Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Kẻ Chuộc Tội

Chương 04: Thẩm Vấn

1 Bình luận - Độ dài: 3,208 từ - Cập nhật:

Lộp cộp... Lộp cộp...

Tiếng bước giày đầy trăn trở của cậu trai trẻ, tựa như tiếng kim giây nặng nề lại sốt sắng, vang khắp căn phòng giám sát chỉ rộng hơn mười mét vuông bên trong Cục Hình sự. Và nếu không có cô đồng nghiệp kế bên nhắc nhở, hẳn cậu điều tra viên ấy vẫn chẳng nhận thức được mình đang làm gián đoạn cuộc thẩm vấn diễn ra phía bên kia tấm kính một chiều.

Hai cô cậu viên chức lại đăm chiêu dõi theo cuộc đối thoại giữa thẩm vấn viên và tên phản tặc họ bắt giữ được trong cuộc bạo loạn xảy ra một tuần trước. Thanh âm rèn rẹt của băng ghi khẽ vang lên đều đặn khi căn phòng rơi vào tĩnh mịch. Trên chiếc bàn đặt sát vách tường nối với gian phòng thẩm tra, một vài chiếc máy ghi cồng kềnh với lớp vỏ ố vàng, những giá lưu trữ băng từ đồ sộ và chiếc máy đánh chữ bạc màu cũng đang nín thở chờ đợi.

Cạch.

Dường như chẳng thể kiên nhẫn thêm, nữ giám sát viên đành lòng tháo chiếc tai nghe nặng trịch xuống. Thấy vậy, cậu điều tra viên nóng ruột hỏi:

“Vẫn không chịu khai à?”

Cô gái bất lực lắc đầu ngao ngán, cũng đủ để cậu chàng nắm được đại khái tình hình. Bốn tiếng. Đã bốn tiếng họ kiên nhẫn giăng cái bẫy tâm lý cho tên phản tặc này sa lưới và chờ đợi một lời khai có thể xoay chuyển toàn bộ tình hình. Thế nhưng, hắn chẳng những mắc câu mà còn liên tục khích bác, ngông nghênh như con linh cẩu vênh váo bước vào lãnh thổ của đàn sư tử.

“Bị đưa vào hẳn Cục Hình sự rồi mà vẫn còn câm như hến!”

Bồn chồn mân mê chiếc bật lửa trong túi áo, cậu quay phắt sang hỏi nữ đồng nghiệp:

“Tổ trưởng Peterson đâu rồi?”

“Hình như anh ấy vẫn đang ở trên Tổng cục thì phải. Bên đấy còn nhiều việc phải xử lý lắm.”

Nghe tin Thiếu tá Ashley vắng mặt, cậu điều tra viên lại không kìm được mà rút từ bao ra một điếu thuốc.

“Sao lại vắng đúng lúc thế cơ chứ!”

Thế nhưng, cậu không đưa thuốc lên miệng, cũng chẳng dám lấy bật lửa đang nằm ngay trên người. Thành thạo xé đầu lọc thuốc lá, cậu đưa lên bờ môi khô rang, như một hình thức xoa dịu thần kinh đang căng hơn dây đàn.

“Biết là bận mà cả tuần nay ông ý biệt tăm biệt tích, không thèm ngó ngàng Tổ chuyên án một cái luôn.”

“Cũng chẳng trách được. Mấy hôm trước cấp trên cứ réo tên anh ý suốt. Với lại...” Cô gái nghiêng người, hạ giọng thì thầm. “Nghe nói Tổng cục gọi Tổ trưởng lên chủ yếu là để khiển trách đấy.”

“Cái gì cơ? Rõ ràng hôm đấy ông ý chỉ đi theo đoàn xe đưa tang đến ngọn đuốc trời kiểm tra tình hình thôi mà vẫn bị ăn biên bản á?”

“Thế mới nói. Bộ đưa tang khó tuyển nhân sự nên bình thường cấp trên có biết cũng nhắm mắt cho qua. Nhưng mà lần này lại xảy ra sự việc lớn quá...” Dù gian phòng chẳng có ai ngoài hai người họ, cô giám sát viên vẫn thận trọng đảo mắt một vòng. “...phải có người đứng ra chịu tội chứ!”

“Ừ... Chắc ổng liêm quá nên mấy ông quan chức mới đì đấy. Hở ra cái là mấy ổng úp ngay được.”

“Năm ngoái tổ mình phá được một đường dây ma túy rõ to, nên cấp trên mới cắn răng gửi quyết định thăng chức lên Trung tá cho ảnh. Thế mà...”

Két...!

Cửa văn phòng kẽo kẹt mở, kéo theo một thanh âm rít tai khiến hai cô cậu viên chức gai cả sống lưng. Tiếng giày vọng theo sau thành từng nhịp đanh thép, giục giã như tiếng chuông hành hình ngân trên đỉnh tháp canh. Ashley Peterson xuất hiện ở cửa. Ánh đèn hiu hắt rọi lên những đường nét dạn dày trên khuôn mặt anh, men theo cái cau mày trĩu nặng trầm mặc, phủ lên mi anh thứ bóng tối u uất hiếm gặp. Ánh nhìn từ đôi mắt xanh xám đục ngầu, cóng lạnh như lưỡi thép quét ngang căn phòng một lượt. Anh chỉ dừng mắt khi bắt gặp đầu lọc thuốc lá ngậm hờ trên môi cậu điều tra viên, khiến cậu ta chết đứng như trời trồng.

Mình không làm gì sai. Không làm gì sai. Không làm gì sai...

Hồn phách cậu chàng run lẩy bẩy. Dù cho Thiếu tá Ashley chính là người đích thân dạy cậu cai thuốc, cậu vẫn chẳng thôi chột dạ khi Tổ trưởng nhìn mình như con cừu thế mạng để ăn tươi nuốt sống.

Trái với tưởng tượng của cậu, Ashley chỉ yên lặng bước tới chiếc ghế dài trong góc. Thả mình xuống, đầu gối lên tay vịn, anh hỏi:

“Sao trông cậu cứ như người mất hồn thế? Yếu bóng vía như này, đến lúc cậu thế chỗ tôi thì làm sao mà đối phó với mấy lão đàng trên được.”

Thấy giọng Ashley vẫn có chút bỡn cợt như thường ngày, cô giám sát viên liền sà xuống cạnh anh để hỏi han tình hình. Thế nhưng, dường như chỉ có cậu điều tra viên mới ngửi thấy mùi thuốc nổ đang châm chất bên trong cái vỏ mỏng tang ấy của Tổ trưởng, chờ chực giây khắc lý trí anh yếu mềm đến cực hạn...

“Anh đi mất dạng cả tuần, chẳng báo cho bọn em một tiếng gì cả!” Cô đồng nghiệp hậm hực nhăn mũi.

“Thế... tình hình như nào rồi ạ?” Cậu chàng rón rén hỏi.

“Tình hình gì cơ?” Ashley với tay lấy tập hồ sơ được bọn họ soạn tươm tất trên bàn. “Chuyện thăng chức của tôi mà hai cô cậu vừa bàn đấy á?”

Nghe vậy, cậu điều tra viên lại sững sờ. Hai người bọn họ chưa kịp lấp liếm thì chàng Thiếu tá đã tiếp lời:

“Hoãn rồi.”

Ashley nói gọn lỏn, mắt dán chặt vào mấy tờ hồ sơ. Thoạt nghe thì có vẻ xuề xòa nhưng mặt anh lại chẳng có chút ý cười nào.

“Sao? Tôi mà thuyên chuyển công tác thì làm gì còn ai dọa nạt các cô cậu nữa. Không thích hả?”

Thấy thái độ anh tuy châm chọc nhưng lại có phần buông xuôi, bọn họ mới thi nhau kể khổ.

“Bọn em vui thế nào cho được! Không có anh ở đây, bọn em không trụ nổi đâu ấy!”

“Bình thường mấy thằng tội phạm chỉ cần thấy bóng dáng anh là biết đường ngoan ngay. Thế mà cả tuần anh biệt tăm biệt tích, đứa nào đứa nấy không chịu hé môi nửa lời luôn!”

“Thôi được rồi, báo cáo đi.”

Buông tiếng thở dài, Ashley thảy tập hồ sơ xuống bàn và nhổm dậy. Anh bước tới bên cậu điều tra viên, đăm đăm nhìn vào trong phòng thẩm tra thông qua tấm kính một chiều. Giữa không gian chặt chội tối hù, chỉ có ánh đèn leo lét từ quả cầu phép trên trần đổ xuống, hắt lên khuôn mặt của hai người đang ngồi đối diện nhau. Một bên là người của Tổ chuyên án. Một bên lại là kẻ phản tặc được chính tay Thiếu tá áp giải về Cục.

“Thưa Tổ trưởng, bọn em lấy cung suốt mấy hôm mới có hai đứa chịu chỉ điểm ra tên này.” Cậu điều tra viên bật chế độ chuyên nghiệp. “Lý lịch hắn cũng không dày. Đa phần là trộm cắp vặt, không có tiền án lớn. Hồ sơ cho thấy hắn xuất cảnh lên Nhân Giới từ 5 năm trước. Nhưng lại không có hồ sơ nhập cảnh ạ.”

“Lại là bọn Xuất Nhập cảnh với Hải quan à.” Anh Tổ trưởng khẽ tặc lưỡi. “Vụ đợt trước tổ mình triệt phá ở cảng mới chỉ là đường dây phân phối xuống Đọa Ngục. Không lần ra cái mạng lưới của chúng nó ở trên Nhân Giới thì còn lâu mới cắt đứt được.”

Giọng anh tuy vẫn điềm đạm như thường ngày, nhưng cậu cấp dưới vẫn thấy có gì đó rất khác. Đôi tay vạm vỡ dưới lớp quân phục xám nghi hoặc khoanh lại, để lộ những vết trầy còn rươm rướm máu trên các khớp ngón của anh.

“Còn gì nữa không?”

“Vâng, chúng còn khai rằng tên này có móc nối với đầu não của mạng lưới buôn bán ma túy trên mặt đất nữa ạ.”

Cậu chẳng dám thở mạnh khi thấy Ashley vẫn đang lẳng lặng nhìn vào phòng thẩm tra. Có lẽ tên phản đồ trơ tráo dám thách thức cả Cục Hình sự ấy vẫn chẳng hề nhận ra sự xuất hiện của Thiếu tá. Và thay vì lo cho cấp trên, cậu lại lo cho số phận của kẻ coi trời bằng vung kia hơn.

“Nhưng mà... hai ngày rồi hắn vẫn chưa khai ạ.”

“Được rồi, để tôi.”

Vừa nghe thấy câu nói quen thuộc ấy, cậu điều tra viên lập tức vâng dạ, nhanh chóng ra hiệu cho người đồng nghiệp trong phòng thẩm vấn. Ngay khi Ashley bước vào và cánh cửa sau lưng chậm rãi khép lại, khuôn mặt anh mới đây còn quang đãng đã sa sầm như bầu trời sắp đổ cơn giông. Tên phạm nhân ban nãy còn ôm khư khư cái vẻ huênh hoang trơ tráo, cho rằng chỉ cần giữ im lặng thì mấy thẩm tra viên hạng xoàng sẽ chẳng đủ chứng cớ để động vào sợi tóc mình. Nhưng hắn đâu ngờ kẻ hắn tưởng đã thuyên chuyển công tác nay lại xuất hiện nơi chốn này, đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Chỉ một chuyển động nhỏ của anh Thiếu tá cũng đủ khiến hắn giật nảy mình, như thể chẳng biết con thú săn này sẽ rình đến bao giờ, chờ đợi bao lâu, tính toán cái gì trước khi nhảy bổ vào làm gỏi hắn.

Ashley không nói không rằng, nhưng ánh mắt bén như mảnh sành thô của anh cứ găm chằm chằm vào họng hắn. Nghênh ngang kéo ghế, dáng ngồi của anh cũng đủ để chứng minh ai mới là kẻ chiếm thế thượng phong ở đây.

Đứng trước tấm kính một chiều, ba cô cậu cấp dưới vẫn đang nín thở theo dõi quá trình hỏi cung thông qua khẩu ngữ của báo săn và con mồi.

Cuộc đối chất còn chưa bắt đầu, vậy mà tên phản tặc cứ chốc chốc lại lấm lét nhìn đôi tay gân guốc và đỏ rướm của Ashley đan hờ trên mặt bàn.

Tay như này mà đấm thì thấm lắm đây.

Dường như bất cứ ai từng nhìn thấy một Ashley Peterson trong phòng thẩm tra đều phải thầm thốt lên như vậy.

Bấy giờ, anh Tổ trưởng cứ liên tục gõ giày xuống đất đầy khẩn trương, chủ đích muốn đánh vào thần kinh đã mệt lả của kẻ đối diện sau biết bao nhiêu cuộc hỏi cung. Vẫn như mọi lần, chưa cần dùng đến lời lẽ đe dọa hay những chiến thuật tâm lý phức tạp, anh chỉ mới phô trương cái phong thái của kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn thôi cũng đã khiến mồ hôi rịn như mưa trên trán hắn rồi.

Dường như đã chịu hết nổi, sau một hồi đấu tranh, hắn mới chịu hé môi và mấp máy điều gì đó. Hai người bọn họ ném qua ném lại vài câu, nhưng ngoài nữ điều tra viên đang đeo tai nghe ra, chẳng ai trong phòng kịp dõi theo đoạn ép cung ấy.

Thấy tên tội phạm bất ngờ đập còng tay lên bàn và rướn người khỏi ghế, cậu điều tra viên cũng hớt hải nhấc tai nghe lên...

“...Tao đã kí Khế ước Câm lặng rồi. Chúng mày đừng hòng làm tao phun ra một chữ!”

Khế ước Câm lặng ư? Cậu chàng quay sang hỏi hai người đồng nghiệp, nhưng không một ai từng nghe về bốn chữ đó cả. Vậy mà Ashley vẫn điềm nhiên đáp:

“Đừng có lôi cái đấy ra để lòe tao.” Giọng anh trầm và đặc, đủ khiến cậu điều tra viên dù cách một tấm kính vẫn thấy rợn người. “Mày sợ nó đến vậy thì mày cũng nên sợ tao đi chứ. Hôm nay mày mà không chết bởi Khế ước thì cũng chết dưới tay tao thôi. Không có chuyện mày ra khỏi cái phòng này mà còn sống đâu.”

Anh Tổ trưởng trong phòng thẩm vấn lúc này thật sự khác xa với hình ảnh trong trí nhớ của họ, kể cả trong những lần bức cung bạo lực nhất. Mắt anh đỏ ngầu, mạch máu nổi phừng phừng, và lòng bàn tay thì đã sớm rướm đượm máu vì siết chặt.

Rốt cuộc tuần vừa qua đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến anh ấy kích động đến vậy?

 

Lẽ nào là vì chuyện thăng chức bị đám quan trên hoãn lại sao?

“Mày thấy cái nào đỡ đau hơn thì chọn. Chọn cho nhanh lên. Tao không đợi được đâu đấy.”

“Đánh... Đánh chết người rồi thì đừng có mong cái chức Trung tá nữa...!”

“Con mẹ nó.” Ashley không khỏi bật ra một tiếng cười khan, rồi anh lại gằn giọng lên mà quát, làm đám cấp dưới bọn họ ai nấy đều giật bắn mình. “Kiểu gì thì tao cũng phải ở cái chỗ này đến vãn kiếp rồi. Đánh chết một hai người cũng đếch ảnh hưởng gì đến tao hết!”

Thế rồi, anh thình lình đứng phắt dậy, tay chống lên bàn để lại hai dấu máu đỏ choét. Ghế văng vào tường, đánh sầm một tiếng. Đến cả chiếc bàn, thứ duy nhất bảo vệ con mồi khỏi báo săn cũng bị đẩy xô sang một góc. Để làm gì à? Không phải chừa chỗ để hỏi cung đâu, mà là để đánh đấy!

“Mẹ nó... Mày bị điên rồi!”

Tên phản tặc thét toáng lên như đứa con gái lạc mẹ, cuống quít cựa mình ra khỏi chiếc còng bạc. Càng giãy, hắn lại càng trở thành miếng mồi ngon trong mắt Ashley, đến độ tự mình ngã dúi dụi ra sàn. Chẳng còn cái vẻ lấc cấc suốt mấy ngày qua, ánh mắt hắn cầu khẩn nhìn ra ngoài, chờ mong có người lao vào ứng cứu. Thế nhưng nào có ai dám can ngăn. Vì một khi đã để Tổ trưởng của họ phải đánh, thì địch chỉ có khai hoặc chết lâm sàng mà thôi.

Bặm môi, Ashley dạn tay vặn lấy cổ áo đẫm mồ hôi của hắn, dí chặt xuống sàn như con gà sắp mổ tiết. Gối anh kề lên phổi hắn, chặn nghẹt đường thở. Nắm đấm thô bạo, thoáng tóe tia lửa điện giương lên…

Thụp! Bốp!

Một cú, rồi hai cú. Liên tiếp những cú đấm cứ nhằm mặt hắn mà giáng. Chân hắn giãy đập loạn xạ, đôi tay vô lực ra sức bấu lấy anh. Chẳng mấy chốc, máu đỏ đã bắn tung tóe trên nền gạch, thẫm ướt tay Ashley. Đến cả cậu điều tra viên đứng quan sát bên ngoài cũng chẳng dám nhìn trực diện. Không phải vì lần đầu tiên cậu thấy Thiếu tá đánh người, mà là vì cậu chưa từng chứng kiến anh ra tay tợn đến thế.

“Tao hỏi lần cuối. Nghe cho rõ này!” Ashley cuối cùng cũng ngưng tay. Mặt tên phản đồ lúc này đã bê bết máu, nhăn nhúm đến độ chẳng ai nhận dạng nổi. “Đường dây của chúng mày tuồn ma túy từ đâu xuống?”

Vừa dứt câu, anh nhấc gối ra khỏi lồng ngực cho phổi hắn lấy không khí. Khò khè thở, bờ môi sưng húp của hắn mấp máy:

“Ch..Chợ đen Theia…”

Kì lạ thay, dù đã có câu trả lời nhưng anh Tổ trưởng lại không hề nhúc nhích. Tay anh vẫn chẳng chịu buông mà chỉ trân trân nhìn vào hắn. Những lọn tóc lấm tấm mồ hôi che khuất biểu cảm trên khuôn mặt anh, khiến cậu điều tra viên không hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Anh ấy đang quan sát phản ứng của hắn sao?

“Thằng chó mày nói dối!”

Ashley gầm gừ, cánh tay vạm vỡ lại lao vào xé xác hắn. Nhưng không ai trong số cấp dưới của anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao anh biết hắn khai thật hay không? Và nếu đã biết thì tại sao anh dừng lại giữa chừng? Có phải là do cái thứ có tên Khế ước Câm lặng hắn đã nhắc đến ban nãy không?

“Là... Là...” Giọng hắn đứt đoạn, nấc lên từng hồi, dường như đang chết sặc trong chính máu ứa ra từ họng mình.

“Khu ph..ức hợp...”

Thình lình, cái đầu ngoặt ngoẹo của tên phản tặc bỗng co giật lên xuống từng hồi. Mắt hắn trắng dã, bọt trắng bọt đỏ chen máu thi nhau trào ra từ khóe miệng.

“Gladiolus...”

Khu phức hợp Gladiolus... Chẳng phải là một trong những khu giải trí lớn nhất Nhân Giới hay sao?

Vừa dứt lời, đầu hắn đã gục xuống, không còn hơi thở. Tất cả các thành viên trong Tổ chuyên án đều chết lặng. Kể cả Ashley.

Cậu điều tra viên lập tức xông vào phòng trong vô thức. Hai bàn tay đan lại, cậu đặt lên ngực áo nhăn nhúm, thực hiện hồi sức tim phổi trong vô vọng. Ấy thế mà mỗi lần cậu nhấn xuống, chỉ thấy máu dâng ồng ộc ra từ thất khiếu hắn như người đuối nước.

“Đừng cố làm gì nữa. Hắn chết vì vi phạm Khế ước rồi.”

Chỉ khi Ashley nhắc nhở, cậu chàng mới sực tỉnh và dừng tay. Thân xác dưới gối cậu đã cứng đờ từ bao giờ. Đọa nhân đáng lý ra không thể chết một cách dễ dàng đến vậy được. Để mà nói, thể xác tộc người bọn họ vốn đã trải qua không những một, mà hàng ngàn lần thiêu sống dưới Hỏa Ngục. Dù máu có bị rút cạn, và dù thân thể có bầm dập đến đâu, họ vẫn khó mà chết được. Huống hồ là chỉ với vài cú đánh vào mặt thế này.

“Nhưng... Hắn mà chết, Tổng cục sẽ lại...”

“Không sao. Mình có được thông tin rồi thì mấy ông già đấy cũng chẳng dám phạt nặng đâu.” Ashley vén tay áo lên để xem giờ trên chiếc đồng hồ bạc. “Tôi có việc phải đi trong vòng ba mươi phút nữa. Mấy cô cậu giúp tôi mang cái xác này đến Tổ thi hành án làm khám nghiệm nhé.”

“Anh... định lên Tổng cục giải trình ạ...?”

“Không. Đi gặp mấy người bạn cũ thôi.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi Hazard9903