Tập 02: Nơi Phố Cổ của Số Mệnh An Bài
Chương Một: Giữa Dòng Nhiễu Loạn Hài Hòa (5)
0 Bình luận - Độ dài: 3,203 từ - Cập nhật:
Nhà Libain,
Từng nhà một gia tộc có tiếng nói với người dân của chế độ Estasic ngày xưa. Họ có phương châm rất rõ ràng: theo lý tưởng của nhà vua Estasic quá cố, sẽ vì nhân dân mà đặt lên hàng đầu.
Năm mươi năm trước, khi nhà vua từ trần, người con bất tài của Người lên nắm quyền, và đó là quyết định phá hủy đất nước hoàn toàn.
Sự phát triển quá chậm của khoa học ma thuật và áp bức của giới hoàng tộc khiến Estasic rơi vào cảnh loạn lạc. Đất nước Estasic đã bị chia cắt thành hai vùng, với chủ nghĩa riêng, trái ngược.
“Theo dòng lịch sử chiến đấu, Estasic đã trở thành thuộc địa của đế quốc khổng lồ.”
Và từ đó, Asgard bắt đầu dụ dỗ người dân bằng nhiều “chính sách ma”. Nhà Libain dần dần mất đi quyền lực, và rời khỏi vòng tròn chính trị.
“Đất nước không thể nào tồn tại chỉ với sức của một gia tộc. Thế là nhà Libain đã quyết định dừng lại.”
Đến một khi, người em của gia chủ Libain, Raol Libain đã lợi dụng sức mạnh của mình và các mối quan hệ, đầu quân cho Asgard bằng họ tộc giả, nhằm thâm nhập vào hệ thống quân đội của Asgard. Ông ta sau cùng đã trở thành một thành viên của Cường giả ma pháp sư.
Nhờ có thế, ông ta mới tìm ra điểm yếu của Sigor, dẫn đến cái chết của ông ta khi cuộc chiến bắt đầu. Điều lúc ấy ông ta cần làm là nghĩ ra cách để có thể giữ được New Estasic trước quân lực khổng lồ của Asgard cử đến. Khi đó, Raol đã biết được một bí mật của chính quyền Asgard:
“Đấu trường bí ẩn bên dưới lòng đất của Asgard,” một nơi mà đến Asgard cũng không thể kiểm soát, không thể đường hoàng bước vào, và phải cực kì cảnh giác trước các hoạt động của tổ chức quản lí đấu trường đó.
Raol tìm ra cách liên hệ với bọn họ, và nghe ngóng được một thứ có thể giúp cho quân cách mạng của mình.
“‘Soul Core đặc biệt,’ một vật chứa linh hồn của Puppet, những con rối.”
Một thời gian dài sau, Raol đoạt được nó, và một “người khiển rối” đã tạo ra một con quái vật khổng lồ, có lông trắng, da thịt và ba lớp răng, được gọi là “Yabake”. Con quái vật đó đã bị giấu trong di tích dưới lòng đất của khu phố cổ, âm thầm chờ đợi thời cơ.
Không ai khác, chính là người con đầu của Leonard Libain, Linsenta Libain, đã tạo ra con quái vật khổng lồ này từ “Soul Core” đặc biệt. Tất nhiên vì có lí do để Asgard trừng phạt những kẻ điều khiển rối, Linsenta đã được Leonard Libain và Raol che giấu thân phận của mình.
Nhưng, con Yabake mà Raol đoạt được từ bọn họ là thứ rất cần linh hồn của con người làm năng lượng. Tròn một năm sau, Yabake bắt đầu có mất kiểm soát, buộc Raol và Linsenta phải có biện pháp.
Một biện pháp được Raol thông qua, đó là tìm một người tương thích để trở thành một vật hi sinh cho nó. Bằng thông tin của người làm trong chính phủ, Raol đã tìm ra đối tượng phù hợp nhất.
Serena được chọn để trở thành vật hi sinh vì đại nghĩa của quân đội.
“Ngài đã tâm sự như vậy với ta về cuộc xung đột với em trai mình.” Faehort đã nói như vậy, trên mặt lạnh tanh, không có chút cảm xúc nào.
•••••
“…”
Hắn đã nhắm đến Serena được một thời gian từ trước, cuối cùng mua cô ấy cho mục đích này.
Đã qua hơn sáu tiếng kể từ lúc Rei bước vào dinh thự cũ của nhà Libain. Cậu đã nghe hết những gì mà Faehort nắm được, về cái kẻ tên là Raol, phiến quân ở New Estasic, và người mà cậu suy đoán thật sự từng có mặt ở New Estasic. Hiện tại thì cậu ngồi thẫn thờ trên một băng ghế, nhìn vào khoảng không trên khu phố cổ.
“Linsenta đã mang Serena đến nhà Libain, trong khi đó cô ấy dành thời gian tìm cách nghiên cứu mạch ma thuật của Serena, trước khi con quái vật bị mất kiểm soát hoàn toàn. Trong thời gian ấy, Serena đã để lại chút dấu vết trong dinh thự, bao gồm nói chuyện với ta trong một lần tình cờ.” Faehort đã nói như vậy.
“Ngày hôm sau, Raol đã đến mang Serena đi.” Từ đó trở đi, Faehort đã không còn nghe thấy thông tin nào của cô ấy nữa.
“Vật hi sinh…” Không nghĩ rằng bạn của mình đã bị cuốn vào một âm mưu lớn của tám năm trước. Dù không dám tin, khả năng cao người được gọi là Serena đã không còn tồn tại sau khi cuộc nổi loạn đó kết thúc.
Không… không thể nào.
“Nếu trong tương lai, có một ai đó đến hỏi cháu đang ở đâu. Cháu muốn nhờ ông truyền lại lời này: Sau khi vượt qua chuyện này, cháu nhất định sẽ đi tìm họ.”
Cô ấy chắc chắn đã nghe lén được chuyện liên quan đến mình trở thành vật hiến dâng cho con quái vật. Vậy “chuyện này” của Serena có nghĩa rằng cô ấy định sẽ bỏ trốn.
Nhưng đã tám năm trôi qua, chắc chắn cô ấy đã gặp nạn. Rei không muốn phải suy nghĩ như thế, cậu cúi đầu thấp xuống. Mắt nhìn đất nhưng tâm trí tìm đến khoảng không gian vô định.
“…” Bất giác, dòng ký ức của nhiều năm trước nổi lềnh bềnh trên biển hồ nhận thức.
“Cậu có thể không cảm nhận được niềm vui khi đọc những quyển sách, cá nhân mình không ghét phải lật từng trang và trông đợi câu chuyện sẽ đi đến đâu ở trang tiếp theo đâu. Lướt điện thoại không vui một chút nào.”
Cô ấy trả lời câu hỏi của đối phương bằng ánh mắt sáng lấp lánh. Không như bất kì ai, cô ấy thích bảo quản những quyển sách trên những chiếc kệ trong phòng làm việc của quản lí tu viện. Dù ai có trêu chọc như thế nào, cô vẫn luôn cười cho qua, miễn sao cô xem chúng là những thứ có giá trị hơn thông tin khô khan trên màn hình kính, cô đã thấy như vậy là quá đủ.
Cô thường sẽ rủ hai người bạn của mình vào phòng làm việc để tìm những quyển sách có vẻ thú vị. Thực ra cô ấy đã đọc hết chúng từ lâu, cô vẫn thích đọc lại một lần nữa với bạn, tin rằng mỗi lần đọc là một trải nghiệm khác nhau. Có thể quyển này nói về ma pháp đơn giản, có thể quyển kia nói về những ma pháp chỉ nghe đến tên và câu chuyện của nhân vật có thật, cô đọc và tìm hiểu hết tất cả những ma pháp đó, đơn giản chỉ vì cô tận hưởng thời gian tiếp nhận những thông tin mà các tác giả để lại trong sách của mình.
Cô muốn hiểu tâm trạng của những nhân vật và tác giả thông qua câu chuyện của họ, qua đó cô như trở về thời xưa. Đó là Serena mà Rei biết, một người có sở thích thú vị, luôn biết lôi kéo bạn của mình tham gia đọc cùng và mắt luôn sáng lên mỗi khi được hỏi về những gì truyền tải ở trong từng trang giấy.
Không có Serena ở quanh cuộc sống của cậu khi đó, thế giới của Rei chắc chắn chẳng tồn tại chút màu sắc nào.
“…”
Thời gian mà cô ấy đã làm khi bị giam giữ ở dinh thự là đọc sách ma thuật, những thứ có thể giúp cô trốn thoát khỏi đây. Faehort đã để ý thấy Serena ngồi lỳ trong thư viện.
Vậy thì chuyện Serena bị lợi dụng là sự thật, thậm chí còn là chuyện lớn nguy hiểm đến tính mạng. Cô đến đây từ tám năm trước, chắc chắn đã cô độc ở đây như Rei lúc bây giờ. Dù biết rằng Rei đến đây vào tám năm sau, gần như cùng thời gian này trong năm với Serena, cậu ta vẫn cảm thấy đúng như lời Faehort nói: Cậu tồn tại ở đây để tìm Serena là do định mệnh sắp đặt.
Phải tìm cách gặp lại cô ấy. Rei nhìn vào đôi bàn tay của mình. Bây giờ phải cố gắng thu thập lại các thông tin biết được trước.
Theo như lời của Faehort, Linsenta đã bị giấu thân phận khi còn nhỏ, thân thế thực sự được Faehort tiết lộ là con gái đầu của Leonard. Cô ta chính là người ở lại trong dinh thự trong một thời gian để nghiên cứu máu của vật tế là Serena.
—Nếu Yabake đó thật sự đã xuất hiện và đủ sức đẩy lùi quân đội Asgard, sức mạnh của nó đã hồi phục đầy đủ. Có nghĩa là—
Rei mở to mắt nhìn nắm tay của mình, không biết đã nắm chặt từ khi nào.
—Những kẻ của phiến quân đã lẩn trốn đi mất, mình khó có thể tìm ra bọn họ trong thành phố này. Vậy thì manh mối có thể nằm ở những khu vực được kiểm soát bởi Asgard, gồm hồ sơ hoặc các tài liệu mật. Nhưng mình đã đến đây để tránh phải vướng vào chính quyền Asgard. Nếu mình xông vào Tháp chính quyền Asgard ở New Estasic, thì thà mình đánh sập Quang Khải Giáo ở Axium còn đỡ phí thời gian hơn.
Thay vì nhìn về hướng tòa tháp ở đằng xa, Rei liếc nhìn sang hướng khác, nơi có tồn tại một công trình khác. “Có lí do để Asgard giấu nhẹm danh tính của Raol cho đến tận bây giờ. Họ sẽ kiếm được lợi nhiều hơn dù thành phố này có thành ra thế nào đi chăng nữa. Cái lợi đó vô tình dính dáng đến con bé tên Serena mà cậu đang tìm.” Faehort đã nói những lời này trước đó.
Chỉ có thể là bọn chúng đang nghiên cứu sức mạnh của Soul Core đặc biệt.
Nếu “Soul Core đặc biệt” là một “cổ vật” lấy được từ “đấu trường”, có lẽ Asgard đã mang nó đi mất. Cho nên “cái lợi có liên quan đến Serena” là con quái vật Yabake, có thể đã bị đế quốc bắt giữ.
Và— nếu Yabake bị đưa đi, chủ nhân của nó là Linsenta có khi vẫn còn sống, và cô ta đang bị bọn họ bắt nhốt ở đâu đó.
Vô thức, một giọng nói của ai đó vọng lại trong tâm trí. Rei bất giác đưa tay ôm đầu. Cậu đã nghe thấy lời này từ một ai đó ngày trước, nhưng không hiểu sao, cậu ta không thể nhớ ra người là ai.
“Những mẫu vật mà Asgard muốn thí nghiệm chắc chắn sẽ nằm gọn trong những nơi mà chúng dễ đến lấy nhất. Cậu cứ nghĩ thế là được”
Đã có lần mình làm việc cùng với cô ta, và cô ta đã nói thế.
Đó là ai vậy?
Trí nhớ của Rei như thể bị xóa đi dữ liệu, cậu ta không thể nghĩ ra được tên của người nói là gì cả.
“…”
Chẳng còn manh mối nào khác nữa. Rei thầm nghĩ, từ bây giờ, cậu chỉ còn cách làm theo cảm tính, thứ đã dẫn lối cậu đến thành phố này…
Nơi thích hợp nhất để có thể chứa được một con quái vật khổng lồ như vậy và hai tội phạm chế độ cũ,…
…chỉ có nhà tù bọc thép lớn ở rìa ngoài thành phố mà thôi.
Tình cờ, nhà tù thép đó là tòa công trình giam giữ tội phạm kiên cố nhất khu vực phía đông Asgard. Ngày xưa từng là nơi bắt giam người của chế độ Estasic. Khả năng cao đó cũng là nhà tù đã giữ người của phiến quân suốt tám năm nay.
Dù xác xuất thứ mình cần ở đó là thấp. Nhưng— “—Chẳng còn cách nào khác.”
Rei nghĩ ngay đến việc đột nhập vào tòa tháp đó, dù tin rằng mình đang vướng vào phiền phức không đáng có. Thế nhưng, cậu đã không nghĩ rằng, cậu xuất hiện ở đây là bàn đạp cho mọi chuyện tái diễn như cái ngày của tám năm trước.
Cũng như giống như Serena, Rei sẽ bị cuốn vào trong cuộc xung đột giữa hai chế độ một lần nữa. Tất cả chỉ vì cậu đã nằm trong tầm ngắm của họ ngay sau khi bước chân vào thành phố này.
•••••
“Rei Amari.” Cái tên được đề ra trong một cuộc họp ngắn ở một căn phòng chỉ có đèn nến giữa bàn soi sáng.
Nhiều thành viên ra rời khỏi phòng, chỉ còn lại bốn người vẫn nán lại, bao gồm cả “thủ lĩnh” của họ.
“Lyre, cô thực sự muốn tiến hành kế hoạch chỉ vì thế thôi sao?” Giọng nói của một người thanh niên cao ráo cất lên. Anh ta đang ngồi gần ghế chính của bàn họp nhất.
Lyre nhìn anh ta, sau đó thở nhẹ, giải thích: “Chúng ta đã chuẩn bị xong từ lâu, nhân đây tôi đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng giúp kế hoạch của chúng ta hoàn thành.” Sau khoảng nghỉ, cô nói tiếp. “Tốt nhất là nên tận dụng thời gian để tấn công trước khi kẻ địch tập hợp lại thành phố. Tôi nói có đúng không?”
Người hầu đi theo Lyre suốt cả ngày hôm nay, dù lớn tuổi nhất những vẫn giữ vẻ cúi đầu cung kính với tiểu thư của mình. Cô đang ngồi đối diện anh ta, có thể thấy rõ nét mặt của đối phương qua ánh đèn nến đang cháy rực. “Quân địch cũng đã đánh hơi được chuyện gì sắp xảy ra trong mấy ngày tới, điều chúng ta cần nhất lúc này là sự chủ động. Nếu không thể tạo sự bất ngờ, e rằng dù có hội tụ đủ mọi điều kiện, kế hoạch của tiểu thư cũng sẽ không thể hoàn thành.”
Cô ngừng lời, bàn tay nắm chặt đôi chút, dường như hiểu điều mà mình sắp nói khiến đối phương khó chịu. “Tôi biết anh vẫn còn tư thù, nhưng ván bài này vẫn cần sự có mặt của ông ta. Tôi mong anh hiểu cho.”
Vừa nghe nhắc đến “ông ta”, người thanh niên đó liền lập tức cau mày. “Hắn có ra làm sao, tôi cũng không quan tâm. Tôi có thể tạm gác lại mối thù của mình. Nhưng sau vụ này, hắn chắc chắn sẽ phải trả giá.”
Lyre nghĩ thầm, từng là người thân cận với ông ta nhất, lại mất mạng vì bị ông ta bỏ lại. Kẻ mà anh ta nói, cô rất hiểu và đồng cảm, vì dù gì gã ta cũng là kẻ giật dậy toàn bộ vụ việc.
“Ruoma, chị tôi nói đúng. Chúng ta nên ưu tiên kẻ địch lúc này. Chỉ cần thua trận là công sức tiêu tan hết. Cậu không muốn phải đem kết quả này xuống mồ cho bố mình xem đâu.” Một cô gái khác cũng mặc trang phục hầu gái giống nữ hầu của tiểu thư, trông trẻ hơn, tướng tá giống với chị của mình. Cô đồng tình với ý kiến của chị. Nhưng lời nói không thể làm cho Ruoma vui lòng được. Anh ta đứng phắt dậy.
“Cornel, cô nên cẩn thận thái độ đấy. Nếu cuộc họp chỉ để tóm lược nội dung cuộc chiến đêm nay, tôi xin phép đi trước.” Nói rồi, anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Cornel, cô cũng nên tử tế một chút.” Lyre lườm nguýt Cornel, người ngồi ở bên cạnh chị. “Sharon, cô có thể mang được những thiết bị này qua cổng phát hiện ma thuật của Tháp chính quyền hay không?” Cô vừa hỏi, vừa đẩy chiếc hộp được bọc trong vải. Bên trong vang lên tiếng lỉnh kỉnh của đồ đạc bằng kim loại.
“Không thành vấn đề. Tất cả những gì tôi cần làm đặt nó ở vị trí chỉ định thôi đúng không, thưa tiểu thư?”
Lyre gật đầu nhẹ, Sharon sẽ sắp đặt trước cho vũ đài cuối cùng, nhưng để vũ đài thật sự xảy ra, mình cần phải thu hồi đủ tất cả mọi thứ.
“Raol Libain—” Đột nhiên Cornel lên tiếng, cô nhắc đến cái ác danh mà đến Lyre cũng nhíu mày. “—Sức mạnh của ông ta không thể xem thường được, nhưng nếu đến để giải cứu thì thật khó chịu…”
“…Chẳng phải gã là người gây ra cái chết của người thân tiểu thư hay sao.” Cornel nói ra những lời mà Lyre không muốn nghe. Nhưng có vẻ như, cách nói chuyện thẳng thắn, vô ý tứ của Cornel đã giúp Lyre càng quyết tâm thêm.
“Ông ta vẫn còn sống, đó là điều dù không muốn, tôi vẫn phải chấp nhận vì thế sự sau này. Tôi cũng giống Ruoma, muốn ông ta trả giá.” Lyre thở nhẹ, sau đó nhìn qua khung cửa kính hướng ra ngoài bầu trời chập tối. “Thế nên, chiến dịch này là dành riêng cho Raol Libain. Tôi muốn chứng kiến xem một con cáo già như ông ta lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như thế nào.”
Phải thế thì mới trả thù được cho gia đình của mình.
“…” Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ nhỏ.
Đã không nghĩ rằng, chính người mình tin là cứu cánh lại có thể nói ra cái tên mình chỉ để trong lòng. “Serena.”
“De Castro” là húy danh mà Raol sử dụng để tham gia vào đấu trường. Serena là người mà ông ta dẫn về New Estasic… Cậu ấy đang tìm bạn của mình. Sau tất cả những gì Raol Libain đã gây ra.
Không ngờ vận mệnh dàn xếp cho cậu đến đây, Rei Amari. Vì một lí do tôi nghĩ mình sợ sẽ đáp ứng. Tôi thật sự cần cậu giúp đỡ, nhưng làm sao có thể chủ động cầu xin cậu được chứ. “Không thể trùng hợp vậy được…”
Đây là sai lầm lớn mà nhà Libain đã gây ra, Lyre biết rất rõ. Chắc chắn cô sẽ không được tha thứ, dù có phải đánh đổi bằng bất kì cách nào.
Nhà tù Thép Estasic, nơi đánh dấu cuộc cách mạng tiếp diễn.
Lyre siết chặt một chiếc dây chuyền trong tay của cô ấy, rồi lẩm bẩm, lòng day dứt:
“Con phải làm sao đây, cha, mẹ?”
•••••


0 Bình luận