Tối thứ Bảy, ngày 14 tháng 6 năm 578.
Sau vụ việc bắt cóc, đã gần một tuần trôi qua. Văn Lương vẫn nằm viện, chưa thể tự mình sinh hoạt. Trên giường bệnh, anh nghiêng đầu, mỉm cười với Hồng Mị:
“Mị Mị ngoan.” Anh khẽ nói, giọng dịu dàng. “Đi học rồi mai lại đến thăm cha nhé.”
Hồng Mị gật đầu, đáp khẽ một tiếng “dạ”. Ra đến cửa, cô bé ngoái lại. Văn Lương vẫn đang nhìn theo bóng lưng nhỏ bé sắp khuất sau khung cửa. Hồng Mị mím môi, rồi lặng lẽ bước đi.
Trên xe, ánh đèn đường đêm trườn qua cửa sổ, từng vệt sáng lạnh lẽo chớp nháy trên khuôn mặt nhỏ. Trong đôi mắt thầm lặng của Hồng Mị, những vệt sáng ấy chỉ là ảo ảnh trôi qua.
Cô bé dựa lưng vào ghế, hơi thở nhẹ dần. Trong cơ thể, ma năng sau những ngày dài luyện tập không còn rời rạc như trước, đã chậm rãi tụ lại thành từng dải mây mờ, quẩn quanh.
Khi xe dừng lại, Hồng Mị không rẽ vào lớp học. Cô bé băng thẳng qua hành lang, bước chân đều đặn không gấp gáp. Dừng lại trước cánh cửa quen thuộc, hít một hơi thật sâu và giơ tay lên.
"Cốc! Cốc!"
Một lát sau, cánh cửa văn phòng bật mở. Bella đưa mắt xuống, ánh mắt dịu dàng thân thiện như mọi ngày, nụ cười mềm mại không chút sơ hở.
Ánh nhìn cô dừng lại ở mái tóc xanh lục gọn gàng trên đỉnh đầu Hồng Mị, nơi chiếc kẹp lông vũ trắng khẽ rung dưới ánh đèn, làm nổi bật màu tóc đặc biệt của cô bé.
Cô mỉm cười:
“Sylvia? Có chuyện gì sao?”
Hồng Mị không đáp ngay. Cô bé ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Bella, bình thản nói:
“Cháu vào được không? Cháu có chuyện muốn nói.”
Bella gật đầu, tránh sang một bên, dẫn cô bé vào trong. Cô đi rót nước, đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện Hồng Mị:
“Có chuyện gì vậy, Sylvia?”
Hồng Mị cầm cốc nước, uống một ngụm. Lạnh, một dòng nước lạnh trượt qua cổ họng, khiến hơi thở cô bé chậm lại.
“Cô Bella. Cháu muốn kiểm tra ma khí.”
Bella thoáng khựng lại. Một tia ngạc nhiên lướt qua trong đáy mắt, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh:
“Cháu biết mình mới kiểm tra hơn hai tuần trước rồi mà. Vẫn còn rất lâu mới tới lần kiểm tra tiếp theo.”
Hồng Mị gật đầu, ánh mắt không rời:
“Cháu biết. Nhưng cháu muốn kiểm tra sớm hơn.”
Bella lắc đầu, tựa người vào lưng ghế:
“Không được đâu. Hội chỉ hỗ trợ mỗi nửa năm một lần. Nếu muốn kiểm tra sớm, cháu phải tự chi trả. Cháu biết rồi đấy.”
Vừa giải thích, cô vừa quan sát. Nhưng Hồng Mị không nao núng. Đôi mắt vẫn kiên định, bình tĩnh như thể đã chuẩn bị sẵn. Bella thở dài, nói thêm:
“Dù cô có ưu đãi thì cũng không rẻ. Lần trước kiểm tra ở hội Heroes, cháu tốn tới bảy viên tinh thể, cũng cỡ bảy trăm đô. Nếu mẹ cháu đưa đến Heroes, chỉ chừng bảy mươi thôi. Trẻ em được nhà nước trợ cấp mà.”
Hồng Mị gật đầu. Nhưng cô bé biết rõ, kiểm tra ở Herose nghĩa là toàn bộ dữ liệu sẽ được cập nhật vào hệ thống Vương quốc. Khi ấy, thân phận sẽ bị bại lộ triệt để. Và còn có thể gây ra những rắc rối khó lường.
Tốt nhất là giấu được chừng nào hay chừng ấy. Cô bé không còn lựa chọn. Hội Arcane thì không giống. Họ không trực thuộc Vương quốc, mà là quan hệ cộng hưởng, liên minh lỏng lẻo. Dữ liệu chỉ được cập nhật lên hệ thống trong vương quốc nửa năm một lần. Nếu kiểm tra bây giờ, vẫn có thể kéo dài bí mật cho đến vài tháng sau. ‘Arcane vẫn là phương án an toàn nhất.’
Hồng Mị cúi đầu trầm mặc. Một lúc sau, cô bé ngẩng lên, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
“Cô Bella... Cháu không luyện theo cách thông thường. Ngoài hơi thở, cháu còn dẫn khí qua lòng bàn tay... và vài nơi khác. Cháu học được từ sách. Sau khi thử... ma năng tăng lên rõ rệt. Nên cháu muốn kiểm tra lại.”
Bella cau mày, ánh mắt thoáng ngờ vực:
“Vậy sao? Thế… Daisy đâu?”
"Mẹ cháu không biết." Hồng Mị đáp thẳng. "Mẹ bận. Cháu tự luyện. Nếu mẹ biết... sẽ mắng cháu."
Bella xua tay, rõ ràng chẳng tin một lời nào:
“Cháu mới kiểm tra hai tuần trước. Dù có luyện… với lượng ma khí như cháu, cũng sẽ không khác biệt nhiều đâu.”
Cô đứng dậy, như muốn khép lại cuộc trò chuyện. Tay giơ nhẹ, lịch sự mà dứt khoát:
“Nói với mẹ đi. Rồi đến đây cùng Daisy. Cô không tự quyết được.”
Nhưng Hồng Mị vẫn ngồi yên, như thể không nghe thấy. Ánh mắt thẳng thắn không lay chuyển:
“Nếu cháu chứng minh được, cô sẽ cho cháu kiểm tra chứ?”
Bella khựng lại. Câu hỏi khiến cô dao động, một đứa trẻ đang đặt điều kiện. ‘Thật thú vị.’ Cô nheo mắt nhìn đứa trẻ bình tĩnh ngồi đó:
“Cháu định chứng minh bằng cách nào?”
“Cháu sẽ luyện tại đây. Cô sẽ thấy. Nhưng cháu có điều kiện.”
Ánh mắt Hồng Mị khi ấy đã khác hẳn không còn là đứa trẻ nhờ vả, mà là kẻ biết mình muốn gì, đến để đạt được điều đó.
Gương mặt Bella dịu đi, thay vào đó là tò mò về điều kiện Hồng Mị đưa ra:
“Cháu nói thử xem.”
Hồng Mị hít sâu. Đôi mắt sau lớp mặt nạ nhìn thẳng người đối diện. Lấy từ trong túi ra ba bình thanh lọc, đặt lên bàn. Những ngón tay nhỏ siết nhẹ cổ chai, không run. Thản nhiên nói:
“Nếu cháu làm được, cô không được tiết lộ kết quả. Còn nếu cháu thất bại… cháu sẽ đưa cho cô thứ này.”
Đây vốn là phần bồi thường mà Hội Heroes gửi lần trước. Hồng Mị vẫn chưa dùng đến. Trong người, thứ đáng giá duy nhất chỉ còn lại chừng đó. Quả mị thì không thể đưa ra ngoài.
Bella chống cằm, nhìn ba bình thuốc nhỏ trước mắt. Cô biết, đây là toàn bộ vốn liếng của một đứa trẻ. Cũng hiểu, Hồng Mị thật sự coi trọng lần kiểm tra này.
Dời ánh mắt khỏi gương mặt non nớt của cô bé. Bella chợt nhận ra, cô bé không hề ngây thơ như vẻ ngoài. Có chút gì đó... già dặn trước tuổi. Lặng quan sát một hồi lâu, cuối cùng Bella thở dài, trở lại ghế ngồi. Ánh mắt không giấu được chút hiếu kỳ. Rốt cuộc, cô gật đầu:
"Được. Nhưng nếu cháu thua, cô chỉ lấy một bình thôi. Cô không muốn bị mang tiếng bắt nạt trẻ con."
Hồng Mị mỉm cười. Không nói gì thêm, khoanh chân, hít một hơi dài rồi nhắm mắt. Một, hai nhịp thở... đều đặn. Không khí trong phòng cũng dần trầm xuống theo từng giây.
Bella ngồi đối diện, mắt không rời khỏi cô bé. Dù ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng đã bắt đầu dấy lên một chút tò mò. Một đứa trẻ muốn chứng minh bản thân, dù là thật hay giả. Cô cũng không muốn phủ nhận nỗ lực của chúng.
Bất chợt, Bella mở to mắt. Ánh nhìn như dán chặt vào cơ thể Hồng Mị. Từng làn ma khí đen đặc rỉ ra từ dưới da.
Chúng mảnh như tơ khói, lượn quanh thân thể bé nhỏ, tạo thành một màn sương mờ mịt bao phủ lấy cơ thể. Chiếc vòng kiểm soát trên tay cũng bắt đầu chớp đỏ, loạn nhịp như báo động.
Rồi tất cả đột ngột chuyển sắc. Làn khói đen nhạt dần nhanh chóng biến thành màu trắng toát như sương. Chỉ trong giây lát, chúng co rút lại, lặng lẽ thấm ngược vào cơ thể.
Bella nín thở. Tay siết chặt lấy mép bàn. Một câu bật ra, nhỏ đến mức như chỉ nói cho chính mình:
“Không thể nào...”
Cảnh tượng ấy lặp lại thêm hai lần nữa. Mỗi lần đều rõ ràng, trơn tru đến mức không tưởng. Xong xuôi, Hồng Mị mới chậm rãi mở mắt. Bella lúc này đã chồm hẳn lên bàn. Vẻ điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất.
Giọng Hồng Mị nhẹ như gió thoảng, kéo cô trở về thực tại:
“Cô Bella… như vậy được chưa?”
Bella sững lại. Trong mắt loé lên một tia hoang mang. Cô ngồi phịch xuống ghế, vẫn không thể dời ánh nhìn khỏi gương mặt cô bé:
“Làm sao có thể... Sylvia… cháu làm cách nào vậy?
Hồng Mị chỉ nghiêng đầu. Ánh mắt trong veo, giọng không chút khoe khoang:
“Cháu cũng không rõ. Điều chỉnh ma khí ra ngoài không quá khó… chỉ là dẫn ngược lại thì cần tập trung điều khiển cho chuẩn hơn.”
Hồng Mị ngừng lại một nhịp, rồi tiếp:
“Lúc đầu, cháu chỉ thử bằng hơi thở. Sau dùng thêm lòng bàn tay. Mỗi ngày… thử thêm một nơi. Dần dần, số nơi có thể cùng lúc thanh lọc cũng nhiều hơn.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, thoảng qua như gió. Nhưng với Bella, nó như nhát chém cắt đứt toàn bộ hiểu biết của cô. Lẳng lặng nhìn đứa trẻ trước mặt, đầu óc không ngừng xoay vần. ‘Nếu đây là sự thật... thì ma khí trong cơ thể con bé này ôn hòa đến mức nào? Một đứa trẻ… có thể tự mày mò đến mức này sao?’
Bella bật dậy, giọng cao hẳn lên:
“Sylvia. Tất cả… thật sự là do cháu tự học?”
Hồng Mị gật đầu, đáp không chút do dự:
"Lúc đầu, cha cháu có nói một chút. Nhưng sau này... cháu tự luyện. Vậy... cô cho cháu kiểm tra được không? Cháu chỉ muốn biết mình đã tiến bộ thế nào."
Bella lặng im, ánh mắt như muốn soi vào tận đáy lòng đứa trẻ. Một lúc lâu, cô mới gật đầu. Đã cược thì phải chấp nhận thua. Hơn nữa, chính cô cũng muốn biết, cô bé này đã thanh lọc được đến mức nào. Và liệu… có thể thật sự thay đổi số phận?
Họ cùng bước dọc hành lang sáng mờ. Qua lớp học bên trái, giờ học vẫn chưa bắt đầu, nhưng hai anh em sinh đôi đã ngồi bên trong, thì thầm không ngớt. Càng đi sâu, không gian càng trở nên vắng lặng. Cuối cùng, họ dừng lại trước cửa phòng kiểm tra, Bella dừng lại, mở khóa.
Cửa mở ra. Hồng Mị ngồi xuống theo hướng dẫn. Những sợi dây dẫn lần lượt được dán lên người. Bella đổ thẳng bảy viên tinh thể dẫn nguồn vào khay chứa rồi nhấn nút khởi động.
Chỉ vài giây sau…
“Không thể nào… Trời ơi…”
Bella thì thầm, giọng nghẹn lại. Mắt dán chặt vào màn hình. Cô không tin vào kết quả hiện ra trước mắt.
Tên: Võ Hồng Mị
Tuổi: 7
Dân tộc: Việt (thiểu số)
Lượng ma khí: SSS+
Tỷ lệ thanh lọc: 43.1%
Rõ ràng. Không phải trục trặc kỹ thuật, cũng không thể là giả. Cơ thể Bella như mất thăng bằng, tay bấu chặt vào bàn điều khiển. Đây không còn là thiên tài đơn thuần… mà là một thiên tài có thể trở thành người đầu tiên trong lịch sử thanh lọc hoàn toàn ma khí.
Cô quay đầu, nhìn lại Hồng Mị. vẫn thản nhiên ngồi đó. Như thể những con số kia chẳng đáng bận tâm. Một lúc sau, Bella mới lấy lại giọng:
"Sylvia... nếu công bố, cháu sẽ được bồi dưỡng đặc biệt. Vinh quang, danh tiếng, tất cả sẽ là của cháu."
Hồng Mị cúi đầu. Trả lời một cách bất đắc dĩ, như đã suy nghĩ nhiều lần về chuyện này:
“Cháu biết. Nhưng… cũng sẽ mang lại rất nhiều rắc rối.” Hồng Mị ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Bella, không né tránh. “Cô là người của bộ thông tin. Chuyện nhà cháu gặp nạn mấy hôm trước… chắc cô cũng biết lý do.”
Bella im lặng, lâm vào suy nghĩ. Hồng Mị nói đúng. Sau vụ việc đó, các quan chức cấp cao đã tổ chức một cuộc họp khẩn. Thông tin về lượng ma khí SSS+ và nghi vấn năng lực thần bí đã bị rò rỉ. Hồng Mị một đứa trẻ đáng lý nên sớm được đưa đến biên giới lại bất ngờ trở thành tiêu điểm.
Cuộc họp không mấy suôn sẻ. Nhiều người phản đối kịch liệt, cho rằng phải đưa cô bé đi ngay, hoặc thậm chí… thủ tiêu. Cha mẹ của Hồng Mị cũng là anh hùng, là thành viên của hội Arcane. Họ không thể cứ thế mà thay đổi quyết sách ban đầu chỉ vì chuyện này.
‘Nếu họ biết, chỉ sau nửa tháng cô bé đã đạt tới trình độ như hiện tại, thì họ sẽ nghĩ gì?’ Bella rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng ấy. Tất cả mọi người trong cuộc họp sẽ có biểu cảm như thế nào.
Bella bước lại gần, đặt tay lên vai Hồng Mị.
“Nếu cháu tiết lộ, vương quốc chắc chắn sẽ cử người bảo vệ. Cháu không cần lo nữa.”
“Cháu sẽ không giấu mãi. Lần kiểm tra định kỳ tới, kết quả cũng sẽ hiện ra thôi. Cháu chỉ hy vọng cô có thể giúp cháu giữ bí mật đến lúc đó.” Hồng Mị khẽ mỉm cười. Đáp thành thật:
Bella nhìn Hồng Mị thật lâu. Cô bé ngồi đó trông thật nhỏ bé. Nhưng trong đôi mắt ấy, dường như đã nhìn thấy cả một con đường dài sau này. Cuối cùng, Bella gật đầu. Giọng khẽ khàng:
"Được rồi, Sylvia. Cô hứa."
Hồng Mị mỉm cười nhẹ. Sau lần kiểm tra, cũng đến lúc tháo vòng kiểm soát ma khí. Bella đứng trước cô bé, có chút do dự. Theo quy định, chỉ khi đã cập nhật thống kê và được phê duyệt qua hệ thống, vòng kiểm soát mới được gỡ bỏ. Nhưng Hồng Mị vẫn chưa cập nhật dữ liệu. Dù vậy, kết quả vừa rồi đủ để vượt qua mọi tiêu chuẩn.
Như đoán được phản ứng của Bella. Hồng Mị cất giọng, vang lên chậm rãi, không cao, nhưng đủ khiến Bella nghe rõ:
“Cô Bella, cô biết mà chuyện bắt cóc mà. Nếu còn đeo vòng, cháu sẽ không tự bảo vệ mình được.”
Bella không trả lời ngay. Ánh mắt cô khẽ trượt xuống, như bị kéo theo cảm giác bất lực toát ra từ đứa trẻ trước mặt. Một lúc sau, cô mới thở ra thật khẽ, rồi gật đầu.
“Cô sẽ tháo… nhưng chỉ ruột bên trong. Lớp vỏ đen vẫn giữ lại. Trông vào, người ngoài vẫn nghĩ cháu còn bị kiểm soát.”
Hồng Mị gật đầu. Mỉm cười rạng rỡ, nói hai từ “cảm ơn.”
Bella cẩn thận tháo chiếc vòng. Cô thao tác một hồi, từ bên trong rút ra một tấm bùa chú vẽ đầy dấu ấn kèm theo một viên tinh thể nhỏ. Lớp vỏ đen kim loại bên ngoài vẫn còn nguyên lấp lánh trên tay Hồng Mị.
Xong việc, Bella đứng thẳng dậy. Sau một lúc trò chuyện, Hồng Mị vội vã trở về lớp học. Bella nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần khuất sau hành lang, rồi lắc đầu thở dài:
“Thiên tài… cũng có số khổ, haiz…”


0 Bình luận