là Đầu Bò không nương tay.

Mỗi cú đấm con bò mộng đó giáng xuống, đám quản ngục lại suýt xoa kêu lên. Tên thì reo hò khoái trá, kẻ thì vỗ đùi đen đét, như đang xem con chuột nhỏ bị vờn qua vờn lại. Nhưng Don thì không thế. Cậu không thể. Tâm trí cậu quẫy đạp, giằng kéo. Cậu là một điều tra viên, phảiLà người thi hành luật pháp! Thấy bạo lực thì phải can thiệp, chứ không được chôn chân đứng nhìn!

Nhưng nếu cậu lao vào cứu anh ta, vậy thì công sức Thiếu tá Ashley liều mình đưa cậu vào đây còn ý nghĩa gì nữa?

Mồ hôi túa đẫm trán Don, chảy cay xè mắt. Mỗi cú đấm Cánh Cụt chịu, người cậu điều tra viên lại quặn thắt, ớn lạnh, như thể kẻ đang nằm dưới nền đất kia chính là cậu vậy.

Kim đồng hồ kêu tích tắc bên tai cậu. Năm phút. Bảy phút. Mười phút. Thế mà Đầu Bò vẫn đang nện xuống người anh chàng tật nguyền kia như đang nhào cục bột dẻo quẹo. Máu đỏ loang lổ, thấm đẫm nền đất, và còn tàn bạo hơn tất thảy những cú đấm của Ashley cậu thấy trong phòng thẩm tra.

“Bây ơi, quá mười phút rồi!”

Tiếng ca thán lay Don tỉnh khỏi mười phút bất lực nhất cuộc đời cậu.

“Mẹ nó, sao nay thằng Đầu Bò đánh tợn thế? Tính giết thằng Cụt luôn à?”

“Xuống can đi. Tao đếch muốn dọn xác đâu.”

“Việc gì phải can?” Gã thủ trưởng tặc lưỡi một cái làm đám quản giáo nín thinh. “Chết rồi thì kiếm thằng khác.”

Dứt lời, gã lại ngả vào lưng ghế, mái đầu lưa thưa chìm vào làn bóng mờ phía sau rèm. Đôi mắt đục ngầu đầy toan tính xé bóng tối găm vào cậu. Mặt gã dửng dưng đến khó tin.

Don hiểu ý gã, rằng cậu cũng sẽ sớm trở thành trò tiêu khiển cho bọn chúng. Họng Don thắt lại như muốn nôn khan, không phải vì làn khói hăng sặc gã vừa nhả vào mặt cậu, mà là thái độ điềm nhiên như thể tất cả chỉ là một trò giải trí thường nhật.

“Quá mười phút thì lính mới ăn chắc rồi nhỉ? Hên đấy.” Gã vừa đưa tay ra, một tên quản giáo đã lập tức dâng cho gã cây điếu cày. “Phần thưởng đây.”

Thế rồi, gã thủ trưởng già đời lại chìa nó ra trước mặt Don, như thể đang ban cho cậu một cơ hội. Cậu điều tra viên đờ đẫn trong đôi giây, nhưng rồi vẫn đón lấy theo bản năng.

Đừng quên mày đến đây với mục đích gì.

Don tự nhắc mình, tay đón lấy cây điếu gỗ nặng trịch. Có lẽ thủ trưởng đã linh cảm được điều gì đó nên mới khéo cảnh báo, rằng nếu như cậu không hòa nhập thì chắc chắn sẽ có chung kết cục với Cánh Cụt. Hoặc thậm chí là tệ hơn.

Thế nhưng đó lại chẳng phải điều khiến cậu điều tra viên do dự. Cậu không sợ cái chết, càng không ngại đối đầu với đám ô hợp này. Những thứ đó chẳng là gì so với việc anh Thiếu tá phát hiện ra vụ cậu lén hút trong khi vẫn đang cai cả.

Liệu anh ấy sẽ thất vọng, nổi điên hay phanh năm xẻ bảy cậu đây? Don không biết, chỉ biết đám đàn ông trong Tổ chuyên án, chưa ai là chưa một lần nếm mùi nắm đấm của anh ấy hết.

Nhưng này Tổ trưởng ơi, không phải anh từng dạy em là “Muốn làm điều tra viên thì phải có cái gan trước” à?

Nhớ lại lời răn của Ashley, Don liều lĩnh kê điếu lên miệng. Gã thủ trưởng đánh diêm, châm lửa đống ve thuốc hăng mùi cỏ cháy trên nõ điếu. Ánh lửa rung rinh, rọi lên khuôn mặt núc ních đầy mưu mẹo của gã. Đôi mắt ti hí nhíu lại như không muốn cho cậu đọc được tâm tư.

Muốn săn hổ, phải để hổ đi săn trước đã.

Don dứt khoát rít mạnh một hơi. Lập tức, luồng khói đặc quánh, sộc hắc, lao như một đàn thiêu thân cuốn lấy não Don kéo vào u mê. Mắt cậu tối sầm, chân tay bủn rủn, họng nhũn đến độ chẳng ú ớ nổi câu nào.

“Chất gây nghiện của loài người đâu có nhằm nhò gì với Đọa nhân chứ?”, là điều duy nhất cậu nghĩ được trước khi làn khói u muội đánh gục ý thức.

Mép gói bột trắng lòi ra từ trong túi áo của gã thủ trưởng,là thứ cuối cùng cậu thấy được trước khi dòng nicotin độc địa đánh ngã đôi chân.

Hóa ra, thứ đang lan nhanh trong mạch máu cậu không chỉ có thuốc lào, mà còn có cả ma túy.

Sau cùng, có lẽ Don chỉ thể miêu tả về chốn ngục tù nơi cái ác đã ăn sâu bén rễ này bằng hai chữ “mục nát”.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận