Mộc Đế Thiên Hà
S.Soo Cậu Mực
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Hành Tinh Viola.

Chương 08: Những người bạn hàng xóm.

0 Bình luận - Độ dài: 2,513 từ - Cập nhật:

Hồng Mị ngồi im lặng, ánh mắt lướt qua Linh Lung đang bận rộn lau dọn. Tiếng chổi quét sàn sột soạt hòa cùng ánh nắng hắt vào từ cửa sổ, vẽ lên những vệt sáng mờ nhạt trên nền nhà.

Cô bé bước nhẹ đến ghế dài, nơi Văn Lương đang ngả lưng, hai mắt khép hờ như đang tận hưởng một khoảnh khắc hiếm hoi để nghỉ ngơi. Hồng Mị ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay vô thức vuốt nhẹ mép vạt áo, rồi khẽ cất giọng, đôi mắt tò mò:

“Chú Lương, người ở khu này toàn người Việt thôi ạ?”

Văn Lương khẽ gật đầu, giọng ôn tồn:

“Ừ, người cùng dân tộc thường sống chung một khu. Thành phố này có nhiều dân tộc, nhưng những khu trung tâm chủ yếu dành cho các gia tộc lớn. Dân tộc thiểu số như chúng ta chỉ được ở ngoại ô thôi.”

Hồng Mị chớp mắt, vẻ mặt có chút trầm tư:

“Chú, cháu nghe cha mẹ nói… Việt cũng là một đất nước mà. Sao ở đây lại là dân tộc thiểu số ạ?”

Văn Lương không trả lời ngay. Anh mở mắt, ánh nhìn lặng lẽ rơi trên khuôn mặt non nớt của Hồng Mị. Một lúc sau, anh mới hơi nghiêng đầu, giọng trầm xuống, phảng phất sự mệt mỏi của một người đã chứng kiến quá nhiều đổi thay:

“Chuyện dài lắm. Thời thế thay đổi. Giờ chúng ta… không còn là một đất nước nữa rồi.”

Căn phòng chìm trong sự im lặng ngắn ngủi. Văn Lương ngừng lại, như để những lời vừa thốt ra thấm vào không gian. Anh khẽ thở dài, ánh mắt dõi lên trần nhà, như thể đang nhìn xuyên qua lớp bê tông để về quá khứ xa xăm:

“Một trăm năm trước, Trái Đất diệt vong. Khoảng hai ngàn người di cư đến hành tinh Viola. Họ đến từ đủ mọi nơi trên Trái Đất cũ. Khi ấy, chúng ta không còn là những quốc gia kiêu hãnh nữa, mà chỉ là những kẻ tha hương, trôi dạt đến một thế giới xa lạ.”

Anh dừng lại, ánh mắt trầm xuống.

“Viola không giống Trái Đất. Ở đây có những điều mà Trái Đất không có, và ngược lại, những thứ chúng ta từng biết cũng trở nên vô dụng. Ma pháp, thú nhân, những sinh vật mạnh mẽ có thể chống lại cả súng đạn… Con người trở thành kẻ yếu nhất, rơi xuống đáy xã hội. Chúng ta không còn phân biệt tôi là người Việt, người Jepan, hay là người Ameri nữa – Nếu còn phân biệt, không dựa vào nhau, chúng ta sẽ không thể tồn tại.”

Hồng Mị lặng lẽ lắng nghe. Cô bé có thể hình dung ra cảnh tượng đó, một nhóm người lạc lõng giữa thế giới lạ lẫm, bị vây quanh bởi những giống loài cường đại.

Văn Lương tiếp tục, giọng anh chậm rãi nhưng vững vàng:

“Nhưng con người chưa bao giờ là kẻ dễ khuất phục. Chúng ta không có lãnh thổ, nhưng có tri thức. Không có tài nguyên, nhưng có trí tuệ. Chúng ta không thể tái tạo lại một Trái Đất phồn vinh, nhưng có thể tìm ra cách thích nghi. Những bản vẽ, những công thức cũ… tất cả đều được biến đổi để phù hợp với Viola. Và Dentis – một vương quốc nhỏ nằm ở phía Tây – đã chấp nhận chúng ta. Không phải vì lòng nhân từ, mà vì họ nhận ra con người có giá trị.’

Anh nhếch môi cười nhạt, trong mắt không có chút tự hào, chỉ là một sự thực hiển nhiên:

“Đó là giai đoạn đầu. Nhưng để tồn tại lâu dài, chúng ta cần hơn một chỗ đứng – chúng ta cần một vương quốc.”

Lần đầu tiên, giọng anh mang theo chút cay đắng:

“Những dân tộc đông người như Cenada, Ameri, Gurman, Chino, Jepan… họ có nhân tài xuất chúng, họ có người đồng tộc đông đảo. Họ thành lập gia tộc, xây dựng nền móng cho vương quốc Earth. Còn những dân tộc nhỏ bé hơn, không đủ người để dựng thế lực riêng, chỉ có thể sống dưới cái bóng của họ.”

Anh nhìn thẳng vào Hồng Mị. Lần này, ánh mắt anh nghiêm nghị hơn, nhưng vẫn đầy thấu hiểu:

“Người Việt chúng ta quá ít. Chúng ta không có nhân tài đủ mạnh để tạo nên một gia tộc riêng. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta vô dụng. Chúng ta vẫn góp phần vào sự tồn tại của vương quốc này. Chỉ là… không có danh phận.”

Anh cười nhạt, ánh mắt phảng phất một nỗi buồn.

“Bây giờ, chúng ta không còn là một quốc gia nữa. Tiếng Việt chỉ còn là một thứ ‘tiếng địa phương’, văn hóa, lịch sử… cũng chẳng còn ai ghi chép lại. Chỉ có thể truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng cháu biết không, chỉ cần có người nhớ đến nó, gìn giữ nó, thì nó vẫn sẽ không biến mất. Giống như cháu vậy, Hồng Mị.”

Hồng Mị ngẩn người.

Cô bé chưa từng nghĩ nhiều về điều này. Danh xưng 'người Việt' vốn dĩ chỉ là một lựa chọn, một thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng qua lời kể của Văn Lương, nó bỗng hóa thành cội nguồn mà cô bé đã không thể rũ bỏ.

‘Hóa ra, sau bao năm, con người vẫn chật vật sinh tồn ở nơi này. Đã có biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt đổ xuống mới có được một nơi gọi là ‘nhà’. Nhưng bên ngoài vương quốc này… liệu còn bao nhiêu điều mà mình chưa biết?’ 

Hồng Mị nghe xong câu chuyện, tâm trí chìm vào suy tư. Những lời của Văn Lương như lặng lẽ lướt qua, nhưng cũng đủ để khiến cô bé cảm nhận được sự nặng nề. 

Chiều hôm ấy, Linh Lung đưa Hồng Mị vào thành phố. Thành phố không quá ồn ào, nhưng cũng không quá yên tĩnh. Siêu thị đơn giản, hàng hóa hạn chế và giá cả thì ngất ngưởng. Linh Lung mua thức ăn cho gia đình và không quên chọn cho Hồng Mị vài bộ quần áo mới, trong đó có hai chiếc váy xinh đẹp mà cô bé chưa từng có.

Buổi tối lặng lẽ buông xuống, không khí ấm áp nhưng tĩnh mịch. Dù có điện, nhưng giá cả lại cao ngất, khiến mọi người không có thói quen thức khuya. Sau bữa tối, mọi người chìm vào giấc ngủ từ rất sớm.

—-

Sáng sớm hôm sau, tiếng động cạch cạch từ bên ngoài cho thấy Linh Lung đã dậy. Hồng Mị, trong bộ váy mới màu xanh lục, bước ra ngoài. Chiếc váy liền thân, phần thân váy xòe rộng, với hai sọc đen ngang dưới chân váy, khiến cô bé trông thật dễ thương. Hồng Mị mỉm cười nhìn Linh Lung đang lục đục trong tủ gỗ:

“Cô Linh Lung, chào buổi sáng ạ.”

Linh Lung ngoái đầu lại, đôi mắt mềm mại nhìn Hồng Mị. Mái tóc dài xoã tự do xuống tới mông của cô bé khiến Linh Lung không khỏi mỉm cười dịu dàng.

“Dậy rồi à? Cô chải tóc cho cháu nhé?”

“Vâng ạ!”

Linh Lung đặt đồ xuống, rồi bước tới bàn ghế. Cô mở ngăn kéo dưới bàn, lấy ra vài chiếc chun cột tóc. Cô vỗ nhẹ xuống ghế cạnh mình, ra hiệu cho Hồng Mị ngồi xuống. 

Cô bé ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống cạnh Linh Lung. Tay Linh Lung nhẹ nhàng chải tóc cho Hồng Mị, những sợi tóc mềm mại luồn dưới ngón tay cô. Mái tóc màu xanh lục, nhờ được gội sạch sẽ và gỡ rối, giờ trông óng ả, lấp lánh, phản chiếu những tia nắng ban mai.

Sau một lúc, Linh Lung tạo hai chùm tóc gọn gàng, cột thành hai ‘sừng’ xinh xắn với chun có hình con bướm xanh. Mỗi khi Hồng Mị cử động, cánh bướm lại nhẹ nhàng rung rinh như thật. Hồng Mị vui vẻ vuốt nhẹ hai chùm tóc, cảm nhận sự mượt mà của mái tóc mới. Đôi môi cong lên vui vẻ, thể hiện sự hài lòng.

Linh Lung nhìn cô bé, cười nhẹ hỏi:

“Cháu có muốn xuống lầu chơi không?”

Hồng Mị nở một nụ cười rất nhẹ, gật đầu một cái, như là một sự đồng ý đơn giản:

Linh Lung đi xuống lầu, tay xách theo vật dụng nấu ăn. Hồng Mị lặng lẽ theo sau, đôi mắt lướt qua không gian xung quanh. Dưới sân, vài đứa trẻ đang vui đùa, dùng cành cây nhỏ vẽ lên hình ô vuông. Những đứa trẻ thay phiên nhau nhảy qua các ô, cười đùa vui vẻ.

Hồng Mị dừng lại, đôi mắt sáng lên vì tò mò. Trong nhóm trẻ đó, có hai bé gái và một bé trai. Tất cả đều có tóc đen và mắt đen, với những đặc điểm quen thuộc. Khi nhìn thấy Hồng Mị, nhóm trẻ dừng lại quan sát. 

Bé gái đang nhảy ô vuông, vừa đáp xuống ô cuối cùng liền chú ý đến Hồng Mị. Đôi mắt sáng lên tò mò, nụ cười treo trên môi. Không chần chừ, bé chạy nhanh tới, mái tóc đen cột gọn tung nhẹ theo từng bước chân. Chiếc váy xám giản dị nhưng duyên dáng khẽ lay động. Bé cao hơn Hồng Mị một cái đầu, cúi xuống, nắm nhẹ đuôi tóc Hồng Mị:

“Em gái, tóc em đẹp quá.”

Có lẽ vì mái tóc màu lạ của Hồng Mị, bé gái nghĩ rằng cô bé là dân tộc khác. Nên nói bằng tiếng Anh. Hồng Mị không chút ngần ngại, đáp lại bằng tiếng Việt:

“Cảm ơn.”

Bé gái hơi ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn hai người bạn của mình. Ba đứa trẻ cùng nhìn nhau một lúc. Bé trai cao lớn nhất ở trong ba đứa trẻ, mặc đồ bộ giản dị, tóc lấm tấm mồ hôi, đứng ra nói với giọng dõng dạc:

“Em là người Việt sao?”

Hồng Mị nghiêng đầu, đáp lại đơn giản:

“Vâng, mọi người ở đây đều là người Việt, không phải sao?”

Cậu bé gật đầu:

“Đúng vậy, tại tóc em màu xanh lá, nên anh tưởng....”

Hồng Mị vuốt nhẹ mái tóc của mình về nếp, nở nụ cười:

“Tóc em có chút đặc biệt. Em tên Hồng Mị, mới chuyển đến đây.”

Cậu bé cũng vui vẻ giới thiệu:

“Anh là Nhật Cường. Anh 10 tuổi.”

Cậu bé quay lại nhìn bé gái đang ngại ngùng ôm cánh tay mình, rồi tiếp tục:

“Đây là em gái anh, Nhật Linh, 7 tuổi.”

Bé gái Minh Ngọc, lúc trước đã khen mái tóc Hồng Mị, giờ đây nắm tay Hồng Mị và tươi cười giới thiệu:

“Chị 9 tuổi, tên Minh Ngọc. Em bao nhiêu tuổi?”

Hồng Mị ngước lên nhìn, Minh Ngọc, không chút biểu cảm đáp lại:

“Em 7 tuổi.”

Minh Ngọc ngạc nhiên, ánh mắt ngắm nghía Hồng Mị từ đầu đến chân:

“Á, em 7 tuổi sao? Nhìn em như mới 5 tuổi vậy đó.”

Hồng Mị chỉ hờ hững cong môi, trả lời đơn giản:

“Vâng.”

Nhật Cường thì thầm với em gái:

“Hồng Mị bằng tuổi em đó. Sau này có bạn để đi học cùng rồi.”

Nhật Linh chỉ gật nhẹ đầu, cúi mặt không nói gì. Minh Ngọc, vẫn vui vẻ như trước, kéo tay Hồng Mị:

“Chúng ta cùng chơi nhảy ô vuông đi!”

Hồng Mị không từ chối, tham gia vào trò chơi cùng họ. Những đứa trẻ chơi đến mệt mỏi, nhưng Hồng Mị vẫn không một giọt mồ hôi. Trái lại, ba đứa trẻ kia, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Mặt trời chưa lên quá cao, nhưng vào mùa hè này, trời thường nóng từ rất sớm. 

Bọn trẻ rất hòa đồng, tính tình cởi mở, chẳng mấy chốc đã kéo Hồng Mị nhập cuộc. Cô bé cũng không khó để hòa nhập với những người bạn hàng xóm mới. Chỉ riêng Nhật Linh có vẻ nhút nhát, luôn nép sau lưng anh trai, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng len lén quan sát Hồng Mị.

Trò chơi diễn ra trong tiếng cười đùa rộn ràng. Đến khi mùi cơm thơm phức từ nhà bếp bay ra, Linh Lung mới gọi Hồng Mị về ăn. Bọn trẻ cũng lần lượt giải tán, ai nấy đều trở về nhà. Trước khi chia tay, chúng không quên hẹn Hồng Mị chiều nay chơi tiếp. Nhưng cô bé chỉ lắc đầu:

“Hôm nay không được, lát nữa em phải cùng cô vào thành phố có việc.”

Bọn trẻ cũng không nài ép, chỉ nhiệt tình chỉ tay về phía những căn hộ lầu một, nơi chúng sống. Cả ba đều sống ở lầu một, Nhật Cường và Nhật Linh ở căn hộ số 3 , Minh Ngọc ở căn hộ số 5. Bất cứ khi nào rảnh, Hồng Mị có thể qua tìm họ chơi. Cô bé khẽ gật đầu, xem như đã ghi nhớ.

---

Sau bữa sáng, Linh Lung dặn dò Văn Lương vài câu rồi chở Hồng Mị vào thành phố. Ban ngày, hai bên đường nhiều người hơn. Những cánh đồng trải dài, điểm xuyết bóng người đang làm việc dưới nắng. Đầu tháng năm, trời bắt đầu nóng. Đến tháng tám, thu về mang theo hơi lạnh. Tháng mười một sẽ có tuyết rơi, lạnh hơn bình thường rất nhiều, kéo dài cho đến sau Tết. Qua tháng một, trời sẽ dần ấm lên, báo hiệu mùa trồng trọt sắp đến.

Tiến vào trung tâm, Linh Lung đưa Hồng Mị đến Trụ sở Chính quyền Trung ương để làm thủ tục nhập tịch. Vì Hồng Mị đến từ Trái Đất, quá trình xét duyệt không mấy suôn sẻ. Nhưng tất cả giấy tờ cần thiết đều đã được chuẩn bị, giấy xét nghiệm y tế, chứng nhận hoàn thành cách ly, thậm chí cả thư bảo đảm từ sĩ quan quân đội. Họ không từ chối ngay, chỉ hẹn Linh Lung một tuần sau quay lại lấy giấy tờ, trong thời gian đó họ sẽ tiến hành xác minh.

Linh Lung không tỏ ra bất ngờ. Từ khi còn trong khu cách ly, cô đã viết xong báo cáo và nộp lên cấp trên, có lẽ sẽ không có gì trục trặc.

Sau khi hoàn tất, họ nhận được một giấy chứng nhận tạm thời, hiệu lực một tuần. Dùng giấy này, Hồng Mị có thể tiến hành kiểm tra ma khí.

Bước ra ngoài, mặt trời đã đứng bóng. Linh Lung ngước nhìn đồng hồ, kim giờ đã chạm con số một. Cô đưa Hồng Mị ghé tiệm bánh mua ít đồ lót dạ, nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục hành trình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận