Một đêm tại ký túc xá của học viện phép thuật. Trong một căn phòng tẻ nhạt, nơi vẫn còn sáng đèn dẫu tiết trời đã tối đen từ lâu.
Ánh nhàn nhạt rọi xuống từ viên pha lê treo trần, phủ lên không gian một lớp màn xanh lạnh lẽo. Tiếng lá cây cọ xát vào nhau tràn vào qua khung cửa sổ. Luồng gió lạnh qua đó mà ùa vào, khẽ lay động những trang sách trên bàn học, tiếng loạt soạt khe khẽ vang lên.
Leon ngồi bên bàn, tay lật từng trang sách dày cộm về bùa chú cơ bản của ma thuật hệ Hỏa. Tuy đã quen với cảm giác tĩnh mịch trong phòng, cậu vẫn không thể tập trung hoàn toàn vào những con chữ trước mắt. Cảm giác khó chịu âm ỉ đè nặng lên ngực. Không khí dường như đông đặc lại mỗi khi đêm đen buông xuống.
Cậu cảm nhận được ánh mắt ấy. Ánh mắt của một bóng ma luôn dõi theo cậu, từng cử chỉ nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi tầm nhìn của nó. Cảm giác gai người chạy dọc sống lưng khiến Leon rời mắt khỏi sách, nhìn về phía cửa phòng.
Bản lề gỗ cũ kêu lên một tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng. Cánh cửa hé mở, không một tiếng động, chỉ đủ để một dáng người nhỏ nhắn bước vào. Làn váy xanh nhạt khẽ đung đưa.
Khi cô ngừng đặt từng bước chân rón rén trên sàn nhà, Leon cũng nhận ra cô là ai.
"Lylia?" Leon thở dài.
Cô gái khẽ giật mình khi nghe tên mình được gọi lên. Lylia trông như một bóng ma với làn da trắng bệch và đôi mắt to tròn, quầng thâm trũng sâu như người mất ngủ lâu ngày. Ánh sáng pha lê nhợt nhạt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, tạo nên một vẻ mong manh, dễ vỡ.
"Cậu... lại đến vào giờ này?" Giọng Leon pha chút bất lực.
Lylia không trả lời ngay. Cô chỉ đứng đó, im lặng nhìn cậu với ánh mắt đờ đẫn, mãi một lúc lâu sau mới đáp lại.
"Cậu không chịu gặp tôi." Cô lí nhí, giọng khản đặc như đã khóc rất nhiều.
Leon siết chặt tay vào mép bàn, gằn giọng: "Đây là ký túc xá nam. Cậu có biết mình đang làm gì không?"
Lylia không trả lời. Cô vẫn bước từng bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường của cậu, ánh mắt khẩn cầu. Bộ váy đồng phục nhà trường hơi nhàu nát, nếp gấp không phẳng phiu như thường ngày, làm cô trông tơi tả hơn.
Leon nhìn cô gái ngồi co ro trên giường mình, im lặng như một con búp bê bị vứt bỏ. Hơi thở của cô đều đặn nhưng run rẩy, như thể mỗi lần hít vào đều cần rất nhiều sức lực.
"Lylia, cậu không nên ở đây. Nếu bị phát hiện—"
"Nếu bị phát hiện, họ sẽ đuổi học tôi sao?" Đôi mắt cô tối sầm lại, vằn lên nét đau đớn pha lẫn chục lời thách thức.
Leon chợt im bặt. Cậu hiểu rõ cô không sợ bị đuổi học. Lylia chưa bao giờ sợ hãi trước bất cứ điều gì ngoài việc bị bỏ rơi.
"Tôi sẽ ở lại một lát, được không?" Giọng khẽ run, cô van nài.
Leon thở dài, day mạnh hai bên thái dương. "Chỉ một lát thôi."
Lylia không nói gì thêm, chỉ cúi đầu im lặng. Những ngón tay gầy guộc của cô đan vào nhau, run rẩy. Sự im lặng khó chịu phủ lên căn phòng, bầu không khí ngượng ngùng đè nặng lên hơi thở của Leon.
Cậu quay lại bàn, tiếp tục lật sách nhưng không đọc nổi dòng nào. Ánh mắt của Lylia vẫn bám chặt lấy cậu như một cái bóng.
Cậu biết rõ mình không nên yếu lòng, không nên để cô dựa dẫm vào mình thêm nữa. Nhưng ánh mắt đó, ánh mắt như một con thú bị dồn vào đường cùng, luôn khiến cậu cảm thấy tội lỗi.
Cảm giác đè nén kéo dài mãi đến khi đồng hồ điểm giờ thứ mười hai vang vọng. Lylia vẫn chưa rời đi. Cô ngồi đó, bất động như một pho tượng, ánh mắt tối tăm nhìn xuống đôi tay mình.
"Lylia, cậu không thể ở đây cả đêm." Leon quay lại, nhắc nhở cô khi cố làm giọng mình trông có vẻ kiên quyết hơn.
Lylia ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, vẻ mặt mông lung. "Cậu muốn tôi rời đi sao?"
Leon mím môi, chậm rãi gật đầu. "Phải. Cậu nên trở về phòng mình trước khi có ai đó phát hiện ra."
Cô nhìn cậu chăm chú, đôi môi run run. "Nếu tôi đi, cậu sẽ ở đây một mình sao?"
"Lẽ ra tôi phải ở một mình ngay từ đầu."
Sắc mặt Lylia biến đổi. Cô như một phạm nhân nghe được bản án tử của mình, trái tim đang đập đều đặn trùng xuống vực sâu không thấy đáy. Ánh mắt trở nên sắc lạnh và khó lường. Cô từ từ đứng dậy, tiến vài bước về phía Leon.
"Lylia—" Leon cứng đờ người, giọng nói chợt nghẹn lại.
Ánh pha lê xanh nhạt phản chiếu lên lưỡi dao sắc lẹm mà cô vừa rút ra từ trong váy. Lưỡi dao run run, nhưng ánh mắt của Lylia lại lạnh lẽo đến rợn người.
"Nếu tôi rời khỏi đây, tôi sẽ tự mình kết thúc chuyện này."
Giọng cô khẽ khàng nhưng đầy quyết tâm, như một lời kể lại về chuyện đã xảy ra chứ không phải là đe dọa thông thường. Cô dí mũi dao lên cổ tay mình, nơi mạch đập yếu ớt hiện rõ dưới làn da trắng bệch.
"Lylia! Bỏ dao xuống ngay!" Leon hét lớn, bước vội về phía cô.
"Không!" Cô lùi lại, ánh mắt bùng lên sự dữ dội. "Cậu nói sẽ ở bên tôi mà! Cậu đã hứa rồi! Cậu nói sẽ không rời xa tôi, Leon!"
Leon chết lặng. Cậu chưa từng hứa điều gì với cô. Đó là lời nói của người mà cậu đã thay thế—không phải của cậu.
"Lylia, nghe tôi nói. Đừng làm thế!" Cậu cố giữ giọng bình tĩnh.
Cô cười yếu ớt, nước mắt bắt đầu tuôn trào. "Cậu sẽ bỏ tôi mà đi, đúng không? Ai cũng sẽ bỏ tôi mà đi... Tôi không muốn một mình nữa!"
"Lylia!"
Mũi dao cứa nhẹ vào da, để lại một đường đỏ nhạt, máu chảy ra chầm chậm.
Leon không còn giữ được bình tĩnh, nhào tới ôm chầm lấy cô. Lylia ngã vào lòng cậu, tay cầm dao buông thõng.
"Sẽ không ai bỏ rơi cậu, Lylia... Tôi sẽ không rời xa cậu đâu." Cậu thì thầm, bất lực nhìn dòng máu nhỏ giọt từ cổ tay cô.
Nở một nụ cười yếu ớt trên môi, Lylia dựa đầu vào ngực cậu, đôi mắt ánh lên sự hài lòng.
"Tôi biết cậu sẽ không bỏ rơi tôi mà, Leon."
Leon ghì chặt lấy đôi vai mảnh của Lylia. Cơ thể cậu đè lên cô với toàn bộ sức nặng, hơi thở của cả hai hòa quyện trong khoảng cách gần đến nghẹt thở. Hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang, nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người.
Mùi hương của Lylia xộc vào mũi Leon, một mùi ngọt ngào nhưng gắt nồng như dạ hương đêm, đầy quyến rũ nhưng nguy hiểm. Cảm giác ẩm lạnh từ máu thấm qua lớp vải áo sơ mi của cậu, vết cắt trên cổ tay cô vẫn đang rỉ máu, loang lổ nhuộm đỏ ga giường trắng tinh.
Ánh sáng xanh nhợt nhạt từ viên pha lê treo trên trần hắt xuống khuôn mặt của Lylia, tôn lên nét đẹp kỳ lạ và u ám. Mái tóc đen dài buông xõa loà xòa trên gối, bóng tóc ánh lên sắc tím nhạt dưới ánh sáng mờ mờ. Đôi mắt cô mở to, tròng mắt xanh biếc nổi bật trên nền da trắng bệch, ánh lên vẻ mong manh đầy ám ảnh.
Leon chưa từng gặp ai với vẻ đẹp như cô—một vẻ đẹp mong manh, dịu dàng nhưng phảng phất sự điên loạn. Đôi môi cô nhợt nhạt, run rẩy mím chặt, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, khóe môi ấy khẽ cong lên thành một nụ cười kỳ dị.
"Cậu đang ôm tôi đấy, Leon." Lylia thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng lẫn vào đó là sự mãn nguyện méo mó.
Leon nghiến răng, buông cô ra nhưng Lylia lập tức níu lấy cổ áo cậu, giữ chặt. Những ngón tay gầy guộc nắm lấy lớp vải, lực tay yếu ớt nhưng bám riết không buông.
"Đừng tránh xa tôi..." Giọng cô vang lên như lời cầu khẩn, nhưng trong đôi mắt ấy lại có một thứ gì đó khác—một tia sáng dữ dội, đầy ám ảnh.
"Buông ra." Leon gằn giọng, tay siết chặt cổ tay cô để kéo tay cô khỏi cổ áo mình. Dù thân hình nhỏ bé, Lylia lại dai dẳng như con rắn độc, giữ chặt cậu bằng mọi cách.
"Nếu cậu rời khỏi tôi..." Cô hít một hơi sâu, đôi mắt trào lên những giọt nước trong veo, "...tôi sẽ lại làm vậy."
Leon đông cứng. Cơn giận bùng lên trong lồng ngực, nóng bỏng như lửa nhưng bị nén lại thành một khối đá lạnh lẽo đè nặng tâm trí.
"Lylia, cậu nghĩ đe dọa tôi bằng cách làm hại mình là ổn sao?" Cậu nén giọng, đôi mắt trừng trừng nhìn cô. "Cậu không thể cứ dùng sự thương hại để ép buộc người khác."
"Tôi không ép buộc cậu." Cô lắc đầu, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt nhưng đầy châm biếm. "Cậu vẫn có thể đi nếu muốn. Nhưng nếu cậu đi, tôi sẽ không ở đây vào sáng mai đâu."
Leon trừng mắt, siết chặt cổ tay cô hơn, cảm giác lớp da mỏng manh dưới tay mình yếu đuối đến đáng thương. Cậu nhìn thấy sự quyết tâm đầy điên cuồng trong mắt Lylia—cô không nói đùa.
Cảm giác buồn nôn xộc lên cổ họng. Cậu biết rõ những lời này không chỉ là uy hiếp. Cô ta sẽ làm thật nếu cậu bỏ đi.
"Cậu muốn tôi phải làm gì đây?" Leon thả tay, nhấn mạnh từng từ, giọng lạnh lùng đến tàn nhẫn. "Muốn tôi ở đây cả đêm sao? Nhìn cậu tự hại mình đến chết?"
Lylia nở nụ cười mỏng manh, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ. "Tôi muốn cậu hôn tôi."
Leon cứng người, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh như băng. "Cậu điên rồi."
"Nếu tôi điên, thì là vì cậu khiến tôi phát điên." Lylia vẫn nhìn cậu, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên vẻ tha thiết méo mó. "Chỉ một nụ hôn thôi, Leon. Để tôi tin rằng cậu sẽ không rời bỏ tôi..."
"Cậu nghĩ mình đang ép buộc tôi bằng cách này sao?" Cậu bật cười khô khốc, nhưng tiếng cười lại nghẹn lại nơi cổ họng.
"Không, tôi chỉ đang cầu xin cậu." Lylia đáp, bàn tay run rẩy đặt lên má Leon. Làn da lạnh lẽo của cô truyền đến cậu cảm giác rợn người. "Hay cậu thà nhìn tôi chết đi còn hơn là hôn tôi?"
Leon nhìn cô chằm chằm, từng dây thần kinh trong cơ thể căng lên. Lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng.
Bản năng mách bảo cậu tránh xa cô ra, nhưng sự yếu lòng đè nặng lên đôi vai cậu. Một phần nào đó sâu thẳm trong tâm trí, Leon nhớ đến những ký ức lờ mờ—những hình ảnh lẫn lộn về Lylia và cách cô cười lên mỗi khi cậu quan tâm đến cô.
Leon nhắm mắt, khẽ nguyền rủa bản thân. "Được thôi."
Lylia khẽ rùng mình, ánh mắt sáng lên niềm hân hoan đáng sợ. Cô khẽ nhích người lại gần, đôi môi nhợt nhạt mấp máy chờ đợi.
Leon cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô.
Nụ hôn đó không dịu dàng, không êm ái như trong tưởng tượng. Môi của Lylia lạnh buốt như băng, run rẩy trong sự khao khát méo mó. Leon cảm nhận rõ sự run rẩy của cô, cùng với mùi sắt tanh của máu trên cổ tay cô xộc vào mũi. Cảm giác như đang hôn lên một đóa hoa chết—mềm mại nhưng tỏa ra sự u ám và thối rữa.
Lylia nhắm nghiền mắt, đôi tay vươn lên siết chặt lấy vai Leon, ghì chặt cậu vào mình như sợ cậu biến mất. Nụ hôn của cô vụng về, khẩn cầu và chiếm đoạt, nhuốm màu tuyệt vọng và điên cuồng.
Leon cảm thấy ghê tởm. Không phải vì Lylia mà vì chính bản thân mình. Cậu đang đáp lại cô gái này chỉ vì sự yếu đuối của mình. Cậu không muốn ở bên cô, nhưng lại bị xiềng xích bởi đạo đức méo mó và cảm giác trách nhiệm.
Khi cậu dứt ra, Lylia vẫn giữ chặt lấy cậu, hơi thở cô dồn dập phả vào môi cậu. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt của cô.
"Cậu sẽ không rời xa tôi, phải không?" Lylia thì thầm.
Leon không trả lời. Cậu biết rằng ngay cả khi muốn, cậu cũng không thể bỏ đi. Sợi xích vô hình đã siết chặt, không cho phép cậu thoát ra.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt bao trùm, không một ánh sao nào xuất hiện. Trong sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo, Leon biết mình đã bước thêm một bước vào vực sâu không lối thoát.
...
Trong màn đêm tĩnh lặng, hơi thở của Lylia dịu dần, nhịp tim hỗn loạn dần ổn định lại trong lồng ngực mong manh của cô. Cô vẫn quấn lấy Leon, cơ thể nhỏ bé của cô gái áp sát vào cậu một cách đầy sở hữu, đầu tựa lên ngực cậu như một con mèo hoang vừa giành được chiến lợi phẩm.
Leon nằm bất động, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà phủ một lớp ánh sáng xanh nhạt nhòa từ viên pha lê phép thuật. Từng đợt hơi thở dồn nén nặng nề vang vọng trong đầu cậu, cảm giác buồn nôn vẫn vương vấn ở cổ họng.
Cậu đã thua cuộc—một cách nhục nhã. Chấp nhận trao cho cô gái ấy nụ hôn không phải vì yêu mà vì sự bất lực, vì sợi xích đạo đức vô hình buộc chặt đôi tay và trái tim cậu. Cảm giác lạnh lẽo từ đôi môi Lylia vẫn lưu lại trên môi, tàn nhẫn như một lời nhắc nhở cay đắng.
Leon biết mình không phải Leon của thế giới này.
Ký ức của một đời trước vẫn in hằn sâu trong tâm trí cậu—những mảnh ghép rời rạc về một cuộc sống yên bình, nơi cậu là một người trưởng thành với tâm hồn già dặn, đã trải qua đủ thăng trầm của cuộc sống. Cậu nhớ đến những buổi chiều muộn nơi văn phòng, tiếng gõ phím liên tục và đèn huỳnh quang chớp nháy, những mối quan hệ công việc đơn thuần và cuộc sống tẻ nhạt đến mức cậu từng mong muốn thoát khỏi nó.
Và rồi một ngày, cậu chết đi—hoặc ít nhất là cậu nhớ mình đã chết. Khoảnh khắc cuối cùng đó không còn rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhớ cảm giác lạnh lẽo của nước đang tràn vào phổi, sự đau đớn mơ hồ và nỗi tuyệt vọng không thể chống cự.
Nhưng thay vì sự kết thúc, cậu lại mở mắt trong một cơ thể xa lạ—cơ thể của Leon Whitewood, một nhân vật phụ mờ nhạt trong trò chơi otome học đường với bối cảnh phép thuật kỳ ảo. Một thế giới đầy rẫy những hiệp sĩ hào hoa, tiểu thư quý tộc kiều diễm và âm mưu đen tối.
Leon Whitewood vốn chỉ là một cái tên bên lề trong cốt truyện của trò chơi, một học viên nhà Whitewood với ma thuật ánh sáng tầm trung, chẳng có vai trò gì quan trọng ngoài việc làm nền cho những nhân vật chính tỏa sáng. Cậu nhớ rõ cái cách mà trò chơi miêu tả anh ta: Một học sinh siêng năng, ít nói, hơi cứng nhắc nhưng tốt bụng.
Thế nhưng, sự xuất hiện của cậu đã thay đổi tất cả.
Cậu không phải Leon thật sự. Cậu là một kẻ xâm nhập—một linh hồn lạc lối khoác lên lớp vỏ của người khác. Và thật trớ trêu, cậu bị cuốn vào câu chuyện đầy rắc rối với Lylia.
Leon không rõ liệu Lylia của trò chơi và Lylia ngoài đời thực giống nhau bao nhiêu phần trăm, nhưng cô gái trước mặt cậu hoàn toàn khác xa với những gì trò chơi khắc họa. Lylia trong cốt truyện là một tiểu thư rụt rè, dễ bị tổn thương nhưng đầy trong sáng và đáng yêu—một trong những cô gái có thể được nhân vật chính nam hoặc nữ chinh phục.
Còn Lylia trước mắt cậu là một con thú hoang bị dồn vào chân tường—nguy hiểm, bất ổn và đầy chiếm hữu.
Điều kinh khủng hơn cả là tình cảm của cô dành cho Leon đã nảy sinh từ trước khi cậu đến thế giới này. Đó không phải tình yêu dành cho cậu mà là dành cho Leon thật sự—một người đã biến mất mãi mãi từ khi cậu xâm nhập vào cơ thể này.
Cảm giác tội lỗi tràn ngập lấy cậu. Từ lần đầu gặp Lylia, cậu đã biết rõ tình cảm của cô dành cho mình không thuộc về cậu. Nhưng ánh mắt u uất và mong manh của cô khiến cậu không nỡ tàn nhẫn mà cắt đứt mọi thứ.
Và rồi, từng chút một, từng hành động nhỏ của cậu chỉ khiến sợi dây trói buộc giữa họ ngày càng siết chặt hơn.
Leon biết rõ sự sai trái trong tình huống này. Lylia không yêu cậu—không phải Leon mà cậu đang là. Cô yêu một người đã biến mất mãi mãi. Còn cậu... cậu không thể đáp lại tình yêu đó.
Không phải vì cô không đẹp. Cô là một cô gái xinh đẹp theo cách riêng đầy u ám của mình. Đôi mắt xanh biếc ấy chứa đựng sự yếu đuối và ám ảnh đến cuồng dại, mái tóc đen dài buông xõa như màn đêm tĩnh lặng ôm trọn gương mặt nhỏ nhắn.
Cô rất đẹp, cô yêu Leon. Nhưng cậu không yêu cô.
Không thể yêu.
Một phần vì sự khác biệt quá lớn giữa cậu và cô. Lylia chỉ là một cô gái mười sáu tuổi với tâm hồn dễ tổn thương và tâm lý vặn vẹo. Còn Leon, dù trong cơ thể một thiếu niên mười tám tuổi, vẫn giữ lại ký ức của một người đàn ông trưởng thành, từng trải.
Chuyện tình cảm giữa một người đàn ông với một thiếu nữ tuổi dậy thì—chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu thấy ghê tởm chính mình.
Nhưng mỗi khi cậu cố rời xa, Lylia lại kéo cậu lại bằng những lời cầu xin, bằng ánh mắt hoảng loạn và tuyệt vọng. Những vết thương trên cổ tay cô là minh chứng rõ ràng nhất cho sự nguy hiểm của cô—và cả sự bất lực của cậu.
Lylia không để cậu thoát.
Đạo đức méo mó của cậu trói buộc chính mình. Nếu cậu rời khỏi cô, có lẽ Lylia sẽ tự sát thật sự. Cậu đã thấy sự quyết tâm trong ánh mắt cô—không phải một trò hù dọa trẻ con mà là một lời đe dọa thực sự.
Và cậu không thể nào bỏ rơi cô được.
Một lời nguyền vô hình, một trò chơi méo mó giữa kẻ săn đuổi và con mồi. Cậu biết mình cần phải chấm dứt nó—nhưng mỗi khi đối diện với cô, ánh mắt cô lại khiến cậu không thể buông tay.
Mỗi lần cô níu lấy tay cậu, đôi mắt ấy như một vực sâu đen tối, hút lấy toàn bộ lý trí và lòng tự trọng của cậu.
Leon nằm bất động, lắng nghe nhịp tim đập dồn dập của Lylia đang dịu lại, dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cậu. Cô gái này thật đáng sợ. Sự ám ảnh của cô với cậu chẳng khác gì một lời nguyền đầy ma lực, cuốn cậu vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là Lylia.
Mà là chính cậu—kẻ quá yếu đuối để từ chối, quá tàn nhẫn để bỏ mặc cô, và quá tham sống để dám liều lĩnh tìm đường thoát.
Leon nhắm mắt lại, tựa đầu vào thành giường. Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhạt nhòa soi rọi vào căn phòng im ắng, ánh sáng xanh lạnh lẽo như ám chỉ một tương lai mờ mịt phía trước.
Cậu đã thua rồi—thua từ giây phút đầu tiên. Và giờ, cậu chẳng biết mình còn có thể chống cự được bao lâu.


4 Bình luận