Tóm tắt
Có những câu hỏi không thể trả lời. Và có những sự thật… càng chạm vào, càng trở nên xa lạ.
Tôi không rõ mình bắt đầu từ đâu. Một khoảnh khắc. Một ký ức. Hay chỉ là một cái nhìn mà tôi chưa bao giờ hiểu.
Thế giới này đầy rẫy những thứ không thể gọi tên. Nỗi đau. Tội lỗi. Hy vọng.
Tôi bước đi, không phải vì tôi biết mình đang đi đâu. Mà vì tôi không thể đứng lại.
Người ta bảo tôi nhìn thấy quá nhiều. Nhưng chính vì vậy… tôi lại không dám tin vào bất kỳ điều gì. Liệu tôi có thật sự là tôi?
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
10/04/2025
-
11/04/2025
-
14/04/2025
-
17/04/2025
-
18/04/2025
-
20/04/2025
-
21/04/2025
-
22/04/2025
-
23/04/2025
-
24/04/2025
-
25/04/2025
-
28/04/2025
-
05/05/2025
-
06/05/2025
-
07/05/2025
-
08/05/2025
-
09/05/2025
-
10/05/2025
-
13/05/2025
-
14/05/2025
14 Bình luận
Đầu tiên là truyện chuyển cảnh quá nhanh và đột ngột. Ví dụ nhé:
[Tôi chưa bao giờ kể với ai về chuyện này, kể cả anh Hàn. Có những lúc, tôi cảm thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương không hoàn toàn giống tôi. Chỉ là một cảm giác mơ hồ, thoáng qua, nhưng nó luôn khiến tôi thấy bất an. Tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng nỗi hoài nghi vẫn cứ bám riết lấy tôi.
Ngày hôm nay cũng như bao ngày khác. Tôi thức dậy sớm, chuẩn bị sách vở rồi ra khỏi nhà. Trường đại học cách nhà tôi không xa, chỉ mất khoảng ba mươi phút đi xe buýt. Khi đến nơi, tôi bước vào giảng đường, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ như thường lệ. Ngoài trời, gió thu làm những tán cây rung rinh, ánh sáng len qua từng kẽ lá tạo thành những vệt loang lổ trên bàn học.
"Ê, Hạ, hôm nay trông cậu thiếu ngủ thế?"]
Theo tui thôi nhé, khúc trước đang nói về ấn tượng của Lý Hạ. Nhưng, qua khúc sau. Tác lại nhảy liền qua "ngày hôm nay". Chuyển cảnh cực kì thiếu mượt mà. Tới mức tui đọc tới khúc thoại "Ê, Hạ..." mà tui kiểu "ủa, tự nhiên lòi ra ai đây?". Nếu tác biết dẫn tốt hơn thì cái chuyện sẽ đỡ phần nào hơn.
Nhân tiện, qua đây, tui cũng muốn nói một cái lỗi khá to có liên quan trong Du mộng. Đó là tác giả liên kết các đoạn hơi dở. Và cái đoạn trên kia cũng chính là bằng chứng của việc liên kết tệ, bên cạnh việc chuyển cảnh kém.
[Tôi nhìn quanh. Căn phòng vẫn y như cũ. Mọi thứ đều nguyên vẹn, không có gì thay đổi. Nhưng tôi không dám quay đầu nhìn về phía chiếc gương.
Có một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi trong tâm trí tôi, một sự nghi ngờ mà tôi không thể dập tắt được.
Tôi tên là Lý Hạ, hai mươi mốt tuổi, hiện đang là sinh viên năm ba ngành Văn học. Tôi không phải kiểu người đặc biệt nổi bật giữa đám đông, cũng không thích gây chú ý. Cuộc sống của tôi trôi qua một cách bình lặng, hoặc ít nhất là tôi luôn cố khiến nó như vậy. Tôi không có quá nhiều bạn bè, chỉ vài người đủ để không cảm thấy cô độc, trong đó có Trần Kỳ—cậu bạn thân từ những ngày đầu đại học, người có vẻ ngoài sôi nổi hoàn toàn trái ngược với tôi.]
Sao đang "cảm giác kì lạ" mà nhảy qua giới thiệu bản thân là Lý Hạ nhỉ? Rồi nó có liên quan gì tới cái "cảm giác kì lạ" hay "nghi ngờ" của bác không? Tui nghĩ phần này có thể cải thiện thêm về phần này.
Có một cái tui cũng khá thắc mắc trong chương này chính là cách Lý Hạ và Lý Hàn dùng "chúng ta". Đọc thử:
[Tôi nhíu mày. "Ý anh là gì? Nó có thể nghe thấy những gì chúng ta nói sao?"
"Không phải theo cách thông thường," anh đáp. "Nhưng nó có thể cảm nhận được. Nó giống như một sinh vật đói khát, chờ đợi một kẻ vô tình đưa mắt nhìn về phía nó. Nếu chúng ta cảnh báo cậu từ sớm, cậu có chắc là cậu sẽ không tò mò? Không tự nhìn vào gương nhiều hơn, không tự hỏi rốt cuộc thứ đó là gì? Và nếu cậu càng để tâm đến nó, nó càng đến gần cậu hơn."]
Ở cái đoạn trích trên, "chúng ta" ở đây là sao? Tui hỏi thiệt ấy. Nếu đã dùng "chúng ta" thì gộp cả Lý Hạ vào rồi. Mà Lý Hạ từ đầu đã có biết gì đâu. Đáng ra phải là "Tôi và bố", "Bọn tôi" hay "Bọn này" hay sao chứ nhỉ?
Nhưng mà, truyện theo tui đánh giá là đọc cũng ổn, ít nhất là với 1 đứa mới đọc truyện chữ kinh dị lần đầu và với một tân tác giả ở Hako. Truyện rải thông tin tương đối ổn. Thỉnh thoảng, thông tin còn dày, ví dụ như khúc hội thoại giữa Lý Hạ và Lý Hàn cuối chương, nhưng có thể chấp nhận được. Truyện có tả, mà theo tui vẫn còn hơi ít. Chủ yếu tác giả còn kể kha khá. Tác giả có thể miêu tả thêm tự nhiên để "show, don't tell" tốt hơn. Do tui chỉ mới xem vài ba phim kinh dị nên tui không quá rành về thể loại này. Nhưng, với tui thì tác giả làm khá tốt các cảnh giật mình và làm độc giả lạnh người (ít nhất là với thằng yếu bóng vía này). Cái này chắc phải để chuyên gia thể loại này vào nhận xét kĩ hơn, chứ tui hay đọc về thể loại hiện thực và war hơn...
Chứ lý hàn xung tôi và gọi em mình là cậu thì nghe nó phản tác dụng quá...