Tập 01: Kẻ Chuộc Tội

Chương 02: Đuốc Người (remake)

Chương 02: Đuốc Người (remake)

Ánh sáng đỏ mù mờ đổ xuống chốn bình địa hoang vắng đến rợn người. Bóng tối chốc chốc lại lò dò nơi chân trời, nhấp nhả như đang chầu chực để nuốt chửng cả xứ này. Giữa hoang mạc cằn cỗi ấy, chỉ có tiếng vó ngựa phi rầm rập như tiếng trống bùng binh, và bóng hai người lao như viên đạn liên thanh bắn xuyên qua những làn bụi mịt mù.

Trên lưng ngựa, Quincy Jacqueline bấy giờ đã sũng mồ hôi. Trán cô ngứa râm ran, hẳn là vì hai chiếc sừng quỷ vướng víu đã nhú lên từ bao giờ. Tay cô siết dây cương căng như dây đàn, ghì đến trắng bệch. Dẫu đã truyền cho động cơ của con thiết mã tất cả những gì cô có, Quincy vẫn cảm thấy đích đến – mặt trời ngự trị nơi đỉnh tháp hải đăng kia đang bỏ mình lại ngày một xa dần.

Đó vốn là “ngọn đuốc trời”, nguồn sáng dẫn lối cho dân tộc cô qua những tháng ngày tăm tối nhất. Thế nhưng, bấy giờ niềm tự hào ấy lại chỉ còn là một nhúm diêm bập bùng, chớp tắt đang bám víu lấy từng ngụm không khí cuối cùng.

Chứng khiến khung cảnh ấy, dạ dày Quincy bỗng chốc nhộn nhạo như có ai châm lửa đốt.

Xúc cảm phức tạp này được gọi là gì?

Đã từ lâu, cô cũng chẳng còn nhớ nữa.

Thu lại hai chiếc sừng, Nữ Cục trưởng nôn nóng thúc dây. Con thiết mã dưới thân cô tăng tốc, vỏ thép bỏng khét như đang nướng cháy cả động cơ bên trong. Cô chỉ có vỏn vẹn một tiếng để thắp đuốc trước khi ánh sáng tàn hẳn. Vì một khi bóng tối nhấn chìm cả Đọa Ngục, Quincy biết, sẽ có nhiều hiểm họa tiềm tàng hơn mấy tay buôn ma túy và đám quan tham nhiều…

“Cục… Cục trưởng…”

Nina gọi đến hụt cả hơi. Cô tân binh gồng mình bứt tốc, cố rút ngắn khoảng cách với người chỉ huy.

“Em không liên lạc được với đội 3 ạ!”

Nửa giờ trước, Quincy đã lệnh cho đội 3 trấn thủ ở cảng nhằm tóm gọn các nghi phạm đang trên đường vượt biên. Nếu bọn họ không phản hồi, rất có khả năng một biến cố bất ngờ đã xảy ra.

“Không sao.” Cô vững tâm đáp. “Có vấn đề gì thì Cục phó sẽ thay tôi điều phối quân.”

“Nhưng chúng đang… lùa chị ra khỏi thành phố. Lỡ mình không về kịp…!”

Nếu sự kiện đuốc trời tắt cũng là một phần trong kế hoạch thì hẳn chúng đang nung nấu một âm mưu với quy mô lớn hơn. Dẫu vậy, Quincy vẫn bất chấp điều quân về điện thờ của Cha Đọa Đế. Bởi lẽ, Ngài chính là tín ngưỡng của chúng sinh còn bấu trụ lại trên mảnh đất này. Chừng nào đức tin về Ngài còn, thì dù nước có mất, nhà có tan, dân có lầm than khổ cực, Đọa Ngục vẫn sẽ hồi sinh.

“Tôi có thể là người duy nhất thắp sáng được đuốc trời, nhưng không phải người duy nhất bảo vệ được Vương quốc.” Mặc cho gió nóng quất rát mặt, nữ chỉ huy dõng dạc nói. “Hơn nữa, muốn bày binh bố trận cũng phải có ánh sáng trước đã.”

Nói rồi Quincy lại tức tốc phóng đi. Chẳng bao lâu sau, ở cuối tầm mắt, cô đã thấy những đốm sáng lập lòe bò dưới chân ngọn đuốc. Khi khoảng cách dần thu hẹp, cô mới nhìn ra những bóng người khoác đồ chống lửa kín mít đang cuống cuồng bê vác như đàn kiến vỡ tổ. Quầng sáng mờ mờ tỏ tỏ rọi xuống từ đỉnh tháp, khiến khung cảnh trông ngổn ngang chẳng khác nào một bãi tha ma đỏ lòm.

Dừng ngựa kế bên kho vật dụng, nữ Cục trưởng cùng cô tân binh nhanh chóng tiến vào khu tập kết chất đốt. Bên trong hàng rào, đội tang phủ đang tất tả khiêng những khúc gỗ dị dạng, teo tóp và cháy xém xuống từ giàn thang nâng hàng. Thật khó để ở khu vực này quá lâu với khứu giác thính như chó săn, vì Quincy đã sớm thấy cay sống mũi khi ngửi thấy một mùi nhợn óc, rờn rợn bốc lên từ đống vật liệu chất chồng từ phía xa rồi.

“Mùi gì ghê quá…”

Cô thoáng nghe tiếng Nina lẩm bẩm phía sau. Càng tiến về phía chân đuốc, thứ mùi đó lại càng tanh nồng. Công nhân xung quanh nhanh chóng nhận ra cô và cúi chào, nhưng Quincy chỉ phất tay cho qua. Tiếp cận một người đang vác thứ vật liệu được bọc kín trong vải bạt lên thùng xe, cô mới hỏi:

“Chất đốt có vấn đề gì à?”

“Cục trưởng ạ!” Vài người đưa tang cúi chào và báo cáo tình hình: “Từ bốn lăm phút trước đuốc trời đã có dấu hiệu suy yếu. Khi chúng tôi cử người lên kiểm tra thì phát hiện ra nhiên liệu mới bổ sung sáng nay… không còn bắt lửa nữa ạ.”

Quincy trầm ngâm, mắt bất động nhìn vào một nhánh gỗ khẳng khiu, co quắp đang thò ra từ đuôi xe. Thứ đó có hình dạng hao hao cổ chân người. Nina đứng kế bên cô không khỏi nhăn mặt như quả táo khô khi nhìn thấy nó.

“Chúng tôi đang trong quá trình thay mới, cũng sắp xong rồi ạ.”

Nữ chỉ huy đánh mắt sang dàn xe tải trống không đậu phía đối diện, rồi lại nhìn chiếc thang treo chất đầy nhiên liệu mới, bọc vải trắng toát đang chuẩn bị được đưa lên đỉnh đuốc. Thời gian thì có hạn, và cô thì không thể đợi bọn họ xong việc rồi mới hành động được.

Đã quyết, cô lập tức ra lệnh:

“Yêu cầu tất cả dừng tay.”

Giọng Quincy đầy nội lực, vang khắp khu tập kết hối hả. Đoàn người đang tất bật cắm cúi làm việc bỗng chốc im bặt. Ai nấy đều khựng lại, khó hiểu ngoái đầu nhìn cô.

“Gọi toàn bộ người trên đỉnh tháp xuống. Giờ tôi sẽ lên đó kiểm tra tình hình. Khi tôi đang thắp lửa, tuyệt đối không ai được bén mảng lại gần.”

Mặc dù những bộ đồ chống lửa được đặc chế riêng cho đội tang phủ có sức chịu đựng lên đến 1000 độ C, nhưng như vậy vẫn là quá ít nếu như Quincy giải phóng sức mạnh thật sự.

“Dạ thưa Cục trưởng… Dừng lại bây giờ thì… khó cho chúng tôi quá ạ…”

“Có vướng mắc gì à?”

“Dạ…”

Người công nhân cứ ấp úng, lẩn lút né tránh ánh nhìn của Quincy, cho đến khi một giọng nói hằn học vang lên như đang giải vây, kéo anh ta khỏi thế bí.

“Làm tiếp đi, sao lại đứng đực ra đấy thế?”

Từ trong khoang cabin vừa hạ kịch xuống đất, có bóng dáng một người đàn ông bước ra. Bộ đồ chống lửa của anh ta đã cháy sém, khét đen, hẳn là do đã vùi mình trong lửa đuốc quá lâu. Phăng phăng sải chân tới chỗ họ, anh ta tháo chiếc mũ trắng nhem nhuốc trùm kín đầu, quát:

“Lửa sắp tắt đến nơi rồi, các cô cậu còn không mau nhanh cái chân lên! Tối om om thế này dân biết đường nào mà về nhà?”

Đưa găng dính đầy muội than lên, anh ta vuốt gọn mấy lọn tóc vàng sũng ướt mồ hôi, để lộ khuôn mặt hằm hằm khó chịu. Đôi mắt xanh xám loáng lên như cây đinh mạ bạc đóng chặt vào cô, chẳng giấu nổi nỗi bực dọc.

Quincy biết người này. Anh ta chính là Thiếu tá Ashley Peterson khét tiếng, Tổ trưởng của Tổ chuyên án đặc biệt thuộc Cục Hình sự, cũng là người mà cô vốn định liên hệ để hỗ trợ đội 3 trong chiến dịch bắt giữ tội phạm buôn ma túy mới đây. Và rõ ràng, trông anh ta chẳng có chút thiện cảm nào với sự hiện diện của Quincy cả.

“Cục trưởng Cục Trị an đấy à?”

Chẳng nể nang danh xưng của cô, Ashley buông một câu chào hết sức bỡn cợt.

“Cô muốn làm gì thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ của họ chứ. Có sự cố gì thì người chịu trách nhiệm vẫn là họ, không phải cứ giải trình là xong đâu.”

Thái độ đối địch của anh ta càng khiến mặt đội tang phủ đứng xung quanh tái mét lại. Người thì im bặt, người lại suýt xoa như đang mong cái miệng anh ta đừng đưa mọi chuyện đi xa hơn.

“Tôi sẽ là người trực tiếp giải trình với cấp trên của họ. Còn ai muốn đi cùng thì cứ việc.” Không vì vài kẻ bất tuân mà chùn bước, Quincy vẫn cứng rắn ngẩng cao đầu, giọng đầy cương quyết. “Nhưng nếu xảy ra thương vong thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Bật một tiếng cười nhạt, chàng Thiếu tá hẩy ngón cái về phía giàn thang sắt chất đầy hàng, nói: “Vậy thì để tôi đi với cô.”

Quay sang Nina, người đang nước mắt lưng tròng vì phải nhịn cơn lợm họng, nữ chỉ huy đuổi khéo: “Còn cô sang tòa chính thu thập hồ sơ đi. Nhớ canh máy, cần gì tôi sẽ gọi.”

Nghe đến đây, mắt Nina sáng lên đầy cảm kích. Cô gái tuân lệnh, nhanh chóng quay đầu, chẳng mấy chốc đã mất hút khỏi bãi tập kết.

Một cô gái chỉ quen với mùi giấy mới ở Cục Trị an, hẳn khó có thể chịu nổi cái mùi chất đốt mục rữa và khói than khét mù ở cái chốn tối tăm này. Còn đối với Quincy, chút bất tiện này cũng chỉ như không khí mà thôi.

Vì cô đã từng sống giữa những thứ mùi còn kinh hơn nhiều.

Chàng Thiếu tá đi trước dẫn đường. Bọn họ mau chóng sải chân về chiếc thang nâng hàng đồ sộ cách đó không xa. Quincy bước vào một góc cabin hoen rỉ. Phía đối diện, núi vật liệu đã được xếp ngay ngắn thành hàng, vải trắng quấn kín hai đầu. Bóng tối trong buồng lạnh và đặc, trái ngược hẳn với cái nóng rẫy của hoang mạc ngoài kia, bám riết lấy da thịt cô không buông.

Ashley đóng cửa cái rầm, đoạn gạt chiếc cần điều khiển kẹt cứng. Động cơ bánh răng vang lanh canh, dây xích gồng mình, và chiếc cabin cũng bắt đầu chầm chậm nâng lên.

“Mặt cô dài ra cả mét rồi đấy. Tôi mới nói có mấy câu thôi mà.”

Trái hẳn với thái độ thù địch khi nãy, Ashley bỗng buông một câu đùa đầy tếu táo. Ấy thế mà nữ chỉ huy lại chẳng hề ngạc nhiên. Mặt cô giãn ra, vẻ lạnh nhạt cũng bay biến.

“Tôi còn lên tinh thần chuẩn bị đánh nhau rồi đấy.” Đáp lại cái bắt tay đang đưa ra của chàng Thiếu tá, Quincy chủ động cụng vai với anh, một kiểu chào đã quá quen thuộc giữa hai người họ.

Đúng vậy, Ashley Peterson đây chẳng phải một ai xa lạ, mà chính là người đồng đội một thời cảm tử cùng cô trong suốt những tháng ngày tiểu đội Galanthus của bọn họ còn tung hoành khắp Nhân Giới. Kể từ ngày đội đặc nhiệm tan rã, ai nấy cũng đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng, chẳng mấy khi có dịp gặp lại. Lần chạm mặt bất ngờ ở một nơi oái oăm như này ắt hẳn là duyên phận.

“Giờ mà đánh nhau là tôi khỏi lết về Cục Hình sự luôn đấy.” Chàng trai tóc vàng hoe đưa tay xoa mạn sườn bên trái, ra vẻ oan ức nửa đùa nửa thật. “Mấy cái xương sườn gãy từ hai chục năm trước, tưởng lành đâu ra đấy rồi mà giờ gặp cô nó lại tái phát đây này!”

“Tôi đang bảo không biết hôm nay người chở nhiên liệu đến là ai mà đội đưa tang lại khiếp vía đến thế. Hóa ra là cậu à.”

“Thề, tụi đó không biết cậy ai mà làm ăn bát nháo dã man! Chắc là khiêng hàng lên mà không thèm đốt thử xem có bắt lửa không đây mà. Lúc tôi mới đến không khác gì cái bãi chiến trường.”

“Hàng cậu mang từ đâu đến vậy?”

Chiếc thang treo ngày một lên cao, và ánh sáng lờ mờ cũng lách được qua lưới thép, hắt lên mấy tấm vải bấy giờ đã lấm tấm đỏ.

“Bên Hải quan. Toàn mấy tay béo nằm mát ăn hối lộ ở cảng hết đấy.”

Nói rồi, Ashley ngồi xuống, nhanh tay tháo sợi dây thừng buộc gói hàng nằm ngay dưới chân họ. Anh vén lớp vải sang bên, để lộ khuôn mặt tím tái, hai mắt nhắm nghiền của một thi thể cồng kềnh, đoạn bình thản kể:

“Toàn mấy vụ từ tám đời nào rồi mà cứ xét xử dầm dề từ hết năm này qua tháng khác. Tháng trước mới có phán quyết tử hình đấy. Tội gì xử cũng nhanh, mỗi tham nhũng là lâu!”

Đăm đăm nhìn cái xác đang bốc lên mùi tử thi lạnh toát, Quincy thoáng nghĩ, nếu người mới như Nina có mặt ở đây, hẳn sẽ khó lòng đứng vững khi lần đầu được diện kiến “nhiên liệu đốt” của Đọa Ngục.

Đúng vậy. Những cái xác nằm dưới chân cô vốn dĩ là của tử tù. Và ngọn hải đăng mang đến mùi vị của sự sống cho cái chốn Đọa Ngục tối như hũ nút này – thứ mà tộc Đọa nhân tôn vinh như “mặt trời của lòng đất”, lại chính là một lò thiêu xác tập thể cháy quanh năm suốt tháng.

“Thế còn mấy cái xác không bắt lửa mà đội tang phủ vừa mang xuống, cậu có rõ là của bên nào không?”

“Cái đó khó nói lắm.” Ashley ẩu tả gói lại đầu cho cái xác. “Phải trông vào cô trợ lý đang đi lấy hồ sơ của cô thôi. Đốt chừng ấy tiếng, da cũng than hóa hết cả rồi. Tôi không nhận dạng được.”

“Đội 3 đã báo cho cậu về vụ vây bắt ở cảng chưa?”

“Rồi, nhưng lúc đó tôi đang ở Cục Hình án chỗ mấy tay đao phủ. Không về kịp.”

Ban nãy, Quincy đã ra chỉ thị cho đội 3 liên hệ cho Thiếu tá Ashley để yêu cầu hỗ trợ. Anh và Tổ chuyên án đã từng triệt phá nhiều đường dây ma túy lớn, tiêu biểu là vụ ở cảng sông, vậy nên chuyện tóm gọn mấy tay buôn vượt biên sẽ chẳng có gì trắc trở. Nhưng trái với dự tính, Quincy lại gặp anh ở đây mà không phải ở cảng. Nina cũng không liên lạc được với đội 3. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Dẫu đang vẽ ra hàng chục diễn biến trong đầu, nữ Cục trưởng vẫn giữ được thái độ điềm nhiên, tựa mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Đối với cô, một vài biến cố xảy ra đều là điều có thể lường trước và ứng biến được.

“Tôi nghi chúng đang âm mưu nhắm vào điện thờ Đọa Đế, nên mới dụ tôi rời khỏi Vương quốc.” Quincy hé mắt ra khỏi buồng cabin. Bấy giờ mặt đất dưới chân đã tối đen như mực. Ngay cả đôi mắt có thể đi xuyên bóng đêm của cô cũng chỉ thấy được vài cụm dân cư đang nằm im lìm như rặng nấm mồ nơi chân trời xa tít tắp.

“Giờ cô tính như nào?”

“Tôi cử đội 2 đi rồi.” Cô rút chiếc máy liên lạc gài trên ngực áo, thành thạo bấm ra một dãy số quen thuộc. “Giờ chỉ còn việc kẹp thêm người có kinh nghiệm vào đội thôi.”

“Để tôi đoán nhé. Douglas đúng không?”

“Ừ, Tòa án của anh ta nằm ngay gần đó.”

Những tiếng tút tút vang lên chậm rãi, chiếc máy đang kết nối tới đầu dây phía bên kia. Mười giây, rồi hai mươi giây, vẫn chẳng có ai phản hồi, thật dễ khiến người ta mất kiên nhẫn.

“Đẩy một Thẩm phán ra tiền tuyến, còn ai hà khắc hơn cô nữa không?”

Chàng Thiếu tá buông lời trách móc nửa thật nửa đùa, làm Quincy chỉ biết lắc đầu chào thua. Cô đã quá rõ anh chẳng có chút ác ý nào. Và cả hai bọn họ cũng thừa biết, rằng Thẩm phán Evangelous của Tòa án Tối cao kia nào có phải người tầm thường.

“Hồi mình còn chung đội, địch thấy bóng dáng anh ta cái là cắp hàng chạy mất hút.”

Nụ cười nhạt nhòa trên môi Quincy nở cho có lệ để không phá hỏng không khí bông đùa của cả hai. Hạ khóe môi xuống, cô vuốt ngón trỏ qua màn hình của chiếc máy liên lạc cũ kĩ, thoảng nhớ về một thời bọn họ lăn lộn trên chiến tuyến cùng nhau, và cả những tháng ngày Galanthus còn phục vụ dưới trướng Đọa Đế nữa.

Cạch!

Cabin chốc chốc lại rung lên bần bật rồi dừng hẳn. Thang hàng đã lên đến đỉnh đuốc rồi.

“Douglas vẫn không nghe máy à?”

Nữ chỉ huy khẽ lắc đầu, nhìn Ashley đang sửa soạn lại trang phục để chuẩn bị tiến vào lò hỏa táng. Cố gắng làm dịu tình hình, anh trấn an: “Thôi thì, mới nãy tôi cũng gọi cho đội Thanh tra rồi. Họ sẽ thay mình rà soát hồ sơ với thẩm vấn mấy tên ở Bộ Tang phủ dưới kia. Cô cứ yên tâm mà thắp đuốc. Xong cái mình đi về ngay.”

Đợi chàng Thiếu tá xong việc, Quincy mới đẩy cánh cửa nặng trịch ra. Hơi nóng lập tức đổ ập vào trong cabin. Dẫu bỏng rát là thế, luồng lửa đang hấp hối phía bên kia chiếc cầu sắt lại chẳng hề dữ dằn, cũng chẳng buồn lao vào cắn nuốt đôi mắt cô như cách nó vẫn làm với những kẻ tiếp cận mặt trời khác. Dịu dàng mà thôi thúc, thân quen mà xa cách, nó gọi cô. Gọi tên người đã sinh ra nó.

“Đừng có đùa với lửa.”

Lời cảnh tỉnh Quincy Jacqueline đã được nghe từ những ngày đầu bước chân đến vùng đất này bỗng vọng lại trong tâm trí khi cô sải bước qua mặt cầu sắt nóng như nung.

Bước lên mặt thềm phủ dày một lớp tro tàn và chất đốt vón thành cục đen ngòm, cô hít một hơi sâu. Không khí đặc quánh mùi thịt cháy khét, khói than cuồn cuộn bốc lên, cuốn vào phổi cô đầy một buồng. Lạ thay, cô không ho sặc sụa, mắt cũng không cay nhèm. Mấy nhúm lửa đang âm ỉ cháy dở trên những bộ xương mục nát nằm rải rác đây đó cũng chẳng khiến cô nao núng. Mỗi bước chắc nịch cô đi, tro cốt lại khuấy động thành vòng, và những mảnh xương thiêu thì vụn nát dưới chân. Lửa nóng rẫy liếm lên bộ phục quân trên người cô, tham lam bùng lên nuốt chửng cô. Nhưng khói lửa với cô đã trở thành cái đỗi quen thuộc, đến nỗi da thịt sắt đá này chẳng còn sợ gì.

Cảnh tượng nơi mặt trời ngự trị dẫu có tàn khốc như biển xác trên chiến trường, Quincy vẫn chẳng mảy may lay động. Chẳng phải là vì cô đã từng chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng hơn, mà đơn giản là vì, trong lồng ngực này vốn dĩ đã chẳng có gì để mà rung động hết.

Nữ chỉ huy tiếp tục đi sâu vào bên trong lò thiêu để khám xét. Dưới cái nóng hừng hực chết người, mồ hôi ướt đẫm trên trán cô vừa nhỏ xuống mặt thềm đã khô rang. Ấy thế mà mái tóc đỏ rực như dòng dung nham đã sớm bết sũng. Theo sau cô là Ashley. Bước chân anh nặng trịch, đôi vai lực lưỡng lại vác theo hai thi thể đồ sộ. Anh ném phịch chúng xuống thảm than đá lổng chổng vụn hài cốt rồi mới tranh thủ vòng lại, cố gắng thay nốt mẻ nhiên liệu không bắt lửa.

Dừng chân, Quincy cúi xuống trước một thi thể cháy đen. Lửa đã đốt men qua làn da xám tro, để lại một lớp bì xù xì như vỏ cây cháy. Nhìn hai chiếc sừng quỷ vẫn trắng nhởn trên đầu cái xác, cô mới điềm nhiên đưa tay trần sờ lên khuôn mặt nhăm nhúm chẳng thể nhận dạng.

Phừng!

Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên từ bàn tay nữ chỉ huy, phủ trùm lấy khuôn mặt nứt toạc của cái xác. Ấy thế mà chỉ sau vài giây, lạ lùng thay, nó đã sớm phụt tắt không dấu vết.

“Lửa tắt sau năm giây, nhiệt lượng duy trì chưa đến mười lăm giây. Lạ thật.” Giọng cô trần thuật đều đặn vào chiếc bộ đàm đang kết nối với Ashley.

Phừng!

Một lần nữa, ngọn lửa cuồng bạo từ tay cô lại nuốt trọn thân hình thô kệch dưới gối. Và cũng chỉ được mấy chốc, nó lại lẳng lặng lụi đi. Vài dải khói bốc lên mũi cô, pha tạp chút khét mù chẳng giống mùi xác cháy thông thường.

Đến lửa của mình mà cũng không bén nổi ư?

Đôi lông mày đẫm mồ hôi trên trán Quincy chau lại đầy nghi hoặc. Cô ngước lên, đưa mắt một vòng nhìn quanh quất khắp lò hỏa táng. Đài hóa thân nơi cô đang đứng chính là một bệ đá nằm chót vót trên đỉnh tháp cao ngàn mét, ước chừng cũng rộng ngang một đấu trường. Mỗi lần đội tang phủ chất xác vào lò, lửa bùng lên ít cũng phải vươn cao những chục sải tay. Quả thực rất khó để tưởng tượng có ngày nguồn sống của bọn họ sẽ tàn lụi.

“Bảo thi thể đã bị ngâm trong chất chống cháy trước khi ném vào lò thì cũng khó tin. Có khi phải mang mẫu qua phòng khám nghiệm tử thi bên Tổ thi hành án mới được.”

“Làm gì có.” Tiếng Ashley vọng ra từ bộ đàm cài trên ngực áo cô. “Trước giờ có cái gì thoát được lửa của cô đâu, chứ đừng nói là đến lần thứ hai.”

Mặc dù Quincy cũng thấy lạ trước hiện tượng kỳ quái này, nhưng suy đoán về việc có kẻ giở trò với ngần ấy cái xác là không mấy khả thi.

Lẽ nào nguyên nhân lại xuất phát từ chính đám tử tù này ư?

“Cục trưởng ơi.” Tiếng Nina rành mạch vang lên qua chiếc máy liên lạc. “Em đã rà soát xong hồ sơ của các thi thể được đưa đến sáng nay rồi ạ.”

“Báo cáo đi.”

“Bọn chúng đều thuộc một băng nhóm buôn bán ma túy lớn, thường hoạt động mạnh ở các tụ điểm nằm ngoài rìa Vương quốc Paimonia. Nửa năm trước, trong một vụ tuồn hàng từ Nhân Giới xuống Đọa Ngục, chúng đã bị Tổ chuyên án đặc biệt của Cục Hình sự triệt phá và bắt giữ ạ.”

Ra là vậy…

Theo Quincy suy tính, nguyên nhân khiến xác đám tử tù không thể cháy khả năng cao là do lượng ma túy chúng đã tiêu thụ quá liều. Tuy nhiên, việc hai vụ án xảy ra cùng lúc tuyệt đối không phải sự trùng hợp, mà là có sự sắp đặt sẵn từ trước. Có hai diễn biến khả thi. Một là nội gián trà trộn vào Bộ Tang phủ, hai là có kẻ đã nhận hối lộ để dàn xếp sự việc này. Vậy nên Ashley mới cho gọi Đội thanh tra đến để rà soát.

Không chút rối bời, nữ Cục trưởng điềm tĩnh hỏi:

“Cô có đi cùng ai không?”

“Dạ, em đi cùng người từ Tổ chuyên án của Thiếu tá. Anh ấy cũng đã khẳng định độ chính xác rồi ạ…”

Cô không biết giọng Nina đang lạc dần hay tín hiệu gặp trục trặc, nhưng sau bản báo cáo ấy, hẳn là ai cũng đã rõ…

Rằng họ đứng ở đây cũng đồng nghĩa với việc họ đã rơi vào cái lưới nhện giăng khắp Vương quốc của bọn chúng. Cô không liên lạc được với đội 3 hay Douglas Evangelous, tất cả đều là có lý do.

Bọn chúng đã dùng mưu kế để phân tán lực lượng, dẫn dụ cô ra khỏi nội đô. Từ vụ khủng bố ở cảng cho đến việc đuốc trời tắt, tất cả đều nằm trong kế hoạch tỉ mẩn của chúng. Giờ đây, cả Vương quốc đang đứng trước hiểm họa khôn lường, đặc biệt là điện thờ của Đọa Đế.

“Cậu nghe thấy gì không, Ashley?”

“Ừ, mẹ nó chứ! Bọn nó chơi lại mình thật rồi!”

“Cậu xong việc chưa? Về cabin đi, tôi chuẩn bị thắp lửa đây.”

Họ không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa. Nhanh chóng hoàn tất công việc, Quincy túm lấy chiếc sừng trên đầu hai cái xác dưới chân, đoạn dứt khoát xốc lên, mỗi vai một tên sao mà nhẹ bẫng. Đi xuyên qua bãi chiến trường, cô mới chất từ vai xuống hai cái xác nặng như bao tải vào trong cabin.

Chỉnh lại bộ phục trang dính đầy muội than xám ngoét, Quincy đưa tay áo lên vuốt khô dòng mồ hôi chảy cay xè mắt.

“Thế là sạch sẽ rồi đấy.”

Tựa lưng vào lan can, Ashley tháo phăng chiếc mũ bí bách rồi ngồi thụp xuống bệ sàn dính đầy máu khô. Anh thở hổn hển, áp mũi vào vai áo để không phải hít thứ tử khí lạnh toát vương vẩn trong buồng cabin, đoạn lấy hơi nói: “Làm đi.”

Đứng trước cửa thang treo che chắn cho người đồng đội, Quincy giương tay về phía lò hỏa táng đang kêu lách tách như tiếng lửa trại. Dẫu sinh khí đang ngày một héo mòn, ngọn lửa già cỗi kia vẫn cố tham lam nuốt lấy những thi thể mới đến. Nó đã đưa tiễn biết bao linh hồn tội lỗi, và cho đến những phút giây cuối cùng, nó vẫn cố gắng hoàn thành nốt sứ mệnh của mình.

Quincy chớp mi, cảm nhận nguồn năng lượng trong cơ thể đang hòa làm một với ngọn lửa. Lời tiễn biệt cô gửi đi êm như tiếng ru, và ngọn lửa hấp hối kia cũng chịu thu mình, để rồi lịm hẳn vào giấc ngủ vĩnh hằng. Trước mặt nữ chỉ huy chỉ còn một lớp màn đen kịt đến tuyệt đối, như thể Đọa Ngục đã trở về với hình dáng vốn có từ thuở hồng hoang.

Tách!

Chỉ với một cái búng tay, một đốm sáng nhỏ bỗng nảy mầm giữa chiếc lò thiêu. Nguồn sống đâm chồi ở nơi cái chết ngự trị, và chỉ trong một khắc, nó đã bùng lên với tốc độ kinh hoàng. Nuốt lấy nuốt để không khí xung quanh, ngọn lửa bung ra như đôi cánh phượng hoàng, dùng sức mạnh họ nhà Jacqueline trao cho mà tái sinh.

“Cảm động đấy, nhưng mà tôi sắp mù đến nơi rồi đây.” Ashley làu bàu lết mình về phía bóng râm trong cabin. “Chúng ta đi được chưa?”

“Mau về thôi.” Xong xuôi, Quincy nhanh chóng đóng cửa lại và gạt cần khởi động. “Mãi chẳng liên lạc được với ai, tôi có linh cảm xấu lắm.”

Không khí nhanh chóng oi bức trở lại dưới ngọn lửa của lò hỏa táng. Nữ Cục trưởng lại hé mắt nhìn ra lan can. Bên ngoài, từng vầng sáng vàng giòn, pha chút sắc đỏ nhàn nhạt hắt lên vòm trời chỉ toàn đất đá, soi rõ những vách hang và trầm tích cao chót vót. Không gian hiu quạnh nhuốm một màu u buồn, lại dấy lên trong cô những phức cảm nhộn nhạo khó tả.

Trước đây, dù cho Đọa Ngục chỉ là cái chốn thâm u thượng cổ nằm sâu dưới lòng đất, thế nhưng lại chẳng hề tăm tối hay bí bách như đám người trên mặt đất vẫn thường đồn đại. Thuở ấy, bọn họ cũng có bầu trời xanh trong và mặt trời ấm áp của riêng mình. Thế nhưng kể từ khi Đọa Đế – người cai trị Đọa Ngục băng hà, nơi này đã trở về với bản chất vốn có của nó – một vùng đất chết.

“Sắp đến lễ tưởng niệm rồi. Dân thì vẫn đang sửa soạn lễ vật, mà mấy thằng buôn ma túy này lại…” Ashley lồm cồm đứng dậy, mở khe cửa chớp nhìn ra bên ngoài. “Đếch biết chúng nó nung nấu cái gì, nhưng mà bắt được rồi kiểu gì tôi cũng lột da từng thằng một.”

“Đừng có đánh chết là được.” Biết tính anh Thiếu tá nóng vội, Quincy bình tĩnh phân trần. “Phải tìm được đầu mối của mạng lưới giao thương trên mặt đất nữa. Không thể để chúng nó tuồn hàng xuống lòng đất thế này mãi được.”

“Thế thì phải phải đề xuất vụ này lên Tổng cục. Mấy ông già trên đó dạo này hơi bị béo tốt rồi đấy…”

Ashley dừng lại giữa chừng. Và rồi đột nhiên, anh bật ra một tiếng chửi thề táo tợn.

“Bỏ mẹ rồi...”

Bất ngờ, Quincy quay sang người đồng đội. Ánh mắt anh trân trân nhìn về phía đường chân trời, nơi những mái ngói đỏ lẩn khuất đang dần hiện ra dưới ánh lửa vàng giòn.

Quincy lướt mắt. Thứ cô thấy ở chốn xa xôi kia chẳng phải ảo ảnh nhiệt thường bắt gặp khi đi tuần ở cái xứ nóng bức này. Thay vào đó, một cột khói đen kịt, khét mù đang dần bốc lên từ phía khu dân cư.

Đó chắc chắn không phải một vụ cháy ngẫu nhiên. Chúng đã bắt đầu hành động rồi.

“Mẹ kiếp...”

Quincy vô thức siết tay lại đến móp cả thanh lan can gỉ sét.

Xem ra suy đoán của cô giờ đây đã trở thành sự thật rồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!