Tập 02: Nơi Phố Cổ của Số Mệnh An Bài
Chương Một: Giữa Dòng Nhiễu Loạn Hài Hòa (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,497 từ - Cập nhật:
Chương Một: One in a Harmonial Turbulence
•••••
Rei Amari đang tiếp cận thành phố New Estasic sau nửa ngày trôi qua. Thời gian lúc này vừa tờ mờ sáng. Cậu nhìn thấy thành phố nhỏ đó vẫn đang ngập trong ánh đèn.
New Estasic nhìn chung chỉ khác Axium ở kích thước. Toàn thành phố chỉ bằng một Khu quận của Axium, nhưng bên ngoài thành phố này là rất nhiều nhà máy với các ống khí thải. New Estasic là nơi khai khác quặng ma thạch Runic lớn nhất Axium, nên ở đây không tránh khỏi các thiết kế xây dựng công trình khai thác kết hợp chế tạo.
Thành phố New Estasic có đầy đủ các cơ sở vật chất và công trình đa dạng dù nơi này chỉ bằng quy mô một quận. Với các khu phố bao quanh một lâu đài nhỏ của hoàng tộc Estasic xưa và một tòa tháp chính quyền Estasic cách lâu đài này một con đường đại lộ lớn.
Rei trông thấy một tòa công trình cao ngang bằng tháp chính quyền ở đằng xa. Đó là một tòa tháp xây chủ yếu bằng thép kiên cố, được đặt ở giữa một cái hồ nước và chỉ có ba cây cầu bắc ngang qua. Theo như Rei tìm hiểu từ trước, đó là nơi chính quyền Asgard dùng để bắt nhốt những người của chế độ cũ.
Ở đây cũng tồn tại một khu phố rất lớn gần lâu đài. Phố cổ Estasic là khu du lịch mua sắm nổi tiếng đối với khách tham quan, với nhiều tác phẩm "luyện pháp kim" từ ma thuật độc đáo. Nhiều công ty du lịch đã tận dụng triệt để khu phố này để quảng bá hình ảnh dịch vụ du lịch.
"Metallurgic Witchcraft [note75338]" là một trong những nghề nghiệp ngày xưa, nổi tiếng nhất ở Estasic và các quốc gia phía đông Asgard. Nghề này liên quan đến việc "thổi hồn" vào những đồ vật, cụ thể là yểm các đồ trang sức và đá quý bằng ma thuật, để ma lực di chuyển bên trong những hiện kim này dưới những màu sắc khác nhau. Những ma thuật sư có thể nâng tầm trang sức quý giá như thế rất được xem trọng và có thể kiếm ra bộn tiền với việc bày bán chúng.
Ngoài ra, "Luyện pháp kim" còn được sử dụng để "thổi hồn" vào các con rối bằng cách thức tương tự. Những nhà luyện pháp kim cho những con rối được gọi là Puppeteer, người Người khiển rối, và lĩnh vực này từng rất ưa chuộng vào ngày xưa, cho đến khi bị cấm tuyệt đối bởi chính quyền. Ngày nay, những ai tự nhận là người khiển rối chắc chắn sẽ bị cảnh sát xử lí.
Rei chống cằm khi con tàu siêu tốc chạy qua giữa lòng phố cổ. Con đường ray nằm ở trên cao nên Rei có thể thấy rõ toàn cảnh khu phố này nếu liếc nhìn xuống dưới qua tấm kính của tàu.
Cậu để ý thấy một khu vực lớn giữa phố cổ bị bỏ hoang. Ở đó là một công trình xây dựng dở với bốn trụ đá lớn và dây xích bắc ngang qua, cùng các tấm gỗ lớn ốp thành tường tạm thời. Bên cạnh công trình đó là một đống đất lớn, có vẻ như có người đã khai thác gì đó ở đằng ấy.
Công trình đó chỉ thu hút sự tập trung của Rei một lúc trước khi con tàu hạ thấp xuống, dường như đã sắp đến trạm.
Chỉ cần bước ra bên ngoài là có thể nhìn thấy toà lâu đài hùng vĩ. Đánh mắt vào một tấm bảng điện tử trên cao, cậu nhận thấy tòa lâu đài đó đã được tái thiết để trở thành một điểm du lịch.
Hoàng tộc ngày xưa đã chuyển đến một nơi trong vùng đất phía tây Estasic để xây dựng một lâu đài mới, nên lâu đài ở trong thành phố New Estasic đã được tái sử dụng cho mục đích mới.
Đồng thời, hoàng tộc cũ đó từng có mối quan hệ rất tốt với nhà Libain. Ánh mắt của vị du khách kì lạ này nhìn chăm chăm bức tường cẩm thạch của lâu đài đó trước khi rời khỏi trạm.
Chắc chắn mình sẽ kiểm tra tòa lâu đài đó một lần.
Bước đi trong hành lang dẫn ra bên ngoài đại lộ, cậu ta nhìn lại mình trong một tấm kính trưng bày lớn của một cửa hàng. Rei hiện đang mặc một bộ trang phục đơn giản với áo khoác ngoài màu nâu đất và áo len cộc tay màu đen bên trong, quần jean xám xanh được may từ loại vải bền, nhẹ. Ngoài trang phục ra, Rei còn mang theo một chiếc túi portable shoulder[note75339] đeo chéo sau lưng, bên trong đó là đồ dùng cá nhân của cậu.
Túi shoulder đeo chéo là một món, còn lại là một túi vải hình hộp dài được đeo lưng từ hông trái đến quá đầu. Trông có vẻ là túi golf của người nhàn rỗi nhưng không phải hình trụ tròn. Khác với túi đeo vai kia, chiếc túi hộp này nặng hơn dù trông khá thon gọn.
Đây là món đồ được tặng từ người mà Rei từng gọi là “chủ tịch”. Người từng ủy thác cho Rei trong một vụ giải cứu con gái của ông ấy, chiếc hộp này cũng là thứ y đưa cho Rei như một lời cảm ơn chân thành nhất.
Sự hào phóng đó, suy cho cùng cũng chỉ là muốn giữ Rei ở lại làm việc cho mình.
Bởi với tham vọng của y, gây sự với đối thủ là một chuyện bất đắc dĩ. Y biết nếu để cho kẻ thù và mình về một phe, mọi thứ sẽ chấm hết.
Ông ta là một người thông minh và rất biết tính toán: Nếu không thể thu phục được Rei, ít ra ông ta cũng muốn cậu nhìn thấy mặt tốt của mình.
Đài báo rằng tập đoàn của ông ta có vẻ là sắp đạt được vị trí rất lớn ở Khu quận nhất. Có khả năng y sẽ gặp lại Rei vào một ngày không xa, khi mà cả hai bên cần hợp tác một lần nữa.
Vị du khách trẻ gãi mái tóc đen rối hiếm khi chải lại của mình, sau đó đi tiếp đến cổng ra.
Cậu sẽ ở lại thành phố này một thời gian để tìm kiếm, với hi vọng rằng ở đây sẽ có thông tin nào đó về gia tộc không tồn tại mang tên “De Castro”. Cân nhắc thời điểm vào học viện ở Axium, Rei vẫn có thời gian khoảng hai tuần nữa, trước khi tính đến việc bỏ cuộc.
Nhìn vào không khí lạnh lẽo ở ngoài đường lúc trời chưa hiện sáng, Rei thở nhẹ. Không khí lạnh trắng và dòng người đang bắt đầu một ngày mới thôi thúc cậu ta đi kiếm một nhà trọ nào đó.
Chẳng mấy kì lạ khi Rei cảm thấy như thể đây cũng chỉ là một ngày ở thành phố Axium, khi mà thời tiếc vẫn lạnh lẽo vào sáng và bầu trời thì xám xịt. New Estasic chỉ là một thành phố nhỏ bằng một khu quận của Axium, nhưng số nhà máy tập trung ở đây thì lại nhiều gấp rưỡi toàn bộ nhà máy ở khu quận ba cộng lại. Dù có là được đặt ở bên ngoài thành phố, các nhà máy khai thác quặng ma thuật này vẫn gây ra ảnh hưởng đáng kể đến môi trường sống của thành phố.
Asgard tận dụng rất triệt để thành phố này cho mục đích khai thác quặng. Rei thầm nghĩ.
Không lâu sau đó, cậu nhìn thấy một khách sạn nhỏ cao bảy tầng ở trên đường. Rei bước vào bên trong sau khi đã cân nhắc các chi phí.
"...Gì thế?"
Có một thứ khiến Rei để ý ở ngay sau cửa xoay, cậu cảm nhận được một nguồn ma lực kì lạ toát ra ở trong một góc đèn treo tường.
Đó là một tấm giấy dán có hình pháp trận được vẽ bằng mực đen.
Với một khách sạn trông hiện đại như vậy, dán một thứ cổ hủ như thế khiến Rei hơi chú ý. Nhưng giấy dán không phải một thứ quá kì cục trong thời kì này, lấy bói toán hay tín điều làm ví dụ cụ thể. Rei nhìn chằm chằm vào pháp trận được vẽ trên tờ giấy, rồi quyết định bỏ qua mà tiến tới quầy lễ tân.
Trong không gian phòng lễ tân này chỉ có một bảo vệ đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha ở góc phòng và một tiếp tân trực ca đêm ở quầy đối diện với cửa. Anh ta nhìn thấy Rei đến gần liền đứng dậy.
“Tôi muốn đặt một phòng đơn trong khoảng một tuần.”
Người lễ tân đó bấm nhanh vào bàn phím máy tính chạy bằng điện ma thuật. Vài giây sau, anh ta báo lại cho Rei, “Hiện tại ở phòng 302 đang trống, quý khách muốn trả bằng tiền mặt hay tài khoản?”
Rei đưa cho anh ta một tấm thẻ có kí hiệu ma thuật. Thẻ này được sử dụng để thanh toán mà không thông qua tiền mặt, sử dụng tiền trong các "ngân hàng". Khác với các thiết bị bình thường như điện thoại sử dụng mạch vi tính và sóng, thẻ này được lắp một pháp trận truyền ma lực y hệt như tấm bùa dán trên tường hành lang lúc này. Chỉ cần vài thao tác đơn giản từ máy kích hoạt mà người lễ tân kia đang cầm, tài khoản của Rei đã bị trừ đi một số tiền tương đương với ba ngày thuê một phòng của khách sạn.
“Đây là chìa khóa của phòng 302. Xin cảm ơn quý khách.” Anh ta đưa chìa khóa cho Rei, cậu cầm lấy rồi vội đi ngay đến thang máy gần đó.
Căn phòng mà Rei thuê là một phòng đơn có diện tích vừa đủ, với các tiện nghi như ti vi, giường, tủ và thậm chí là cả tủ mát minibar[note75340] được bố trí gọn gàng. Phòng có một cửa sổ hướng ra ngoài và một phòng tắm nhỏ ở bức tường sau chiếc ti vi kia. Tính đến việc thuê một căn phòng này với giá bằng hai tuần làm tích cực của cậu trong ba ngày rõ là xứng đáng về khía cạnh chất lượng, nhưng tất nhiên rất tốn kém về mặt chi phí.
Rei chẳng mấy bận tâm mà đặt vội hai chiếc túi của mình xuống đất, cạnh tủ đầu giường. Tiếng túi hộp dài cả mét kia vang lên âm thanh kim loại, lấn át tiếng phịch của chiếc ba lô ở bên cạnh.
Thật sự thì đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi Axium chứ không bàn đến cậu đã từng đi đến một nơi rất xa nơi đang sống. Hơn nữa, Rei còn chưa biết mình sẽ ở đây trong bao lâu, cậu chỉ chuẩn bị đồ dùng tối thiểu cho cả chuyến đi lần này. Nói trắng ra, Rei đang tùy biến hành trang và thời gian mình có thể sử dụng cho chuyến đi.
Khác với những người hiếm thấy biết sử dụng thuật "Storage[note75341]", ma thuật thường có ở các thương nhân ngày xưa, những người bình thường không có khả năng này, thậm chí dù có năng lực của chính mình trong tương lai, Rei cũng không có loại ma thuật nào như thế. Cậu vẫn được tính là một “khách du lịch bình thường”. Và một người bình thường vẫn xem hành lí là một thứ nặng nề khi đi du lịch.
Những cổ vật có chức năng tương tự như "Storage" cũng hiếm như người dùng được thuật này, và nếu có thì cái giá của chúng sẽ ở trên trời, càng giới hạn con người xuống một mức bình thường dù ai cũng biết sử dụng ma thuật trong một thế giới ma thuật.
Rei lấy vội một chiếc khăn ở trong ba lô. Đồ đạc trong ngăn chứa cũng không quá nhiều, nên cậu ta dễ dàng tìm thấy thứ mình cần. Thế rồi, dáng vẻ mệt mỏi kia mở cửa nhà tắm, nhanh nhẹn, gấp gáp như thể vừa tìm thấy điểm sạc năng lượng.
Trước mắt thì Rei sẽ thử tìm kiếm những nơi có liên quan đến nhà Libain. Nếu không tìm ra được gì, cậu nghĩ đành mặc cho thần may mắn có trợ giúp mình hay không thôi.
Nghĩ thế, cậu ta thở dài, rồi đóng cửa nhà tắm lại.
•••••
Cùng lúc đó, ở các con hẻm trên đại lộ. Một số người bước ra ngoài. Hầu hết họ đều giấu trong mình một xấp giấy bùa có hình dạng giống hệt như thứ được dán trên tường hành lang lối vào khách sạn mà Rei đang ở. Họ tản ra, tiếp tục dán những tờ giấy đó vào những góc khuất của các tòa nhà dọc theo con đường đại lộ lớn nhất Estasic.
Hầu hết tất cả bọn họ đều đến từ khu phố cổ Estasic, xuất hiện trên đường từ sớm để tiến hành các hoạt động cố định này vào mỗi buổi sáng.
Thao tác của những người này rất thạo, rõ ràng là đã thực hiện rất nhiều lần. Cách họ di chuyển cũng chỉ khiến những người khác nghĩ đó là những con người bình thường quan sát các tiệm.
Và từ phía phố cổ, trong một căn phòng kín cửa, giữa những con hẻm ít ai lui tới, có một người phụ nữ đang quan sát bản đồ của thành phố này.
Nhìn vào một mảnh giấy ở trên tay, một mảnh giấy cũ tỏa chút ma lực từ nét vẽ, người này lộ rõ vẻ thỏa mãn. Rồi lật ngược mảnh giấy này lại.
“Dù có để ý thì cũng không thể nhìn ra được.”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười khi nhìn thấy toàn bộ các tòa nhà dọc theo đường đại lộ đang được đánh dấu đỏ trên màn hình bởi những người điều khiển máy tính ngồi trước mặt. Họ đang thực hiện nhiệm vụ xác nhận vị trí đã dán các mảnh giấy ma thuật.
Cũng sắp đến lúc rồi, cô ấy nghĩ thế, sau đó rời đi. Người ra dáng thủ lĩnh này vẫn còn chuyện khác phải chuẩn bị…
…trước khi cuộc chiến mới bắt đầu.
Chị đợi em một chút nữa nhé. Những gì chị để lại, ngày này của năm trước,...
Em nhất định sẽ hoàn thành.
•••••


0 Bình luận