Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Vô Tình Chi Nhân, Hữu Tình Chi Tâm.

Chương 23: Kì nhân dị khí.

0 Bình luận - Độ dài: 8,621 từ - Cập nhật:

Bình minh ló dạng trên những đỉnh núi phủ sương mờ, đánh thức khu rừng già bằng những tia nắng vàng ấm áp đầu tiên. Tiếng chim hót líu lo chào ngày mới. Chúng tôi nhanh chóng thu dọn lều trại, xóa sạch dấu vết, rồi tiếp tục hành trình theo con đường mòn nhỏ hẹp.

Địa hình càng lúc càng trở nên hiểm trở hơn. Chúng tôi phải vượt qua những con dốc đá lởm chởm, băng qua những khu rừng rậm rạp hơn, và lội qua vài con suối nhỏ nước chảy khá xiết. Hoàng Sơn đã hồi phục đáng kể và năng lực bóng tối hỗ trợ, tỏ ra khá sung sức, hắn thường đi trước mở đường và cảnh giới. Tôi và Phan Hương đi theo sau. Phan Hương tuy sức lực có hạn nhưng tỏ ra rất kiên trì, cô bé không hề than vãn nửa lời, dù mồ hôi đã thấm ướt cả lưng áo.

Đi được khoảng nửa ngày, khi đang men theo một sườn núi khá dốc, Hoàng Sơn đi trước đột nhiên dừng lại, ra hiệu cho chúng tôi im lặng.

"Có người," hắn thì thầm, ánh mắt nhìn về phía trước đầy cảnh giác.

Tôi khẽ vận Thiên Nhãn, nhìn xuyên qua những lùm cây rậm rạp phía trước. Cách đó khoảng năm mươi mét, trên một mỏm đá nhỏ nhìn ra thung lũng, có hai người đang đứng đó. Một người đàn ông cao gầy, mặc bộ đồ leo núi chuyên nghiệp màu xám, đang loay hoay với một thiết bị dò tìm năng lượng trông khá hiện đại. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, trang phục cũng năng động, đang chăm chú quan sát xung quanh bằng một chiếc ống nhòm đặc biệt.

Tôi dò xét khí tức của họ, người đàn ông thì năng lượng rất yếu, gần như người thường, nhưng thiết bị trên tay ông ta lại phát ra những dao động năng lượng khá rõ ràng, có lẽ là một công cụ dò tìm. Cô gái trẻ kia lại khiến tôi chú ý hơn. Cô ấy có một luồng năng lượng Biến Chủng khá ổn định, không quá mạnh mẽ, nhưng lại có cấu trúc rất kỳ lạ, giống như những nốt nhạc.

Một kẻ có khả năng liên quan đến âm thanh sao? Tôi thầm nghĩ.

Họ dường như chưa phát hiện ra chúng tôi. Có lẽ đang quá tập trung vào việc dò tìm.

"Làm sao đây huynh?" Hoàng Sơn hỏi nhỏ. "Tránh đi hay lại gần xem thử?"

Tôi suy nghĩ nhanh. Hai người này trông không giống người của "Dự án Chim Ưng", trang bị của họ cũng không mang tính quân sự rõ rệt. Có lẽ chỉ là những nhà thám hiểm, nhà nghiên cứu tự do, hoặc thợ săn Dị Vật hoạt động đơn lẻ? Tiếp cận họ có thể mang lại chút thông tin hữu ích, nhưng cũng tiềm ẩn rủi ro.

Tôi nhìn Phan Hương, thấy ánh mắt cô bé cũng có chút tò mò. "Cứ lại gần xem sao," tôi quyết định. "Giữ khoảng cách và cảnh giác. Nếu thấy không ổn thì lập tức rút lui."

Ba người chúng tôi cẩn thận tiến lại gần hơn, cố gắng không gây ra tiếng động. Khi còn cách khoảng hai mươi mét, người đàn ông cao gầy đột nhiên ngẩng đầu lên, chiếc máy dò tìm trên tay ông ta kêu lên những tiếng bíp bíp dồn dập.

"Có người!" Ông ta cảnh báo cô gái bên cạnh.

Cô gái lập tức hạ ống nhòm xuống, quay người lại nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác và sẵn sàng chiến đấu. "Các người là ai?" Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tôi bước ra khỏi lùm cây, giơ hai tay lên ra hiệu không có vũ khí. "Chào hai vị. Chúng tôi chỉ là khách đi ngang qua đây thôi."

Hoàng Sơn và Phan Hương cũng từ từ bước ra theo sau tôi.

Người đàn ông và cô gái nhìn chúng tôi dò xét. Người đàn ông có vẻ lớn tuổi và điềm tĩnh hơn, ông ta ra hiệu cho cô gái hạ vũ khí mặc dù tôi chẳng thấy cô ấy cầm gì trên tay cả, khá là kì lạ. "Các vị cũng là những người đi tìm 'cơ duyên' ở vùng núi này sao?" Ông ta hỏi, giọng nói có phần thân thiện hơn.

"'Cơ duyên'?" Tôi nhíu mày. "Ý của ông là sao?"

"Thì là tìm kiếm Dị Vật đó," cô gái trẻ nói chen vào, giọng vẫn còn chút nghi ngờ. "Không phải sao? Nhìn khí tức trên người các vị cũng không tầm thường. Chẳng lẽ lên cái nơi khỉ ho cò gáy này để ngắm cảnh?"

Hoàng Sơn nghe vậy thì cười ha hả. "Cô nương tinh mắt thật đấy! Đúng là bọn ta cũng đang trên đường, tiện thể xem có gặp được vật gì hay ho không." Bản tính bộc trực của hắn lại trỗi dậy.

Tôi khẽ lắc đầu trước sự thẳng thắn của Hoàng Sơn. Người đàn ông cao gầy mỉm cười nhẹ. "Xem ra chúng ta là đồng nghiệp rồi. Tại hạ là giáo sư Trần Bảo, nhà nghiên cứu Dị Vật tự do. Còn đây là cháu gái tôi, Trần My, có chút năng lực đặc biệt về âm thanh."

"Chào giáo sư, chào cô My," tôi đáp lễ. "Tại hạ Lý Hạ, đây là Hoàng Sơn và Phan Hương. Chúng tôi chỉ là những người mới bước chân vào con đường này, còn nhiều điều chưa biết, mong được chỉ giáo." Tôi cố gắng tỏ ra khiêm tốn.

Giáo sư Bảo xua tay. "Đâu dám, đâu dám. Thế giới Dị Vật này mênh mông lắm, ai cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc thôi. Chúng tôi cũng đang lần theo tín hiệu của một Dị Vật khá thú vị gần đây." Ông chỉ vào chiếc máy dò tìm trên tay. "Nó có dao động năng lượng khá yếu, nhưng lại rất bất thường, dường như có khả năng… bắt chước âm thanh?"

Trần My tiếp lời, giọng cô bé đã bớt lạnh lùng hơn: "Cháu nghe được những tiếng vọng kỳ lạ trong khu vực này. Giống như tiếng chim hót, tiếng thú gầm, thậm chí cả tiếng người nói… nhưng lại không có nguồn phát rõ ràng. Rất có thể là do Dị Vật đó gây ra."

Một Dị Vật có khả năng bắt chước âm thanh? Thú vị đây. Có vẻ không quá nguy hiểm, nhưng lại khá phiền phức nếu muốn lần theo dấu vết.

"Chúng tôi cũng đang định đi về hướng đó," tôi nói. "Nếu không phiền, hay là chúng ta cùng đi một đoạn? Có gì còn hỗ trợ lẫn nhau?" Đề nghị này một phần vì tò mò về Dị Vật kia, một phần cũng muốn tìm hiểu thêm về hai người này.

Giáo sư Bảo và Trần My nhìn nhau một lát, rồi gật đầu đồng ý. "Được thôi. Càng đông càng vui. Đi thôi!"

Năm người cùng nhau men theo tín hiệu yếu ớt từ chiếc máy dò của giáo sư Bảo, tiến sâu hơn vào khu rừng già. Vừa đi, chúng tôi vừa trò chuyện. Giáo sư Bảo là một nhà nghiên cứu lão làng, kiến thức về Dị Vật rất uyên bác, ông kể cho chúng tôi nghe về những loại Dị Vật kỳ lạ ông từng gặp, về những chuyến phiêu lưu mạo hiểm, và cả những nguy hiểm luôn rình rập trong công việc này. Trần My thì ít nói hơn, nhưng mỗi khi cô bé cất lời, đều là những nhận xét sắc sảo về âm thanh xung quanh, hoặc những phán đoán chính xác về hướng di chuyển của Dị Vật dựa trên những tiếng vọng kỳ lạ mà chỉ cô bé nghe thấy.

Đi được khoảng một giờ nữa, chúng tôi đến một khu vực cây cối rậm rạp hơn, dây leo chằng chịt. Tín hiệu từ máy dò của giáo sư Bảo càng lúc càng mạnh hơn, và những tiếng vọng kỳ lạ mà Trần My nghe thấy cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Nó ở rất gần đây rồi!" Trần My nói nhỏ, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.

Đột nhiên, từ trên một cành cây cổ thụ cao lớn phía trước, một tiếng cười khúc khích vang lên, trong trẻo như tiếng trẻ con, nhưng lại mang một vẻ tinh quái, ranh mãnh khó tả.

Tất cả chúng tôi đồng loạt dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên cành cây cao, một bóng đen nhỏ bé đang ngồi vắt vẻo, đu đưa đôi chân ngắn cũn cỡn. Nó mặc một bộ quần áo kỳ dị ghép từ lá cây và vỏ cây, đầu đội một chiếc mũ chỏm nhọn hoắt cũng làm từ lá. Gương mặt nó bị che khuất bởi bóng râm, chỉ thấy đôi mắt to tròn, đen láy đang nhìn xuống chúng tôi với vẻ tò mò và thích thú.

"Là nó!" Trần My kêu lên khe khẽ. "Chính nó đã tạo ra những tiếng vọng đó!"

Nhưng… nhìn kỹ lại, thứ đang ngồi trên cây kia không giống một Dị Vật vô tri. Nó có hình hài, có cử động, và rõ ràng là có ý thức. Một… yêu tinh cây? Hay một loài sinh vật siêu nhiên nào đó?

Ngay khi chúng tôi còn đang ngỡ ngàng, cái bóng đen nhỏ bé kia đột nhiên bật cười ha hả, rồi nó vươn tay ra, ném về phía chúng tôi một vật gì đó nhỏ xíu, lấp lánh.

Tôi theo phản xạ giơ tay lên bắt lấy. Mở lòng bàn tay ra, đó là… một quả hạch cứng rắn, nhưng trên vỏ lại khắc những hoa văn kỳ lạ, và nó đang phát ra một luồng năng lượng yếu ớt, nhưng lại có khả năng… gây ảo giác về âm thanh?

Đúng lúc đó, sinh vật nhỏ bé trên cây lại bật cười khúc khích, rồi nhanh như chớp, nó chuyền từ cành này sang cành khác, biến mất vào tán lá rậm rạp, để lại chúng tôi đứng ngơ ngác giữa khu rừng già.

"Nó… nó chạy mất rồi!" Hoàng Sơn kêu lên tiếc nuối.

"Khoan đã," giáo sư Bảo nói, ông cầm lấy quả hạch từ tay tôi, xem xét kỹ lưỡng. "Đây không phải Dị Vật chúng ta tìm. Đây là… hạt Thanh Âm của Mộc Linh."

"Mộc Linh?" Tôi và Hoàng Sơn cùng ngạc nhiên.

"Đúng vậy," Trần My gật đầu, vẻ mặt cô bé cũng có chút thích thú. "Là một loài yêu tinh cây tinh nghịch, sống ẩn dật trong những khu rừng già có linh khí dồi dào. Chúng rất giỏi bắt chước âm thanh và tạo ảo giác, thường hay trêu chọc khách qua đường, nhưng bản tính không xấu. Quả hạch Thanh Âm này có thể dùng để tạo ra những ảo thanh đánh lạc hướng kẻ địch, hoặc để giao tiếp trong im lặng. Khá hữu dụng đấy."

Vậy là, chúng tôi không tìm thấy Dị Vật bắt chước âm thanh, mà lại tình cờ gặp được một Mộc Linh tinh nghịch. Một cuộc gặp gỡ bất ngờ và có phần… hài hước. Tôi nhìn quả hạch Thanh Âm trên tay giáo sư Bảo, rồi lại nhìn về phía Mộc Linh vừa biến mất. Thế giới này quả thực đầy rẫy những điều kỳ lạ.

"Vậy… giờ sao?" Hoàng Sơn hỏi. "Không có Dị Vật, chúng ta đi tiếp chứ?"

Giáo sư Bảo cẩn thận cất quả hạch Thanh Âm của Mộc Linh vào một chiếc túi vải nhỏ treo bên hông, nét mặt ông vẫn còn chút thích thú xen lẫn tiếc nuối vì không thể nghiên cứu kỹ hơn về sinh vật tinh nghịch kia. "Tín hiệu Dị Vật đã biến mất hoàn toàn," ông xác nhận lại lần nữa sau khi kiểm tra chiếc máy dò năng lượng. "Xem ra, hoặc là nó đã di chuyển đi rất xa, hoặc quả thực chỉ là trò đùa của Mộc Linh nhằm đánh lạc hướng chúng ta mà thôi." Ông ngẩng lên nhìn cả nhóm, rồi mỉm cười hiền hậu. "Dù sao thì cũng đã quá trưa rồi. Hay là chúng ta tìm một chỗ ven suối nghỉ ngơi, dùng bữa trưa đạm bạc đã nhỉ? Đi đường núi thế này cũng tốn không ít sức lực."

Lời đề nghị của giáo sư được mọi người vui vẻ hưởng ứng. Chúng tôi tìm được một khoảng đất trống khá bằng phẳng và rợp bóng mát ngay cạnh bờ suối trong vắt, nơi nước chảy qua những tảng đá cuội tạo thành những khúc nhạc róc rách vui tai. Không khí ở đây trong lành và mát mẻ lạ thường.

Trong khi Hoàng Sơn lại nhanh nhẹn đi nhặt củi khô và nhóm lên một đống lửa nhỏ để đun chút nước pha trà mang theo và hong khô mấy bộ quần áo còn ẩm sương đêm, tôi và Phan Hương lấy lương khô, đồ hộp ra bày biện trên một phiến đá phẳng. Giáo sư Bảo thì trải một tấm thảm nhỏ, lấy ra bộ dụng cụ nghiên cứu thực địa gồm kính lúp, vài lọ đựng mẫu vật, và một cuốn sổ tay dày cộp chi chít những ghi chép. Trần My, cô cháu gái ít nói của ông, thì chọn một tảng đá cao hơn một chút, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại như đang lắng nghe điều gì đó từ sâu trong núi rừng.

"Không ngờ lại gặp được Mộc Linh ở đây," giáo sư Bảo lên tiếng, vừa tỉ mỉ ghi chép điều gì đó vào sổ, vừa nói chuyện với chúng tôi. "Loài này khá hiếm gặp đấy. Chúng chỉ sống ở những nơi linh khí thật sự tinh thuần và ít bị con người quấy nhiễu. Gặp được chúng xem như cũng là một cái duyên."

"Vậy ngoài Mộc Linh ra, trong rừng này còn có loài yêu tinh hay sinh vật siêu nhiên nào khác không, thưa giáo sư?" Hoàng Sơn tò mò hỏi, tay vẫn thoăn thoắt thêm củi vào đống lửa.

Giáo sư Bảo cười. "Nhiều chứ! Vùng núi Bắc Trung Bộ này địa thế hiểm trở, lại có nhiều khu rừng già nguyên sinh, nên ẩn chứa không ít điều kỳ bí đâu. Nghe các cụ già địa phương kể lại, xưa kia còn có cả Hồ Ly Tinh tu luyện thành người, hay những loài Thụ Yêu có thể di chuyển và nói chuyện. Chưa kể những loài Dị Thú do ảnh hưởng từ Khe Nứt Không Gian hoặc do môi trường biến đổi mà trở nên hung dữ, biến dạng hơn." Ông nhìn chúng tôi. "Nên việc đi rừng một mình như các vị đây cũng tiềm ẩn không ít nguy hiểm đấy."

"Bọn cháu cũng có chút bản lĩnh phòng thân thôi ạ," Hoàng Sơn đáp, giọng có chút tự hào.

Phan Hương, nãy giờ vẫn im lặng chuẩn bị đồ ăn, chợt lên tiếng hỏi Trần My đang ngồi nhắm mắt trên tảng đá. "Chị My ơi, chị... chị đang nghe thấy gì vậy ạ? Lúc nãy chị bảo nghe được tiếng vọng kỳ lạ, là sao ạ?" Có vẻ cô bé rất tò mò về năng lực âm thanh đặc biệt của My.

Trần My từ từ mở mắt, đôi mắt cô bé trong veo, tĩnh lặng như mặt hồ thu. "Tôi có thể nghe được những âm thanh mà tai người thường không thể bắt được," cô giải thích chậm rãi, giọng nói vẫn đều đều, không biểu lộ nhiều cảm xúc. "Từ những dao động năng lượng rất nhỏ, đến những tiếng vọng từ khoảng cách rất xa, hoặc những tần số âm thanh đặc biệt mà các sinh vật khác phát ra." Cô khẽ nghiêng đầu, như đang lắng nghe. "Lúc nãy, tôi nghe thấy tiếng cười của Mộc Linh vọng lại từ nhiều hướng khác nhau cùng một lúc, đó là cách chúng tạo ra ảo giác về vị trí. Nhưng bây giờ... thì chỉ còn tiếng suối chảy, tiếng gió và tiếng chim hót bình thường thôi."

"Tai thính như thần tiên vậy!" Hoàng Sơn tròn mắt thán phục. "Thế có nghe được... tiếng người ta nói xấu mình từ xa không?"

Trần My khẽ lắc đầu, một nụ cười rất nhẹ thoáng qua trên môi cô bé. "Chỉ là những dao động âm thanh thôi. Còn ý nghĩa của chúng thì tôi không thể biết được."

Giáo sư Bảo chen vào, giọng tự hào về cô cháu gái. "Năng lực của My rất đặc biệt. Nó không chỉ giúp dò tìm, mà còn có thể phân tích cấu trúc vật chất qua sóng âm phản xạ, hoặc tạo ra những tần số đặc biệt để trấn an tinh thần, thậm chí là gây nhiễu loạn các thiết bị điện tử nữa đấy."

"Tuyệt vời thật!" Phan Hương trầm trồ. "Vậy... năng lực của chị có tác dụng phụ gì không ạ?" Cô bé bất chợt hỏi, có lẽ liên tưởng đến tình trạng của chính mình.

Trần My nhìn Phan Hương, ánh mắt cô bé có chút thay đổi, dường như có sự đồng cảm. "Cũng có," cô đáp nhỏ. "Nếu tập trung lắng nghe quá lâu, hoặc tiếp xúc với những âm thanh quá mạnh, quá hỗn loạn, tôi sẽ bị đau đầu dữ dội, đôi khi còn chảy máu tai nữa. Nên phải luôn giữ cho tâm trí thật tĩnh lặng."

Lời nói của My khiến không khí có phần trầm xuống. Tôi và Hoàng Sơn nhìn sang Phan Hương, thấy cô bé cũng đang cúi đầu, có lẽ lời nói của My đã chạm vào nỗi đau của cô.

"Vậy," tôi lên tiếng, cố gắng chuyển hướng câu chuyện sang một chủ đề khác, "Giáo sư nói đang lần theo một Dị Vật thú vị. Ngoài khả năng bắt chước âm thanh, nó còn có đặc điểm gì khác không ạ?"

Giáo sư Bảo lật lại cuốn sổ tay. "Theo những ghi chép rời rạc và lời kể của vài người đi rừng hiếm hoi, thì Dị Vật này dường như vô hình, hoặc có khả năng ẩn mình rất tốt. Nó không trực tiếp tấn công con người, mà chủ yếu dùng âm thanh để hù dọa, đánh lạc hướng, hoặc dẫn dụ họ vào những nơi nguy hiểm như vực sâu, bãi lầy. Có người còn kể rằng, nó có thể bắt chước được giọng nói của người thân đã khuất, để dụ dỗ những kẻ yếu lòng."

Hoàng Sơn rùng mình. "Nghe ghê quá! Giống như ma trêu vậy!"

"Có thể nói là vậy," Giáo sư Bảo gật đầu. "Bản chất của nó có lẽ không quá mạnh, nhưng khả năng tác động lên tâm lý con người lại rất đáng sợ. Nên chúng tôi mới muốn tìm hiểu kỹ hơn."

Tôi im lặng, suy nghĩ. Một Dị Vật vô hình, bắt chước âm thanh, tác động tâm lý… Nghe có vẻ giống với…

Đúng lúc đó, Hoàng Sơn, người đang loay hoay nướng thêm mấy củ khoai lang, đột nhiên la lên: "Ối! Cái gì thế này?"

Tất cả chúng tôi giật mình quay lại nhìn. Hoàng Sơn đang chỉ tay vào một trong những củ khoai lang hắn vừa vùi trong tro nóng. Củ khoai lang đó… đang tự động lăn tròn trên mặt đất, rồi đột nhiên… nảy lên một cái như có lò xo bên trong!

"Ma… ma!" Hoàng Sơn lắp bắp, theo phản xạ lùi lại mấy bước.

Phan Hương cũng sợ hãi nép sát vào tôi. Giáo sư Bảo và Trần My thì tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt cũng đầy vẻ ngạc nhiên và cảnh giác.

Tôi nheo mắt, vận Thiên Nhãn nhìn kỹ củ khoai lang đang "nhảy múa" một cách kỳ quặc kia. Không có năng lượng Dị Vật rõ ràng nào tác động lên nó. Chỉ là… nó tự động cử động?

Rồi củ khoai lang bên cạnh cũng bắt đầu lăn lóc. Rồi đến mấy viên đá cuội gần đó. Rồi cả mấy nhánh củi khô… Cứ như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang nghịch ngợm, điều khiển những vật thể nhỏ xung quanh chúng tôi nhảy múa, va đập vào nhau kêu lách cách.

Không phải Dị Vật bắt chước âm thanh… Tôi nhíu mày. Mà là… Poltergeist?

"Không đúng!" Trần My đột nhiên kêu lên, cô bé nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe. "Có… có tiếng cười! Tiếng cười khúc khích… rất nhỏ… đang di chuyển quanh đây!"

Tiếng cười? Tôi tập trung Thiên Nhãn hơn nữa, quét qua khu vực xung quanh. Và lần này, tôi "nhìn" thấy. Một vệt năng lượng cực kỳ yếu ớt, gần như trong suốt, đang di chuyển nhanh chóng từ gốc cây này sang bụi rậm khác, thỉnh thoảng lại dừng lại "chạm" vào một hòn đá hay một cành cây, khiến chúng tự động cử động. Và đúng là có tiếng cười khúc khích a dua, giống như tiếng cười tinh nghịch của một đứa trẻ!

Đây không phải Dị Vật Poltergeist vô thức. Mà là một thực thể nào đó đang cố tình trêu chọc chúng tôi!

Chẳng lẽ… lại là Mộc Linh lúc nãy quay lại? Hay là một thứ gì đó khác? Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi. Thực thể này có vẻ không mang ác ý rõ ràng, chỉ đơn thuần là tinh nghịch.

Tôi khẽ đưa tay ra hiệu cho mọi người giữ bình tĩnh, không nên phản ứng thái quá. "Không sao đâu," tôi nói nhỏ. "Có lẽ chỉ là một người bạn nhỏ nào đó đang muốn làm quen thôi."

"Bạn nhỏ? Ý huynh là..." Hoàng Sơn vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng thấy thái độ bình tĩnh của tôi, hắn cũng cố gắng kiềm chế sự nóng nảy.

Đúng lúc đó, từ sau bụi cây rậm rạp mà Trần My chỉ lúc nãy, không chỉ một, mà là hai bóng dáng nhỏ bé cùng lúc bước ra.

Một trai, một gái, trông trạc bảy tám tuổi. Cậu bé trai có mái tóc cắt ngắn cũn cỡn, gương mặt bầu bĩnh, lém lỉnh, mặc bộ quần áo vải thô đơn giản màu nâu đất. Cô bé gái thì xinh xắn hơn, mái tóc đen nhánh được tết thành hai bím nhỏ, mặc chiếc váy thổ cẩm sặc sỡ đã hơi cũ. Cả hai đều đi chân đất, da dẻ hơi ngăm đen vì sương gió núi rừng, nhưng đôi mắt thì sáng trong và tràn đầy sự tò mò, không chút sợ hãi khi đối diện với năm người lạ chúng tôi.

Cậu bé trai chính là người mà Trần My nghe thấy tiếng cười khúc khích, tay cậu bé đang mân mê một hòn đá cuội nhẵn bóng  có lẽ chính là "công cụ" để cậu điều khiển những vật thể xung quanh lúc nãy. Còn cô bé gái thì đứng nép sau lưng cậu bé trai một chút, đôi mắt to tròn đen láy ngước nhìn chúng tôi đầy vẻ e dè, nhưng trên môi lại nở một nụ cười tinh nghịch.

Thấy hai đứa trẻ xuất hiện, sự căng thẳng trong không khí lập tức dịu đi hẳn.

"À… thì ra là hai đứa nhóc nghịch ngợm này!" Hoàng Sơn thở phào nhẹ nhõm, hắn bước tới gần hơn, nhưng cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa hơn. "Này hai nhóc, sao lại ở đây một mình giữa rừng thế này? Còn bày trò hù dọa người khác nữa chứ?"

Cậu bé trai thấy bị "bắt quả tang" thì lè lưỡi làm mặt quỷ, nhưng cũng không hề tỏ ra sợ sệt. "Tụi cháu đi hái nấm với ông, thấy mấy cô chú nhóm lửa nướng đồ ăn thơm quá nên mới lại gần xem thôi mà." Cậu bé chỉ tay vào mấy củ khoai lang đang nằm im trên đất. "Là cháu làm đó. Chỉ muốn trêu mấy cô chú một chút thôi." Giọng cậu bé trong trẻo, lanh lợi.

Cô bé gái thấy vậy cũng mạnh dạn hơn, cô bước lên trước, chắp tay lại theo kiểu chào của người vùng cao. "Chào các cô chú ạ. Cháu là Mỷ. Còn đây là Sửu."

"Chào Mỷ, chào Sửu," Phan Hương mỉm cười đáp lại, sự dịu dàng của cô bé dường như khiến hai đứa trẻ bớt đi vẻ đề phòng. "Hai cháu đi hái nấm với ông sao? Ông của hai cháu đâu rồi?"

"Ông cháu đang ở đằng kia ạ," Sửu chỉ tay về phía một lối mòn nhỏ dẫn sâu hơn vào rừng. "Ông bảo tụi cháu đợi ở đây một lát, ông đi tìm mấy cây thuốc quý rồi quay lại ngay."

Tôi khẽ vận Thiên Nhãn quan sát hai đứa trẻ kỹ hơn. Đúng như tôi đoán, cả hai đều là Biến Chủng. Năng lực của cậu bé Sửu có lẽ liên quan đến Tâm động lực ở cấp độ yếu, cho phép cậu bé tác động, di chuyển những vật thể nhỏ từ xa bằng ý nghĩ. Còn cô bé Mỷ, khí tức của cô bé còn yếu hơn Sửu một chút, nhưng lại mang một sự kết nối đặc biệt với thiên nhiên xung quanh, với cây cỏ, đất đá… có lẽ là một dạng năng lực liên quan đến Cảm ứng tự nhiên hoặc Thảo mộc thuật sơ khai. Những năng lực này không quá mạnh mẽ, nhưng việc hai đứa trẻ Biến Chủng lại sống cùng một ông lão trên ngọn núi hẻo lánh này khiến tôi không khỏi tò mò.

"Ông của hai cháu… cũng sống ở trên núi này luôn sao?" Giáo sư Bảo hỏi, giọng ông đầy vẻ hứng thú của một nhà nghiên cứu.

"Dạ vâng ạ," Mỷ lễ phép đáp. "Ông cháu sống ở đây lâu lắm rồi. Ông dạy tụi cháu biết nhiều thứ về rừng núi, về cây cỏ, về các con thú…"

"Ông cháu giỏi lắm đó," Sửu xen vào, vẻ mặt đầy tự hào. "Ông còn biết làm thuốc chữa bệnh nữa. Ai trong bản bị ốm cũng lên đây tìm ông."

Một ông lão sống ẩn dật trên núi, nuôi dạy hai đứa trẻ Biến Chủng, lại biết dùng thảo dược chữa bệnh… Nghe có vẻ giống một vị ẩn sĩ hoặc một thầy lang có lai lịch không tầm thường.

"Vậy sao hai cháu lại có… khả năng đặc biệt đó?" Hoàng Sơn tò mò hỏi thẳng vào vấn đề, hắn chỉ vào hòn đá cuội trong tay Sửu. "Cái trò làm đồ vật bay lơ lửng lúc nãy ấy?"

Sửu và Mỷ nhìn nhau, có vẻ hơi ngần ngại. Rồi Sửu mới lí nhí đáp: "Cháu… cháu cũng không biết nữa. Từ nhỏ cháu đã làm được vậy rồi. Ông bảo đó là 'món quà của núi rừng'."

"Còn cháu thì có thể nói chuyện được với cây cối một chút," Mỷ nói thêm, giọng nhỏ nhẹ. "Nhưng ông dặn không được khoe khoang với người lạ."

Lời nói ngây thơ của hai đứa trẻ càng khiến tôi thêm tin rằng ông lão nuôi dạy chúng không phải người bình thường. Ông ấy không chỉ biết về sự tồn tại của năng lực siêu nhiên, mà còn dạy chúng cách sử dụng nó, và cả cách che giấu nó khỏi thế giới bên ngoài.

"Thôi nào hai đứa, đừng ngại," Phan Hương mỉm cười dịu dàng, cô ngồi xuống ngang tầm mắt với Mỷ. "Các cô chú đây cũng không phải người thường đâu. Chị cũng có một 'món quà' giống như hai em vậy đó." Cô bé khẽ vận một chút năng lực Hỏa hệ, một đốm lửa nhỏ ấm áp nhảy múa vui mắt trên lòng bàn tay cô.

Sửu và Mỷ tròn mắt ngạc nhiên, rồi lập tức tỏ ra vui mừng và gần gũi hơn hẳn. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng gặp được những người "giống mình".

"Oa! Chị cũng là người có 'phép thuật' ạ?" Sửu reo lên thích thú.

"Chú kia thì sao? Chú có 'phép' gì không?" Mỷ tò mò nhìn Hoàng Sơn.

Hoàng Sơn cười ha hả, hắn cũng không ngần ngại thể hiện một chút năng lực bóng tối, tạo ra một làn khói đen nhỏ lượn lờ quanh bàn tay. "Chú thì chuyên gia… hù ma!" Hắn làm mặt quỷ trêu hai đứa trẻ.

Sửu và Mỷ bật cười khúc khích, không còn vẻ sợ hãi hay e dè nữa. Không khí trở nên vui vẻ, thân thiện hơn hẳn.

Giáo sư Bảo và Trần My cũng mỉm cười quan sát cuộc trò chuyện giữa chúng tôi và hai đứa trẻ. Họ có vẻ rất hứng thú với sự xuất hiện bất ngờ này.

"Thôi nào Sửu, Mỷ," một giọng nói già nua, trầm ấm nhưng đầy uy lực vang lên từ phía lối mòn. "Đừng làm phiền các vị khách quý nữa. Mau lại đây với ông."

Tất cả chúng tôi quay lại. Một ông lão từ trong rừng bước ra. Dáng người ông không cao lớn, nhưng thẳng thắn, rắn rỏi. Mái tóc và chòm râu dài bạc trắng như cước, nhưng đôi mắt lại sáng và tinh anh lạ thường. Ông mặc bộ quần áo nâu sồng giản dị, chân đi đôi dép cỏ, tay chống một cây gậy trúc trông rất bình thường.

Người này… không đơn giản. Thiên Nhãn của tôi khẽ rung lên cảnh báo. Thực lực của ông lão này, có lẽ không hề thua kém những chuyên gia cấp cao của CUI mà tôi từng gặp.

"Ông!" Sửu và Mỷ vui mừng reo lên, chạy ào đến ôm chầm lấy ông lão.

Ông lão mỉm cười hiền hậu, xoa đầu hai đứa cháu. Rồi ông ngẩng lên nhìn chúng tôi, ánh mắt ông lướt qua từng người một, dừng lại hơi lâu ở tôi và Phan Hương.

Ông chắp tay lại, khẽ cúi đầu chào. "Lão phu xin thất lễ vì sự nghịch ngợm của hai đứa cháu nhỏ đã làm kinh động đến các vị khách quý. Mong các vị lượng thứ." Giọng nói ông trầm ấm, vang vọng như tiếng chuông chùa. "Không biết các vị từ phương nào đến đây, có việc gì cần lão phu giúp đỡ chăng?"

"Chào cụ ạ," tôi cũng chắp tay đáp lễ một cách kính cẩn. "Chúng cháu chỉ là khách bộ hành tình cờ đi ngang qua đây, thấy phong cảnh hữu tình nên dừng chân nghỉ ngơi. Không ngờ lại làm phiền đến sự thanh tịnh của cụ và hai cháu nhỏ."

Ông lão khẽ mỉm cười. "Núi rừng là của chung, khách qua đường dừng chân nghỉ ngơi là lẽ thường tình, hà cớ gì gọi là làm phiền." Ông nhìn sang hai đứa cháu vẫn đang níu lấy vạt áo mình. "Chỉ là hai đứa nhỏ này tính tình còn ham chơi, thấy người lạ nên có chút nghịch ngợm, mong các vị bỏ qua."

"Không sao đâu ạ," Phan Hương nhanh nhảu đáp, cô bé có vẻ rất có thiện cảm với ông lão và hai đứa trẻ. "Hai em rất dễ thương."

Giáo sư Bảo, với sự tò mò cố hữu của một nhà nghiên cứu, không bỏ lỡ cơ hội. Ông bước lên, tự giới thiệu: "Tại hạ là Trần Bảo, một người nghiên cứu tự do về các hiện tượng kỳ thú của thiên nhiên. Còn đây là cháu gái tôi, Trần My. Hôm nay có duyên gặp được lão tiên sinh ẩn cư nơi sơn dã thế này, thực là may mắn. Không biết quý danh của lão tiên sinh là gì ạ?"

Ông lão nhìn giáo sư Bảo, rồi lại nhìn chiếc máy dò năng lượng ông vẫn đang cầm trên tay, khẽ gật đầu như đã hiểu ra điều gì đó. "Lão phu chỉ là một kẻ quê mùa ẩn dật nơi núi rừng, không dám nhận hai chữ tiên sinh. Cứ gọi lão là già Lam được rồi." Ông nói, giọng điệu vẫn bình thản. "Còn về 'kỳ thú thiên nhiên' mà vị Trần tiên sinh đây nói tới, núi rừng này quả thực ẩn chứa không ít điều bí ẩn, không phải lúc nào cũng có thể dùng máy móc hiện đại mà dò xét hết được đâu." Lời nói của ông như có ẩn ý sâu xa.

Giáo sư Bảo nghe vậy, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú. "Quả thực như vậy! Già Lam có phải cũng đã từng gặp qua những hiện tượng hay sinh vật lạ thường nào đó ở vùng núi này không ạ? Ví dụ như… Mộc Linh chẳng hạn?" Ông không giấu được sự háo hức muốn tìm hiểu thêm.

Già Lam khẽ cười, không xác nhận cũng không phủ nhận. "Núi thiêng đất tốt, ắt có linh vật. Chuyện đó cũng là lẽ thường tình." Ông chuyển ánh nhìn sang tôi và Hoàng Sơn. "Lão thấy hai vị đây khí tức cũng không hề tầm thường, chắc hẳn cũng không phải là khách du lịch thông thường?"

Hoàng Sơn định lên tiếng giải thích theo kiểu thẳng thắn của mình, nhưng tôi đã kịp đưa mắt ra hiệu. "Chúng cháu cũng chỉ là những kẻ lang bạt, đi đây đi đó tìm kiếm chút cơ duyên thôi ạ," tôi đáp, giọng khiêm tốn. "Chỉ là trên đường đi có gặp phải một vài chuyện không may, nên có chút hiểu biết sơ sài về những điều khác thường."

Già Lam gật gù. "Lang bạt tìm cơ duyên sao? Con đường này vốn không dễ dàng. Xem ra hai vị cũng đã trải qua không ít sóng gió rồi." Ánh mắt ông dừng lại nơi vết sẹo mờ trên ngực Hoàng Sơn và cả những dao động năng lượng chưa hoàn toàn ổn định trong người tôi và Phan Hương.

Không khí trở nên có chút im lặng, như thể cả hai bên đều đang thăm dò lẫn nhau. Hai đứa trẻ Sửu và Mỷ thì đã chạy ra bờ suối chơi đùa, không còn để ý đến cuộc nói chuyện của người lớn nữa.

Cuối cùng, già Lam là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng. "Thôi, trời cũng đã về trưa. Nếu các vị không chê, lão mời các vị về căn nhà gỗ của lão nghỉ chân một lát, dùng bữa cơm rau rừng đạm bạc. Coi như là kết cái duyên gặp gỡ hôm nay." Ông nói, giọng điệu chân thành và hiếu khách.

"Vậy thì… làm phiền già Lam quá rồi," tôi đáp lễ.

Già Lam mỉm cười, gật đầu, rồi quay người dẫn đường, tay vẫn chống cây gậy trúc. "Không có gì là làm phiền cả. Khách đến nhà là phúc. Mời các vị đi theo lão."

Chúng tôi theo chân già Lam đi sâu hơn vào khu rừng, men theo một lối mòn nhỏ khác, vắng vẻ và tĩnh lặng hơn con đường chúng tôi đi lúc trước. Đi khoảng mười lăm phút, trước mắt chúng tôi hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ, nằm ẩn mình giữa những cây cổ thụ cao lớn, bên cạnh là một vườn rau xanh mướt và một khoảng sân nhỏ phơi đầy các loại thảo dược. Căn nhà trông đơn sơ, mộc mạc, nhưng lại toát ra một vẻ ấm cúng, gần gũi với thiên nhiên.

Già Lam mời chúng tôi vào nhà. Bên trong nhà bày biện cũng rất giản dị, chủ yếu là đồ dùng bằng gỗ và tre, nhưng mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp. Trên tường treo vài bức thư pháp chữ Hán và một vài bó thảo dược khô. Gian nhà chính kê một chiếc bàn gỗ lớn, xung quanh là mấy chiếc ghế đẩu.

"Các vị cứ ngồi tự nhiên," già Lam nói. "Để lão đi chuẩn bị bữa cơm đơn giản." Ông gọi Sửu và Mỷ vào phụ giúp.

Trong lúc chờ đợi, giáo sư Bảo không thể kìm nén sự tò mò, ông lấy cuốn sổ tay ra, bắt đầu hỏi chuyện Trần My về những gì cô bé cảm nhận được về năng lượng ở nơi này. Hoàng Sơn thì đi ra ngoài sân ngó nghiêng, tò mò xem xét vườn rau và các loại thảo dược.

Tôi thì ngồi yên lặng bên bàn, nhắm mắt lại, khẽ vận Thiên Nhãn cảm nhận sâu hơn về căn nhà gỗ và khu vực xung quanh. Năng lượng ở đây rất ôn hòa, thuần khiết, không có chút tạp niệm hay tà khí nào. Nó khác hẳn năng lượng hỗn tạp ở khu bàn cờ đá, nhưng cũng mang một sự cổ xưa, tĩnh lặng tương tự. Nơi đây dường như là một chốn tu tâm dưỡng tính lý tưởng, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Một lúc sau, già Lam và hai đứa trẻ bưng ra một mâm cơm đơn giản nhưng đầy đủ hương vị núi rừng: một đĩa rau rừng luộc chấm muối vừng thơm phức, một bát canh măng chua nấu cá suối, một đĩa thịt gà đồi luộc chắc nịch, và một nồi cơm gạo lứt còn nóng hổi.

"Cơm rau đạm bạc, mời các vị dùng tự nhiên, đừng khách sáo," già Lam mỉm cười nói.

Chúng tôi cảm ơn rồi cùng nhau ngồi xuống thưởng thức bữa cơm. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa cơm nhà giản dị mà ấm cúng như thế này. Hương vị tuy không cầu kỳ nhưng lại rất thanh khiết, ngon miệng. Hoàng Sơn thì ăn lấy ăn để, luôn miệng khen ngon. Phan Hương cũng ăn uống ngon lành, gương mặt cô bé rạng rỡ hơn hẳn.

Trong bữa cơm, già Lam chủ động bắt chuyện, hỏi han chúng tôi về hành trình, về những nơi đã đi qua. Ông không hỏi sâu về thân phận hay năng lực của chúng tôi, chỉ đơn thuần là những câu chuyện phiếm về phong cảnh, về con người các vùng miền. Nhưng qua cách ông hỏi, qua ánh mắt tinh tường của ông, tôi biết ông đã nhìn ra không ít điều. Ông cũng chia sẻ thêm về cuộc sống của ông và hai đứa trẻ trên núi, về cách ông dạy chúng nhận biết cây cỏ, thời tiết, cách tự bảo vệ mình khỏi thú dữ và những nguy hiểm trong rừng.

"Hai đứa nhỏ này," già Lam nhìn Sửu và Mỷ đang vui vẻ ăn cơm, ánh mắt ông ánh lên sự yêu thương trìu mến, "là do lão nhặt được trong rừng từ mấy năm trước, lúc chúng còn bé tí. Chẳng biết cha mẹ là ai, cũng không rõ tại sao lại lưu lạc đến nơi này." Ông thở dài. "Thấy chúng có căn cơ đặc biệt, lại một mình bơ vơ giữa núi rừng hoang vu, lão không đành lòng bỏ mặc, nên mang về nuôi nấng, dạy dỗ chút ít gọi là. Cũng là cái duyên."

Giáo sư Bảo nghe vậy càng thêm tò mò. "Vậy… già Lam cũng biết về… năng lực đặc biệt của chúng sao ạ?"

Già Lam gật đầu. "Lão sống gần đất xa trời rồi, cũng từng gặp qua không ít chuyện kỳ lạ. Cái gọi là năng lực đặc biệt, hay Biến Chủng như người đời nay hay gọi, thực chất cũng chỉ là một biểu hiện khác của tạo hóa mà thôi. Có người bẩm sinh đã có thể cảm ứng với Lửa, có người lại điều khiển được Gió, có người lại nhìn thấu được những điều người thường không thấy." Ông liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý. "Sửu nó thì có chút duyên với Thổ hành, điều khiển được đất đá vật nhỏ. Còn Mỷ thì lại gần gũi với Mộc hành, hiểu được tiếng nói của cây cỏ. Cũng chỉ là những khả năng sơ khai, tự nhiên mà thôi."

"Thật là phi thường!" Giáo sư Bảo thán phục. "Hai cháu còn nhỏ mà đã có căn cơ như vậy. Nếu được dẫn dắt đúng đắn, tương lai chắc chắn sẽ thành tựu không nhỏ."

Già Lam chỉ mỉm cười, không nói gì thêm về chuyện đó. Ông lại quay sang tôi. "Lý Hạ thí chủ, lão thấy khí tức trên người cậu rất đặc biệt. Âm Dương hỗn độn, nhưng lại ẩn chứa một sự cân bằng kỳ lạ. Xem ra cậu cũng đang đi trên một con đường không hề dễ dàng."

Tôi biết không thể giấu được người này. "Bạch già Lam, đúng là tiểu sinh đang gặp chút vấn đề trong việc kiểm soát năng lượng của mình. Cũng đang trên đường tìm kiếm phương pháp dung hòa."

Già Lam khẽ gật đầu, đôi mắt già nua nhưng sáng trong của ông nhìn tôi đầy thấu hiểu, không hề có chút kinh ngạc hay dò xét. "Con đường dung hòa Âm Dương, Quang Ảnh trong cùng một thể," ông chậm rãi nói, giọng trầm ấm như tiếng suối nguồn, "vốn là một nghịch thiên chi đạo, gian nan vạn phần. Người thường chỉ cầu giữ được một tâm thuần khiết đã khó, huống hồ là cố gắng điều hòa hai luồng sức mạnh bản chất đối nghịch."

Ông dừng lại, đưa mắt nhìn ra khu vườn thảo dược xanh mướt bên ngoài cửa sổ gỗ. "Nhưng thí chủ ạ, vạn vật trong trời đất này, cái gì cực thịnh ắt sẽ đến lúc suy, cái gì tưởng như tương khắc tuyệt đối lại có lúc nương tựa lẫn nhau. Trong cái rủi đôi khi lại ẩn chứa cái may, trong nghịch cảnh lại tiềm tàng cơ duyên. Thí chủ có được cơ duyên mang trong mình cả hai luồng sức mạnh đó, biết đâu lại chính là một khảo nghiệm, một cơ hội để ngộ ra cái đạo lý chân chính của sự cân bằng, của sự dung hợp?"

"Tiểu sinh... thực sự vẫn còn rất mông lung, chưa biết phải bắt đầu từ đâu," tôi thành thật nói, giọng mang theo sự kính trọng và cầu thị. "Kính xin già Lam chỉ giáo thêm."

Già Lam khẽ cười, xua tay. "Lão phu nào dám nhận hai chữ chỉ giáo. Chỉ là chút kinh nghiệm cỏn con của kẻ sống lâu năm giữa núi rừng này mà thôi." Ông trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: "Việc dung hòa Âm Dương, mấu chốt nằm ở chữ 'Tĩnh'. Khi tâm đủ tĩnh, ý chí đủ định, mới có thể lắng nghe được tiếng nói sâu thẳm từ cả hai phía, mới có thể cảm nhận được sự vận hành vi diệu của chúng, và từ đó mới dần dần tìm ra được điểm cân bằng."

Ông chỉ tay về phía khu rừng trúc rậm rạp bên ngoài. "Thí chủ thấy rừng trúc kia không? Trúc vốn là loài cây tượng trưng cho sự ngay thẳng, kiên cường, dù gió táp mưa sa vẫn đứng vững. Thân trúc rỗng ruột, nhưng lại dẻo dai, linh hoạt. Đó cũng là một đạo lý tu tâm đó. Muốn dung hòa được những mâu thuẫn bên trong, trước hết tâm phải trống rỗng, không bị tạp niệm quấy nhiễu, nhưng ý chí lại phải kiên định, dẻo dai như thân trúc, không dễ dàng bị ngoại cảnh làm lung lay."

Rồi ông lại nhìn về phía dòng suối nhỏ đang róc rách chảy phía xa. "Hay như dòng nước kia. Nước có lúc tĩnh lặng như mặt hồ, soi chiếu cả đất trời, có lúc lại cuồn cuộn thành thác đổ, mạnh mẽ cuốn phăng mọi vật cản. Mềm mại nhưng không yếu đuối, mạnh mẽ nhưng không hung bạo. Biết khi nào cần tĩnh, khi nào cần động, thuận theo địa thế mà uyển chuyển lưu thông. Đó cũng là một đạo lý về sự cân bằng và thích ứng."

Giống như nước chảy thuận theo địa hình, lúc mạnh lúc yếu. Giống như thân trúc rỗng ruột mà kiên cường. Tìm sự tĩnh lặng trong động, tìm sự hài hòa trong đối nghịch.

"Tiểu sinh… đa tạ sự chỉ điểm của già Lam," tôi thành kính nói.

Già Lam mỉm cười hiền hậu. "Chút hiểu biết nông cạn của lão, mong là có thể giúp ích được cho thí chủ." Ông nhìn ra ngoài trời, thấy mặt trời đã bắt đầu ngả bóng về phía tây. "Thôi, cũng không còn sớm nữa. Các vị khách chắc cũng đã mệt sau chặng đường dài. Nếu không chê nơi này đơn sơ, các vị có thể nghỉ lại đây một đêm. Mai rồi hẵng tiếp tục hành trình."

Tôi nhìn sang Hoàng Sơn và Phan Hương, thấy cả hai đều tỏ vẻ đồng ý.

"Vậy thì… xin làm phiền già Lam thêm một đêm nữa ạ," tôi đáp lễ.

"Không có gì là phiền hà," già Lam nói. "Các vị cứ tự nhiên như ở nhà." Ông gọi Sửu và Mỷ đang chơi đùa ngoài sân vào, dặn dò chúng chuẩn bị thêm chăn đệm cho khách.

Hoàng Sơn ngồi bó gối trước hiên nhà, ánh mắt nhìn xa xăm vào bóng tối mờ ảo của khu rừng. Vết thương trên ngực hắn đã đỡ đau nhiều, nhưng gánh nặng trong lòng dường như vẫn chưa hề vơi bớt. Phan Hương thì ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đẩu nhỏ gần đó, tay mân mê chiếc trâm ngọc hình hoa sen cài trên tóc, đôi mắt hổ phách cũng thoáng chút u buồn. Tôi ngồi đối diện họ, im lặng quan sát, cảm nhận bầu không khí có phần trầm lắng bao trùm.

"Huế… chắc giờ này đang vào mùa mưa rồi nhỉ," Hoàng Sơn đột nhiên lên tiếng, giọng trầm khàn, phá vỡ sự im lặng. Hắn không nhìn ai, chỉ nói vu vơ như đang tự nói với chính mình. "Mưa dầm dề, lạnh buốt cả xương. Con bé út nhà ta… nó yếu lắm, cứ trở trời là lại ho sù sụ."

Phan Hương ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Sơn với ánh mắt đồng cảm. "Em gái anh… bị bệnh nặng lắm ạ?" Cô bé khẽ hỏi.

Hoàng Sơn gật đầu, giọng nghẹn lại. "Ừ. Bác sĩ bảo… là bệnh nan y. Cần một số tiền rất lớn để làm phẫu thuật ghép tạng ở mấy bệnh viện lớn trên thành phố. Nếu không… e là khó qua khỏi được mùa đông năm nay." Hắn siết chặt nắm tay, những khớp ngón tay trắng bệch. "Lỗi là tại ta… vì tin lời bọn khốn nạn kia, dấn thân vào con đường này… để rồi… lại rước thêm họa vào thân." Hắn tự trách, giọng đầy cay đắng và hối hận.

Phan Hương lặng lẽ đến ngồi xuống bên cạnh Hoàng Sơn, đặt nhẹ bàn tay mình lên vai hắn. Một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự sẻ chia và thấu hiểu. "Em hiểu cảm giác của anh," cô nói nhỏ, giọng cũng pha lẫn nỗi buồn. "Em cũng… vì muốn tìm cách hóa giải phong ấn, muốn được tự do… mà đã khiến bố mẹ phiền lòng, rồi lại bỏ nhà đi lang thang… đôi khi em cũng tự hỏi, liệu quyết định của mình có đúng không?"

"Tất nhiên là đúng rồi!" Hoàng Sơn ngẩng phắt lên, nhìn Phan Hương quả quyết, sự đồng cảm đã lấn át đi nỗi buồn của chính hắn. "Bọn họ đối xử với cô như vậy, cô bỏ đi là phải! Ở lại đó, sớm muộn gì cũng bị bán đi như món hàng thôi! Cô mạnh mẽ lắm mới dám làm vậy đó!" Hắn nói, giọng đầy khích lệ.

Phan Hương mỉm cười yếu ớt. "Nhưng… em thực sự không biết phải làm gì tiếp theo. Năng lực thì bất ổn, lại bị truy đuổi… Em thực sự là gánh nặng cho hai anh rồi."

"Nói bậy!" Hoàng Sơn gắt lên, nhưng lần này không phải vì tức giận. "Gánh nặng cái gì mà gánh nặng! Chúng ta là bạn! Hơn nữa, năng lực của cô lợi hại như vậy, chỉ là chưa biết cách kiểm soát thôi. Chờ Lý Hạ huynh tìm cách hóa giải phong ấn cho cô, lúc đó cô còn mạnh hơn cả ta ấy chứ!" Hắn vỗ ngực tự tin, dù lời nói có phần khoác lác nhưng lại đầy sự chân thành.

Tôi ngồi đối diện, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người bạn.

"Cả hai người…" tôi lên tiếng, giọng trầm ấm. "Không ai là gánh nặng của ai cả. Chúng ta gặp nhau là duyên. Cùng nhau đồng hành, cùng nhau vượt qua khó khăn, đó mới là điều quan trọng." Tôi nhìn Hoàng Sơn. "Huynh đừng quá tự trách bản thân. Ai cũng có lúc lầm đường lạc lối. Quan trọng là huynh đã nhận ra sai lầm và đang cố gắng sửa chữa. Em gái huynh nhất định sẽ hiểu và chờ đợi huynh trở về." Rồi tôi lại nhìn Phan Hương. "Còn cô, Hương, đừng tự ti về năng lực của mình. Nó không phải lời nguyền, mà là một món quà đặc biệt. Chỉ cần cô học cách thấu hiểu và kiểm soát nó, nó sẽ trở thành sức mạnh bảo vệ cô, và cả những người cô yêu thương."

"Nhưng… liệu em có làm được không?" Phan Hương hỏi, ánh mắt vẫn còn chút hoài nghi. "Phong ấn này… nó mạnh lắm…"

Tôi nhớ lại sự tiến bộ đáng kinh ngạc của cô bé trong việc điều hòa năng lượng. "Ta tin cô làm được. Thiên phú của cô rất cao. Chỉ cần có thêm thời gian, sự kiên trì, và một chút… may mắn, chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách."

Sáng hôm sau, khi sương sớm vẫn còn giăng trắng xóa khắp núi rừng, chúng tôi đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị lên đường. Già Lam cùng Sửu và Mỷ tiễn chúng tôi ra đến tận đầu lối mòn dẫn xuống núi. Giáo sư Bảo và Trần My cũng có mặt để chào tạm biệt.

"Đa tạ già Lam đã chiếu cố chúng cháu mấy ngày qua," tôi chắp tay hành lễ. "Những lời chỉ dạy của già Lam, tiểu sinh xin khắc cốt ghi tâm."

Già Lam mỉm cười hiền hậu. "Không có gì. Gặp gỡ là duyên. Chỉ mong các vị trên đường vạn sự bình an." Ông quay sang nhìn Hoàng Sơn và Phan Hương. "Hai vị thí chủ đây cũng nên giữ gìn sức khỏe, tâm an thì thân mới tịnh."

"Chúng cháu cảm ơn ông ạ!" Hoàng Sơn và Phan Hương đồng thanh đáp lễ.

Sửu và Mỷ níu lấy tay Phan Hương, ánh mắt có chút lưu luyến. "Chị ơi, khi nào chị lại lên đây chơi với tụi em?" Mỷ hỏi, giọng trong veo.

Phan Hương mỉm cười, xoa đầu hai đứa trẻ. "Nhất định rồi. Khi nào có dịp, chị sẽ quay lại thăm hai em và ông nhé."

Giáo sư Bảo và Trần My cũng tiến đến bắt tay chúng tôi. "Rất vui được làm quen với ba vị," giáo sư nói. "Hy vọng sau này chúng ta còn có dịp gặp lại, trao đổi thêm về những bí ẩn của thế giới Dị Vật này."

"Nhất định rồi, giáo sư," tôi đáp. "Chắc chắn sẽ có ngày gặp lại."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận