Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Kẻ Chuộc Tội

Chương 03: Quỷ Thần

0 Bình luận - Độ dài: 3,144 từ - Cập nhật:

Đây không phải lần đầu Douglas Evangelous xuống tay với nhiều người đến vậy.

Bấy giờ, giữa lúc chiến trường dưới chân vẫn chìm trong loạn lạc, gã Thẩm phán nhà Evangelous lại đang ung dung đứng trên đỉnh đồi. Phong thái anh đĩnh đạc tựa như bức tượng hộ pháp trấn giữ ngay trước điện thờ Đọa Đế. Sau lưng anh, rào chắn đất dựng cao sừng sững, quây kín cấu trúc cổ kính bên trong. Tay mân mê gia huy khắc nổi trên chiếc gậy baton đen bóng, anh dửng dưng thu trọn con đồi đỏ thẫm vào trong đôi mắt. Dưới chân anh, xác tù nhân trải la liệt, phủ lên như thay cho ngọn đồi một tấm áo mới. Cái vị trí đứng trên đỉnh cao này anh vốn chẳng lạ. Vì sau cùng, đây cũng chỉ là một phiên xét xử khác của Tòa án Tối cao, nơi anh là chủ tọa, bị cáo là đám phản tặc, và người biện hộ chỉ có cái chết.

Thưởng cảnh xong xuôi, Douglas mới thờ ơ nhìn xuống mấy phiến đá rải dọc lưng đồi, nơi hai ba cái đầu đang lấp ló. Dường như có vài tên chuẩn bị tập kích anh thì phải.

Vút!

Một làn gió sắc như thanh đao bổ xuống, chỉ cách vai gã Thẩm phán nửa sải tay. Và cũng nhanh như cách đòn tấn công đó đến, một tiếng thét thất thanh vang lên. Chẳng mấy chốc, kẻ vừa vung đao vào anh đã nằm gục xuống. Xương hắn mềm nhũn, máu trào ra từ thất khiếu, và đôi mắt thì chết trân nhìn anh - ánh nhìn của kẻ không kịp hiểu tại sao bản thân lại chết.

Douglas chẳng cần nhấc nửa ngón tay, tiếng la hét đã rộ lên từ phía sau phiến đá dưới lưng đồi. Thân thể mấy tên rình núp anh cứ thế lăn lông lốc xuống, chất chồng lên nhau. Còn anh, mắt không chớp, tim không trật nhịp, và dòng máu lạnh, tĩnh như mặt hồ mùa đông vẫn lăn đều trong huyết quản.

Thành viên của đội đặc nhiệm Galanthus như anh, chẳng có ai tay không nhúng chàm cả. Họ đã từng bôn ba hàng chục năm trời trên mặt đất chỉ để thu phục đám quỷ bò ra từ Hỏa Ngục đấy chứ. Cảnh máu chảy đầu rơi đối với Douglas cũng chỉ như lẽ thường tình. Vì suy cho cùng, Đọa nhân bọn họ cũng là dòng tộc tiễn đưa người quá cố, cai quản sinh tử nhân gian. Cái chết cũng chỉ là một nấc thang trong chuyến du hành của linh hồn mà thôi.

Chỉ có điều, cái cách ra tay của anh để mà nói, so với những thành viên còn lại của Galanthus vẫn có phần bao dung hơn. Âm thầm và chớp nhoáng, chứ không như cái cậu bạn đang hất địch rầm rầm bên trong rào chắn sau lưng anh kia. Mỗi một tiếng động lớn vang lên, anh lại biết cậu ta vừa vung búa ném địch thẳng vào bức tường rào rồi. Nói gì thì nói, một đao phủ chuyên tiễn tử tù về miền cực lạc như Oswald Wadsworth, bạo lực cũng như một phần của công việc vậy.

Dù sao thì chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ thì giết bằng cách nào cũng đâu quan trọng. Vì sau cùng, kết quả cũng chỉ có một.

