“Lính mới, dậy!”
Thứ gì đó lạnh toát tạt thẳng vào làn da nóng sũng mướt mồ hôi, kéo Don tỉnh khỏi cơn mê man. Cậu điều tra viên lập tức choàng dậy. Mặt mày xây xẩm, cậu bá vào thứ gì đó kế bên, lảo đảo đứng dậy.
“Xuống khiêng … với anh.”
Don nghe thấy một giọng nói, dường như là của Mặt Ngựa, nhưng cậu lại chẳng thể định hình mình đang ở đâu, xung quanh có những ai, hay đã xảy ra chuyện gì. Thứ duy nhất cậu thấu, chỉ có dư âm của khói thuốc vương trong phổi, và cái dư vị cay đắng bám chặt nơi cuống họng mãi chưa tan.
“...bao lâu rồi?”
Miệng Don méo xệch, lời thốt ra đến một chữ cũng chẳng tròn. Cậu dụi mắt tận mấy lần thì tầm nhìn mới dần rõ hơn. Đây là phòng nghỉ của đám quản giáo, và xung quanh chẳng còn ai ngoài cậu cùng gã Mặt Ngựa lắm lời.
“Mày ngất được mười phút rồi đấy. Nháy đầu tiên mà chú em rít như rít hơi gái, lăn ra đấy lại trách các anh.”
Mặt Ngựa dựa lưng vào tường nói, nhưng Don chỉ nghe chữ được chữ không. Thứ duy nhất đập vào mắt cậu lúc bấy giờ chỉ có bình nước uống dở trên tay hắn. Loạng choạng cất bước đến trước người đàn ông nọ, cậu chẳng buồn nể nang gì mà vồ ngay lấy chiếc bình, ngửa cổ tu ầng ậng như người chết khát.
Làn nước mát xối vào họng giúp cậu dần lấy lại ý thức. Nhìn vào đôi mắt xếch đầy khoái chí của Mặt Ngựa, từng mảnh kí ức rời rạc mới lờ mờ hiện ra.
Mới đây thôi, cậu đã bước vào hang cọp. Cậu đã dâng nhân tính của bản thân lên để tham gia vào một trò cá cược bệnh hoạn. Cậu đã đưa ra một lựa chọn tùy hứng chỉ để giữ mạng của bản thân mà không màng đến mạng người khác. Và hậu quả là Cánh Cụt, một tù nhân vô can đã bị gã máu mặt Hawk Đầu Bò đánh đến thừa sống thiếu chết.
“Không...”
Don phủ nhận, bờ môi tái nhợt khẽ run lên khi nhận ra điều gì.
“Em hỏi là… Đầu Bò đánh Cánh Cụt bao lâu rồi?”
Thích thú với biểu hiện của đàn em, Mặt Ngựa vỗ vai Don một cái đau điếng, hí hửng nói:
“Ba mươi phút. Mày thắng đẫm rồi!”
Mặt Don tái mét ngay tắp tự. Cậu hiểu điều đó có nghĩa gì. Việc một kẻ tàn tật sống sót sau khi bị tác động vật lý suốt ba mươi phút là điều bất khả thi. Nhất là dưới tay một kẻ điên như Hawk Đầu Bò.
Nếu lúc đó cậu không nhận lấy cây điếu của thủ trưởng, liệu mọi chuyện có ra nông nỗi này?
“Thôi, xuống khiêng xác thằng Cụt với anh.” Mặt Ngựa nắm lấy bắp tay Don. “Nhanh không mấy con nhỏ y tá thấy.”
Thế rồi, gã lỗ mãng ấy chẳng buồn đợi cho cậu tan thuốc, cứ thế mà lôi cậu đi xềnh xệch qua mấy dãy nhà. Hơi ma túy vẫn cheo leo đu bám trên các dây thần kinh khiến cậu chẳng nghĩ ra được kế sách gì cả.
Rốt cuộc chúng đã cho thứ quái quỷ gì vào thuốc lào mà lại khiến mình quay cuồng đến vậy chứ?
Hẳn phải là ma túy của đám loài người rồi! Nhưng cái thứ giải trí tầm phào đó với Đọa nhân thì có khác gì bột mì đâu chứ?
“Chú mày còn non và xanh lắm.” Rảo bước qua hành lang vắng hiu, tên quản giáo khó ưa mới thả Don ra. Lời hắn thốt lại khiến cậu cứng người. “Muốn sinh tồn ở cái chỗ này mà chưng ra bộ mặt như đưa đám thế kia, mốt dậy lại thấy cái xác đang nằm dưới mười tám tấc đất giờ!”
Hỏng rồi…
Dù chẳng tỉnh táo nổi, Don vẫn hiểu được Mặt Ngựa đang muốn cảnh cáo điều gì. Cậu, một quản giáo, có nhiệm vụ phải trấn áp tù nhân và đưa nhà giam vào khuôn khổ. Nhưng cậu lại tỏ ra nao núng khi nghe tin dữ của Cánh Cụt, thì chỉ chứng tỏ một điều: rằng cậu quá sạch, quá chính nghĩa để chốn dơ bẩn này chứa chấp.
Nếu Thiếu tá rơi vào tình cảnh này, anh ấy sẽ làm gì?
Không, không thể đặt anh ấy vào vị trí của mình được. Xuất phát điểm của hai người vốn đã khác nhau rồi. Ashley Peterson là lính đặc nhiệm dày dặn kinh nghiệm, từ chinh chiến đến thao lược. Tất cả những khó khăn cậu chật vật đối chọi, anh cũng đã đều kinh qua rồi.
Còn Don ư? Cậu chỉ là một thằng lính cấp thấp, vì tham vọng cá nhân mà đẩy người khác lên đoạn đầu đài trả giá thay mình mà thôi…
“Vừa rồi mấy thằng ngu ngục ở Paimonia không biết bú cái gì mà xổng chuồng, nên các bố bên trên làm gắt lắm. Mốt còn cử cả bọn điều tra viên xuống. Nhìn chú mày yếu bóng vía như này… Các anh chả thi nhau đè ra ép cung.”
“Điều tra… ấy ạ? Ôi… Quả này có khi em cạn phước thật rồi!” Giả vờ giả vịt, Don quay ra trách thân trách phận. Cậu chính là “bọn điều tra viên” trong lời hắn chứ còn ai vào đây!
“Anh em cai ngục ở đây toàn hàng tuyển, đích thân thủ trưởng duyệt. Chú mày mà sống biết điều, được sếp nhắm thì chả sợ cái đếch gì cả. Sếp nhà toàn giao lưu với tay to, không phải dạng vừa đâu.”
Từ lời ba hoa của Mặt Ngựa, Don mới ngộ ra điếu thuốc lào vừa rồi không phải bài kiểm tra duy nhất mà cậu phải đối mặt. Mặc dù cậu đã dính líu đến ma túy, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đủ tư cách để trở thành một trong số chúng. Trái lại còn đẩy cậu vào thế nguy hiểm hơn, biến cậu thành “quân cờ thế mạng”.
“Tôi biết là rất khó, nhưng vụ này tôi chỉ tin được mình cậu thôi, Don.”
Mỗi lần câu nói của Thiếu tá Peterson tua lại trong đầu, não cậu điều tra viên lại nóng lên, như thể đang hoạt động hết công suất để xứng đáng với sự kì vọng ấy.
Tổ trưởng đã trông cậy vào mình. Tuyệt đối không được làm anh ấy thất vọng
“Ban nãy sếp thử em, đưa cho em loại các anh đang hút… Mà công nhận nặng đô thật! Em rít có một hơi mà đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn đây.”
Chừng nào chưa moi được thông tin về Helix và thứ chất cấm chúng đang sử dụng, cậu không được phép gục ngã. Cho đến khi đó, bằng mọi giá cậu phải sinh tồn, phải bám trụ, phải trở thành một trong số chúng!
“Chưa quen dần rồi sẽ quen. Chú em còn ở đây về lâu về dài mà.” Mặt Ngựa nói đầy ẩn ý. “Các anh ở đây không ai hút loại nhẹ đâu.”
“Một tuần anh em làm mấy nháy thế anh?” Don hỏi dò. “Cho em lấy lại tí thể diện. Chứ cứ như hôm nay thì quê quá, anh em cười cho thối mũi!”
“Còn tùy. Cái gì nhiều quá cũng không vui.”
Gã mưu mô cười xòa, nhưng lại chẳng buồn giấu ý đồ muốn dằn mặt cậu. Rằng nếu còn tọc mạch, cậu sẽ là người tiếp theo thế chỗ cho Cánh Cụt.
Người ở xứ tù tội này đúng là chẳng có ai đơn giản.
Don chấn chỉnh lại bản thân trước khi cả hai xuống đến sảnh tòa số 8. Đám tù nhân ghé lại xem đánh nhau bấy giờ đã yên vị trong phòng giam. Vừa mới bước ra sân tập, cậu đã ngửi thấy một mùi sắt mằn mặn, tanh nồng, đánh thức mọi giác quan của một điều tra viên.
Phía dưới băng ghế văng đầy dịch đỏ chưa kịp khô, có một thân người bệ rạc đang nằm co quắp giữa một vũng máu. Ánh chiều nhàn nhạt len qua bốn chiếc tường rào như đang dùng chút tia tàn để lay tỉnh người đàn ông đáng thương ấy.
Don nhanh chân bước đến chỗ Cánh Cụt. Mặt mũi anh ta tím bầm, da thịt xước xát, áo trắng sũng đỏ, trên người không có chỗ nào lành lặn. Nén cơn nghẹn ở thượng vị, cậu mò tay xuống nùi tóc bê bết máu, kiểm tra mạch đập trên cổ anh ta.
Đọa nhân vốn xuất thân từ loài quỷ sống dưới Hỏa Ngục, thể chất vượt trội so với nhân loại trên mặt đất, và khả năng phục hồi cũng phi thường chẳng kém cạnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ bất tử, và với tình trạng xuất huyết không kiểm soát này, tiên lượng e là…
“Anh ta… Vẫn còn sống.”
Don vô thức bật ra một tiếng ngỡ ngàng, nhưng cậu lại không vui nổi. Bởi lẽ điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu phải đứng trước hai lựa chọn. Một là để anh ta tự sinh tự diệt, rồi diễn cho trọn cái vai dơ dáy này đến cùng. Hai là đưa anh ta đến phòng y tế, và cậu sẽ để lộ yếu điểm của bản thân.
Mẹ nó, sao đời tôi nó bạc thế hả giời!
Dẫu lâm vào thế khó, Don vẫn không do dự. Cậu cúi thấp người, khoác cánh tay tím bầm của Cánh Cụt lên gáy, kéo anh ta dậy. Bên cạnh, Mặt Ngựa chỉ dựa lưng đứng nhìn cậu diễn hề.
“Chưa chết thì cứ vứt về phòng giam cho nhanh.”
Bỏ ngoài tai mấy lời lèm bèm của gã, Don vẫn chật vật sốc cả thân người trơn trượt của Cánh Cụt lên lưng. Mồ hôi trộn lẫn với máu chảy tong tỏng, lăn dọc thái dương xuống khóe miệng cậu. Vừa mặn vừa tanh.
“Đi đâu thế? Chú mày cho nó lên phòng y tế là đang đắc tội đàn anh dưới kia đấy.”
“Em đã đắc tội với người ta từ ngày đầu rồi. Có cho chọn lại thì vẫn thế thôi!”
Don đáp qua loa cho xong chuyện. Chỉ riêng việc khiêng cái thân người trông thì tiều tụy mà nặng như con tượng của Cánh Cụt trên lưng cũng đủ làm cậu thở không ra hơi.
Lạy hồn, tên này ăn cái đếch gì mà nặng dữ vậy...?
Lê lết suốt một quãng đường, cổ Don bấy giờ đã tê rần. Huých cửa phòng y tế, cậu dồn hết sức bình sinh xông vào, hất người đàn ông trên lưng xuống giường bệnh. Da thịt anh ta cứng cáp, mà bị đánh đến nỗi nguyên thây mềm nhũn như sợi bún. Cậu lật cho Cánh Cụt nằm nghiêng để anh ta không chết vì ngộp thở, thế mà máu mũi lại ồ ạt chảy ra như suối.
Mình cứu tên này làm cái quái gì vậy chứ? Đúng là chỉ tổ rước họa vào thân mà!
“Y tá! Y tá đâu!”
Don hô hoán, nhìn quanh quất tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng cậu càng nóng ruột bao nhiêu, không gian xung quanh lại càng trống trải bấy nhiêu.
Cuống cuồng kéo ngăn tủ sắt, cậu điều tra viên lọ mọ mò tìm dụng cụ sơ cứu. Vớ được một chiếc khăn, bàn tay lạnh ngắt mồ hôi của cậu vén mái tóc bết dính sang bên, lau chỗ máu nhoe nhoét trên khuôn mặt trắng bệch như người chết kia.
Cắn răng, Don túm lấy vạt áo Cánh Cụt, toan phanh ra để kiểm tra thương tích. Thế nhưng rất nhanh, một bàn tay từ đâu đã vươn tới, siết chặt cổ tay cậu, cứng như gọng kìm.
Don ngỡ ngàng khi thấy người đang khống chế cậu lại là Cánh Cụt. Nhưng thứ cậu chú ý hơn, chính là tại sao gần mấp mé ngưỡng cửa tử rồi mà anh ta vẫn còn sức để giữ cậu lại? Lẽ nào đó là chút adrenaline còn sót lại của người sắp chết?
“...”
Anh ta mấp máy môi, nhưng tất cả những gì Don nghe được lại chỉ có tiếng thở khò khè. Nhận ra đối phương không có ý xấu, cậu cúi xuống, ghé sát tai vào…
“…Cái giá này cậu… không trả nổi đâu.”
Giọng Cánh Cụt thều thào yếu ớt, nhưng từng chữ thốt ra lại tròn vành vạnh. Anh ta đang nói về vụ mình dính phải ma túy à? Thế quái nào một kẻ ở dưới đáy nhà tù như anh ta lại biết điều đó? Don chột dạ nhìn vào đôi mắt trắng dã hằn tia máu đỏ ngầu nhưng lại sắc bén đến kì lạ kia, và nhận ra mọi chuyện chẳng hề đơn giản như cậu nghĩ.
“Đỡ tôi…dậy.”
Luồn tay ra sau gáy và sốc anh ta lên, Don vẫn không khỏi thấy ái ngại xen lẫn nghi hoặc. Rốt cuộc kẻ này là ai?
Tựa lưng vào thành giường sắt lạnh băng, anh ta khó nhọc thở từng hơi khàn đục, và rồi bất chợt ho ra một ngụm máu đặc vào chiếc khăn tay mà Don đang giữ.
“Ý anh là sao?”
“Áo cậu có mùi thuốc lào. Cậu đã ở cùng bọn chúng đúng không?”
Người đàn ông khục khặc nói. Quả thật Don vẫn thoáng ngửi thấy mùi khói thuốc vương vẩn bám trên áo. Mặt Ngựa từng nói Cánh Cụt là kẻ bị tật về trí não, nhưng trông anh ta lại chẳng có chút gì giống lời đồn cả. Và Don thì không đời nào tin mấy cú đánh của Đầu Bò có thể biến một người điên thành tỉnh hết.
Còn liệu anh ta là kẻ địch hay đồng minh thì còn phải xem đã.
“Tôi có làm gì thì vẫn đỡ hơn là để chúng nó quần như cái bao cát giống anh.”
Don đảo mắt như đang mỉa mai tình cảnh éo le của Cánh Cụt. Kẻ bị đẩy vào nước đường này như anh ta mà cũng có tư cách khuyên răn cậu sao?
“Cậu nói vậy là vì cậu chưa trải thôi. Cứ lê la với bọn chúng đi, rồi sẽ có ngày chẳng còn gì thỏa mãn được năm giác quan của cậu nữa đâu.” Giọng anh ta trầm, lại từ tốn như đang hàn huyên về chuyện cũ. Thế mà đó giờ, Don cứ nghĩ anh ta thật sự bị câm. “Sống vật vờ như vậy thì khác gì đã chết.”
Mặt Don nhăn như cái giẻ lau khi phải nghe cái quan niệm sống quái đản của anh ta: “Nên anh tự dâng thân cho người ta đánh à?”
“Khi cậu biết đau có nghĩa là cậu đang sống. Cái cảm giác đó khó tả lắm.”
Don rùng mình. Chỉ cần nhìn cơ man vết thương trên da Cánh Cụt thôi đã khiến cậu muốn nôn khan, nữa là đặt mình vào tình cảnh bị đánh đến lộn tùng phèo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Là một người chết đã lê lết dưới cõi Đọa Ngục đến nỗi chẳng còn định nghĩa được thời gian, Don cũng hiểu được phần nào cái khao khát muốn thấy bản thân thực sự tồn tại ấy. Huống hồ là tù nhân, những kẻ chẳng còn hi vọng được sống nốt cuộc đời bình thường. Một khi đã rơi vào cảnh tù tội, thật khó để không sa ngã.
Nếu thứ cứu rỗi Cánh Cụt là nỗi đau thể xác, thì nhiều tù nhân lại tìm đến ma túy để giải khuây. Chẳng trách Thiếu tá Ashley lại cho rằng: “Helix là mẹ, ma túy là sữa, và tù nhân là đám con hoang.”
“Cách làm của cậu không sai, nhưng liều quá. Cậu chỉ có một mạng thôi, nhớ mà giữ cho kĩ.”
“Toàn người thấp cổ bé họng … Anh bảo tôi còn cách nào nữa đâu.”
“Vậy cái gì cậu không trả được thì cứ để cho người khác trả thay đi.”
“Anh điên à?”
“Cậu cũng thấy rồi còn gì. Người như cậu… đâu có sống được ở đây.”
Mặc dù miễn cưỡng, Don vẫn phải cắn răng thừa nhận cái sự thật trần trụi đó. Ngục trung ương Mephisto chính là khối u khổng lồ của Đọa Ngục, nơi lưu đày toàn những kẻ sừng sỏ trong giới tội phạm. Một kẻ ngoại lai, không có hậu thuẫn hay ô dù như Don, muốn chen chân vào là điều bất khả, nữa là tìm đầu mối về Helix.
“Cậu không đụng chạm đến lợi ích của kẻ khác thì kẻ khác sẽ làm vậy với cậu thôi.”
Don nuốt khan khi thấy hai con ngươi mờ đục như phủ sương mờ kia bình thản liếc sang cậu. Thế rồi anh ta đưa đôi tay vô lực lên, day nhẹ sống mũi tím bầm. Một cử chỉ rất đơn giản, nhưng lại khiến Don phải cau mày khó hiểu.
Bởi vì chẳng mấy chốc, máu vừa cầm đã chảy ầng ậng ra từ mũi anh ta, thấm đẫm chiếc chăn trắng ngần.
Ruỳnh!
Cửa phòng y tế bỗng bật tung. Chưa gì Don đã nghe thấy tràng mắng nhiếc của một người phụ nữ oang oang vọng tới, nhắm thẳng vào cậu. Đó chính là y tá trưởng của tòa giam này, và bám theo cô không ai khác là Mặt Ngựa với nụ cười đểu cáng. Hẳn hắn tới đây chỉ để xem trò vui.
“Các anh để tù nhân đánh nhau suốt ngày mà không biết can à!”
“Ai bảo thằng đó động vào Đầu Bò làm gì.” Mặt Ngựa tỉnh bơ đáp. “Hắn là người của Galanthus, bề tôi của Đọa Đế đấy. Mephisto muốn chém hắn còn phải nể mặt ông bô nữa là lính quèn như bọn anh.”
Cô y tá đùng đùng tiến tới, cố tình xô Don sang bên như thể cậu mới là kẻ gây chuyện. Không nói không rằng, cô ta dí miếng gạc vào mũi Cánh Cụt, đoạn sửa soạn một khay đầy những thuốc và bông băng.
“Chữa cho thằng này làm gì? Đằng nào ngày mai Đầu Bò chả quần nó tiếp.”
“Đã là bệnh nhân thì không phân biệt thân phận. Đừng có ép người quá đáng!”
Nhưng Mặt Ngựa đâu dễ ngơi miệng. Hắn cứ hết chọc ngoáy người này rồi lại dồn ép người kia: “Ô, nay Cụt lại chịu cho y tá sờ vào người đấy à? Bình thường chê lắm cơ mà.”
Khoan khoan… Don đớ người khi nhận ra lý do Cánh Cụt tự bóp mũi mình đến chảy máu. Lẽ nào… Anh ta vừa chơi mình một vố sao?
“Cái gì cậu không trả được thì cứ để cho người khác trả thay đi.”
Lời của Cánh Cụt mới đây dội lại trong óc, khiến Don nhận ra, dường như anh ta vừa “thị phạm” cho cậu đúng như những gì đã nói.
Anh ta đang ép cậu trả giá thay cho hành động của mình
“Yêu cầu tất các anh ra ngoài!”
Cô y tá gầm rú lên, khiến Don đành cụp đuôi mà bất đắc dĩ kéo Mặt Ngựa rời đi. Họ vừa ra khỏi phòng được vài bước, chuông máy gã quản giáo đã reo lên inh ỏi. Gã nhấc máy, và Don chỉ cách gã đúng một sải tay, vừa đủ để bắt được toàn bộ cuộc đối thoại.
“Thằng Cụt đang đâu rồi anh?”
“Đang trên y tế đây này. Tưởng hẻo rồi, đếch hiểu kiểu gì vẫn thoi thóp.”
“Mẹ, thế anh bảo y tá làm gì thì làm cho nhanh lên. Thủ trưởng vừa gọi em, bảo hẹn nó lên phòng làm việc của ổng đấy!”
“Thế thì liên quan gì đến nó?”
“Việc gấp. Anh cứ đưa đi rồi biết.”
Mặt Ngựa cúp máy, quay sang Don như đã biết cậu vừa nghe trộm. Nhưng Don không những không chột dạ quay đi, mà lại thẳng thừng nói với gã:
“Anh đợi em thay cái áo rồi xuống dìu thằng Cụt đi. Cho em lấy lại tí thể diện…”
“Tùy chú. Đừng có làm bọn anh mất mặt là được.”
Mặt Ngựa tùy tiện đáp. Don cũng nhanh chân rời đi, chỉ sợ lỡ dở cơ hội. Việc hộ tống Cánh Cụt sẽ cho cậu thời gian để dò la thông tin về cái nhà tù bại hoại này. Và nếu may mắn, biết đâu cậu sẽ tóm được chút gì về Helix.
Thay đồ xong xuôi, Don mới lục đục quay lại phòng y tế. Trên giường bệnh, Cánh Cụt bị quấn băng kín mít từ cổ đến chân như cái xác ướp. Mặt Ngựa đã rời đi rồi, nên cậu chỉ còn cách khoác nách Cánh Cụt lên vai mà dìu từng bước một. Cho đến khi người đàn ông khắc khổ ấy đứng thẳng dậy, cậu mới trầm trồ nhận ra thân hình lực lưỡng của anh ta cao hơn mình hẳn một cái đầu.
Trông thế này thì có khác gì bố với con không cơ chứ?
Mãi mới có cơ hội đi riêng với Cánh Cụt để dò hỏi thông tin, thế mà đầu Don lại rối như tơ vò, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Không dám nói thẳng, cậu đành giở chút mánh khóe.
“Cậu đi đâu đấy? Sai đường rồi.”
Cánh Cụt khó nhọc cất tiếng khi cậu cố tình rẽ sai hướng ở một ngã tư. Chỉ đợi có thế, Don liền chớp thời cơ ngay, vào vai chàng tân binh vụng về mà dẫn dắt cuộc trò chuyện:
“Ơ, đây không phải đường đến phòng thủ trưởng hả anh?”
“Không, phải đi ngược lại.”
“À, tôi mới đến có mấy hôm nên cũng chưa quen địa hình lắm…” Don vờ ngượng nghịu quay đầu, khéo lèo lái sang chủ đề khác. “Còn anh… Anh ở đây được bao lâu rồi?”
“Mới hai mươi năm thôi.”
Khoảng thời gian đó chẳng ăn thua gì so với tuổi thọ của Đọa nhân, nhưng việc một kẻ tàn tật như anh ta còn bám trụ ở cái địa ngục khốn kiếp nàytới tận bây giờ cũng đủ khiến Don nể phục.
“Tài thật… Tôi ở đây chưa đầy ba ngày mà đã rồ hết cả người rồi.”
“Cậu là dân điều tra à?”
“Vâng… Đúng là không gì qua được mắt anh…”
Don nhượng bộ đáp, không ngại cho Cánh Cụt thấy thân phận thật. Để sống được ở chốn xô bồ này, Don cần một đồng minh, một người ở vùng xám. Cánh Cụt chính là người đầu tiên đáp ứng được tiêu chí đó.
“Việc gì cậu phải vào đây cho khổ?”
“Tổ điều tra chỗ tôi bắt được mấy thằng phản động. Tụi nó khai nhà giam này là điểm trung chuyển trong tuyến đường vận chuyển chất cấm của Helix. Nhưng bên tôi mất trắng hai tuần vẫn không tìm được đầu mối gì, nên tôi mới…”
“Thế thì cậu tìm sai người rồi. Ở khu này, tôi là đáy. Tin tức cũng toàn hạng chót bét thôi.”
“Chót bét gì thì vẫn hơn người ngoài mà anh…” Don gặng hỏi. “Anh có rõ bọn chúng giao dịch với Helix qua đâu không?”
“Sao cậu không hỏi trực tiếp người cần hỏi ấy.”
“…Cấp trên của tôi là Thiếu tá xịn, sắp thăng chức rồi. Anh mà giúp tôi vụ này trót lọt, tôi sẽ xin cấp trên viết giấy bảo lãnh cho anh ra tù.”
“Tin tôi đi. Tôi sẽ là người cuối cùng cậu muốn đưa ra khỏi tù đấy.”
“Anh…”
Lời hồi đáp hờ hững của Cánh Cụt không khỏi khiến Don cạn lời. Nhưng không vì thế mà cậu nản lòng. Từ từ làm thân cũng không vội. Quan trọng là phải biết được tại sao thủ trưởng lại gọi anh ta vào phòng riêng trước đã. Tù nhân bình thường làm quái gì có được cái vinh hạnh ấy?
Phòng của lão già đó nằm ở một tòa khang trang và sạch sẽ hơn nhiều so với chỗ mấy tên cai ngục đàn đúm. Nhưng muốn đến được đó, họ vẫn phải vòng về khu tòa giam số tám, và dĩ nhiên là Don chẳng thích tẹo nào.
Vì đã đắc tội chúa sơn lâm một lần, thì cả đời thú rừng sẽ tìm đến.
Họ bước vào khu tòa giam hỗn tạp đủ thứ mùi và thanh âm. Nắng đã tàn, đuốc cũng được thắp dọc mọi cửa ngõ, vừa đủ để soi rọi những khuôn mặt phía sau song sắt đang nhìn chòng chọc vào họ. Dưới sảnh lớn, vài tay sai thân tín của Đầu Bò vẫn đang lảng vảng khắp nơi như thể đâu đâu cũng là lãnh địa của chúng nó.
Đúng như những gì Don lo ngại, một vài tên tù nhân đô con từ đâu xăm xăm bước tới, chặn đứng đường bọn họ. Lạ một nỗi, chúng chẳng buồn nhìn cậu mà chỉ chăm chăm vào Cánh Cụt.
“Ô, tưởng Cụt tèo rồi cơ mà?”
“Sống dai hơn bà già tao nữa.”
Don thoáng liếc sang người đàn ông đang víu vai mình. Chân anh ta lảo đảo đứng dậy, nhưng lại yếu đến độ cứ quấn quíu với nhau, thành ra suýt ngã hụt làm Don gồng muốn gãy cả tay. Trán anh ta vã mồ hôi, thân thể nóng hầm hập vì phải lê lết với ngần ấy chấn thương.
Thấy vậy, cậu điều tra viên thầm rủa trong đầu. Mẹ cha chúng mày! Không chừa cho người ta một đường sống nữa!
Bất chợt, một gã trong số đó đưa tay lên, định tác động vào má Cánh Cụt để thị uy. Nhưng có Don thì đâu dễ gì. Chẳng biết vì lòng trắc ẩn dậy sóng hay cái máu công lý đang sôi lên sùng sục, cậu lập tức chặn đứng hắn. Mắt trợn trừng, cậu không nhịn được mà gằn lên:
“Gần chết đến nơi rồi. Động vào làm gì nữa?”
“Ơ hay, lính mới mà láo quá nhỉ?”
Một tên khác lia mắt soi xét Don từ đầu đến chân.
“Mới bú thủ trưởng có một cái đã ra oai ngay rồi. Khá nhờ.”
“Tôi đang đưa tên này lên gặp thủ trưởng đây.” Tuy nghiêm giọng, Don vẫn chừa cho mình một đường lui. “Giờ hắn mà lại xây xát gì, lúc đó lão lại đe tôi, các anh có chịu không?”
“Rồi, mày cứ liệu hồn đấy. Mốt tao hỏi tội.”
Bỏ lại mấy cái gầm gừ hăm dọa, đám côn đồ cuối cùng cũng tản ra cho Don có chút không khí để thở. Cậu điều tra viên nhanh chóng xách nách Cánh Cụt rời khỏi tòa giam. Lần này cậu thoát chết là nhờ đem thủ trưởng ra làm lá chắn, nhưng lần sau chắc chắn sẽ không dễ đối phó đến vậy.
“Cậu lại trả giá thay tôi à?”
Nghe người đàn ông bên vai cười khổ, Don chỉ biết lầm bầm chửi thề. Mả cha nó, mình lại bị hắn chơi thêm một vố nữa rồi!
7 Bình luận
Ôi mà bác có đọc luôn hả, bất ngờ ghe