Máu, Thịt và Em
Lãng Tùy Bút Lãng Tùy Bút (aka @Shira Đang Mệt.)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. Sự Thương Hại.

Chương 16: Một ngày bình thường.

1 Bình luận - Độ dài: 4,132 từ - Cập nhật:

Khi tiếng bước chân Isaac lùi dần xa rồi mất hẳn, sự tĩnh lặng liền tràn vào để lắp đầy khoảng trống trong phòng. Nó đến một cách chậm rãi, phủ nhẹ lên căn phòng một tấm màng mỏng mờ, tựa lớp bụi mịn mà chẳng ai buồn phủi đi.

Giữa khoảng lặng, Leon nhận ra có thứ gì đó vừa rơi khỏi mình. Nó vụn vỡ, rơi vãi khắp nơi, và không thể nhặt lại chỉ bằng những đôi tay vô lực buông thõng. Tuy không thể chỉ ra bằng mắt, nhưng nó lại rõ ràng đến mức khiến người ta phải bật dậy giữa đêm, chăm chăm căng người ra chỉ để xem mình có còn đủ đầy nhân dạng hay không. 

Cậu mơ hồ  thấy ngực mình trũng xuống một hố sâu không đáy. Bên cạnh giường cậu, nơi lẽ ra nên có một ánh nhìn, một tiếng gọi nhỏ, một cái chạm nhẹ, nay chỉ còn là khoảng không lạnh buốt.

Leon lắc đầu, kéo mắt sang khung cảnh trong căn phòng bệnh, nơi mà cậu bất đắc dĩ trở nên quen thuộc. 

Ánh chiều cuối ngày rót xuống từ ô cửa sổ mở hé, từng vệt mờ, yếu ớt bám lên sàn gạch trắng như những vết cào nhạt dần của một bàn tay vô hình nào đó đã mỏi mệt mà buông xuôi. Những âm thanh khe khẽ của kim đồng hồ hòa lẫn vào nhịp đập, mạch tim của Leon. Tiếng rè nhẹ từ bóng đèn phép thuật đã cũ vọng lại, ánh vàng nhợt quấn lấy không khí bằng sự mệt mỏi ngấm ngầm, chập chờn như hơi cuối của một ngày hấp hối.

Leon ngồi tựa đầu vào tường, lưng cứng lại theo dáng thẳng đứng, đầu nghiêng về phía ánh sáng mà không thật sự hướng mắt nhìn vào đâu. Tay phải cậu buông thõng bên hông. Những ngón tay hơi cong lại, run khẽ. Rồi yên. Rồi lại run. Chúng co lại như thể muốn nắm lấy thứ gì đó đã tan biến, đã vỡ nát trong không khí. 

Nhưng ngay cả khi cố níu, chúng cũng không khép chặt. Như thể bản thân chúng cũng biết: có những thứ vỡ rồi, tốt hơn là để nguyên như thế.

Leon thở ra. Lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi lạnh. Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng, thứ mùi quen thuộc đến mức đã thôi nhói mũi, nhưng vẫn len lỏi vào từng kẽ tóc, từng sợi chỉ trên áo, từng hơi hít vào rồi thở ra. 

Cậu đã sống với nó suốt nhiều ngày. Giờ đây, nó không còn chỉ bám ngoài da, nó đè lên ngực, lấp kín phổi, như thể chính nó đang bóp nghẹt cậu từng chút một.

 Mỗi nhịp hít vào đều mang theo cảm giác ẩm ướt nơi đầu cuống họng, dính và khó trôi như lời xin lỗi chưa bao giờ được thốt ra.

Một cơn gió nhẹ lướt qua. Tấm rèm trắng nhạt phồng lên, bay về phía trong rồi rũ xuống như không còn chút sức lực nào. Ánh đỏ cam chuyển dần sang tím sẫm, lập lòe sau tấm màng mờ ảo như một giấc mơ huyễn hoặc.

Leon không xoay đầu, không nhích vai, chỉ chớp mắt chậm rãi, phản xạ mơ hồ của một người chưa tỉnh hoàn toàn sau một cơn say nồng xúc cảm. Không đau đớn, không hối hả, không cơn sốt nào đang thiêu đốt cậu, cũng không ảo giác nào kéo cậu đến trạng thái hiện giờ. Chỉ là khi đối mặt với khoảng trống vắng lặng đột ngột này, Leon thấy mình như đang trở về trước kia, tăng ca về muộn, chẳng ai mong chờ.

Vẫn ngồi dựa đầu vào tường, cậu chân duỗi ra trước mặt, bàn tay thả lỏng buông theo bên hông, như thể nếu buông thả đủ lâu, đủ nặng, cơ thể này sẽ tự tan chảy vào nền đất, tự biến mất khỏi cái hình hài mà người ta gọi là "Leon Whitewood."

Đó là một ngày bình thường.

Ý nghĩ đó lướt qua đầu cậu khi ánh mắt vô thức dõi theo một hạt bụi bay ngang ánh đèn mờ. Hạt bụi lảo đảo trên không chậm rãi rơi xuống, gợi lên một cảm giác vĩnh cửu giả tạo, kiểu mà chỉ tồn tại trong những ngày bình thường, nơi mọi thứ kéo dài mãi mà không thay đổi, không cao trào, không điểm kết.

Không có tiếng gào thét. Không có tiếng da thịt bị xé toạc, không có máu bắn lên từng phiến đá, thấm đẫm vào tận vách tường. Không có tiếng hét đau đớn từ thứ mà cậu vừa chém gục xuống bên cạnh. Không có mùi máu nóng, không có những mảnh xương gãy vụn văng ra dưới lực va chạm của kim loại và ma thuật. Chỉ có nắng, tiếng gió lùa nhẹ qua khe cửa, và âm vang đều đều của cánh chim vụt qua trời, để lại phía sau một vệt âm mỏng như sợi tóc rụng bên giường của ai đó vừa mới đứng đây không lâu.

Leon chậm rãi nhấc tay, chạm vào vết sẹo trên bả vai trái, nơi từng có một lỗ thủng xuyên qua xương, máu tuôn xối xả, cơn đau đủ mạnh để quật cậu vào những cơn co giật. Ngón tay Leon lướt nhẹ qua bề mặt sần sùi, nơi làn da bị đứt ra và khâu vá lại trong cơn hấp hối bằng sự vụng về của cánh tay run rẩy. Nó lạnh.. và lạ lẫm. Thay vì nói là chạm vào cơ thể mình, cậu nên nói là bản thân đang chạm vào một "mình" khác. Một Leon khác, không hoàn chỉnh, không nguyên vẹn và không biết mình là ai.

Cậu rút tay lại, buông thõng lần nữa, dần quen với việc để mọi thứ rơi xuống, không chống cự, không giữ lại, không níu kéo ỉ ôi.

Đây là một ngày bình thường. Cậu tự nhủ như vậy, dù trong lòng chẳng tin mấy.

Ánh mắt Leo lướt về phía bàn đầu giường, nơi bát cháo trắng vẫn nằm nguyên vẹn, chưa từng được động đến.

Trên mặt cháo là một lớp màng nhợt nhạt đã se lại, lõm xuống ở giữa như ai đó đã múc đi một phần. Bọt nước khô lại, dính trên thành bát thành từng vệt trắng đục.

Ngay bên cạnh, một quả táo nhăn nheo đến xấu xí, vỏ sậm màu như lớp da già đã mất nước từ lâu. Không ai ăn nó và cũng không ai muốn động vào thứ đã nhăn nheo, sần sụi. Cậu nghĩ: quả táo ấy, lẽ ra nên được vứt đi từ hôm qua rồi. 

Cùng là trên bàn, cuốn sách chăm sóc bệnh nhân mở ra một trang, chữ in nhòe nước, có lẽ vì ai đó đã làm đổ thứ gì lên từ ngày trước. Không ai buồn lật tiếp, cũng không ai thèm gập lại.

Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc. Mỗi nhịp như giọt nước nhỏ vào đá tảng, đều đặn, nhẫn nại, từ tốn xuyên qua từng thớ thần kinh đã bị mài mòn bởi chờ đợi. 

Leon nhắm mắt. Thấy được màu trắng của lớp vải băng, quấn chặt đến mức gần như cắt vào thịt. Leon thấy mình bóp nghẹt từ bên trong, máu không còn được phép chảy đến phần cơ thể được cá lại. Cậu cảm thấy xa cách với chính mình, xúc giác cũng trì trệ lùi vào vực thẩm.

Một ngày bình thường. Leon nghĩ đến Isaac, nghĩ đến cái ngáp dài như thể mọi chuyện trên đời này đều quá tầm thường để cậu bận tâm, đến ánh mắt không buồn che giấu sự mỉa mai, và đến câu hỏi mà cậu ta từng ném ra, nhẹ như gió thoảng nhưng lại rơi xuống ngực Leon như một tảng đá: “Cậu hạ hết phần còn lại à?”

Isaac đã cười, một kiểu cười nhàn nhạt, hời hợt đến mức người ngoài tưởng chẳng có gì phía sau.

Nhưng Leon biết. Cả hai đều biết. Rằng trong nụ cười đó là điều mà họ chưa từng nói thành lời.

Cậu nghĩ tới Lylia. Tới đôi mắt ấy, không vì ma lực, không vì kỹ năng của cô, mà vì niềm tin điên rồ cô dành cho cậu. Niềm tin khiến cô hy sinh, khiến cô ngồi gục bên giường, máu trên tay chảy ròng nhưng vẫn giữ phép hồi phục chạy chữa không ngừng nghỉ, từng giọt ma lực nhỏ xuống như muốn ghim cậu lại với sự sống. Cô im lặng. Nhưng ánh mắt cô nhìn cậu thì không. Chỉ cần nhìn vào chúng, cậu sẽ liền biết rằng cô không cho phép cậu chết. Và nếu cái chết là không tránh khỏi, thì cô sẽ đi cùng cậu. Không chần chừ. Không mặc cả.

Leon mở mắt. Hít vào một hơi thật sâu, ban đầu là vị của thuốc trong không khí, sau đó là vị của kim loại và máu khô đặc nồng, nồng đến nỗi không thứ gì có thể áng chúng đi. 

Cậu gạt hình ảnh của Lylia ra khỏi đầu như người ta quét tro bụi sang một bên. Cậu không được nghĩ đến cô, không được để tâm, không được cho phép mình mềm lòng.

Tiếng chim vang lên từ tán cây trụi lá bên ngoài cửa sổ, khô khốc và rời rạc như tiếng gọi lạc giữa mùa. Một cơn gió mạnh bất chợt lùa vào, cuốn tấm rèm bay vọt lên rồi rơi xuống thõng thượt, giống cánh tay ai đó chới với giữa không trung, tìm chỗ bám mà không có. 

Gió lạnh buốt. Nhưng Leon không nhúc nhích. Cậu ngồi yên, mặc kệ những luồng gió luồn qua tóc, quét qua trán, chui vào lớp áo bệnh nhân đã sờn chỉ, rồi chạm đến từng vết sẹo ẩn dưới làn da. Cái lạnh len vào tận sắc trắng bệch của cánh tay buông thõng. Những ngón tay khẽ cong lại, bất động, như thể đã thôi ý định nắm giữ bất cứ điều gì.

Một ngày bình thường. Một ngày mà mặt trời vẫn mọc, thời gian vẫn trôi, cửa vẫn mở và đóng, không ai thèm gợi lại những gì đã xảy ra. Một ngày không ai chết, không ai gọi tên ai trong tuyệt vọng. Một ngày mà nỗi mất mát không hiện hữu, chỉ âm thầm chảy trong mạch máu người sống sót.

Leon khép hờ mắt. Nghe tiếng bánh xe y tá lăn qua hành lang, nghe tiếng cửa phòng khác mở ra rồi đóng lại. Nghe tiếng thở nhè nhẹ của chính mình phản lại từ bức tường nằm bốn bề xung quanh. Tạp âm lặp đi lặp lại như một bài hát buồn cũ kỹ, không có đoạn điệp khúc, không có chuyển nhịp, không ai hát theo.

Một ngày bình thường. Một giờ nữa trôi qua, rồi hai giờ. Màu tím sẫm pha áng chiều giờ đã thành một màu đen kịt, nuốt lấy mọi thứ bên trong căn phòng.

Một là ngày bình thường. Ngày mà mặt trời lặng đi trước mắt cậu, ngày mà Leon nghĩ về những điều mình chưa từng nói thành lời.

Cậu quay đầu nhìn vào bóng tối nơi cuối phòng. Không phải để tìm kiếm ai. Chỉ để xác nhận lần nữa rằng: không có ai ở đó.

Cậu từng nghĩ, có lẽ mình là người duy nhất hiểu được những khoảng lặng của cô gái ấy. Những lần Lylia cúi đầu khi mọi người cười nói. Những khoảnh khắc cô lặng lẽ thu mình sau một cuốn sách, ngón tay khẽ vuốt ve gáy bìa cũ mèm mà chẳng lật ra. Không ai để ý, không ai thật sự thấy cô, nhưng cậu thấy. Từng chi tiết nhỏ, từng thay đổi rất nhẹ trong sắc mặt, cách cô nắm gấu áo khi không biết phải trả lời ra sao, cách cô nuốt lời phản kháng xuống cổ họng như thể nó là lỗi của chính mình.

Cậu nhớ lần đầu tiên mình gặp cô, vào những ngày chập chững bước vào thế giới này, khi mọi thứ còn xa lạ đến mức khiến cậu không thể ngon giấc. 

Khoảng thời gian đó, đối với cậu, là một mớ hỗn độn không hình thù. Gương mặt nào cũng xa lạ, lời nói nào cũng mơ hồ. Cậu không biết mình là ai, đây là đâu. Không biết đâu là thật lòng, đâu là vỏ bọc giấu kim nhọn. Mỗi người cậu gặp đều như một chiếc bẫy giấu kín sau lớp ngụy trang khéo léo. Mỗi ánh mắt nhìn đến đều có thể là mầm mống của hiểm họa, hoặc một mối đe dọa đang chờ cậu nói sai lời, ngồi sai chỗ. Cậu bước đi trong cảnh giác, sống sót bằng sự hoài nghi.

Và giữa những mảnh vỡ ngờ vực đó, cô xuất hiện.

Khi đó, Lylia đứng chắn trước cậu. Tay cô hơi run, vai cũng run theo, nhưng chân thì không lùi bước nào. Một hành động đơn giản, non nớt, không có tính chiến thuật, không đem lại lợi thế gì rõ ràng. Chỉ là một phản xạ bản năng, thẳng thắn, chân thành đến mức không gì trong cậu có thể gạt cô qua một bên và đi tiếp. 

Lylia vốn là người mạnh mẽ, đủ lý trí để cân nhắc rủi ro, đủ tài năng để không cần dựa vào ai. Nhưng ngay lúc ấy, cô đã chọn tin cậu, một kẻ xa lạ, không tên tuổi, không quyền lực, bằng tất cả bản năng và trực giác của mình. Một niềm tin trọn vẹn và dứt khoát, chẳng để lại chỗ nào cho những câu hỏi vẩn vơ hay sự nghi ngờ vô minh. Và chính điều đó mới là điều khiến cậu không thể quên được.

Một đêm bình thường, đêm mà Leon nhớ về những điều cậu không thể quên được. Cậu nhớ chúng không vì chúng đặc biệt, mà vì chúng đến quá đúng lúc. 

Dưới đây là bản viết lại, mượt hơn, có chiều sâu và sắc cảm xúc rõ ràng hơn:

Leon lại nhớ về Lylia, trong những tháng ngày đầu tiên khi cậu vừa đặt chân đến nơi này.

Có một lần, cậu bị sốt nặng. Người mê man, chẳng còn biết trời đất là gì.

Lylia đem nước đến cho cậu, nhưng quên mang theo chìa khóa. Cũng không gõ cửa. Cô chỉ đứng lặng bên ngoài, cả buổi. Không dám gọi, không dám rời đi.

Đến khi phá được ổ khóa cũ kỹ trên cửa phòng, cô mới bước vào, rón rén như một kẻ trộm. Ánh mắt lúng túng lướt nhanh qua căn phòng rồi dừng lại nơi cậu đang nằm. Không nói gì. Chỉ đặt cốc nước xuống bàn một cách nhẹ nhàng nhất có thể, như thể sợ làm vỡ cả không khí. Sau đó cô lùi lại, hai tay khẽ chạm vào mép váy, ánh mắt cúi gằm như vừa phạm một điều cấm kỵ.

Ánh mắt cô lúc ấy, không có lời cầu xin nào, không chan chứa chút van vỉ, nhưng vẫn khiến người ta không thể quay lưng. Một cái nhìn lặng thinh mà rõ ràng, như một cánh cửa vừa khẽ hé, không gọi mời cũng không níu kéo, chỉ âm thầm chờ đợi một người đủ can đảm để bước tới. Và cậu đã bước qua ngưỡng cửa ấy, gần như vô thức, như thể nơi đó là chốn duy nhất có thể níu cậu lại.

Cậu biết, không phải vì cô cần một ai đó. Mà vì cậu, từ giây phút nhìn thấy cô như thế, mới nhận ra mình khao khát được cần đến nhường nào. Trong một thế giới mà sự sống chẳng đáng giá hơn cái chết, nơi niềm tin dễ gãy như thủy tinh và tình yêu là thứ được rao bán bằng máu, cô là người duy nhất nhìn cậu không như một người xa lạ, một kẻ lạc loài, hay một vật vô tri chẳng đáng nhớ. Cô nhìn cậu như một con người, không hơn, không kém, và chỉ thế thôi, cũng đủ khiến cậu muốn tồn tại.

Cậu từng tưởng mình mạnh mẽ, độc lập, không cần ai. Nhưng sự thật là, cậu chỉ cảm thấy mình có ý nghĩa khi được cô cần đến. Khi thấy mình có thể làm được điều gì đó cho cô, dù chỉ là đứng bên cạnh, cậu mới thôi cảm thấy như một mảnh vỡ lạc lõng trong thế giới này. Đó là lý do cậu không rời đi. Đó là lý do, trong cơn giận dữ của cô đêm ấy, cậu đã im lặng. Không phải vì không còn gì để nói, mà vì bất kỳ lời nào thốt ra lúc đó, dù là một lời xin lỗi, hay một lời hứa sửa sai, đều sẽ trở thành dối trá. Và cậu biết, điều tệ nhất không phải là làm cô đau. Mà là tiếp tục khiến cô hy vọng vào một người đã không còn tồn tại trên thế gian này, Leon Whitewood.

Cậu đã không muốn làm tổn thương cô thêm nữa. Nhưng sự im lặng đêm ấy, rốt cuộc, vẫn là một vết cứa sâu vào trái của cô lẫn cậu.

Đêm nay cũng chỉ là một đêm bình thường. Nhưng chính trong cái bình thường ấy, Leon lại nhớ đến sự hy sinh. Thứ người ta vẫn thường ca ngợi như một biểu tượng của sự cao cả, của cái gì đó vĩ đại và luôn khoác lên mình vầng hào quang đạo đức.

Nhưng với cậu, hy sinh không phải lúc nào cũng rực rỡ như thế.

Chúng đôi khi lại là những tội ác âm thầm, lặng lẽ và tinh vi. Khi nào thì hy sinh lại là một tội ác? Có lẽ là khi ta cho ai đó niềm tin, cho họ hy vọng, rồi bất ngờ rụt tay lại. Lấy lại tất cả, nhẹ nhàng và thản nhiên như thể ta chưa cho họ thứ gì. Một tội ác không máu, không dao, không lời kết tội, nhưng đủ sức để khiến một người hoài nghi cả điều tốt đẹp nhất trong mình. 

Cậu đã từng nghĩ mình có thể gánh được. Rằng việc cậu từ bỏ tự do, chấp nhận bị giam hãm trong cái lồng vô hình này, là cách duy nhất để giữ cho ai đó được sống.

Nhưng giờ đây, khi nghĩ đến Lylia, cậu bắt đầu tự hỏi, có đúng không khi gọi đó là tình yêu? Hay đó chỉ là một hình thức khác của sự lừa gạt, lợi dụng, được bọc trong cái vỏ hy sinh?

Lylia xứng đáng với điều gì đó đẹp đẽ hơn. Một điều gì đó trong lành, bền bỉ, và đủ nhẹ để cô có thể thở. Không phải một tình yêu mù quáng hướng tới người không còn. Không phải một ký ức mà cô phải mang như xích xiềng dưới chân.

Còn cậu thì không, cậu biết điều đó. Cậu để cô yêu cậu vì sự ích kỷ của bản thân, vì suy nghĩ chỉ mình cậu mới có thể cứu rỗi cô. Và rồi khi cô tiến đến gần như vậy, cậu thấy kinh tởm chính mình, cậu khinh miệt loại người mình đã trở thành. Đạo đức giả, lừa gạt tình cảm, lợi dụng cảm xúc... Cũng chính vì vậy, cậu mới đẩy cô ra. Cũng chính vì cậy đẩy cô ra, cô mới hóa thành một con thú bị dồn vào chân tường.

Cô từng là chiếc gương soi rọi lại chút nhân dạng trong cậu, nhắc cậu nhớ rằng mình là một con người bằng xương, bằng thịt, có phẩm hạnh và nhân cách, chứ không phải một vật vô tri, hay một quân cờ trong cái bàn trắng đen giữa thiện, ác trong thế giới này.

Rồi khi cậu nhận ra mình chỉ bám lấy cô để cảm thấy mình không vô dụng, rằng mỗi lần cô cần cậu là một lần cậu thấy mình có giá trị, thì cũng là lúc cậu hiểu: yêu cô không phải là để cô chiếm lấy mình, mà là đủ tỉnh táo để không lợi dụng cô nữa...

Nhưng rồi, tại sao lại đau đến vậy?

Leon cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở khoảng trống giữa hai đầu gối. Có gì đó đang dần nứt ra trong cậu, âm ỉ và lặng lẽ như tiếng gỗ mục kêu dưới lớp sơn cũ. Không ồn ào, không rõ ràng. Nhưng cũng không thể che giấu, cảm giác ấy không lạ. Nó chỉ đang trở lại, như vết sẹo cũ bắt đầu nhói lên mỗi khi trời đổi gió, nhắc cậu rằng có những thứ dù lành rồi vẫn chẳng bao giờ biến mất.

Đó là một đêm hoàn toàn bình thường. Một đêm không có biến cố, không có điều gì đặc biệt xảy ra. Và cũng chính trong sự bình thường đó, Leon nghĩ đến những người từng bước vào cuộc đời kẻ khác như những đoạn lặng trong một bản nhạc.

Họ nhẹ nhàng, không rực rỡ, không ồn ào, không tìm cách để lại dấu ấn. Chỉ lặng lẽ làm một khoảnh khắc yên lặng thoáng qua. Không ai thực sự để ý, nhưng nếu thiếu đi họ, cả bản nhạc sẽ trở thành một chuỗi tạp âm hỗn loạn và vô nghĩa.

Cậu từng nghĩ mình là người viết nên bản nhạc đó, người định hình từng nốt, từng quãng nghỉ. Nhưng không. Cậu chỉ là một nốt rời rạc, lạc nhịp, vụn vỡ, và cô đã lắng nghe nó. Không gạt bỏ, không chỉnh sửa, mà kiên nhẫn giữ lấy, cố gắng đặt nó trở lại vào một nhịp điệu mà chỉ cô mới hiểu. 

Và cậu đã tin, suốt một khoảnh khắc kéo dài hơn ba mươi ngày, rằng mình cũng có thể làm điều tương tự. Rằng nếu có ai đủ gần để vá những giấc mơ đứt quãng, đủ dai dẳng để xoa dịu sự cô độc, đủ điên rồ để gánh lấy những vết thương không ai thấy được, thì đó là cậu.

Không ai khác, ngoại trừ cậu.

Chính vì vậy, khi từ chối cô, Leon không giết đi một niềm hy vọng vừa chớm nỡ, hay đập vỡ một niềm tin tưởng lâu bền. Cậu giết đi phần mình từng đặt tin vào, giết đi thứ duy nhất giúp cậu cảm thấy mình có giá trị trong một thế giới xa lạ, nơi chẳng ai chào đón cậu.

Ngoài hành lang, tiếng giày ai đó lướt qua như tiếng kim đâm nhẹ vào mặt nước. Cậu không ngẩng lên, bóng tối trong phòng đã phủ kín lên mặt bàn, lên bức tranh treo lệch tường, lên gờ tường loang màu. Trên trần, quạt trần quay chậm, tạo ra chuyển động lờ mờ như nhịp thở chậm của một sinh vật già cỗi.

Leon hít một hơi. Không sâu, không dứt khoát, một hơi thở như thể để xác nhận mình còn sống. Có lẽ đó là điều mà cậu và cô có chút tương đồng, cả hai đều cần một lý do để tiếp tục thở.

Buồn cười thật, cậu nghĩ, khi người duy nhất từng khiến cậu tin rằng mình xứng đáng được tồn tại lại chính là người đầu tiên cậu đẩy ra khỏi thế giới của mình. Không dao, không máu, không tiếng gào thét. Chỉ một ánh nhìn, một câu nói cạn lời, đã đủ biến lòng tin thành hoang tàn. Không chiến trường nào tàn bạo hơn một cuộc đối thoại không lời. Không lưỡi dao nào bén bằng khoảnh khắc cậu buộc mình phải ra quyết định, lạnh lùng như thể đang mổ xẻ chính linh hồn mình trên bàn mổ của lý trí mà không có thuốc tê.

Nếu cô oán hận, cậu chấp nhận. Nếu cô quên, cậu sẽ để mình bị lãng quên. Nhưng nếu cô vẫn tin... Leon khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía ô cửa mở hé. Ánh sáng cuối ngày vừa tắt. Và trong lòng cậu, một câu hỏi lặng lẽ tự hình thành:

Nếu cô vẫn tin... thì sao?

Câu hỏi đó không có lời đáp. Chưa bao giờ có.

Vì đây là một ngày bình thường.

Và trong những ngày bình thường, ta không nói những điều quan trọng.

Ta giữ chúng lại. Và để nó mục đi trong lòng như chiếc áo ẩm chưa phơi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Cuốn gói đi ngủ suốt 1 tuần đây, tập trung học hành xíu mn ạ
Xem thêm