Được vài phút nhàn nhã, Douglas bình thản phóng tầm mắt thu cả khung cảnh vương quốc vào trong. Nguồn sống của Đọa Ngục - ngọn đuốc trời nơi xa tít mù khơi kia chẳng còn giống như mặt trời cháy rực vào cái thời huy hoàng của nó, mà lại tựa hồ một ngôi sao đỏ già cỗi đang mấp mé đến ngưỡng cửa tàn lụi. Khi những chùm lửa đám bạo loạn đốt dọc con phố dưới chân đồi dần mờ nhòe, cũng là lúc ngôi sao chực tắt ấy thổi chút hơi tàn, phủ lên cả vương quốc xác xơ một tấm màn hoàng hôn.

Có lẽ Đọa Ngục này cũng đang chứng kiến những giây phút cuối cùng của buổi chiều tà rồi.

Nếu cứ nhắm mắt làm ngơ, cái thời khắc ngôi sao ấy tự thiêu rụi hoặc để kẻ khác nuốt chửng sẽ chỉ là vấn đề thời gian.

Cuộc bạo loạn đã được dẹp yên, vậy mà cả thành phố dưới chân anh vẫn bao trùm trong màu đỏ tang tóc. Gam màu đó không chỉ là điểm kết thúc của sinh mệnh, mà còn là khởi nguồn của sự sống. Thế nhưng, cũng sắc đỏ ấy, khi ở trên tóc Quincy Jacqueline lại là thứ gì đó thật khác biệt.

Sau hai mươi năm kể từ khi Galanthus tan rã, cô vẫn y như ngày họ chia ly. Vết thương đỏ hoét toang hoác trên ngực cũng chẳng thể đổi được một cái cau mày. Và bờ môi cắn đến bật cả máu cũng chẳng thể bán ra một lời oán trách. Cô gái ấy vẫn cứ thờ ơ với những cảm xúc cũ kĩ, nhốt bản ngã trong cái hố tăm tối chẳng có đường ra.

Xem ra, từ đó đến giờ, cô chưa từng để lời nhắc nhở của anh vào tâm thì phải.

“Con ngựa này cô mới mua được một tháng thôi nhỉ?”

Ba mươi tư năm trước, bốn năm sau cái chết của Đọa Đế, trong một lần chuẩn bị lên đường làm nhiệm vụ, con thiết mã của Quincy bỗng đứng yên như tượng. Mặc cho họ kéo máy thế nào nó cũng không chịu nhúc nhích. Ashley, người hiểu biết về cơ khí nhất lại không có mặt, vậy nên Douglas đành xuống kiểm tra ngựa cho cô.

“Đúng rồi, sao vậy?”

Nhìn vào động cơ đang mở bung bên hông ngựa, Douglas đánh giá: “Lõi năng lượng hỏng cả rồi. Ngựa đua có chạy liền tù tì suốt một tháng cũng không ra nông nỗi này đâu.”

Quincy cúi xuống, hoang mang nhìn cái lõi nhỏ cháy xém bên trong:

“Tôi chỉ cưỡi nó đi làm, thi thoảng mới đi tuần thôi. Sao lại hỏng đến cỡ đó được?”

“Thành thật mà nói, tôi không nghĩ có con ngựa nào chịu nổi năng lượng của cô đâu. Đừng nghĩ nó là máy móc, không yếu ớt như vật sống mà chủ quan. Phải chịu quá tải liên tục thế này, chỉ còn cách xả van áp thường xuyên thôi. Cô có xả van định kì không đấy?”

“Không, tôi không biết về vụ đó.”

“Tần suất hoạt động cao, nhưng khối lượng công việc còn chẳng đủ làm nó nóng máy nữa. Năng lượng dư thừa tích tụ, lâu ngày ắt sẽ ăn mòn động cơ. Hôm nay nó mà cố chạy tiếp, không chừng sẽ nổ tung đấy. Dạo này nó có biểu hiện gì bất thường không?”

Và khi nghe được câu nói “không” đầy mơ hồ của cô gái, anh mới khẽ cảm thán:

“Chà. Nếu như tôi nói chủ nào tớ nấy thì cũng không có sai đâu.”

Đó chỉ là một mẩu kí ức vụn vặt giữa hai người. Và dù là một đội trưởng, anh cũng không có trách nhiệm phải sát sao với từng thành viên. Galanthus chỉ sinh ra để hoàn thành mọi chỉ thị cấp trên giao phó, không hơn. Nếu Quincy cứ bàng quan với lời nhắc nhở của anh, sớm thôi, cô sẽ phải tự mình gánh chịu hậu họa.

Vút!

Chỉ trong chớp mắt, bốn phương tám hướng xung quanh Douglas đã mờ nhòe. Không còn con đồi, không còn xác chết, cũng chẳng còn mùi lửa cháy khét hay tiếng hô hoán inh tai của phản tặc. Thực tại giờ chỉ còn là một cõi trắng xóa vô định.

Anh biết đây là gì, lại càng rõ nó đến từ đâu. Đây chính là cái hậu họa mà anh đã ngầm cảnh báo cho Quincy Jacqueline. Nhưng xem ra vì đứng quá gần cô, có lẽ cái giá này bọn họ phải trả chung rồi.

Douglas lập tức quay người. Cách đó không xa, anh thấy bóng dáng Oswald Wadsworth đang đứng ngây ngốc, lọt thỏm giữa khoảng trống rộng mênh mông. Nếu không nhờ những vết máu loang lổ bắn lên quần áo và chảy tong tỏng xuống từ mái tóc trắng phau, đến cả anh cũng rất khó để định vị cậu ta. Tay cậu trai vẫn siết chặt cây búa băng cao quá đầu, bê bết máu. Vậy mà đôi mắt quang như bầu trời sau mưa tuyết lại ngơ ngác mở tròn, nhìn anh đầy bối rối.

“Đội trưởng... Chúng ta...về lại thiên đàng rồi à?” Oswald hoang mang hỏi, giọng khàn khàn.

“Không, Quincy mất kiểm soát rồi.”

Uỳnhh...!

Khối không khí ôm trọn cả không gian bỗng chốc run lên, như bị máy khoan xẻ dọc từ trên xuống. Thực tại trước mắt Douglas vặn xoắn, rồi lại giãn ra, co vào, bẻ cong mọi xung truyền thần kinh trong não anh. Đến cả hình bóng Oswald trước mắt cũng mờ nhòe, xáo trộn như một ảo ảnh nhiệt lúc ẩn lúc hiện giữa chốn sa mạc.

“Quỳ xuống đi!”

Vẫn giữ được tỉnh táo, gã Thẩm phán nắm lấy bắp tay người đồng đội, kéo rạp cậu ta xuống đất. Không gian sững lại, chìm vào bóng tối đặc quánh...

...cho đến khi một cảm giác bỏng rát bắt đầu đốt cháy từng tấc da thịt Douglas, truyền thẳng lên hệ thần kinh trung ương. Dưới chân, mặt đất đỏ quạch nóng rẫy, rền rĩ truyền lại xung động của lò dung nham đang gầm gừ cựa mình. Mồ hôi nhỏ dọc sống mũi cao thẳng, vừa chạm xuống đất đã khô rang. Hơi nước trong tế bào cũng bốc lên qua da, như thể linh hồn anh đang ruồng rẫy, quẫy đạp, ra sức lay tỉnh bản năng sinh tồn ngủ sâu trong gen.

Douglas quá rõ đây là đâu. Ở toàn cõi Tithonia này, duy chỉ một nơi có sức nóng ám ảnh người trời cả trong những giấc mộng, ăn sâu vào tiềm thức người mặt đất qua vạn kiếp, đày đọa người lòng đất từ những kí ức sâu thẳm nhất. Đó chính là Hỏa Ngục, chốn tù đày của loài quỷ, cũng là tiền thân của Đọa nhân.

Quincy không dịch chuyển bọn họ xuống Hỏa Ngục, mà là cô đã mang cả Hỏa Ngục đến đây.

Vọng lại từ bốn phương tám hướng, có tiếng nhạc tế thần, tiếng cồng chiêng, tiếng trống rền rĩ than khóc, từ đâu vang lên, dồn dập, liên hồi, ngày một lớn dần và lớn dần. Đó không chỉ là lời cảnh báo cuối cùng cho những kẻ bất tuân, mà còn là tiếng kèn hiệu triệu buộc vạn vật phải quy phục theo từng bước giáng thế của Quincy Jacqueline. Lần này, cô không còn là người đồng đội cần mẫn, kiên trung, một mực hướng về lợi ích của Đọa Ngục. Mà sự hiện diện của cô giờ đây lại mang theo sức ép áp đảo, khiến chúng sinh cô từng kiên quyết bảo vệ nguyện quỳ gối dập đầu.

RẮC!

Ngay sau tiếng xương gãy kêu răng rắc lại là tiếng thịt nát bấy, tiếng máu bắn tung tóe, nhễ nhại, trộn lẫn với nhau. Đó hẳn là cảnh tượng dễ dàng làm biến dạng nhân sinh quan của người thường, nhưng với Douglas Evangelous, anh lại chẳng lấy làm khó chịu với những âm thanh đang cắn nuốt màng nhĩ này. Bởi lẽ... Cơ thể của anh từ lâu vốn đã không giải mã được định nghĩa của hai từ sợ hãi rồi.

Tiếng nhạc quỷ dị cứ thế vang xa dần, xa dần và rồi tắt ngúm. Không gian lúc này trở nên tĩnh lặng tuyệt đối, đến nỗi gã Thẩm phán còn nghe được tiếng tim đập chối chết của đám phản đồ đang quỳ phủ phục dưới đất.

Mặc cho hơi nóng hầm hập như hàng trăm cánh tay vô hình ôm lấy cơ thể đang quỳ sát rạt dưới mặt đất, Douglas vẫn cương quyết ngẩng đầu lên, nhìn cho ra lẽ chân tướng thật sự của người đồng đội.

Trước mắt anh lúc này chính là chiếc ngai bề thế đắp lên từ xương cốt và dung nham đã nguội lạnh, chằng chịt những khe nứt magma, áo lên một màu đỏ lửa, che khuất bóng hình của Quincy. Quỳ lạy dưới chân cô, có hai tên phản tặc đang nín im thin thít. Bên cạnh chúng là một tảng thịt vặn vẹo nát bấy, nằm bẹp trên vũng máu loang lổ.

Một Thẩm phán đầy kiêu hãnh của Tòa án Tối cao như anh mà cũng có ngày phải luồn cúi trước một cô gái ư? Làm gì có chuyện nực cười đến thế! Vậy nhưng, người đang đối diện họ lúc này đâu phải là Quincy Jacqueline hay Cục trưởng Cục Trị an mà anh vẫn biết? Giờ đây, cô ấy chính là Quỷ Thần, kẻ sát phạt mọi con quỷ dưới cõi Hỏa Ngục. Và một khi đã đứng trước Quỷ Thần, vận mưu trí còn chẳng thể sống sót nữa là vứt bỏ tôn ti trật tự.

“Kẻ nào sai khiến các người?”

Đến lúc này, Quincy mới cất lời. Cả không gian rung chuyển theo từng âm tiết. Tông giọng méo mó của cô vang vọng khắp chốn.

“Bọ..Bọn tôi đã kí Khế ước Câm lặng rồi...!” Một trong hai tên phản tặc hét lên muốn nổ phổi. Quanh người hắn gài một dải bom chằng chịt. “Nói ra thì cũng chết! Mà không nói thì cũng chết! Thà chị cứ gi-...”

Ruỳnh!

Từ dưới chân kẻ bị tra khảo, một cột dung nham đỏ rực phun thẳng lên, thiêu rụi từ da vào tận trong xương tủy hắn. Cái chết đến nhanh tới nỗi hắn chẳng kịp kêu lấy một tiếng. Sức nóng như muốn thổi bay cả hai người bọn họ.

“Kẻ nào sai khiến các người?”

Chiếc ngai vàng xoay sang phía tên phản đồ duy nhất còn sót lại.

“Ch..Chính l..à... L..Là... H..Helix...!”

Môi hắn run bần bật, hai con mắt trợn trắng, miệng thì sùi bọt mép. Theo như Douglas suy đoán, có lẽ đó chính là ảnh hưởng từ lời nguyền của Khế ước Câm lặng hắn đã sớm kí trước khi tham gia vào cuộc bạo loạn.

“Helix đến từ đâu?”

Thế nhưng, Quỷ Thần vừa dứt lời, hắn đã lăn ra chết ngay tắp tự.

Không gian lại rung chuyển thêm lần nữa. Ngai vàng lúc này đã xoay về phía hai người bọn họ.

“Helix đến từ đâu?”

Tiếng Quincy rền vang như tiếng núi sông gầm. Từ vách hang phía trên đầu họ đến mỏm đá dưới chân đều run lên bần bật. Dù cho có cúi đầu, Douglas vẫn cảm thấy ánh nhìn chòng chọc của cô như đang châm một mồi lửa trên gáy mình.

Một Quincy Jacqueline trong trạng thái Quỷ Thần sẽ không phân biệt đâu là bạn đâu là thù. Và một khi đã đưa ra câu hỏi, không trả lời được thì chỉ có duy nhất con đường chết. Tuyệt đối không thể thoát.

Đó là với người thường. Nhưng với Douglas Evangelous này lại khác.

Anh không hề cảm thấy Oswald run, và ngay cả bản thân anh cũng vậy. Dù có nghe về Quỷ Thần hay chưa, thân thể và linh hồn này đều không sợ hãi cái chết. Và một khi đã chết thì gã Thẩm phán này phải chết một cách đàng hoàng nhất, kiêu hãnh nhất. Không hạ mình trước bất cứ ai.

Ngạo nghễ, Douglas đưa ra cho Quỷ Thần một câu hỏi, mặc kệ bản thân có thể bị giết bất cứ lúc nào:

“Có phải Helix đã chọc giận ngài không?”

Quỷ Thần im lặng. Như được sự đồng thuận, Douglas dứt khoát ngẩng dậy. Mặt đối mặt, anh nhìn thẳng vào đôi đồng tử sôi sùng sục như bể dung nham trên khuôn mặt trơ cứng, tựa hồ đang phủ lên một lớp vỏ sắt của của cô. Dõng dạc, hùng hồn, anh đáp:

“Kẻ nào dám chọc giận ngài, bề tôi này sẽ đem đầu kẻ đó về làm tế vật cho ngài. Đem sọ làm đĩa cúng ngài, đem xương làm hương dâng ngài. Đem máu cho ngài uống, đem tim cho ngài nhai.”

Liệu câu trả lời này có thỏa mãn Quỷ Thần không?

Không cần phải hỏi, Douglas biết, chắc chắn là có. Bởi rõ ràng, thứ đang chiếm trọn không gian lúc này là tĩnh lặng, chứ không phải tiếng xác anh bị nghiền vụn thành từng mảnh.

Và thế rồi, mặt đất dưới gối anh lại run lên. Chẳng bao lâu sau, Hỏa Ngục đã tan biến, và bọn họ lại trở về hiện thực cũng tàn khốc chẳng kém chốn địa ngục ấy. Douglas điềm tĩnh đứng dậy, phủi áo quần, bình tâm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đương nhiên rồi. Kể từ lúc chứng kiến Quincy trong trạng thái Quỷ Thần cho đến lúc thoát ra, không có lấy một giây anh cảm thấy run sợ.

Ấy vậy mà Oswald ở cạnh anh thì vẫn giữ cái tư thế quỳ đấy nãy giờ. Đành lòng, Douglas mới cúi xuống, lật người cậu ta lại. Mắt cậu chàng nhắm nghiền, môi mím chặt, nhịp thở vẫn đều mà sao đã ngất từ tám đời nào rồi.

Và thế là anh lại quay sang phía người con gái tóc đỏ. Cô đang đứng trước nơi an nghỉ của Đọa Đế, người cha của tộc Đọa nhân. Rút chiếc khăn trên ngực áo, cô tỉ mẩn lau sạch những dấu vân tay loang lổ trên quan tài. Ánh mắt cô đọng lại trên nắp quan hồi lâu, như đang day dứt, như đang hoài nghi điều gì.

Xuyên suốt hàng trăm năm đồng hành cùng Quincy Jacqueline, anh chưa bao giờ được thấy dù chỉ một giây cô tỏ ra yếu mềm. Thế nhưng lúc này đây, cũng người con gái ấy, đã chẳng còn dáng vẻ giống như cây cột thu lôi bất khuất nữa rồi.

Tận mắt chứng kiến tinh thần của người đồng đội kiên cường bấy lâu giờ lại sụp đổ trong phút chốc, có thứ gì đó dấy lên trong dạ gã Thẩm phán vô cảm.

Không phải hân hoan, không phải thương xót, cũng chẳng phải hiếu kì.

Nhưng liệu đó là gì, với một kẻ chưa từng nếm mùi vị hỷ nộ ái ố như anh, quả thực cũng khó lòng hiểu được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận