Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Vô Tình Chi Nhân, Hữu Tình Chi Tâm.

Chương 24: Sơn thủy trùng mây!

0 Bình luận - Độ dài: 8,906 từ - Cập nhật:

Chúng tôi chào tạm biệt mọi người lần cuối, rồi cất bước theo lối mòn xuống núi. Bóng dáng già Lam và hai đứa trẻ đứng nơi đầu con đường nhỏ dần, rồi khuất dạng sau màn sương sớm. Lòng tôi có chút bâng khuâng, lưu luyến với nơi thanh tịnh và những con người ấm áp này.

Hành trình xuống núi có phần dễ dàng hơn so với lúc lên, một phần vì đường đi đã quen thuộc hơn, phần khác có lẽ là do tâm trạng của cả ba người chúng tôi đều đã nhẹ nhõm và phấn chấn hơn ít nhiều. Hoàng Sơn, sau khi vết thương đã lành hẳn và được "minh oan" trong trận chiến với đám tà giáo, dường như đã lấy lại được sự tự tin và hoạt bát vốn có. Hắn vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ vào những cảnh vật ven đường, kể những câu chuyện hài hước mà hắn bịa ra để trêu chọc Phan Hương.

Phan Hương cũng không còn vẻ u buồn, rụt rè như trước. Sau những ngày nghỉ ngơi và được sống trong bầu không khí ôn hòa nơi nhà già Lam, năng lượng trong người cô bé dường như đã ổn định hơn rất nhiều. Phong ấn âm hàn tuy vẫn còn đó, nhưng sự xung đột với năng lượng Hỏa hệ đã dịu đi đáng kể. Nụ cười tươi tắn đã trở lại trên môi cô, ánh mắt màu hổ phách không còn ẩn chứa sự sợ hãi, mà thay vào đó là sự tò mò và háo hức với hành trình phía trước. Cô bé thỉnh thoảng lại đáp lại lời trêu chọc của Hoàng Sơn bằng những câu nói dí dỏm, hoặc tò mò hỏi tôi về những vùng đất mà chúng tôi sắp đi qua.

Tôi bước đi sau cùng, lặng lẽ quan sát hai người bạn đồng hành, lòng cũng cảm thấy vui lây.

Chúng tôi men theo con đường mòn quen thuộc, vượt qua những con dốc đá, băng qua những cánh rừng già, lội qua những khe suối trong vắt. Khung cảnh núi rừng Bắc Trung Bộ hùng vĩ mà hoang sơ dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những ngọn đồi thấp hơn, những thung lũng rộng mở hơn của vùng trung du.

Đến cuối buổi chiều, chúng tôi mới xuống đến được khu vực có đường lớn hơn, nơi có thể bắt được xe khách đi về phía Hà Tĩnh. Sau một ngày đi bộ đường núi, cả ba đều thấm mệt. Chúng tôi tìm một quán nước nhỏ ven đường để nghỉ chân và đợi xe.

"Phù… cuối cùng cũng xuống núi được rồi!" Hoàng Sơn ngồi phịch xuống chiếc ghế tre, thở hổn hển, lấy tay quạt lấy quạt để. "Đi bộ đúng là rèn luyện sức khỏe thật, nhưng mà mệt chết đi được!"

Phan Hương cũng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, gò má cô bé ửng hồng vì vận động. "Nhưng cảnh trên núi đẹp thật đó ạ. Không khí cũng trong lành nữa."

"Ừ, đẹp thì đẹp thật," Hoàng Sơn gật gù. "Nhưng mà ở trên đó buồn chết. Chẳng có gì chơi. Xuống dưới này vẫn hơn." Hắn liếc nhìn ra con đường nhựa phía trước, nơi thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải chở hàng hoặc xe du lịch lướt qua. "Mong là sớm bắt được xe vào Hà Tĩnh nghỉ ngơi. Chân ta mỏi nhừ hết cả rồi."

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì. Hoàng Sơn vẫn giữ bản tính thích náo nhiệt, ồn ào của mình. Nhưng tôi biết, những ngày tháng tĩnh lặng trên núi vừa qua cũng đã phần nào tác động đến hắn, khiến hắn trầm tĩnh và suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Chúng tôi ngồi đợi xe trong im lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng.

Khi mặt trời đã khuất hẳn sau rặng núi phía Tây, một chiếc xe khách đường dài cũ kỹ chạy tuyến Bắc - Nam mới ì ạch đi tới và dừng lại đón chúng tôi. Ba lô được chất lên nóc xe, chúng tôi chen chân lên chiếc xe đã khá đông khách, tìm được ba ghế trống gần cuối xe. Không khí trên xe ngột ngạt và ồn ào hơn hẳn những chuyến xe khách địa phương chúng tôi đi trước đó, đủ thứ mùi hỗn tạp của mồ hôi, đồ ăn, và khói thuốc.

Xe lăn bánh, đưa chúng tôi rời khỏi vùng núi, tiến vào vùng đồng bằng ven biển Hà Tĩnh. Qua ô cửa kính mờ hơi nước, tôi nhìn thấy những cánh đồng muối trắng lấp lóa dưới ánh trăng non đầu tháng, những làng chài nhỏ bé nép mình bên bờ biển, và xa xa là ánh đèn le lói của những con thuyền đánh cá đang chuẩn bị ra khơi. Vùng đất này mang một vẻ đẹp mộc mạc, khắc khổ nhưng cũng đầy sức sống của miền Trung ruột thịt.

"Hà Tĩnh… nghe nói ở đây có nhiều di tích lịch sử lắm phải không huynh?" Hoàng Sơn lại bắt đầu khơi chuyện, có lẽ để quên đi sự mệt mỏi và không khí ngột ngạt trên xe.

"Ừ," tôi gật đầu. "Đây là vùng đất giàu truyền thống cách mạng. Thời chiến tranh, nơi đây cũng là một trong những chiến trường ác liệt." Tôi nhớ lại những gì mình đã đọc được. "Nghe nói có những vùng đất đến giờ vẫn còn ám ảnh bởi bom đạn năm xưa, thỉnh thoảng lại có những lời đồn đại về… chuyện ma quái."

"Ma quái?" Hoàng Sơn lại tỏ ra hứng thú, quên cả mệt. "Là chuyện gì vậy huynh? Kể ta nghe thử đi!"

Phan Hương ngồi bên cạnh cũng tò mò nghiêng đầu lắng nghe.

"Chỉ là lời đồn thôi," tôi nói. "Nghe nói ở những nơi từng xảy ra thảm sát hoặc những trận đánh lớn, vào ban đêm người ta hay nghe thấy tiếng khóc than ai oán, hoặc nhìn thấy những bóng trắng lơ lửng… Người ta gọi là 'ma trơi' hoặc 'vong hồn' không siêu thoát được."

"Ghê vậy sao?" Hoàng Sơn rùng mình, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ tò mò pha lẫn chút sợ hãi. "Thế… chúng có hại người không?"

"Thường thì không," tôi đáp. "Chủ yếu chỉ là những tàn niệm, những nỗi đau khổ còn sót lại, chưa thể tan biến theo thời gian. Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt, khi oán khí quá nặng, hoặc bị ảnh hưởng bởi năng lượng Dị Vật gần đó, chúng có thể trở nên nguy hiểm hơn."

"Vậy nếu gặp phải thì làm sao?" Phan Hương hỏi nhỏ, giọng có chút lo lắng.

"Tốt nhất là nên tránh xa," tôi nói. "Thường thì chúng sẽ không chủ động làm hại người có dương khí mạnh hoặc tâm niệm thiện lành. Nhưng nếu bị chúng quấy nhiễu, thì cần phải có người am hiểu về tâm linh hoặc có pháp khí đặc biệt mới có thể hóa giải được." Tôi nghĩ đến anh Hàn, có lẽ đối với anh ấy, việc xử lý những "vong hồn" này chỉ là chuyện nhỏ.

"Hồi đó làng tôi cũng có đấy cậu ạ!" Một người đàn ông trung niên ngồi hàng ghế trên quay xuống, gương mặt khắc khổ lộ rõ vẻ từng trải. "Cứ đêm khuya mưa phùn gió bấc là lại thấy mấy đốm lửa xanh lè bay lơ lửng ngoài nghĩa địa đầu làng. Mấy ông già bảo đó là vong mấy người chết trận hồi xưa, chưa siêu thoát được."

"Vậy có ai bị sao không bác?" Hoàng Sơn tò mò hỏi ngay.

"Thì cũng chẳng ai dám ra đó mà xem xét kỹ cả," người đàn ông lắc đầu. "Nhưng mà lạ lắm, cứ đến gần ngày rằm hay mùng một là mấy đốm lửa đó lại sáng hơn, nhiều hơn. Có người bảo còn nghe thấy tiếng khóc tỉ tê nữa cơ. Mà mấy năm nay thì đỡ rồi, chắc là các vong cũng siêu thoát hết cả rồi."

Một bà cụ ngồi cạnh, nãy giờ im lặng nghe chuyện, cũng chen vào, giọng nhỏ nhẹ: "Ở quê tôi á, còn có cái am cổ hoang gần bờ sông, người ta đồn có 'thần rắn' giữ của. Ai mà tham lam vào đó đào bới là y như rằng gặp chuyện không hay. Khi thì về ốm liệt giường, khi thì nhà cửa gặp tai ương."

"Thần rắn giữ của? Thời buổi này mà còn có chuyện đó hả bà?" Hoàng Sơn cười hề hề, có vẻ không tin lắm.

"Ấy chú đừng có cười," bà cụ nghiêm mặt. "Không đùa được đâu. Chuyện tâm linh có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Chẳng qua mắt trần mình không thấy đó thôi."

Phan Hương nghe những câu chuyện đó thì mặt hơi tái đi, cô bé khẽ nép sát vào người tôi hơn một chút. "Nghe… nghe sợ quá ạ."

Tôi vỗ nhẹ lên tay cô bé trấn an. "Chỉ là chuyện kể dân gian thôi, chưa chắc đã là thật." Nhưng trong lòng tôi biết, những lời đồn đại đó không hẳn là hoàn toàn vô căn cứ. Thế giới này ẩn chứa quá nhiều điều mà khoa học chưa thể giải thích, và những vùng đất mang nặng dấu ấn lịch sử, những bi kịch tập thể như ở Hà Tĩnh này, thường là nơi dễ nảy sinh những Dị Vật Nội Sinh hoặc những hiện tượng siêu nhiên kỳ lạ.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện với những người khách đồng hành về những câu chuyện ma quái, những truyền thuyết dân gian của các vùng miền mà xe đi qua. Mỗi người một câu chuyện, khi thì rùng rợn, khi lại ly kỳ, khi lại mang màu sắc huyền bí, khiến quãng đường dài dường như cũng trôi qua nhanh hơn và bớt nhàm chán hơn. Qua những câu chuyện đó, tôi cũng phần nào hiểu thêm về tín ngưỡng, về đời sống tinh thần phong phú của người dân các địa phương.

Đến gần sáng, khi xe chuẩn bị vào địa phận Quảng Bình, hầu hết hành khách đã chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Hoàng Sơn cũng dựa đầu vào thành ghế ngáy khe khẽ. Chỉ còn tôi và Phan Hương là vẫn thức.

"Anh Hạ này," Phan Hương đột nhiên thì thầm, giọng cô bé có chút ngập ngừng. "Những chuyện… những chuyện ma quỷ, vong hồn mà mọi người kể… anh có tin là có thật không?"

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối vẫn bao trùm lấy cảnh vật. "Trước đây thì ta không tin," tôi thành thật đáp. "Ta luôn cố gắng sống theo lý trí. Nhưng từ khi…" Tôi ngừng lại, không muốn kể chi tiết về những gì mình đã trải qua. "...Từ khi gặp phải một vài chuyện kỳ lạ, ta nhận ra rằng thế giới này còn rất nhiều điều mà chúng ta chưa biết, chưa hiểu hết được."

"Em cũng vậy," Phan Hương thở dài. "Từ khi có năng lực này, em cũng bắt đầu cảm nhận được những thứ… mà trước đây em chưa bao giờ để ý. Những luồng khí lạnh lẽo, những cảm giác bất an… Đôi khi em tự hỏi, liệu có phải thế giới này thực sự còn tồn tại những linh hồn, những yêu ma như trong truyện kể hay không?"

"Có thể có, có thể không," tôi đáp. "Quan trọng không phải là chúng có tồn tại hay không, mà là chúng ta đối mặt với chúng như thế nào. Sợ hãi không giải quyết được gì. Chỉ có sự bình tĩnh, thấu hiểu, và lòng dũng cảm mới giúp chúng ta vượt qua." Tôi nhớ lại lời dạy của lão trụ trì. "Giống như việc cô kiểm soát năng lực Hỏa hệ của mình vậy. Nó mạnh mẽ, tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng nếu cô hiểu nó, chấp nhận nó, và dùng ý chí dẫn dắt nó, nó sẽ trở thành sức mạnh của cô."

Phan Hương im lặng suy ngẫm lời tôi nói, ánh mắt cô bé nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, không còn vẻ sợ hãi như trước, mà thay vào đó là một sự kiên định dần hình thành.

Khi ánh bình minh đầu tiên bắt đầu ló dạng ở phía đông, nhuộm hồng cả một khoảng trời, chiếc xe khách cũng đưa chúng tôi đến thành phố Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình. Không khí ở đây mang một nét riêng, vừa có cái nắng gió khắc nghiệt của miền Trung, lại vừa có sự sôi động của một thành phố du lịch đang trên đà phát triển, nổi tiếng với những hang động kỳ vĩ và những bãi biển đẹp hoang sơ.

Chúng tôi xuống xe ở bến xe Đồng Hới, cảm giác mệt mỏi sau một đêm dài trên xe. "Tìm chỗ nào ăn sáng đã huynh ơi," Hoàng Sơn ngáp dài, vươn vai một cái rõ to. "Đói quá rồi!"

Chúng tôi tìm một quán bún bò Huế nhỏ ven đường. Bún bò ở đây có hương vị hơi khác so với ở Huế chính gốc mà Hoàng Sơn vẫn hay kể, nhưng cũng rất đậm đà và ngon miệng. Trong lúc ăn, tôi tranh thủ hỏi chuyện chị chủ quán về những điểm tham quan thú vị ở Quảng Bình.

"Ở đây thì nổi tiếng nhất là động Phong Nha, động Thiên Đường rồi," chị chủ quán nhiệt tình giới thiệu. "Đẹp lắm đó mấy cô cậu! Kỳ vĩ thôi rồi! Đi thuyền vào trong động mát rượi, thạch nhũ thì đủ hình đủ dạng, đẹp như tiên cảnh."

"Phong Nha - Kẻ Bàng à?" Hoàng Sơn mắt sáng lên. "Nghe danh đã lâu! Hay mình đến đó chơi một chuyến đi huynh?" Hắn quay sang nhìn tôi đầy háo hức.

Phan Hương cũng có vẻ hứng thú. "Em cũng muốn đi ạ. Nghe nói trong đó còn có sông ngầm nữa."

Tôi suy nghĩ một lát. Tham quan hang động nổi tiếng cũng là một cách tốt để thư giãn, thay đổi không khí sau những ngày căng thẳng vừa qua. Hơn nữa, những nơi có địa thế đặc biệt, linh khí hội tụ như vậy, đôi khi cũng ẩn chứa những điều bất ngờ. "Được thôi," tôi gật đầu. "Vậy chúng ta sẽ ở lại Đồng Hới một, hai ngày, đi thăm Phong Nha - Kẻ Bàng xem sao."

Sau bữa sáng với tô bún bò nóng hổi đậm đà, chúng tôi quay về nhà nghỉ nhỏ đã thuê tạm tối qua để chuẩn bị cho chuyến đi trong ngày.

"Vậy mình đi bằng gì lên đó bây giờ?" Hoàng Sơn hỏi khi đang kiểm tra lại mấy con dao găm bóng tối tự chế của mình. "Thuê xe bay tự hành chắc nhanh nhất nhỉ? Hay bắt xe khách địa phương?"

Tôi lắc đầu. "Đi xe bay thì nhanh thật, nhưng e là hơi lộ liễu. Bọn 'Chim Ưng' có thể vẫn đang theo dõi chúng ta bằng thiết bị công nghệ cao. Đi phương tiện công cộng thông thường sẽ kín đáo hơn." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đường phố Đồng Hới bắt đầu nhộn nhịp. "Từ đây đến khu vực Phong Nha cũng không quá xa, khoảng 50 cây số. Có lẽ chúng ta nên thuê một chiếc xe ôm công nghệ hoặc xe du lịch loại nhỏ thôi."

Phan Hương đồng tình. "Vâng ạ. Đi xe nhỏ cũng tiện ngắm cảnh hơn."

Chúng tôi thu dọn đồ đạc gọn nhẹ, chỉ mang theo những vật dụng cần thiết nhất: nước uống, chút đồ ăn nhẹ, bộ dụng cụ y tế dự phòng, và tất nhiên là vũ khí phòng thân giấu kín. Tôi dặn dò Hoàng Sơn và Phan Hương giữ liên lạc qua thiết bị nếu có sự cố, và luôn đề cao cảnh giác.

Ra khỏi nhà nghỉ, chúng tôi dễ dàng gọi được một chiếc xe du lịch 4 chỗ loại nhỏ thông qua ứng dụng đặt xe phổ biến. Chỉ vài phút sau, chiếc xe điện tự hành màu trắng sữa đã đỗ xịch trước mặt. Lái xe là một thanh niên trẻ, nước da ngăm đen khỏe khoắn, nụ cười rạng rỡ đặc trưng của người miền Trung.

"Dạ chào anh chị, mình đi Phong Nha phải không ạ?" Anh lái xe nhanh nhẹn mở cửa cho chúng tôi.

"Đúng rồi em," Hoàng Sơn đáp, chui vào ghế trước. "Đến khu vực trung tâm du lịch Phong Nha nhé."

"Dạ rồi! Mời anh chị lên xe."

Chiếc xe lăn bánh êm ru trên đường phố Đồng Hới, rồi dần hướng ra ngoại ô, đi theo con đường nhựa phẳng lì dẫn về phía Tây. Khung cảnh hai bên đường dần thay đổi, những tòa nhà hiện đại thưa dần, nhường chỗ cho những làng quê yên bình, những cánh đồng lúa mênh mông và những dãy núi đá vôi xanh mướt bắt đầu hiện ra phía xa.

Anh lái xe khá vui tính và hoạt bát, trên đường đi luôn miệng giới thiệu về các địa danh, đặc sản của Quảng Bình. "Quê em nhiều cái đẹp lắm anh chị ơi. Biển Nhật Lệ thì cát trắng mịn, nước trong veo. Suối nước thì mát lạnh, trong vắt nhìn thấy cả đáy. Rồi lên Phong Nha thì thôi rồi, hang động đẹp mê ly!" Anh kể với giọng đầy tự hào.

"Nghe hấp dẫn quá nhỉ!" Hoàng Sơn hưởng ứng. "Thế ở Phong Nha có nhiều hang động lắm hả em?"

"Dạ nhiều lắm anh! Động Phong Nha nước, Động Tiên Sơn khô, rồi Động Thiên Đường nữa, nghe nói là hang động khô dài nhất châu Á luôn đó. Mới đây người ta còn phát hiện thêm mấy hang nữa, đẹp mà còn hoang sơ lắm, nhưng mà ít người biết đường vào." Anh lái xe kể say sưa.

"Thế có chuyện gì kỳ bí hay ma quái gì ở mấy hang động đó không em?" Hoàng Sơn lại tò mò hỏi, đúng chất thích nghe chuyện lạ.

Anh lái xe cười lớn. "Ma quái thì em chịu thua! Chỉ nghe mấy người già trong làng kể hồi xưa có giặc giã chạy vô hang trốn, rồi chết đói chết khát trong đó nhiều lắm. Nên thiêng lắm, người ta ít dám vào sâu một mình ban đêm." Anh hạ giọng. "Mà cũng có người bảo, lâu lâu đi soi cá ban đêm dưới sông Son gần cửa động Phong Nha, thấy có cái gì đó như mắt cá sấu khổng lồ sáng rực dưới nước. Chẳng biết thực hư thế nào."

Phan Hương nghe đến đó thì hơi rùng mình. Tôi thì chỉ im lặng lắng nghe, Thiên Nhãn khẽ cảm nhận năng lượng của vùng đất này. Quả thực, nơi đây linh khí khá dồi dào, đặc biệt là ở những khu vực núi đá vôi và sông ngầm. Không loại trừ khả năng ẩn chứa những sinh vật lạ hoặc Dị Vật Nội Sinh như lời đồn.

Sau khoảng hơn một giờ di chuyển, chiếc xe đưa chúng tôi đến Trung tâm Du lịch Phong Nha - Kẻ Bàng. Nơi đây khá đông đúc du khách trong và ngoài nước, dù chưa phải mùa du lịch cao điểm. Những khu nhà dịch vụ, nhà hàng, khách sạn mini mọc lên san sát.

Chúng tôi cảm ơn và thanh toán tiền xe cho anh lái xe trẻ tuổi. "Chúc anh chị đi chơi vui vẻ nhé! Khi nào về cứ gọi em!" Anh nói rồi lái xe đi.

"Giờ mình đi đâu trước đây?" Phan Hương hỏi, nhìn quanh khu trung tâm đông đúc.

"Đi Động Phong Nha trước đi!" Hoàng Sơn hào hứng đề nghị. "Nghe nói phải đi thuyền mới vào được. Chắc vui lắm!"

Tôi gật đầu. "Cũng được. Đi động nước trước cho mát mẻ."

Chúng tôi đi bộ theo biển chỉ dẫn về phía bến thuyền Phong Nha nằm ven dòng sông Son thơ mộng. Nước sông xanh biếc, phẳng lặng như mặt gương, soi bóng những dãy núi đá vôi hùng vĩ và những chiếc thuyền du lịch nhỏ xinh đang neo đậu chờ khách. Không khí ở đây trong lành, mát mẻ, mang theo hơi nước dịu nhẹ.

"Đông vui ghê!" Hoàng Sơn nhìn quanh bến thuyền với hàng chục du khách đang đợi mua vé hoặc chuẩn bị lên thuyền, vẻ mặt đầy phấn khích.

Phan Hương cũng tỏ ra thích thú, đôi mắt cô bé sáng lên nhìn ngắm khung cảnh non nước hữu tình. "Đẹp quá anh Hạ ạ."

Chúng tôi tiến lại khu vực bán vé và thuê thuyền. Có khá nhiều người lái thuyền địa phương đang đứng chờ, mời chào khách. Một người đàn ông trung niên, nước da rám nắng, dáng vẻ khỏe khoắn, nhanh nhẹn tiến lại gần chúng tôi.

"Chào mấy cô cậu! Đi thuyền thăm động Phong Nha không?" Ông ta niềm nở hỏi, giọng đặc sệt Quảng Bình. "Thuyền nhà chú rộng rãi, sạch sẽ, đi êm ru luôn!"

"Dạ, chú cho cháu hỏi giá thuê một chuyến đi về là bao nhiêu ạ?" Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra là một du khách thông thường.

Người lái thuyền đưa ra một con số. Tôi khẽ nhíu mày. Giá có vẻ hơi cao hơn so với mặt bằng chung mà tôi tham khảo qua loa trên mạng trước đó. Có lẽ thấy chúng tôi là khách lạ nên ông định "chém đẹp" đây mà.

"Giá này… hơi cao chú nhỉ?" Tôi mỉm cười, bắt đầu màn mặc cả. "Bọn cháu là sinh viên, đi du lịch bụi thôi, kinh phí cũng eo hẹp lắm ạ."

Người lái thuyền cười xòa. "Ối dào, giá chung cả rồi cậu ơi. Xăng dầu giờ cái gì cũng tăng. Mà đi cả tiếng đồng hồ vào trong động, rồi lại quay ra, cũng phải bấy nhiêu mới đủ tiền dầu với công chú chứ." Ông ta nói, vẻ mặt thật thà.

Hoàng Sơn thấy tôi chần chừ thì sốt ruột. "Thôi huynh, cao hơn chút cũng được. Đi cho nhanh."

Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Sơn im lặng, rồi tiếp tục nói với người lái thuyền, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ ý muốn thương lượng. "Bọn cháu biết là chú cũng vất vả. Nhưng mà giá này thì bọn cháu cố không nổi thật. Hay chú bớt cho bọn cháu một chút được không ạ? Coi như lấy lộc đầu ngày, mà bọn cháu cũng vui vẻ giới thiệu thêm bạn bè đến ủng hộ thuyền nhà chú."

Người lái thuyền có vẻ hơi lưỡng lự. Ông ta nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn mấy chiếc thuyền khác cũng đang chờ khách. Có lẽ thấy chúng tôi cũng ăn mặc giản dị, lại nói năng lễ phép, ông ta cũng không muốn làm khó.

"Thôi được rồi," cuối cùng ông cũng tặc lưỡi. "Nể tình mấy cô cậu từ xa tới. Chú bớt cho một ít, lên thuyền đi!" Ông chỉ tay về phía chiếc thuyền gỗ nhỏ nhắn nhưng trông khá chắc chắn của mình.

"Dạ, bọn cháu cảm ơn chú nhiều!" Tôi và Phan Hương cùng nói. Hoàng Sơn cũng vui vẻ hẳn lên.

Chúng tôi bước lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ chòng chành nhẹ nhàng trên mặt nước. Bên trong thuyền có mái che, ghế ngồi bằng gỗ khá thoải mái. Người lái thuyền khởi động chiếc động cơ điện nhỏ gắn phía sau, tiếng máy kêu è è rất khẽ, không gây ồn ào như động cơ xăng dầu. Chiếc thuyền từ từ rời bến, lướt nhẹ trên mặt sông Son xanh biếc.

Gió từ lòng sông thổi vào mát rượi. Hai bên bờ là những làng quê trù phú nép mình dưới những rặng tre xanh mướt, những bãi ngô non mơn mởn, và xa xa là những dãy núi đá vôi trùng điệp, hùng vĩ. Khung cảnh thanh bình, yên ả lạ thường.

"Đẹp quá!" Phan Hương trầm trồ, lấy thiết bị liên lạc cá nhân ra chụp lia lịa.

Hoàng Sơn thì dựa vào thành thuyền, mắt lim dim tận hưởng làn gió mát.

Người lái thuyền, thấy chúng tôi có vẻ là những vị khách dễ chịu, cũng bắt đầu cởi mở hơn. Ông ta không chỉ đơn thuần là người lái thuyền, mà còn kiêm luôn vai trò hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ.

"Đây là sông Son đó mấy cô cậu," ông bắt đầu giới thiệu, giọng hào hứng. "Nước sông ni lạ lắm, mùa hè thì xanh biếc như ri, mà mùa lũ về thì lại đục ngầu màu đất đỏ. Dân ở đây sống chủ yếu bằng nghề nông với đi thuyền đưa khách du lịch ni thôi."

Ông chỉ tay về phía những vách núi đá vôi cao sừng sững hai bên bờ. "Mấy cái núi ni là thuộc vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng cả đó. Trong núi ni nhiều hang động lắm, không chỉ có động Phong Nha, Thiên Đường mô. Còn nhiều hang chưa ai khám phá hết cơ."

"Vậy là dưới sông này cũng có hang hả chú?" Hoàng Sơn tò mò hỏi.

"Có chứ!" Người lái thuyền gật đầu. "Sông Son ni chảy từ trong núi đá vôi ra mà. Nó nối với cả một hệ thống sông ngầm khổng lồ dưới lòng đất. Đi thuyền vô động Phong Nha ni là mình đi theo dòng sông ngầm đó đó."

Ông kể thêm về lịch sử của vùng đất này, về những năm tháng chiến tranh ác liệt khi hang động Phong Nha trở thành nơi trú ẩn, kho chứa vũ khí, bệnh viện dã chiến của bộ đội ta. Ông kể về những câu chuyện về sự linh thiêng của vùng đất, về những lời đồn đại ma quái mà Hoàng Sơn đã nghe lỏm được.

"Còn cái vụ mắt cá sấu khổng lồ sáng rực dưới sông thì sao chú?" Hoàng Sơn không quên hỏi lại chuyện đó.

Người lái thuyền cười lớn. "À, cái đó thì chú cũng chỉ nghe người ta đồn thôi. Chắc là do ánh đèn pin của mấy người đi soi cá ban đêm phản chiếu dưới nước ấy mà. Chứ làm gì có con cá sấu mô to rứa."

Chiếc thuyền tiếp tục lướt nhẹ trên mặt sông, càng vào gần cửa động, khung cảnh càng trở nên hùng vĩ hơn. Vách núi đá vôi hai bên dựng đứng, cây cối xanh rì bám cheo leo trên đá. Dòng sông thu hẹp lại, nước chảy chậm hơn, và không khí trở nên mát lạnh hơn hẳn.

"Chuẩn bị vào động rồi đó!" Người lái thuyền thông báo. "Ngồi vững nghe. Trong ni hơi tối đó."

Ông tắt động cơ điện, cầm lấy cây sào dài, khéo léo điều khiển chiếc thuyền từ từ tiến vào cửa động tối om. Một luồng hơi lạnh ẩm ướt phả ra từ bên trong. 

Ánh sáng ban ngày tắt hẳn khi chiếc thuyền lững lờ trôi vào cửa động tối om. Một luồng hơi lạnh ẩm ướt phả vào mặt, mang theo mùi đá vôi và hơi nước ngàn năm. Bóng tối bao trùm lấy chúng tôi, chỉ còn ánh đèn pin yếu ớt từ chiếc mũ của người lái thuyền và ánh sáng le lói hắt ra từ một vài ngọn đèn được lắp đặt sơ sài trên vách động là nguồn sáng duy nhất. Tiếng mái chèo khua nước nhẹ nhàng vang vọng trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách từ những khối thạch nhũ phía trên cao, tạo nên một âm thanh vừa yên bình lại vừa có chút gì đó huyền bí, u tịch.

"Ối chà! Tối thui luôn." Hoàng Sơn kêu lên, giọng có chút phấn khích xen lẫn hồi hộp. "Cảm giác như đi vào bụng con quái vật nào đó vậy."

"Anh đừng nói bậy," Phan Hương khẽ trách, nhưng cô bé cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên và tò mò khi đưa mắt nhìn xung quanh lòng động rộng lớn đang dần hiện ra trong ánh đèn pin yếu ớt.

Người lái thuyền cười khẽ. "Đừng lo, vào sâu trong ni còn đẹp hơn nhiều." Ông dùng sào đẩy thuyền điêu luyện, tránh những mỏm đá ngầm và điều khiển chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt nước sông ngầm phẳng lặng như gương.

Quả nhiên, càng vào sâu bên trong, động càng mở rộng ra, và những cảnh tượng kỳ vĩ bắt đầu hiện ra trước mắt chúng tôi. Trần động cao vút, với vô vàn những khối thạch nhũ đủ hình đủ dạng rủ xuống như những tấm rèm đá lộng lẫy, óng ánh dưới ánh đèn. Có những cột đá vôi khổng lồ nối từ trần xuống tận đáy sông, sừng sững như những vị thần canh giữ. Có những phiến đá phẳng lặng như mặt hồ, nơi nước nhỏ giọt tạo thành những âm thanh tí tách vui tai. Và cả những bãi cát trắng mịn ven bờ sông ngầm, lấp lánh như kim cương.

"Đẹp quá." Phan Hương trầm trồ, đôi mắt hổ phách mở to ngắm nhìn không chớp mắt.

Hoàng Sơn cũng quên cả sợ hãi ban đầu, hắn hào hứng chỉ trỏ vào những khối thạch nhũ có hình thù kỳ lạ. "Kia kìa! Giống như con voi đang uống nước. Còn đằng kia như tòa lâu đài ấy nhỉ?"

Người lái thuyền mỉm cười, tiếp tục vai trò hướng dẫn viên bất đắc dĩ của mình. "Đúng rồi đó cậu. Cái ni người ta gọi là Hang Cung Đình nè. Còn phía trước kia là Hang Bi Ký, trên vách đá có khắc chữ Chăm cổ đó." Ông kể vanh vách về tên gọi, về sự tích của từng khu vực trong động, về quá trình hình thành nên những khối thạch nhũ kỳ diệu qua hàng triệu năm. Kiến thức của ông không hề thua kém một hướng dẫn viên chuyên nghiệp.

Tôi lặng lẽ ngồi trên thuyền, một tay khẽ chạm vào dòng nước mát lạnh của sông ngầm, tay kia âm thầm vận Thiên Nhãn. Nơi đây quả thực là một kỳ quan của tạo hóa. Nhưng dưới con mắt của Thiên Nhãn, nó còn hiện lên một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp của năng lượng.

Tôi "nhìn" thấy những dòng linh khí đất trời hội tụ trong lòng động, tinh khiết và ôn hòa, chảy len lỏi qua từng mạch đá, nuôi dưỡng những khối thạch nhũ, và hòa quyện vào dòng sông ngầm. Năng lượng ở đây rất đặc biệt, mang theo sự tĩnh lặng, trầm mặc của hàng triệu năm lịch sử địa chất, và cả sự sống tiềm tàng từ dòng nước ngầm không ngừng chảy. Ngâm mình trong luồng linh khí này, tôi cảm thấy tâm trí mình cũng trở nên thanh tịnh hơn, và sự xung đột giữa Thiên Nhãn và Hắc Ảnh dường như cũng dịu đi đôi chút.

Chiếc thuyền tiếp tục đưa chúng tôi đi sâu hơn vào lòng động, qua những khu vực ngày càng tối tăm và bí ẩn hơn. Ánh đèn lắp đặt cũng thưa thớt dần, chỉ còn lại ánh sáng từ đèn pin của người lái thuyền là chính. Không khí trở nên lạnh hơn và ẩm ướt hơn.

"Đến đoạn khó đi rồi đó," người lái thuyền nhắc nhở. "Từ đây trở đi là sông ngầm chảy xiết hơn, đá ngầm cũng nhiều. Phải cẩn thận." Ông phải dùng hết sức lực và kinh nghiệm để điều khiển chiếc thuyền luồn lách qua những khúc quanh hẹp và những mỏm đá nhô ra sắc nhọn.

Đúng lúc chiếc thuyền đang đi qua một đoạn hang động đặc biệt tối và hẹp, chỉ vừa đủ cho chiếc thuyền lách qua, Trần My… à không, Thiên Nhãn của tôi đột nhiên rung lên cảnh báo. Một luồng năng lượng khác lạ, không phải linh khí tự nhiên của hang động, mà là một thứ gì đó… lạnh lẽo, âm u, và mang theo sự đói khát, đang ẩn mình đâu đó trong bóng tối sâu thẳm phía trước.

Tôi lập tức căng mắt nhìn về phía trước, cố gắng xuyên qua bóng tối dày đặc. Hoàng Sơn và Phan Hương cũng cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong không khí, họ im lặng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên căng thẳng.

"Chú ơi, phía trước… có gì vậy ạ?" Phan Hương khẽ hỏi người lái thuyền, giọng có chút run run.

Người lái thuyền cũng nhíu mày, ông giơ cao ngọn đèn pin, cố gắng soi rọi vào khoảng tối đen như mực phía trước. "Lạ nhỉ… Chú đi thuyền mấy chục năm nay, chưa bao giờ thấy cái gì lạ ở đoạn này cả. Chỉ là một nhánh sông ngầm cụt thôi mà." Ông nói, nhưng giọng ông cũng có chút không chắc chắn.

Chiếc thuyền vẫn từ từ trôi về phía trước theo dòng nước. Luồng năng lượng âm u kia ngày càng rõ ràng hơn trong cảm nhận của Thiên Nhãn tôi. Nó không di chuyển, chỉ nằm im lìm ở đó, như một cái bẫy đang chờ đợi con mồi.

Là Dị Vật, tôi thầm khẳng định. Một Dị Vật ẩn mình dưới lòng sông ngầm, trong bóng tối vĩnh cửu của hang động này. Cấp độ năng lượng không quá mạnh, có lẽ chỉ tầm cấp D hoặc C, nhưng lại tỏa ra một cảm giác nguy hiểm, khó lường.

Tôi đưa tay ra hiệu cho Hoàng Sơn và Phan Hương chuẩn bị tinh thần. Đồng thời, tôi khẽ vận một chút năng lượng Thiên Nhãn, cố gắng "nhìn" rõ hơn hình dạng của thứ đang ẩn náu kia.

Đôi mắt vàng vọt, khổng lồ đó bất động dưới làn nước, như hai ngọn đèn ma trơi dẫn lối xuống địa ngục. Khí tức âm u, lạnh lẽo của nó tỏa ra ngày càng rõ rệt, khiến mặt nước xung quanh khẽ gợn sóng, và nhiệt độ trong hang động như giảm xuống thêm vài độ. Cảm giác đói khát nguyên thủy từ đôi mắt vô hồn kia như muốn nuốt chửng lấy linh hồn của bất cứ kẻ nào dám đến gần.

"Chú! Mau quay thuyền lại." Tôi lập tức hét lên với người lái thuyền, giọng gấp gáp và đầy cảnh báo. "Phía trước nguy hiểm!"

Người lái thuyền giật mình, nhưng cũng nhận ra sự bất thường trong giọng nói và thái độ của tôi. Ông không hỏi nhiều, lập tức dùng sào cố gắng xoay đầu thuyền lại. Nhưng dường như đã quá muộn.

Soạt!

Từ dưới lòng sông tĩnh lặng, một cái bóng đen khổng lồ đột ngột lao vút lên khỏi mặt nước, mang theo tiếng nước bắn tung tóe và tiếng rít ghê rợn. Đó là một con cá quái dị, thân hình nó to lớn phải bằng mấy người gộp lại, lớp vảy đen sì, cứng như thép, óng ánh dưới ánh đèn pin yếu ớt. Đầu nó bè ra, cái miệng rộng ngoác để lộ hàm răng sắc nhọn như răng cá mập, xếp thành nhiều lớp chồng chéo. Và đôi mắt vàng vọt, khổng lồ, vô hồn kia giờ đây đang mở trừng trừng, ghim chặt vào chiếc thuyền nhỏ bé của chúng tôi.

Con Dị Thú này… thực lực ít nhất cũng phải trên Cấp B! Tôi nhanh chóng nhận định. Khí tức của nó mạnh mẽ và hung hãn hơn nhiều so với con gấu quái dị trong đấu trường của thế lực ngầm mà tôi từng đối mặt.

Hoàng Sơn thì đã thủ thế sẵn sàng, năng lượng bóng tối cuồn cuộn quanh người. "Khốn kiếp! Cá gì mà to như tàu ngầm thế này!"

Con Dị Thú không cho chúng tôi nhiều thời gian để kinh ngạc hay sợ hãi. Nó quẫy mạnh chiếc đuôi khổng lồ, tạo ra một cơn sóng lớn ập về phía thuyền. Chiếc thuyền gỗ nhỏ bé chao đảo dữ dội, suýt chút nữa thì lật úp. Người lái thuyền hét lên thất thanh, cố gắng giữ vững tay sào, nhưng rõ ràng là ông ta đang vô cùng hoảng loạn.

Con cá quái vật lại há cái miệng rộng ngoác đầy răng nhọn, định lao tới đớp gọn cả chiếc thuyền.

Nếu để nó tấn công trực diện, chiếc thuyền này chắc chắn sẽ vỡ nát, và tất cả mọi người sẽ rơi xuống dòng sông ngầm lạnh lẽo, trở thành miếng mồi ngon cho nó.

Tôi không còn lựa chọn nào khác. Phải trực tiếp đối đầu với nó.

"Sơn huynh. Hương." Tôi quay lại hét lớn. "Hai người ở trên thuyền yểm trợ. Bảo vệ chú lái thuyền. Ta xuống nước dụ nó."

Chưa kịp để hai người kia phản ứng, tôi dồn chút năng lượng vào chân, bật người nhảy khỏi thuyền, lao thẳng xuống dòng sông ngầm lạnh buốt.

Ùm!

Làn nước lạnh như băng lập tức bao trùm lấy cơ thể, cái lạnh thấu xương khiến tôi khẽ rùng mình. Dưới nước tối đen như mực, tầm nhìn gần như bằng không. Thiên Nhãn của tôi vẫn hoạt động, dù bị ảnh hưởng đôi chút. Tôi "nhìn" thấy con Dị Thú khổng lồ đang tạm thời khựng lại vì mục tiêu bất ngờ biến mất khỏi thuyền, đôi mắt vàng vọt của nó đảo quanh tìm kiếm trong làn nước đục ngầu.

Tôi nhanh chóng vận chuyển Hắc Ảnh, một lớp màng bóng tối mỏng bao bọc lấy cơ thể, giúp tôi di chuyển nhanh hơn và linh hoạt hơn trong nước, đồng thời che giấu bớt khí tức của mình. Tôi không dám tấn công nó ngay, mà cố gắng bơi vòng ra sau lưng nó, tìm kiếm điểm yếu.

Trên thuyền, Hoàng Sơn cũng đã hiểu ý. Hắn không nhảy xuống theo tôi, mà tập trung năng lượng bóng tối, tạo ra hàng loạt những mũi tên đen kịt, liên tục bắn về phía con Dị Thú, cố gắng thu hút sự chú ý của nó và gây sát thương, dù chỉ là nhỏ nhoi lên lớp vảy cứng rắn kia.

Phan Hương, sau giây phút hoảng loạn ban đầu, cũng đã lấy lại bình tĩnh. Cô bé không dám sử dụng ngọn lửa quá mạnh trong không gian hang động kín và gần mặt nước, sợ gây ra cháy nổ hoặc làm tổn thương chính mình. Thay vào đó, cô tập trung năng lượng, tạo ra những quả cầu lửa nhỏ nhưng có nhiệt độ cực cao, nhắm vào đôi mắt khổng lồ của con Dị Thú  điểm có vẻ mềm yếu nhất của nó. Đồng thời, cô cũng cố gắng tạo ra một quầng lửa nhỏ bao quanh người lái thuyền đang run rẩy, vừa để trấn an ông, vừa có thể dùng làm vũ khí phòng thủ nếu con cá tấn công lên thuyền lần nữa.

Con Dị Thú bị phân tâm bởi những đòn tấn công liên tục từ trên thuyền. Nó gầm gừ giận dữ, quẫy đuôi tạo sóng, cố gắng hất văng Hoàng Sơn và Phan Hương, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của tôi dưới nước. Đôi mắt vàng vọt của nó liên tục đảo tìm.

Đây là cơ hội!

Tôi lặng lẽ tiếp cận từ phía sau lưng con quái vật. Thiên Nhãn quét nhanh qua cơ thể đồ sộ của nó, tìm kiếm điểm yếu. Lớp vảy của nó quá cứng, gần như không có kẽ hở. Nhưng… ngay dưới phần mang của nó, nơi tiếp giáp với thân, dường như lớp vảy có phần mỏng hơn, và tôi cảm nhận được một dòng chảy năng lượng yếu hơn một chút ở đó.

Tôi dồn năng lượng Hắc Ảnh vào tay phải, ngưng tụ thành một mũi khoan bóng tối sắc nhọn, rồi dùng hết sức lực lao tới, đâm thẳng vào điểm yếu dưới mang con Dị Thú.

Phập!

Mũi khoan Hắc Ảnh xuyên qua lớp vảy mỏng hơn dự kiến, cắm sâu vào da thịt con quái vật. Một dòng máu đen kịt, tanh hôi lập tức phun ra, hòa vào dòng nước sông ngầm.

GROAAAAA!!!

Con Dị Thú rống lên một tiếng kinh thiên động địa vì đau đớn. Nó quẫy đạp điên cuồng dưới nước, tạo ra những cơn sóng thần nhỏ trong lòng động. Chiếc thuyền phía trên lại chao đảo dữ dội. Hoàng Sơn và Phan Hương hét lên cảnh báo.

Tôi vội vàng rút tay lại, lùi nhanh ra xa trước khi bị cái đuôi khổng lồ của nó quật trúng. Con cá quái vật giờ đây đã hoàn toàn bị cơn đau kích động, nó bỏ qua mục tiêu trên thuyền, quay phắt lại, đôi mắt vàng vọt điên cuồng nhìn chằm chằm vào tôi dưới nước. Hàm răng sắc nhọn của nó há ra, lao tới như một cơn lốc đen, muốn nghiền nát kẻ vừa làm nó bị thương.

Tôi biết mình không thể đối đầu trực diện với nó trong trạng thái điên cuồng này. Tôi nhanh chóng vận Thiên Nhãn, tập trung vào một khối thạch nhũ lớn treo lơ lửng trên trần động, ngay phía trên con đường con cá đang lao tới. Tôi bẻ cong không gian xung quanh khối thạch nhũ đó, tạo ra một lực kéo mạnh.

Rắc… rắc… ẦM!!!

Khối thạch nhũ khổng lồ, nặng hàng tấn, đứt lìa khỏi trần động, rơi thẳng xuống vị trí con Dị Thú đang lao tới.

Con cá quái vật không kịp phản ứng, bị khối đá khổng lồ đè trúng thân mình. Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên răng rắc dưới nước. Nó gầm lên một tiếng cuối cùng, đau đớn và tuyệt vọng, rồi cả thân hình đồ sộ của nó chìm dần xuống đáy sông ngầm, máu đen loang ra cả một vùng nước.

Không khí trong hang động trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển của tôi, tiếng sóng nước vỗ vào thành hang, và tiếng lách cách của những mảnh thạch nhũ nhỏ rơi xuống từ trần động sau cú va chạm.

Tôi trồi lên khỏi mặt nước, ho sặc sụa, toàn thân ướt sũng và lạnh cóng. Hoàng Sơn và Phan Hương trên thuyền reo lên mừng rỡ khi thấy tôi an toàn. Người lái thuyền thì vẫn còn ngồi co rúm trong góc, mặt cắt không còn giọt máu, chưa hết bàng hoàng.

Con Dị Thú này, tại sao nó lại ở đây? Và tại sao nó lại hung dữ bảo vệ cái nhánh sông ngầm cụt này như vậy? Chắc chắn phải có lý do.

"Sơn huynh, Hương," tôi gọi với lên thuyền. "Chú lái thuyền có sao không? Thuyền còn đi tiếp được chứ?"

"Thuyền cũng không sao." Hoàng Sơn đáp lại. "Còn huynh, có bị thương không?"

"Không sao. Chỉ hơi lạnh thôi." Tôi nói, cố gắng điều hòa lại hơi thở. "Chú lái thuyền, phiền chú cho thuyền vào cái nhánh sông cụt đó xem thử. Ta nghi ngờ… có thứ gì đó bên trong."

Người lái thuyền ban đầu còn do dự, sợ hãi, nhưng thấy con quái vật đã bị hạ gục, lại thấy thái độ kiên quyết của tôi, ông cũng đành gật đầu đồng ý. Ông run run cầm lại cây sào, khéo léo điều khiển chiếc thuyền từ từ tiến vào nhánh sông ngầm tối tăm, nơi con Dị Thú vừa canh giữ.

Ông run run cầm lại cây sào, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán, nhưng bàn tay đã bớt run hơn. Ông khéo léo điều khiển chiếc thuyền gỗ nhỏ từ từ tiến vào nhánh sông ngầm tối tăm, nơi mà con Dị Thú khổng lồ kia vừa ra sức canh giữ. Bầu không khí ở đây còn lạnh lẽo và ẩm thấp hơn bên ngoài, tiếng nước nhỏ giọt từ những kẽ đá trên cao vọng lại nghe càng thêm phần quỷ dị. Tiếng mái chèo khua nhẹ trên mặt nước tĩnh lặng tạo nên những gợn sóng lăn tăn, va vào vách đá rồi dội lại, khuếch đại trong không gian hẹp, nghe như tiếng thì thầm ma quái.

Tôi vịn chặt thành thuyền, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau trận chiến ánh mắt căng thẳng dõi vào sâu bên trong. Nhánh sông cụt này hẹp và tối tăm hơn tôi tưởng, trần hang sà xuống thấp, hai bên vách đá ẩm ướt gần như chạm vào mạn thuyền, tạo cảm giác ngột ngạt, tù túng. Bóng tối phía trước đặc quánh như mực tàu, nuốt chửng cả ánh đèn pin yếu ớt từ mũ của người lái thuyền.

"Có... có gì trong đó không huynh?" Hoàng Sơn nuốt nước bọt, giọng hắn thì thầm pha lẫn chút sợ hãi, đôi mắt mở to cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối.

Phan Hương cũng nín thở, đôi mắt không rời khỏi khoảng không đen kịt phía trước, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé vô thức siết chặt lấy vạt áo tôi, cả người khẽ run lên vì lạnh và căng thẳng.

Thiên Nhãn của tôi vận chuyển đến cực hạn, cố gắng dò xét từng ngóc ngách. Năng lượng âm u của con Dị Thú đã tan biến, nhưng thay vào đó, luồng năng lượng kỳ lạ kia lại hiện hữu ngày càng rõ ràng. Nó yếu ớt, nhưng lại tinh thuần một cách lạ thường, tỏa ra từ cuối nhánh sông, mang theo một sự dao động nhịp nhàng, tựa như hơi thở của một sinh vật đang ngủ say, hoặc một trái tim đang khẽ đập. Nó không hề mang ác ý, nhưng lại ẩn chứa một sự bí ẩn khó lường, khiến tôi không khỏi dè chừng.

"Có thứ gì đó ở cuối hang," tôi nói nhỏ, giọng chắc chắn hơn. "Nó không giống con cá lúc nãy. Chú lái thuyền, cứ đi tiếp đi, nhưng thật chậm và cẩn thận."

Người lái thuyền tuy sợ hãi hiện rõ trên mặt, nhưng vẫn cắn răng gật đầu, dùng sào đẩy thuyền đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động. Chiếc thuyền trôi đi như một bóng ma trên mặt nước phẳng lặng như tờ. Tiếng nước nhỏ giọt tí tách trở thành âm thanh duy nhất, gõ nhịp vào sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Càng vào sâu, nhánh sông càng thu hẹp, chỉ đủ cho chiếc thuyền lách qua. Vách đá hai bên sần sùi, ẩm ướt, nhỏ giọt không ngừng. Cuối cùng, mũi thuyền chạm nhẹ vào vách đá, không thể đi tiếp được nữa. Đây chính là điểm tận cùng của nhánh sông ngầm.

"Hết... hết đường rồi cậu ơi," người lái thuyền run run nói, vội vàng chiếu đèn pin lên vách đá trước mặt.

Ngay lập tức, tất cả chúng tôi đều sững sờ trước cảnh tượng hiện ra. Trên một bệ đá tự nhiên nhô cao khỏi mặt nước, ngay chính giữa cái hang nhỏ này, một vật thể kỳ lạ đang lơ lửng, tỏa ra thứ ánh sáng màu lam nhạt to chỉ bằng nắm tay người lớn, hình dạng tựa như một giọt nước mắt bằng pha lê, trong suốt, bên trong có những sợi tơ năng lượng màu bạc li ti đang chậm rãi xoáy tròn, phát ra sự dao động nhịp nhàng mà tôi cảm nhận được. Ánh sáng dịu nhẹ của nó không hề chói mắt, mà mang lại một cảm giác thanh khiết, yên bình đến lạ lùng, hoàn toàn trái ngược với không khí âm u, ẩm thấp của hang động.

"Trời... trời đất ơi! Cái gì kia?" Hoàng Sơn lắp bắp, quên cả thở, mắt dán chặt vào viên ngọc kỳ lạ.

"Đẹp... đẹp quá..." Phan Hương cũng không kìm được tiếng reo khẽ, đôi mắt cô bé mở to đầy ngưỡng mộ.

Đây… chính là thứ mà con Dị Thú kia liều mạng bảo vệ? Tôi thầm nghĩ, sự tò mò trong lòng dâng lên mãnh liệt. Nó là Dị Vật gì? Sao lại có năng lượng tinh thuần và hài hòa đến vậy? Nó ẩn chứa sức mạnh gì?

Năng lượng! Năng lượng thuần khiết! Hắc Ảnh gào thét trong tâm trí tôi, giọng đầy thèm khát và tham lam. Lấy nó! Mau lấy nó! Nuốt chửng nó! Chúng ta sẽ mạnh hơn!

Câm miệng! Tôi quát thầm, cố gắng trấn áp sự kích động của Hắc Ảnh. Tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi nhìn Hoàng Sơn và Phan Hương, dặn dò: "Hai người ở yên trên thuyền, cảnh giác xung quanh. Chú lái thuyền, chú cũng vậy. Tuyệt đối không được lên bệ đá."

Rồi tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận bước từ thuyền lên bệ đá ẩm ướt. Càng đến gần viên ngọc, tôi càng cảm nhận rõ hơn sự tinh thuần và nhịp điệu dao động êm dịu của nó. Không khí xung quanh nó dường như cũng trong lành và ấm áp hơn hẳn. Nó không hề phát ra bất kỳ tín hiệu nguy hiểm nào, thậm chí còn mang lại cảm giác an toàn.

Phan Hương nói phong ấn trong người cô bé dịu đi khi ở gần nó. Có lẽ nó thực sự có khả năng trung hòa năng lượng tiêu cực?

Tôi đưa tay ra, định thử chạm nhẹ vào bề mặt trong suốt của viên ngọc. Đầu ngón tay chỉ còn cách nó vài centimet…

"Dừng lại!!!"

Một tiếng quát trầm thấp, khàn đặc nhưng đầy uy lực đột ngột vang vọng từ phía cửa hang, dội vào vách đá tạo thành những âm thanh chói tai. Tiếng quát mang theo một sự phẫn nộ và cảnh cáo rõ rệt.

Tất cả chúng tôi giật mình kinh hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi vội rụt tay lại, quay phắt người về phía phát ra tiếng nói. Ánh đèn pin từ mũ của người lái thuyền lập tức lia về hướng đó.

Và ở đó, ngay cửa hang hẹp mà chúng tôi vừa đi vào, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện một bóng người. Bóng người cao lớn, vận bộ đồ rách rưới, nhuốm màu bùn đất và cả… máu? Mái tóc dài rối bời che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng quắc, đang nhìn chằm chằm vào tôi, vào viên ngọc trên bệ đá, ánh mắt ấy vừa mệt mỏi, kiệt quệ, lại vừa ánh lên một sự quyết tâm điên cuồng và cả… sự cảnh giác tột độ.

Kẻ này… là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Và giọng nói kia… tại sao lại quen thuộc đến thế?

Bóng người kia chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, tiến về phía ánh sáng yếu ớt của chúng tôi. Và khi khuôn mặt hắn lộ rõ hơn dưới ánh đèn pin, tôi và Hoàng Sơn cùng lúc sững sờ kêu lên:

"Là… ngươi/huynh?!"

Người đàn ông đó, không ai khác, chính là Hoàng Sơn! À không, phải nói là một Hoàng Sơn khác, trông còn tiều tụy, tàn tạ hơn cả người bạn đồng hành đang ngồi trên thuyền của tôi!

"Ngươi... ngươi là ai?" Hoàng Sơn "trên thuyền" cũng bàng hoàng không kém, hắn lắp bắp hỏi, tay theo bản năng đã nắm chặt lấy chiếc la bàn gia truyền bên hông.

"Hoàng... Hoàng Sơn huynh?" Phan Hương cũng thì thào, ánh mắt cô bé hoang mang nhìn qua lại giữa hai người đàn ông giống hệt nhau.

Người đàn ông đứng ở cửa hang không trả lời ngay. Hắn nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và kiệt sức, rồi lại liếc nhanh về phía viên ngọc trên bệ đá, ánh mắt thoáng chút khao khát điên cuồng, nhưng lại nhanh chóng bị sự cảnh giác lấn át.

"Tránh xa khỏi thứ đó." Hắn gằn giọng, giọng nói khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi tột độ nhưng vẫn không giấu được vẻ quyết liệt. "Nó không phải thứ các ngươi có thể chạm vào."

Tôi thu tay lại hoàn toàn khỏi viên ngọc, đứng thẳng người, ánh mắt không rời khỏi kẻ lạ mặt giống hệt Hoàng Sơn kia. Thiên Nhãn của tôi âm thầm vận chuyển, dò xét kỹ lưỡng hơn. Khí tức trên người hắn... quả thực là Hoàng Sơn, không sai. Luồng năng lượng bóng tối quen thuộc, dù yếu ớt và hỗn loạn hơn rất nhiều so với Hoàng Sơn "của tôi", vẫn là đặc trưng không thể nhầm lẫn. Nhưng... có gì đó rất khác. Trong khí tức của hắn, tôi cảm nhận được một sự... già cỗi? Một sự mệt mỏi kéo dài hàng chục năm? Và cả một dấu ấn năng lượng kỳ lạ, giống như… dấu ấn của thời gian?

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây? Tại sao lại có hai Hoàng Sơn?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận