Máu, Thịt và Em
Lãng Tùy Bút Lãng Tùy Bút (aka @Shira Đang Mệt.)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. Sự Thương Hại.

Chương 03: Diễn Tập Nhóm.

1 Bình luận - Độ dài: 3,545 từ - Cập nhật:

Sân huấn luyện của Học viện Arcadia vẫn đông nghịt người kể cả khi tiết học đã kết thúc. Kẻ mệt mỏi, người phấn khích, một số khác thì ngồi bệt xuống đất, than thở về vết bầm mới trên người.

Mặt trời đứng bóng, trút nắng gay gắt xuống từng phiến đá lát sân. Không khí buổi trưa đặc quánh, từng tiếng bước chân vang lên rõ rệt. 

Leon Whitewood bước về phía Lylia, cánh tay vẫn còn hơi run sau trận đấu. Cậu hít sâu, cố gắng ổn định nhịp thở, mồ hôi đọng trên trán như một lớp sương mỏng, mặn chát và ngứa rát.

"Leon."  

Giọng nói ấy vang lên ngay khi cậu đến gần cô, mềm như lụa nhưng lại khiến sống lưng cậu cứng đờ.

Lylia nhìn cậu với đôi mắt xanh lam sẫm màu.  Cô đứng dưới tán cây. Không ai biết cô đã đến từ lúc nào, và cũng không ai để ý đến sự xuất hiện của cô. Mãi cho đến khi Leon, người đang là tâm điểm của sự chú ý tiếp cận cô, mấy học viên khác mới nhận ra rằng cô đang ở đây.

Mái tóc đen mượt của Lylia được xõa xuông, những lọn tóc hơi rối khẽ đung đưa trong gió, va đập vào chiếc áo choàng nhỏ khoác quanh bờ vai gầy. Khuôn mặt cô dịu dàng, với đôi mắt màu xanh thẳm như mặt hồ trong rừng cổ, nhưng lại quá tĩnh—đến mức làm người đối diện cảm thấy như bị dìm xuống đáy.

Trái ngược với Leon, người vẫn đang còn thở hì hục với chiếc lưng ướt đẫm mồ hôi. Cô như bước ra từ đêm đông giá buốt, thanh tao và lặng lẽ. Đứng lệch tông với bức tranh    ban trưa ấm màu.

Cô không cười, nhưng cũng không khó chịu. Cô chỉ đứng đó. Như thể điều này hoàn toàn tự nhiên. Như thể một cô gái như cô có mặt ở sân huấn luyện nam sinh là chuyện bình thường.

"Em làm gì ở đây vậy, Lylia?"

Cô nghiêng đầu, đôi môi cong nhẹ như đang giễu cợt chính câu hỏi đó. "Anh nghĩ là gì?"

Leon không trả lời.

"Đón anh." cô nói, lần này với giọng nhẹ như gió. "Hôm nay có kiểm tra chiến đấu. Em biết Isaac được xếp cặp với anh."

"Làm sao em biết?"

Lylia nhún vai. "Em nghe từ vài người bạn trong lớp thực hành ma lực. Tin đồn lan nhanh lắm."

Leon cười gượng. "Rồi em bỏ cả tiết để đến đây à?"

"Không phải bỏ." Lylia chỉnh lại lời. "Em đã hoàn thành phần học của mình. Và việc đến để xem anh luyện tập. Với em, anh quan trọng hơn nhiều."

Cậu thở ra, mắt lướt qua khuôn mặt cô, rồi liếc về khoảng sân sau lưng mình. Nơi có những học viên tụ lại để cùng nhau nghỉ giữa giờ. Một trong số đó là Isaac, cậu ta đứng gần cây cổ thụ, tay cầm bình nước và mắt vẫn đang nhìn về phía họ. Chính xác hơn là đang nhìn vào Leon. 

Leon xoay người lại, cố gắng che đi phần nào tầm nhìn giữa Isaac và Lylia. "Không cần phải trong coi anh như vậy. Isaac là một học viên giỏi. Cậu ta biết khi nào nên tung hết sức và khi nào thì không.Anh không gặp nguy hiểm gì cả."

"Không phải chuyện chiến đấu." cô nói, bước thêm một bước về phía Leon. "Em không thích ánh mắt cậu ta."

"…Ánh mắt?"

"Anh không thấy sao? Cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt đánh giá."

Leon cười khẽ, nhạt nhòa. "Đó là cách mà những người có lòng tự tôn nhìn nhau sau trận đấu."

"Không." Giọng cô trầm xuống. "Cậu ta nhìn anh như thể đang cân đo anh. Như thể anh là một thứ gì đó đáng để cân nhắc. Em rất ghét điều đó."

Leon cau mày. "Isaac không có ý gì." 

"Anh chắc chứ?"

Câu hỏi đó làm Leon im lặng. Không phải vì cậu đồng ý. Mà vì cậu biết tranh luận với Lylia lúc này là vô ích.

Cô không nghĩ như người bình thường. Đó không phải cách cô cảm nhận. Đối với cô, Leon không chỉ là một người bạn trai, hay người quan trọng—Leon là cái trục duy nhất mà thế giới rạn nứt của cô xoay quanh.

Leon thở dài, xoa nhẹ hai thái dương. "Em muốn đi đâu không? Còn khá sớm."

Lylia gật đầu. "Đi đâu cũng được, miễn là có anh."

Họ rời khu luyện tập, men theo con đường đá dẫn đến phía bắc khuôn viên học viện. Con đường này ít người qua lại vào giờ trưa, chủ yếu vì nắng gay gắt và khoảng cách khá xa so với khu lớp học. Dưới bóng tán cây rậm rạp, từng mảng sáng tối đan xen trên mặt đường như những mảnh ghép vỡ vụn.

Leon bước chậm, để Lylia có thể theo kịp. Cô vẫn đi gần, khoảng cách không xa hơn một gang tay.

"Em không định về ký túc sao?" Cậu hỏi, giọng nhỏ.

"Không vội. Em biết anh sẽ kết thúc buổi huấn luyện vào buổi trưa."

"Em đã chờ từ sáng?"

"Không." Lylia nói, lắc đầu. "Em đến từ tiết ba. Vừa đủ để không bị gọi tên điểm danh."

Cậu liếc sang cô. "Tại sao?"

"Cần lý do để em tìm anh sao?"

Leon không trả lời. 

Lylia im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng. 

"Leon. Ánh mắt đó không đơn thuần là tò mò." Cô siết chặt tay. "Nó như thể… như thể anh là người cậu ta muốn tiếp cận, hiểu rõ, khám phá. Em ghét cảm giác đó."

"Em đang nói về Isaac?" 

Lylia gật đầu.

Leon trầm mặc. Isaac quả thực có nhìn cậu suốt trận đấu với một thứ ánh mắt không dễ phân loại: nửa lạnh, nửa tinh quái, như thể đang chơi trò đoán tâm lý đối phương. Nhưng điều khiến Lylia khó chịu lại là phần khác—phần mà Leon không muốn chạm vào.

"Em nghĩ nhiều quá rồi."

Cô lặng im. Nhưng không lùi bước.

"Có lẽ vậy." cô nói sau cùng. "Em chỉ... cảm thấy bất an thôi."

Leon thở ra. Trước mặt cậu là một cô gái luôn khoác lên mình vỏ bọc bình thản. Nhưng bên dưới vỏ bọc ấy, luôn là hỗn độn, là những nút thắt không thể gỡ.

"Đừng nói về chuyện đó nữa, dù Isaac có dùng ánh mắt của cậu ta để đâm xuyên qua anh đi nữa. Anh cũng đã hứa sẽ không rời bỏ em còn gì?" 

Lylia gật đầu. Không nói gì thêm, cô biết nếu cứ tiếp tục có lẽ Leon sẽ không vui.

Dưới hàng cây rậm, không khí dịu đi rõ rệt. Chim hót khe khẽ trên cao. Một vài học viên đi ngang qua họ, liếc nhìn nhưng không ai dừng lại.

Lylia đi sát bên cậu, hai tay nắm hờ váy, thi thoảng nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

"Anh không giận chứ?" cô hỏi, sau một lúc im lặng.

Leon không đáp ngay. "Vì chuyện gì?"

"Vì em đến đón."

"Không. Nhưng anh muốn em hiểu—việc em xuất hiện ở đâu đó để tìm anh, không có nghĩa là anh phải thay đổi cách cư xử. Anh không phải…"

Cậu dừng lại. Không phải bạn trai của em. Nhưng câu đó cứ mắc kẹt trong họng.

"Leon, anh luôn miệng nói vậy nhưng đến cuối cùng, anh vẫn quan tâm em hơn ai hết."

Câu nói đó nghe nhẹ nhàng, nhưng lại đâm vào tâm trí Leon như một cái móc sắt. Làm sao để cậu giải thích với cô rằng cậu không muốn cô vì mình mà chết đi, làm sao để nói rằng người cô yêu đã không còn nữa, làm sao để nói rằng cậu ở lại chỉ vì.. Lòng thương hại, chỉ vì trách nhiệm với cơ thể mới?

Họ đến gần một chiếc ghế đá bên hồ nước. Leon ngồi xuống, Lylia chậm rãi theo sau.

Cô nhìn mặt hồ, đôi mắt mơ màng. "Anh biết không... em từng nghĩ nếu một ngày anh không còn quan tâm em sống hay chết nữa. Liệu em có thể dùng chính anh để ép anh ở lại không?" 

Leon nghiêng đầu. Cảm thấy chua chát. "Đây lại là một lời đe dọa khác sao, Lylia?"

"Em không nói để dọa anh. Em chỉ cho anh biết trước." cô nói, giọng đều đều. "Chỉ là cảm giác thôi. Cảm giác nếu không có anh, em sẽ tan biến. Vì vậy."

"Vì vậy em muốn sống tiếp hơn là tan biến? Lylia, như vậy chẳng khác em yêu anh vì sợ chết cả."   

"Em sống vì anh, Leon. Cũng là sống vì em." Cô quay sang, cười nhẹ.  

Họ không nói gì thêm. Gió lướt qua mặt hồ, làm gợn sóng lăn tăn. Bóng hai người đổ dài xuống mặt nước, chập chờn và nhập nhòe.

Một tiếng chuông vang lên xa xa—chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc.

Leon lùi một bước. "Anh phải về lớp."

Lylia không ngăn lại. Cô chỉ gật đầu, nụ cười hiện lên như một mảnh gương mờ. "Em đợi."

"Đừng." Leon nói, giọng khàn. "Không cần đợi."

Nhưng cậu biết lời đó vô nghĩa. Cô sẽ vẫn đợi. Luôn là như vậy.

───

Buổi chiều trôi qua với những tiết học về ma thuật ứng dụng, lịch sử chiến tranh cổ đại và phân tích kết hợp ma lực. Leon lắng nghe, ghi chép, trả lời như một học viên bình thường. Nhưng tâm trí cậu cứ bị kéo trở lại con đường lát đá, nơi ánh mắt của Lylia chưa bao giờ rời khỏi cậu.  

Trong giờ cuối, giáo sư Elwood thông báo một tin khiến toàn lớp xôn xao:  

"Tuần tới, các học viên năm ba sẽ được chia thành nhóm để tham gia *‘Diễn Tập Phối Hợp’*. Một dạng thử thách kiểm tra năng lực kết hợp giữa chiến đấu, giải đố và tương tác xã hội. Sẽ có những yếu tố bất ngờ được đưa vào… bao gồm cả các học viên khóa trên và nhân vật khách mời đặc biệt."  

Một tờ danh sách được truyền tay, ghi tên các nhóm tạm thời. Leon lướt mắt xuống hàng chữ được viết tay ngay ngắn.  

Xoa xoa trán mình, cậu thở dài. "Lylia sẽ không vui về chuyện này."

Nhóm số 4:  

- Isaac Von Rother.  

- Leon Whitewood. 

- Elenia Windlace. 

Elenia Windlace.

Nữ chính của trò chơi gốc. Người hoạt bát và nhiệt tình nhất học viện, cũng là một trong số ít những học viên xuất sắc đạt tiêu chuẩn để bước chân vào hội học sinh.

Isaac cũng sẽ sớm được kết nạp vào hội học sinh sau buổi diễn tập này nếu cậu nhớ không nhầm, với năng lực chiến đấu bắt mắt và phong cách hào nhoáng của cậu ta, đích thân thầy Elwood sẽ đề cử Isaac vào hội. Mà buổi diễn tập này cũng là sự kiện mở ra tuyến chinh phục của Isaac trong trò chơi gốc. 

Thật tuyệt khi biết rằng thế giới này vẫn là một nơi cậu biết, diễn biến này đã thầm xác nhận rằng ký ức kiếp trước của cậu là thật chứ không phải mơ ra.

Tuy vậy, làm thế nào mà cậu lại bị kẹp vào giữa hai người này vậy!? Chỉ mình Isaac đã làm Leon cảm thấy rắc rối đầy đầu rồi lần này còn thêm cả Elenia? Nữ chính? Ôi thôi đi, có phải vì cậu đánh bại Isaac ở thực tập ban trưa nên mới xảy ra kết quả như này? Chết tiệt, quá là ép người ta vào chỗ chôn.

Leon siết chặt tờ giấy. Ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn. Rõ ràng là cậu chẳng muốn dính dáng gì đến hai người này, càng ở gần trung tâm của thế giới này, phiền phức và nguy hiểm tìm đến sẽ càng nhiều.

Cậu thở dài, lúc này có than vãn cũng chả giúp ích được gì chi bằng nghĩ cách đối phó với hai người đồng đội của mình, tránh làm thân quá mức cần thiết.

Leon thả tờ danh sách xuống bàn khi chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên. Âm thanh kim loại dội khắp phòng như một lời cảnh báo.

Cậu ngồi im thêm vài giây trước khi đứng dậy, nhét lại cuốn sổ ghi chép vào túi xách. Những học viên khác lục tục rời đi, một số hào hứng bàn về Diễn Tập Phối Hợp lần này, số khác rầu rĩ vì phải làm việc nhóm với người mình không quen hoặc không ưa.

Leon là kiểu người mà mọi người ít tiếp cận. Không hẳn vì cậu lạnh lùng, nhưng cậu giữ khoảng cách quá khéo, quá kín kẽ, khiến những ai muốn đến gần cũng chùn bước. Thái độ đó, kết hợp với trận kiểm tra buổi sáng cùng với Isaac, chỉ càng khiến hình ảnh của Leon thêm phần "khó lường".

Giữa lúc người ta đang nghĩ về chiến thuật hoặc là cách làm quen người trong đội, điều duy nhất Leon nghĩ đến lại là làm sao để xoa dịu Lylia. 

Cậu vừa bước qua ngưỡng cửa lớp thì bắt gặp Isaac đang đứng dựa lưng vào lan can đá ở hành lang ngoài, tay đút túi quần, đôi đồng tử lục bảo mơ màng nhưng sắc bén. Ánh sáng xuyên qua các vòm kính, nhuộm mái tóc nâu sẫm của cậu ta thành màu caramel ấm áp. Isaac không giống mẫu người dễ đoán – càng tiếp xúc càng thấy nhiều lớp mặt nạ đan xen. Và Leon không tin vào những người như vậy.

"Hợp nhóm rồi nhỉ?" Isaac lên tiếng, không nhìn Leon mà chỉ khẽ nghiêng đầu về phía cậu.

"Ừ."

"Có vẻ chúng ta sẽ phải ‘Phối Hợp’ với nhau ít nhất vài ngày." Isaac mỉm cười. "Cậu thấy sao?"

Leon đáp lại bằng một cái nhìn trung lập. "Miễn là hoàn thành nhiệm vụ."

"Thực tế nhỉ." Isaac búng nhẹ ngón tay vào lan can đá, tiếng động sắc và nhanh như một dấu ngắt. 

"Rất vui được hợp tác, Whitewood."

Leon ngẩng đầu. "Ừ."

Chỉ một từ. Không hơn, không kém.

Nhưng Isaac chẳng có vẻ phiền lòng vì sự hờ hững đó. Cậu ta vẫn giữ nét cười thoải mái, như thể Leon là một cuốn sách thú vị mà cậu ta đã để mắt đến từ lâu, và giờ cuối cùng cũng có lý do chính đáng để mở ra xem.

"Cậu dùng kiếm giỏi đấy. Đặc biệt là tốc độ phản ứng. Lối đánh không giống người được huấn luyện bài bản từ nhỏ, nhưng rất thực chiến."

Leon khẽ gật. "Cảm ơn."

Isaac chống tay lên bàn, hơi nghiêng người lại gần, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Leon. "Tôi từng nghĩ cậu là kiểu người dè dặt, ít nói, hơi cô lập… Nhưng khi vào trận, cậu như biến thành một người khác. Thú vị thật."

Leon nhìn cậu ta. Không khó để nhận ra sự tò mò trong ánh mắt ấy là thật — nhưng cũng có một tầng khác phía dưới. Giống như người ta nhìn một món cổ vật, muốn biết cấu tạo bên trong, nhưng cũng cân nhắc xem có thể bẻ gãy nó không.

"Tôi chỉ không thích nói chuyện khi không cần thiết." Leon đáp, giọng bình thường. "Và cậu để ý hơi kỹ đấy."

Isaac cười khẽ. "Thì đây là một học viện cạnh tranh mà. Tìm hiểu bạn cùng nhóm là điều cần thiết."

"Phải không?" Leon dựa lưng ra sau ghế. "Tôi cứ tưởng cậu chỉ tò mò vì buổi trưa hôm nay."

Khoé môi Isaac cong lên. "Chuyện với cô gái tóc đen à? Người luôn đi cùng cậu."

"Cậu để ý nhỉ."

"Cô ấy có ánh nhìn như dao găm. Khó không để ý."

Leon im lặng một lúc.

Isaac chậm rãi nói tiếp, giọng vẫn đều đều như nước chảy: "Cô ấy không thích tôi, rõ ràng. Chắc vì tôi nhìn cậu lâu quá."

"Cậu nên nhìn vào bài kiểm tra nhiều hơn thay vì nhìn tôi."

Lần này Isaac thật sự cười phá lên. "Ừ, có lẽ vậy. Nhưng tôi thấy cậu khác biệt. Không giống học viên bình thường. Tôi không nói theo kiểu tâng bốc đâu – tôi từng quan sát nhiều người, và cậu không phải loại dễ phân tích."

Leon nhìn Isaac, đôi mắt xám của cậu phẳng lặng như mặt nước không gợn. "Cẩn thận với thói quen phân tích người khác. Có ngày cậu sẽ gặp một người không muốn bị giải mã."

"Cậu là kiểu người như vậy?"

"Cậu nghĩ sao?"

Isaac không trả lời ngay. Cậu ta nhún vai, sau đó gật nhẹ như thể chấp nhận thách thức. "Tôi sẽ không hỏi thêm… vào hôm nay. Nhưng tôi vẫn sẽ quan sát. Không phải vì cô gái kia, mà vì cậu làm tôi thấy hứng thú."

Leon không đáp. Isaac cười một lần nữa rồi quay đi, để lại một dư âm kỳ lạ trong không khí.

Thở dài, Leon cảm thán. Chưa bao giờ cậu cảm thấy kiệt sức thế này khi nói chuyện với loài người. Cả Lylia và Isaac, tuy hai người này có động cơ khác nhau nhưng ai cũng cố nhìn thấu cậu. 

Không nghĩ nữa, Leon bước tiếp. Rời khỏi hành lang nối với lớp học, rẽ trái rồi bước xuống cầu thang ngập ánh hoàng hôn.

Và đứng cuối cầu thang – như đã đợi từ lâu – là Lylia.

Cô đứng sát lan can, tay cầm một cuốn sổ tay nhỏ. Bóng nắng chiếu xiên qua cửa sổ khiến đôi mắt cô trông sáng hơn thường lệ.

"Em không vào lớp." Cô lên tiếng trước khi Leon kịp hỏi. "Em chỉ đợi ở đây."

Leon thở ra, giọng đều đều: "Em lại bỏ lớp?"

"Không. Em chỉ ra sớm hơn vài phút. Biết tiết học của anh sắp kết thúc."

Leon nhìn cô hồi lâu rồi tiến lại, tay vẫn giữ chặt quai túi. "Em biết sẽ có người thấy em ở đây, đúng không?"

"Em biết." cô gật đầu, không chớp mắt. "Nhưng em muốn gặp anh trước khi anh rời khỏi khu học vụ."

"Vì chuyện gì?"

"Không có chuyện gì cả. Em chỉ… muốn gặp."

Cậu im lặng. Một phần vì không biết phải nói gì, phần khác vì ánh mắt cô quá cố định. Không phải ánh nhìn của người đang yêu – mà là ánh nhìn của người đang giữ một khung hình hoàn hảo và sợ nó sẽ vỡ vụn nếu rời mắt.

"Isaac Von Rother." cô lên tiếng sau một nhịp dài. "Rất thích nhìn anh."

"Cậu ta chỉ tò mò thôi Lylia. Và em đã nhắc đi nhắc lại chuyện này rất nhiều lần rồi. Em không thể điều khiển ánh mắt của người khác. Anh cũng vậy."

Leon bỗng thấy có chút kỳ lạ, ngoài ban trưa ở sân huấn luyện ra còn lúc nào mà cô nhìn thấy cậu với Isaac ở cùng nhau sao? Chẳng lẽ một ánh mắt từ buổi trưa lại ám ảnh Lylia đến vậy? Hay cô bằng cách nào đó đã biết được cậu vừa hay mới nói chuyện với Isaac xong?

"Nhưng em ghét nó." Cô nhấn giọng, từng từ như chìm vào khoảng trống giữa hai người. "Em không thích bất kỳ ai nghĩ rằng họ có thể bước vào cuộc đời anh."

"Lylia, anh là một học viên bình thường với đời sống xã hội. Chuyện có người tò mò về anh hoặc tiếp cận anh là chuyện bình thường."

"Với họ, anh cho là vậy. Còn với em thì sao? Leon."

Leon nghẹn họng. Mãi một lúc sau mới nói tiếp những gì cậu nghĩ.

"Anh không thuộc về em, Lylia."

"Anh đang ở bên em."

"Vì em tự làm đau mình nếu anh rời đi." Giọng Leon lạnh hơn bình thường, gần như sắt lại. Lylia mím môi. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô chao đảo, như thể giữa trời trong vừa đột nhiên nổi bão.

"Em biết điều đó là sai." Cô thì thầm. "Em biết là sai…"

"Vậy tại sao em cứ làm vậy?"

Cô cúi đầu, giọng vỡ vụn: "Vì nếu không làm vậy… anh sẽ rời khỏi em."

Leon siết tay lại. Một nhịp, hai nhịp… rồi cậu thở ra, dịu giọng. "Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau. Anh mệt."

Nói lý với cô gái này chẳng dẫn đến đâu cả. 

Lylia gật đầu. "Được."

Khi cậu quay đi, cô gọi khẽ phía sau:

"Đừng thân thiết với Isaac."

Leon không quay đầu. "Em không thể kiểm soát mọi mối quan hệ của anh."

"Nhưng em sẽ cố."

Giọng cô nhẹ. Nhẹ đến đáng sợ.

Leon bước đi, không nói thêm gì.

Sau lưng cậu, Lylia vẫn đứng đó – bất động.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hơi rén nhỉ :)
Xem thêm