“Tin vui này, về chuyện viện phí, học viện đã chi trả toàn bộ. À phải rồi, có cả tài trợ từ gia tộc của tôi nữa."
Giọng Isaac vang lên đều đặn, không có ý khoe khoang nhưng lại như đang cắt vào lớp vỏ tự tôn mỏng manh mà Leon đã quấn quanh mình từ sau sự cố tại cổng học viện.
Căn phòng vẫn còn mùi thuốc sắc và ẩm lạnh của bông băng chưa khô hẳn, nhưng điều khiến Leon thấy nặng đầu không phải là cơn đau âm ỉ nơi xương bả vai, mà là cụm từ “học viện đã chi trả mọi thứ”.
Arcadia. Tên gọi ấy trước đây chỉ là một dòng tiêu đề trong bảng lựa chọn trường học trong trò chơi otome. Giờ đây, trong thế giới thực, nó giống như một đế chế ngầm được điều hành bằng cả quyền lực quân sự lẫn ảnh hưởng chính trị. Không phải chỉ đơn thuần là một học viện quý tộc, Arcadia là một định chế. Một cỗ máy vận hành bởi luật lệ riêng và niềm tin rằng: người nó chọn xứng đáng được sống sót, còn kẻ khác thì không. Học viện đã chi trả toàn bộ viện phí cho cậu ─ điều này, trên lý thuyết, có nghĩa là Leon vẫn còn giá trị để đầu tư.
Cậu liếc nhìn tờ giấy nằm trên bàn bên cạnh giường bệnh. Số tiền được liệt kê khiến Leon lần đầu tiên trong nhiều ngày nhận thấy rõ cú sốc văn hóa mà cậu vẫn luôn cố chối bỏ: “38 rul bạc, 27 rul đồng”. Chỉ một đêm nằm viện, chưa kể thuốc tăng tốc hồi phục mà y sư nói là “thuốc phục sinh pha loãng theo đơn Hoàng Gia”.
Leon chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quan tâm đến một đơn vị tiền tệ tưởng như trò đùa trong phần hướng dẫn trò chơi. Một trăm rul đồng tương đương một rul bạc. Một trăm rul bạc thì đổi được một ril vàng. Đồng rul có hình tam giác, nhỏ và nhẹ, thường dùng để mua thức ăn, nhu yếu phẩm, hoặc mấy thứ linh tinh như giấy viết, lông vũ. Bạc rul lớn hơn, hình lục giác, viền có khắc một nửa biểu tượng Hoàng Gia U'ruk, dùng trong những giao dịch giữa các tầng lớp trung lưu, hoặc thanh toán dịch vụ. Còn ril vàng thì nặng, sắc cạnh, chỉ quý tộc cấp cao hoặc thương nhân lớn mới có thể chạm đến. Nó không đơn thuần là tiền, ril vàng còn là một lời tuyên bố về giai cấp, người sở hữu ril vàng, nếu không phải là giàu nứt đố đổ vách thì cũng là con ông cháu cha. Và những người như họ, từng động thái nhỉ nhất đều sẽ bị giới chính trị để ý đến.
Leon từng nghĩ mình hiểu hệ thống kinh tế này, vì đã đọc qua nó trên wiki fan-made của trò chơi. Nhưng giờ đây, khi những đồng rul bạc ấy đang thực sự chi trả cho máu và xương của cậu, khi nó là xác nhận mình không rơi vào danh sách “học sinh bị loại bỏ vì không còn tiềm năng”, thì giá trị của nó không còn nằm ở con số. Nó nằm trong cách ánh mắt Isaac nhìn cậu: bình thản, không nợ nần, nhưng đồng thời cũng mang sự ghi nhận rằng cậu vẫn đáng để được giữ lại.
“Cậu không cần hoàn lại. Phúc lợi của học viện có mục đích riêng của nó. Điều này thường dành cho những người sống sót sau sự cố cấp ba.” Isaac tiếp tục, tay khoanh trước ngực, ánh nhìn không rời khỏi Leon dù chỉ một nhịp thở.
Phúc lợi. Leon bật cười thầm. Trong đầu cậu, từ đó mang theo cảm giác quá đỗi hiện đại, như một công đoàn nhân sự tử tế nào đó đặt tên cho gói bảo hiểm y tế. Nhưng ở đây, phúc lợi là một thứ gì đó ẩn dưới luật lệ của giáo điều và Hoàng Gia. Được hỗ trợ là một biểu hiện rằng học viện thừa nhận cậu vẫn còn dùng được. Và khi cậu không còn nằm trong danh sách đáng đầu tư? Sẽ không có ai báo trước, không một ai.
Lần đầu trong đời, Leon cảm thấy rõ thế nào là được “đỡ lấy” bởi một hệ thống không hoàn toàn nhìn nhận bạn như một con người. Cảm giác ấy kỳ lạ đến mức gần như gây nghiện. Học viện có thể giết bạn. Cũng có thể nuôi bạn sống đến tận cùng. Tất cả tùy thuộc vào việc bạn có còn "tính khả thi trong đầu tư" hay không.
Cậu liếc qua Isaac. Không phải người này đang thể hiện lòng tốt. Cậu biết điều đó. Cậu cũng không nghĩ mình đủ quan trọng để được quan tâm. Nhưng khi Isaac chủ động nhấn mạnh rằng “học viện đã trả”, chứ không phải “tôi trả”, cậu đang truyền đi một thông điệp: hãy nhớ ai là người đang cầm cán cân.
Leon cảm ơn, nhưng không ra tiếng. Đó không phải sự kiêu ngạo. Chỉ là lồng ngực cậu, sau cú sốc, có gì đó như nghẹn lại. Không phải vì tiền. Mà vì cảm giác được mình vừa bước thêm một bước vào vùng đất... Mà cậu từng chỉ xem là lớp nền cho những màn tán tỉnh màu hồng trong một trò chơi tình cảm.
Một ril vàng. Với số tiền ấy, ở thế giới cũ, cậu có thể trả học phí cả năm đại học. Còn ở đây? Chỉ vừa đủ để thuê một pháp sư chữa thương hạng ba, hai lần. Cậu nhớ lại khi mới đến đây, đã từng cười khẩy vì hệ thống tiền tệ quá đơn giản, nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng "phá game" bằng kiến thức của người xuyên không.
Giờ thì cậu biết, không có gì dễ phá cả. Mỗi đồng rul bạc mà học viện chi cho cậu đều mang ý nói rằng: “Chúng ta sẽ theo dõi xem liệu cậu có xứng đáng không”. Và nếu cậu thất bại, thì cái giá phải trả sẽ không dừng ở việc bị đuổi học.
“Chết cũng được trợ cấp,” Leon thì thầm, không rõ là nói với Isaac hay với bản thân.
“Chết thì rẻ hơn. Sống mới tốn kém.” Isaac đáp, ngắn gọn, thẳng, không hề pha trò.
Leon liếc qua. Người này không rời đi. Vẫn đứng đó, như thể đang kiểm tra không chỉ tình trạng thể chất mà còn là toàn bộ hệ thống suy nghĩ của cậu. Không ép buộc, không đe dọa, nhưng ánh mắt ấy như đang lật giở từng lớp da, tìm xem bên dưới còn là người hay đã là thứ gì khác.
“Cậu không đi sao, Isaac?” Leon hỏi, khàn giọng, không mang them hàm ý nào, nhưng vẫn cẩn trọng như thể chỉ cần nói sai một chữ là mọi thứ sẽ kết thúc.
“Không, vì nếu tôi đi, cậu sẽ nghĩ mình còn quyền tự do chọn lựa.” Isaac ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường, lưng thẳng, không tựa. Khác với vẻ thảnh thơi mọi khi của cậu ta.
Leon không đáp. Cậu không chắc mình còn đủ sức để đoán xem câu đó có phải là đùa hay không.
“Người ta sẽ gửi bản báo cáo giám sát ở quầy y sư. Cậu nên đọc, để biết vì sao học viện còn giữ cậu lại.” Isaac nói, không nhìn thẳng mà quay ánh mắt về cửa sổ. Ngoài kia là bầu trời màu thép xám, mây chồng lên mây như những lớp băng chưa tan.
Báo cáo giám sát. Cậu chưa từng nghe đến loại tài liệu đó. Trong game không có, wiki không nói, nhưng Isaac và những con người khác sống ở đây chắc hẳn biết.
“Lylia... có biết không?” Leon hỏi, bất giác.
Isaac im lặng. Một lúc lâu sau, cậu đáp, “Cô ấy biết những gì học viện muốn cô ấy biết. Không hơn, không kém.”
Cậu gật đầu rồi lặng lẽ ngồi dậy, cảm giác da lưng cọ vào vải giường khiến xương sống cậu nhói lên như bị kim châm. Isaac không ngăn, cũng không giúp. Chỉ chăm chăm nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
"Hẳn là vẫn còn thứ để nói nhỉ?" Leon ngờ vực hỏi.
Isaac im lặng vài hơi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thở dài.
"Ừ, còn một chuyện nữa." Nói xong, cậu ta hơi ngả người lên ghế, bàn tay đưa lên khoác sau đầu. Dáng vẻ lười nhác thường thấy lại xuất hiện, tự nhiên như thể cậu ta vốn đã luôn như vậy.
Sự thay đổi đó khiến Leon nhíu mày. Không phải vì cậu không quen, mà vì điều này đến không đúng thời điểm. Người ta không trở về với bản ngã của mình khi một cuộc trò chuyện còn treo lửng giữa không trung, trừ khi phần quan trọng đã kết thúc. Và trong trường hợp này, cái kết ấy lại là mở đầu của một điều gì đó khác, có lẽ là một thứ mang tính cá nhân hơn.
Leon nhíu mày, không giấu nổi vẻ nghi hoặc. Isaac nói gì trong mấy giây sau đó. Chỉ cười nhạt.
Đến khi tìm được chỗ thoải mái để buông thả tấm người, cậu ta mới trầm giọng nói. “Thật ra… có chuyện này tôi nên nói với cậu từ hôm qua rồi. Nhưng nhiều người quá, không tiện.”
Không khí trong phòng chậm lại như đặc quánh. Cơn gió từ ô cửa sổ hé mở cũng khựng lại giữa chừng. Leon không trả lời. Cậu chỉ ngồi yên, chờ Isaac nói tiếp.
“Gia tộc tôi…” Isaac bắt đầu, ánh mắt không nhìn Leon mà dừng lại ở khoảng không phía dưới, “...muốn chiêu mộ cậu.”
Leon sững người.
“Sau Sự Cố Vòm Máu, hội đồng trong gia tộc tôi đã đưa ra quyết định. Rằng cậu, là người đáng tiếp cận.”
Trong một thoáng, đầu Leon lướt qua hàng loạt giả thuyết. Có thể là vì dị thuật. Có thể là vì chiến tích. Hoặc… thứ gì khác. Nhưng mỗi khả năng lại có một lỗ hổng. Cuối cùng, cậu hỏi thẳng:
“Chiêu mộ? Vì dị thuật à?”
“Không hoàn toàn,” Isaac đáp, giọng điềm nhiên như đang giải thích một công thức. “Dị thuật chỉ là phần nổi. Gia tộc tôi muốn toàn bộ con người cậu.”
Leon cau mày, ánh nhìn sắc lại. “Tôi chẳng có bối cảnh. Tài năng thì không thiếu người hơn, chọn đại một học viên năm ba cũng nhỉnh hơn tôi rồi. Trừ khi…”
“...Cậu là một rủi ro, thứ mà mấy lão khọm già nhà tôi không muốn để ngoài tầm kiểm soát.” Isaac nói tiếp luôn phần còn lại, không chừa lại khoảng nghỉ nào cho Leon.
Lòng Leon chùng xuống, cậu thầm nhủ phải cẩn thận hơn vào những ngày sau này, bị một thế lực lớn chú ý đến không phải là điều tốt đẹp gì, nhất là mấy nơi hay dùng từ 'kiểm soát'.
"Không phải học viện quy định rằng cấm chiêu mộ học viên đang trong chương trình học tập à?"
"Tôi đến đây với tư cách học viên Isaac, cậu biết đó." Isaac nhìn về phía trái táo móc meo trên bàn cạnh đầu giường, rồi lại nhìn về phía Leon.
"Cậu biết bao nhiêu về Arcadia?" Isaac bung ra một câu hỏi, nhẹ như bâng nhưng rõ ràng là sắp đè nặng lên vai Leon.
"Một học viện được Hoàng Gia U'ruk lập ra, dưới trường hoàng quyền và là nơi tụ hội tinh hoa của các pháp sư?"
Isaac ngả người ra ghế, giọng trầm đều, như đang sửa bài cho Leon: “Arcadia là nơi tập trung tinh hoa, đúng. Nhưng nó cũng là sân chơi của chính trị."
"Có tiền và quyền thì sao mà thoát khỏi được chính trị?" Leon liếc sang Isaac, ánh mắt lộ vẻ chán chường.
Isaac gật đầu, ngừng một hồi rồi lại nói. "Arcadia không chỉ đơn thuần đào tạo pháp sư hay chiến binh. Nó là ván cờ. Một sân khấu. Một cuộc thi chọn người nắm quyền sau này.”
Leon khẽ nghiêng đầu. "Vậy theo lời cậu nói, đây là một nơi sàng lọc nhân tài?"
“Phải... Trước khi Arcadia tồn tại, tri thức bị chia nhỏ và giữ kín. Các gia tộc lớn tự huấn luyện người của mình. Họ giữ lại mọi thứ cho riêng họ, từ pháp thuật, chiến lược đến công pháp rèn khí.”
Leon gật đầu chậm rãi. Cậu nhớ lại lịch sử ở thế giới cũ, khi tri thức chỉ lưu truyền trong các dòng họ, tầng lớp. Chỉ đến khi giáo dục đại chúng ra đời, quyền lực mới bắt đầu dịch chuyển.
“Hoàng Gia muốn phá thế độc quyền nhân tài của giới quý tộc?” Cậu nói, gần như theo quán tính.
“Ừ, không phải vì họ cao cả,” Isaac nhún vai. “Mà vì họ cần người. Những người không bị ràng buộc. Những quân cờ có thể được đào tạo và quan trọng nhất là mang tính trung lập.”
“Thay vì để các gia tộc lớn cài người vào từng vị trí chủ chốt,” Leon gật gù, “Hoàng Gia muốn kiểm soát đầu vào.”
Isaac cười nhẹ. “Nói thế cũng đúng.”
“Nhưng nếu vậy…” Leon hơi nheo mắt. “Gia tộc cậu sao lại chơi theo luật đó? Gửi người vào học viện? Tôi không nghĩ cậu cần thêm thứ gì ở học viện này, đặc biệt là kiến thức.”
Ánh mắt Isaac lúc này khẽ tối lại. Chất lạnh len qua đáy giọng, như gió lướt qua mặt hồ đang yên.
“Vì một nhiệm vụ.”
Leon cảm thấy gáy mình căng lên. Isaac không nói to, không nhấn mạnh. Nhưng từng từ từng chữ lại như có trọng lượng của riêng mình.
“Von Rother có hai nghĩa vụ chính: Một là tham gia vào hệ thống học viện, không để mình bị bỏ lại. Hai là... săn. Tìm những người có tiềm năng. Kéo họ về. Hoặc, nếu không kéo được, thì loại họ khỏi bàn cờ.”
Không cần nói nhiều, Leon cũng hiểu: “Loại bỏ” không có nghĩa là đuổi học hay cách ly. Nó là cách nói giảm của trừ khử.
Cậu không phản ứng ngay. Chỉ lặng lẽ để cơn ớn lạnh chạy dọc qua người rồi ngẫm nghĩ lại.
Thứ logic này, nó quá hợp lý. Hoàng triều các đời sẽ luôn có sự thay đổi dù là bền vững thế nào, các bộ máy chính trị trong hoàng triều cũng sẽ thay đổi theo. Nhưng nếu những người giữ vị trí điều hành chính trị vẫn luôn thuộc về một thế lực thì sao? Điều đó sẽ làm lay chuyển quyền lực trung ương của hoàng triều, và hơn hết, vì chẳng thể loại bỏ những nhân tài này nên Hoàng Gia chỉ có thể thỏa hiệp. Đưa quyền lực cho các bên, đổi lấy nhân lực tài giỏi, đồng thời để các thế lực tự kiềm chế lẫn nhau để lay lắc qua ngày.
Hoàng Gia không phải là không nhìn thấu vấn đề này. Và để chấm dứt thế độc tôn nhân tài của các thế gia vọng tộc, Hoàng Gia buộc phải bãi bỏ chính sách ngu dân và lập ra những học viện, những cơ sở đào tạo chấp chứa thường dân, miễn là họ có tài.
Các đại gia tộc cũng nhận ra động thái này của Hoàng Gia có ý nghĩa gì. Với họ, Arcadia là một nơi đẻ ra những mầm họa có thể đe dọa tới địa vị và quyền lực của mình, và đương nhiên, như một lẽ tất yếu sẽ không ai ngồi yên bị thương chỉa vào mũi. Đó là lý do tại sao Isaac, hay tất cả những quý tộc trẻ khác lại ở đây. Để ngăn cản những tài năng vô chủ, để kiềm chế và kiểm soát những biến số không có lợi cho họ.
“Tức là nếu tôi từ chối…”
“Không phải tôi, tôi sẽ không giết cậu,” Isaac cắt lời, giọng không gấp. “Nhưng sẽ có người khác. Tôi không phải người duy nhất được giao nhiệm vụ ‘tiếp cận Whitewood ’. Tôi chỉ là tình cờ quen biết cậu trước thôi.”
Leon ngả đầu ra sau, tựa vào gối. Ánh mắt hướng lên trần nhà, tìm một điểm cố định để bám vào trong cơn sóng ngầm đang gợn dưới da.
“Chà…” Cậu bật cười khan. “Thế giới này đúng là chẳng cho ai yên.”
Isaac không cười. Không phản bác. Chỉ ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe Leon, thầm nuốt vào những câu nói nằm nơi đầu lưỡi.
“Và cậu? Von Rother có nhiệm vụ riêng, vậy 'học viên Isaac' có nhiệm vụ nào không?” Leon quay đầu lại, ánh mắt chĩa thẳng vào Isaac. “Như kiểu, làm bạn với Leon Whitewood chẳng hạn?”
Isaac nhìn lại, không lẩn tránh. “Không, cậu thú vị và tôi thích điều đó, nhiệm vụ của tôi lựa chọn.”
Leon nheo mắt. “Ý cậu là gì?"
Isaac đứng dậy, giọng vẫn đều, như đang chốt lại ván bài đầu tiên. “Lựa chọn, xem xét, ai để chiêu mộ, ai thì không nên.”
Không khí trong phòng y tế đặc lại lần nữa. Căn phòng không còn là không gian chữa lành, mà là bàn đàm phán giữa hai thế lực không cân xứng. Leon biết rõ điều này: đây không phải lời đe dọa. Đây là một lời mời, và cũng là một lời cảnh báo.
“Cậu có thể từ chối,” Isaac nói, bước chậm về phía cửa. “Nhưng từ chối tôi dễ hơn từ chối người khác.”
Leon gật khẽ. Chưa phải là đồng ý, cũng không phải phủ nhận. Chỉ là kéo dài thời gian, thứ tài sản mong manh nhất lúc này.
“Tôi… sẽ suy nghĩ.”
Isaac đứng dậy, bước vài bước về phía cửa như định rời đi, nhưng rồi dừng lại. Cậu ta quay lưng về phía Leon, tay vẫn đặt hờ trên tay nắm cửa. Một khoảng im lặng kéo dài.
“Leon,” Isaac gọi tên cậu lần đầu tiên kể từ lúc vào phòng, giọng không còn lạnh lùng cũng không còn cứng nhắc. “Cậu không cần phải lo về tôi, ít nhất là hiện tại.”
Leon nhìn lên, đôi mày vẫn còn hơi nhíu. Không lo? Sau tất cả những gì vừa nghe?
Isaac xoay người lại, ánh mắt lần đầu tiên đối diện với cậu. Thẳng thắn. Không có vẻ cảnh cáo, không có chiến thuật. Chỉ là sự mệt mỏi và một chút, rất ít thôi, chân thành.
“Tôi nợ cậu một mạng,” Isaac nói, giọng trầm và đều. “Cậu biết chuyện đó mà.”
Leon im lặng. Rồi gật. Không ai nhắc lại chuyện cũ, nhưng cả hai đều nhớ.
“Tôi không quên. Và tôi là một người công bằng,” Isaac nói tiếp, không vòng vo. “Cho nên, ít nhất là trong lúc này, tôi không phải mối nguy của cậu.”
Leon thở ra, lần này thật sự nhẹ nhõm, không phải vì tình hình đã bớt căng, mà vì sau tất cả, cậu vẫn có một mối ràng buộc có thể dựa dẫm vào.
Isaac buông tay khỏi tay nắm cửa, bước trở lại chiếc ghế. Ngồi xuống, ngả lưng ra sau tựa như ban nãy, mái tóc rối đổ xuống trán.
“Và tôi cũng chưa muốn đi đâu cả,” Cậu ta nói, mắt nhìn lên trần nhà như thể đang tự nhắc mình điều gì đó. “Chúng ta còn nhiều chuyện cần nói. Nếu cậu sắp bị lôi vào một ván cờ, thì tốt nhất là nên nói chuyện với người đã ở sẵn trong đó.”
Leon nhếch môi, lần đầu tiên có chút gì giống như một nụ cười.
“Vậy thì ngồi lại đi.” cậu nói.
Isaac không trả lời. Nhưng cậu ta đã ngồi rồi.
Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi. Trưa lên từ lúc nào, không ai trong phòng để ý. Ánh nắng đã rút khỏi sàn nhà, tụ lại thành một dải sáng hẹp trên tường, run rẩy theo nhịp lá cây đung đưa.
Leon ngồi im, dựa vào gối, mắt lim dim nhưng suy nghĩ trong đầu đầu vẫn chạy như ngựa hoang. Isaac thì ngồi ở ghế, tay sau đầu, chân gác lên đầu gối, mắt nhìn trời qua khung cửa sổ nhỏ.
Cả hai đều không nói gì thêm. Không phải vì không còn gì để nói, mà vì họ biết, những điều còn lại không thể nói một cách dễ dàng.
Rồi cắt ngang sự im lặng, một tiếng "cốc cốc" khe khẽ vang lên.


1 Bình luận
À mà về chính trị, độc quyền nhân tài, tác tham khảo ở đâu thế?