Quyển 1: Vô Tình Chi Nhân, Hữu Tình Chi Tâm.
Chương 25: Thiên cơ bất khả lộ!
3 Bình luận - Độ dài: 10,039 từ - Cập nhật:
"Huynh... huynh là ai?" Hoàng Sơn "của tôi" lại lên tiếng hỏi, lần này giọng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn đầy vẻ hoang mang. "Sao lại giống ta như đúc vậy?"
Kẻ lạ mặt kia nhếch mép cười, một nụ cười méo mó, đầy cay đắng và tự giễu. "Ta là ai ư? Ta chính là ngươi đó, thằng ngu ạ! Hay đúng hơn… là ngươi của mấy chục năm sau, bị mắc kẹt ở cái xó xỉnh chết tiệt này!"
Lời nói của hắn như sét đánh ngang tai, khiến cả tôi, Hoàng Sơn và Phan Hương đều sững sờ. Hoàng Sơn của mấy chục năm sau? Bị mắc kẹt ở đây? Điều đó sao có thể?
"Mấy… mấy chục năm sau?" Hoàng Sơn "của tôi" lắp bắp. "Huynh… huynh nói đùa phải không? Làm sao có thể…"
"Đùa?" Kẻ kia cười gằn lên, tiếng cười nghe chua chát và đầy tuyệt vọng. "Ngươi nghĩ ta còn tâm trí để đùa sao? Ta đã bị nhốt ở cái hang khỉ gió này, bầu bạn với con cá thối tha kia suốt ba mươi năm trời rồi. Ba mươi năm. Chỉ vì một phút ngu ngốc, chạm vào cái thứ chết tiệt kia." Hắn chỉ tay về phía viên ngọc màu lam đang lơ lửng, ánh mắt đầy căm hận và sợ hãi.
Tôi nhìn kẻ tự xưng là Hoàng Sơn tương lai, rồi lại nhìn viên ngọc màu lam. Lời hắn nói có vẻ hoang đường, nhưng vẻ ngoài tiều tụy, sự mệt mỏi cùng cực, và luồng khí tức già cỗi trên người hắn… dường như lại chứng minh cho điều đó. Lẽ nào… hang động này là một dạng "tiểu thiên địa" có dòng chảy thời gian khác biệt?
Tôi chợt nhớ lại hình ảnh hai vị tiên nhân đánh cờ, và người tiều phu Vương Chất già đi mấy trăm tuổi chỉ trong một ván cờ. Chẳng lẽ… đây cũng là một nơi như vậy?
"Nếu… nếu huynh thực sự là ta của tương lai," Hoàng Sơn "của tôi" vẫn còn bán tín bán nghi, "vậy tại sao… tại sao huynh lại bị mắc kẹt ở đây? Viên ngọc đó… nó là cái gì?"
"Nó là cái gì ư?" Hoàng Sơn tương lai cười cay đắng. "Ta cũng đéo biết chính xác nó là cái gì nữa. Chỉ biết nó là một cái bẫy. Một cái bẫy thời gian chết tiệt! Khi ta chạm vào nó, mọi thứ xung quanh biến đổi, thời gian trong cái hang này trôi chậm lại một cách khủng khiếp so với bên ngoài. Ta đã cố gắng phá vỡ nó, cố gắng thoát ra, nhưng vô ích. Con cá quỷ kia, nó như kẻ canh giữ, không cho bất cứ ai chạm vào viên ngọc, cũng không cho ai rời khỏi đây." Hắn nhìn chúng tôi. "Các ngươi… các ngươi vừa giết được con cá đó phải không? Làm ơn… làm ơn giúp ta rời khỏi đây. Ta không muốn chết già ở cái xó này."
Tôi im lặng, cố gắng phân tích tình hình. Một cái bẫy thời gian? Viên ngọc kiểm soát dòng chảy thời gian trong khu vực này? Và Hoàng Sơn này đã bị mắc kẹt suốt ba mươi năm?
Việc chúng tôi tình cờ tìm đến đây, hạ gục con Dị Thú canh giữ, liệu có phải là một cơ duyên để giải thoát cho Hoàng Sơn tương lai này. Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, dẫn chúng tôi đến một cái bẫy còn nguy hiểm hơn.
Tôi nhìn viên ngọc màu lam đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tinh thuần. Nó không hề có vẻ gì là một cái bẫy nguy hiểm. Thậm chí còn có khả năng làm dịu đi phong ấn của Phan Hương. Lẽ nào Hoàng Sơn tương lai đã nói sai. Hay bản chất thực sự của viên ngọc này còn phức tạp hơn thế?
Chạm vào nó đi, Hắc Ảnh lại thì thầm.
Tôi nhìn sang Hoàng Sơn "của tôi". Hắn cũng đang nhìn người giống hệt mình với vẻ mặt đầy hoang mang, bối rối. Phan Hương thì sợ hãi không dám nhìn thẳng vào kẻ lạ mặt kia.
"Nếu huynh nói thật," tôi lên tiếng, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với cả hai Hoàng Sơn và viên ngọc. "Vậy tại sao ba mươi năm qua huynh không tìm cách phá hủy viên ngọc đó đi? Nếu nó là nguồn gốc của bẫy thời gian, phá hủy nó đi là có thể thoát ra được mà?"
Hoàng Sơn tương lai nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng và bất lực. "Ngươi nghĩ ta chưa thử sao? Ta đã thử đủ mọi cách rồi. Dùng hết sức mạnh tấn công nó, dùng đá đập nó, dùng lửa đốt nó… Nhưng nó không hề hấn gì! Thậm chí còn không hề dịch chuyển. Nó cứng rắn hơn bất cứ thứ gì ta từng biết. Giống như… nó không thuộc về thế giới này vậy." Hắn thở dài, giọng đầy mệt mỏi. "Cách duy nhất có lẽ là… hấp thụ năng lượng của nó. Nhưng mỗi lần ta cố gắng làm vậy, con cá kia lại xuất hiện ngăn cản. Mà năng lượng của nó thì lại quá tinh thuần, xung khắc với năng lượng của ta. Ta sợ rằng… nếu cố gắng hấp thụ, ta sẽ bị chính năng lượng đó… phản phệ mà chết."
Không thể phá hủy? Không thể hấp thụ? Lại còn xung khắc với năng lượng bóng tối? Viên ngọc này rốt cuộc là thứ gì? Tôi nhìn kỹ lại nó lần nữa, Thiên Nhãn dò xét sâu hơn. Những sợi tơ năng lượng màu bạc bên trong nó… dường như đang dao động theo một quy luật rất rất phức tạp.
Đúng lúc đó, Hoàng Sơn "của tôi" đột nhiên chỉ tay về phía người giống mình, kêu lên: "Cái… cái mầm rễ sau gáy huynh… sao nó lại…?"
Tất cả chúng tôi đều đổ dồn ánh mắt về phía gáy của Hoàng Sơn tương lai. Dù bị mái tóc dài rối bời che khuất một phần, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy qua Thiên Nhãn. Cái mầm rễ xanh đen quái ác đó… vẫn còn y nguyên ở đó! Thậm chí… nó còn có vẻ lớn hơn, sẫm màu hơn so với lúc tôi gỡ nó ra cho Hoàng Sơn "của tôi"
"Nó… nó vẫn còn?" Hoàng Sơn "của tôi" lắp bắp kinh hãi, đưa tay lên sờ gáy mình theo phản xạ, rồi lại nhìn tôi đầy khó hiểu. "Nhưng… nhưng Lý Hạ huynh đã… gỡ nó ra cho ta rồi mà?"
Kẻ tự xưng là Hoàng Sơn tương lai cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém. Hắn quay ngoắt đầu lại, cố gắng đưa tay ra sau gáy mình, nhưng không thể nhìn rõ được. "Mầm rễ nào?" Hắn hỏi, giọng đầy vẻ khó hiểu và có chút hoài nghi. "Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Gáy ta thì có cái gì?"
"Chính là cái mầm rễ ký sinh màu xanh đen," Hoàng Sơn "của tôi" khẳng định, bước lên một bước để nhìn rõ hơn. "Lúc trước Lý Hạ huynh đã dùng… à, dùng một phương pháp đặc biệt để loại bỏ nó cho ta rồi. Sao… sao huynh vẫn còn nó?"
Hoàng Sơn tương lai nhíu mày, vẻ mặt càng thêm hoang mang. "Mầm rễ? Ta chẳng hiểu các ngươi đang nói gì cả. Ta bị mắc kẹt ở đây ba mươi năm trời, ngày nào cũng phải đối phó với con cá quỷ kia, làm gì có ai gỡ bỏ cái gì cho ta?" Hắn nhìn tôi với ánh mắt dò xét. "Ngươi… ngươi đã làm gì ta lúc ta còn là ngươi ở quá khứ à?"
Quá khứ? Tôi thầm nghĩ, một sự nghi ngờ mơ hồ bắt đầu hình thành trong đầu. Nếu đây thực sự là Hoàng Sơn của tương lai, làm sao hắn lại không nhớ về việc tôi đã loại bỏ mầm rễ cho hắn? Chuyện đó mới xảy ra cách đây vài ngày, không thể nào quên nhanh như vậy được, trừ khi...
"Khoan đã," tôi lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để tránh làm tình hình thêm căng thẳng. "Sơn huynh 'tương lai', huynh nói huynh bị mắc kẹt ở đây ba mươi năm?"
"Đúng." Hắn gằn giọng, vẻ mặt đầy cay đắng.
"Vậy trong ba mươi năm đó, huynh không hề gặp ai khác?" Tôi hỏi tiếp.
"Ai khác? Ở cái xó xỉnh này thì gặp ai? Chỉ có ta và con cá đó thôi." Hắn đáp, giọng có chút tuyệt vọng.
"Vậy thì… lúc huynh bị mắc kẹt, huynh đi một mình, hay đi cùng ai?" Tôi hỏi.
Hoàng Sơn tương lai ngập ngừng một chút, rồi đáp: "Đi một mình chứ sao. Ta đang trên đường về Huế thì tình cờ phát hiện ra cái hang động này, thấy có năng lượng lạ nên mới tò mò vào xem thử, ai ngờ…" Hắn lắc đầu, vẻ mặt đầy hối hận.
Một mình? Hoàng Sơn "của tôi" không hề đi một mình. Hắn đang đi cùng tôi, và cả Phan Hương nữa. Vậy thì… kẻ trước mặt này… không thể nào là Hoàng Sơn "của tôi" từ tương lai được.
Khả năng duy nhất còn lại, dù khó tin đến đâu…
"Sơn huynh," tôi quay sang Hoàng Sơn "của tôi", "Cho huynh ấy xem gáy của huynh đi."
Hoàng Sơn "của tôi" hiểu ý, lập tức quay lưng lại phía người giống mình, vén cao cổ áo lên. Vết sẹo đỏ mờ nơi cái mầm rễ từng bám vào hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn pin.
Kẻ tự xưng Hoàng Sơn tương lai sững sờ nhìn vào cái gáy sạch sẽ của người giống hệt mình. Hắn dụi mắt mấy lần, rồi lại đưa tay lên sờ gáy mình một cách vô thức, nơi cái mầm rễ vẫn đang âm ỉ tồn tại.
"Sao… sao có thể?" Hắn lắp bắp, giọng đầy vẻ kinh ngạc và hoang mang tột độ. "Nó… nó thực sự biến mất rồi? Làm… làm thế nào?" Hắn nhìn tôi, rồi lại nhìn Hoàng Sơn "của tôi", ánh mắt đầy vẻ khó tin. "Các ngươi… rốt cuộc là ai?"
Tôi nhìn hai người Hoàng Sơn giống hệt nhau nhưng lại mang những trải nghiệm và số phận khác biệt, lòng không khỏi cảm thấy một sự kỳ lạ đến rợn người. Lẽ nào… đây là nơi giao thoa giữa các thực tại khác nhau? Giống như những "trang giấy" vũ trụ mà Mạnh đã từng nhắc đến, bị xé rách, chồng chéo lên nhau tại một điểm đặc biệt nào đó?
Và viên ngọc màu lam kia… liệu có phải chính nó là nguyên nhân tạo ra sự giao thoa này? Hay nó chỉ đơn thuần là một "ngọn hải đăng" năng lượng, thu hút những kẻ lang thang giữa các chiều không gian như chúng tôi và cả Hoàng Sơn "thế giới khác" này?
Cái cảm giác về dòng chảy thời gian bị lệch lạc mà Hoàng Sơn "thế giới khác" miêu tả… càng củng cố thêm giả thuyết về một sự dị thường không-thời gian tại nơi này. Lạn Kha… có lẽ không chỉ là một ngọn núi trong truyền thuyết.
Thế giới này… phức tạp hơn ta tưởng, tôi thầm nghĩ.
Hoàng Sơn "của tôi" cũng bối rối không kém. Việc đối mặt với một phiên bản tương lai có thể xảy ra của chính mình, một tương lai đầy đau khổ và tuyệt vọng nếu không có sự can thiệp của tôi, khiến hắn không khỏi rùng mình. "Vậy… vậy huynh không phải là ta từ tương lai? Huynh là… từ một nơi khác?"
Kẻ kia ngẩng phắt lên, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, sự hoang mang dần nhường chỗ cho một sự nghi ngờ và phòng thủ mới. "Một nơi khác? Các ngươi đang nói cái gì? Đừng có giở trò ma quái với ta! Các ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết về mầm rễ? Sao lại có kẻ giống hệt ta? Hay các ngươi là do bọn 'thành phố ngầm' phái tới để lừa gạt ta?" Hắn lùi lại một bước, thủ thế sẵn sàng chiến đấu, dù cơ thể rõ ràng đã kiệt quệ.
Phiền phức, Hắc Ảnh càu nhàu. Giải thích làm gì cho mệt xác? Cứ xử lý hắn đi là xong.
Giết hắn không giải quyết được gì, thậm chí có thể gây ra hậu quả khôn lường nếu hắn thực sự đến từ một thực tại khác. Hơn nữa, dù hắn có đến từ đâu, hắn vẫn mang trong mình nỗi đau và sự tuyệt vọng của ba mươi năm bị giam cầm. Tôi không thể nhẫn tâm ra tay.
"Bình tĩnh đã, Sơn huynh 'khác'," tôi lên tiếng, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa và đáng tin nhất có thể. "Chúng tôi không có ác ý. Chúng tôi cũng chỉ tình cờ đến được đây thôi. Việc có hai người giống hệt nhau ở cùng một nơi… có lẽ không phải là ngẫu nhiên. Có thể nơi này… là một điểm giao thoa đặc biệt."
Tôi cố tình dùng từ "giao thoa", một khái niệm mơ hồ nhưng có thể gợi mở suy nghĩ cho hắn. "Có thể huynh và Sơn huynh đây đến từ hai dòng chảy thời gian, hoặc hai khả năng khác nhau của cùng một cuộc đời?"
Hoàng Sơn "thế giới khác" nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm, cố gắng tiêu hóa những gì tôi vừa nói. Khái niệm về thế giới song song hay dòng thời gian khác biệt có lẽ quá xa lạ với hắn, người đã bị cô lập trong hang động này suốt ba mươi năm. Nhưng sự tồn tại hiển nhiên của một bản thể khác giống hệt mình, lại không có mầm rễ mà hắn tưởng chừng không bao giờ thoát khỏi, khiến hắn không thể không suy nghĩ.
"Hai dòng chảy khác nhau?" Hắn lặp lại, giọng vẫn còn đầy nghi hoặc. "Vậy vậy ngươi" hắn chỉ vào Hoàng Sơn "của tôi", "Ngươi đã gặp được người giúp ngươi gỡ bỏ mầm rễ?"
"Đúng vậy," Hoàng Sơn "của tôi" gật đầu, rồi chỉ tay về phía tôi. "Là Lý Hạ huynh đây. Huynh ấy đã dùng năng lực đặc biệt giúp ta."
Hoàng Sơn "thế giới khác" lại nhìn tôi. "Ngươi có thể… giúp ta được không?" Giọng hắn run run.
Nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng kia, nhìn vào cái mầm rễ đang ngày càng ăn sâu vào cơ thể hắn, tôi lại không thể làm ngơ.
Hơn nữa, việc này cũng là một cơ hội để tôi thực hành khả năng của mình một cách an toàn hơn. Tôi đã có kinh nghiệm từ lần giúp Hoàng Sơn "của tôi".
"Ta có thể thử," tôi đáp, giọng thận trọng. "Nhưng như ta đã nói với Sơn huynh đây, quá trình rất nguy hiểm, và ta không thể đảm bảo thành công 100%. Huynh… có dám đặt cược không?"
Hoàng Sơn "thế giới khác" nhìn tôi, rồi lại nhìn bản thể trẻ hơn của mình đang đứng khỏe mạnh trên thuyền. Hắn nghiến chặt răng, dường như đưa ra một quyết định khó khăn nhất trong ba mươi năm qua. "Được." Hắn nói, giọng đầy quả quyết. "Dù thành hay bại, còn hơn là cứ sống dở chết dở như thế này."
Vậy là, trong cái hang động nhỏ bé, ẩm ướt, dưới ánh sáng màu lam kỳ ảo của viên ngọc bí ẩn, một cuộc "phẫu thuật" siêu nhiên hy hữu sắp sửa diễn ra. Tôi yêu cầu Hoàng Sơn "thế giới khác" ngồi yên trên một tảng đá phẳng, quay lưng về phía tôi. Hoàng Sơn "của tôi" và Phan Hương đứng trên thuyền, nín thở quan sát, sẵn sàng hỗ trợ nếu có bất trắc. Người lái thuyền thì đã sợ hãi đến mức ngồi thu mình trong góc thuyền, không dám nhìn thẳng.
Tôi hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần, vận chuyển cả Thiên Nhãn và Hắc Ảnh. Quá trình cắt đứt liên kết năng lượng của mầm rễ lại diễn ra, lần này có phần thuận lợi hơn do tôi đã có kinh nghiệm. Nhưng sự căng thẳng vẫn hiện hữu, bởi tôi biết chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả tàn khốc.
Cuối cùng, khi liên kết cuối cùng bị cắt đứt, tôi dùng Thiên Nhãn "khóa" không gian quanh mầm rễ, rồi "dịch chuyển" nó ra ngoài. Cái mầm rễ rơi xuống nền đá, quằn quại rồi tan thành tro bụi, giống hệt như lần trước.
Hoàng Sơn "thế giới khác" thở hổn hển, cả người run rẩy, nhưng ánh mắt hắn sáng lên một niềm vui sướng và sự tự do chưa từng có. "Thành công rồi. Thực sự… thành công rồi." Hắn đưa tay lên sờ gáy mình, cảm nhận sự khác biệt, rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt biết ơn vô hạn. "Đa tạ… đa tạ Lý Hạ huynh." Hắn định quỳ xuống cảm tạ, nhưng tôi vội ngăn lại.
"Đứng lên đi, huynh." Tôi nói. "Giúp được huynh cũng là một cái duyên."
Trong khoảnh khắc mầm rễ ký sinh tan thành tro bụi, tôi chưa kịp cảm nhận sự nhẹ nhõm khi vừa giúp đỡ được Hoàng Sơn "thế giới khác" thì không gian trong hang động nhỏ bé bỗng nhiên chấn động dữ dội, vách đá rung chuyển, mặt nước sông ngầm dậy sóng cuồn cuộn. Viên ngọc màu lam lơ lửng trên bệ đá đột ngột tỏa ra ánh sáng chói lòa, mạnh gấp trăm lần trước đó, nuốt chửng cả hang động vào một màu trắng xóa.
Một lực đẩy khủng khiếp, mạnh mẽ và không thể chống cự, đột ngột xuất hiện, đánh thẳng vào người tôi. Cảm giác như bị một ngọn núi lửa phun trào hất tung lên không trung. Tôi không kịp phản ứng, chỉ thấy cơ thể mình bay ngược ra khỏi hang động, xuyên qua màn nước thác, lao vun vút về phía bầu trời đêm bên ngoài với tốc độ kinh hoàng. Tiếng hét thất thanh của Hoàng Sơn và Phan Hương vọng lại từ phía sau, xa dần, rồi tắt lịm.
Cú va chạm sau đó còn kinh hoàng hơn. Tôi bị ném thẳng vào sườn một ngọn núi đá sừng sững gần đó. Lực va đập mạnh đến mức tôi cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn. Máu tươi từ miệng phun ra xối xả. Tôi lăn lông lốc trên sườn núi dốc đứng, va đập vào những tảng đá nhọn hoắt, những gốc cây cổ thụ xù xì, cảm giác như đang bị nghiền nát bởi cỗ máy xay khổng lồ.
Khi cơ thể tôi cuối cùng cũng dừng lại trên một mỏm đá, trời đất bỗng tối sầm lại. Mây đen từ đâu kéo đến vần vũ, che kín cả ánh trăng sao. Và rồi…
Đoàng!!!
Một tia sét khổng lồ, to bằng cả thân người, mang theo luồng điện năng khủng khiếp, giáng thẳng xuống vị trí tôi đang nằm. Không kịp né tránh, không kịp phòng ngự, tôi lĩnh trọn luồng sét đánh trời giáng. Cả cơ thể tôi tê liệt, co giật dữ dội, da thịt như bị thiêu đốt, mùi khét lẹt bốc lên nồng nặc.
Đoàng!!! Đoàng!!!
Thêm hai tia sét nữa liên tiếp giáng xuống. Cơn đau đớn vượt quá mọi giới hạn chịu đựng, tâm trí tôi trống rỗng, chỉ còn lại một màu trắng xóa và tiếng ù ù trong tai. Máu từ mắt, mũi, tai, miệng… tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ cả mỏm đá nơi tôi nằm. Đôi mắt tôi dần trở nên lơ đãng, vô hồn, ánh sáng trong mắt gần như tắt lịm.
Thiên đạo phản phệ? Một ý nghĩ yếu ớt, mơ hồ lóe lên trong đầu tôi trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối. Vì đã can thiệp vào thực tại khác? Hay vì… đã nhìn thấy điều không nên thấy?
Bằng một bản năng sinh tồn cuối cùng, hoặc có lẽ do một sự dẫn dắt vô hình nào đó, Thiên Nhãn của tôi khẽ hoạt động một cách yếu ớt. Tôi tập trung chút ý thức còn sót lại, cố gắng bẻ cong không gian một lần cuối cùng.
Cảnh vật xung quanh nhòe đi. Tôi dịch chuyển. Không phải đến một nơi an toàn, mà đến một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi gần đó, nơi tôi đã thoáng thấy ánh đèn le lói trước khi ngất đi. Tôi xuất hiện giữa một con phố vắng lặng, gần như vô thức bước vào một cửa hàng tạp hóa vẫn còn mở cửa muộn. Không nói một lời, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người chủ quán, tôi tiến thẳng đến góc trưng bày đồ lưu niệm, với lấy một bộ bàn cờ tướng bằng gỗ đơn giản, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Lại một lần dịch chuyển nữa, lần này lên một ngọn núi khác, gần hơn với thị trấn. Tôi tìm thấy một hang động nhỏ, khô ráo và kín đáo, rồi ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo. Tay tôi run rẩy bày bàn cờ ra trước mặt. Máu vẫn rỉ ra từ khóe mắt, từ mũi, nhưng đôi mắt tôi giờ đây hoàn toàn trống rỗng, vô hồn.
Không gian xung quanh hang động bắt đầu biến đổi. Không khí trở nên đặc quánh lại, nặng nề. Thời gian như ngưng đọng, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất. Cảm giác như tôi đang bị tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới thực, bị kéo vào một không gian khác, một thế giới chỉ có tôi và bàn cờ trước mặt.
Rồi, một luồng sáng trắng bao phủ lấy tôi. Ý thức tôi hoàn toàn bị hút vào một không gian hư vô, trắng xóa. Và ở đó, chỉ có một mình tôi, và một bàn cờ khác, hiện ra trước mắt, tựa như ảo ảnh. Một ván cờ dang dở, với những nước đi phức tạp, như đang chờ đợi tôi giải đáp, chờ đợi tôi… nhập cuộc.
Tôi vô thức ngồi xuống, cầm lấy một quân cờ. Và bắt đầu đánh cờ. Một mình. Với chính mình. Với hư vô. Chìm đắm vào những nước đi, vào những suy tính, vào sự tĩnh lặng tuyệt đối của không gian trắng xóa.
Một Tháng Sau...
Ánh sáng trắng xóa tan biến, trả lại thực tại của hang động tối tăm, ẩm thấp. Bàn cờ tướng bằng gỗ vẫn nằm đó, quân cờ đen đỏ ngổn ngang như vừa kết thúc một ván đấu trường kỳ. Tôi mở mắt, chớp nhẹ. Hư vô trắng xóa và ván cờ kia… cảm giác như vừa mới đây thôi, nhưng lại mơ hồ như một giấc mộng xa xăm kéo dài cả thiên cổ.
Ngồi dậy, cơn đau nhức ê ẩm lập tức truyền đến từng thớ cơ, từng khớp xương. Cả người tôi rã rời, như vừa trải qua một cuộc lao lực kinh khủng. Ký ức về cơn phản phệ, về những tia sét trời giáng, về việc bị ném vào sườn núi… chậm rãi hiện về, dù vẫn còn chút mơ hồ.
Tôi nhìn xuống bàn tay mình, những vết máu khô đã tróc đi phần nào, để lại làn da tái nhợt, nhưng không còn dấu hiệu chảy máu nữa. Cơ thể… dường như đã tự hồi phục? Hay là do ván cờ trong không gian kia đã làm thời gian bên ngoài trôi qua rất lâu?
Ùng… ục…
Một tiếng động vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Dạ dày tôi đang réo lên cồn cào, dữ dội. Một cơn đói khủng khiếp ập đến, lấn át cả cơn đau nhức thể xác. Đói. Đói đến mức có thể ăn tươi nuốt sống mọi thứ.
Tôi bật dậy, lao ra khỏi hang động như một mũi tên. Ánh sáng mặt trời ban ngày chiếu thẳng vào mắt khiến tôi hơi nheo lại, nhưng cơn đói thôi thúc khiến tôi không còn bận tâm. Rừng cây quen thuộc hiện ra, tiếng chim hót, tiếng gió thổi… Nhưng trong tai tôi lúc này, tất cả chỉ là tiếng gầm gừ của dạ dày.
Một bóng người nhỏ nhắn, đang ngồi đọc sách dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, thoáng hiện trong tầm mắt tôi. Ngay lúc đó, một mùi hương khác, hấp dẫn hơn gấp bội, xộc thẳng vào mũi tôi. Mùi thịt sống. Mùi máu tươi.
Cơn đói như một con thú hoang trỗi dậy, chiếm lấy hoàn toàn lý trí. Tôi không còn nghĩ được gì khác. Chỉ có đói. Và thức ăn.
Cách đó vài chục mét, một con lợn rừng khá lớn đang lúi húi tìm kiếm thức ăn dưới gốc cây. Tôi lao tới, nhanh như một bóng đen. Không dùng Hắc Ảnh, không dùng Thiên Nhãn, chỉ thuần túy là tốc độ và sức mạnh bản năng được đẩy lên cực hạn bởi cơn đói.
Tay phải tôi, bằng một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, xuyên thẳng qua lớp da dày và lớp mỡ của nó, xuyên thủng lồng ngực, bóp nát trái tim đang đập thình thịch. Máu tươi phun ra xối xả, nhuộm đỏ cả cánh tay tôi. Con lợn rừng chỉ kịp kêu lên một tiếng éc éc đau đớn rồi đổ vật xuống đất, chết không kịp giãy giụa.
Tôi quỳ xuống bên cạnh xác con vật, dùng tay xé toạc lồng ngực nó ra, moi lấy những miếng thịt tươi sống, còn ấm nóng, và… ăn ngấu nghiến. Máu và thịt sống tanh nồng tràn ngập khoang miệng, nhưng cơn đói khiến tôi không còn cảm thấy ghê tởm, chỉ có sự thỏa mãn nguyên thủy, man dại. Tôi cắn xé, nhai nuốt một cách điên cuồng, mặc cho máu chảy ròng ròng xuống cằm, xuống cổ áo.
Sau khi đã ngốn gần hết nửa con lợn rừng, cơn đói ban đầu mới dần dịu đi. Thay vào đó là cơn khát cháy cổ họng. Tôi đứng dậy, người bê bết máu và thịt sống, lao thẳng về phía bờ suối gần đó.
Tôi vục mặt xuống dòng nước mát lạnh, uống ừng ực như chưa bao giờ được uống. Nước suối trong veo chảy vào cổ họng khô khốc, mang lại cảm giác dễ chịu tức thì. Nhưng vẫn chưa đủ. Tôi nhìn xuống dòng nước, thấy những con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng. Không cần suy nghĩ, tôi dùng tay vồ lấy chúng, nhanh như chớp. Từng con cá giãy đành đạch trong lòng bàn tay tôi, rồi bị tôi… nhét thẳng vào miệng, nhai nuốt sống cả xương lẫn vảy. Vị tanh của cá sống hòa lẫn với vị ngọt của nước suối, một hương vị kỳ lạ, nhưng lại giúp tôi giải tỏa cơn khát một cách hiệu quả.
Ăn no uống say theo đúng nghĩa cơ thể tôi cuối cùng cũng không còn chịu nổi nữa. Tôi ngã vật ra bãi cỏ ven suối, thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi.
Tôi nằm ngửa mặt lên trời, nhìn những áng mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh biếc. Một bóng người nhỏ nhắn từ từ tiến lại gần. Tôi hơi nghiêng đầu, mở mắt nhìn.
Phan Hương. Cô bé đang đứng cách tôi vài bước chân, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi mắt mở to nhìn tôi, một sự… phức tạp khó tả. Có sự lo lắng, có sự ngạc nhiên, có cả chút… đau lòng? Cô bé đứng đó, ôm chặt cuốn sách trong tay, rụt rè, không dám lên tiếng, như thể sợ làm kinh động đến con thú hoang vừa mới no bụng.
"Cuối cùng anh cũng chịu 'hạ sơn' rồi à?" Giọng Phan Hương vang lên, trong trẻo nhưng lại mang theo một chút ý trêu chọc. "Ngồi thiền nhập định cả tháng trời, không ăn không uống, tưởng anh đắc đạo thành tiên luôn rồi chứ?"
Tôi khẽ nhíu mày, cố gắng ngồi dậy, cơ thể vẫn còn đau nhức và có phần lảo đảo. "Một tháng?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại. "Anh… bất tỉnh một tháng rồi sao?" Ván cờ trong không gian trắng xóa kia, tưởng như chỉ là một giấc mộng thoáng qua, hóa ra lại kéo dài đến vậy? Thời gian trong đó và bên ngoài quả nhiên khác biệt hoàn toàn.
"Chứ còn sao nữa," Phan Hương bĩu môi, tiến lại gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, ánh mắt cô liếc nhanh qua xác con lợn rừng bê bết máu bên cạnh tôi. "Ngồi bất động gọi không thưa, lay không tỉnh. Làm người ta lo muốn chết." Cô nói, giọng vẫn còn chút trách móc, nhưng trong mắt lại ánh lên sự nhẹ nhõm không thể che giấu khi thấy tôi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của mình quần áo rách nát, người dính đầy máu khô và đất cát, rồi lại nhìn xác con lợn rừng, lòng không khỏi cảm thấy một trận buồn nôn và xấu hổ. "Anh… xin lỗi. Anh đã… mất kiểm soát một chút."
"Một chút?" Phan Hương nhướng mày, chỉ tay về phía con lợn rừng. "Cái này mà là 'một chút' sao? Trông anh lúc nãy không khác gì… thú hoang cả." Dù lời nói có vẻ trách móc, nhưng tôi lại không hề cảm thấy ác ý trong đó. Có lẽ, cô bé cũng hiểu phần nào tình trạng của tôi.
Tôi thở dài, đưa tay lau vội vết máu còn dính trên miệng. "Ta đã không ăn uống gì… suốt một tháng sao?"
"Vâng," Phan Hương gật đầu. "Bọn em đã cố gắng đưa nước vào miệng anh, nhưng anh không hề nuốt. May mà… hình như năng lượng đặc biệt nào đó đã duy trì sự sống cho anh." Cô nhìn tôi với ánh mắt tò mò. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đột nhiên bất tỉnh lâu như thế?"
Tôi im lặng một lúc, cố gắng sắp xếp lại những ký ức mơ hồ về cơn phản phệ, về ván cờ trong không gian trắng xóa. Tôi đáp qua loa, không muốn kể chi tiết về thực thể bí ẩn kia. "Một dạng… nhập định bất đắc dĩ."
"Nhập định?" Phan Hương nghiêng đầu, có vẻ không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không hỏi sâu thêm. "Vậy… anh thấy trong người thế nào rồi? Còn đau lắm không?" Giọng cô bé lại trở về vẻ quan tâm thường thấy.
"Đỡ hơn nhiều rồi," tôi nói, cố gắng đứng dậy, dù chân vẫn còn hơi run. "Chỉ là… rất đói." Tôi liếc nhìn xác con lợn rừng lần nữa, cảm giác xấu hổ lại dâng lên.
Phan Hương bật cười khúc khích. "Nhìn anh ăn lúc nãy là em biết rồi." Cô bé đưa cho tôi chiếc bình nước vẫn còn đầy của mình. "Uống chút nước trước đi đã. Rồi em xuống thị trấn mua ít đồ ăn chín cho anh. Ăn đồ sống thế không tốt đâu."
Tôi nhận lấy bình nước, uống một hơi dài. Nước mát lạnh chảy vào cổ họng, giúp tôi tỉnh táo hơn phần nào. "Cảm ơn em." Tôi nhìn quanh. "Mà… Sơn huynh đâu rồi?"
Nghe tôi hỏi đến Hoàng Sơn, nụ cười trên môi Phan Hương chợt tắt, thay vào đó là một nét buồn thoáng qua. "Anh Sơn… về Huế rồi."
"Về Huế?" Tôi ngạc nhiên. "Sao lại về đột ngột vậy?"
Phan Hương kể lại chuyện Hoàng Sơn nhận được tin nhắn khẩn từ gia đình, về việc em gái bệnh tình trở nặng, và quyết định phải trở về chăm sóc. Cô cũng kể về việc họ đã thay phiên nhau ở lại trông chừng tôi thế nào, và Hoàng Sơn đã lo lắng, dặn dò cô đủ điều trước khi đi ra sao.
Nghe xong câu chuyện, lòng tôi trĩu nặng. Hoàng Sơn về Huế… đó là điều nên làm. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, người bạn đồng hành thẳng thắn, nhiệt tình nhưng đáng tin cậy ấy đã rời khỏi hành trình của tôi. Chỉ còn lại tôi và Phan Hương.
"Một tháng qua… cô đã ở đây một mình sao?" Tôi hỏi, giọng có chút áy náy. "Chắc vất vả lắm."
Phan Hương lắc đầu, mỉm cười nhẹ. "Không sao đâu ạ. Em cũng quen rồi. Với lại, em cũng tìm được việc làm thêm dưới thị trấn, kiếm đủ tiền thuê trọ và ăn uống." Cô bé giơ cuốn bản thảo trong tay lên. "Lúc rảnh rỗi thì em lên đây đọc sách, vừa để bầu bạn, vừa để chờ anh tỉnh lại." Ánh mắt cô bé nhìn tôi, chân thành và ấm áp.
Tôi nhìn cô gái trước mặt. Một tháng một mình nơi núi rừng heo hút, trông chừng một kẻ bất tỉnh như tôi, lại phải tự lo toan cuộc sống… Cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn vẻ rụt rè, yếu đuối như trước nữa.
"Anh xin lỗi vì đã làm phiền em nhiều." Tôi nói, giọng chân thành.
"Anh đừng nói vậy," Phan Hương xua tay. "Chúng ta là bạn mà. Giúp đỡ nhau là chuyện thường tình." Cô bé mỉm cười, nụ cười giờ đây đã không còn vẻ gượng gạo, mà tươi tắn và tự tin hơn hẳn. "Thôi, anh ngồi đây nghỉ đi. Em xuống núi mua ít đồ ăn và thuốc men cho anh."
"Để anh đi cùng em," tôi nói, cố gắng đứng dậy.
"Ấy, không cần đâu," Phan Hương vội ngăn tôi lại, đôi mắt tinh nghịch nheo lại nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi bật cười khúc khích. "Giờ anh mà xuống núi với bộ dạng này, khéo cả thị trấn phải huy động lực lượng dân phòng tinh nhuệ nhất để 'phòng thủ chống thú hoang xâm nhập' mất!" Cô bé tủm tỉm cười, rõ ràng đang trêu chọc bộ dạng thê thảm của tôi. "Để em đi một mình cho nhanh. Tiện thể mua luôn cho anh bộ quần áo mới để thay cái bộ tả tơi này đi."
Tôi cúi đầu nhìn lại mình. Quần áo rách nát, dính đầy máu khô, đất cát, và cả… mỡ lợn rừng. Tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem. Tôi thử bước ra bờ suối gần đó, nhìn xuống dòng nước trong veo như gương. Hình ảnh phản chiếu lại khiến tôi giật mình. Khuôn mặt hốc hác, tái nhợt, hai quầng thâm đen sì dưới mắt, cộng thêm những vết máu khô còn sót lại… quả thực trông không khác gì một tên ăn mày vừa thoát khỏi trại thương điên, hoặc một con quỷ vừa chui lên từ địa ngục. Đúng là không thể ra đường với bộ dạng này được.
Tôi thở dài, lắc đầu cười khổ. "Thôi được rồi. Vậy phiền em đi một chuyến vậy. Nhớ cẩn thận."
"Yên tâm đi," Phan Hương đáp, giọng đầy tự tin. "Một tháng nay em đi đi về về quen đường rồi. Với lại," cô bé khẽ vận một chút năng lượng Hỏa hệ, một ngọn lửa nhỏ ấm áp nhảy múa trên đầu ngón tay, "em cũng đâu còn yếu đuối như trước nữa." Nói rồi, cô bé nhanh nhẹn quay người, bước theo lối mòn xuống núi, dáng vẻ đã không còn chút gì rụt rè, sợ hãi.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức sống của Phan Hương khuất dần sau rặng cây, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, một trong hai người bạn của tôi đã thực sự trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Còn Hoàng Sơn… hy vọng hắn đã về đến Huế an toàn.
Tôi quay trở lại hang động nhỏ, ngồi xuống nền đất lạnh lẽo, bên cạnh bàn cờ tướng bằng gỗ mà tôi đã vô thức mang theo. Những ký ức về ván cờ trong không gian trắng xóa kia lại hiện về, lần này rõ ràng và mạch lạc hơn, không còn bị cơn đói và bản năng thú tính che mờ.
Một tháng trời chìm đắm trong những nước đi, đối ẩm với hư vô, với chính bản thân mình. Đó không chỉ đơn thuần là một ván cờ giải trí, mà là một quá trình "thôi diễn" và "tĩnh tâm" bất đắc dĩ. Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối đó, tâm trí tôi như được mài giũa, trở nên sắc bén và tập trung hơn. Tôi không chỉ "nhìn" thấy những nước cờ, mà còn "cảm" được dòng chảy của khí vận, sự biến ảo của Âm Dương ẩn chứa trong từng thế trận.
Và tôi cũng hiểu ra, cơn "phản phệ" khủng khiếp kia không chỉ đơn thuần là do tôi cố gắng nhìn vào tương lai. Mà là do tôi đã can thiệp quá sâu, không chỉ bằng hành động, mà còn bằng cả ý niệm khi cố gắng chất vấn, dò xét thực thể bí ẩn kia.
"Thiên cơ bất khả lộ". Lời cảnh báo đó không phải là hù dọa. Có những quy luật vận hành của vũ trụ, của thời không, của nhân quả… mà sức mạnh của tôi, dù là Thiên Nhãn hay Hắc Ảnh, cũng không thể tùy tiện chạm vào. Mỗi hành động can thiệp, dù nhỏ, đều có thể gây ra những gợn sóng lan tỏa, tạo nên những hậu quả khôn lường, như những tia sét trời giáng kia là một ví dụ đau đớn.
Giúp đỡ Hoàng Sơn "thế giới khác", dù xuất phát từ lòng tốt, nhưng xét cho cùng, đó là hành động can thiệp vào một dòng chảy thực tại khác. Ai biết được, việc loại bỏ mầm rễ đó có thay đổi hoàn toàn số phận của hắn, và cả thế giới của hắn hay không? Liệu đó là tốt hay xấu? Tôi không thể biết. Và có lẽ, tôi cũng không có quyền quyết định điều đó.
Cũng như việc đối mặt với thực thể bí ẩn kia. Nó mạnh mẽ, và rõ ràng là có ý đồ riêng khi "dẫn dắt" tôi. Việc tôi cố gắng tìm hiểu bản chất của nó, có thể đã chạm vào một điều cấm kỵ nào đó, khiến nó phải ra tay "trừng phạt".
Tôi thở dài, nhìn xuống bàn cờ ngổn ngang. Có những ván cờ, không phải cứ muốn là có thể thắng. Có những nước đi, một khi đã đặt xuống, sẽ không thể nào rút lại.
Một sự thật cay đắng dần hiện rõ trong tâm trí tôi: Có những thứ không nên can thiệp vào. Và có những thứ không thể nói ra.
Hành trình của tôi, số phận của tôi, và cả những bí mật về Thiên Nhãn, về Hắc Ảnh, về thế giới siêu nhiên này… có lẽ, tôi chỉ có thể tự mình đối mặt, tự mình gánh vác. Không thể tâm sự với bất kỳ ai, kể cả những người thân yêu nhất như bố mẹ hay anh Hàn. Bởi vì việc nói ra, đôi khi lại mang đến nguy hiểm cho chính họ. Và tôi cũng không nên can thiệp quá sâu vào số phận của người khác, dù là Hoàng Sơn hay Phan Hương, trừ khi tôi đã có đủ sức mạnh và trí tuệ để lường trước và gánh vác mọi hậu quả.
Vậy là ngươi định trở thành một kẻ tự mình gánh hết mọi chuyện sao? Hắc Ảnh lại lên tiếng, lần này không còn chế nhạo, mà giọng điệu có chút gì đó phức tạp.
Tôi không đáp lời Hắc Ảnh. Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là tôi phải tìm ra con đường đúng đắn cho mình. Mạnh mẽ hơn, nhưng không bị sức mạnh tha hóa. Thông tuệ hơn, nhưng không can thiệp vào những điều vượt quá tầm hiểu biết. Giữ vững cái tâm thiện lương, nhưng cũng không được phép yếu đuối hay ngây thơ.
Kỳ đạo Âm Dương… con đường cân bằng… Có lẽ đó chính là câu trả lời. Nhưng làm thế nào để thực sự bước đi trên con đường đó, làm thế nào để thực sự dung hòa được ánh sáng và bóng tối trong chính con người mình? Đó vẫn là một câu hỏi lớn, mà chỉ có thời gian và trải nghiệm mới có thể trả lời.
Khoảng gần một tiếng sau, khi mặt trời đã bắt đầu ngả bóng về phía tây, Phan Hương trở lại hang động, tay xách nách mang đủ thứ. Một túi lớn đựng đầy đồ ăn chín mua sẵn dưới thị trấn cơm nắm, thịt gà luộc, giò lụa, cả một ít rau xào trông còn nóng hổi. Một túi khác đựng vài bộ quần áo nam mới tinh, kiểu dáng đơn giản, màu sắc nhã nhặn, và một chiếc khăn bông sạch sẽ.
"Anh ăn chút gì đi cho lại sức," Phan Hương đặt túi đồ ăn xuống một phiến đá phẳng, giọng vui vẻ. "Em mua toàn món dễ tiêu thôi."
Tôi gật đầu cảm ơn, quả thực cơn đói lại bắt đầu cồn cào sau khi sự thỏa mãn bản năng ban đầu qua đi. Nhìn những món ăn chín thơm phức, tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì có người bạn đồng hành chu đáo này. Tôi ngồi xuống, bắt đầu ăn một cách từ tốn hơn.
Trong lúc tôi ăn, Phan Hương lúi húi lấy ra bộ quần áo mới. "Anh ăn xong thì ra suối tắm rửa qua đi cho sạch sẽ. Rồi thay bộ đồ này vào. Bộ cũ của anh thực sự là không thể nhìn nổi nữa rồi." Cô bé khẽ nhăn mũi khi liếc nhìn bộ quần áo rách nát, bê bết máu và đất cát của tôi.
Ăn uống xong xuôi, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm và tỉnh táo hơn hẳn, tôi cầm lấy bộ quần áo mới và chiếc khăn bông, đi ra bờ suối gần đó. Dòng nước mát lạnh gột rửa đi hết những bụi bẩn, máu khô và cả cái mùi tanh tưởi khó chịu. Tôi kỳ cọ thật kỹ, cảm giác như đang cố gắng rửa trôi đi cả phần "thú tính" vừa mới bộc phát trong cơn đói điên cuồng.
Thay bộ quần áo mới sạch sẽ, tôi cảm thấy mình như được hồi sinh. Nhưng còn mái tóc dài rối bù, bết lại vì mồ hôi và máu, thì quả thực hơi khó xử lý. Tôi không mang theo lược hay dây buộc tóc.
Đúng lúc đó, Phan Hương đã đứng chờ sẵn ở bờ suối từ lúc nào, tay cầm theo một chiếc lược gỗ nhỏ và… chiếc trâm ngọc hình hoa sen mà tôi đã tặng cô.
"Ngồi xuống đây, em chải tóc cho," cô bé nói, giọng tự nhiên như thể đã quen làm việc này.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng ngồi xuống một tảng đá, quay lưng về phía cô. Bàn tay nhỏ nhắn, khéo léo của Phan Hương nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc rối, rồi dùng lược chải mượt mà. Cảm giác dịu dàng này… đã lâu lắm rồi tôi mới được trải nghiệm.
"Tóc anh dài quá rồi đấy," Phan Hương vừa chải vừa nhận xét. "Mà trông cũng không đến nỗi nào. Để tóc dài thế này… nhìn cũng lãng tử phết đấy." Cô bé khẽ cười khúc khích.
Tôi đưa tay lên sờ mái tóc đã dài chấm vai của mình. Lãng tử? Tôi tự cười thầm. Chắc là giống mấy tên hành khất giang hồ thì đúng hơn.
"Hay là anh cứ để tóc dài luôn đi," Phan Hương đề nghị, tay cô vẫn đang khéo léo búi tóc tôi lên gọn gàng phía sau gáy. "Chỉ cần cắt tỉa lại một chút cho gọn là được mà." Cô lấy chiếc trâm ngọc của mình ra, cẩn thận cài lên giữ chặt búi tóc. "Đó! Thấy chưa. Nhìn cũng ra dáng lãng tử đó chứ."
Tôi thử đưa tay lên chạm vào búi tóc và chiếc trâm ngọc mát lạnh. Cảm giác hơi là lạ, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu. Để tóc dài sao? Ừm, cũng không phải ý tồi. Có lẽ nên thử một lần xem sao.
"Được rồi, vậy xuống trấn cắt tỉa lại một chút vậy," tôi nói.
Chúng tôi quay trở lại hang động, thu dọn lại đồ đạc. Ánh mắt tôi dừng lại ở bàn cờ tướng bằng gỗ đặt ở góc hang. Một ký ức mơ hồ chợt lóe lên. Bàn cờ này… hình như không phải của tôi mua? Mà là lúc tôi mê man sau cơn phản phệ, gần như vô thức "dịch chuyển" xuống thị trấn, rồi tiện tay… "mượn tạm" ở một cửa hàng tạp hóa nào đó?
Tôi đưa tay lên gãi đầu, mặt hơi nóng lên vì ngượng. Mình… mình lại đi trộm đồ trong lúc bất tỉnh sao? Cái này thì đúng là dở khóc dở cười.
Ngươi còn biết ngượng à? Hắc Ảnh cười khẩy. Trộm một bàn cờ thì có gì to tát? So với những gì ngươi đã làm…
Im đi! Tôi gắt thầm. Phải tìm cách trả lại hoặc đền bù cho người ta mới được.
Tôi nhặt bàn cờ lên, phủi bụi, rồi cất vào ba lô. "Đi thôi, Hương. Chúng ta xuống trấn."
Trên đường xuống núi, Phan Hương líu lo kể chuyện về những ngày tôi bất tỉnh, về việc cô đã làm thêm ở quán phở dưới thị trấn ra sao, về những người dân hiền lành, chất phác mà cô gặp gỡ. Cô bé đã thực sự hòa nhập và trưởng thành hơn rất nhiều.
Xuống đến thị trấn, việc đầu tiên tôi làm là tìm một hiệu cắt tóc nhỏ ven đường. Tôi giải thích với anh thợ cắt tóc chỉ muốn tỉa gọn lại phần tóc dài, giữ nguyên độ dài chấm vai và búi lên cho gọn gàng. Anh thợ nhìn tôi với ánh mắt hơi kỳ lạ, có lẽ ít khi gặp khách nam nào có yêu cầu như vậy ở cái thị trấn miền núi này, nhưng rồi cũng vui vẻ làm theo.
Trong lúc tôi cắt tóc, Phan Hương chạy đi đâu đó một lát, rồi quay lại với một chiếc hộp gấm nhỏ trên tay. "Em thấy có hàng bán đồ lưu niệm bằng sừng trâu, thấy cây trâm này đơn giản mà chắc chắn, lại hợp với kiểu tóc của anh hơn," cô bé đưa chiếc hộp cho tôi, má hơi ửng hồng. Bên trong là một cây trâm cài tóc bằng sừng màu đen mun, được mài giũa nhẵn bóng, kiểu dáng mộc mạc nhưng mạnh mẽ.
Tôi ngạc nhiên nhìn món quà bất ngờ này. "Em mua tặng anh sao?"
"Dạ coi như là quà cảm ơn anh đã cứu em và trông chừng em suốt thời gian qua," Phan Hương lí nhí đáp, mắt nhìn xuống đất. "Với lại anh trả lại trâm hoa sen cho em đi chứ!" Cô bé lại bật cười tinh nghịch.
Tôi cũng bật cười, tháo chiếc trâm ngọc trên tóc ra, trả lại cho cô. "Cảm ơn em nhiều lắm. Anh rất thích." Tôi cài cây trâm sừng mới lên mái tóc vừa được tỉa gọn gàng. Cảm giác khá chắc chắn và dễ chịu.
Rời khỏi hiệu cắt tóc, tôi nhớ lại chuyện bàn cờ. Tôi cố gắng lục tìm trong ký ức mơ hồ về vị trí cửa hàng tạp hóa mà tôi đã "ghé thăm" trong lúc mê man. May mắn là trí nhớ của tôi sau khi dung hòa năng lượng đã tốt hơn nhiều, cộng thêm sự trợ giúp của Thiên Nhãn trong việc "nhìn" lại những dấu vết năng lượng còn sót lại, cuối cùng tôi cũng tìm được cửa hàng đó một tiệm tạp hóa nhỏ nằm ở cuối con phố chính của thị trấn.
Trước cửa tiệm, một thanh niên dáng người khỏe mạnh, gương mặt thật thà, chất phác, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, mắt lim dim như đang ngủ gật. Anh ta trông khá giống người chủ quán mà tôi thoáng thấy trong lúc mê man.
Tôi bước lại gần, khẽ ho một tiếng. Thanh niên giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn tôi. "Chào anh… anh cần mua gì ạ?" Giọng anh ta có chút ngái ngủ.
Tôi mỉm cười. "Không, tôi không mua gì cả. Chỉ là… tôi muốn trả lại một món đồ mà tôi đã vô tình… 'mượn tạm' của cửa hàng cách đây một tháng." Tôi lấy bộ bàn cờ tướng bằng gỗ từ trong ba lô ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt anh ta.
Thanh niên nhìn bộ bàn cờ, rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. "Ơ… đây… đây là bộ cờ của tôi mà. Tôi cứ tưởng bị ai lấy mất rồi chứ." Anh ta cầm lấy bộ cờ, mừng rỡ ra mặt. "Sao… sao anh lại có nó?"
"Chuyện dài lắm," tôi đáp qua loa. "Chỉ là chút hiểu lầm thôi. Coi như tôi trả lại cho anh. Xin lỗi vì sự bất tiện này."
"À… không… không sao đâu ạ," thanh niên gãi đầu, có vẻ vẫn chưa hết ngạc nhiên. "Bộ cờ này cũng cũ rồi, là kỷ vật của ông nội tôi để lại thôi. Anh trả lại là tôi mừng lắm rồi." Anh ta nhìn tôi với ánh mắt biết ơn.
Nhìn vẻ mặt thật thà, chất phác của thanh niên, và cảm nhận được luồng năng lượng bình thường, hiền hòa tỏa ra từ người anh ta, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi. Một người lương thiện như thế này, lại có duyên gặp gỡ tôi trong một tình huống hy hữu… Có lẽ, tôi nên cho anh ta một chút "cơ duyên", như một cách để bù đắp cho sự "mượn tạm" không xin phép của mình?
Tôi khẽ vận Thiên Nhãn, nhìn sâu vào thể chất và tiềm năng ẩn giấu của thanh niên. Bình thường. Hoàn toàn bình thường. Không có căn cơ tu luyện, cũng không có thiên phú đặc biệt nào cả. Nhưng tâm tính hiền lành, chất phác. Một người tốt.
Có lẽ… không cần phải là năng lực siêu nhiên. Một chút may mắn, một chút thuận lợi trong cuộc sống… cũng là một dạng "cơ duyên" quý giá rồi.
Tôi nhìn vào bộ bàn cờ trên tay anh ta. Thiên Nhãn của tôi có thể nhìn thấy những dòng chảy năng lượng Có thể nào… tôi dùng chính Kỳ đạo Âm Dương, dùng sự cân bằng giữa Thiên Nhãn và Hắc Ảnh, để nhẹ nhàng tác động, để lại một chút "khí vận" tốt lành lên bộ bàn cờ này? Không phải là bùa chú hay ma thuật, chỉ đơn thuần là một sự "chúc phúc" bằng năng lượng, hy vọng nó sẽ mang lại may mắn và thuận lợi cho người sở hữu nó.
Đây là một thử nghiệm mới, đòi hỏi sự kiểm soát năng lượng cực kỳ tinh tế. Nhưng tôi muốn thử.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bộ bàn cờ. "Bộ cờ này mang theo nhiều kỷ niệm quý giá. Anh hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé." Tôi nói, giọng trầm ấm, đồng thời âm thầm vận chuyển một luồng năng lượng cực nhỏ, được cân bằng hoàn hảo giữa Thiên Nhãn và Hắc Ảnh, truyền vào từng quân cờ, từng đường vân gỗ. Luồng năng lượng này ôn hòa, gần như không thể cảm nhận được, nhưng lại mang theo một ý niệm về sự may mắn, sự hanh thông, và sự bình an.
Thanh niên không hề hay biết gì, chỉ gật đầu cảm ơn rối rít. "Vâng, tôi nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, cảm ơn anh nhiều lắm."
Tôi mỉm cười, thu tay lại, cảm thấy tinh thần lực có chút hao tổn, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm lạ thường. "Không có gì. Coi như là duyên phận thôi." Tôi quay người rời đi, không nói thêm lời nào.
"Xong việc rồi à?" Phan Hương tò mò hỏi khi tôi bước ra từ con phố nhỏ, gương mặt cô bé ánh lên vẻ nhẹ nhõm khi thấy tôi quay lại. "Anh vào đó làm gì lâu thế?"
Tôi mỉm cười, không giải thích chi tiết về vụ "trả đồ". "Chỉ là giải quyết chút chuyện vặt thôi. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào ăn trưa." Tôi nhìn đồng hồ trên thiết bị liên lạc, cũng đã quá giờ cơm trưa rồi.
"Hay mình thử món phở chua Lang Sơn ở cái quán góc kia đi anh?" Phan Hương chỉ tay về một quán ăn nhỏ, trông khá đông khách cách đó không xa. "Em nghe mấy chị làm cùng ở quán phở giới thiệu món đó ngon lắm."
"Phở chua?" Tôi nhướn mày, cũng có chút tò mò. "Nghe lạ nhỉ. Được, thử xem sao."
Chúng tôi đi vào quán, tìm một bàn trống gần cửa sổ. Quán ăn không lớn nhưng sạch sẽ, không khí khá ồn ào, náo nhiệt. Mùi phở chua đặc trưng với vị chua thanh của giấm, vị ngọt của thịt, và mùi thơm của các loại rau thơm quyện vào nhau khá hấp dẫn.
"Cô ơi, cho hai bát phở chua đầy đủ ạ." Phan Hương nhanh nhẹn gọi món, giọng cô bé vui vẻ và tự nhiên hơn hẳn so với lúc mới gặp.
Trong lúc chờ đợi, tôi và Phan Hương trò chuyện về những ngày qua.
"Một tháng ở đây, anh thấy em đã thay đổi nhiều lắm đó" tôi mở lời, nhìn cô bé với ánh mắt chân thành. "Không còn vẻ rụt rè, sợ hãi như trước nữa."
Phan Hương khẽ đỏ mặt, nghịch ngợm vuốt lọn tóc đỏ của mình. "Tại… tại có anh và anh Sơn ở bên cạnh nên em mới dám mạnh dạn hơn thôi ạ." Rồi cô bé thở dài, ánh mắt thoáng chút ưu tư. "Mà nhắc mới nhớ, không biết anh Sơn về đến Huế chưa, tình hình em gái anh ấy thế nào rồi nhỉ?"
"Anh cũng không rõ," tôi đáp. "Thiết bị liên lạc này chỉ dùng được trong mạng lưới nội bộ của CUI và một vài kênh đặc biệt, không thể gọi ra ngoài được." Tôi nhìn chiếc đồng hồ trên tay. "Khi nào có cơ hội, ta sẽ thử liên lạc lại với Lê Vân Khánh xem sao, có lẽ cô ta có cách."
"Vâng ạ." Phan Hương gật đầu, rồi lại nhìn tôi tò mò. "Mà anh Hạ này, cái 'nhập định' cả tháng trời của anh ấy… rốt cuộc là thế nào vậy ạ? Nghe có vẻ… ghê gớm lắm."
Tôi bật cười. "Cũng không có gì ghê gớm cả. Chỉ là một dạng… tự kỷ ám thị để ổn định lại năng lượng thôi." Tôi cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất.
"Giống như… máy tính bị treo phải tự khởi động lại ấy ạ?" Phan Hương nghiêng đầu, đưa ra một ví dụ khá thú vị.
"Ừ, cũng gần giống vậy," tôi mỉm cười. "Và ván cờ kia… có lẽ là một dạng bài kiểm tra, hoặc một cách để ta đối mặt với chính những mâu thuẫn nội tâm của mình."
"Vậy… anh đã 'thắng' được ván cờ đó chưa?" Phan Hương hỏi, đôi mắt hổ phách long lanh đầy vẻ tò mò.
Tôi lắc đầu. "Không có thắng thua. Chỉ là… học cách chấp nhận thôi." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người vẫn hối hả qua lại.
Phan Hương im lặng, dường như đang suy ngẫm về lời tôi nói. Đúng lúc đó, cô chủ quán bưng ra hai tô phở chua nóng hổi, thơm lừng.
"Phở chua đến rồi đây. Mời hai cô cậu xơi nhé." Cô chủ quán niềm nở nói, đặt hai tô phở xuống bàn.
"Ui, thơm quá." Phan Hương reo lên thích thú, quên cả những suy tư vừa rồi.
Chúng tôi bắt đầu thưởng thức món phở chua đặc sản. Vị chua thanh của nước dùng quyện với vị ngọt của thịt xá xíu, vị béo ngậy của lạc rang, vị giòn tan của khoai lang thái sợi chiên giòn, và các loại rau thơm tươi mát… tất cả tạo nên một hương vị độc đáo, lạ miệng mà rất hấp dẫn.
"Ngon thật đó anh." Phan Hương tấm tắc khen, miệng vừa nhai tóp tép.
"Ừ, ngon thật," tôi gật đầu đồng ý. Đây có lẽ là một trong những món ăn ngon nhất tôi được thử trong hành trình này.
Đang ăn uống vui vẻ, một giọng nói oang oang đột nhiên vang lên từ bàn bên cạnh, nơi có hai người đàn ông trung niên đang ngồi nhậu với mấy chai bia địa phương.
"Ông nói nghe hay quá hè. Thời buổi này làm gì còn ai tin mấy cái chuyện tiên nhân đánh cờ, hóa đá gì nữa." Một ông có vẻ đã ngà ngà say, vung tay nói lớn.
"Ấy, ông đừng có không tin," ông bạn ngồi đối diện đáp lại, vẻ mặt khá nghiêm túc. "Núi non ở đây thiêng lắm đó. Chuyện các cụ kể lại không phải không có cơ sở đâu. Như cái núi An Phụ trên Kinh Môn quê tôi kìa, cũng có đền thờ An Sinh Vương Trần Liễu, rồi tượng đá Trần Hưng Đạo nhìn ra sông đó. Người ta bảo đêm đêm vẫn nghe thấy tiếng binh đao vọng về."
"Xời, toàn chuyện bịa!" Ông say rượu bĩu môi. "Chắc tại uống nhiều quá nên nghe nhầm thôi."
Tôi và Phan Hương liếc nhìn nhau, rồi lại im lặng ăn tiếp, cố gắng không tỏ ra quá chú ý, nhưng vẫn lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
"Này, tôi kể ông nghe chuyện này còn ly kỳ hơn," ông bạn có vẻ tỉnh táo hơn ghé sát lại, hạ giọng. "Ông có biết cái chùa Côn Sơn trên núi Kỳ Lân không?"
"Biết chứ, chùa nổi tiếng mà."
"Thì đó," ông bạn tiếp tục. "Người ta đồn, dưới chân núi, gần cái suối Côn Sơn ấy, có một cái hang đá nhỏ, sâu lắm, ít ai dám vào. Mấy người đi rừng gan dạ vào thử, kể lại là thấy bên trong có một bộ xương người ngồi xếp bằng, tay vẫn còn cầm một cuốn sách cổ bằng da dê, nhưng lạ một nỗi là bộ xương đó cứ lâu lâu lại phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, ấm áp lắm."
"Ánh sáng từ xương người? Ông đùa tôi à?" Ông say rượu trợn mắt.
"Tôi đùa làm gì. Chính mắt tôi chưa thấy, nhưng nghe mấy người uy tín kể lại đó. Họ bảo đó là di cốt của một vị cao tăng đắc đạo ngày xưa, tu luyện đến mức xương cốt cũng thành xá lợi, tỏa ra linh khí bảo vệ cả vùng này." Ông bạn nói, giọng đầy vẻ thành kính. "Nên dân quanh đó họ thờ lắm, không ai dám vào cái hang đó phá phách hay làm gì bậy bạ đâu."
Tôi và Phan Hương lại nhìn nhau, lần này ánh mắt đều lộ rõ vẻ tò mò và hứng thú. Xương cốt phát sáng? Lại còn cầm sách cổ? Nghe có vẻ giống một Dị Vật hoặc một hiện tượng siêu nhiên đặc biệt nào đó. Chùa Côn Sơn… núi Kỳ Lân…


3 Bình luận