Tập 02: Nơi Phố Cổ của Số Mệnh An Bài
Chương Một: Giữa Dòng Nhiễu Loạn Hài Hòa (4)
0 Bình luận - Độ dài: 2,595 từ - Cập nhật:
Rei nhìn chằm vào khẩu súng trên tay ông, rồi bỏ quyển sách xuống bàn làm việc.
“Tốt, di chuyển sang chỗ kệ sách nhanh.” Vẫn nghe theo lời ông ta, Rei đi về phía tường trái với hai tay giơ cao. Cậu nhìn thấy ông ta đi lại gần bàn làm việc của Leonard Libain.
Ông ta là người trông giữ ngôi nhà này. Lão mặc đồ đơn giản, miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt có một vết sẹo bên má phải.
Người này cầm lấy quyển sách không tựa đề trên tay, sau đó đặt nó xuống, lật từ trang một, mắt liếc nhìn.
“Dù chỉ là người trông nhà, ông lại manh động quá đấy.” Rei cất giọng có hơi chút bực bội. Cũng phải nói thêm rằng, trang bị súng đạn là hợp pháp trong thế giới đầy rẫy người dùng ma thuật này.
Cậu ta có thể hạ người này chỉ bằng một thao tác đơn giản, tuy nhiên thì Rei không làm vậy. Đơn giản là vì có một thứ khiến cậu để ý tới, cậu muốn thử dò hỏi thông tin từ người này xem sao.
Nhìn thế nào thì, rõ ràng là ông ta cố tình bắn cậu. Bởi bản năng của ông cho biết rằng: Kia là đối tượng nguy hiểm. Và phát đạn vừa rồi đã chứng minh linh tính của ông là sự thật.
“Nhà ngươi trông không có vẻ là trộm. Ngươi đến đây làm gì?” Tiếp tục lật những trang giấy của quyển thứ ba mà Rei vừa cầm, nhiều khả năng là ông ta đã biết thứ mà cậu đang muốn tìm.
“Tôi đến từ Axium để tìm một người đã bị mất tích, có thể bạn tôi đã bị nhà Libain mang đến đây—”
“Nhảm nhí.” Ông ta gập mạnh quyển sách, sau đó nhìn thẳng mặt của Rei Amari. “Nhà Libain làm gì có liên quan đến bạn của ngươi ở Axium?”
Nhận thấy cái siết tay vào bộ phận grip[note76886], Rei hắng giọng một cái. Ông ta không phải người trông giữ bình thường. Thế rồi, cậu cất tiếng:
“Có phải ông là quản gia của nhà Libain ngày xưa không?”
Ông ta tròn mắt nhìn Rei. “Sao ngươi lại nghĩ thế?”
Rei lúc này bỏ tay xuống, bình tĩnh trả lời: “Ban đầu tôi chỉ nghe phong phanh từ một tiệm rượu trong khu vực từng là địa phận của nhà Libain, tôi mới biết rằng tất cả những nhân viên, bao gồm cả quản gia đã nghỉ việc sau khi nhà Libain rời khỏi đây vào tám năm trước. Ngay sau khi cuộc nổi loạn New Estasic kết thúc. Rồi sau khi nhìn thấy ông, tôi biết ông là quản gia của dinh thự này.”
Ông ta có vẻ ngạc nhiên, mắt vẫn quan sát kẻ đột nhập, người tiếp lời của chính mình. “Tôi có để ý thấy, ông thuận cả hai tay, bàn tay trái còn lại ông đặt thẳng về sau lưng khi ông bước vào trong phòng, đó là yêu cầu và tác phong cần có của những quản gia ngày xưa. Kèm theo đó, bước chân của ông rất nhẹ và không thành tiếng dù đi giày da gót gỗ, ông đã rất quen với việc hạn chế tiếng động trong ngôi nhà này, cụ thể là đi trên những tấm ván cứng và phát ra âm thanh lớn. Ông còn xưng hô với chủ nhà quá cố là ‘ngài’.”
Cậu nói tiếp, gót chân của cậu chạm vào kệ sách. “Hơn nữa, thân súng của khẩu súng mà ông đang cầm có hoa văn hình vòng nguyệt quế của nhà Libain. Và nhà Libain thì không hề sản xuất vũ khí hàng loạt nào cả. Đó là thứ do nhà Libain đặc chế ra cho ông, đúng không?”
“Để ý những chi tiết nhỏ nhặt như thế chỉ với một cái liếc mắt, rất ấn tượng.” Ông ta nhắm hờ mắt lại, miệng thở nhẹ, rồi sau đó tiếp tục. “Chuyện ta là quản gia của nhà này đã là quá khứ rồi…”
“…Nhưng linh tính của ta vẫn còn nhạy bén. Ngươi không đến đây vì mục đích xấu.” Ông ta hạ súng xuống thấp, cũng thả lỏng cảnh giác, “Nếu ngươi có đột nhập chỉ để đánh cắp đồ, chả việc gì ngươi phải đọc mớ sách này, mà còn là sổ tay được giấu trên các kệ.”
“Sách cũng có giá trị của nó. Nhưng khi ông nói thế, có vẻ như ông biết về những cuốn không tựa đề đấy.”
“Cậu nhóc vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ngươi là ai?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Rei Amari. Tư thế khảng khái và vẻ vô cảm của ông ta trông rất giống của một quản gia chân chính. Đã bao nhiêu lâu không còn là quản gia của nhà này rồi, ông ta vẫn giữ thói quen đó.
Nghe thấy thế, cậu đáp lại: “Rei Amari. Tôi đến để tìm bạn của mình, hai người tên là Allen Roseweiss và Serena Maeliva—”
“Serena?” Ông lẩm bẩm tên của Serena, khiến cho Rei để ý.
“Serena có cho ông nhớ về điều gì hay sao?” Lời của Rei Amari làm ông ta trầm ngâm một lúc, rồi thở dài đầy phiền não.
Cuối cùng thì ngày này cũng đến sao?
“Không hiểu sao, ta có cảm giác rằng sắp có chuyện lớn sẽ xảy ra vào mấy ngày tới, hay đúng hơn là, gần đến ngày ấy của tám năm trước. Sự xuất hiện của cô bé đó mang ngươi đến đây tám năm sau. Ta nghĩ đây là định mệnh.”
Serena đã ở đây! Đôi mắt của Rei dường như có thêm sức sống. Những dự đoán của cậu về thành phố này đã mang lại kết quả chính xác. Và khả năng cao mình và Serena cũng đến vào cùng thời điểm này trong năm, có lẽ là do ngày tổ chức của đấu trường có định kỳ. Có thể hoặc không, đây không phải định mệnh.
“…Con bé đó không còn ở đây nữa.” Ông ta nói tiếp. Dù đã đoán rằng sẽ có chuyện này, Rei vẫn khó chịu khi ông ấy nói vậy.
“Thế ông biết Serena đã ở đâu không? Serena của tám năm trước đã làm gì, trông như thế nào?” Rei hỏi dồn, cậu muốn nhanh chóng tìm cho ra cô ấy mà không chậm trễ một giây nào nữa.
Đáp lại cậu là cái lắc đầu đầy tiếc nuối của ông ta. “Ngài và gia đình của ngài có lẽ biết, nhưng số phận của họ đã định sẵn phải rời khỏi thành phố này kể từ khi cuộc nổi loạn đó bắt đầu.”
Ông ta chạm nhẹ vào quyển sách không tên, miệng lầm bầm. “Thật đáng tiếc.”
“Có phải chủ dinh thự, Leonard Libain, đã tự sát ở trong phòng này hay không? Và những người còn lại trong gia đình đã trốn khỏi thành phố ngay sau đó?”
Rei nói tiếp, sau khi nhận thấy đối phương không định đáp lại gì. “Tôi đoán rằng gia đình này là những nhân vật chủ chốt đã gây ra cuộc nổi loạn. Sau khi cuộc chiến đó thất bại và nhà Libain không đoạt lại được gì, quân đội Asgard đã bắt tất cả các thành viên của nhà Libain lại…”
“…Chủ nhà là Leonard Libain không muốn gia đình của mình bị quân đội bắt lại nên đã yêu cầu họ trốn đi. Bản thân ông ta thì ở lại nhận hết mọi tội trạng, ông ta đã chọn cách treo cổ tự vẫn. Vết máu và dấu dây thừng vẫn còn ở đây trong nhiều năm trước khi quân đội rời đi.” Rei vừa nói, vừa suy nghĩ gì đó. Mắt của cậu ta gần như không rời biểu hiện lạnh tanh của người trông coi dinh thự, cốt để tìm lấy chút gợi ý từ nét mặt. “Không biết những người kia có trốn thoát được không, nhưng chắc chắn họ không xuất hiện trên bất kì kênh truyền thông nào nữa.”
“Không phải ngài đã gây ra cuộc nổi loạn.” Đối phương nói bằng giọng trầm. “Ngài đã không tham gia vào trận chiến đó. Khi cuộc nổi loạn bắt đầu, ngài đã ở trong chính căn phòng cùng với quản gia, Faehort. Ta lấy danh dự của mình ra bảo đảm.”
“…” Rei không biết chuyện gì đã xảy ra vào tám năm trước cả.
Nếu nghe theo lời nói của người tên là Faehort, từng là quản gia trong cái nhà này, những gì cậu hiểu về nhà Libain và cuộc trả thù của họ đều là sai lầm.
“Khi cuộc nổi loạn của phiến quân chế độ cũ nổ ra, ngài cũng bất ngờ như bất kì con người nào.” Faehort cất khẩu súng vào trong túi áo khoác sờn vải của mình. “Dù mối quan hệ cay nghiệt giữa Asgard và Estasic vẫn còn đó, ngài ấy cũng không đến mức phải treo cổ để thoát khỏi cái bóng quá lớn của Asgard.”
Nhận thấy tâm trí tưởng niệm của Faehort, Rei nói như thể muốn nhắc cho ông ta nhớ. “Thế còn Serena, cô ấy đã ở đâu, đi đâu trong thời điểm đó?” Faehort lườm cậu một hồi, dường như đang phân vân không biết có nên nói ra hay không.
“Từng có một người tên là Serena đã đến đây một thời gian ngắn. Cô bé đã ở đây chơi cùng con gái của ngài khoảng một tuần trước khi rời đi.”
“Vậy có nghĩa là, cậu ấy được nhà Libain hoặc người quen của họ nhận nuôi?”
Faehort đi đến cửa sổ sau bàn làm việc, ông khẽ mở cánh cửa đã lâu rồi không động đến. Rei đứng ngay cạnh chiếc bàn, nhìn ông và muốn tìm kiếm một lời giải thích. “Cô ấy được nhận nuôi bởi một người tên Raol Vincento. Ông ấy là người quen với ngài Leonard.”
“Raol Vincento?” Ông ta là một trong những Cường giả ma pháp sư không xuất hiện trong cuộc đảo chính ở New Estasic mà. Rei có đọc một số thông tin về ông ta từ trước, cậu dám chắc rằng người được gọi là Lôi Thiên Thước Raol[note76887] không được nhắc đến một lần nào ở đây cả.
Mà nếu có vấn đề gì, rõ ràng quân đội sẽ vinh danh ông ta, ít nhiều phải giống như Sigor. Vậy có nghĩa là…
Nhìn thấy Rei nở một nụ cười như thể đã nghĩ ra một điều gì đó. Ông lão tên Faehort nhìn cậu chằm chằm. “Có gì đáng cười ở đây?”
“Ông thật sự không biết về người mà Leonard đã gặp?”
“Ngài Libain cũng chỉ cho ta biết đó là bạn của ngài mà thôi. Sau cái ngày ông ta dẫn cô bé là bạn của cậu đến, ông ta và ngài Libain đã tranh cãi rất nảy lửa.”
Đến đây thì Rei có thể rút ra được kết luận. “Ông có thật sự nghĩ rằng, thật sự Leonard Libain, gia chủ của ngôi nhà, không có liên quan gì đến cuộc đảo chính ở New Estasic hay không?”
“Ý cậu là sao?” Faehort quay mặt lại nhìn, để gió thổi vào bên trong căn phòng cũ.
“Tất cả ba cuốn sách này, nếu để ý nét chữ thì chúng được hai người khác nhau viết ra. Nội dung của cả ba đều nói về lịch sử của Estasic, và quyển sách cuối cùng chắc chắn là do Leonard viết.
Ông ta chọn giấu trên kệ sách ở các vị trí khác nhau, nhằm mục đích sẽ chỉ một mình ông ta biết đến chúng.” Rei tiếp tục nói mà không quan tâm đến thái độ của Faehort có ra làm thế nào. “Quyển sách thứ ba nói về phiến quân của chế độ Estasic cũ, thậm chí được viết rất rõ rằng phiến quân đã chuẩn bị trong thời gian dài, chiếm được các khu vực nào, kết thúc ra làm sao dù không có mặt tại hiện trường nếu đúng như lời ông nói.”
“…Ra là cậu đã đọc hết rồi à?”
Rei không trả lời câu hỏi đó, chỉ nở nụ cười nhẹ. Asgard không dễ bị lừa như vậy đâu, đến cả Raol Vincento còn mất tích, việc trừng phạt một người tầm thường trong cái nhà này chỉ là chuyện muỗi.
“Giả sử, Raol Vincento chính là người cấu kết với phiến quân và muốn tìm nhà Libain để liên thủ thì sao?”
“…” Faehort lườm Rei một cách đáng sợ. Ông biết Rei Amari đang ám chỉ điều gì.
“Có một thời gian rất dài tôi theo dõi các Cường giả ma pháp sư Asgard tiền nhiệm. Tôi chỉ thấy Sigor đã bỏ mạng tại đây, và Raol thì bặt vô âm tính...”
Rei liếc nhìn Faehort, “…Nếu Raol đã đến đây trước khi quân đội đến ngăn cản quân nổi loạn, nhưng lại không tham gia cuộc chiến ngày đó, cuối cùng bị đối xử như không hề tồn tại, tôi sẽ coi như ông ta là thành viên của quân phiến loạn. Bởi đó là khả năng duy nhất.”
Một Cường giả Ma pháp sư Asgard quay lưng với chính Đế quốc chắc chắn sẽ nhận hình phạt. Sự trừng phạt của họ được đề cập trong luật đế quốc rất rõ: Tử hình, thi hành pháp tương tự với thân quyến của kẻ phạm trọng tội.
“Nói tới thân quyến có quen biết với Raol chắc chắn sẽ giải thích được lí do nhà Libain biến mất khỏi New Estasic. Cái họ của Vincento không đến từ đâu đáng nhắc đến, nên tôi đoán chắc rằng, Raol đã đột nhập vào quân đội Asgard, sử dụng tên giả, sau đó quay lại dấy quân nổi loạn. Vẫn còn đôi điều tôi chưa biết rõ, nhưng đại khái lí do là như vậy—”
“—Thế, ông có thể đừng nói úp mở với tôi nữa, được không, quản gia?” Rei nói dứt lời, Faehort quay mặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy. Cậu biết ông ta đang thử mình, ông ta có biết về sự kiện ngày hôm đó.
Một lúc ngắn sau đó, ông ta thở nhẹ, “Có lí do để Asgard giấu nhẹm danh tính của Raol cho đến tận bây giờ. Họ sẽ kiếm được lợi nhiều hơn dù thành phố này có thành ra thế nào đi chăng nữa. Cái lợi đó vô tình dính dáng đến con bé tên Serena mà cậu đang tìm—”
“—Cậu có thể xem rằng, ta nói úp mở để không muốn cậu dính vào câu chuyện này, bởi cậu không nên biết. Thế nhưng,” Faehort ngừng lời, ông nhắm mắt lại, suy nghĩ kĩ về những gì mình sắp nói ra.
“Ta có cảm giác rằng những chuyện tương tự như tám năm trước đang bắt đầu quay trở lại thành phố này. Cậu tìm đến đây giống như con bé ấy ngày đó…”
Ánh mắt vần đục của ông nhìn Rei như nhìn ở nơi đâu xa xăm. Ông ta nửa phần không muốn chuyện cũ lặp lại, nửa kia lại muốn mọi chuyện đi đến hồi kết.
“…Ta cho rằng, cậu đến được đây là do định mệnh. Được thôi, ta sẽ kể.”
Về câu chuyện của nhà Libain đã bị bỏ quên.
•••••


0 Bình luận