Tôi Ghét Bị Triệu Hồi
BgK Naji, DaFish, Datto, Tuong3779
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Nơi Phố Cổ của Số Mệnh An Bài

Chương Một: Giữa Dòng Nhiễu Loạn Hài Hòa (2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,640 từ - Cập nhật:

Hiện tại, Rei đang đi bộ trên vỉa hè, cậu để lại đồ đạc trong phòng và rời di sau khi nghỉ ngơi một chút.

Không khó mấy để Rei phát hiện sự bất thường của các tòa nhà dọc con đường này.

Rất nhiều nơi bị dán chi chít những tấm bùa, chúng được giấu ở những vị trí rất là quái gỡ. Chưa nói đến việc có nhìn thấy chúng hay không, dấu tích ma thuật của chúng nhỏ đến mức cậu phải đứng rất gần mới cảm nhận được.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Rei nghĩ vậy, rồi quan sát xung quanh. Cậu trông thấy một kẻ trùm đầu rất khả nghi trước mặt. Dù người khác có thể không để ý, nhưng Rei có thể cảm nhận được, có mùi ma lực trong túi áo khoác của kẻ này.

Rei muốn dò thử xem tên này rốt cuộc đang định làm gì. Anh nhắm vào một người đàn ông đang đi ngược chiều, dường như đang trên đường công tác. Bằng một chiêu can thiệp nhỏ vào chân, bắn ngón tay một luồng ma lực vô hình để hất chân ông ấy, Rei khiến ông ta va vào kẻ tình nghi kia. Hoàn hảo và chính xác, ‘tai nạn’ này khiến hắn buông tay khỏi túi áo, vô hình lôi hết đống bùa ma pháp khỏi túi áo khoác của mình.

“Xin-xin lỗi! Tôi lỡ va vấp vào cậu mất.” Người đàn ông luống cuống đứng dậy, miệng rối rít xin lỗi đối phương.

Trái với dự đoán của Rei, người đàn ông tình nghi kia lại hành động rất bình thường. “Không sao, anh có bị thương ở đâu không?”

“Không, tôi không sao. N-Này, những lá bùa đó rơi xuống đất hết rồi. Để tôi phụ.”

“À, được, phiền anh.”

Họ vội nhặt lại những tấm bùa. Vừa nhặt lên, người đàn ông mặc đồ công sở đó nói, “Những lá bùa này, tình cờ tôi cũng có cầm theo. Phải chăng cậu bán chúng hay sao?”

“A-À đúng rồi, tôi mua đi bán lại những thứ này.”

“Thật là, tôi hại anh mất. Tôi thấy nhiều người gọi đây là bùa may mắn. Dạo gần đây, hàng xóm của tôi nói rằng bùa này rất linh nghiệm. Chẳng trách nhiều người bắt đầu bán chúng ở khắp nơi.”

Những người xung quanh cũng đến giúp đỡ, thậm chí họ tin rằng hắn ta là người bán đi những tấm bùa này nên đã ngỏ ý mua một vài cái. Kết quả là anh ta rất vui vẻ bán cho họ.

Tấm bùa này với bọn họ là một chuyện bình thường? Rei khó hiểu nhìn họ rời khỏi hiện trường mà không ai nghi ngờ ai. Dù cảm giác kì lạ vẫn khiến Rei dè chừng, cậu nghĩ rằng những tấm bùa này không nên lấy ra.

Có một điều Rei hiểu ra trong sự việc vừa rồi. Bùa này được vẽ thuật "Repel[note75645]". Cách sử dụng gần giống với bùa cầu may trong một số trường hợp khi người sở hữu gặp nguy hiểm ở mức tường đối nhỏ.

Dù “bùa” mang lợi ích rõ ràng, cậu vẫn tồn tại một chút hoài nghi không thể xóa bỏ.

Có nhiều người buôn bán bùa linh nghiệm cao như thế này, thật không tự nhiên chút nào.

Đơn giản bởi vì: Họ không có đủ ma lực để duy trì hiệu nghiệm.

Ai đã dùng ma lực khổng lồ để tạo ra những thứ này. Họ có mục đích gì vậy?

Rei bước ra ngoài con hẻm đường cụt, quan sát anh ta tiếp tục đi mà không mảy may nghi ngờ gì. Đây là một âm mưu của ai sao?  Vốn nghĩ thế nhưng vì không có manh mối cụ thể, cậu không muốn bận tâm nữa, cứ thế đi tiếp đến quảng trường.

•••••

Dọc theo con đường đại lộ lớn là một quảng trường. Vào buổi sáng thì nơi này trông khá đông khách du lịch. Quảng trường được bao quanh bởi các con đường ngược chiều, được trang trí bằng các bãi cỏ và bụi cây theo một cấu trúc đối xứng. Ở trung tâm quảng trường này là một bức tượng của một người nào đó được đúc bằng đồng nguyên chất.

Không gian quảng trường lớn được thiết kế hoàn hảo đến mức ngọn Tháp chính quyền cao chót vót ở đằng xa có thể che hẳn bức tượng này trước ánh sáng mặt trời. Dụng ý thiết kế thì có vẻ là nói về sự hùng mạnh của Asgard.

Ngoài đó ra, các tòa nhà xung quanh quảng trường được xây từ thấp đến cao, cảm giác như Rei đang đứng giữa một đấu trường khổng lồ hơn.

Rei đến gần bức tượng, nơi có đông người đứng nhất. Cậu liếc mắt nhìn thấy những dòng chữ được ghi trên bệ đá của bức tượng.

“Tưởng nhớ ngài Sigor, anh hùng trong cuộc chiến chống phiến quân chế độ cũ…”

Sigor, một trong những Cường giả Ma pháp sư, người đã thiệt mạng trong trận chiến xảy ra vào tám năm trước. Ông ta từng là chỉ huy quân đội ở Thủ đô Myriard trước khi nằm xuống tại đây. Bức tượng có hình ông ta được đặt ở đây để tưởng niệm nhiệm vụ cuối cùng đã khiến ông hi sinh. Và tất nhiên câu chuyện cụ thể về ông trong trận chiến đó không được ghi chép lại và công bố.

Chắc chắn có uẩn khúc trong trận chiến đó. Nếu không thì chính quyền đã không bưng bít chuyện đã xảy ra ở New Estasic vào tám năm trước, cùng thời điểm Allen và Serena mất tích.

Rei thử nán lại nghe một hướng dẫn viên giới thiệu về Sigor cho những khách du lịch. Cô ấy sử dụng ma thuật để tạo ra hình ảnh của ông và thanh kiếm thánh trong hình dạng ma lực. Hầu hết tất cả thông tin đều là thừa thãi với Rei, cậu quyết định rời đi sau khi tin rằng mình sẽ không tìm được gì khác ở nơi này.

Cậu băng qua con đường lớn và tiếp tục đi trên vỉa hè, đối diện với quảng trường. Trên tay cậu là một tấm bản đồ bằng giấy và một cây bút. Rei Amari đánh dấu ‘X’ vào vị trí quảng trường, sau đó cất tấm bản đồ đi.

Trong lúc Rei đứng trước một quầy bán lưu động để mua một thứ được gọi là cà phê, cậu nghe thấy có tiếng ồn ào ở gần đó.

“Lại là những kẻ đấy.” Giọng than vãn của người thanh niên bán thức uống ở quầy lưu động trên vỉa hề lọt vào tai của Rei.

“Chúng là ai?” Rei hỏi lại.

Anh ta thở dài, lấy một xấp tiền mặt trong hộc tủ, đặt nó trên bàn pha chế đối diện quầy bán, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn và muốn kiểm tra lại. “Đó là những tên lưu manh ở thành phố này, bọn họ coi các đoạn đường có khách du lịch là nơi thích hợp để ‘làm ăn’, thế là thi thoảng sẽ đến kiếm tiền, đòi một mức tiền ‘bảo kê’ ở đây. Không ai dám can ngăn họ lại, thậm chí là cảnh sát.”

Rei có nhìn thấy cảnh sát ở đằng xa, nhưng họ cố tình nhìn sang chỗ khác. Chứng kiến cảnh một cô gái khoảng tuổi của Devin và Agano bị bọn chúng chiếm đoạt số tiền trong tay, cảm thấy cô bé có chút giống với những đứa trẻ ở Tu viện, Rei muốn hỗ trợ nó một tay.

Cậu để cho anh bán hàng kia tiếp tục công chuyện, còn mình thì tiếp cận họ. Đến khi đám côn đồ cầm trên tay xấp tiền giấy của cô bé và đẩy ngã cô ấy, chiếc hộp gỗ trên tay của cô rơi xuống đất, bọn chúng nhận thấy Rei đang đứng rất gần một thành viên trong số chúng.

“Hả, mày muốn gì?” Một tên ăn mặc bặm trợn lườm Rei.

“Các người cố moi từng tờ tiền lẻ của con bé đó làm gì?”

“À, thì ra là khách du lịch.” Một người trông có vẻ là đầu sỏ hớn hở lại gần, ỷ lợi thế chiều cao, hắn khoác tay lên vai của Rei. “Nói nghe này em trai, con nhỏ đó quỵt tiền của tụi anh hơi nhiều. Bọn anh cần nhiều hơn mấy tờ giấy lẻ này đấy. Chắc chắn là không dừng lại ở chỗ chờ cho nó bán hết mớ giấy rách trong ngày hôm nay đâu.”

Một tên đàn em thích thú nói theo, “Nó mà không trả đủ thì nó phải bán ‘thứ khác’, cậu em hiểu chưa?” Theo lời nói của hắn là những tiếng cười của bốn tên còn lại. Sáu tên côn đồ đang cướp tiền giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng Rei không có cảm giác rằng tên đang khoác vai mình là con trùm cuối của cái băng này.

“Vậy thì để tôi trả. Được không?” Rei lấy chiếc ví trong túi của mình, lấy hết tiền đưa cho tên cầm đầu. Cậu muốn kiểm tra thử lá gan của bọn chúng. Tên cầm đầu thôi khoác vai cậu, giật lấy xấp tiền của Rei. Hắn vừa đếm vừa liếc mắt nhìn ví của Rei.

“À, anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Không sao, không sao.” Hắn châm một điếu thuốc sau khi đếm tiền. Sau một hơi phà ra, hắn cười khẩy. “Từng này chưa đủ đâu người anh em. Anh mày thấy cái thẻ kia vẫn còn trong ví, chi bằng mình giúp con nhỏ đó cho trót luôn nhỉ?”

Hắn đang nói đến cái thẻ tài khoản của Rei trong ví, vừa. Rei thừa biết chuyện này sẽ xảy ra. “Hừ, vậy để tôi đưa, nhưng mấy người có thể không quan tâm, tôi sẽ bị bắt vì giao du với côn đồ đấy. Góc hẻm kia được không?”

Những kẻ trong băng biết trao đổi thẻ ma thuật này là phạm pháp. Tên đầu sỏ nghĩ Rei rất ngu ngốc, liền vui vẻ chỉ cậu đi vào một con hẻm giữa hai tòa nhà. Toàn bộ đàn em đi theo sau Rei. Họ khuất mất trong con hẻm.

Chúng không quên thủ sẵn vũ khí để đề phòng cậu ta.

Lúc đó, hai cô gái và người bán hàng vừa rồi đã chứng kiến hết mọi chuyện. Họ nhìn Rei đi vào trong con hẻm cùng những tên kia. Cô gái cầm chiếc ô vải mỉm cười:

“Này là không muốn bị cảnh sát nhìn thấy mà.”

Người hầu gái theo sau lưng cô ấy thẳng thừng nhận xét: “Những kẻ tự hào sống vì dân đó không có một chút mặt mũi nào hay sao?”

“Hi vọng cậu ta không sao…” Người bán hàng vô thức thốt ra một câu khiến hai cô gái đứng gần xe của anh ta nghe thấy. Cô gái cầm chiếc ô kia nhìn thấy ly nước mà anh ta vừa pha xong cho Rei Amari, liền nói:

“Hãy cho tôi một ly giống cậu ta nhé.” Cô mỉm cười nhẹ sau bóng râm, dưới những tia nắng li ti chiếu xuyên qua lớp vải của chiếc ô mình cầm.

Ngay khi Rei bước vào trong cái bóng của con hẻm, cậu ngay lập tức biến mất ngay trước mắt của những tên đàn em.

“Hả? Nó biến đâu mất rồi?” Những tên này phản xạ cũng nhanh nhạy, chúng đoán được Rei định chống trả nên tay đã rút ra vũ khí gồm dao, gậy sắt rất nhanh. Chúng tập trung sử dụng ma thuật và thuật cường hóa lên vũ khí, tin chắc rằng Rei định tấn công bọn chúng ngay tại đây. Tên đại ca vẫn cười, tin rằng sức mạnh của mình cân được cảnh sát thì tại sao phải sợ một tên nhóc.

Rồi nụ cười của hắn chợt tắt khi Rei đạp gãy chân từ đằng sau. Hắn khuỵu xuống trước ánh mắt kinh ngạc của đàn em. Rei đi sang trái hắn, sau đó tung cước đá thẳng vào đầu lúc hắn đang quỳ. Một đá mạnh đến mức hắn bay thẳng vào tường, một tiếng động lớn phát ra, theo đó là một tiếng răng rắc rất nhỏ ở sống lưng của hắn.

Rei cầm trên tay số tiền mà mình vừa đưa cho hắn, rồi lãnh đạm cất tiền vào trong ví. Những tên đàn em từ kinh ngạc đến giận dữ, liền xông vào tấn công cậu.

“Chậc.” Cậu ta đá mạnh vào bụng lên béo nhất, hắn bay vào một bãi rác gần đó. Cánh tay trông vô hại ấy bẻ gãy con dao được cường hóa của tên thứ hai bằng một tay, rồi cũng chính cái tay đó đấm vào cái bản mặt tái mét của hắn, khiến hắn bay vào góc hẻm và gục xuống. Cứ thế, ba tên còn lại không có cửa với Rei. Cậu để mặc chúng bất tỉnh như thế rồi bước ra ngoài.

Cô bé bị đám côn đồ kia bắt nạt mở to mắt nhìn Rei bước ra ngoài một mình. “A-Anh có bị sao không?”

Rei không nói gì, chỉ chìa tay trả lại cho cô xấp tiền giấy. Cô bé rụt rè cầm lấy, sau đó rối rít, “Cảm… Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Rei nhìn thấy những thứ rơi khỏi hộp khi chiếc hộp bị bung nắp. Lại là bùa "Repel"? Rei khó hiểu nhìn chúng được cô bé nhặt lên.

Những người như con bé này bán bùa "Repel" cho người dân sao? Rei định hỏi nguồn gốc của những tấm bùa đó thì bị hai người gọi lớn lại. Cậu nhìn thẳng về phía đằng đó. Cô bé nhận thấy hai người họ liền vội chạy đi mất.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hai người cảnh sát lúc này và hai chiếc drone tiếp cận Rei. “Anh vừa đánh người đúng không?”

Qua ánh mắt cay nghiệt của Rei, cậu ta hiểu: Những tên này nhất định không muốn làm mếch lòng tên cầm đầu bọn tội phạm.

Thế rồi, không nói không rằng, bọn họ lôi ra chiếc vòng tay chống ma thuật, định bắt Rei lại. Cậu nhanh chóng nắm được tay cầm vòng sắt của tên cảnh sát, rồi hỏi:

“Này, các người định làm gì—”

“Đúng thế, hai cảnh sát này định làm ra hành động đáng xấu hổ gì ở đây vậy?” Một người khác nói thay lời của Rei. Rei nhìn sau lưng mình, cậu nhìn thấy hai cô gái đang đến gần.

Trông họ có vẻ là tiểu thư và hầu gái, ăn mặc dù không quá sặc sỡ nhưng cảm giác rất sang trọng. Người có vẻ là tiểu thư đang diện một chiếc váy đầm màu trắng phối họa tiết đỏ nhạt, cầm một chiếc dù parasol[note75646] màu đen. Còn cô hầu gái thì diện đồng phục trắng có viền lục trên tay, mắt đeo kính tròn, đang cầm hai ly giấy cứng chứa cà phê.

“Tôi có thể tin rằng mình đã chứng kiến rất rõ, hai người các anh nhìn thấy toàn bộ sự việc nhưng quyết định không can thiệp.” Cô gái có vẻ là tiểu thư kia nói tiếp, vẻ nói chuyện rất dịu dàng nhưng có cảm giác như đang đanh thép hạ nhục hai tên cảnh sát đó. “Các anh để chàng trai này đến đánh những tên côn đồ một trận, rồi lại sợ đắc tội với ông chủ của chúng nên đến bắt chàng trai này lại. Hai anh không thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao? Để một khách du lịch ra tay và trực tiếp hạ thấp hình ảnh của New Estasic này?”

Tên cảnh sát cầm vòng sắt chống ma thuật bỏ tay khỏi Rei Amari, sau đó lùi lại. Họ cảm giác rằng đối phương là người thuộc một gia tộc quyền quý nào đó nên tính đến đường lùi. “Tình hình trên đường phố quanh đây rất phức tạp. Lần này không sao nhưng lần sau anh nên cẩn thận.” Họ không nói gì, chỉ lẳng lặng rời đi.

Rei quan sát họ đi mất, sau đó quay lại nhìn hai cô gái nọ. Vị tiểu thư kia nở một nụ cười, rồi gật đầu nhẹ cho cô hầu gái đến trước. Cô hầu gái đưa cho Rei một cốc cà phê, khiến cậu hơi bất ngờ.

“Tôi đã trả cho cậu chiếc cốc nước này, hãy xem đây là lời cảm ơn của riêng tôi đi nhé.” Vị tiểu thư khẽ tay hạ chiếc ô vải đen đó xuống, lộ ra gương mặt diễm kiều.

Cô gái này có một mái tóc đỏ ngả sang nâu, trên đầu đội một chiếc mũ fascinator[note75647] xám lông chuột. Đôi mắt xanh lục như thể nhìn thấu con người của Rei, khiến cậu cẩn trọng.

“Đừng dè chừng như thế chứ.” Cô gái đấy biết Rei đang nghĩ gì, cô nở một nụ cười nhẹ. “Tôi là Lyre, cũng chỉ là một người dân bất bình với cách cảnh sát hoạt động dạo gần đây giống cậu thôi.”

“…Xin lỗi, tôi không nên cảnh giác quá.” Rei cầm lấy cốc cà phê, sau đó tiếp tục, “Rei Amari, một khách du lịch.”

“Trông cậu không giống một khách du lịch bình thường cho lắm.” Lyre hồn nhiên nhận xét, sau đó nói tiếp, “Chỉ là tôi có chút bận tâm, bởi vì cậu không có hứng thú với cảnh vật xung quanh, thậm chí là với bức tượng nổi tiếng của Sigor đằng kia.”

“Cô theo dõi tôi từ khi nào?” Rei Amari không hiểu đối phương là ai mà lại tập trung vào mình, một người chỉ mới đến thành phố New Estasic chưa được ba tiếng. Cô ta nhận thấy khí tức của mình? Nhưng mình đã giấu kĩ rồi? Rei có thể che giấu khí tức của mình để tránh bị phát hiện sức mạnh thực sự. Vậy nên khi đứng trước mặt Rei thì những kẻ côn đồ kia mới buông lỏng cảnh giác và vẫn nghĩ mình cao thế hơn cậu.

Đáp lại câu hỏi của Rei, Lyre chỉ trả lời rất đơn giản: “Tôi nhìn thấy cậu không đi theo đoàn khách du lịch nào, rồi cũng chỉ liếc nhìn thấy bảng thông tin gắn trên bệ đá, bức tượng đồng và người hướng dẫn viên lấy một lần. Sau đó thì tôi tình cờ thấy cậu đang muốn giải nguy cho cô bé lúc nãy.” Cô ấy nhìn sang bên đường, ánh mắt hướng về phía bức tượng đồng. “Tôi thấy có chút hứng thú nên chủ động nói chuyện với cậu. Chỉ là phỏng đoán thôi, cậu đang tìm một thứ gì đó ở thành phố này hay chăng?”

“…” Rei suy nghĩ một lúc. Có một cảm giác khiến cho cậu hơi khó chịu. Người này không hiểu sao tạo cho mình cảm giác có thể trông cậy, nhưng vừa khiến người khác bất an một cách kì lạ.

“Tôi đến đây để tìm kiếm một người có thể ở trong thành phố này. Nếu cô hỏi đó là ai, đó là một người bạn cũ của tôi.” Rei chống hông, tay kia đung đưa cốc cà phê trước khi kề ống hút vào miệng. Cậu nói tiếp ngay sau đó. “Mà tôi nghĩ, một người cao quý như cô có vẻ rất tò mò chuyện của người khác.”

“Chẳng qua là do sở thích. Có vẻ do tôi sống ở đây lâu nên cảm thấy nhàm chán chăng?” Lyre nói với vẻ bông đùa. “Cậu trông khá đặc biệt, có cảm giác như tôi có thể có một cuộc tán gẫu ngắn hoặc kết bạn được…”

“Tôi thì không nghĩ vậy.”

Đáp lại lời cụt ngủn của cậu ta, cô chỉ cười. Rồi cô dùng vẻ hiếu khách mà hỏi, “…Thế bạn của cậu là ai? Có thể là tôi biết.”

Rei hạ chiếc ly giấy xuống, nói ra cái tên đó.

“Một trong hai người đã bị người của nhà ‘De Castro’ mang đi. Allen Roseweiss và Serena Maeliva.”

“…!” Lyre có lẽ đang suy nghĩ. Ánh mắt nhìn sang hướng khác. Một lúc sau, cô mỉm cười. “Xin lỗi vì đã bắt chuyện với cậu những lại làm cậu thất vọng, tôi chưa từng nghe qua những cái tên này.”

“Nhưng đừng lo, khi rảnh rỗi sẽ dẫn cậu đi tìm người biết về họ.” Lyre định nói tiếp, nhưng rồi cô ấy nhận thấy ánh mắt của cô người hầu. Có vẻ như cô hầu gái không vui với cuộc nói chuyện kéo dài, và Lyre thì dường như có chuyện riêng phải làm.

“À quên mất, tôi còn có một cuộc hẹn.” Lyre ngửa cổ tay trái, nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ. “Rất vui vì được làm quen, cậu Amari. Tôi thường ngày hay đến phố cổ trong New Estasic. Đó là một nơi đẹp để thăm thú đấy, nên nếu có dịp, hi vọng sẽ gặp cậu ở nơi đó nhé.”

“Nhưng không cần cô phải cất công đến thế, tôi tự tìm là được.”

“Nếu cậu muốn tìm một người bạn cũ, biết đâu thêm một người phụ có thể giúp cậu tìm ra nhanh hơn thì sao?” Lyre cầm trên tay cốc cà phê mà cô hầu gái đang giữ trong tay của mình, sau đó vẫy tay chào cậu và rời đi.

Nếu Rei là một người bình thường được bắt chuyện, chắc chắn cậu sẽ nghĩ mình rất may mắn khi được kết bạn với một cô gái rất xinh đẹp, thậm chí còn ăn diện rất quý phái như một quý tộc của thành phố này. Nhưng cậu thì lại đang có cảm giác rằng không nên tiếp cận cô ta thì hơn.

Khi cô ấy rẽ sang con đường khác để rời khỏi quảng trường. Rei bắt đầu vừa suy nghĩ kĩ vừa bước tiếp.

Cô gái tên Lyre đó, bên ngoài là người hiếu khách, mục đích là muốn giao lưu với những người thú vị, nhưng Rei cảm thấy cô ta vừa mới điều tra mình, dù cả hai chưa từng gặp mặt trước đây một lần nào. Cứ cho đó là sự thật, Rei cũng không thấy cuộc đối thoại đã đi theo chiều hướng xấu.

Rei thật sự xem cuộc nói chuyện đó là cuộc trao đổi thông tin về đối phương. Rất có thể họ sẽ lại gặp nhau, nhưng ở trong một hoàn cảnh không giống như lúc này.

Lúc này Rei mới nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.

Lyre.

Cô ta ăn mặc rất ra dáng quý tộc, không giống như một người nhất thời ưa thích gu thời trang này khi vẻ bề ngoài và cử chỉ không giống bắt chước cuộc sống của quý tộc giàu có.

Thế nhưng, cô ta chỉ khai mỗi cái tên khi giới thiệu bản thân mình. Vốn dĩ quý tộc rất kiêu hãnh với họ của mình và thường sẽ nói cả tên họ cho người khác biết. Đến cả mình cũng có thể nói ra tên họ được thì mình không nghĩ cô ta quên một thói quen xuất phát từ quý tộc như thế.

Rei nhìn vào cốc cà phê đen đá của mình. Cô ta chủ động trả tiền cốc cà phê này cho mình. Mình có nhìn qua khi cô hầu gái đưa cho thì thấy cốc còn lại cũng là cà phê đen giống hệt.

Và cô ta thậm chí còn không nhìn lấy cốc cà phê của chính mình một lần.

Đã thế còn gọi đây là cốc nước, như thể bình thường hóa nó một cách rất thái quá.

Cổ cũng thích một thứ đắng ngắt như vậy hay sao?

Rei thở nhẹ, sau đó đến địa điểm tiếp theo.

•••••

“Khụ khụ, cái gì thế này?” Đó là một cái ho sặc sụa sau khi Lyre cố gắng uống ngụm cà phê đen. Cô đã cố lấy tay che miệng tránh phải làm xấu mặt ngay trên vỉa hè nơi có người qua lại, nhưng cả hai tay đều bận cầm ô và cốc nước. Thật may là không ai đứng gần mà để ý cô ấy cả.

“Tôi đã nói với tiểu thư rồi. ‘Tiểu thư thật sự muốn uống thứ này hay sao?’ Tôi đã hỏi như vậy, và tiểu thư gạt phăng lời nói của tôi ngay lập tức.” Cô hầu gái nâng kính của mình lên, vẻ bất mãn. Người đang cầm ô đi trước cô ấy quay mặt lại, tỏ về không hài lòng.

“Tôi đâu nghĩ là sẽ có một thứ nước đắng như vậy trên đời này? Mà thật sự là thứ này uống được hay sao?”

“Xin lỗi chứ, tôi phải uống từ một đến hai cốc mỗi ngày đấy, chỉ là hôm nay tôi ‘được nghỉ phép’ mà thôi.” Cô hầu gái ngừng một lúc, rồi nói tiếp. “Cà phê rất được ưa chuộng với những người làm việc công sở đó, tất nhiên ‘khoa học gia’ cũng không ngoại lệ.”

“Con người thật là… nghĩ rằng cái gì cũng có thể uống được hay sao?” Lyre nhìn chằm chằm vào cốc cà phê rồi đưa nó cho cô hầu gái. “Người mà chúng ta cần gặp đang ở cuối con đường này có đúng không?”

Chiếc ô parasol vải đen dùng để che nắng của Lyre được khâu rất khéo léo với các họa tiết hình hoa trên bề mặt, tạo thành nhiều những lỗ nhỏ. Từ chiếc ô này, Lyre có thể nhìn thấy rõ chiếc máy ghi hình ở trên một cây trụ sắt và không sợ bị nó nhìn thấy gương mặt của mình.

Mỗi bước di chuyển của Lyre đều có cân nhắc xem nơi nào là góc khuất của ống kính theo dõi. Cô không sợ sẽ bị nhìn thấy và sẽ thuận lợi hoạt động tự do ở trên các con đường dày đặc tai mắt của Tháp chính quyền.

“Vâng,” cô hầu gái đáp gọn. Cô sau đó nhanh chóng chuyển sang một chủ đề mà cô rất quan tâm từ nãy đến giờ. “Vậy, tiểu thư có thể trả lời câu hỏi tại sao cô lại để ý đến cậu ta hay không?”

Cô đang ám ý đến Rei Amari. Không hiểu vì lí do gì, Lyre có vẻ hứng thú với một người cô chỉ vừa mới gặp. Cô ấy trước đó còn lẩm bẩm nói rằng đã tìm thấy người mình cần.

Lyre không quay mặt lại, chỉ suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời.

“Sharon,… tôi đã phát hiện thấy nó… sức mạnh tiềm ẩn rất lớn của cậu ta vừa thích hợp để giúp tôi hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Người hầu gái, Sharon biết năng lực của Lyre là gì, và một trong số đó là khả năng cho phép cô ấy biết thực lực của đối thủ dù họ đã che giấu khí tức thông qua "mùi máu". Có thể xem như cách cô nhận biết đối phương liên quan đến sự chuyển động của các mạch ma lực trong cơ thể, một thứ mà người bình thường không nhận ra được.

Vậy là kế hoạch đã có thể thực hiện dễ dàng được rồi. Lyre mỉm cười. Chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại nhau thôi. Rei Amari, đúng không nhỉ?

•••••

Ghi chú

[Lên trên]
Repel - Thuật Đẩy Lùi, hoặc Cản
Repel - Thuật Đẩy Lùi, hoặc Cản
[Lên trên]
Parasol là một loại ô vải dùng để che nắng
Parasol là một loại ô vải dùng để che nắng
[Lên trên]
Mũ fascinator là một loại mũ thời trang đeo chéo một bên tóc
Mũ fascinator là một loại mũ thời trang đeo chéo một bên tóc
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận