Thứ bảy, ngày 31 tháng 5 năm 578.
Trong căn nhà nhỏ của Linh Lung, ánh mắt Văn Lương lặng lẽ di chuyển qua đám trẻ đang ngồi xếp bằng ngay ngắn. Mọi thứ yên bình, chỉ có những hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Anh khẽ gật đầu, một thoáng hài lòng trong lòng: 'Tốt. Đều rất tập trung.'
Anh nghiêng người, đôi mắt dừng lại trên trang vở của Hồng Mị. Cô bé đang mải mê viết, từng nét chữ nhỏ nhắn hiện lên rõ ràng, không hề sai sót. Tay cầm bút nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy. Anh nheo mắt, khoé miệng khẽ cong, lòng dâng lên một cảm giác tự hào: ‘Đứa nhỏ này… thật thông minh.’
Hai ngày qua, anh tất bật hoàn tất mọi thủ tục. Mặc dù mệt mỏi, nhưng không thể không ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Hiệp hội Arcane. Chỉ trong thời gian ngắn, giấy đảm bảo cho Hồng Mị đã đến tay anh. Anh không do dự mà cầm bút ký ngay với tư cách là cha nuôi của Hồng Mị.
Sáng nay, đơn phê duyệt xuất ngũ cũng được đưa tới. Cánh tay phải đã đồng hành cùng anh trong bao trận chiến, giờ chỉ còn là một khối thịt thừa vô dụng. Anh không đủ điều kiện để ghép tay sắt, chi phí quá cao, và quân đội cũng không thể hỗ trợ chi trả.
Vậy là, anh đón nhận cuộc sống mới, trở thành người chồng nội trợ, chăm lo gia đình, dạy dỗ con cái. Dù không còn vinh quang của quân nhân, anh vẫn tìm thấy ý nghĩa trong những điều giản dị ấy.
Bài học hôm nay, không ai sai sót. Anh mỉm cười, cảm giác thỏa mãn như vượt qua một thử thách nhỏ trong cuộc sống. Giữa trưa, bọn trẻ rời đi, tiếng cười nói rôm rả khi trở về nhà ăn cơm.
Cả căn nhà lại trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn Hồng Mị, vẫn ngồi thu dọn tập vở, không vội vã mà nhẹ liếc nhìn Văn Lương đang ăn cơm.
Bỗng, giọng nói trong trẻo của cô bé khẽ hỏi:
"Chú Lương, khi nào cháu mới được tu luyện ạ?"
Văn Lương không vội trả lời. Anh chỉ ngồi đó, im lặng quan sát cô bé. Mắt anh như dừng lại, ngẫm nghĩ về câu hỏi ấy. Từ khi bắt đầu dạy lý thuyết cho cô bé, anh biết câu hỏi này sẽ đến. Và bây giờ chính là lúc.
Hồng Mị đã học lý thuyết rất chăm chỉ, từng chi tiết nhỏ đều không bỏ sót. Những bài kiểm tra, những câu hỏi hóc búa anh đưa ra, cô bé đều trả lời chính xác. Bởi vậy, anh cũng không thể kéo dài việc này thêm nữa.
Văn Lương hít một hơi thật sâu, đôi tay đặt chén cơm xuống bàn. Ánh mắt thoáng lướt qua Hồng Mị, nói:
"Cháu chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
Hồng Mị ngước lên, ánh mắt kiên định, đôi môi mím lại, rồi gật đầu thật mạnh.
Văn Lương nhìn quyết tâm của cô gái nhỏ trước mặt, anh gật đầu:
"Được, quá trình thực hành đòi hỏi sự chuẩn bị cẩn thận. Việc cảm nhận ma khí trong cơ thể không đơn giản như đọc sách hay ghi nhớ bài học. Nếu cháu sai lầm dù chỉ một chút, cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể mình."
Hồng Mị không hề do dự đáp lại:
"Cháu muốn thử. Ma khí bên trong cháu quá nhiều. Nếu có thể, cháu muốn tu luyện càng sớm càng tốt."
"Được, vậy thì không thể trì hoãn nữa. Hãy bắt đầu từ bây giờ. Mọi lý thuyết chỉ là nền tảng, còn quá trình cảm nhận ma khí mới là thử thách thực sự.”
Nói đến đây, anh chỉ xuống giữa nền nhà, bồi thêm:
“Cháu ngồi xuống đây đi."
Hồng Mị bước tới, hạ người ngồi khoanh chân trên nền nhà, đôi mắt dịu đi. Bộ quần áo dài đơn giản, thoải mái, không làm vướng víu trong mỗi chuyển động. Mái tóc luôn được Linh Lung cột thành hai sừng gọn gàng, giờ buông dài, tựa như làn sóng. Theo từng cử động của cô bé mà thoải mái rũ xuống chạm vào sàn nhà.
Đặt tay lên đùi, lòng bàn tay ngửa lên trời. Mỗi ngón tay, mỗi chi tiết nhỏ đều thể hiện sự thanh thản trong tâm hồn. Hồng Mị hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí nhẹ nhàng đi vào cơ thể. Nhắm mắt lại để tâm trí và cơ thể hòa vào nhau, nhẹ nhàng như làn gió xuân.
Hồng Mị từ từ cảm nhận sâu trong cơ thể mình. Ma khí có ở bất cứ đâu trong cơ thể. Bên trong, Những luồng khí đen như khói, di chuyển nhẹ nhàng qua các kinh mạch. Hồng Mị chỉ cần một ý niệm nhẹ nhàng trong đầu, ma khí đều làm theo ý muốn của cô bé.
Cảm giác ấy thật dễ chịu, như thể chúng là một con vật nuôi nghe lời, ngoan ngoãn. Mọi luồng ma khí chảy qua cơ thể, tuân theo những chỉ dẫn bằng ý niệm của Hồng Mị. Mỗi dòng khí đều trơn tru, dễ dàng như việc đưa tay vẽ một đường thẳng.
Hồng Mị tập trung vào từng hơi thở, nhẹ nhàng cảm nhận sự chuyển động trong cơ thể. Cô bé bắt đầu tách ra một lượng nhỏ từ những làn khói đen, đẩy chúng chậm rãi về phía khí quản. Đến thời điểm chính xác, Hồng Mị thở ra, và luồng khói đen theo hơi thở luồn ra ngoài.
Ngay khi ma khí vừa thoát ra, ma năng tự nhiên bên ngoài vồ lấy, bao quanh và chuyển hóa nó thành một khối ma năng trắng muốt tỏa ánh xanh dịu nhẹ. Hồng Mị lại hít vào, để luồng khí ấy quay trở lại vị trí ban đầu.
Hồng Mị không vội tiếp tục thanh lọc, mà chỉ lặng lẽ quan sát dòng ma năng kia. Cảm nhận nó một cách rõ ràng và trực tiếp. Nó như một bông hoa nhỏ tinh khôi đang rung nhẹ trong cơ thể. Cảm giác ấm áp, dễ chịu lan tỏa khắp từng tế bào. Hồng Mị khẽ mỉm cười, trong lòng ngập tràn niềm vui của thành công.
Bên ngoài, Văn Lương khẽ chau mày, ánh mắt không rời khỏi Hồng Mị. Anh không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Lần đầu thử nghiệm, anh chỉ nghĩ cô bé sẽ cảm nhận ma khí. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô bé đã thành công thanh lọc chỉ trong một lần thử. Tất cả quá hoàn hảo. Không chút sai xót nào, khiến anh không khỏi ngỡ ngàng, có chút không dám tin.
Văn Lương vô thức chồm tới nhìn rõ hơn từng hơi thở của Hồng Mị. Tìm kiếm đợt thanh lọc thứ hai. Không dám lên tiếng, sợ sẽ làm Hồng Mị mất tập trung. Anh chỉ quan sát, lòng không khỏi trào dâng niềm tự hào lẫn kinh ngạc.
Hồng Mị mở mắt, cảm nhận rõ sự khác biệt trong cơ thể. Lúc mới thanh lọc, chỉ một lượng ma năng nhỏ, cô bé cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Nhưng giờ, cảm giác ấy biến mất không chút dấu vết. Cô bé ngờ vực nhìn xuống lòng bàn tay mình, rồi từ từ ngẩng lên, gặp ngay ánh mắt của Văn Lương.
Văn Lương đang chồm người tới. Đôi mắt anh mở to, biểu cảm kinh ngạc.
Hồng Mị hơi giật mình, ngờ vực hỏi:
“Chú... sao vậy ạ?”
Văn Lương lúc này mới hoàn hồn, ngồi thẳng dậy. Giọng có chút bối rối:
“Hồng Mị… cháu thanh lọc thành công rồi đúng không?”
Hồng Mị nhíu mày, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi. Cô bé lưỡng lự gật đầu:
“Chắc vậy... Cháu chỉ thử một phần bé xíu thôi, nhưng cháu không chắc chắn, nên mới muốn hỏi chú.”
Văn Lương lúc này không thể giấu nổi sự phấn khích, vui vẻ, nhưng trong lời nói vẫn chứa đựng ngưỡng mộ:
“Cháu thanh lọc rất thành công, chú còn không tin được. Người khác cần cả tuần, nửa tháng mới cảm nhận được ma khí, cháu còn nhanh hơn nữa. Trực tiếp thanh lọc ngay trong lần đầu luôn.”
Hồng Mị chỉ nhàn nhạt nhìn anh, trong lòng không hề cảm thấy gì đặc biệt. Cảm nhận và điều khiển ma khí đối với kẻ biến dị như cô bé, chẳng phải là điều gì quá khó khăn.
Thanh lọc mới là lần đầu thử sức. May mắn thay, chỉ cần thuần thục chiều theo hơi thở, mọi thứ cũng dễ dàng hơn. Tuy nhiên, một điều khác lại khiến cô bé băn khoăn:
“Chú, một chút xíu đó thực sự quá ít. Cháu cảm nhận được ma khí bên trong cơ thể mình quá nhiều. Cháu cần một cách khác để tu luyện nhanh hơn.”
Văn Lương khẽ lắc đầu:
“Không có cách nào khác đâu, Hồng Mị, cháu phải từ từ, tập luyện chăm chỉ hơn. Dù không kịp thanh lọc 50% ma khí để trở thành năng giả, nhưng nếu cháu có thể thanh lọc được một phần nào đó, dù chỉ 10%, thì cũng rất tốt rồi. Hiện tại, tuổi thọ trung bình của con người chỉ có 45 năm. Bởi vì ma khí trong cơ thể đang dần tàn phá các tế bào. Tuy là vậy, những người có ngộ tính kém vẫn luôn dốc sức tu luyện. Cháu biết tại sao không?”
Hồng Mị gật đầu tỏ ý hiểu rõ:
“Bởi vì dù họ có một lượng ma năng ít ỏi, nhưng số ma năng đó sẽ bồi bổ lại các tế bào bị hư hại. Điều đó sẽ giúp họ tăng một chút tuổi thọ, đồng thời giảm thiểu phần nào nguy cơ biến dị.”
Nghe xong, Văn Lương gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.
Hồng Mị biết được không ít thông qua những bài học lý thuyết mà Văn Lương đã dạy. Nhưng lại không kìm được những dòng suy nghĩ đang nhảy nhót trong đầu, tự nhủ: ‘Tuổi thọ không phải là thứ quan trọng, thăng cấp mới là mục tiêu chính.’
Ngay lúc đó, bọn trẻ quay lại, kéo cô bé ra khỏi dòng suy nghĩ. Hồng Mị hòa nhập cùng các bạn, tiếp tục tu luyện. Tuy nhiên, mỗi lần thanh lọc chỉ thu được một chút xíu ma năng, tiến độ chậm chạp khiến cô bé cảm thấy khó chịu. Mệt mỏi, cô bé thở dài trở về phòng khi kết thúc buổi tập luyện.
Linh Lung biết chuyện, chỉ nhẹ lắc đầu, không nói gì. Cô phải đi làm, công việc kèm cặp tu luyện đành để Văn Lương lo liệu.
—
Tối đó là buổi học lớp học Thần Bí đầu tiên của Hồng Mị. Lớp học được ẩn giấu dưới lòng đất của nhà hàng hạng A - Hội Arcane. Hơi lạnh phả ra từ các bức tường đá. Lớp học chẳng có gì đặc biệt ngoài ba chiếc ghế đơn giản, bàn gỗ tối màu, và chiếc bảng đen xịt.
Bên trong lớp, chỉ có hai đứa trẻ khác cùng học với Hồng Mị. Chúng đều đeo mặt nạ trắng mỏng, che đi khuôn mặt, chỉ có thể đoán qua màu tóc và giới tính. Nhưng thật bất tiện khi cả hai đều có tóc vàng nhạt và giới tính nam, khiến Hồng Mị không thể phân biệt được ai là ai.
Cô giáo đứng lớp, một người phụ nữ cao ráo, dáng người gầy guộc, khuôn mặt cũng được che phủ bởi chiếc mặt nạ trắng ngà. Cô lên tiếng, giọng nói truyền cảm:
“Chào các em, cô là Rose. Cô là giáo viên đứng lớp về môn học Thần Bí này.”
Lướt nhanh qua ba học sinh bên dưới, ba đứa trẻ đồng thanh chào cô. Cô giáo cũng không quá rườm rà trong việc dạy học, nói:
“Được rồi, chúng ta sẽ vào bài học đầu tiên luôn: Sức mạnh thần bí là gì?”
Cô lật sách giáo khoa của mình ra, cặp mắt nhanh chóng lướt nhẹ qua trang sách, rồi tiếp tục:
“Sức mạnh thần bí là một loại sức mạnh được tạo ra từ ma khí đột biến. Con người chúng ta ai cũng có ma khí, nhưng ma khí bị đột biến không phải ai cũng có, và chính điều này tạo ra những sức mạnh thần bí…”
Sau một hồi giảng giải về sức mạnh thần bí. Rose bỗng nhiên thay đổi chủ đề, hỏi:
“Vậy các em có biết, vực trắng là gì không?”
Các học sinh trong lớp đều im lặng, chăm chú lắng nghe. Chỉ riêng Hồng Mị, nghe đến đây, ánh mắt có chút mơ hồ nhớ lại.
Sức mạnh thần bí... cô bé đã có rất nhiều. Trước đây, khi còn ở trái đất, mỗi lần hấp thụ tinh thể của kẻ biến dị cấp 3 trở lên, bên trong đều có chứa ít nhất một sức mạnh thần bí. Không chỉ vậy, còn có cả những ký ức về cuộc đời của chúng trước khi bị biến dị. Những ký ức ấy thường làm Hồng Mị cảm thấy khó ăn nhập, chúng là những mảnh vụn của quá khứ, vương vấn. Nhưng lại không phải quá khứ thuộc về Hồng Mị.
Trong số những sức mạnh thần bí đó, chưa đến mười cái là Hồng Mị thực sự sử dụng được. Cô bé không để tâm quá nhiều đến chúng. Đối với những sức mạnh không thể sử dụng, không thể điều khiển, cô bé chỉ mặc kệ nó, để chúng nằm tuỳ ý tự do trong vực trắng mà không quan tâm.
Cô giáo tiếp tục giảng giải:
“Vực trắng còn được gọi là tinh thần vực. Nơi đó là nơi lưu giữ sức mạnh thần bí của các em. Ở đó, các em có thể học. được cách điều khiển và làm chủ chúng…”
Bọn trẻ đôi mắt không rời trang sách, nhờ có cô giáo mà chúng hiểu thêm về lý thuyết liên quan đến sức mạnh thần bí. Hồng Mị mặc dù đã có cơ bản về vực trắng, nhưng khi được cô giáo giảng giải đầy đủ, cô bé như khai mở ra một tầng tri thức mới. ‘Đi học, là một quyết định chính xác.’
Lớp học kéo dài rất lâu, không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng Hồng Mị vẫn không thấy mệt mỏi. Chỉ là những kiến thức học được trong mấy ngày này, cứ nối tiếp nhau ẩn hiện. Đầu cô bé như được lấp đầy, mỗi dòng chữ, mỗi lý thuyết đều được ghi nhớ cẩn thận. Tuy nhiên, dù cho có học được bao nhiêu, có bao nhiêu thông tin mới, Hồng Mị vẫn không thể dứt ra khỏi suy nghĩ quan trong nhất. ‘Làm sao để thanh lọc nhanh hơn?’
Đó mới là vấn đề chính và là con đường mà cô bé cần phải đi. Mục tiêu quan trọng nhất trong lúc này.
—-
***Ghi chú***
Sức mạnh thần bí là gì?
Vực trắng là gì?
Hai lý thuyết trên mình đã giải thích ở tập “Thế giới quan của tác.”
Mình sẽ chỉ sơ lược chúng ở chương truyện này. Cảm ơn các bạn đã đón đọc chương 13 của truyện.


4 Bình luận
🥰