Máu, Thịt và Em
Lãng Tùy Bút Lãng Tùy Bút (aka @Shira Đang Mệt.)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. Sự Thương Hại.

Chương 15: Thẩm vấn.

3 Bình luận - Độ dài: 5,949 từ - Cập nhật:

Không phải Hoàng Gia, cũng không phải Hội Đồng Phép Thuật, mà chính Giáo Hội Thần Nữ mới là cái bóng dài nhất đổ lên cả lục địa này.

Người dân thường tin Giáo Đoàn là hiện thân của ánh sáng, những bàn tay chữa lành, là nơi linh hồn hướng về trong đêm giông bão. Họ thuyết giảng về lòng nhân từ, về sự tha thứ vô tận, về con đường cứu rỗi bằng ánh sáng và tri thức. 

Nhưng mọi điều trong những bài thuyết giáo đó đều được chép lại bởi những người biết cách cầm giáo trước khi cầm bút.

Tổ chức đó, dù đội vương miện thánh, vẫn là một cỗ máy chuyên nghiệp, được vận hành bằng sự im lặng, bí mật và những nguyên tắc không bao giờ được viết ra giấy. Giáo Đoàn không cần vung kiếm. Họ chỉ cần xuất hiện. Mỗi cuộc thanh trừng mà họ đứng sau, đều được bắt đầu không phải bằng máu, mà bằng một câu hỏi.

Leon biết rõ điều đó. Nhưng không có gì trong trí nhớ của cậu, kể cả những đoạn đối thoại lặt vặt trong trò chơi gốc, có thể chuẩn bị cậu cho giây phút này, khi cánh cửa mở ra và người đàn ông đó bước vào.

Hắn không mang theo binh lính. Không có đoàn tùy tùng. Không có biểu ngữ, không có tượng Thần, không có thánh kinh. Chỉ có bản thân hắn, một dáng người cao và gầy, áo choàng xám nhạt đến mức như bị mưa gột sạch màu. Bên hông hắn không có gươm, cũng không có trượng phép. Nhưng có một hộp da được khoá bằng ổ kim loại bạc, mang dấu ấn vòng khảm đơn giản gồm hai vòng tròn lồng vào nhau với một con mắt nằm ngang ở giữa, biểu tượng đặc trưng của ban thanh tra trực thuộc Giáo Đoàn Thần Nữ.

Gương mặt hắn là thứ khiến Leon bận tâm nhiều hơn. Không trẻ, cũng không già. Không đẹp, cũng không xấu. Chỉ sạch, một kiểu sạch đến mức không để lại ký ức. Giống như gương mặt của một người mà nếu lướt qua trong đám đông, bạn sẽ quên mất chỉ sau vài giây. Nhưng trong căn phòng này, nơi mùi thuốc sát trùng trộn với mùi tro cháy, cái sự “trơn tru” đó lại trở nên ghê rợn. Như thể hắn được tạo ra để len lỏi qua mọi hệ thống, qua mọi kẽ nứt, mà không ai nhớ rằng hắn từng ở đó.

Leon vẫn ngồi trên giường bệnh, lưng chưa đủ lành để tự chống đỡ lâu, nhưng cậu vẫn cố giữ thẳng vai khi người kia đặt hộp hồ sơ xuống chiếc bàn gấp đặt giữa phòng. Không có thiết đãi chu đáo nào cả. Không ai muốn kẻ bị thẩm vấn cảm thấy thoải mái.

“Tên?” 

Giọng nói bật ra, khô hơn cả một hoang mạt cằn cỗi. Không cảm xúc, không cung bậc, không đặt nặng trọng âm, như thể người nói không dùng cơ mặt để phát âm mà chỉ là tiếng vọng của một hệ thống nói tự động.

“Leon Whitewood.” 

Cậu trả lời ngắn gọn, và thêm một nhịp thở sau đó, cậu vẫn không rời ánh mắt đối phương. Một phần vì cậu muốn giữ tiếp xúc ánh mắt, phần khác là vì... Ánh mắt ấy không có đồng tử rõ ràng. Không sắc bén. Cũng không trìu mến. Chỉ có sự vắng mặt, vắng mặt của tất cả mọi thứ. Đó là kiểu ánh mắt khiến Leon cảm thấy như mình không thực sự được nhìn thấy, mà đang bị soi qua một lớp kính, thứ kính không hiện hình, nhưng phản chiếu tất cả.

Người kia không ghi chép. Cũng không mở hồ sơ. Chỉ gật nhẹ, rồi đưa tay về phía cửa.

“Ngài Isaac Von Rother. Tôi sẽ gặp ngài sau khi hoàn thành công việc thẩm vấn Leon Whitewood.”

Không cần giải thích. Không cần lệnh mời. Không chờ xác nhận. Giọng hắn nói như thể sự tách biệt đó là tất yếu, như thể mọi cuộc nói chuyện đều phải bắt đầu bằng sự cô lập. Điều đó khiến Leon chậm vài nhịp để hiểu.

Cửa mở. Một nhân viên y tế xuất hiện, cúi đầu, đi tới, rồi thì thầm vào tai Isaac điều gì đó. Isaac liếc Leon, xong liền đứng dậy, cười nhạt, không giấu được vẻ chán ghét. 

“Thôi được, ngài tóc tro. Hy vọng câu hỏi của Giáo Đoàn các ông thú vị hơn thuốc giảm đau.” Cậu ta rời phòng, đóng cửa không mạnh nhưng đủ khiến tay nắm kêu lên một tiếng cạch to và rõ.

Không gian thít lại ngay lập tức. Không phải vì thiếu người, mà vì người còn lại không cần phải chia sẻ ánh nhìn với ai nữa.

Leon lúc này mới nhận ra rằng chiếc ghế gỗ được đặt sẵn giữa phòng không phải dành cho điều tra viên. Hắn không ngồi xuống. Hắn đứng, cao hơn Leon một cái đầu, cái bóng hắn đổ lên giường cắt qua mép chăn, gãy vụn như một bức tranh được vẽ một cách cẩu thả.

“Tôi là nhân viên kiểm thẩm nội bộ thuộc Giáo Đoàn Thần Nữ. Danh hiệu không cần nhớ. Chức vụ không quan trọng. Tôi đến để đặt câu hỏi. Việc của anh là trả lời hoặc không.” Hắn ngừng một giây, giọng không hề thay đổi. “Nhưng nếu chọn không, tôi sẽ ghi nhận sự từ chối đó vào báo cáo, và sẽ có người tiếp theo được cử đến. Có thể sẽ không được thân thiện như tôi.”

Leon không gật. Cũng không phản đối. Cậu chỉ ngồi yên, hai bàn tay đan vào nhau để giữ ấm, ánh mắt không lệch ra chỗ khác.

Hắn rút từ hộp ra một tệp giấy. Không nhiều như cậu tưởng. Mỏng. Chưa đến mười trang. Trên đầu có đóng dấu, máu đỏ, mực tươi vẫn chưa khô hẳn. Một chi tiết nhỏ khiến da Leon khẽ gai.

Hắn lật trang đầu. Không đọc to. Không giải thích. Rồi hỏi: “Anh có thấy điều gì khác thường không?”

Một câu hỏi ngắn. Không rõ nghĩa. Không chỉ đích danh. Không nhắm vào một hành động hay một thời điểm cụ thể nào.

Leon không đáp ngay. Cậu biết những câu hỏi như thế này không đòi hỏi sự thật. Chúng là để thăm dò. Là đường chéo đóng vai như một bảng chỉ dẫn, đặt trước một mê cung để xem người được hỏi sẽ đi hướng nào trước. Một câu hỏi mở, nhưng là mở miệng hố.

Cậu cân nhắc. Nếu trả lời “có”, thì nó đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng, bên trong cậu, hoặc xung quanh cậu, có điều gì đó đang vươn ra, vượt ngoài kiểm soát. 

Nếu trả lời “không”, thì lại có vẻ đề phòng quá mức. Chưa kể cậu vừa sống sót sau một sự kiện liên quan đến dị thuật, nếu cứ dửng dưng nói rằng mọi thứ đều ổn, cậu sẽ chỉ càng làm bản thân trông đáng ngờ hơn.

Nếu hỏi lại, “khác thường trong chuyện gì?”, thì rất có thể hắn sẽ hỏi ngược: “Anh không nhớ sao?”

Sau vài giây im lặng dưới ánh nhìn của gã điều tra viên tóc tro, Leon cuối cùng cũng trả lời. 

“Khác thường là định nghĩa rất tương đối. Tôi từng thấy xác người bay ngược vì phản đòn phép. Từng thấy đồng đội của kẻ thù nổ tung vì triệu hồi sai. Vậy nên, nếu ông muốn biết tôi có thấy ‘gì đó khác’ so với mọi khi hay không, thì... có. Có rất nhiều.” Cậu nói chậm, trượt từng từ ra, mỗi từ đều được tỉ mỉ phát âm, như thể cậu đang ém hết chúng vào khe hở của một lớp lưới sắt. 

Điều tra viên không phản ứng. Không tỏ ra hài lòng. Cũng không ghi gì xuống. Hắn chỉ đứng yên, mắt không chớp. Trong khoảnh khắc đó, Leon có cảm giác như đang ngồi trong một giếng sâu, mà người phía trên không thả dây xuống, chỉ đứng quan sát xem khi nào cậu sẽ bỏ cuộc và cầu xin sự giúp đỡ.

Không khí trở nên ngột ngạt không vì độ cao hay nhiệt độ, mà vì một nhận thức mới. Đây không còn là một buổi thẩm vấn. Đây là một buổi theo dõi, quan sát, ghi nhận. Gã không hỏi để hiểu. Hắn hỏi để xác minh những gì hắn đã biết. Và hắn đang chờ xem liệu Leon có đưa ra thứ gì khiến bản tường trình của hắn phải thay đổi không.

Leon hiểu, và ngay trong phút giây đó, lòng cậu trầm xuống như đá. Cậu không bị thẩm vấn. Cậu đang bị cân đo, đong đếm.

Khoảng im lặng giữa hai người kéo dài không quá mười giây, nhưng trong chút thời gian ngắn ngủi ấy, Leon nghe rõ từng tiếng kim giây, tích tắc đều đặn như đang đếm nhịp, chờ đạn lên nòng. Điều tra viên không đổi sắc mặt, cũng không lật trang, chỉ nhìn cậu một cách chậm rãi như thể đang đọc lại một đoạn văn cũ, trong đó, tất cả câu từ đều đã được in sẵn. Leon cảm thấy như mình vừa được đưa vào khung hình của một bức tranh kiểm chứng, nơi biểu cảm trên mặt cậu sẽ bị soi chiếu dưới kính phóng đại tinh thần.

Điều tra viên bắt đầu lại, lần này bằng một giọng có vẻ như thân mật hơn. “Tôi thấy trong báo cáo y tế, anh mất máu khá nhiều, đúng không? Thế mà vẫn trụ lại được đến cuối. Khá ấn tượng. Người thường thì bất tỉnh từ lâu rồi.” Câu nói kèm theo một cái nhướng mày, như thể vừa thừa nhận một kỳ tích, vừa ném ra một dấu hỏi ngầm.

Leon không đáp lời khen. Cậu biết chiêu này: tạo sự thân thiện bề mặt để khiến người đối diện buông lỏng cảnh giác, rồi luồn câu hỏi vào như kẻ chích thuốc mê. Cậu chỉ khẽ nhún vai.

"May mắn. Có lẽ vậy.”

“May mắn.” Điều tra viên nhắc lại từ đó, như thể đang nếm một vị lạ. Hắn lại lật hồ sơ, lần này là một trang có viền đỏ, có thể là báo cáo pháp thuật hiện trường. “Vậy khi anh... dùng thứ dị thuật đó. Anh nhớ chính xác mình đã làm gì không?”

Leon không cử động, nhưng trí óc cậu thì đã quay nhanh, các bánh răng chứa đầy kiến thức cạ vào nhau, giúp cậu có cái nhìn tốt hơn về tình hình hiện tại. Câu hỏi ấy không nhằm xác minh. Nó nhằm mở cổng. Hắn đang thử xem cậu có tự vạch ra cho mình một trình tự niệm chú, mà nếu nói sai, nó sẽ bị đối chiếu với kết quả hiện trường và ăn tố cáo ngay vì lời nói dối. Mặt khác, nếu Leon nhớ quá kỹ, thì chứng minh cậu hoàn toàn làm chủ dị thuật, tức là không thể ngụy biện rằng "nó tự xảy ra".

Cậu đáp, nhẹ như bâng quơ: “Tôi không nhớ rõ. Máu vào mắt. Mùi khói. Tôi chỉ thấy mình không muốn chết.” Cậu dừng lại, rồi nói thêm, đủ để tạo một vết mở không thể tra vào. “Có lẽ nó là phản ứng bản năng.”

Hắn gật gù, như đồng tình, nhưng Leon thấy trong ánh mắt hắn ánh lên một tia nhỏ, cái loại mà thuộc về người vừa gạch bỏ một giả thuyết nào đó trong đầu và chuẩn bị mở mục tiếp theo. Điều tra viên tiến lên, lần này là dựng tình huống. “Một pháp tra giả của chúng tôi đã báo cáo rằng, hiện trường nơi anh sử dụng dị thuật, không khí xung quanh đã bị nén lại, nhiệt độ có giấu hiệu giảm xuống, và cùng lúc ma lực rút khỏi các vòng kết giới lân cận. Lylia là một trong những người bị ảnh hưởng. Có vẻ như ma pháp của anh... đã hút cả năng lượng từ đồng đội?”

Leon không hỏi làm sao họ biết những điều ấy, Giáo Đoán chắc chắn sở hữu một loại ma pháp giúp họ hiểu những gì đã xảy ra. 

Hơn nữa, cậu cảm nhận rõ cạm bẫy trong câu hỏi đó. Hắn đang châm mồi cho cảm giác tội lỗi. Nếu cậu phủ nhận, hắn sẽ gài tiếp rằng “có thể anh không nhận ra”. Nếu cậu xác nhận, hắn sẽ có cớ để quy rằng dị thuật của Leon gây hại mà không thể kiểm soát. 

Vì thế, cậu chọn cười nhẹ. Không chế nhạo, chỉ mỉm như người bị kéo vào một câu chuyện phi lý. “Thành thật mà nói, lúc ấy tôi chỉ thấy ánh sáng và khói. Nếu thực sự có chuyện đó, thì cô ấy vẫn sống mà, đúng không?”

Cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương, và lần đầu tiên trong suốt cuộc thẩm vấn, Leon thấy hắn nhếch môi. Không phải cười. Mà là căng cơ hàm như chuẩn bị chuyển chiến thuật. Hắn lật sang một trang mới. Một tờ giấy không có dòng kẻ, chỉ vài dòng gạch chân. 

“Vậy... cậu và Lylia có quan hệ như thế nào?”

Câu hỏi bật ra đột ngột. Không liên quan đến các câu hỏi trước. Một cú ngoặt sắc bén, đó hẳn là kỹ thuật “Phân Tích Hành Vi[note72793] ”, và những câu hỏi cùng một chủ đề từ nãy đến giờ là đang nhằm mục đích thiết lập một ‘đường cơ sở[note72796] ’ để đối chiếu với ‘sự sai lệch[note72799] ’ với những câu hỏi này.

Leon không nhăn mặt, không nghiêng đầu. Cậu chỉ trả lời: “Đồng đội.”

“Chỉ là đồng đội?” Hắn nghiêng đầu.

Leon không trả lời ngay. Cậu đếm ba nhịp thở, rồi hạ giọng: “Chúng tôi cùng trải qua nhiều thứ cùng nhau. Có thể thân hơn ở mặt ngoài. Nhưng nếu ông đang tìm kiếm động cơ của tôi và cô ấy, tôi không hy sinh cô ấy để làm gì cả, tôi vô tình kéo cô ấy vào chuyện này thôi.” Một câu phủ định được bọc trong lớp ám chỉ: tôi biết ông đang đi đường vòng.

Hắn gõ nhẹ bút lên mặt hồ sơ. Một lần. Hai lần. Sau đó, hỏi: “Vậy anh có biết Lylia đã không khai toàn bộ chi tiết không? Cô ấy nói không nhớ rõ những phút cuối cùng.” Lời nói nhẹ như bọt, nhưng rõ ràng là đang khêu khích: cô ta có thể đang che giấu cho anh, và chúng tôi sẽ tìm đến cô ấy. Lần nữa.

Leon hạ mắt. Từ tốn. Rồi ngẩng đầu nhìn thẳng: “Nếu ông đã biết, tại sao hỏi tôi?” Giọng cậu không gay gắt. Chỉ đúng độ mỉa, như ai đó gõ nhẹ vào cánh cửa mà biết rõ đã khoá từ bên trong.

Gã kia nín lặng. Nhưng không tấn công nữa. Hắn chuyển sang chiến thuật 'đối chứng giả[note72800] '. “Chúng tôi có bản ghi phép từ các pháp khí hiện trường. Một số đoạn cho thấy dị thuật của anh đã ảnh hưởng đến kết cấu không gian. Có thể gây lệch dòng thời gian tại một vài điểm. Anh có nhận thấy gì không?”

Leon nhìn hắn. Câu hỏi này... không phải chỉ là dò mìn. Đây là gài bom.

Gã muốn ép cậu khai nhận rằng mình có thể “điều khiển thời gian” hay “xé rách không gian", những hành vi nằm trong phạm vi đại cấm chú. 

Cậu đáp, giọng cứng lại một chút. 

“Tôi không thể nhận biết thứ mình không hiểu. Và tôi không thấy điều gì quá khác thường, ngoại trừ việc bọn quái vật muốn giết tôi.” Cậu không phủ nhận hiện tượng. Nhưng phủ nhận nhận thức. Một bước lùi đúng lúc.

Không gian đặc lại thêm một lần nữa. Hắn lật hết hồ sơ. Gấp gọn. Đút trở lại hộp. Nhưng chưa rời đi.

Hắn nói, lần đầu tiên không hỏi. “Anh biết, dị thuật là thứ không nằm trong thánh pháp. Nó không được tạo ra bởi Thần Nữ. Nó đến từ một nơi khác. Có thể sâu hơn. Có thể xa hơn. Nhưng chắc chắn... không thuộc về chúng ta.”

Leon không phản bác. Nhưng cậu nói: “Chắc chắn là tôi không chọn nó. Nhưng nếu không có nó, tôi không nghĩ mình sẽ còn sống để ngồi đây.”

Im lặng. Không có đáp lời.

Gã nhìn cậu rất lâu. Rồi cuối cùng, rút ra một mảnh giấy. Không có chữ. Không có dấu. Chỉ một câu được viết tay: Báo cáo sẽ được thẩm định bởi Hội Đồng Ánh Sáng. Trong thời gian đó, tất cả hoạt động pháp thuật của anh sẽ bị giám sát.

Rồi hắn đi. Không chào. Không gật. Chỉ để lại sau lưng mình một sự lạnh lẽo, trầm đục, tựa như một cơn sóng ngầm. Leon nhìn theo bóng lưng đang xa dần của gã, không tài nào nhớ được hắn trông thế nào. Chỉ mang máng một màu tóc xám tro và đôi mắt.. đôi mắt gì nhỉ? Leon thấy mình bị bối rối trước khoảng xám mờ trong ký ức. 

Mãi đến khi cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch, cậu mới hoàn hồn. Mọi thứ dường như dừng lại. Chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa sổ, mỏng manh lấp dần vào khoảng trống đang lặng im. 

Gió rít qua chăn, qua mép giường, kéo theo một làn hơi mỏng lạnh đến buốt sống lưng. Leon vẫn ngồi im, dáng lưng cứng lại vì giữ thẳng quá lâu, mắt dán vào điểm không cố định nào trên mặt bàn trước mặt, thứ từng được dùng để đặt hồ sơ của cậu. Nơi tên điều tra viên vừa đứng giờ đã trống rỗng, nhưng không gian quanh đó dường như vẫn còn đậm dấu chân hắn. Mùi của giấy cũ, của sắt lạnh, của mực chưa khô. Mỗi thứ đều để lại một lớp bụi vô hình trong không khí.

Cậu không nhúc nhích ngay. Tay phải chậm rãi buông khỏi mép giường, để những khớp đốt đã căng ra vì bấu giữ được thả lỏng từng chút một. Các ngón tay khẳng khiu kêu lên một tiếng nhức âm ỉ, lòng bàn tay cậu hơi rịn mồ hôi. Mọi cơ bắp Leon đang giữ trong trạng thái cảnh giác cao độ vừa được tháo khóa, và chỉ khi ấy, cậu mới nhận ra rằng, mình đã suýt mất kiểm soát ở một vài câu hỏi. Không phải vì nó quá hóc búa, mà vì nó quá đúng thời điểm. Như thể người đàn ông ấy biết chính xác lúc nào Leon bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Cậu thở ra một hơi. Không nặng. Không dài. Nhưng sâu. Như thể cố rút một mũi tên đã cắm sâu vào ngực từ trước.

Mọi thứ nãy giờ… đều quá trơn tru. Quá bài bản. Không có gì sai kỹ thuật. Nhưng chính sự hoàn hảo trong từng câu hỏi, từng khoảng im lặng được tính toán kỹ lưỡng, mới khiến Leon thấy lạnh người. Không phải vì bị nghi ngờ. Mà vì bị đọc vị. Như thể hắn ta đang cầm một cuốn sách Leon chưa từng viết, nhưng từng chữ trong đó đều mang tên cậu.

Bàn tay của Leon bất ngờ rút chăn ra khỏi đùi, cậu ta đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Bên ngoài, trời bắt đầu có nắng. Ánh sáng trải dài trên mặt đất ẩm ướt sau trận mưa đêm qua, đọng trên các ô gạch lát ngoài sân như từng vũng thuỷ ngân phẳng lặng. Nhưng ánh nắng đó chẳng ấm chút nào. Nó giống một thứ ánh sáng dùng để soi mói. Chiếu vào vết bẩn. Khui ra những gì giấu trong góc tối. Không che chở, không bao dung.

Cậu dựa vai vào khung cửa. Nhắm mắt. Trong một chốc, Leon để cho hơi lạnh táp vào má, để cho không khí lạnh giúp mình dừng suy nghĩ.

Nhưng nó không dừng.

Cái vòng phép đó, cái thứ xuất hiện khi cậu rơi vào tận cùng, nó không phải của cậu. Cậu không học. Không ai dạy. Không có trong bất kỳ sách giáo khoa nào. Và không có trong game gốc. Dẫu có soi từng dòng dữ liệu, từng bản vá, từng nhật ký phát triển… cậu cũng chưa từng thấy ký hiệu đó. Sáu sợi xích. Một giọt máu. Những đường mạch đỏ tối lượn quanh. Đó không phải một phép thuật. Đó là một phản xạ. Như thể nó đã ở đó từ trước. Như thể cậu chỉ cần rơi vào đủ sâu để nó lộ diện.

Nhưng từ khi nào? Từ lúc cậu tỉnh lại trong thân xác này sao? Hay trước đó nữa? Liệu có phải dị thuật đó, vòng chú đó, là lý do mà Leon Whitewood chết? Hoặc… Leon nhận ra, cậu không thể biết chắc rằng cậu đã chết thật hay chưa. Cậu ở đây là Leon Whitewood, không phải người hiện đang dệt nên những dòng suy nghĩ ấy.

Ý nghĩ đó len vào như một chiếc kim nhỏ. Nếu đây không phải là dị thuật bất chợt xuất hiện. Nếu nó là thứ thuộc về Leon Whitewood, cái tên cũ, cái người mà cậu đã thay thế… thì cậu đang tiếp tục một thứ gì đó mà người trước còn đang dang dở? Cậu đang nối tiếp một đường dây? Một kế hoạch? Một nhánh máu?

Mạch suy nghĩ của Leon trượt đi như sợi chỉ rối. Cậu nhớ đến chiếc vòng tay mà Rika mang đến. Nhớ đến lời cô ta nói: “Cậu đã dặn tôi trước. Nếu tháng Vũ có biến, tôi phải trao nó cho cậu.”

Không có cách nào để “Leon cũ” biết trước được tương lai như vậy… trừ khi hắn có thông tin mà không ai khác có. Trừ khi hắn, Leon Whitewood, không phải là một học viên tầm thường. Hoặc không phải là một người thường.

Và nếu điều đó đúng, nếu cậu ta từng biết trước những gì sẽ xảy ra, thì việc cậu, người “xuyên không”, xuất hiện trong thân xác cậu ta… liệu có thật sự là ngẫu nhiên?

Hay là một phần của kế hoạch đó?

Từng lớp suy nghĩ chồng lên nhau như sóng đổ lên bờ đá. Cứ mỗi lớp sóng mới vỗ tới, là một lớp khác tan đi, để lại bọt trắng mỏng manh nhưng dính đầy muối mặn của hoài nghi.

Leon không phải người mê tín. Cậu đã đến đây bằng ý chí riêng, không tin vào định mệnh, không tin vào thần linh. Nhưng sự thật vẫn là: mọi chuyện đang diễn ra theo một trình tự gãy khúc, nhưng không bao giờ rơi vào hỗn loạn. Nó giống như một đường ray cũ, gỉ sét, nhiều đoạn gãy, nhưng chuyến tàu được đặt trên đó vẫn được kéo đi về phía trước, bằng những lực không rõ.

Giáo Đoàn Thần Nữ không phải những kẻ ngu ngốc. Họ biết. Không phải chỉ biết về dị thuật. Mà biết về cậu. Biết rằng có điều gì đó trong Leon không khớp với hồ sơ, không khớp với hình mẫu. Người điều tra viên đó không hỏi để kiểm chứng, hắn hỏi để xác nhận. Như thể hắn đã có câu trả lời từ trước. Và hắn chỉ cần biết rằng Leon có biết không.

Cậu không thể bị lôi vào ván cờ của người khác. Không thể là con tốt bị đẩy đi theo lượt. Nhưng nếu đúng là vậy, nếu tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt từ trước, từ cái chết của Leon cũ, từ sự xuất hiện của dị thuật, từ vòng tay của Rika, từ trận tập kích giữa tháng Vũ, thì người sắp đặt đó đã đi trước Leon ít nhất ba nước.

Hoặc có thể hơn.

Cậu trở lại giường, thả người xuống tấm nệm vẫn còn ấm nhiệt. Mắt nhìn trần, nhưng tâm trí cậu đang trôi dạt ngoài ranh giới của thực tại.

Thứ khiến cậu lạnh sống lưng không phải là dị thuật. Mà là cảm giác quen thuộc trong chính sự xa lạ ấy. Nó không như những phép thuật khác. Không đòi hỏi câu chú. Không cần câu niệm. Không cần cấu trúc. Nó không được học. Không cần điều khiển. Nó là một nhịp thở. Một cơn mạch máu đập lệch. Một tiếng nói bên trong. Cái thứ Leon đã triệu hồi trong đêm Vòm Máu… là thứ duy nhất trong thế giới này cho cậu cảm giác "thứ này thuộc về mình".

Leon tự hỏi, liệu đó có phải là “chính mình”.

Và nếu vậy… thì “mình” đó là ai?

Mình có còn là mình không?

Hay chỉ là một vỏ bọc tiếp theo cho thứ gì đó lớn hơn, cũ hơn, và đáng sợ hơn?

──────

Ngoài hành lang, tiếng đế gỗ lạch cạch của một ai đó đi đến. Đến gần rồi dừng hẳn. Cửa mở không tiếng báo trước, một cái xoay nhẹ của tay nắm, tiếng bản lề rít khẽ như một lời thông cáo rằng có người đã đến. Leon vẫn còn nằm im, mắt không hướng về phía cửa, nhưng đã biết người bước vào là ai từ bước chân thứ hai. Vừa có cái khệnh khạng của một kẻ chẳng coi ai ra gì, vừa có độ dài bước chân của một người quen gồng mình trong luyện tập, Isaac Von Rother.

Cậu ta bước vào không gõ, không xin phép, cũng không hề e ngại khi bắt gặp Leon vẫn còn nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt rõ ràng còn đang mắc kẹt đâu đó giữa trần nhà và rãnh sâu trong trí não.

“Ê.” Isaac nói, giọng đậm chất bực dọc nhưng không thiếu phần sống động quen thuộc. 

“Mấy thằng cha mặc áo choàng xám đúng là bệnh hoạn.” 

Cậu ném người lên chiếc ghế cạnh giường như vứt một đống giáp cũ. Tay trái của cậu ta vẫn còn băng bó kín từ khuỷu đến cổ tay, mùi thuốc sát trùng bốc lên từng đợt. Dưới ánh sáng yếu, Leon để ý thấy bên dưới lớp vải trắng có vài vết xanh tím mới, dấu vết của mấy phép niêm phong chưa ổn định hoàn toàn.

Leon không đáp ngay. Isaac cũng không cần. Cậu ta tự nói tiếp, vừa dựa đầu ra sau, vừa đá nhẹ mũi giày lên mép bàn gấp: “Chúng tra chúng ta gần một tiếng. Không dùng đòn phép nhưng kiểu hỏi thì... Khéo còn kinh hơn cả hội kiểm tra tội phạm ở Viện Chiến Thuật.” 

Một tiếng thở dài nửa thật nửa đùa bật ra. “Mà cậu biết phần tệ nhất là gì không? Không phải là mấy câu hỏi mẹo đâu. Là tôi biết, rõ ràng biết, rằng chúng muốn đẩy tôi tới chỗ tự nghi ngờ bản thân.”

Leon nghiêng đầu, nhìn sang. Isaac hiếm khi nghiêm túc hơn một phút, và ngay cả khi cậu ta đánh nhau sống chết cũng không lộ vẻ ngán ngẩm như bây giờ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi ánh sáng lọt qua cửa sổ, chiếu xuống phần quai hàm bị rạch ngang, Leon thấy trong mắt Isaac có một sự thật, một sự thật sắt bén hơn bất kỳ lưỡi gươm nào từng đâm qua cậu.

“Chúng biết tôi từng là thí sinh bị loại khỏi danh sách thánh thuật sinh vì thất bại ở bài kiểm tra tinh thần năm hai.” Isaac tiếp tục, như thể đang xé lớp băng cuối cùng. 

“Hồi đó, Giáo Đoàn từng thử đưa tôi vào một dự án huấn luyện khép kín. Gọi là chương trình Thanh Tẩy,một kiểu luyện tập ép ma lực về một dạng duy nhất bằng thiền và niệm thức liên tục. Tôi từ chối. Lúc đó tôi tưởng mình đủ khôn. Nhưng hôm nay, khi một thằng tra hỏi tôi về ‘cảm giác mất kiểm soát trong trận chiến’, tôi biết chúng đang gợi lại ký ức cũ. Gợi để xem tôi phản ứng thế nào.”

Leon im lặng. Isaac ngả người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt nhìn xuống sàn như thể có một mô hình chiến thuật nào đó đang bày ra giữa các vết nứt trên gạch.

“Leon, tôi không nói chơi đâu. Nếu không phải vì chúng ta còn nằm trong vùng bảo hộ của Arcadia, tôi chắc rằng chúng đã dùng đến các phương pháp trích xuất ký ức rồi.”

Leon khẽ động mày. “Phép cấp cao?”

“Loại cấm luôn ấy.” Isaac nhếch môi nhưng không hề cười. “Kéo Tâm Trí, kéo ký ức ra bằng dòng niệm phản hồi. Nghe thì giống kiểu thẩm vấn pháp thuật cơ bản, nhưng thực chất là tra tấn tinh thần. Ai từng chịu qua đều mất vài mảnh trong đầu. Còn nhẹ thì vỡ vài mảng ký ức, nặng thì thôi, vĩnh viễn không nhớ được mặt mẹ mình.”

Không khí trong phòng trùng xuống như bị ai vừa dập tắt một cây nến. Leon cảm thấy cổ họng khô lại. Cậu không sợ mấy kỹ thuật đó, mà vì cậu không có gì để khai đúng theo tiêu chuẩn của thế giới này cả. Nhưng chính điều đó mới là điều nguy hiểm. Vì một kẻ không khớp với bất kỳ định dạng ký ức nào sẽ bị liệt vào loại cần nghiên cứu thêm. Và Giáo Đoàn hay Hội Đồng Phép Thuật, không bao giờ bỏ qua thứ gì ‘cần nghiên cứu’.

“Còn loại thứ hai.” Isaac lại nói, lần này giọng thấp hơn. “Tôi từng nghe mấy gã sĩ quan trong Viện Phép Thực Địa bàn nhau về nó. Đặt tên là ‘Đạo Khiển’. Thay vì lấy ký ức, nó áp đặt tư tưởng. Một dạng chỉnh hướng niềm tin. Nếu muốn, chúng có thể biến một người cực đoan thành kẻ tôn thờ Giáo Đoàn chỉ sau vài buổi ‘huấn luyện tâm linh’. Hoặc biến một nhân chứng thành một con rối biết nói với một câu chuyện đã được dọn sẵn.”

Leon không hỏi làm sao Isaac biết. Người như cậu ta, ở nửa ngoài vùng ánh sáng của hệ thống đào tạo phép thuật, luôn nghe được những điều mà người phía trong không muốn tin. Và có một điều Leon tin chắc: nếu đến cả Isaac cũng thấy lạnh gáy khi nhắc đến những kỹ thuật đó, thì chắc chắn chúng không chỉ là tin đồn.

Cậu hỏi: “Cậu nghĩ chúng đang nghi ngờ tôi, hay chỉ đang thử phản ứng?”

Isaac lắc đầu. “Không phân biệt nổi. Nhưng tôi biết chúng sợ. Dị thuật của cậu khiến tất cả vỡ mạch. Bọn họ có thể nói cậu được ‘thần linh lựa chọn’ hoặc ‘bị tha hoá’, tùy theo ai đang cầm bút viết báo cáo. Nhưng điều quan trọng là: cậu không thuộc về bất cứ khuôn mẫu nào. Và bất cứ cái gì không nằm trong khuôn mẫu đều là mối đe dọa với trật tự.”

Leon hít vào, không để lồng ngực phập phồng quá rõ. Mỗi lời Isaac nói đều là một mũi neo. Không đâm. Không xuyên, nhưng vẫn khiến dây thần kinh của cậu khít lại quanh não. Những gì cậu vừa trải qua không phải là thẩm vấn, mà là phép thử. Và nếu hôm nay cậu trượt... Hoặc ngày mai, hoặc tháng sau... Thì sẽ không còn ai hỏi nữa. Chỉ còn lại các quyết định hành chính được niêm phong bằng dấu sáp đỏ và gửi đến tay những người không bao giờ lộ mặt.

“Chúng không cần biết sự thật.” Leon nói, gần như thì thầm. “Chúng chỉ muốn biết liệu tôi có thể khiến chúng bị lung lay hay không.”

Isaac ngước nhìn cậu. Cái nhìn ngắn, nhưng nặng. Không có thương hại. Chỉ có sự công nhận.

“Vậy nên,” Isaac nói, đứng dậy, vươn vai như vừa trút xong gánh nặng. “Tôi sẽ không hỏi gì về dị thuật của cậu. Tôi không cần biết nguồn gốc hay cách sử dụng. Cái tôi quan tâm là: nếu một ngày nào đó mọi thứ nổ tung lần nữa, cậu vẫn sẽ đứng ở bên này, cùng một chiến tuyến với tôi, đúng không?”

Leon không gật đầu. Cũng không nói dối.

Cậu chỉ đáp: “Tôi sẽ không đứng ở bất kỳ bên nào. Tôi chỉ không để những người tôi quan tâm bị cuốn đi.”

Isaac nhìn cậu, im lặng vài giây. Rồi gật đầu. “Ồ, xem ra phải khiến Leon Whitewood quan tâm đến mình nhiều hơn một chút rồi.”

Leon thở dài, thả lỏng. Không cần lời thề. Không cần huy hiệu. Chỉ cần một câu đùa nửa thật nửa giả. 

Căn phòng trở lại yên tĩnh, nhưng không còn nặng. Không còn tiếng chân của giáo điều, không còn tiếng giấy lật của kẻ tra khảo. Chỉ còn hai con người, những kẻ đã đi qua lằn ranh của nghi ngờ, chọn cách tin vào điều duy nhất mà họ còn tin được.

"À mà, Leon.” Isaac nói, giọng không còn cao ngạo cũng chẳng còn pha trò, chỉ là một câu đơn giản, chậm và chín. "Trong lúc lấy lời khai, họ bảo rằng đám khủng bố kia đều chết hết cả.."

“Bọn chúng, mấy tên hắc pháp sư đó… tôi chỉ đánh cho không bò nổi thôi. Mấy đứa thực sự chết chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, với thêm thằng ngu nào tự phản phệ vòng phép.” Cậu ta ngừng lại, rồi nhìn chằm vào mặt Leon, gần như ép cậu phải đối mặt. “Cậu hạ hết phần còn lại à?”

Leon vẫn ngồi nguyên trên giường, cằm hơi cúi, mắt trôi lơ đãng về phía ánh nắng đang loang nhạt trên sàn. Cậu nghe rõ từng chữ, nhưng không phản ứng. Không một cái chớp mắt. Không một tiếng thở. Câu hỏi cứ treo lửng như khói không tan trong không khí, và Leon không trả lời. Không phải vì không muốn, mà vì lời nói sẽ buộc ký ức phải mở cửa. Và bên trong cánh cửa ấy là những đoạn hình ảnh nhòe máu, là tiếng xương vỡ không lặp lại được, là ánh mắt của một người không kịp cầu xin. Cậu không muốn quay lại đó.

Isaac đứng yên. Một giây. Rồi hai. Rồi ba. Không có áp lực. Không có gặng hỏi. Chỉ là một cái thở nhẹ ra, gần như không nghe được. 

“Hiểu rồi.” 

Cậu ta mở cửa, bước ra, giọng vang lại trước khi đóng hẳn: “Khi nào cậu sẵn sàng, nói tôi cũng được. Mà không thì thôi. Tôi biết, cậu vẫn chưa thực sự tin tôi. Nhưng cũng không sao. Tôi còn ở đây.”

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, và lần này, không còn tiếng rít của bản lề. Chỉ có một khoảng lặng dài, cùng với cái bóng mờ của Leon vẫn không thay đổi trên mép giường. Cậu như thể vẫn đang kẹt lại giữa hai nhịp tim, một của hiện tại, và một của những điều cậu không bao giờ muốn nhớ đến nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Phân tích hành vi (behavioral analysis) là một lĩnh vực trong tâm lý học ứng dụng, tập trung vào việc quan sát và đo lường hành vi để hiểu và thay đổi hành vi theo hướng mong muốn. Tham Khảo
Phân tích hành vi (behavioral analysis) là một lĩnh vực trong tâm lý học ứng dụng, tập trung vào việc quan sát và đo lường hành vi để hiểu và thay đổi hành vi theo hướng mong muốn. Tham Khảo
[Lên trên]
Đường cơ sở (Baseline): Trong phân tích hành vi, "đường cơ sở" là mức độ hành vi được ghi nhận trước khi có bất kỳ can thiệp nào. Nó đóng vai trò là điểm tham chiếu để so sánh và đánh giá hiệu quả của các can thiệp hoặc điều trị. Việc thiết lập đường cơ sở giúp xác định liệu sự thay đổi trong hành vi có thực sự do can thiệp gây ra hay không. Theo định nghĩa từ Psychology Dictionary, đường cơ sở là "một đường chuẩn dùng làm cơ sở hoặc điểm tham chiếu để quan sát hành vi. Vì hành vi này ổn định, nó thường được sử dụng như một thước đo để đánh giá cách các can thiệp và thao tác ảnh hưởng đến kết quả. Nguồn
Đường cơ sở (Baseline): Trong phân tích hành vi, "đường cơ sở" là mức độ hành vi được ghi nhận trước khi có bất kỳ can thiệp nào. Nó đóng vai trò là điểm tham chiếu để so sánh và đánh giá hiệu quả của các can thiệp hoặc điều trị. Việc thiết lập đường cơ sở giúp xác định liệu sự thay đổi trong hành vi có thực sự do can thiệp gây ra hay không. Theo định nghĩa từ Psychology Dictionary, đường cơ sở là "một đường chuẩn dùng làm cơ sở hoặc điểm tham chiếu để quan sát hành vi. Vì hành vi này ổn định, nó thường được sử dụng như một thước đo để đánh giá cách các can thiệp và thao tác ảnh hưởng đến kết quả. Nguồn
[Lên trên]
Sự lệch chuẩn (Deviation) Sự lệch chuẩn đề cập đến những thay đổi đáng kể so với đường cơ sở. Trong phân tích hành vi, việc phát hiện sự lệch chuẩn giúp xác định xem một can thiệp của câu hỏi bất ngờ, không liên quan có hiệu quả hay không. Tham Khảo
Sự lệch chuẩn (Deviation) Sự lệch chuẩn đề cập đến những thay đổi đáng kể so với đường cơ sở. Trong phân tích hành vi, việc phát hiện sự lệch chuẩn giúp xác định xem một can thiệp của câu hỏi bất ngờ, không liên quan có hiệu quả hay không. Tham Khảo
[Lên trên]
Kỹ thuật "đối chứng giả" (bluffing) trong thẩm vấn là một chiến thuật mà điều tra viên giả vờ có bằng chứng buộc tội nghi phạm, nhưng không trực tiếp cáo buộc họ. Ví dụ, điều tra viên có thể nói rằng có camera ghi lại sự việc hoặc mẫu ADN đang được phân tích, nhằm tạo áp lực tâm lý khiến nghi phạm tin rằng sự thật sẽ sớm được phơi bày. Tham Khảo
Kỹ thuật "đối chứng giả" (bluffing) trong thẩm vấn là một chiến thuật mà điều tra viên giả vờ có bằng chứng buộc tội nghi phạm, nhưng không trực tiếp cáo buộc họ. Ví dụ, điều tra viên có thể nói rằng có camera ghi lại sự việc hoặc mẫu ADN đang được phân tích, nhằm tạo áp lực tâm lý khiến nghi phạm tin rằng sự thật sẽ sớm được phơi bày. Tham Khảo
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Mình chỉ nghiên cứu sơ qua thôi, trình độ ở bề mặt, kiến thức chuyên môn không rõ, bạn nào thấy hoặc cấn cứ thoải mái chỉ ra giúp mình nhé, cảm ơn!
Xem thêm
Liệu Leon của quá khứ có phải Leon của tương lai đã chạm vào một cái kết nào đó ngập tràn hối tiếc, muốn quay lại quá khứ (có lẽ ngay từ thủa lọt lòng) để thay đổi nó ?
Nếu vậy chẳng phải 'tình yêu' của Lylia vẫn luôn dành cho một người sao ?
Và Leon... Mà chắc không phải đâu nhỉ...
Xem thêm
1 đoạn 3 cái chú thích ☠️☠️☠️
Xem thêm