“Nhưng mà chị cho tôi hỏi thật nhé.”
Đằng sau chiếc kính vẩn đục, hai con ngươi lờ đờ, dại đi vì thuốc của tên phản tặc ngước lên nhìn Quincy đầy khiêu khích. Bờ môi hắn trắng bợt, nụ cười hắn ngờ nghệch, và lời nói hắn thốt ra lại xé toạc vết thương âm ỉ trong cô suốt bấy lâu.
“Chị chưa từng thắc mắc trong quan tài của Đọa Đế có cái gì à?”
“...Cô ơi!”
Tiếng gọi của người đàn ông trước mặt lay nữ Cục trưởng khỏi mê cung tâm trí. Mắt cô mệt rũ vì ba đêm thức trắng, và dư âm của cuộc bạo loạn thì vẫn cứ mải lạc trong đôi tai.
“Thẻ của tôi có vấn đề gì không ạ?”
“Không.”
Quincy đáp gọn lỏn, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Cô lật chiếc thẻ công dân trên tay, rà soát thêm một vòng nữa rồi mới trao lại cho người đàn ông đứng ngoài trạm kiểm soát. Xong thủ tục, ông ta mới mau chân hòa vào dòng người, xuôi theo hàng trăm bậc thang dẫn lối lên điện thờ Đọa Đế.
Phía sau cửa kính, biển người đến thăm viếng tràn từ quảng trường vào chốt chặn, nối dài như dòng sông Stynx của Đọa Ngục, bao bọc quanh chân con đồi. Ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi dưới cái nóng hầm hập len qua những đống đổ nát và lẫn trong hơi thở của đoàn người. Họ kiên nhẫn nín lặng, nhưng cũng thật bồn chồn, ánh mắt sốt ruột nhìn cô đầy giục giã.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi các cuộc bạo loạn nổ ra không chỉ trên Vương quốc Paimonia mà còn rải rác khắp Đọa Ngục. Cục Trị an mới dọn xong xác chết, và máu in đẫm trên nền gạch cũng chỉ vừa kịp khô, họ đã phải sốc lại tinh thần để nghênh đón người dân từ khắp Đọa Ngục đổ xô về vùng đất này. Ai ai cũng mang tâm thế phải tận mắt nhìn thấy quan tài của Đọa Đế cho bằng được mới yên tâm trở về.
“Lúc ông bô mất chẳng ai hay. Đến hình dáng lão nằm trong quan ra sao dân còn chẳng biết. Nghĩ kiểu gì cũng thấy mờ ám mà!”
Lời bỡn cợt ấy thoáng vẳng trong đầu Quincy, nhưng lại chẳng thể ngăn cô đắm chìm trong công việc. Đôi mắt miệt mài kiểm tra thông tin của người thăm viếng, và tay trái thì thoăn thoắt gõ ghi chú trên chiếc máy đánh chữ cũ kĩ. Những tiếng lách cách vọng từ dàn bàn phím của các sĩ quan trong khoang chốt, trơn tru và chuẩn chỉ tựa bộ bánh răng cơ khí trong chiếc đồng hồ.
Dân chúng càng hoang mang vì lời của đám phản tặc, Cục Trị an lại càng phải đốc thúc, làm sao cho dân yên lòng. Và thân là Cục trưởng, nếu muốn gục ngã thì cô nhất quyết phải là người cuối cùng.
Bỗng, một tràng cãi vã xuyên qua dòng người ồn ã lọt vào tai Quincy. Cô hít một hơi nóng ẩm và đứng dậy, hướng mắt ra ngoài cửa kính. Cách đó không xa, lẫn trong biển người đông đúc, có một vài người đang xô đẩy, nhốn nháo mặc cho sĩ quan trị an nhắc nhở. Nhờ thính giác của quỷ, Quincy rất nhanh đã bắt sóng được cuộc cãi vã.
“Mụ bị điên à? Ai cho mụ chen hàng?!” Gã thanh niên cáu bẳn quát lên.
“Nhanh cho tôi còn đến xem quan tài của Cha nữa!” Tâm điểm của cuộc gây gổ lại là một người phụ nữ đang rưng rức kêu la, giọng lạc đi vì khóc. “Có khi bọn phản tặc nó mang xác Cha đi rồi!”
“Ăn nói hàm hồ!” Một người đàn ông khác xen lời. “Chúng nó chỉ kiếm cớ nổi dậy, phá của giết người thôi mà bà vẫn tin à?”
“Thế sao chúng nó lại hô Đọa nhân tan tác, Đọa Đế mất xác? Phải có lý do gì nó mới dám mạnh miệng thế chứ!” Lời nói của bà ta lại càng khiến mặt đám đông hoang mang xám ngoét lại. “Chắc chắn chúng nó đã giở trò gì với Cha rồi.”
Rất nhanh, một quân sĩ trang bị đầy đủ súng ống đã chen chân thẳng vào giữa đám người, cứng rắn nói:
“Yêu cầu các anh chị giữ trật tự, xếp hàng đợi đến lượt. Nếu còn chen lấn, chúng tôi sẽ cưỡng chế đưa ra khỏi trạm!”
“Ai mà tin được cái đám chính quyền các người? Không lo nổi cho dân thì ít ra cũng phải bảo vệ thi hài của Đọa Đế cho tử tế chứ!”
“Đúng đấy!” Một người khác hùa vào, nói lên tiếng lòng khiến đám đông xung quanh bỗng chốc bùng nổ. “Chúng tôi ở lại cái chốn nghèo rách này bao năm chỉ để bảo vệ thi hài của Ngài! Giờ Ngài mà không còn thì chúng tôi ở đây làm cái đếch gì chứ?”
“Người sống không lo, người chết rồi lo cái đéo gì!”
Gã thanh niên bị xô đẩy bấy giờ mới gào lên vì tức. Và thế là, từ đoàn người quây quanh cho đến những quân sĩ đang chuẩn bị can thiệp, tất cả đều chết lặng sau câu nói ấy.
Ngay khi thấy đám người mặt đỏ au rục rịch chuẩn bị lao vào xơi tái nhau, Quincy lập tức nhấc bộ đàm lên.
“Áp giải đi.”
“Tất cả ạ?”
“Tất cả.”
Cô lạnh giọng nói, sắc mặt không đổi.
Sau mệnh lệnh của nữ Cục trưởng, các quân sĩ lập tức ập vào khống những kẻ gây rối. Chẳng mấy chốc, đám đông đã bị giải tán và dòng người lại trở về hàng lối, lặng lẽ như thủy triều dâng.
Hàng năm, đáng ra thời điểm này nếu như Quincy không phải đến lễ viếng của Đọa Đế thì cũng đang chỉ huy đội an ninh rà soát khắp thành phố. Vậy nhưng năm nay, cô lại đích thân xuống chốt chặn soát thẻ công dân để đám phản tặc có trà trộn cũng thấy khó mà lui.
“Cục trưởng... Chị có ổn không ạ?”
Cô trợ lý Nina đang soát thẻ ngồi kế bên rụt rè hỏi, chốc lại len lén liếc sang cô.
“Tôi không sao.”
Quincy tùy tiện đáp, nhưng hình ảnh phản chiếu thoáng hiện trên cửa kính đã phản bội chính lời nói của cô. Một cô hiện lên đầy rệu rã và kiệt quệ như con ngựa chiến hết đát. Mái tóc đỏ rực như màu nước sông Stynx thời chiến ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi trắng nhợt vì ba đêm thức trắng. Đôi mắt từng cháy như biển lửa giờ đây lặng tĩnh tựa ánh nến le lói. Biểu cảm lạnh tanh của một quân nhân lại càng khiến cái vẻ thờ ơ của một quan chức trên mặt cô thêm phần xa cách.
Bình thường trông mình vẫn thế này ư? Bảo sao lúc nào cấp dưới chào cũng cúi gằm mặt thôi.
Đọa nhân không thể chết nếu thiếu ngủ, nhưng cuộc hỗn chiến với đám bạo loạn cộng với vết thương sâu hoắm trên vai đã vắt kiệt thể xác cô. Còn tệ hơn, đây mới chỉ là ngày đầu tiên của lễ tưởng niệm thôi. Mặc dù phạm vi tổ chức đã được thu hẹp để nhường chỗ cho công tác dọn dẹp tàn dư, nhưng vẫn kéo dài đến bốn ngày liền. Và trong suốt 96 tiếng đó, cô buộc phải giữ tỉnh táo và tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây.
“H...Hết ca chị có muốn...đến hội chợ không ạ?”
Câu hỏi đường đột mà có phần rụt rè của Nina khiến Quincy thoáng ngạc nhiên. Kể từ khi cô đầu quân vào Cục Trị an và leo dần lên chức vị hiện tại, ngoại trừ Galanthus ra, chưa từng có bất cứ ai ngỏ lời mời cô đi đâu. Kể cả đội thư kí hùng hậu túc trực bên cô suốt hai tư giờ.
“...Không.”
Lời khước từ bật ra khỏi miệng Quincy như một thói quen.
“Không như vật sống, giống ngựa sắt này mà chịu quá tải liên tục thì sẽ bắt buộc phải xả van áp. Cô có xả van định kì không đấy?”
Câu hỏi của Douglas từ quá khứ vọng lại như đang âm thầm nhắc nhở cô. Nếu khi đó cô chịu nghe theo anh, có lẽ giờ này bọn họ đã moi được hàng tá thông tin từ ba tên Helix lẻn vào điện thờ Đọa Đế rồi. Chỉ vì quá chủ quan với cơn thịnh nộ của mình, cô đã thả xích cho cái tôi, giải phóng Quỷ Thần tàn sát. Thậm chí còn làm liên lụy đến hai người đồng đội Douglas và Oswald nữa.
Nếu như người có mặt ở đó không phải Đội trưởng Douglas mà là bất kì ai khác, hậu quả chắc chắn sẽ không thể cứu vãn.
“...Cục đã phải vét hết lực lượng để huy động về khu vực này. Không phải cứ muốn đi là đi đâu.” Dù miệng nói vậy, Quincy vẫn miễn cưỡng cho bản thân một cơ hội. “Để đến ngày cuối của lễ tưởng niệm có được không?”
Nghe vậy, cô trợ lý trẻ bỗng tươi tỉnh hẳn. Mặc dù các quân sĩ khác trong phòng cứ thấy bóng dáng Quincy là im như hến, ở cạnh họ quả thực vẫn dễ chịu hơn đám quan chức cấp cao bên Phòng Tham mưu nhiều.
Kể từ trước khi ngồi lên ghế Cục trưởng, Quincy đã sớm nhận ra, từ giới cầm quyền ở Đọa Ngục cho đến thuộc cấp ở Cục Trị an, ai cũng coi cô như cái gai trong mắt. Giới chức phím nhau, ví cô như con ngựa ương ngạnh và bất trị, khiến người ta vừa dè chừng lại vừa muốn thu phục. Cấp dưới rỉ tai, tôn cô như con đầu đàn vô cảm và máu lạnh, khiến người ta vừa phục tùng lại vừa muốn tránh xa.
Dẫu biết trên con đường đến đỉnh cao quyền lực chẳng một ai chào đón, cô vẫn chấp nhận dấn thân, chỉ vì một câu nói đầy ẩn ý của Douglas Evangelous...
“Nếu được quay về quá khứ, vào khoảnh khắc lìa đời, cô có chọn làm quỷ không?”
Quincy nhớ như in, vẫn là cái ngày ấy vào ba mươi tư năm trước, con ngựa của cô đột nhiên hỏng trước khi Galanthus lên đường làm nhiệm vụ. Và vì chẳng cách cửa hàng cơ khí bao xa, cô đã cùng Đội trưởng Douglas vừa dạo bộ vừa hàn huyên. Khi ấy, anh đã đưa ra một câu hỏi hết sức lạ thường.
“Con người làm gì có ai được chọn hình phạt mình muốn đâu?” Quincy bình tâm đáp. “Sao anh lại hỏi vậy? Chẳng lẽ lúc anh chết, có Đọa nhân nào hỏi anh muốn xuống Hỏa Ngục đầu thai làm quỷ không à?”
Mặc dù buông lời nửa đùa nửa thật, sắc mặt cô gái vẫn chẳng hề lay động. Vốn dĩ, con người khi còn sống gieo nhiều nghiệp chướng, chết đi ắt sẽ bị dẫn xuống Đọa Ngục để luận tội. Đầu thai làm quỷ hay súc sinh để trả nợ nhân gian, vốn chẳng phải là điều linh hồn có thể tự mình định đoạt. Mọi kết cục đều là hệ quả của chuỗi tội lỗi mà con người đã gây ra trước đó. Tuyệt đối không có nhưng.
Là Đọa nhân, những kẻ cai quản sinh tử nhân gian như bọn họ có lẽ lại rõ đạo lý này hơn ai hết.
“Cũng giống như tôi với cô, ngựa không có quyền chọn chủ.”
Tiếng gậy chống và bước giày khoan thai của người đồng đội sánh bên Quincy vẫn vang lên nhịp nhàng.
“Anh đang trách móc tôi không biết xót ngựa đấy ư?”
“Không, tôi muốn nói, trung thành cũng là một sự lựa chọn.” Ung dung, Douglas dừng chân trước khi bước vào tiệm cơ khí sầm uất. “Khi cô chọn con ngựa này, nó cũng đã chọn cô.”
“Cái giá phải trả cho lòng trung thành đặt sai nơi sai cách đây.”
Chỉ vì con ngựa chọn im lặng thay vì cầu cứu cô khi có trục trặc, như một cách để chứng minh năng lực, nó đã vô tình tự hủy hoại bản thân. Và hậu quả chính là Quincy đã phải bỏ ra một tháng lương chỉ để mua đủ các loại bộ phận thay thế cho con thiết mã, dưới sự chỉ dẫn của tay đội trưởng.
“Vậy, cô có nghĩ mình đặt lòng trung thành đúng nơi đúng cách không?”
Douglas hỏi khi họ đã về đến nơi, và anh bắt đầu xắn tay lên để làm việc với đống dụng cụ lỉnh kỉnh. Rõ ràng là anh ta đang muốn ám chỉ đến Cục Trị an Vương quốc Paimonia, bộ phận cô vừa đầu quân cách đây không lâu.
“Có thể là tôi đặt sai chỗ đấy. Nhưng không sửa được con ngựa, cũng không sửa được đường đua, thì chỉ cần uốn nắn lại chủ của nó là được.”
Với một gã đầu đầy sạn như Douglas, hẳn là chẳng khó gì để nhận ra được ẩn ý trong lời nói của Quincy. Tổng cục Trị an đại diện cho trật tự của Đọa Ngục. Chỉ cần Tổng cục còn vững, lòng dân khắc sẽ an yên. Thế nhưng sau khi Đọa Đế mất cách đây sáu năm, không chỉ riêng gì Tổng cục, mà giới chức Đọa Ngục cũng trở nên bộn bề, chia bè chia phái.
“Vậy, đã là chủ rồi thì cô hãy tạo đất dụng võ cho nó đi. Thế thì con ngựa mới có cơ hội bộc lộ hết nguồn sức mạnh cô trao được.”
Một Douglas ngồi tỉ mẩn ráp từng bộ phận cho con ngựa sắt, mặc cho đôi găng dính đầy dầu nhớt thật sự lạ lẫm với Quincy. Thứ gì đã khiến gã đàn ông ngạo mạn có cái tôi cao ngất như anh ta chịu khom lưng sửa đồ cho cô vậy?
“Đừng đặt cược quá nhiều vào nó. Nó chỉ là một con ngựa bình thường thôi.” Quincy bâng quơ nói.
“Không. Nó không bình thường.” Giọng Douglas rành mạch, chẳng hề bị lấp bởi những tiếng lanh canh của kim loại. “Nó là con ngựa của Quincy Jacqueline. Đấy là lý do khiến nó đặc biệt.”
“Anh nghĩ vị trí nào mới thỏa mãn được nó đây?”
“Nhất định phải là vị trí cao nhất. Nó sinh ra để đứng ở đó mà.”
Và đó cũng là khoảnh khắc mà tham vọng trong họ bắt đầu nhen nhóm. Cũng chính vì câu nói ấy, Quincy Jacqueline mới không tiếc rải máu mình xuống làm đường đến vinh quang. Từng bước trèo lên chiếc ghế Cục trưởng này, trở thành con ngựa đắc lực nhất của chính quyền, và cũng tự mình tròng cổ vào chiếc dây cương...


0 Bình luận