Vài ngày trôi qua. Yên bình bao trùm dãy nhà. Không còn bóng dáng Chino phục kích, không còn ám ảnh. Mọi người dần quay lại với nhịp sống cũ. Nhưng Hồng Mị không tin rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Đêm ngày 17 tháng 6 năm 578. Cả khu nhà chìm trong bóng đêm. Ánh sáng nhạt nhoà, không âm thanh. Hồng Mị ngồi bất động trên bệ cửa sổ, mắt dõi ra khoảng không đen đặc ngoài kia. Đôi chân khẽ cựa quậy buông thõng ra bên ngoài. Trăng đứng trên đỉnh đầu, lạnh lẽo soi từng cử động.
Viên Viên đang nhảy nhót bên cạnh, thoáng khựng lại. Nó cảm nhận được điều gì đó khác lạ từ Hồng Mị. Nó cất giọng líu lo:
“Chi chi... ha.” (Hồng Mị, cậu định ra ngoài sao?)
Cô bé khẽ gật đầu. Mắt không rời khỏi bóng tối. Ánh trăng hắt lên gò má một vệt mờ nhạt. Căn phòng bên cạnh vẫn đóng kín, không kẽ hở. Đáy mắt Hồng Mị lặng lẽ lóe sáng. Không thể đợi thêm nữa.
Viên Viên nhận ra điều đó. Nó nhảy lên đầu Hồng Mị, hóa thành một sợi lông vũ, ngoan ngoãn nằm im không động đậy.
Cô bé đổi tư thế, ngồi xổm lên bệ cửa. Hai tay siết nhẹ rồi buông, mắt không ngừng lướt nhìn động tĩnh xung quanh. Đúng khoảnh khắc đó, Hồng Mị nhảy.
“Cánh.” Cô bé thì thầm.
Đôi cánh bung ra. Một cú vỗ mạnh, tạo lên tiếng rít nhẹ giữa trời. Hồng Mị lao vút xuống cánh đồng phía trước cách đó vài trăm mét, nhanh và thấp. Cho đến khi chân chạm đất. Một bước, rồi một bước nữa, nhẹ và nhanh. Như một bóng ma lướt qua đêm đen thấp thoáng nơi cánh đồng. Dẫm đạp lên lá khô, tạo ra âm thanh xào xạc phía sau.
Cô bé rảo bước, càng lúc càng nhanh. Dáng nhỏ bé dần tan vào đêm đen. Lủi vào những bụi cây, chúng khẽ rung nhẹ, ai nhìn thấy cũng chỉ có thể tưởng rằng một cơn gió vừa thổi hắt qua.
Cách đó khoảng mười cây số về phía tây, hai người đàn ông đang chậm rãi bước đi trong đêm. Tên đi trước cầm chiếc đèn pin nhỏ, quét ánh sáng vàng lên con đường đất lổn nhổn đá sỏi. Gã vừa đi vừa khà khà nói lớn bằng thứ tiếng địa phương Chino nặng nề, chùm râu dê dưới cằm rung rung theo từng nhịp môi:
“齐顺,去喝两杯,顺便去夜市场看看。我刚做完一个好生意,哥哥请你喝酒。” (Tề Thuận, đi uống vài chén, tiện ghé chợ đêm xem một chút. Mới làm xong một vụ làm ăn ngon, anh đãi mày một bữa ra trò.)
Tên trai trẻ đi sau, dáng gầy, mặt mũi thư sinh, cười nhạt. Hắn đáp khẽ:
“Dạ, cảm ơn anh.”
Gã râu dê cười ha hả, gật đầu:
“Ha ha, hàng xóm bao năm rồi, cảm ơn gì nữa. Hồi trước anh kêu mày theo anh, giờ thì rõ chưa? Không thành năng giả được, thì cũng phải biết kiếm ăn chứ, chợ đêm là chuẩn rồi.”
Tề Thuận cười gượng. Một thoáng cay chát lướt qua mặt. Hắn vừa định đáp, thì người trước đột ngột dừng lại. Không kịp phản ứng, hắn đâm sầm vào lưng gã râu dê:
“Ê... Tề Thuận, nhìn kìa. Đó là ai vậy?”
Gã râu dê hạ thấp giọng, mắt nheo lại. Ánh đèn pin dao động theo từng bước chân, cuối cùng soi lên dáng người phía trước - một người phụ nữ.
Nàng đứng im bên lề đường. Dáng cao, làn da trắng như phát sáng. Váy nâu ngắn tới đùi, khoác ngoài là áo đen dài chấm gối. Mái tóc đen rũ xuống ngang lưng. Như thể cảm nhận được ánh nhìn của ai đó, nàng quay đầu lại.
Ánh đèn pin lướt qua khuôn mặt ấy.
Bờ môi đỏ, mím khẽ. Đôi mắt sâu và lạnh, không gợn sóng. Gió lướt qua. Một sợi lông vũ trắng bên tai khẽ lay động. Mọi đường nét sắc sảo, nhưng không phải kiểu vẻ đẹp mời gọi. Đó là thứ vẻ đẹp xa cách, đầy ngạo mạn.
Tề Thuận đứng sững. Một tia mê hoặc dâng lên. Gã râu dê liếc nhìn, môi nhếch nhẹ, rồi bước nhanh tới. Không chút do dự. Tề Thuận giật mình, lập tức bước theo. Càng đến gần, chân càng chùn lại. Hắn lúng túng quay mặt đi, không dám đối mắt với cô gái nọ. Nhưng nàng vẫn đứng đó im lìm. Như thể đang chờ đợi họ đến gần.
Một giọng nói nhỏ, trong trẻo, khẽ vang lên bên tai cô:
“Chi ha hi ha...” (Hồng Mị, bọn chúng có vẻ không phải là người tốt.)
Mắt Hồng Mị khẽ chớp động, hàng mi cong tô điểm cho đôi mắt sâu, khiến nó càng thêm động lòng. Nhìn thẳng vào hai người đàn ông trước mặt đang tiến về phía này. Dõi từ đầu xuống chân. Một lượt. Rồi một lượt nữa như đang đánh giá.
Một tên khoảng mười tám. Gầy, mặt hiền. Tên còn lại, dáng xấu xí, râu ria bờm xờm, ánh mắt phảng phất ý nghĩ dơ bẩn.
Gã râu dê dường như hiểu nhầm ánh mắt của Hồng Mị. Nụ cười của gã ngày càng rộng ra, vẻ mặt không mấy lịch sự. Gã chậm rãi tiến lại, cất giọng nhão nhoẹt bằng tiếng địa phương Chino:
“Em gái, đi đâu vậy? Nếu không có việc gì thì cùng anh uống vài ly nhé?”
Ánh mắt Hồng Mị khẽ thu lại. Nàng không nhìn gã nữa mà cúi mặt, đôi môi khẽ nhếch lên. Hắn tưởng nàng là đồng tộc, nhưng Hồng Mị chẳng để tâm.
Ngẩng mặt, môi khẽ cong một nụ cười mỏng thân thiện. Giọng nàng cất lên, đều đặn, không cao không thấp:
“Anh trả lời tôi vài chuyện, tôi sẽ đi uống cùng anh.”
Gã râu dê bật cười ha hả, chòm râu dưới cằm khẽ rung theo tiếng cười. Gã gật đầu:
“Được chứ, em gái. Em muốn hỏi gì?”
“Thế giới ngầm ở đâu?” Hồng Mị hỏi ngay không suy nghĩ nhiều. Giữ gương mặt thân thiện như cũ. Nói rồi nàng dừng lại, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn gã.
Nụ cười trên môi gã tắt hẳn. Gã chớp mắt, ngập ngừng:
“Em hỏi chuyện đó làm gì? Em từ đâu tới?”
Hồng Mị nhún vai, khóe môi cong nhẹ thành vành trăng:
“Em mới từ Earth Two trở về. Có vài món hàng cần bán. Nếu anh giới thiệu, em chia phần cho anh.”
Gã khẽ xoa chòm râu của mình. Nheo mắt như đang dò xét câu trả lời của Hồng Mị, lần nữa hỏi dò:
“Em muốn bán gì?”
Không vội vàng, Hồng Mị nhẹ nhàng lấy từ túi bên hông ra một quả mị màu vàng. Nàng giơ lên, tay cử động chậm rãi, như đang trưng bày vật báu. Quả mị màu vàng trơn nhoáng trên tay nàng. Mắt gã sáng rực khi nhìn vào nó. Miệng không tự chủ được mà thốt lên đầy thèm khát:
“Em gái, hay bán cho anh đi.” Gã không chần chừ mà giơ ba ngón tay, cười nham hiểm. “Ba Tings. Sao hả?”
Hồng Mị khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát. Nàng không biết ba Tings trị giá bao nhiêu, nhưng cảm giác nói rằng chẳng đáng là bao. Nàng lắc đầu, lạnh nhạt:
“Không cần. Nếu anh dẫn em đến thế giới ngầm, ngoài tiền dẫn đường em sẽ cho thêm một quả. Coi như là quà gặp mặt. Em cần đến chợ vì muốn mua vài thứ.”
Gã râu dê gật gật đầu, vui vẻ không khép được miệng. Trong thoáng chốc, gã khẽ nghiêng đầu liếc thoáng qua Tề Thuận đang đứng phía sau mình. Rồi gã quay lại, nở một nụ cười thân thiện, thoải mái đáp ứng Hồng Mị rồi đi trước bắt đầu dẫn đường.
Tề Thuận đi sau, như hiểu được ý gã râu dê. Hắn lẳng lặng theo sát, nhưng ánh mắt không rời nàng. Tề thuận rút ngắn khoảng cánh với Hồng Mị. Từ sau lưng, hắn khẽ nói nhỏ, đủ cho nàng nghe thấy:
“Lão ấy không phải người tốt. Cô nên trốn đi.”
Hồng Mị nheo mắt lại, không quay đầu, cũng không đáp. Bỏ mặc lời nhắc nhở từ phía sau, tiếp tục lặng lẽ theo sau kẻ râu dê, men theo đường đất sỏi về đi về hướng thủ đô.
Chẳng bao lâu, gã râu dê rẽ vào một con đường nhỏ. Hồng Mị liếc nhìn xung quanh, tĩnh mịch. Nơi đây đã gần với thủ đô. Cũng đã xuất hiện những dãy nhà phía xa. Những ánh đèn nhỏ mờ như những ánh sao. Vẫn khá xa để đến được khu nhà đông đúc. Xung quanh không một bóng người, không một tiếng động chỉ toàn là cây cối đồng cỏ. Đôi khi gió đêm đem theo chút hơi lạnh phà qua, kéo theo tiếng xào xạc nhẹ từ những cây cành chạm vào nhau.
Ngừng lại trong chốc lát, gã râu dê như cảm thấy Hồng Mị không đi theo, gã quay đầu nhìn Hồng Mị. Đang trong lúc gã phỏng đoán, nàng lại không do dự mà tiến tới gần gã. Ánh mắt gã loé lên một tia đắc ý khi nhìn thấy Hồng Mị tiến lại gần. Gã quay đầu tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Đi được một lúc lâu sau, họ dừng lại trong một khoảng đất trống. Xung quanh chỉ có tiếng gió đìu hiu. Gã quay lại, môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Râu gã rung theo nhịp cười:
“Khà Khà. Em gái, đến nơi rồi.”
Hồng Mị đưa mắt nhìn quanh, nghiêng đầu, cất giọng bình thản:
“Đây... không phải nơi tôi cần đến, đúng không?”
Gã râu dê bật cười ha hả, mắt nheo lại thành khe, giọng trở nên ám muội:
“Ha ha ha. Đúng rồi. Ở đây, mình có thể làm những gì mình muốn. Xong chuyện, em đưa quả mị cho anh coi như phần thưởng anh chăm sóc em. Thế nào?”
Hồng Mị không nói không rằng, chỉ im lặng bước thêm một bước. Sau lưng nàng, Tề Thuận cũng im lặng, ánh mắt thương hại khẽ lướt qua bóng lưng nàng, nghĩ thầm. ‘Ngu ngốc.’
Thấy nàng không phản ứng như đang sợ hãi, gã vui vẻ tiến đến, giữ nguyên nụ cười đểu cáng trên môi. Gã râu dê tiến tới, giơ tay định chạm vào vai nàng. Chỉ trong một nhịp. Cánh tay hắn vừa chạm tới, Hồng Mị đã xoay người. Cổ tay hắn lập tức bị chộp chặt, bẻ quặt ra sau. Động tác nhanh đến mức hắn chỉ kịp khuỵu gối xuống, tránh bị bẻ gãy tay hoàn toàn. Đau nhói lan dọc cột sống, tiếng hét bật ra:
“Đau… đau… buông tao ra, con đ___!”
Hồng Mị không thèm liếc mắt. Chỉ lặng lẽ nhìn gáy hắn, rồi quay sang Tề Thuận. Hắn đã rút dao, sẵn sàng xông vào. Nhưng hắn vẫn đứng im, chần chừ. Nàng chẳng mảy may quan tâm. Giọng nói nhẹ nhàng bật ra từ đôi môi đỏ mọng ấy:
“Anh trai, đây không phải nơi em muốn đến.”
Chân nàng đạp mạnh vào lưng hắn, ép hắn suýt ngã hẳn xuống đất. Hắn nghiến răng, cố giữ giọng tỉnh táo:
“Bình tĩnh… em gái… anh đùa thôi…”
Vừa dứt lời, gã rút dao găm giấu trong áo. Nghiến răng chịu đau, khẽ vặn người cố chém vào tay Hồng Mị, hòng dọa cô nàng thất thố, rồi vùng thoát ra.
Nhưng nàng đã lường trước. Tay còn lại lập tức chộp lấy cổ tay còn lại của gã, vặn ngược lại giữ chặt ở phía sau. Gã không kịp trở tay. Sự phản kháng non nớt ấy càng khiến gã thấm thía, ‘cô ta không đơn giản.’ Hiện tại gã đã bị khống chế cả hai tay, khó chịu mà gầm gừ như một chú cún con.
Tề Thuận thấy cơ hội, lập tức lao tới, dao hướng thẳng vào ngực Hồng Mị.
Nàng khẽ nghiêng người, tránh gọn. Chưa dứt chuyển động, nàng ngửa người đá thẳng vào bụng hắn. Hắn bật ngửa, văng ra xa, đập xuống mặt đất, rên rỉ không ngừng.
Tên râu dê bị nàng khóa cứng, cơ thể cũng bị kéo lệch khi nàng di chuyển. Cánh tay bị giật mạnh như muốn tuột khỏi khớp xương, hắn thét lên thảm thiết:
“AAAA! Buông tao ra, con ch_ này!”
Hồng Mị thản nhiên nhìn hắn giãy dụa không chút sức lực, gương mặt không chút biểu cảm. Khóe môi nàng khẽ nhếch, ánh mắt trống rỗng. 'Cả hai tên, yếu đến buồn cười.'
Nàng bắt đầu thấy chán. Bỗng nhiên một tia suy nghĩ loé lên trong đầu nàng. Nghĩ về trò chơi lần đó. Môi nàng cong lên cao hơn như đang vui vẻ. Không thèm cảnh báo, nàng xoay cổ tay, vặn mạnh khớp vai của gã. Tiếng xương kêu lên ‘răng rắc’. Như dẫm nát một nhành cây khô. Hắn gào lên, toàn thân giãy giụa:
“Đừng… đừng… tha cho tôi… đau quá… AAAAA!”
Ánh mắt Hồng Mị không chỉ lạnh lẽo như trước nữa, mà thêm vào đó là tàn nhẫn. Một đôi mắt âm lãnh, đáng sợ. Vặn gãy tay người khác mà không chớp mắt, không chút động lòng, cứ thế hành hạ cho đến khi khớp xương hoàn toàn tách rời, thõng xuống như sợ dây thừng buông lơi.
Chỉ khi hắn rũ xuống, mềm oặt trên đất, nàng mới thả tay. Tay hoàn toàn không nghe gã điều khiển, rơi phịch xuống đất.
Gã nằm đó, mồ hôi đầm đìa, cơ mặt run rẩy, hàm răng chạm vào nhau khẽ kêu lên ‘cầm cập’. Hồng Mị không buồn nhìn lại. Nàng phủi nhẹ bàn tay, như thể chỉ vừa giũ bỏ một sợi tóc vướng trên áo.
Hồng Mị bước hai bước, tiến đến chỗ tên trẻ tuổi vừa bị đá văng. hắn đang lồm cồm bò dậy, bụng vẫn còn quặn đau. Vừa thấy nàng tiến tới, hắn lập tức bò sụp xuống, run rẩy cầu xin:
“Đại tỷ… đại tỷ tha cho em. Em cũng là bất đắc dĩ…”
Hồng Mị nghiêng đầu nhìn hắn, giọng thản nhiên:
“Nhưng vấn đề là… ngươi vừa vung dao về phía ta.”
Mồ hôi ướt đẫm gương mặt trắng bệch và gầy gò của hắn. Hắn gần như khóc:
“Em không cố ý… Thật đấy. Lão ấy là đại ca em… Không có lão, em không nuôi nổi gia đình mới đi theo. Xin đại tỷ… tha cho em…”
Hồng Mị lặng nhìn một lúc. Dù không nói ra, nàng thừa nhận cũng định tha cho hắn. Ngay từ đầu, hắn từng cố tình nhắc nhở nàng trốn đi. Một việc vô ích… nhưng không hoàn toàn vô nghĩa.
Nàng khẽ thở ra, rồi lạnh nhạt nói:
“Ta cho ngươi một cơ hội. Dẫn ta đến thế giới ngầm.”
Nghe thấy vậy, gã gật đầu lia lịa, như vừa thoát chết. Nụ cười méo xệch hiện ra trên mặt, mừng đến lặng người. Nhưng rồi ánh mắt hắn lén liếc về phía sau, nơi tên đồng bọn vẫn nằm bất động. Vô thức lạnh sống lưng, đó là một tấm gương tiêu biểu.
Hồng Mị chẳng buồn nhìn. Nàng hất cằm, ra hiệu hắn đi trước. Tề Thuần - tên trẻ tuổi bước nhanh. Quay ngược lại con đường rẽ vừa rồi. Hướng về phía những ánh đèn lấp lánh xa xôi. Phía sau hắn là một cô gái xinh đẹp, nhưng không dễ bắt nạt. Nhìn sơ qua thì hắn như tên đểu đang dụ dỗ một cô gái. Nhưng thực chất hắn mới là kẻ đang run rẩy. Sống lưng buốt lạnh mỗi khi Hồng Mị khẽ thở dài.


2 Bình luận