Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Vô Tình Chi Nhân, Hữu Tình Chi Tâm.

Chương 4: Chưa từng đoạn tuyệt!

0 Bình luận - Độ dài: 5,980 từ - Cập nhật:

"Lý Hạ!" Anh Hàn lao đến như cơn gió, vung tay quăng ra một xấp bùa. Những lá bùa phát sáng, tạo thành một kết giới chặn đứng đòn đánh của thực thể. Nhưng tôi biết rõ, nó chỉ cầm cự được trong chốc lát.

Không để thực thể có thời gian phản công, anh Hàn rút từ trong áo ra một lưỡi dao sắc bén, đường vân trên thân dao phát sáng như những dòng chú ngữ sống động. Không một chút do dự, anh lao vào, đường dao xé gió đâm thẳng vào phần lõi của thực thể.

Tiếng gào rú chói tai vang lên, bóng tối vặn vẹo dữ dội. Nhưng ngay lập tức, hàng chục xúc tu đen sì bùng nổ từ cơ thể nó, quất điên cuồng như những lưỡi roi chết chóc. Một trong số đó đập thẳng vào anh Hàn, hất anh bay đi đập mạnh vào vách đá, máu phun ra khỏi miệng.

Tôi hoảng loạn. Tôi hét lên, nỗi sợ biến thành cơn phẫn nộ sôi trào. Không thể để nó tiếp tục! Tôi nghiến chặt răng, lao tới. Thanh kiếm trong tay rực sáng khi tôi dồn hết sức lực vào cú chém. Thực thể rít lên, những mảnh bóng tối bị xé rách, nhưng nó vẫn không ngừng phản kháng.

"Cố lên!" Giọng anh Hàn khàn đặc vang lên, anh đã đứng dậy, lưỡi dao của anh vẫn ghim chặt trong lõi quái vật. "Ngay lúc này!"

Không do dự, tôi dốc toàn bộ sức lực còn lại, đâm thanh kiếm thẳng vào điểm yếu của thực thể. Ánh sáng bùng lên chói lòa, cơn rung chấn khủng khiếp làm cả không gian rung chuyển. Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, bóng tối nứt vỡ, vỡ vụn thành vô số mảnh li ti rồi tiêu biến vào hư vô.

Tôi thở hổn hển, tầm nhìn mờ đi vì mồ hôi và cơn đau nhức lan khắp cơ thể. Tôi quay sang nhìn anh Hàn, thấy anh dù bị thương nhưng vẫn đứng thẳng.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len qua khe cửa, rọi xuống sàn nhà đầy dấu vết của cuộc chiến đêm qua. Nhưng kỳ lạ thay, mọi thứ dường như đã trở lại nguyên vẹn như chưa từng có gì xảy ra. Bàn ghế vẫn đứng vững, cửa kính không một vết nứt, chỉ có những vết thương trên người tôi và Lý Hàn là minh chứng duy nhất cho những gì chúng tôi đã trải qua.

Tôi khẽ cựa mình, cảm giác đau nhói lan từ bả vai xuống cánh tay. Lý Hàn đứng ở góc phòng, cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ. Gương mặt anh ấy tuy bình tĩnh nhưng lại lộ rõ sự căng thẳng.

"Chúng ta... thực sự đã chiến đấu chứ?" Tôi lên tiếng, giọng khàn đặc.

Lý Hàn không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi. Tôi biết anh cũng có cùng suy nghĩ, nhưng hiện thực trước mắt lại quá đỗi phi lý. Chúng tôi không thể nào tưởng tượng ra những thứ kinh hoàng ấy. Chúng tôi đã thực sự đối mặt với nó.

Sau khi băng bó vết thương, chúng tôi quyết định giấu bố chuyện này. Không thể để ông lo lắng, và hơn nữa, có lẽ ông cũng sẽ không tin.

Khi chúng tôi bước vào phòng khách, bố đang ngồi trên ghế, bình thản uống trà như mọi ngày. Ông ngẩng đầu nhìn hai anh em, ánh mắt lướt qua những vết bầm trên mặt tôi và cánh tay bị thương của Lý Hàn, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Bố ngước lên, ánh mắt thoáng lướt qua những vết thương trên người tôi và Lý Hàn. Ông nhấp một ngụm trà, không nói gì.

"Hai đứa đi đánh lộn ở đâu à?" Ông cất giọng thản nhiên, như thể vết thương của chúng tôi chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi hơi khựng lại, nhìn sang Lý Hàn. Chúng tôi đã quyết định giấu nhẹm chuyện đêm qua.

"Không có gì đâu bố." Lý Hàn lên tiếng trước, giọng điềm tĩnh. "Chỉ là sơ suất chút thôi."

Bố gật đầu, không ép buộc. Ông đặt chén trà xuống bàn, tiếp tục cầm lấy tờ báo như thể câu chuyện đã kết thúc.

Sau những sự kiện kinh hoàng xảy ra, tôi và anh Hàn đều hiểu rằng đây không còn là chuyện có thể phớt lờ hay trốn tránh được nữa. Cả hai đã quá rõ về sự tồn tại của những thực thể kia, và quan trọng hơn, là chiếc gương quái dị kia vẫn còn đó, như một cánh cửa luôn chờ để nuốt chửng bất kỳ ai dám tiếp cận.

Tôi ngồi trên giường, nhìn xuống lòng bàn tay mình. Những vết thương vẫn còn đó, đau rát và nhức nhối. Nhưng không chỉ có cơ thể bị thương, tâm trí tôi cũng tràn đầy những mảnh ký ức rời rạc về trận chiến, về sự sợ hãi, về khoảnh khắc tôi cảm thấy mình chỉ còn cách cái chết một lằn ranh nhỏ nhoi.

Anh Hàn đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh tối lại khi nhìn thấy tôi.

"Chúng ta không thể để nó tiếp tục tồn tại như vậy nữa." Giọng tôi khô khốc.

"Anh biết." Anh Hàn gật đầu. "Nhưng vấn đề là, chúng ta không biết cách nào để phá hủy nó. Nếu có thể, lẽ ra nó đã bị tiêu hủy từ lâu rồi."

Một sự im lặng kéo dài. Chúng tôi đều hiểu rằng chiếc gương không đơn thuần chỉ là một vật thể vô tri. Nó là một thứ gì đó sâu xa hơn thế, một thứ không thuộc về thế giới này, một thứ có thể hủy hoại con người không chỉ bằng sức mạnh, mà còn bằng cách ăn mòn chính tâm trí họ.

"Em sẽ thử một lần nữa." Tôi nói, dù lòng bàn tay đã siết chặt đến mức trắng bệch.

"Không!" Giọng anh Hàn đanh lại. "Lần trước em suýt bị kéo vào trong. Em không hiểu đâu, nó không phải thứ mà chúng ta có thể chống lại bằng ý chí thông thường."

"Vậy thì chúng ta làm gì? Chỉ đứng đây và chờ đến khi nó lại ra tay với chúng ta sao?" Tôi bật dậy, cảm giác bất lực dâng trào. "Nếu em không làm gì, em sẽ phát điên mất."

Anh Hàn không trả lời ngay. Đôi mắt anh đầy mâu thuẫn. Rồi, cuối cùng, anh thở dài.

"Được. Nhưng nếu làm, chúng ta sẽ làm cùng nhau. Không ai hành động một mình nữa."

Tôi gật đầu, dù trong lòng vẫn không khỏi bất an.

Đêm đó, chúng tôi quay lại căn phòng nơi chiếc gương bị giam giữ. Nó vẫn đứng đó, lạnh lẽo và trầm mặc, như một thực thể đang quan sát chúng tôi từ phía bên kia. Bầu không khí trong phòng nặng nề đến mức tôi cảm thấy khó thở.

Anh Hàn đặt tay lên vai tôi. "Nhớ kỹ, nếu có gì không ổn, lập tức rời khỏi đây."

Tôi không đáp, chỉ tiến lại gần chiếc gương. Hình ảnh phản chiếu trong đó méo mó một cách kỳ quái. Tôi có cảm giác rằng bản thân mình trong gương đang cười nhếch mép nhìn lại tôi.

Tôi vươn tay ra chạm vào bề mặt kính.

Lập tức, một lực hút mãnh liệt cuốn lấy tôi. Cả người tôi bị kéo mạnh về phía trước, hai chân rời khỏi mặt đất. Tôi hoảng loạn cố bám lấy điều gì đó, nhưng không kịp. Cảm giác cơ thể bị nghiền nát bởi một thứ vô hình khiến tôi muốn hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi hoàn toàn bị hút vào gương, tôi nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của anh Hàn. Anh lao tới, cố kéo tôi lại, nhưng chỉ còn kịp chạm vào đầu ngón tay tôi trước khi mọi thứ xung quanh biến mất.

Bóng tối tuyệt đối.

Tôi không biết mình đã ở trong này bao lâu. Không có thời gian, không có không gian, chỉ có một khoảng trống vô tận. Tôi không còn cảm nhận được cơ thể mình. Tôi chỉ là một ý thức trôi dạt, mắc kẹt giữa sự tồn tại và hư vô.

Bóng tối tuyệt đối.

Tôi không biết mình đang ở đâu, hay chính xác hơn, liệu tôi có còn tồn tại hay không. Không có âm thanh, không có ánh sáng, không có bất kỳ cảm giác nào. Một khoảng không vô tận, lạnh lẽo đến mức có thể nuốt chửng cả linh hồn.

Rồi đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ tràn vào tâm trí tôi. Một cơn giận dữ bùng nổ từ đâu đó trong thẳm sâu. Nó cuộn trào như một cơn sóng dữ, nhấn chìm toàn bộ lý trí. Những hình ảnh vỡ vụn hiện ra trước mắt – những lần bất lực, những lần bị chế giễu, bị coi thường, những lần không thể làm gì ngoài đứng nhìn thế giới xung quanh sụp đổ. Cơn phẫn nộ bùng lên mạnh mẽ, như thể có thể nghiền nát tất cả mọi thứ chỉ bằng một ý niệm. Một cú giật mạnh kéo tôi vào một xoáy lốc cảm xúc điên cuồng. Không có khoảng trống để suy nghĩ. Không có thời gian để kịp cảm nhận. Mọi thứ vỡ vụn, rồi lại liền mạch, rồi lại vỡ vụn. Cơn giận chuyển thành nỗi đau thắt ruột, đau đến mức cảm thấy như tim mình đang bị nghiền nát thành từng mảnh vụn. Ký ức về mẹ ùa về như một con dao xoáy vào tâm trí, mỗi hình ảnh là một nhát chém sâu hoắm. Tôi nghe thấy tiếng khóc của chính mình, yếu ớt, khốn khổ, nhưng không thể ngừng lại. Và rồi, đột ngột, tiếng khóc ấy bị cắt đứt. 

Sợ hãi. Tôi cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải do giá rét, mà do nhận ra mình đang đứng một mình giữa một không gian đổ nát, vặn vẹo. Một thành phố hoang tàn, méo mó như bị bóp nghẹt bởi một thế lực vô hình. Những bóng người vô diện lướt qua, không nhìn tôi, không đáp lại tiếng hét tuyệt vọng. Bóng tối siết chặt, đẩy tôi xuống một vực sâu không đáy, và trong khoảnh khắc rơi xuống, tôi lại cảm thấy mình bùng cháy với một cơn thịnh nộ điên cuồng khác. Một vòng lặp không ngừng nghỉ: giận dữ, đau đớn, sợ hãi, cô độc, tuyệt vọng. Tất cả xoay vòng như một cơn bão, không có lối thoát.

Tôi thấy anh Hàn quay lưng, bước đi. tôi lao tới, nhưng khoảng cách chỉ càng kéo dài. Tôi thấy chính mình bị lôi xuống bùn lầy, thấy bạn bè nhạt nhòa như ảo ảnh, thấy thế giới xung quanh sụp đổ thành những mảnh gương vỡ vụn. Tôi hét lên, nhưng âm thanh chỉ là một tiếng vọng trống rỗng, mất hút trong hư vô. Tôi muốn chạy, nhưng chân bị ghì chặt. Tôi muốn chiến đấu, nhưng chẳng có gì để nắm lấy. Và rồi, trong khoảnh khắc tưởng như tất cả sẽ nổ tung thành hỗn độn, một sự tĩnh lặng kỳ quái tràn vào tâm trí.

"Nếu từ bỏ... thì sao? Nếu cứ để mọi thứ cuốn trôi, thì sao?"

Ý nghĩ đó lướt qua như một làn khói, nhưng nhanh chóng lan rộng, thấm vào từng ngóc ngách trong tâm trí tôi. Tôi ngừng chống cự, thôi vùng vẫy, để mặc bản thân trôi dạt trong hư vô. Tất cả cảm xúc bỗng nhiên nhạt nhòa, biến mất như chưa từng tồn tại. Và rồi, một giọng nói vang lên.

"Mệt rồi sao? Ngươi đã sẵn sàng từ bỏ chưa?"

Một hình bóng dần dần hiện ra trước mặt tôi. Một kẻ có gương mặt giống hệt tôi. Đôi mắt sâu thẳm như vực tối không đáy, chứa đựng một sự lạnh lẽo và nguy hiểm chết chóc.

"Ngươi... là ai?" Tôi hỏi, giọng hơi run rẩy.

Bản thể kia mỉm cười, một nụ cười méo mó.

"Ta là ngươi. Và ngươi là ta. Ngươi đã chối bỏ ta quá lâu rồi. Nhưng giờ đây, ta đã quay lại."

Tôi nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, cảm nhận được một sức hút khó cưỡng, một sự thân thuộc quái đản. Như thể thứ kia không phải là một thực thể xa lạ, mà chính là một phần của tôi, một phần đã bị chôn vùi từ rất lâu. Một phần mà tôi không muốn thừa nhận.

Tôi cảm thấy đôi chân mình không còn chạm đất, cơ thể như trôi lơ lửng trong một khoảng không vô định. Bóng tối vẫn vây quanh, nhưng lần này, nó không còn đặc quánh và vô tri. Thay vào đó, từng tia sáng nhợt nhạt xuất hiện, kéo theo những hình ảnh méo mó, chập chờn.

Trước mắt tôi, một khung cảnh hiện ra. Những người bị mắc kẹt trong thế giới này—họ ở khắp nơi. Họ đứng lặng lẽ, không cử động, như những bức tượng bị đóng băng giữa dòng thời gian. Tôi nhận ra khuôn mặt của họ, từng người một. Mẹ, với ánh mắt dịu dàng nhưng vô hồn.  Ông chủ tiệm đồ cổ, người đã từng giúp đỡ tôi. Và còn nhiều, rất nhiều người khác nữa.

"Tất cả bọn họ... cũng bị nhốt ở đây?" Tôi thì thầm, bàn tay run rẩy vươn ra chạm vào hình bóng của mẹ mình, nhưng chỉ chạm vào một lớp ảo ảnh mờ nhạt.

"Họ có thể được giải thoát. Nhưng chỉ khi ngươi đồng ý." Giọng nói vang lên ngay bên cạnh. Bản thể kia vẫn đứng đó, vẫn mang gương mặt cậu, nhưng ánh mắt thì sâu thẳm, như một vực thẳm vô tận.

"Ngươi nói gì?" Tôi quay sang, cảm giác bất an trỗi dậy.

"Hãy buông bỏ." Hắn ta nhấn mạnh từng chữ. "Chỉ cần để ta đồng hóa với ngươi, ta sẽ giải thoát họ. Mẹ ngươi, tất cả những người này sẽ được trở về thế giới thực. Ngươi chỉ cần ngừng chống cự. Hãy để ta thay thế ngươi."

Tôi siết chặt nắm tay, nhìn những gương mặt vô hồn xung quanh mình, trái tim quặn thắt. Tôi không thể bỏ mặc họ. Nếu hy sinh bản thân có thể cứu được mọi người, liệu có nên làm vậy không?

Hắn ta đưa tay ra, chờ đợi.

Tôi hít một hơi sâu, lòng dậy sóng với vô vàn cảm xúc hỗn loạn. Những hình ảnh về mẹ,  về tất cả những con người bị mắc kẹt nơi đây xoáy sâu vào tâm trí tôi như những lưỡi dao sắc bén. Tôi không muốn biến mất, không muốn đánh mất chính mình, nhưng nếu điều đó có thể cứu họ…

Những giọng nói vang lên, từng người một, những lời cầu xin, những tiếng nức nở, những đôi mắt tràn đầy hy vọng. "Xin cậu… cứu chúng tôi…". Mẹ tôi, ông chủ tiệm đồ cổ, và vô số những người khác, tất cả họ đều đồng loạt lên tiếng. Giọng nói của họ như vọng từ nơi xa xăm, nhưng mỗi lời nói lại sắc nét và rõ ràng, như từng nhát dao khắc sâu vào tâm trí.

"Lý Hạ… cậu có thể cứu chúng tôi không?" Một người phụ nữ trung niên lên tiếng, ánh mắt khẩn cầu.

"Anh ơi… em sợ lắm, em muốn về nhà…" Một bé gái, đôi mắt ngấn nước, cả người co rúm lại như thể chỉ còn chút hơi tàn.

"Ngươi là hy vọng duy nhất của bọn ta." Ông chủ tiệm đồ cổ cất giọng trầm lặng nhưng kiên định, bàn tay như muốn vươn về phía tôi nhưng chỉ là một hình ảnh nhạt nhòa.

Những lời nói ấy đan xen nhau, hòa vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của khát vọng sống. Một niềm tin mãnh liệt ánh lên trong đôi mắt họ. Họ đang đặt tất cả hy vọng vào tôi, tin rằng tôi chính là con đường duy nhất dẫn họ về lại thế giới thực.

Trái tim tôi đập mạnh, một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong lòng. Một thứ gì đó nóng rực lan tỏa, giống như ánh sáng le lói giữa màn đêm đen kịt. Tôi có thể cảm nhận được, dù nỗi sợ vẫn đang siết chặt lấy, nhưng những lời nói ấy, những khuôn mặt ấy—chúng quá chân thực, quá sống động.

Tôi không thể làm ngơ, không thể quay lưng lại với họ.

Tôi siết chặt nắm tay, giọng run run nhưng kiên quyết: "Ta sẽ cứu các người."

Ngay khi lời ấy vừa thốt ra, một làn sóng hạnh phúc bùng nổ trong không gian. Những người bị mắc kẹt đồng loạt òa khóc, tiếng nức nở xen lẫn tiếng cười, ánh mắt họ sáng lên, lấp lánh như những vì sao giữa bầu trời u tối.

"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!" Những giọng nói vang lên từ khắp nơi, hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản hòa ca của niềm vui và hy vọng. Những người mẹ ôm lấy con mình, những người thân tìm đến nhau, những bàn tay run rẩy nắm chặt, như thể sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ hư ảo.

Mẹ nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên gò má nhưng môi lại nở nụ cười dịu dàng nhất. "Hạ nhi, con đã trưởng thành rồi..."

Những khuôn mặt trước đó còn vô hồn nay đã tràn đầy sinh khí, như thể một tia sáng đã thắp lên ngọn lửa bên trong họ.

Tôi cảm nhận được điều đó, cảm nhận được niềm hạnh phúc của họ, niềm tin họ đặt vào tôi. Một cảm giác chưa từng có ùa đến—ấm áp, mạnh mẽ, không thể lay chuyển.

Bản thể kia đang mỉm cười. Bàn tay hắn vẫn chìa ra, chờ đợi tôi thực hiện bước tiếp theo…

Ngay khi tay tôi chạm vào hắn , một luồng khí lạnh lẽo như băng giá tràn vào cơ thể. Một cơn đau khủng khiếp bùng lên trong đầu, như thể từng tế bào trong cơ thể đang bị xé toạc. Nhưng không chỉ có tôi—mẹ, tất cả những người trong không gian này cũng bắt đầu run rẩy. Sự sống trong họ dần tan biến. Họ không trở lại thế giới thực. Họ đang bị xóa sổ.

"Không...!" Tôi mở to mắt, nhưng cơ thể không còn nghe theo ý chí của tôi nữa. Tôi cảm thấy nhận thức của mình đang dần bị nuốt chửng, từng chút một. "Ngươi đã lừa ta!"

Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng ý thức của bị kéo xuống sâu hơn, chìm vào bóng tối. Từng ký ức của bị bóp méo, bị vặn vẹo. Hình ảnh về những người yêu thương biến thành những con quái vật cười nhạo tôi, ánh mắt họ đầy khinh miệt. Giọng nói của bản thể kia vang vọng trong tâm trí, mỗi từ như một chiếc móng vuốt cào xé tâm hồn.

"Ngươi không đủ mạnh. Ngươi quá yếu đuối. Ngươi chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc nghĩ rằng mình có thể thay đổi mọi thứ. Nhưng sự thật là... ngươi chẳng làm được gì cả."

Tôi gào lên, nhưng âm thanh của tôi chỉ là một tiếng vọng trống rỗng. Sự tồn tại của tôi bị kéo căng, vỡ vụn. Nhận thức dần bị thay thế. Tôi không còn biết mình là ai. Tôi chỉ còn lại là một phần của bóng tối.

……………………………………………………………………………………

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. "Dừng lại ngay lập tức."

Bóng tối chấn động. Một luồng ánh sáng chói lòa bùng nổ, đẩy lùi bóng tối. Giọng nói đó, trầm ổn, mạnh mẽ, quen thuộc đến mức khiến tôi muốn khóc.

Bố.

Bằng cách nào đó, ông đã vào được đây.

Ông không hét lên hoảng loạn, không lao vào giải cứu như một anh hùng trong truyện cổ tích. Thay vào đó, ông chỉ đứng đó, bình thản nhưng kiên định. Trong tay ông là một vật gì đó phát sáng, một thứ ánh sáng thuần khiết đến mức bản thể kia cũng phải khựng lại.

"Mày nghĩ có thể cướp lấy con trai tao dễ dàng thế à?" Ông nói, từng chữ sắc bén như dao.

Rồi ông nâng vật đó lên—một lá bùa cũ kỹ, nhưng từng nét chữ trên đó tỏa ra một sức mạnh ghê gớm. Bóng tối rít lên, vùng vẫy. Bản thể kia giận dữ gầm lên, nhưng không thể chống lại sức mạnh ấy.

Một vòng sáng xuất hiện quanh tôi, giữ lấy lại khi tôi đang dần bị nuốt chửng. Cơn đau dịu đi, ý thức của tôi dần được kéo trở lại. Nhưng thứ bên trong—bản thể kia—vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Nó đã trở thành một phần của tôi.

Tôi mở mắt, hơi thở dồn dập. Cảm giác cơ thể mình trở nên nặng nề, tâm trí quay cuồng như bị xé rách thành từng mảnh. Tôi đưa tay lên trán, nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi đang ở đâu? Tôi đã làm gì? Ký ức lộn xộn như những mảnh gương vỡ, phản chiếu từng đoạn rời rạc của một cơn ác mộng chưa kịp tan biến.

Xung quanh tôi là căn phòng quen thuộc, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên bức tường cũ kỹ. Mùi hương thảo mộc phảng phất trong không khí, thoang thoảng mùi của mẹ. Tôi ngẩng đầu lên, và ở đó, mẹ đang ngồi bên cạnh giường, ánh mắt dịu dàng nhưng trĩu nặng u sầu. Bên kia phòng, bố đứng im lặng, gương mặt vô cảm như một pho tượng. Anh Hàn dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi.

“Mẹ…” Giọng khàn đặc, như thể cổ họng đã bị thiêu cháy.

Mẹ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi. “Con đã trở về rồi.”

Trở về? Nhưng tôi đã đi đâu? Tôi không nhớ rõ… Chỉ nhớ rằng có những bàn tay vươn về phía mình, có những tiếng gọi tha thiết, có những ánh mắt tràn đầy hy vọng. Tôi rùng mình. Những người đó đâu? Ông chủ tiệm đồ cổ? Đứa bé gái kia? Những khuôn mặt từng cầu xin tôi, họ đâu rồi? Một sự bất an lạnh lẽo trườn dọc sống lưng.

“Mẹ… những người khác đâu?” Tôi thì thào, giọng nói lạc đi.

Nụ cười trên môi mẹ cậu khựng lại. Bà nhìn tôi, đôi mắt ánh lên nỗi đau không thể che giấu. “Họ… đã không còn nữa.”

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Không… không thể nào. Tôi đã hứa sẽ cứu họ. Họ đã tin tưởng tôi. Họ đã reo hò, đã khóc trong hạnh phúc khi biết mình sẽ được trở về. Vậy tại sao? Tại sao bây giờ chỉ có mình mẹ ở đây?

“Mẹ nói dối!” Tôi bật dậy khỏi giường, ánh mắt hoảng loạn. “Họ đâu rồi? Con đã hứa với họ, con đã—”

Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng khi một cơn buồn nôn dữ dội ập đến. Tôi ôm bụng, cúi gập người xuống, nôn thốc nôn tháo xuống sàn. Cơ thể run rẩy không kiểm soát, từng cơn sóng hối hận quật vào tâm trí không thương tiếc.

Bố tiến lên một bước, đặt một tay lên vai tôi, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa một sự nặng nề vô hạn. "Hạ, con phải bình tĩnh lại."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt ngập tràn nỗi kinh hoàng. "Tại sao? Con đã cứu họ… họ đã vui mừng… họ đã cảm ơn con… nhưng bây giờ, họ không còn nữa?"

Anh Hàn vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo nhưng sâu bên trong là một sự xót xa. "Đó là sự thật, Hạ. Chúng ta không thể thay đổi được nữa."

Những tiếng cười. Những lời cảm ơn. Những khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Tất cả như những lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm hồn tôi. Họ đã tin tôi. Và tôi…đã khiến họ biến mất.

“Không… không… KHÔNG!” Tôi gào lên, bàn tay bấu chặt lấy tóc mình, cơ thể co quắp như thể muốn thu nhỏ lại để trốn tránh sự thật khủng khiếp này. Tôi đã giết họ. Không… không phải giết… nhưng chính quyết định của tôi đã khiến họ không còn tồn tại.

Mẹ vội vàng ôm lấy tôi, bàn tay run rẩy vuốt dọc lưng để trấn an. "Hạ nhi… không phải lỗi của con… không phải lỗi của con…"

Nhưng tôi không nghe thấy. Trong đầu tôi chỉ có tiếng gào thét của những ký ức. Những người đó đã biến mất, như thể họ chưa bao giờ tồn tại. Tôi nôn thêm lần nữa, đến khi trong bụng không còn gì ngoài cảm giác bỏng rát và trống rỗng.

Căn phòng trở nên mờ nhạt trước mắt tôi. Mọi thứ như xoay tròn, chìm vào một màu đen hỗn loạn. Hình ảnh khuôn mặt mẹ cậu nhòa đi, giọng nói của bà trở nên xa xăm, như thể đang vọng đến từ một thế giới khác. Tôi không thể chịu đựng được.

Bên trong tôi, một giọng nói trầm thấp cất lên.

“Ngươi biết vì sao không?”

Tôi ngừng thở. Đó là giọng của tôi, nhưng lại không phải của tôi. Nó sâu hơn, sắc bén hơn, mang theo sự giễu cợt tàn nhẫn.

“Họ không biến mất. Họ chưa từng tồn tại.”

Tôi siết chặt nắm tay. Không… không thể nào. Tôi đã thấy họ, đã chạm vào họ, đã nghe tiếng họ cười, tiếng họ khóc. Tôi đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của họ. Nhưng… nếu tất cả chỉ là ảo giác thì sao?

Tôi run rẩy, hơi thở nặng nề như thể vừa bị dìm xuống nước rồi kéo lên. Bàn tay siết chặt lấy tấm chăn trên giường, như thể đó là thứ duy nhất có thể giúp tôi bấu víu vào thực tại.

Nhưng thực tại này… có phải là thật không?

Bố vẫn đứng đó, anh Hàn dựa vào tường, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, mẹ ngồi bên cạnh, bàn tay gầy guộc khẽ đặt lên vai tôi, nhưng tôi không cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc. Tôi chỉ cảm thấy… trống rỗng.

Cơn buồn nôn lại ập đến, khiến tôi cúi gập người, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí. Hình ảnh những người đã từng cầu xin tôi cứu họ ùa về như những cơn sóng dữ dội. Tôi nhớ lại đôi mắt chan chứa hy vọng của họ. Nhớ lại những tiếng cảm ơn nghẹn ngào. Nhớ lại nụ cười rạng rỡ của họ khi biết mình sẽ được thoát ra.

Nhưng bây giờ, họ đã không còn nữa.

Không… chính tôi đã khiến họ không còn nữa.

“Không… không thể nào…” Tôi lắc đầu liên tục, hai tay ôm lấy đầu, những móng tay gần như cắm sâu vào da thịt. “Con đã cứu họ… Con đã nghe họ nói… Con đã thấy họ…”

“Không có ai cả.” Giọng bố vang lên, trầm tĩnh nhưng sắc lạnh như lưỡi dao. “Họ đã bị nuốt chửng ngay khi con chấp nhận giao kèo với nó.”

Tôi cứng đờ. Tim đập dồn dập, như thể đang cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực.

“Không… không thể nào…” Tôi lẩm bẩm, đầu óc quay cuồng. “Họ đã cảm ơn con… Họ đã mừng rỡ… Họ đã tin tưởng con… Con không thể nào—”

“Lý Hạ.” Anh Hàn gọi tên tôi, giọng anh không còn lạnh lùng như mọi khi, mà pha lẫn chút bất lực. “Dừng lại đi.”

Nhưng làm sao tôi có thể dừng lại?

Tôi nhớ rõ ràng. Cảm giác ấm áp khi họ ôm lấy tôi. Niềm vui sướng vỡ òa trong từng lời nói. Tất cả những điều đó đều quá thật. Không thể nào chỉ là ảo giác… Không thể nào chỉ là trò lừa gạt.

Nhưng… nếu tất cả đều là thật, vậy tại sao chỉ có mẹ tôi được cứu?

Cơ thể tôi run lên. Cảm giác như máu trong người đang dần bị rút cạn. Hơi lạnh bủa vây lấy tôi, siết chặt lấy tâm trí tôi như một con rắn độc.

Một tiếng cười vang lên trong đầu tôi.

“Ngươi đã tin chúng thật sao?”

Tôi ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu. Giọng nói đó… là hắn. Bản thể kia. Tôi siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cơn đau thể xác chẳng là gì so với cơn chấn động trong lòng.

“Họ có thật…” Tôi gằn từng chữ, giọng run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng. “Họ là thật… Họ đã nói chuyện với ta… Họ đã cầu xin ta…!”

“Đúng.” Giọng nói kia chậm rãi vang lên, như thể đang chế nhạo sự yếu đuối của tôi. “Họ đã cầu xin ngươi. Họ đã cảm ơn ngươi. Nhưng ngươi có biết không, Lý Hạ? Bọn họ chỉ là những mảnh vỡ của một giấc mộng… Một giấc mộng được tạo ra để ngươi tin rằng mình có thể cứu được ai đó.”

Tôi cảm thấy như có thứ gì đó vỡ vụn trong lòng.

Một giấc mộng?

Tất cả chỉ là ảo giác sao?

“Không… không thể nào…” Tôi thì thào, nhưng giọng nói kia tiếp tục vang lên, không cho tôi cơ hội trốn tránh.

“Ngươi đã nghe thấy họ reo hò. Đã thấy họ khóc vì vui sướng. Đã cảm nhận được sự biết ơn của họ.” Hắn ta bật cười, giọng nói tràn đầy sự thích thú. “Và bây giờ, ngươi đang tự hành hạ bản thân vì nghĩ rằng chính mình đã hủy diệt họ.”

Tôi rùng mình. Toàn thân lạnh buốt.

“Nói ta nghe đi, Lý Hạ. Nếu tất cả chỉ là một giấc mộng… thì sự đau khổ của ngươi bây giờ có ý nghĩa gì không?”

Tim tôi như ngừng đập.

Tôi đã đau khổ đến mức nào?

Đã tự hành hạ mình đến mức nào?

Vậy mà bây giờ, tất cả những điều đó đều không có ý nghĩa gì sao?

Tôi cười khẽ. Một tiếng cười khô khốc, đầy chua xót. Đầu óc cậu trống rỗng, như thể tất cả mọi thứ đã bị rút cạn. Tôi không biết mình nên tin vào điều gì nữa.

Bố, mẹ, Anh Hàn… tất cả bọn họ đang nhìn tôi, nhưng ánh mắt của họ dường như cách xa cậu hàng vạn dặm.

Tôi đã mất đi chính mình.

Tôi…còn là Lý Hạ không?

Tôi ngồi lặng trên giường, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt lên gương mặt, để lộ đôi mắt trống rỗng như thể toàn bộ sức sống đã bị rút cạn. Nhưng, dù ánh mắt đã mất đi phần nào thần sắc, tôi vẫn là tôi. Tôi vẫn giữ được lý trí của bản thân.

Bàn tay  vô thức siết chặt lấy tấm chăn, đầu óc vẫn còn vương lại cảm giác kinh hoàng của những gì vừa trải qua. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể kiểm soát nhịp thở, đã có thể giữ mình không run rẩy. Cơn bão cảm xúc hỗn loạn đã lùi dần, chỉ còn lại sự trống rỗng và mệt mỏi vô tận.

Căn phòng chìm trong một sự yên tĩnh nặng nề. Bố đứng gần cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm không biểu lộ cảm xúc. Anh Hàn tựa lưng vào tường, đôi tay khoanh trước ngực, nhưng sự căng thẳng lộ rõ qua từng thớ cơ cứng nhắc. Mẹ ngồi đó, trước mắt mọi người, thân thể bà không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị tổn thương, nhưng ánh mắt bà phản chiếu những nỗi đau và ký ức mà không ai có thể tưởng tượng được.

Anh Hàn là người lên tiếng đầu tiên. Giọng anh vẫn trầm ổn nhưng không giấu được vẻ căng thẳng:

"Mẹ, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mẹ lại bị nhốt vào gương?"

Người phụ nữ trước mặt họ khẽ thở dài, ánh mắt chạm vào Lý Hạ trước khi hướng về chồng mình. Bố tôi vẫn giữ vẻ trầm mặc, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã siết chặt từ lúc nào không hay.

"Chuyện này... có lẽ đã bắt đầu từ rất lâu trước đây," mẹ cậu chậm rãi nói, giọng bà như vỡ vụn trong không gian tĩnh mịch. "Là lỗi của mẹ... là do mẹ đã không thể chống lại nó."

Tôi khẽ nhíu mày, nhưng tôi không cắt ngang. Tôi biết, mẹ cần thời gian để nói ra những điều đã chôn giấu bao năm qua.

"Ngày đó, mẹ không biết thứ ấy là gì. Mẹ chỉ nghĩ rằng mình đang nhìn thấy ảo giác... nhưng không. Nó có thật. Nó gọi mẹ, mời mẹ bước vào. Và mẹ đã bước vào." Bà cười nhạt, nhưng trong đôi mắt là sự cay đắng không cách nào che giấu. "Mẹ không biết đã bao lâu trôi qua trong đó. Chỉ nhớ rằng có rất nhiều người... họ đều bị mắc kẹt như mẹ. Một số dần quên mất bản thân họ là ai, một số khác thì... biến mất."

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi cảm giác lồng ngực mình siết lại. Những người bị mắc kẹt... tất cả bọn họ... Những con người mà tôi đã hứa sẽ cứu...

Tôi cúi đầu, bàn tay siết chặt hơn. Nếu tất cả họ đã biến mất, nếu chỉ có mẹ được cứu ra... Vậy thì...

Bố cậu chậm rãi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đè nén:

"Thứ đó là gì? Nó muốn gì ở chúng ta?"

Mẹ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bà có thứ gì đó sâu thẳm hơn cả nỗi sợ hãi—một sự thấu hiểu cay đắng.

"Nó không chỉ muốn linh hồn của chúng ta. Nó muốn đồng hóa tất cả, biến mọi người thành một phần của nó."

Giọng bà trầm xuống, như thể mỗi từ ngữ đều là một phần ký ức đau đớn mà bà phải kéo ra khỏi tâm trí mình.

"Chúng ta chỉ là những mảnh ghép. Khi đã bước vào, mọi thứ dần trở thành một phần của nó. Không có bản ngã, không có suy nghĩ độc lập. Chỉ có sự hòa tan vào bóng tối."

Tôi cảm giác sống lưng mình lạnh toát. Tôi đã suýt nữa... suýt nữa bị đồng hóa hoàn toàn. Mẹ đã bị nhốt vào đó bao lâu? Bố đã cứu bà bằng cách nào? Và... điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không thể tiếp tục giữ vững bản thân mình?

Bố vẫn không nói gì, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt ông vẫn luôn đặt lên Lý Hạ. Không phải một cái nhìn trách móc, cũng không phải thương hại. Chỉ đơn thuần là sự quan sát sâu sắc, như thể ông đang cân nhắc một điều gì đó mà chưa thể nói ra.

Bàn tay tôi bất giác nắm chặt thành giường, đầu óc tôi quay cuồng với vô số suy nghĩ. Nhưng lúc này, có một điều tôi biết chắc chắn—tôi đã trở về. Và tôi vẫn còn tồn tại... ít nhất là bây giờ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận