Hồng Mị thở dài. Nhắm mắt lại, đầu vẫn quẩn quanh những suy nghĩ.
Cửa sổ để mở. Gió đêm len lỏi vào phòng, mát rượi, đưa theo chút hương cỏ nhàn nhạt và âm thanh lạo xạo mơ hồ.
Lúc sau, một bóng đen leo lên, ngồi chễm chệ trên bệ cửa sổ, lặng lẽ dõi mắt về phía chiếc giường duy nhất trong phòng. Gã khoác áo đen, trùm kín mặt, găng tay dày phủ hết cả làn da, không thể phân biệt là nam hay nữ.
Bên trong không có động tĩnh gì, gã nhảy xuống sàn mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhẹ nhàng từng bước. Tiến tới cạnh giường, cúi nhìn cô bé đang nằm yên. Hơi thở đều tựa như thật sự đã chìm vào giấc mộng.
Lấy ra chiếc khăn tay, áp lên miệng Hồng Mị, động tác nhẹ đến độ như ve vẩy một cánh hoa. Vài giây sau, gã mới yên tâm thu khăn lại, rồi khom người bế cô bé lên. Nhẹ tênh, như bế một chiếc gối rỗng.
Ra tới bệ cửa sổ, gã thoáng liếc xuống dưới, tầng ba.
Không chần chừ mà nhảy xuống.
Tưởng chừng như sẽ rơi thẳng xuống mặt đất và nát vụn. Nhưng không, một luồng gió mạnh trỗi lên từ khoảng bóng tối phía dưới, nâng lấy cơ thể gã trong tích tắc. Lực rơi bị giảm mạnh. Gã khẽ đạp lên cơn gió, như thể đang bước trên một bậc thang vô hình. Rồi tiếp đất, im lìm, không một tiếng động.
Một giọng nói nam, khẽ vang lên từ bên lề bóng tối:
“Xong chưa?”
Từ nơi bóng tối dày đặc, một kẻ khác bước ra. Hắn cũng mặc đồ đen, bịt kín mặt mày. Giọng nói trẻ, không quá trầm. Trên lưng hắn đeo một cây nỏ, bên hông là một ống tên nhỏ bằng da.
Kẻ bắt cóc đang ôm Hồng Mị đáp:
“Ổn rồi. Không bị phát hiện. Chúng ta rút.”
Kẻ bắt cóc ôm Hồng Mị trên tay, lao vút về phía đồng ruộng. Bóng đêm nuốt trọn dáng người cúi thấp, di chuyển như đang lẩn tránh một ai đó.
Chạy một mạch, khu nhà nhỏ dần phía sau lưng. Chỉ còn đồng không mông quạnh và tiếng gió sột soạt vờn qua lớp cỏ khô. Đôi mắt Hồng Mị khẽ hé.
Bỗng…
Một cú đạp mạnh từ dưới cánh tay. Ngay sau cú đạp là một cú thúc cùi chỏ thẳng vào ngực. Gã không kịp phản ứng, đau đớn rồi buông tay theo phản xạ.
Cô bé rơi xuống, không kêu một tiếng. Tay chống lên đất, xoay người lộn nhào, bật ra xa khỏi tầm tay gã. Dừng lại cách hai kẻ bắt cóc khoảng hai mét.
Kẻ đeo nỏ phía sau thắng gấp, trừng mắt:
“Chuyện quái gì vậy?”
Kẻ bắt cóc vừa bị Hồng Mị tấn công, tay ôm ngực đang gượng dậy, rên rỉ:
“Khốn kiếp... con nhóc tỉnh rồi. Mày mua thuốc dởm hả?”
“Không thể nào.” Kẻ đeo nỏ nghiến răng. “Tao lấy chỗ quen.”
“Bắt nó lại. Nhanh!”
Không cần nhắc lại lần thứ hai, hắn rút nỏ, lên dây, lắp tên. Mũi nhọn chĩa thẳng về phía trước, nơi cô bé vừa đáp xuống.
Nhưng... không có ai.
Không một bóng người.
Chỉ có cơn gió lạnh phất qua cánh đồng, lướt qua làn khói mỏng như sương. Cây cỏ lay nhẹ, nhưng không còn tiếng động nào nữa.
Kẻ đeo nỏ khẽ nhíu mày. Trong đêm khuya chỉ le lói ánh trăng thế này, tìm một đứa trẻ đúng là mò kim đáy bể. Hắn siết chặt nỏ trong tay, chậm rãi bước về phía trước, mắt cảnh giác lướt khắp xung quanh.
Hồng Mị lúc này đã vòng sang bên trái, nấp sau một gốc cây, vừa đủ để giấu thân hình nhỏ bé. Cô bé áp sát người vào thân cây, nghiêng đầu nhìn ra.
Ánh mắt bám sát theo cây nỏ trên tay hắn. Thứ vũ khí đó... giống nỏ thường, không thấy gắn tinh thể. Nhưng vẫn khiến Hồng Mị có cảm giác không nên khinh thường.
Cô bé bám vào thân cây, nhẹ nhàng leo lên, nép người trên một cành. Từ trên cao, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống hai kẻ đang dần tiến lại gần, chờ thời cơ.
Kẻ bắt cóc đang đi tới, tay vẫn còn ôm ngực, giọng cáu kỉnh.
“Chắc nó trốn sau gốc cây, để tao qua xem.”
Gã rẽ sang bên, cúi đầu nhìn ra phía sau gốc cây. Không thấy ai. Ánh mắt gã thoáng nhíu lại. ‘Trốn đâu rồi.’
“Phịch”
Một sức nặng rơi thẳng xuống vai.
Gã giật mình, tay đã vươn lên theo phản xạ định túm lấy thứ gì đó trên lưng. Nhưng muộn rồi. Cánh tay gã bị chụp lấy, xoay mạnh một vòng, vặn đến giới hạn cuối cùng.
“Rắc”
“AAAAA!!!” Tiếng thét xé màn đêm.
Tiếng xương gãy giòn rụm vang lên trong không gian, ngay sau đó là tiếng hét xé cổ họng của kẻ bắt cóc. Cánh tay gãy gập, lủng lẳng như búp bê vải. Gã ôm lấy cánh tay đang buông thõng kia.
Phía sau, kẻ cầm nỏ vừa kịp nhìn thấy liền kích hoạt. Mũi tên lao vút tới.
Hồng Mị nhanh như chớp bám lấy đầu kẻ bắt cóc, lấy đà nhảy bật ra phía trước. Mũi tên sượt qua sau lưng cô bé trong gang tấc.
Kẻ bắt cóc khuỵ gối xuống, cánh tay phải buông thõng. Khớp vai hoàn toàn rời rạc, chỉ còn da thịt mỏng manh kéo giữ phần tay chực rụng. Mắt gã đỏ ngầu vì đau, quỳ rạp, nghiến răng giữ lấy khớp xương lỏng lẻo đang lắc lư theo từng nhịp.
Gã gầm lên tức giận:
“Mẹ kiếp! Mày làm gì mà không bắn nó?!”
Kẻ cầm nỏ vừa đảo mắt quanh bóng tối, vừa gằn giọng đáp lại:
“Tao bắn rồi! Nhưng nó nhanh quá!”
Hắn chạy tới chỗ đồng bọn, vừa quay đầu nhìn ra trước thì đã không thấy Hồng Mị đâu nữa. Cô bé lại dựa vào thân hình nhỏ bé, dùng chính tên to xác vừa tấn công làm vật chắn, chuồn về phía gốc cây khác gần đó.
Lại mất dấu...
“Nó trốn ở gốc cây phía trước. Nổ nó cho tao!” Kẻ bắt cóc cắn răng gằn từng chữ. Rồi móc từ trong ngực ra một lọ thuốc nước óng ánh, uống cạn.
Gã hít sâu vài hơi, cảm nhận luồng ấm áp lan ra dưới lớp da rách nát. Cơn đau rút dần, cánh tay đã gần như rụng ra kia cũng thôi run.
Kẻ cầm nỏ chau mày, giọng lạc đi:
“Không được. Còn sống mới đáng giá.”
“Bắn!” Kẻ bắt cóc nghiến răng, mắt đỏ rực. “Nó không chết được.”
Kẻ cầm nỏ hơi chần chừ, ánh mắt liếc sang đồng bọn vẫn còn nghiến răng gồng mình chịu đựng cơn đau. Hắn không muốn tiến thêm bước nào. Cánh tay nâng lên, chĩa nỏ thẳng vào gốc cây phía trước.
“Đùng!”
Mũi tên vừa rời khỏi dây cung bắn tới phía gốc cây phía trước. Đuôi tên trong khoảnh khắc phát sáng, nổ tung ngay khi chạm vào thân cây. Cả gốc cây bị sức ép quật ngã, đổ sập xuống đất như một con thú bị xé làm đôi.
Hồng Mị nín thở nhìn cảnh tượng ấy, lòng chợt lạnh buốt. Nếu vừa rồi cô bé còn nấn ná ở đó, chỉ cần trễ một nhịp thôi… chắc chắn đã tan xác.
Hiện giờ Hồng Mị không thể dùng sức mạnh thần bí. Vòng kiểm soát trên tay sẽ phát hiện ngay lập tức nếu có ma khí rò rỉ ra ngoài. Cô bé chỉ dám âm thầm vận chuyển ma khí trong kinh mạch, dồn vào cơ bắp để tăng cường sức mạnh vật lý. Nhưng dù cơ thể có tăng cường, cũng khó toàn thân thoát ra khỏi vụ nổi như kia.
‘Trừ khi… không. Không được biến thân. Bất kỳ năng lực nào cũng có thể kích hoạt vòng kiểm soát.’ Hồng Mị nghiền ngẫm.
Cô bé đang núp trong một bụi cây rậm bên trái. Hồng Mị lợi dụng bóng đêm luồn lách qua các bụi cây, đổi vị trí từ lúc bọn chúng còn đang mải tranh cãi.
Hồng Mị trước đây luôn lấy sức mạnh thần bí áp đảo đối thủ, nhưng giờ lại không thể sử dụng. Cảm giác ấy thật sự rất khó chịu, như một con báo con bị buộc mõm, chỉ biết nhìn con mồi mà không thể cắn.
Cô bé nheo mắt, ánh nhìn quét nhanh qua hai tên kia. Cần phá hủy cây nỏ đó, hoặc ít nhất khiến hắn không thể tiếp tục chiến đấu. Ánh trăng lướt qua cặp mắt tưởng chừng như ngây thơ của cô bé, ẩn chứa băng lãnh, tàn nhẫn đến mức khiến không khí xung quanh như đóng băng.
Kẻ cầm nỏ đảo mắt nhìn quanh, chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng thân cây vừa đổ. Không một tiếng động nào cho thấy có người ở đó. Sự im lặng bao trùm khiến hắn càng thêm bực bội. ‘Con nhóc không còn trốn ở đó, nó vẫn ở quanh đây… hoặc đã chuồn mất.’
Hắn gằn giọng, uy hiếp:
“Ra đây nhanh! Không thì tao cho nổ tung hết mấy bụi cây này.”
Dứt lời, hắn nhấc tay bắn thêm một mũi tên nỏ về phía bụi cây cạnh gốc cây đổ.
“ĐÙNG!”
Bụi cây bị xé toạc thành từng mảnh. Mảnh vụn, lá khô tung lên rồi lại rơi rào rào xuống nền đất. Tiếp đó lại là một khoảng im lặng ghê người.
Kẻ bắt cóc phía sau cũng đã gượng dậy. Gã ôm cánh tay phải gãy lìa, khớp vai vẫn còn treo lủng lẳng bên lớp da thịt. Tuy vậy, nhờ thứ thuốc nọ, màu da gã đã hồng hào trở lại, hơi thở cũng ổn định hơn. Gã rút ra một con dao găm nhỏ giắt trong bốt, siết chặt trong tay, bước tới một bụi cây gần đó, lia lưỡi dao loẹt xoẹt qua các nhánh cỏ cây, mắt rực lên như dã thú.
Trong một bụi cây cách đó không xa, Hồng Mị quan sát tất cả. Cô bé vẫn giữ im lặng. Không cử động.
‘Tiếp tục trốn thế này thực sự không ổn.’ Hồng Mị chưa từng đánh nhau với những kẻ được gọi là năng giả này. Trước đây đa số đều là đánh với kẻ biến dị. Nay sức mạnh thần bí lại bị hạn chế, cô bé hoàn toàn đứng ở thế khó.
‘Phải nhanh chóng nghĩ cách…’
Đúng lúc ấy, mắt Hồng Mị liếc xuống một vật nhỏ nằm gần dưới chân. Một viên đá nhọn, xám lạnh dưới ánh trăng. Ánh mắt cô bé loé lên, môi khẽ nhếch thành một đường cong.
‘Liều thôi.’
Hồng Mị nhặt viên đá, ngắm kỹ góc ném, rồi phóng lên cao, sao cho đường rơi của nó chệch hẳn sang hướng đối diện.
“Soạt…”
Viên đá rơi vào một bụi cây xa bên phải. Kẻ cầm nỏ lập tức phản xạ, quay phắt người về phía đó, nỏ đã lên dây.
“ĐÙNG!”
Thêm một bụi cây nữa nổ tung.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy. Hồng Mị dùng tốc độ cực nhanh, lướt tới sau lưng hắn như một làn gió. Đạp thẳng vào sau đầu gối hắn.
“Uỵch!”
Hắn loạng choạng ngã khuỵ xuống. Hồng Mị chộp lấy cây nỏ. Không cho hắn có cơ hội bóp cò.
Kẻ cầm nỏ, dù đang chếch choáng, vẫn cố quay người lại, Hồng Mị đã nhanh hơn một bước, nhảy lên, bám lấy cổ hắn từ sau lưng.
Một tay siết chặt, tay còn lại thọc vào ống đựng tên nỏ, rút ra hai mũi tên. Cô bé giơ tay lên thật cao, chuẩn bị kết thúc trận chiến này. Cơ thể gã bắt đầu lảo đảo, như thể sắp đổ gục, nhưng hắn vẫn không đầu hàng.
"Phập!"
Mũi tên xuyên qua cổ hắn, cắm sâu vào động mạch. Cả người hắn rung lên, mất đi tất cả sức lực. Hắn ngã xuống đất vang lên một tiếng "bụp" nặng nề. Máu phun ra từ vết thương, tưới đỏ nền đất đá khô cứng, tạo ra những vệt sáng lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo.
---


4 Bình luận