Tiếng lách cách của bát đĩa khẽ vang lên giữa quán ăn nhỏ ven đường. Quán nằm khuất sau một góc rẽ từ cổng Học Viện Hoàng Gia Arcadia, bình dị và khiêm tốn so với những nhà hàng sang trọng mà học viên quý tộc thường lui tới.
Một hàng cây cao phủ bóng xuống những chiếc bàn gỗ đơn sơ đặt dọc hành lang lát đá. Mùi thơm của bánh mì nướng và súp rau củ len lỏi trong không khí, hòa quyện với mùi cỏ ướt còn đọng sương sớm.
Leon cắt từng miếng bánh mì đen cứng ngắc trước mặt, cảm nhận vụn bánh vỡ giữa răng, vị đắng nhẹ đọng lại nơi cuống họng. Cậu không thấy đói, nhưng vẫn nhai một cách máy móc để tránh ánh nhìn chằm chằm của Lylia từ phía đối diện.
Cô ngồi ngay trước mặt cậu, im lặng một cách đáng sợ. Tách trà hoa quả trước mặt cô vẫn còn bốc hơi nhẹ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của buổi sớm. Lylia không hề động đến bánh mì hay đĩa trứng của mình, chỉ cầm tách trà bằng đôi tay trắng muốt, khẽ xoay vòng trong im lặng.
Ánh mắt cô dán chặt vào Leon—một ánh nhìn cố định, đong đầy chiếm hữu và sự mê mẩn không thể che giấu. Mái tóc đen dài của Lylia buông xõa, những lọn tóc lòa xòa phủ lên bờ vai nhỏ nhắn, mềm mại tựa như màn đêm thăm thẳm. Khuôn mặt thanh tú nhưng xanh xao với làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt xanh biếc long lanh như ngọc lam trong suốt, phản chiếu duy nhất một bóng hình trong đó.
Leon cố ý giữ khoảng cách với cô, dịch chiếc ghế gỗ lùi về sau một chút. Hành động đó không qua khỏi ánh mắt của Lylia, khiến môi cô hơi mím lại.
"Anh ăn không ngon sao?" Giọng cô khe khẽ, nhưng từng câu chữ đều như đang nặng nề lết vào tai Leon.
Leon ngừng nhai, nhìn đĩa thức ăn đã vơi một nửa trước mặt rồi lắc đầu. "Không phải vậy, chỉ là hôm nay hơi mệt."
Lylia nghiêng đầu, mái tóc đen xõa xuống, chạm nhẹ vào mép bàn. "Anh mệt vì em sao?"
Cậu nín thở, nhìn sâu vào hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô. Lylia không đợi câu trả lời, chỉ cúi đầu cầm lấy nĩa của mình, cắt một miếng trứng nhỏ rồi đưa lên miệng.
Họ tiếp tục ăn trong im lặng, từng tiếng nhai nuốt khô khốc vang lên giữa lá cây xào xạc trong gió. Quán ăn nhỏ rải rác vài thực khách lạ mặt đang trò chuyện rôm rả, nhưng không ai chú ý đến hai người họ—cảnh tượng một cặp đôi trẻ cùng nhau dùng bữa sáng không phải điều quá đặc biệt.
Leon đan tay vào nhau dưới bàn, cẩn trọng quan sát từng cử chỉ của Lylia. Một tháng qua, cậu đã học được cách nhận biết những dấu hiệu báo trước cơn thịnh nộ của cô—những cái nhìn lạnh lùng, nụ cười mỉa mai, hoặc khi cô cắn nhẹ vào môi dưới. Đôi khi không có dấu hiệu gì cả, chỉ một sự yên lặng đến đáng sợ, rồi mọi thứ sẽ nổ tung.
"Em nghe nói hôm nay anh sẽ có buổi kiểm tra ma pháp cận chiến." Lylia đột ngột lên tiếng.
Leon thả lỏng đôi vai căng cứng, cố nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Phải. Thử sức mình một chút thôi."
Lylia nghiêng đầu, khuôn mặt dịu dàng bày vẻ tò mò. "Em muốn đi cùng anh."
Leon đã đoán trước được câu này. Cậu đặt dao nĩa xuống, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Em nên nghỉ ngơi thì hơn, Lylia. Buổi thực hành này không thú vị như em nghĩ đâu, chỉ toàn mùi khói và mồ hôi thôi."
Đôi mắt Lylia cụp xuống, nhưng cô vẫn mỉm cười. "Nếu anh muốn vậy."
Leon buông một tiếng thở phào, dù biết sự nhượng bộ này không thật sự xuất phát từ lòng tin tưởng.
Cậu đứng dậy, lấy chiếc áo khoác học viện vắt trên ghế rồi bước đến bên Lylia. Cô nhìn cậu. Như thể muốn cho cậu thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình, nụ cười dịu dàng trên môi càng thêm phần tươi tắn.
Trước khi cậu kịp nói gì thêm, Lylia đã đứng lên và ôm chặt lấy cậu. Mái tóc đen mềm mại của cô chạm vào vai Leon, hương thơm nhẹ nhàng lẻn vào nhịp thở.
"Anh sẽ về sớm, đúng không?" Lylia thì thầm, giọng nói ngọt ngào quấn quanh Leon như chính cái ôm của cô.
Leon gật đầu, đặt tay lên tóc mái của Lylia. Xoa nhẹ theo dòng chảy của thác tóc đen kịt ấy. "Anh-.. Tôi sẽ về trước khi trời tối."
Lylia buông tay, đôi mắt dõi theo cậu đến khi khuất dạng. Chỉ đến khi bước chân ra khỏi quán, Leon mới dám thở phào. Sự tự do mỏng manh thoáng qua như một cơn gió, nhưng vẫn đủ để giải tỏa áp lực đè nặng trên vai cậu.
—
Khuôn viên Học viện Hoàng gia Arcadia rực rỡ trong ánh nắng ban mai, những dãy nhà cổ kính với tháp nhọn in bóng xuống con đường lát đá. Những nhóm học sinh tụ tập thành từng tốp nhỏ, trò chuyện rôm rả và cười đùa sôi nổi.
Leon bước qua giữa dòng người, dáng vẻ trầm mặc nhưng không lạc lõng. Chỉ mới một tháng kể từ khi cậu tỉnh dậy trong thân xác này, nhưng cậu đã bắt đầu quen với việc bản thân lại lần nữa là một học sinh.
Đột nhiên, một giọng nói hào sảng vang lên từ phía sau:
"Leon!"
Cậu quay lại và bắt gặp Isaac von Rother, một trong những người bạn hiếm hoi mà Leon may mắn mới quen được.
"Isaac." Leon cười gượng.
Bắt gặp ánh mắt của Leon, Isaac tiến lên với nụ cười nửa miệng. Chàng trai ấy có mái tóc nâu rối bời đầy nghệ thuật, đôi mắt xanh lá ánh lên vẻ sắc sảo và tự mãn. Bộ đồng phục chỉnh tề càng làm nổi bật khí chất phong lưu của một công tử con nhà quý tộc—một hình mẫu hoàn hảo cho một nhân vật có thể chinh phục trong trò Otome gốc.
Leon nhớ lại những kiến thức vụn vặt về Isaac từ game gốc: Một thiếu gia nhà dòng dõi, nổi tiếng với sự tự tin và tài phép vượt trội. Thái độ kiêu ngạo và sự quyến rũ đầy nguy hiểm của cậu ta thu hút vô số ánh nhìn từ các nữ sinh. Thậm chí, Isaac còn là một trong những mục tiêu hẹn hò đầy khó nhằn vì tính cách ngạo mạn và lối sống phóng túng, thường đẩy nữ chính vào những tình huống éo le.
Cậu ta cười khà khà, vỗ mạnh lên vai Leon. "Cậu sẵn sàng cho buổi thực hành chưa? Hôm nay thầy Brandt nổi hứng đấy, cẩn thận không bị nướng thành tro nhé!"
Leon bật cười, cố che giấu sự bất an trong lòng. "Cảm ơn đã nhắc, tôi sẽ cố không làm trò cười đâu."
Cả hai bước vào tòa nhà học viện với tiếng cười đùa vang vọng. Lớp học thực hành diễn ra ở sân huấn luyện phía sau tòa nhà chính—một khu vực rộng lớn được bảo vệ bằng kết giới ma pháp, nơi học sinh có thể thoải mái sử dụng phép thuật mà không lo gây tổn hại của công.
Leon bước vào giữa sân huấn luyện. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống sàn đá, phản chiếu lên đám học viên, những kẻ đang hào hứng ra mặt. Lần kiểm tra này nhằm đánh giá kỹ năng chiến đấu và khả năng kiểm soát ma pháp của từng người, nên cũng có thể nói rằng đây là một cơ hội để thể hiện sự xuất chúng của bản thân. Người may mắn được đánh giá cai thậm chí có thể được một giáo sư nhận làm trợ thủ hoặc học trò riêng.
Giáo sư Brandt đứng sừng sững giữa sân với cây quyền trượng cũ kỹ, cặp mắt sắc bén lướt qua từng học viên. Leon đứng vào vị trí của mình, tay nắm chặt cán kiếm giả, cố tập trung vào bài kiểm tra sắp tới.
Thế nhưng, cậu vẫn không tự chủ được mà nhớ đến Lylia ngay giữa lúc bản thân đang lạc lõng. Thở dài, Leon nhận ra bản thân đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cô, vượt xa ra những gì cậu ta nghĩ.
Tiếng còi hiệu lệnh dứt khoát vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Các học viên xếp thành hàng dọc quanh sân huấn luyện rộng lớn, mặt đất trải đá nhẵn thín với những vết xước in hằn từ bao trận giao đấu trước đó.
Những học viên xung quanh Leon bắt đầu bước vào trận địa theo lượt, ma pháp lóe sáng như những vệt sấm chớp, vẽ lên bầu trời một bức tranh hỗn loạn của những dòng năng lượng xoắn xuýt và khói bụi.
Tiếng niệm chú vọng lại đầy uy lực. những câu thần chú phức tạp được gào thét với sự tự tin và khéo léo của những kẻ sinh ra để chinh phục ma thuật.
Leon đứng đó, nhìn vào thanh kiếm gỗ trong tay— mộc mạc, đơn giản, thô ráp. khác hẳn với vẻ hào nhoáng của đũa phép tinh xảo mà những học viên khác đang vung lên đầy kiêu hãnh.
Lý trí mách bảo cậu nên chọn cách chiến đấu an toàn hơn—tránh gây chú ý và không tạo ra sự khác biệt quá rõ ràng. Nhưng sâu trong lòng, Leon hiểu rằng chỉ với kiếm thuật, cậu mới có cơ hội sống sót trong thế giới này. Cậu không thể niệm chú với sự lưu loát của một pháp sư thực thụ.
Cậu cảm nhận rõ ánh mắt thầy Brandt lướt qua mình, ánh nhìn không thể hiện sự ngạc nhiên mà chỉ thoáng qua một tia đánh giá khó hiểu. Isaac đứng cách đó không xa, nắm chặt cây đũa phép bạc với khắc rồng uốn lượn, khuôn mặt ngạo nghễ như chiến thần trong thần thoại. Cậu ta liếc Leon, khóe miệng hơi cong lên.
"Không dùng đũa phép sao, Leon?" Isaac bật cười, giọng điệu vừa trêu chọc vừa tò mò. "Cậu định chơi trò kiếm sĩ vô năng đấy à?"
Leon nhún vai, khẽ nâng thanh kiếm lên như lời đáp trả. "Thử đổi gió thôi."
Một lời nói dối đơn giản. Cậu không thể nói rằng việc niệm chú phức tạp giống như cố đọc một bài diễn văn cổ ngữ bằng giọng điệu lạc lõng. Không thể nói rằng mỗi lần cố gắng sử dụng đũa phép, dòng chảy ma lực trong người cậu lại loạn lên như lũ trẻ nghịch ngợm, trào ngược và mất kiểm soát.
Ma pháp trong thế giới này không giống những trò ảo thuật đơn giản trong các câu chuyện thần tiên. Nó yêu cầu sự tập trung cao độ, sự hòa hợp giữa tâm trí và cơ thể để điều khiển dòng chảy năng lượng tự nhiên. Cơ thể Leon— hoặc đúng hơn là cơ thể mà cậu đang chiếm giữ— có nguồn ma lực dồi dào, nhưng việc vận dụng nó lại như cố gắng điều khiển một con thú hoang chưa được thuần phục.
Leon nhớ lại cảm giác ma lực tràn qua từng mạch máu trong lần đầu cầm đũa phép. Cậu đã thử nghiệm trong căn phòng trọ khi Lylia không có mặt. Một câu chú đơn giản tạo ra lửa— thứ mà bất kỳ học viên sơ cấp nào cũng thực hiện được lại khiến đầu ngón tay cậu bỏng rát, làn khói đen xộc thẳng vào mặt khi quả cầu lửa biến thành một cơn bùng nổ nhỏ xíu.
"Chết tiệt thật." Khi ấy cậu đã càu nhau rồi buông cây đũa phép xuống, lòng bàn tay rát bỏng.
Leon đã luyện tập suốt một tháng, đổ mồ hôi và cắn răng chịu đựng nhưng kết quả chẳng khá hơn. Cảm giác ma lực trong cơ thể giống như dây xích quấn chặt lấy chân, hạn chế mọi sự điều khiển. Lũ ma pháp sư quèn trong thế giới game này có thể vẫy tay là tạo ra phép thuật hoa mỹ, trong khi cậu phải vật lộn chỉ để đốt lên một ngọn lửa nhỏ.
Cậu nhận ra rằng mình có thể điều khiển thanh kiếm dễ dàng hơn. Các động tác kiếm thuật vốn quen thuộc từ thời niên thiếu—sống trong thế giới hiện đại trước khi chuyển sinh, Leon từng say mê học kiếm đạo. Dù không phải bậc thầy, cậu vẫn có được sự linh hoạt và kỹ thuật để tự vệ. Và cơ thể này, dù không sở hữu ký ức của Leon gốc, vẫn nhớ rõ từng đòn thế như bản năng khắc sâu vào cơ bắp.
Leon lựa chọn thanh kiếm không phải vì sở thích lãng mạn của một kẻ lạc thời đại, mà vì sự an toàn thực tế. Khi không thể dựa vào ma pháp, lưỡi kiếm sắc bén vẫn là thứ đáng tin cậy nhất.
Isaac lắc đầu khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ, nhưng nụ cười châm chọc dần chuyển thành sự thích thú. "Được rồi, kiếm sĩ. Cho tôi xem cậu giỏi đến đâu nào."
Leon nhếch môi, nghiêng kiếm lên cao. "Hy vọng không làm cậu thất vọng."
Tiếng thầy Brandt quát to giữa sân huấn luyện. "Bắt đầu!"
Leon lướt tới trước, động tác nhanh gọn đầy uy lực. Thanh kiếm gỗ vụt ngang, bổ xuống với tốc độ và sự chính xác khiến Isaac khẽ nhướng mày. Cậu ta lùi lại, vung cây đũa phép lên, niệm chú với tốc độ kinh hoàng.
Một luồng gió mạnh ập tới, quấn lấy Leon và hất cậu văng về phía sau. Cơ thể Leon xoay người giữa không trung, chân chạm đất với tư thế ổn định, thanh kiếm gỗ cầm chắc trong tay.
"Không tệ!" Isaac cười vang, tay vẫn vung đũa phép. "Để xem cậu chịu được bao lâu!"
Leon nghiến răng, cảm nhận mồ hôi lấm tấm trên trán. Chỉ mới một tháng trôi qua kể từ khi cậu xuất hiện trong thân xác của Leon này—thân xác của một kẻ phụ thuộc vào ma pháp trong khi cậu là một kẻ đến từ thế giới không hề có phép thuật. Cậu không phải Leon gốc.
Nhưng nếu đã ở đây, cậu buộc phải sống sót. Và muốn sống sót, cậu cần mạnh hơn.
"Đến đây đi, Isaac!" Leon thét lớn, lao vào với thanh kiếm nâng cao.
Isaac niệm chú, một quả cầu lửa rực cháy phóng tới. Leon đảo người né tránh trong gang tấc, cảm nhận hơi nóng táp vào má. Cậu tiến tới gần, tận dụng khoảng cách ngắn để ép sát.
Isaac thoáng sững lại, thanh kiếm gỗ của Leon đã dí sát vào cổ cậu. Nhưng trước khi Leon kịp áp chế, Isaac cười phá lên.
"Không tồi!" Isaac thở dốc, đặt tay lên vai Leon, khuôn mặt đầy hứng khởi. "Có lẽ cậu không cần đũa phép thật."
Leon không đáp, chỉ thu kiếm lại, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Trận đấu kết thúc với kết quả không ai ngờ tới. Lớp học huấn luyện tiếp tục với những học viên khác, nhưng ánh mắt Isaac cứ liếc nhìn Leon đầy tò mò, như đang đánh giá lại một con người hoàn toàn khác.
Leon thở dài, bàn tay siết chặt chuôi kiếm gỗ. Cậu không thuộc về thế giới này, không thuộc về cơ thể này. Mỗi lần sử dụng phép thuật đều nhắc nhở cậu sự khác biệt không thể hòa hợp.
Khi trận đấu kết thúc và các học viên được nghỉ giải lao, Leon lặng lẽ lùi ra khỏi sân huấn luyện, lòng nhẹ nhõm với sự xa cách tạm thời khỏi những ánh mắt soi mói.
Thế nhưng, khi Leon định rời đi, một cảm giác lạnh sống lưng bất chợt ập tới. Cậu quay phắt lại, nhìn thấy một bóng người đứng khuất sau tán cây—một ánh mắt xanh lam rực sáng trong bóng tối.
Lylia.
Cô đứng đó, yên lặng và bất động, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. Leon cảm thấy như cổ họng mình bị thắt chặt.
Cậu nhận ra ánh mắt đó. Ánh mắt đã nhiều lần thôi thúc cậu làm ra những điều không muốn.
Leon nín thở. Cậu buông tay khỏi chuôi kiếm, từng bước nặng nề hướng về phía cô.


2 Bình luận