Máu, Thịt và Em
Lãng Tùy Bút Lãng Tùy Bút (aka @Shira Đang Mệt.)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. Sự Thương Hại.

Chương 13: Một Lylia Với Lời Thề.

5 Bình luận - Độ dài: 7,073 từ - Cập nhật:

Người ta hay nói: nếu đủ chân thành, cuối cùng cũng sẽ được thấu hiểu. Nếu đủ tin tưởng, ranh giới giữa hai người sẽ mờ đi, nhường chỗ cho một điều gì đó dịu dàng hơn, gắn kết hơn.  

Lylia từng tin như vậy.  

"Em ghét anh." Cô không nghĩ mình sẽ thốt ra lời đó. Không nghĩ rằng trong một khoảnh khắc thiếu kiềm chế, tất cả những điều muốn giấu kín lại bật lên thành câu nói sắc lẹm.

Cánh cửa phòng y tế khép lại sau lưng cô bằng một tiếng cạch nhỏ, như dấu chấm hết tàn nhẫn cho những tháng ngày mỏi mòn gìn giữ mối quan hệ không tên mà cô luôn ảo vọng là tình yêu. Không ai gọi cô quay lại, không có tiếng bước chân hấp tấp đuổi theo, không một lời níu kéo dẫu là dối lòng.

Lylia đứng chết lặng trước cửa, bàn tay vẫn còn vương trong không khí, ngón tay co quắp lại như thể đang đợi một cái chạm nhẹ, một lời giải thích, hay chỉ là một chút chần chừ dù mong manh đến mấy từ phía sau. Nhưng cánh cửa cô vừa đóng lại chỉ lạnh lùng phản chiếu ánh đèn vàng lờ mờ lên mặt cô, khiến mọi cảm xúc trên đó được phơi bày trần trụi mà không còn gì khác để bấu víu. 

Không có cái bóng mà cô chờ. Không có âm thanh, không có hơi thở nào ngoài nhịp thở đứt đoạn, dồn dập của chính cô. Nhịp tim Lylia rối loạn, như thể lòng ngực cô bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, ép chặt đến mức chẳng còn chỗ cho một câu chữ rành mạch nào có thể thành hình.

Trên hành lang viện xá, đèn ma pháp lắc lư theo từng đợt gió lùa, hắt ra những vệt bóng dài méo mó in lên nền gạch cũ kĩ. Bóng của Lylia cũng đong đưa theo, nhỏ bé, bất định, như thể đang bị nuốt dần bởi các khe nứt trong tường, như thể sự hiện diện của cô chưa từng là một tồn tại rõ ràng, chưa từng đủ sức nặng để ai đó phải ghi nhớ. 

Cô bước đi, từng bước chậm rãi và cẩn trọng đến lạ lùng, như thể sợ chỉ một âm thanh nhỏ từ đôi dép sẽ phá tan lớp im lặng đang gặm nhấm bốn bề. Mỗi bước đi là một vết cứa, vô hình, nhưng rạch thẳng vào dưới xương ức cô, xé toạc vết thương ấy thêm từng chút, từng chút một, theo mỗi nhịp thở không đều và ánh nhìn vô định.

Leon đã đuổi cô đi. Không phải bằng những lời buộc tội hay mắng nhiếc, cũng không bằng cánh tay xô đẩy hay tiếng hét phẫn nộ, anh đã làm điều đó bằng sự im lặng, một thứ im lặng lạnh đến tê buốt, đủ sắc để cứa qua mọi lớp phòng vệ mà cô đã gắng công dựng lên suốt bao năm. 

Trong khoảnh khắc đó, Lylia hiểu ra sự tàn nhẫn lớn nhất không nằm ở việc người ta chối bỏ cô, mà ở chỗ họ chẳng buồn nói một lời. Sự im lặng ấy nặng trĩu, như đè cả thế giới lên vai cô, khiến cô bước đi mà không còn cảm giác rõ ràng về cơ thể mình. Chỉ đến khi bàn tay đang nắm lấy vạt áo run lên từng hồi, móng tay in rõ vào da thịt, cô mới nhận ra mình đang cố giữ chặt thứ đã rơi rụng từng mảnh một cách tuyệt vọng.

Bên ngoài, trời đã tối đen, gió lùa vào từ các ô cửa sổ hở, mang theo mùi khói quện với sương đêm, thấm vào từng thớ thịt, cô chợt rùng mình, chẳng biết vì lạnh hay vì sự trống trải trong tim. 

Hành lang dài hun hút, không bóng người, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ, giống như ai đó đang thổn thức. Căn phòng của cô nằm ở tầng hai, cuối dãy, một góc nhỏ mà cô từng coi là nơi an toàn duy nhất giữa Arcadia rộng lớn này. 

Khi đặt tay lên nắm cửa, cô phát hiện ra không chỉ là bàn tay, mà toàn thân mình cũng đang run rẩy. Cô chắc rằng nó không đến từ giá rét, mà từ những thứ vừa mất đi trong im lặng. 

Cô vặn mạnh tay để mở cửa, cảm giác cánh cửa nặng hơn thường ngày, như đang níu cô đứng lại, hoặc như đang chờ một ai khác trở về chứ không phải cô. Nhưng không có ai khác sẽ đến nữa, chỉ có cô và căn phòng quen thuộc. Bàn ghế vẫn ngăn nắp, giường được gấp gọn, sách vở xếp theo thứ tự. Mọi thứ trật tự đến mức khô khốc, mọi dấu vết cô từng để lại trong căn phòng ấy giờ đây nhìn lại đều vô nghĩa, như thể chúng chưa từng chứa đựng bất kỳ hy vọng, bất kỳ cảm xúc nào. 

Cô bật đèn. Ánh sáng xanh nhạt hắt lên bức tường trắng, phản chiếu lại hình ảnh của chính cô trong gương: một Lylia rối bời, lạc lõng, và hoang hoải như thể vừa bước ra khỏi một giấc mơ kinh hoàng.

Mái tóc cô rối tung, không còn nét mềm mại thường thấy, đôi mắt đỏ hoe vì cố nuốt nước mắt vào trong. Và bàn tay, bàn tay từng xoa dịu mọi cơn đau của Leon, từng lấp đầy vết thương anh không thừa nhận, giờ đây buông thõng bên hông, lạnh ngắt và vô dụng như một cành cây gãy lìa. 

Cô đã làm mọi thứ cho anh. Từng giọt ma lực cuối cùng, từng đêm thức trắng, từng lần kiệt sức đến mức ngã quỵ. Cô đã dùng cả giấc mơ tuổi trẻ của mình để giữ anh ở lại bên cô, nhưng rốt cuộc chỉ đổi lại một cái nhìn lạnh lùng và câu nói: anh không yêu em.

Không phải một trận cãi vã, kjông phải một hiểu lầm, mà là một sự thật trần trụi, không thương xót, không chừa lại đường lùi.

Cô bật cười. Một tiếng cười sắc gắt, méo mó, vang vọng trong căn phòng nhỏ như vết xước trên tấm kính đã nứt. Cô loạng choạng đi về phía bàn học, vấp phải chiếc ghế, ngã sập xuống sàn. Tiếng va đập khiến sàn rung lên một chút, nhưng không ai ngoài cô nghe thấy. 

Không còn ai đến bên cô khi cô ngã, không ai còn quan tâm cô khi cô bị thương. Lylia ngồi đó, tay ôm lấy đầu, gập người như muốn co rút chính mình lại, xóa bỏ sự hiện diện của bản thân trên thế giới này. Mọi điều cô từng làm, mọi sự hy sinh, mọi lần im lặng chịu đựng, mọi lần gồng mình chống lại tuyệt vọng, đều không đủ để giữ anh ở lại.

Không thể nào. 

Không thể nào anh lại là người như thế. Leon từng bảo vệ cô, từng chiến đấu vì cô, từng hứa sẽ không để cô một mình trong bóng tối.

Chắc chắn là do cô chưa đủ tốt. 

Chắc chắn là do cô chưa đủ mạnh, chưa đủ đẹp, chưa đủ đáng để được giữ lại. Nếu cô hoàn hảo hơn, nếu cô có thể trở thành người không bao giờ làm phiền anh, không bao giờ khiến anh mỏi mệt, liệu anh có quay lại không? Liệu ánh mắt từng nhìn cô như cả thế giới ấy có xuất hiện một lần nữa?

Cô cắn môi đến bật máu, mặn chát. Thực tại không còn mơ hồ nữa, máu rỉ ra nơi khóe miệng kéo theo một cơn đau âm ỉ nơi đầu lưỡi, lan dần khắp người như thứ minh chứng cuối cùng rằng cô vẫn còn tồn tại.

Vẫn đang thở, vẫn đang sống, và vẫn còn yêu... Cũng vì vậy, mọi thứ lại lần nữa trở nên đau đớn, đau đến mức cô thở cũng phải dùng sức cho từng nhịp. 

Cô ghét mình khi để bản thân trở nên yếu đuối. Cô thậm chí đã nói rõ, rằng nếu Leon không yêu cô, cô cũng chấp nhận. Chỉ cần cậu ở lại. Chỉ cần cậu để cô ở cạnh, như những đêm Lylia từng thao thức triệu hồi vòng phép suốt hàng giờ, mặc cho mạch phép mình gào lên trong tuyệt vọng, chỉ để giữ nhịp sống mong manh của người đó không tuột mất.

Đó không phải tình yêu đơn phương. Đó là tín ngưỡng.

Vậy mà...

Vậy mà khi cậu nói, “Anh không yêu em,” từng lời đó như một nhát dao lạnh lẽo, cắt xén vào sâu trong tâm can cô. Tim cô, vốn luôn đập mạnh vì cậu, giờ đây như bị ai đó nắm lấy một cách từ tốn, bóp nghẹt. Không có tiếng nổ, không có sự gầm gừ của một cuộc chiến nội tâm dữ dội, không có bi kịch phô trương, chỉ là những âm thanh nhỏ bé, nhưng lại sắc như dao, vang lên trong sự im lặng: rạn vỡ, nứt nẻ, rồi một âm rách toạc cuối cùng vang lên. Chỉ mình cô nghe thấy nó, sự vụn vỡ của điều gì đó vô cùng quý giá. Và sau tất cả, chỉ còn lại một khoảng trống vô hình, mênh mông, nuốt chửng mọi cảm xúc, như thể cả thế giới này đã bất ngờ sụp đổ trước mắt cô.

Lylia nhìn lại, đồng hồ điểm ba giờ sáng, nhịp kim lướt đều đặn, không quan tâm đến bất kỳ nỗi đau nào đang hiện diện trong căn phòng. 

Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng treo lửng, trắng bệch và lạnh lẽo, tựa như cặp mắt của Leon khi anh nói câu đó với cô. Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn ấy, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lylia như một câu thần chú nguyền rủa, như thể từng chi tiết của nó đã khắc lên xương tủy cô mà chẳng cần dao kéo. 

Cô quệt má, bàn tay run rẩy lướt qua làn da lạnh buốt, nhận ra nước mắt đã tràn xuống tự lúc nào. Cô không nhớ đã mình đã bắt đầu khóc từ khi nào, hay khóc vì điều gì. Là vì lời anh nói, hay vì cách anh nhìn cô như một điều gì đó đã hết hạn sử dụng.

Cô đứng dậy, chân loạng choạng như đang học lại cách giữ thăng bằng. Căn phòng im lặng tuyệt đối, nhưng đầu cô thì không, mọi thứ trong đầu cô đang gào thét. Những kỷ niệm gào thét, những lời nói chưa kịp thốt ra gào thét, Cả chính cô cũng gào thét, trong thinh lặng. 

Cô lao về phía giá sách, đôi tay co lại như một phản xạ, rồi đột ngột giật mạnh. Tập sách rơi loảng xoảng xuống sàn, lật tung, văng vãi khắp nơi như những tháng ngày đã trôi không thể sắp lại. Một quyển vở dày rơi mở ra trang cuối, nét chữ của cô, nghiêng nghiêng, cẩn trọng, viết về anh, từng đoạn ghi chú cách pha thuốc hồi phục cho những vết thương mà Leon hay gặp. Từng chữ bỗng trở thành gai nhọn, cô rút phăng nó ra, vò nát, ném thẳng vào tường.

Âm thanh khô khốc vang lên, nhẹ nhưng sắc, như tiếng vỡ vụn đầu tiên của một điều gì đó cô từng tin là vĩnh viễn. Cô chưa dừng lại, tay cô với lấy lọ mực nhỏ trên bàn, lọ mực màu tím Leon tặng vào sinh nhật năm ngoái, giờ nằm gọn trong lòng bàn tay cô như một sự giễu cợt trớ trêu của thời gian. 

Cô siết chặt, cảm nhận thủy tinh nứt dưới lực tay, rồi ném thẳng xuống sàn. Lọ mực vỡ tan, mực văng tung tóe như máu tươi, loang ra từng vệt trên nền gạch sáng. Những vệt tím đậm chảy vào các kẽ nứt, như muốn thấm vào tận ruột gan cô, nhắc nhở cô rằng chẳng còn đường lui nào mở cho cô vào nữa.

Một tiếng hét bật ra khỏi cổ họng. Không rõ ràng, không nguyên vẹn, chỉ là một âm thanh khản đặc, méo mó, như chính cô lúc này, không còn định hình được mình là ai, là cái gì, có phải là người con gái đã từng tin rằng nếu yêu đủ nhiều thì sẽ được yêu lại hay không.

Cô quay về phía bàn học, nơi chiếc bình thủy tinh đựng bút nằm ngay ngắn. Tay cô giật lấy nó, không ngần ngại, và hất thẳng về phía cửa. Mảnh thủy tinh vỡ tung tóe, văng lên tường, rơi xuống nền, một vài mảnh nhỏ cứa vào cổ tay cô, máu thấm ra, từng giọt, từng giọt. Nhưng cô không dừng lại, không cảm thấy đau, đau giờ đây là khái niệm trừu tượng, xa xỉ, không đủ để nói lên những gì đang thiêu đốt cô từ bên trong.

Trên kệ đầu giường, chiếc băng tay Leon từng đeo vẫn còn nằm đó, như thể cố tình chờ cô nhìn thấy. Một phần ký ức, một bằng chứng, một nhát dao. Cô tiến lại, cầm lấy nó, ép chặt vào ngực, thở dồn dập như đang đấu tranh giữa ôm giữ và chối bỏ. 

Cô đứng lặng, nhìn chằm chằm vào nó như thể trong từng sợi chỉ cũ kỹ ấy vẫn còn vương lại hơi thở của một ký ức mà cô chưa sẵn sàng buông tay. Đôi mắt cô không chớp, tay siết chặt món đồ như muốn nghiền nát nó chỉ bằng ánh nhìn. Rồi bất chợt, như thể có thứ gì đó vỡ tung bên trong, cô ném mạnh nó xuống sàn. Không do dự, cô giáng gót giày lên nó một lần, rồi lại một lần nữa, giẫm lên những đường chỉ đã sờn đến bạc màu, như muốn xóa bỏ từng dấu vết gắn liền với nó. Tiếng vải rách và âm thanh khô khốc của cao su chạm xuống sàn vang lên trong căn phòng im ắng, lạnh lẽo như lời buộc tội.

Nhưng rồi cô khựng lại. Đôi vai rung lên. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, cô khụy xuống bên cạnh thứ vừa bị chính mình hủy hoại. Hai tay run rẩy ôm lấy nó, mảnh vải giờ đây chỉ còn là một đống nhàu nát không hình dạng. Cô ôm nó vào ngực, như thể cố níu giữ chút gì còn sót lại. Mặt cô vùi vào đó, tiếng thở đứt đoạn, run như người vừa lỡ tay giết chết một phần con người mình, một phần đã gắn bó, đã yêu thương, đã không thể cứu vãn.

Lửa giận trong cô không hạ nhiệt, mà cứ xoắn lại, dữ dội hơn, chuyển thành cơn trào lũ của mọi uất ức, mọi điều bị dồn nén bấy lâu. Cô đứng bật dậy, lao về phía gương, cái gương đã từng phản chiếu hình ảnh cô ngày nào cũng cố gắng mỉm cười, cố gắng đẹp hơn một chút, hoàn hảo hơn một chút, để Leon chú ý. 

Nắm tay cô siết lại, các khớp trắng bệch. Trong gương, phản chiếu một khuôn mặt lặng như tờ, nhưng đôi mắt thì rực lên như lửa âm ỉ trong một căn phòng khóa kín. Không một tiếng hét, không một lời nguyền rủa, chỉ có một chuyển động bất ngờ, dữ dội: nắm đấm lao thẳng vào mặt gương.

Tiếng va chạm đầu tiên khô khốc như một lời cảnh báo. Gương rạn, những đường nứt mảnh như sợi tơ nhện tỏa ra từ điểm va chạm, ngoằn ngoèo như những vết thương chưa kịp khép. Cô không dừng. Lần thứ hai, cú đấm giáng xuống mạnh hơn, dứt khoát hơn. Mặt kính vỡ toang như thể không chịu nổi cơn cuồng nộ bị nén quá lâu. Những mảnh gương văng ra, lấp lánh trong không khí như mưa thủy tinh, rơi lộp bộp xuống sàn.

Một mảnh cắt vào ngón tay cô, sâu đến mức thịt tách ra dưới da, nhưng cô không nhìn, không kêu, không nhíu mày. Máu bắt đầu rỉ ra chậm rãi, đỏ tươi, men theo lòng bàn tay rồi nhỏ xuống nền nhà. Cô đứng đó, thở dốc, mắt không rời mặt gương vỡ.

Trong phần còn lại méo mó của tấm gương, khuôn mặt cô bị chia cắt thành từng mảnh rời rạc: một bên mắt vỡ vụn, một mảnh môi nứt đôi, những biểu cảm đứt đoạn và lẫn lộn chồng lên nhau. Không còn là Lylia mà cô từng nhận ra nữa. Chỉ còn lại một hình hài vỡ vụn, méo mó, tan nát như những mảnh gương dưới chân, và cũng như chính cô, chẳng thể ghép lại thành một thứ gì nguyên vẹn được nữa.

Cô lùi lại, dựa lưng vào tường, bàn tay đẫm máu quệt lên áo sơ mi trắng, để lại vết đỏ nhòe như thứ ký ức không thể giặt sạch.

Bên ngoài trời sấm chớp chập chờn, cơn giông đầu mùa kéo tới, gió rít từng hồi như tiếng ai gào trong đêm. Mưa bắt đầu rơi, gõ lộp độp lên cửa kính, một mùi đất ẩm xộc vào phòng, trộn lẫn mùi máu và mực. Cô ngồi bệt xuống sàn, giữa đống sách vở, giữa những mảnh vỡ và tàn tích của chính mình, đầu gối co lại, tay bấu vào tóc như thể muốn bứt bỏ luôn cả ký ức.

Tiếng sấm bên ngoài vọng vào không át nổi tiếng tim cô đập loạn. Trong cơn hỗn loạn, cô nghĩ đến ngày đầu gặp Leon, một cậu trai lạnh lùng, lặng lẽ, nhưng khi nhìn vào mắt cô đã không hề quay đi. 

Cô nhớ, anh đã từng nắm tay cô trong lần đầu bước vào sân huấn luyện, khi đôi chân cô còn run và nhịp thở chưa thể bình ổn. Cô nhớ ánh mắt anh, khi cúi xuống băng bó cho đôi tay bất cẩn của cô, ánh mắt dịu dàng đến mức cô từng nghĩ, nó thuộc về mình.

Cô nhớ anh đã nói: “Cậu là người duy nhất khiến mình thấy bản thân cần cố gắng hơn nữa.” Nhưng bây giờ, anh không cần cô nữa. Còn cô... vẫn chưa học được cách ngừng cần anh.

Cô nhớ một buổi chiều không gió, khi anh dắt cô đi dạo khắp phố xá. Hai người tay trong tay, lướt qua những nơi cô chưa từng đến, ngắm nhìn những điều cô chưa từng thấy, ăn những món cô chưa từng dám nghĩ tới. Mỗi bước đi là một lớp sẹo cũ dần bong ra. Mỗi lần cười là một vết thương trong cô được khâu lại, bằng thứ cảm xúc mà trước đó cô chưa từng tin là mình xứng đáng có.

Cô nhớ cách anh cúi xuống lau đi vệt bụi trên má khi cô vấp ngã, nhớ cả sự tỉ mỉ trong từng lần anh chăm sóc những vết xước nhỏ xíu, nhớ bàn tay thô ráp mà dịu dàng ôm gọn cô vào lòng. Nhớ cả cái đêm anh lén bế cô ra khỏi ký túc để hai người nằm dài trên mái, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Cô nhớ cả khi anh luôn là người chủ động tìm đến cô dù bận bịu đến mấy. Rồi cô lại nghĩ đến hiện tại, đến cái cách anh khẽ nghiêng người tránh đi mỗi khi cô đến gần. Không một lời nói, không một lý do.

Cô bắt đầu tự hỏi: Mình có làm gì sai không? Có nói điều gì khiến anh khó chịu? Mình có đang trở nên phiền phức? Hay… đơn giản là anh đã chán rồi?

Cô nhớ những nụ cười ngày xưa của anh, thứ nắng ấm hiếm hoi từng sưởi ấm trái tim cô, thứ ánh sáng khiến cô nghĩ mình có thể tin tưởng.

Chứ không phải nụ cười gượng gạo bây giờ, chỉ xuất hiện khi cô cất lời cầu xin. Cô nhớ lời thề năm đó, dưới bầu trời đầy sao, khi cả hai cùng nhau mong đợi điều gì đó sẽ trở thành mãi mãi.

Cô cứ nhớ.

Rồi nhớ.

Và nhớ.

Đến khi cô chợt nhớ ra: Dù là khi xưa hay hiện tại, mỗi lần cô chới với, anh vẫn luôn là người giang tay ra trước, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Lylia, với đôi mắt mở to hơn thường lệ rơi vào những tiếng nói và lời thì thầm, từng hình ảnh trong đầu cô chạy lại như một đoạn băng nhiễu mạch, mỗi cái dừng lại không lâu hơn năm giây, liên tục khiến linh hồn vốn đã chằng chịt những vết cắt nay lại càng tả tơi hơn.

Rồi giữa đống hỗn độn ấy, mắt cô bỗng dừng lại nơi một tờ giấy mỏng nằm khuất dưới chân bàn.

Một bức thư. Nét chữ của cô, viết từ rất lâu rồi, chưa từng gửi đi. Bức thư cảm ơn anh vì đã luôn bên cô khi cô cần, vì đã lặng thinh mỗi khi cô yếu đuối, vì đã từng, dù chỉ một chút, để cô tin rằng mình xứng đáng được yêu. Cô cầm tờ giấy lên, run rẩy đọc từng chữ, từng chữ một, rồi vò nát, siết chặt trong tay đến khi tờ giấy nát vụn như chính giấc mơ cô từng gìn giữ.

Tiếng đồng hồ vẫn đều đặn, trăng đã khuất sau mây, mưa đổ xuống nặng hơn, xối xả, dữ dội. Lylia lê bước đến cửa sổ, mở tung cánh kính, để gió và mưa táp thẳng vào mặt. Cô ngửa đầu, để nước mưa hòa cùng máu trên trán, trên môi, trên tay, để mọi thứ chảy xuống, như đang rửa trôi đi một phần con người cũ. Lạnh, nhưng thật. Không còn ảo mộng, không còn ảo tưởng rằng chỉ cần yêu đủ thì sẽ được yêu lại.

Lylia quay vào, căn phòng bây giờ như bãi chiến trường, đồ vật văng ngổn ngang, từng mảnh ký ức rơi vãi giữa sàn. Và cô, đứng giữa nó, nhỏ bé nhưng vẫn đứng, vẫn thở, vẫn còn sống. 

Nỗi đau không giết chết cô, nó thiêu cô, mài mòn cô, nhưng không dập tắt được cô. Mắt cô lúc này không còn ướt, không còn đỏ. Chúng chỉ sâu thẳm và lạnh hơn trước, như vừa đánh mất một phần linh hồn, nhưng cũng vừa tìm lại được một phần sự thật.

Cô cúi xuống, nhặt chiếc băng tay đã rách. Lau sạch máu, Gấp lại, đặt ngay ngắn lên bàn như một dấu chấm hết. Không phải để quên, mà để nhớ, nhớ rằng cô đã từng yêu, từng đau, và từng tưởng mình không thể sống thiếu anh. Nhưng đêm nay, khi tất cả vỡ tan, cô vẫn còn đứng đây.

Gió lùa qua ô cửa mở toang, thổi tung rèm, cuốn theo mùi máu, mực và cơn giận chưa nguôi. Nhưng trong đáy mắt Lylia, có một ánh sáng nhỏ, mờ nhạt thôi, nhưng chân thật, không phải của hy vọng, mà là của ý chí. Cô biết rõ: mọi thứ chưa kết thúc, và nếu nó có kết thúc, thì sẽ kết thúc bằng chính bàn tay của cô, không phải bằng sự im lặng của người khác.

Lylia không còn là cô gái chờ đợi ai quay lại nữa. Cô là người sẽ bước ra khỏi căn phòng này, dù vết thương còn rỉ máu. Dù tim vẫn chưa đập lại đúng nhịp. Nhưng cô vẫn sẽ bước, cơn giận đã đốt cháy cô một lần, và cô sẽ dùng chính ngọn lửa ấy để bắt đầu lại.

──────

Sáng dần lên, thứ ánh sáng bạc, lạnh, bò chậm trên mặt sàn gỗ cũ, rón rén như một con côn trùng không tên len lỏi vào những ngóc ngách tăm tối nhất của căn phòng. 

Ánh sáng trườn qua những vết nứt nẻ trên tường, chiếu lên từng vệt bụi đang lơ lửng giữa không trung, nhẹ đến mức tưởng như có thể tan biến chỉ bằng một cái chớp mắt, mỏng như lớp da của ký ức đã chết. Mỗi tia sáng như một lưỡi dao nhỏ, lặng lẽ cắt qua không khí nặng trĩu, chạm đến thân thể bất động trên mép giường.

Lylia ngồi đó, dáng hình co lại như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, đầu gối ép sát vào ngực, khuỷu tay vòng quanh, bàn tay nắm chặt cánh tay kia đến trắng bệch. Toàn bộ thân thể căng cứng, như thể chỉ cần một chuyển động nhỏ cũng sẽ khiến mọi thứ sụp đổ. 

Từng cơ bắp dưới lớp áo mỏng như đang gồng lên chịu đựng điều gì đó không thể gọi tên, một thứ trọng lực vô hình đè lên cột sống khiến cô không thể đứng dậy, không thể ngủ, không thể thở đúng nghĩa. 

Chiếc băng tay rách nát nằm vắt ngang trên nệm, bị ánh sáng chiếu thẳng vào, lộ rõ những sợi chỉ bung ra tua tủa, những vết máu khô cứng lại như dấu ấn của một lời thề đã bị phá vỡ, nằm trơ trọi như một cuốn nhật ký hành trình bị bỏ lại sau chuyến đi dài.

Đôi mắt Lylia mở to, không có sự sống. Đồng tử đen kịt, không ánh phản chiếu, như mặt hồ đông cứng giữa đêm không trăng. Cô không chớp mắt, không cựa quậy, không nói điều gì. Đôi môi khô nứt như thể đã trải qua một trận bão cát kéo dài hàng thế kỷ. 

Không ai gọi cô, không ai đến bên cô, cô ở đó suốt đêm, để thời gian lướt qua người mình như một cơn sốt lạnh lẽo, để mặc cho từng lớp cảm xúc bị mài mòn từng chút một, bong tróc khỏi da thịt như lớp sơn cũ trên tường.

Cô nghĩ, nếu cô ngồi đây đủ lâu, cơ thể sẽ hóa đá. Cô sẽ trở thành một phần của căn phòng này, sẽ thành hình nhân bằng đá vô tri, mãi mãi gục đầu bên mép giường, lặng lẽ tan đi cùng hơi thở sau cuối, không ai tìm thấy, không ai nhớ đến. Một tấm tượng không tên, không lời khắc tác gia. Trong thế giới này, mọi lời thề đều tan trong gió.

Tiếng đồng hồ vẫn vang lên, đều đặn và lạnh lùng, tích tắc tích tắc như nhát búa nhỏ gõ xuống nắp quan tài của ký ức. Lylia đứng dậy, không hẳn là đứng, đó là một sự đẩy người về phía trước bằng tất cả những gì còn sót lại sau một đêm dài vỡ vụn. Mỗi khớp xương phát ra âm thanh nhỏ, như thể phản đối chuyển động, như thể chúng đã quen với sự bất động đến mức không còn muốn phục tùng. 

Cô lê bước về phía chiếc tủ gỗ áp sát tường, bàn chân trần lướt nhẹ trên mặt sàn lạnh buốt, phát ra tiếng loẹt xoẹt khẽ khàng như tiếng rắn bò trong bóng tối. 

Cô cúi xuống, mở ngăn kéo dưới cùng, ngăn mà suốt nhiều tháng, có lẽ là nhiều năm, cô đã không đụng tới. 

Ngăn kéo cũ rít lên một tiếng rên nhỏ, tiếng gỗ cọ vào gỗ nghe khô khốc, giống như tiếng thở dài của một người già sắp quên mất mình từng là ai. Một lớp bụi dày phả lên, cuốn theo ánh sáng thành những sợi khói lơ lửng, như những vệt hồn của một giấc mơ đã cháy rụi. 

Cô cúi sát vào bên trong, tay lần mò qua đống sách vở cũ kỹ, qua những tờ giấy cong vênh vì thời gian, qua những nét chữ đã nhòe vì nước mắt hay mồ hôi của chính mình thuở còn tin vào những điều giản đơn.

Dưới tất cả đống lộn xộn đó, cô “tìm” thấy nó.

Một chiếc hộp gỗ nhỏ, màu nâu sẫm, lớp vân gỗ bị xước xát đến mức gần như mất đi kết cấu. Cái móc sắt đơn giản khóa lại nắp hộp, hoen gỉ và cứng như bị dính máu khô. Trên nắp hộp, một biểu tượng mờ nhạt vẫn còn hằn lại: một ngôi sao năm cánh bị cắt đôi bằng một đường chéo. Cô không cần nhìn kỹ, cô biết nó là gì.

Ngón tay chạm vào mặt gỗ, run lên ngay tức khắc. Lạnh buốt, Cảm giác như có một dòng điện nhẹ truyền từ hộp vào tay, chạy dọc cột sống, khiến cả người cô cứng lại. Cô không khóc, nhưng hơi thở trở nên đứt đoạn, gấp gáp, nghẹn lại nơi cổ như có một bàn tay vô hình bóp lấy khí quản.

Lylia ngồi sụp xuống đất, đặt hộp lên đùi, ôm lấy nó sát ngực như người ta ôm di ảnh người thân. Tay cô lần mò mở khóa, móc sắt trượt khỏi tay hai lần, lần thứ ba, nó cứa vào cổ tay cô một đường mảnh, máu rỉ ra, thấm vào cạnh gỗ, nhưng cô không để ý.

Cuối cùng, khóa bật mở. Tiếng keng vang lên nhỏ đến nỗi gần như bị nuốt chửng bởi không khí đặc quánh trong phòng. 

Cô mở nắp. Một sợi dây chuyền bạc hiện ra, mảnh và xỉn màu, nằm gọn trên lớp gấm xanh sẫm đã úa. Viên đá đỏ gắn giữa dây không sáng, không óng ánh, chỉ đơn thuần là một mảnh khoáng hình giọt máu thô ráp và xấu xí như sỏi lượm ngoài bãi đất. Cạnh sợi dây, là một bức thư gấp tư, giấy ngả màu, mép giấy cong lại như cánh hoa từ lâu đã tàn nhưng chưa được gió cuốn đi.

Cô cầm bức thư lên. Tay cô run đến mức bức thư kêu lên từng tiếng lạo xạo nhỏ, như tiếng áo quan va vào đá. Cô mở thư bằng hai tay, chậm rãi đến ám ảnh, như thể chỉ cần mở nhanh một chút thôi, mọi thứ sẽ tan ra thành khói. 

Nét chữ lộ ra, xiêu vẹo, hấp tấp, nhưng quen thuộc đến nhức nhối. Cô đọc dòng chữ đầu tiên, duy nhất:

“Nếu em tìm thấy cái này... Nghĩa là anh đã thất hứa.”

Không lời chào, không ký tên. Không lời kết. Chỉ một câu, như một lưỡi dao, găm vào tim cô. Nhưng câu ấy mang theo cả một biển ký ức đổ ập về, nhấn chìm mọi âm thanh, mọi ánh sáng, mọi cảm giác.

Nước mắt trào ra. Không thành tiếng, không mang teo tiếng nấc nào. Chỉ là nước nóng từ đâu đó trong tim, bị ép ra ngoài qua đôi mắt đã quá mệt mỏi để chống lại cảm xúc của chính mình. Chúng chảy xuống má, chảy lên lá thư, loang thành một quầng mờ như máu thấm trên áo người chết. Cô nhấc sợi dây chuyền lên, lạnh buốt nơi đầu ngón tay, những góc cạnh sắc như kim loại chưa mài, và một sức nặng âm thầm như thể nó đang kéo cả lồng ngực cô trĩu xuống.

Cô siết chặt nó. Viên đá đỏ cấn vào lòng bàn tay, in hằn hình giọt máu lên da, cứa vào thịt, máu cô hòa vào biểu tượng hình giọt máu. Cô không buông ra, không.

Cô thấy lại mái học viện, nơi gió thổi qua ống khói, nơi cô và Leon đã từng ngồi vai kề vai. Trên bầu trời, một ngôi sao đỏ chói rực rỡ như báo hiệu điều gì lớn lao đang chực chờ. Leon đã chỉ tay lên nó, “Khi nào nó rơi, anh sẽ tìm được đường của mình. Và em cũng vậy.” Câu nói đó như một sợi dây trói buộc cả tuổi trẻ cô lại, một niềm tin cô chưa từng dám nghi ngờ.

Họ đã thề, dưới trời sao, dưới gió, dưới lời hứa không bao giờ chia lìa.

Thực tại đã nghiền nát lời thề đó, cô biết, nhưng cô không thể quên. Không thể tha thứ, không thể chết đi khi lời thề đó vẫn chưa có hồi kết, chưa được hiện hành.

Lylia ngừng dùng lực siết vào sợi dây chuyền, sờ mình sẽ làm vỡ nó. Cô vẫn ngồi, lặng như tượng, bàn tay nắm sợi dây chuyền lạnh buốt, máu từ lòng bàn tay rỉ ra từng giọt nhỏ xuống nền gạch, loang vào khe nứt giữa các viên gạch cũ kỹ, như thể chính căn phòng cũng đang thở cùng vết thương của cô. 

Nhưng lần này, không còn nước mắt. Nỗi đau không còn là thứ cuộn trào dữ dội muốn tràn ra khỏi lồng ngực, chúng đã chìm xuống, lắng sâu như một lớp bùn đặc dưới đáy hồ, không xáo trộn được nữa. 

Nó ở đó, lặng lẽ, nhưng vẫn hiện diện, làm đặc lại từng hơi thở, làm dày thêm từng cái chớp mắt. Lylia không còn là cô gái ngồi ôm đầu gối chờ một ai đó quay lại, cô đã bước ra khỏi cơn mê dài mang tên chờ đợi, và trong mắt cô bây giờ là một sự tỉnh táo, lạnh lùng và méo mó.

Cô đứng dậy, động tác lần này không nặng nề như buổi sớm. Không còn đấu tranh, không còn miễn cưỡng, mà là dứt khoát, một quyết định đã hình thành trong bóng tối và giờ đây, cô sẽ cùng quyết định đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh sáng.

Cô bước qua những mảnh gương vỡ, dẫm lên mà không chần chừ, tiếng lạo xạo vang lên dưới chân như tiếng vỡ của một lớp vỏ bọc đã ôm lấy cô quá lâu. Gót chân cô rách, máu để lại những dấu loang mờ trên sàn, nhưng cô không dừng lại. Mỗi bước là một lần xác nhận về thực tại của cô lúc này, mỗi bước là một nhát chém cắt đứt quá khứ từng ràng buộc cô vào một hình ảnh đã chết.

Cô tiến đến bàn học, nơi tàn dư của cơn giận đêm qua vẫn còn nằm rải rác, sách rơi, lọ mực đổ, giấy tờ nhòe nhoẹt. 

Cô dọn dẹp từng thứ. Không phải để sửa chữa chúng, mà để kiểm soát chính mình. Những ngón tay dính máu của cô lật từng trang vở, kéo từng quyển sách về lại hàng, lau sạch mực bằng vạt áo ướt.

Không vì tiếc nuối, mhông vì muốn giữ gìn, mà vì cô ghét sự bừa bộn. Cô ghét cái cảm giác mình đã từng mất kiểm soát. Thứ cảm xúc không thuần khiết đó khiến cô kinh tởm bản thân, và cô không cho phép nó lặp lại. Cô lau sạch vết máu trên sợi dây chuyền, cuộn nó lại bằng một mảnh vải, cẩn trọng như đang bọc lại trái tim mình, rồi nhét vào túi áo ngực, nơi cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập của nó chạm vào da thịt.

Khi cô xoay người, ánh nhìn va vào gương vỡ. Những mảnh nhỏ vẫn phản chiếu từng phần khuôn mặt cô: mảnh cằm mím chặt, mảnh môi khô khốc, mảnh mắt đen sẫm không còn ánh sáng. Lylia cúi xuống, nhặt lấy một mảnh kính lớn, lật ngược lại để mặt gương hướng ra ngoài. 

Cô đưa nó sát mặt, ngắm nhìn chính mình như thể đang soi gương lần đầu tiên sau nhiều năm quên mất mình có hình, có dạng. 

Cô nghiêng đầu, ánh sáng sớm chiếu vào mắt, làm nổi bật quầng thâm và những đường máu khô vẫn còn dính trên cổ. Trong hình ảnh ấy không còn một cô gái dịu dàng chờ đợi. Chỉ có một người biết rõ mình là ai, đã mất gì, và sẽ lấy lại điều gì.

Cô gài mảnh kính vào giữa hai quyển sách như một lời nhắc, rồi đi về phía tủ quần áo. Trong ngăn dưới cùng, cô lôi ra một hộp gỗ nhỏ khác, không phải của Leon, mà của riêng cô. 

Cô mở nắp, bên trong là những vũ khí nhỏ mà cô giấu từ năm nhất, những món đồ bị cấm trong ký túc xá: một con dao găm lưỡi đen, một viên đá khắc lệnh chú cổ tưh, một lọ bột màu lam chứa chất kích ma lực. Cô rút con dao ra, thử lưỡi, lưỡi dao lạnh và bén như những lần cô cắt tĩnh mạch giả trong thực hành. 

Cô không run. Không phân vân. Trong mắt cô, đây không còn là vũ khí, mà là một công cụ. Mỗi vết cắt trong quá khứ sẽ là tiền đề cho từng đường đi cô chọn.

Ngoài trời, mưa đã ngớt. Những giọt nước đọng lại trên khung cửa sổ, lấp lánh dưới ánh sáng mới như những vì sao tan vỡ.

Cô mở cửa, hít một hơi dài, không khí buổi sớm mang theo mùi gỗ ẩm và bùn đất, mùi của thứ gì đó mới bắt đầu nhưng chưa kịp có tên. 

Cô bước ra hành lang, tóc ướt sũng dính vào gáy, mắt nhìn thẳng, tay siết chặt vạt áo bên giấu con dao găm bên trong. Mỗi bước chân cô đi, sàn gỗ kêu lên khe khẽ, như một bài ca tiễn biệt cho người đã chết trong đêm.

Hành lang vắng. Arcadia vẫn chưa thức giấc, nhưng Lylia không đợi nó tỉnh dậy, cô không cần ai nhìn thấy, cũng không cần nhìn thấu ai. Cô không cần ai hiểu những gì cô sắp làm, cô làm những điều dành cho ai cả, cô làm cho chính mình.

Cô sẽ giữ một lời hứa không giữ được. Nhớ một lời thề bị lãng quên. Và khi cô biết mình muốn gì, trái tim từng loạn nhịp đêm qua đã thôi thổn thức, chỉ còn nhịp đập đều đặn như trống trận.

Cô đến khu thư viện cũ, nơi bị đóng cửa từ lâu vì sập mái, không ai lui tới nữa. Cánh cửa gỗ mục kêu lên một tiếng cọt kẹt khi cô đẩy vào, bụi bặm bay lên cuồn cuộn, khiến cổ họng cô ngứa rát nhưng cô không ho.

Bước chân cô chậm rãi lướt qua những giá sách đổ nghiêng, mảnh kính vỡ loang lổ ánh sáng, và những xác chim khô quắt nằm im lìm trên bệ cửa như hóa thạch của một thời đã mất. Cô dừng lại bên một góc sàn, quỳ xuống, rồi cẩn thận gạt đi lớp bụi dày và mảnh ván ép bạc màu. 

Dưới đó là một hốc nhỏ, và trong hốc, một chiếc hộp kim loại đã rỉ sét, viền mép sần sùi theo năm tháng. Leon từng chôn nó ở đây. Cô biết, vì chính tay cô đã giúp anh đào chỗ này. Nhưng suốt chừng ấy thời gian, cô chưa từng hỏi anh đã giấu điều gì trong đó. Và bây giờ, trước khi mở ra, cô mới nhận ra: có lẽ cô sợ câu trả lời.

Cô lôi chiếc hộp ra khỏi hốc sàn, lớp bụi phủ dày bám cả vào tay áo. Những ngón tay hơi run khi cô bật nắp hộp, tiếng kim loại rít lên khẽ khàng, han gỉ và nặng nề như thể đang mở ra một phần ký ức bị chôn vùi từ lâu.

Bên trong là một sấp giấy: kế hoạch tác chiến, sơ đồ phòng thủ của trường học, danh sách những cái tên, những người Leon từng nghi ngờ. Mỗi tờ giấy như một mảnh ghép của một cuộc chiến thầm lặng mà anh đã âm thầm gánh vác. Và rồi, ở cuối cùng, là một phong thư. Không đề tên, không niêm phong. Chỉ có nét chữ quen thuộc của anh, nghiêng nhẹ, có phần vội vàng, nhưng vẫn đủ chỉn chu như mọi thứ Leon từng làm.

Cô cầm nó lên. Mở ra, mắt đầu đọc, chậm rãi như sợ một từ nào đó sẽ tan biến nếu mắt mình lướt quá nhanh. Từng chữ, từng dòng, như đang chạm vào giọng nói của anh, vang lên trong đầu cô rõ ràng đến rợn người. Cô không chớp mắt, không lau đi lớp bụi trên mi mắt, tay cô giữ chặt lá thư, không run, nhưng có điều gì đó trong ngực đang chậm rãi sụp xuống, từng chút một.

Khi đọc xong, cô xé nát bức thư, Không vì tức giận, không vì sự phản bội. Mà vì cô đã hiểu, anh để lại nó vì nghĩ mình sẽ chết. Anh nghĩ cô sẽ cần lý do để tha thứ. 

Nhưng cô không cần. Tha thứ không còn nằm trong lựa chọn, cô đã đi xa hơn cái ranh giới trắng đen của “hiểu” hay “không hiểu”. Cô sống sót qua đêm. Cô đối diện với ký ức của mình. Và giờ, cô đã trở thành một bản thể khác. Không còn là một Lylia yêu anh bằng một trái tim mềm yếu. Mà là một Lylia yêu anh bằng cả sự tồn tại của mình, một Lylia sẽ kéo anh về bằng bất cứ giá nào, bất cứ cách nào... Một Lylia, với một lời thề.

Khi cô ra khỏi thư viện, trời đã lên nắng. Màu nắng nhạt như thứ máu loãng trong giấc mơ. Cô đứng trên bậc thềm, gió thổi nhẹ qua tóc. Cô siết chặt con dao giấu trong áo, nơi đáy mắt cô không còn hình bóng Leon. Chỉ còn con đường phía trước, dài, lạnh, và không có chỗ cho những kẻ hối tiếc.

Nếu anh không thể giữ lời.

Cô sẽ thay anh giữ nó.

Dù phải đánh đổi tất cả. Dù phải trở thành điều mà anh sợ nhất. Dù phải nhúng tay vào chính thứ bóng tối mà họ đã cùng thề sẽ tránh xa.

Vì cô không còn tin vào ngôi sao đỏ thẳm trên bầu trời năm ấy nữa.

Cô chỉ tin vào máu, lời hứa, và Anh. Cô sẽ là người giữ lửa. Dù ngọn lửa đó thiêu rụi chính mình.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
chương đăng hơi vội, và cũng dài nên không tránh khỏi lỗi đc. Tôi sẽ sửa trong thời gian nhanh nhất, cảm ơn vì đã đọc!
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
tạm ổn rồi, các bạn đọc thấy lỗi nào cứ bói mình nhé, chung tay vì 1 câu chuyện hay hơn😛
Xem thêm
Tuyệt đối điện ảnh🖐️😔🖐️
Xem thêm
So🔥🔥🔥
Xem thêm